Chung quanh hắn giống như có vô số dao găm bén nhọn xoay tròn, khiến cho bản thân cảm giác không phải đang cùng người đánh, mà đang cùng một đống mũi đao nhọn chiến đấu.
Nàng biết tình huống này nếu cứ đánh tiếp không phải là cách, trong tay hài tử kia còn đang cầm hai khúc xương đùi người không ngừng vung vẫy.
Trên tay Như Thương không có vũ khí, đánh nhau càng có chút thua thiệt.
Nàng nghĩ tới một cách, chuẩn bị đột phá tìm đến miệng đối phương để chế phục, cũng vào lúc này, phát hiện nàng lướt nhanh ngồi nửa người xuống dưới ván sàn, thì hài tử kia lại không giống như trước trực tiếp cứng đối cứng nghênh chiến với nàng, mà rất nhanh chóng thu chân quay trở về, khéo léo tránh qua.
Thần kinh Như Thương chấn động rồi lập tức hiểu được, bản thân là muốn tìm đến miệng đột phá, nhưng không ngờ hắn lại bảo vệ phần chân của mình.
Vì vậy dứt khoát hạ thấp người xuống, dò xét cách thức đánh tấn công vào chỗ yếu.
Hài tử kia rõ ràng đã bị hù cho sợ, liên tục lui về hướng bên cạnh.
Cô Độc Chứng bám lấy không tha, lui một bước hắn liền đuổi theo một bước, lúc Như Thương ngẩng đầu lên, thì thấy Cô Độc Chứng đã túm được hài tử trong tay, hai khúc xương đùi cũng lần lượt bị bẻ gảy.
Đối phương không còn vũ khí, trong nhất thời có vẻ hơi hoảng loạn.
Nhưng hoảng loạn này cũng chỉ trong chớp mắt, không duy trì vượt qua một giây.
Cô Độc Chứng nhân cơ hội này, lòng bàn tay hơi gấp lại liền duỗi thẳng ra năm ngón tay, trực tiếp hướng đến cổ của đối phương chuẩn bị dò xét.
Hài tử cảm thấy không tốt, cuối cùng dồn sức thoáng một cái nhảy vọt lên không trung, nhào lộn một cái, lại không biết biến mất ở nơi nào.
Hai người đối diện đồng thời thu lại tư thế, theo bản năng sánh vai đứng lại gần nhau.
Đúng là cao thủ giao chiến, đánh nhau kịch liệt như vậy, nhưng cũng không thấy ai thở gấp.
Hơi thở vẫn đều đặn nhẹ nhàng như cũ, không gian này càng thêm yên tĩnh thoải mái như không người.
Hai người không ai chuyển động, vẫn duy trì tư thế tập trung tinh thần lắng nghe.
Một người sống sờ sờ không thể nào biến mất vô cớ được, phía trên tầng tháp này nhất định là có vách ngăn, mới có thể khiến cho hài tử sau khi nhảy vọt lên cũng không thấy trở xuống.
Đáng tiếc, cho dù năng lực nhìn trong tối của bọn họ có tốt hơn nữa, vẫn không có khả năng nhìn được quá xa ở dưới điều kiện tối đen như vậy.
Nàng bây giờ có tấn công cũng vô ích, tốc độ đối phương rất nhanh, ngay lúc đầu ngón tay của nàng vừa muốn chạm đến, hài tử quỷ quái lập tức lắc người, thành công tránh thoát.
Cô Độc Chứng ở phía sau cũng vươn tay ra, năm ngón tay khép lại thành chưởng, mạnh mẽ hướng nơi cổ chém tới.
Thật kỳ quái, đúng lúc này hắn đột nhiên ngồi xổm người xuống, rồi cứ như vậy biến mất hoàn toàn không thấy.
Hai người mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không có vì chuyện đó mà ảnh hưởng động tác.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau lui về phía sau một bước, vội vàng tránh ra chỗ kẻ địch biến mất.
Tòa tháp lâu này đối với bọn họ mà nói rốt cuộc vẫn còn xa lạ, nếu như dưới đất có cơ quan, một lần không cẩn thận rất có khả năng sẽ làm tấm bia cho kẻ địch.
Hai người vừa lui ra, chỗ đất trống bất thình lình lại có thứ gì đó bị ném ra.
Lần này không phải xương người, mà lần lượt là từng khối thịt thối rữa mục nát.
Như Thương buồn nôn, nhanh chóng lắc mạnh người tránh đi những thứ đó.
Cô Độc Chứng ngược lại rất kiên quyết đi lên phía trước, đối với những thứ thịt thối nát này cũng không để ý, trực tiếp chạy thẳng đến chỗ đã ném ra thứ đó.
Rất nhanh, toàn bộ thịt thối nát đã ném hết, đồng thời lại thấy được bóng người bất chợt từ dưới nền đất chui lên, trong tay còn xách theo thứ gì giống như vũ khí, vừa ra tới liền mạnh mẽ công kích về phía hai người Như Thương và Cô Độc Chứng.
Cách thức đánh nhau tuy rằng rất kịch liệt, nhưng cũng may là đối diện giao chiến, so sánh mà nói tính nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều.
Như Thương và Cô Độc Chứng cả hai cùng hợp lại đối phó kẻ địch, nàng nhận thấy được, nhân vật lợi hại này cũng không có nói lời nào.
Nhưng phải đánh đánh, rồi lại âm thầm giật mình.
Bởi vì sức lực hài tử này quá lớn, cũng không có thể dùng lời lẽ bình thường hình dung khí lực to lớn đó.
Thậm chí Như Thương không dám để tứ chi của bản thân và đối phương xảy ra va chạm, cho dù là chỉ chạm sơ qua góc y phục, sức mạnh của gió lướt qua cũng làm nàng thấy đau.
Không biết ba người đánh hết bao nhiêu hiệp, tình hình Cô Độc Chứng bây giờ thế nào nàng cũng không biết, Như Thương cảm thấy nàng căn bản không có cách nào chạm đến được hài tử kia.