Tần Như Thương nghĩ hài tử chắc chắn động cũng không động, nếu không thì trong một tình huống yên tĩnh như vậy, cho dù là con chuột bò qua, cũng không thể thoát khỏi tai của bọn họ.
Nghĩ vậy, nàng giơ tay lên chỉ chỉ hướng ở trên, chính là phương hướng ban nãy hài tử mất tích.
Cô Độc Chứng hiểu được ý của nàng muốn nói đối phương nhất định vẫn còn ở chỗ đó, nếu bọn họ cũng lên theo, ắt có thể sẽ tóm được người.
Hắn không đồng ý, liền giữ lại cổ tay Như Thương, để tránh cho nàng xúc động mà nhảy lên.
Như Thương thấy hắn không đồng ý, cũng không yêu cầu quá đáng, nhưng cứ buông xuôi như vậy cũng không phải là cách, vì thế nàng rút tay ra, lặng lẽ lui về phía sau.
Trước đó đánh nhau có rất nhiều xương người và thịt thối nát bị hài tử ném ra, nàng dựa vào trí nhớ tìm kiếm vị trí mấy nơi trên mặt đất, sau đó quay về bên cạnh Cô Độc Chứng.
Hắn biết Như Thương muốn làm gì, lần này không ngăn cản nữa, bản thân cũng từ trên tay nàng nhặt lấy một khối xương người.
Hai người không ai tỏ ý bảo đối phương khi nào thì ra tay, nhưng lại có một phần mơ hồ hiểu được ý nhau, khiến hai người đồng thời cùng một lúc giương tay lên, hai cái lợi khí liền bắn ra một lượt, đánh đến hướng mục tiêu.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh va chạm phát ra hai cái, ngay sau đó là tiếng xương người va vào trên vách đá, tiếp theo sột sột soạt soạt rơi xuống trở lại trên mặt đất bể nát.
Phía trên không có người!
Hai người đồng thời cả kinh, không ai nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ như vậy.
Như Thương nghĩ lại, có phải vừa rồi nàng lui về phía sau nhặt xương người đã tạo ra tiếng động hay không, để cho đối phương có cơ hội chạy trốn.
Nàng nhìn qua Cô Độc Chứng, chuẩn bị lên tiếng muốn hỏi, đối phương lại lắc đầu trước, khẽ mở miệng nói:
"Vừa rồi cũng không có tiếng động gì khác."
Đáp án này khiến cho đầu chân mày Như Thương khóa chặt, không có động tĩnh nào khác. Như vậy nghĩa là… Hài tử nhảy lên ở trên vẫn chưa có rời đi.
Nhưng nếu vẫn còn ở chỗ đó, vì sao hai người bắn ra lợi khí cũng chỉ đánh trúng vách tường mà không chạm được đến thân thể của hắn đây?