"Ân! Mặc kệ là đại nhân hay là tiểu hài tử, mặc kệ là tay không tấc sắt hay là người mang võ nghệ, không ai có thể còn sống đi ra Tháp Trấn Yêu. Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Vương Hậu phải thả rắn cực độc vào cũng đều chết hết. Chẳng những chết hết, còn bị hài tử kia mang thi thể vứt ra ngoài từ cửa thông gió."
Tần Như Thương hít sâu một hơi, nàng không biết rắn độc nhất Tây Dạ này sẽ như thế nào.
Nhưng nếu so với rắn vàng nàng nhìn thấy trước kia ở Hoan Hỉ điện không sai biệt lắm, thì đứa nhỏ mười một tuổi này... Thật sự rất là lợi hại.
Có điều nàng cảm thấy Vương Hậu Tây Dạ thật hơi ngốc, cũng hơi mềm yếu.
Nếu như cố tình muốn hài tử kia chết, rõ ràng là không cần phải đưa người đi vào.
Phong kín tòa tháp lâu này lại, năm năm, mười năm, đói cũng phải chết.
"Nhưng vì sao hài tử kia không bỏ chạy?" Như Thương lại hỏi: "Hắn lợi hại như vậy, nếu có thể ném con rắn ra cửa thông gió, bản thân hẳn là có thể đi ra ngoài."
Cô Độc Chứng nghiêng đầu nhìn nàng, mặc dù Như Thương không thấy rõ ánh mắt, động tác cùng vẻ mặt của đối phương, nhưng trực giác nói cho nàng biết, trên mặt Cô Độc Chứng rõ là đang cười nhạo.
"Cười cái gì cười!" Nàng tức giận đốp chát lại một câu, còn giở giọng có chút xem thường, không muốn tiếp tục để ý người này nữa.
Cô Độc Chứng lại mở miệng, nói:
"Ngươi cũng là người mang tuyệt kỷ (tài nghệ xuất chúng), võ công của ta cũng không tệ, nếu chỉ dựa vào một đôi tay thì có thể đối phó được mười người, thậm chí trăm người. Nhưng binh lính Tây Dạ có bao nhiêu? Tám vạn! Hắn ở trong này lấy phòng thủ làm tấn công, ai cũng không làm gì được. Còn nếu đi ra ngoài, ưu thế ở đâu?"
Như Thương thở dài, không thể không thừa nhận, Cô Độc Chứng nói rất đúng sự thật.
Chính xác là hai nắm tay khó đối phó được bốn cánh tay, anh hùng không ngăn nổi nhiều người. Trừ phi nàng dẫn mưa to tới làm cho nội thành Tây Dạ chìm ngập trong nước, bằng không muốn miễn cưỡng xông ra, thật không phải là chuyện dễ dàng.
"Vậy cũng chỉ có thể để cho hài tử quỷ quái kia đói chết." Nàng khẽ mở miệng, nói ra suy nghĩ của mình.