Tuy rằng âm thanh kỳ quái kia từ tầng hai truyền đến, nhưng bọn họ đã dừng lại ở tầng ba lâu như vậy, cũng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Mà trong không gian bốn phía ở đây toàn bộ đều tối đen, không có xảy ra cũng không đại biểu không tồn tại.
Vả lại nếu đi xuống lầu, lúc đó cũng đồng nghĩa với địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nên chuẩn bị trước một chút vẫn là thỏa đáng hơn.
Cô Độc Chứng hiểu được tâm ý của nàng, cố tình thả bước chân chậm lại, để cho Như Thương đi theo có thể ổn định hơn một chút.
Trong lòng Như Thương hơi ấm áp, nhưng khóe miệng lại hiện lên cười khổ.
Xuống đến cầu thang mà thôi, cho dù cầu thang xa lạ và tầm mắt toàn bộ đều màu đen, nhưng nàng cũng chưa đến nỗi sai lầm mà đạp trên không như vậy.
Đối với hoàn cảnh và sự vật ở xa, nàng có khả năng phân biệt hơn người bình thường, mặc dù từ lúc gặp phải Cô Độc Chứng này, luôn bị hào quang của hắn che phủ, nhưng đây là nói đến đối lập nhau.
Còn chưa ở dưới tình huống đối lập, Tần Như Thương nàng vẫn là độc nhất vô nhị!
Hai người rất nhanh xuống đến tầng thứ hai Tháp Trấn Yêu, có thể là trực giác, nàng cảm thấy nơi này so với tầng trên càng tối tăm hơn nhiều.
Còn có cả mùi máu tanh và xác chết thối rửa, làm cho mũi thêm phần khó chịu.
Bây giờ Như Thương đã hiểu rõ, thì ra cái mùi vị lúc ở trên tầng ba nàng ngửi thấy được, không phải bởi vì câu chuyện chứng bệnh cô độc kể mà sinh ra ảo giác.
Mà cái mùi vị đó thật sự là tồn tại ở đây, vị trí nó bắt đầu hiện tại đang ở trong không gian này.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh giống như ném đá càng thêm rõ ràng!
Hơn nữa, chính bởi vì được nghe quá rõ ràng, Như Thương dần dần cảm thấy, tiếng động này tuyệt đối không phải là do hòn đá phát ra.