Nói thí dụ như, Cô Độc Chứng rõ ràng có thể rời khỏi Tây Dạ Quốc, vậy tại sao không dứt khoát trở lại Đông Thục đi, còn muốn quay lại đây?
Lại nói thí dụ như, vì sao hắn phải ba phen mấy lượt nhằm vào nàng ra tay cứu giúp?
Còn nữa, đầu óc hắn không phải là có bệnh? Trong Tháp Trấn Yêu này nguy hiểm như vậy, sao còn nói từ lâu đã muốn đi vào?
Như Thương muốn hỏi, vừa định mở miệng, lại nghe được Cô Độc Chứng nói:
"Ta chỉ là thấy ngươi mặc y phục màu đỏ, biết được năm nay người cúng tế rắn chính là ngươi, khi đó mới dùng máu cứu ngươi một mạng. Về phần tại sao làm như vậy, ngươi đừng hỏi ta, bởi vì ta cũng không biết."
Lời này khiến cho Tần Như Thương buồn bực thôi đi, một câu thực tế "Ta cũng không biết", lại làm nàng không có cách nào tiếp tục đi hỏi nữa.
Vì vậy nghĩ muốn đến hỏi hắn tại sao rời đi rồi còn quay trở lại, nhưng phát hiện bước chân của Cô Độc Chứng bất chợt dừng lại.
Nàng cũng dừng lại theo, liền nghe được đối phương dùng một loại âm thanh nhẹ đến gần như không nghe được, nói với nàng:
"Ngươi nghe! Có người đến đây!"
Lời Cô Độc Chứng nói thật có thể thổi phồng bầu không khí, đến nỗi Như Thương theo sát cũng căng thẳng hẳn lên.
Hai người ngừng thở, cả hai không hẹn mà cùng điều động tốc độ hô hấp của bản thân xuống mức thấp nhất.
Trong lúc nhất thời, còn lại bên trong tòa tháp lâu cũng chỉ có tiếng tim đập.
Nhưng không bao lâu, liền nghe được một thứ rất kỳ quái, tiếng động giống như là có người đang ném đá.
Âm thanh này là từ phía dưới truyền đến, đúng là ở tầng tháp thứ hai.
Cô Độc Chứng cất bước đi lên phía trước, thẳng hướng đến cửa cầu thang.
Như Thương cũng đuổi theo, nhưng là xoay người đi ngược lại, hai người duy trì trạng thái lưng tựa lưng.
Đây là một cách thức tự bảo vệ bản thân và đồng bạn vào lúc nên tin tưởng lẫn nhau, khi biết ở hiện trường có hơn hai người tồn tại, mỗi người bảo vệ một mặt là biện pháp tốt nhất, để đề phòng kẻ địch bên ngoài, từ sau lưng đánh lén về phía mình tạo thành bất trắc.
Cũng như nhau, đối với người cùng hợp tác, cần phải đòi hỏi mức độ trung thành rất cao, nếu như đối phương hoàn toàn không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, sẽ dẫn đến bản thân một đả kích lấy mạng.
Nhưng thật ngoài ý muốn, hình như Cô Độc Chứng lại có thể nhìn thấy.
Ít nhất hắn đã ở trong tầng tháp này chuyển đổi lâu như vậy, Như Thương cảm thấy không có gì trở ngại hắn hành động.
Theo như lời Cô Độc Chứng nói, thì hài tử quỷ quái ăn thịt người nên ở trong Tháp Trấn Yêu này, nhưng không biết đang ở tầng nào.
Là tầng một hay là tầng hai đây?
Bọn họ vào được lâu như vậy, còn liên tục nói chuyện, nếu như ở chung một tầng với bọn họ, nhất định từ lâu đã có phản ứng.
Bước chân của Cô Độc Chứng vẫn đang vòng tới vòng lui, Như Thương chợt nhớ tới máu của hắn cùng với phản ứng những rắn kia, vì vậy mở miệng hỏi hắn:
"Nghe nói hồi nhỏ ngươi cũng từng ngâm trong rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, tất cả mọi người đều chết, chỉ có ngươi còn sống?"
Nàng hỏi rất đúng lý hợp tình, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Cô Độc Chứng, Tần Như Thương không yêu cầu hắn nhất định sẽ trả lời nàng.
Chẳng qua Cô Độc Chứng hình như cũng không có gì phải kiêng dè, chỉ đáp một tiếng, sau đó nói:
"Nhưng mà ta cũng không có ăn thịt người, về phần tại sao có thể còn sống ta cũng không rõ ràng lắm, có khả năng là bản chất của ta đối với nước thuốc kia nảy sinh kháng cự, cũng không hòa hợp đi! Khi đó còn nhỏ, không có ký ức gì, những thứ này đều là từ người khác kể với ta. Chỉ cảm thấy giống như ngủ một giấc, khi tỉnh lại, đã bị người vớt ra từ trong nước, mười móng tay đều bị đen, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi qua."
Lời nói của hắn chân thành, chắc hẳn đều là sự thật.
Như Thương tỏ ý tin tưởng đối với lời nói của hắn, nhưng trong lòng vẫn còn có rất nhiều điểm nghi ngờ.
Vì vậy nàng cũng đứng lên, mặc dù không thấy rõ đường, nhưng âm thanh phát ra lúc Cô Độc Chứng di chuyển nàng vẫn có thể phân biệt chính xác.
Chỉ vài bước đã đi tới bên cạnh hắn, Cô Độc Chứng dừng bước một chút, sau đó lại cất bước, bước chân vẫn tiếp tục đi vòng quanh.
Như Thương không biết hắn bước vòng quanh từng vòng như vậy rốt cuộc là đang nhìn cái gì, nhưng nàng cũng không có lòng dạ đi suy đoán, trong đầu có quá nhiều thắc mắc.