Trước mắt không có thời gian để suy đoán vô căn cứ, muốn xác nhận suy đoán có đúng hay không, chỉ có một cách là đuổi theo!
Nếu đối phương có thể đứng ở phía trên, thì nhất định phải có vách ngăn nào đó để cho hắn dung thân.
Cả hai hoặc là xông lên bắt lấy kẻ địch, hoặc là dứt khoát lui về đỉnh tháp, rồi từ cửa thông gió leo ra ngoài, chiến đấu với tướng sĩ Tây Dạ.
Như Thương thật có phần không biết phải làm gì, thật ra cho dù bắt được hài tử nửa người nửa quỷ này thì sẽ như thế nào?
Kết quả là, bọn họ vẫn phải bị vây ở trong Tháp Trấn Yêu này!
Chẳng lẽ muốn nửa đời còn lại của nàng giống như hài tử này, dựa vào ăn thịt người chết sống qua ngày?
Suy nghĩ đến cũng thấy ghê tởm!
"Ngươi chọn đi!" Giọng nói Như Thương lộ ra vẻ mệt mỏi: "Tiếp tục bắt quỷ hay là dứt khoát ra tháp? Nếu lựa chọn ra tháp, ngươi phải bảo vệ ta bình an rời khỏi Tây Dạ."
Nàng không phải nói khoác, muốn từ nơi này chạy ra cũng không phải là không có cách.
Tây Dạ là quốc gia sa mạc, nếu nàng dẫn tới một trận mưa lớn ở trong sa mạc này, tất nhiên sẽ làm cho mọi người hoảng sợ, từ đó sinh ra hỗn loạn.
Tiêu Phương vẫn còn ở ngoài cung, nàng chỉ cần thừa dịp Vương Cung loạn rồi chạy ra, rời khỏi Tây Dạ sẽ không thành vấn đề.
Tiếc rằng, Cô Độc Chứng lại không cho nàng cơ hội đó.
Sự lựa chọn của hắn là:
"Bắt quỷ!"
Như Thương hít sâu một hơi, xem ra đáp án này cũng nằm trong dự đoán.
Hắn nói từ lâu đã muốn vào Tháp Trấn Yêu gặp hài tử này, nếu như thấy trên đường còn có thể buông tha, nhưng bây giờ đối thủ đang ở ngay trước mặt, đối với bản lãnh Cô Độc Chứng, nàng thật sự muốn nhìn kỹ một lần nữa.
"Được! Vậy ta giúp ngươi!"
Sau khi Như Thương nói xong những lời này, đột nhiên nhún người xuống, dùng tư thế ngồi nửa người dồn hết khí lực, mạnh mẽ nhảy lên phía trước, người vọt nhanh như tia chớp.
"Cẩn thận!" Giọng nói Cô Độc Chứng từ phía dưới vọng lên, mà lúc này Như Thương đã bay lên không trung có ngoài ba thước.
Nàng đưa cánh tay duỗi thẳng về phía trước, mở lòng bàn tay ra, không dám dùng móng tay sắc bén của bản thân đi đối phó kẻ địch.
Nếu thân thể hài tử thật sự là đá, thì cho dù móng tay con người có cứng rắn đến cỡ nào cũng không thể địch nổi.
Như Thương trong lòng run sợ, nhưng chớp mắt một cái hình như đã nghĩ ra được điều gì, nhưng ý nghĩ cũng không rõ ràng.
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn Cô Độc Chứng, thấy hắn dường như có chút ngẩn người, sau đó lại rơi vào suy nghĩ.
Qua một hồi lâu, hai người cùng nhìn về phía đối phương lần nữa, rồi đồng thời thốt lên:
"Có hai loại khả năng!"
Sau đó Cô Độc Chứng im lặng, Như Thương tiếp tục nói:
"Loại thứ nhất, hắn thật sự biến mất trong không khí!"
Cô Độc Chứng lại tiếp lời:
"Loại thứ hai… Vừa rồi xương người đánh trúng không phải là vách tường, mà là cơ thể của hắn."
Hai cái suy đoán như vậy làm cho người ta rợn cả tóc gáy, hạng người gì lại có thể vô cớ biến mất trong không khí?
Chẳng lẽ hài tử đúng như lời người Tây Dạ nói, không phải là người mà là quỷ?
Nếu không phải như vậy, thì có ai có thể làm cho bản thân cứng rắn giống như đá? Còn nữa, quần áo của hắn đâu?
Ban nãy lúc đánh nhau nàng rõ ràng chạm được vật liệu may mặc trên người của hắn, tuy rằng không thấy rõ là kiểu dáng gì, nhưng hắn đúng là có mặc y phục, điểm này thật không thể nghi ngờ.
Nghĩ vậy, Như Thương dùng chân trái nhẹ nhàng tìm kiếm phía trước, mãi một lúc, cuối cùng tiếp xúc được mảnh đất trống đã từng đánh nhau.
Chợt nhận thấy có thứ gì đó cản bước chân, nàng vội vàng rút chân về, nán lại một lúc thấy không có động tĩnh gì khác, lại tiếp tục bước lên phía trước tìm kiếm.
Lúc này mới thành công bới móc lên được một thứ, nhìn thứ cầm trong tay, đúng là một chiếc xiêm y vải bông.
Thì ra lúc hài tử nhảy lên, trong nháy mắt đã cởi bỏ xiêm y, động tác gọn gàng lại rất mau lẹ, tránh được lực chú ý của bọn họ.
Vậy xem ra, hẳn là loại đáp án thứ hai.
Như Thương trong lòng hơi lạnh, một hài tử mười một tuổi, vì sao thân thể lại cứng như đá?
Không trách được vừa rồi lúc đánh nhau, cảm nhận sức lực của hắn lớn đến kỳ quái, ngay cả nàng cũng không dám đón đỡ chiêu thức của hắn.
Hóa ra bản thân liên tục đánh nhau với một người đá, nếu không cẩn thận để tứ chi xảy ra va chạm, nàng cũng không biết được chỗ nào sẽ bị gãy xương?