Lòng bàn tay nàng hướng lên trên, kéo dài thêm chút sức lực, mục đích là để cho bản thân khi lẻn đến phần cuối cánh tay đá, không phải bị thương.
Nàng khẽ chuyển động, người ở phía trên cuối cùng cũng không còn cách nào duy trì thần bí, Như Thương cảm thấy có trận gió mạnh vừa thổi qua đỉnh đầu, một bóng người đột nhiên nghiêng bỏ chạy.
Lúc này Cô Độc Chứng ở dưới đang hành động, Như Thương nghe được tiếng hắn chạy đuổi theo bóng người kia, bàn tay cùng lúc chống đỡ trên đỉnh vách đá.
Nàng bèn mượn lực đạo cũng theo tới bên cạnh, hai chân dùng sức vẽ một đường trên không, lợi dụng không khí dẫn ra làn gió nhẹ, nhanh chóng nhảy qua hướng hai người họ.
Lần này nàng tấn công trực tiếp bắp chân hài tử, tốc độ chuẩn xác lại nhanh chóng mãnh liệt, khiến Cô Độc Chứng với hài tử đang chiến đấu không kịp đề phòng.
Hai tay Như Thương biến thành hình dạng móng vuốt, bóp thật chặt hai cái chân nhỏ của hài tử.
Bây giờ nàng mới phát hiện, sở dĩ hắn gia tăng bảo vệ chỗ này, thì ra nơi này cùng với người thường không khác gì nhau, chỉ là bắp thịt bình thường.
"Tấn công phía dưới! Bắp chân là điểm chịu lực!" Nàng lên tiếng nhắc nhở Cô Độc Chứng, lại làm cho hài tử rống to một tiếng như loài ác lang.
Rõ ràng là giận dữ, hài tử liều mạng dùng hết sức muốn giãy ra hai chân của hắn.
Tiếc rằng, cho dù sức lực hắn vô cùng lớn, nhưng Tần Như Thương cũng không phải là người dễ dãi.
Kiếp trước rồi đến kiếp này, người bị nàng bắt vẫn có thể thành công còn sống, chưa từng có đến một người.
Hơn nữa cho đến bây giờ, trong trận đánh nhau bên phía Tần Như Thương liên tục chiếm giữ tình thế bất lợi, đã kích thích nàng sắp nổi điên, mười ngón tay như một loại móng sắt túm chặt ở bắp chân, cắm thẳng vào trong thịt đối phương.
Đặc biệt có hai móng tay ngón trỏ thật dài, đâm thẳng vào tận trong xương, loại sắc bén này ngay cả đao nhọn cũng phải cảm thấy không bằng.
Nàng nghĩ, hôm nay bản thân nếu muốn luyện được giống như tảng đá, cũng không phải là không được, như hai tay của nàng, khi ba tuổi đã bắt đầu sống dưới lưỡi đao, nhào nặn trong cát, từ lâu đã rèn luyện thành thép.
Tuy rằng thân thể hiện tại thay đổi, nhưng luồng sức lực đã được nàng vận dụng trong vòng bốn năm, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trước mắt không có thời gian để suy đoán vô căn cứ, muốn xác nhận suy đoán có đúng hay không, chỉ có một cách là đuổi theo!
Nếu đối phương có thể đứng ở phía trên, thì nhất định phải có vách ngăn nào đó để cho hắn dung thân.
Cả hai hoặc là xông lên bắt lấy kẻ địch, hoặc là dứt khoát lui về đỉnh tháp, rồi từ cửa thông gió leo ra ngoài, chiến đấu với tướng sĩ Tây Dạ.
Như Thương thật có phần không biết phải làm gì, thật ra cho dù bắt được hài tử nửa người nửa quỷ này thì sẽ như thế nào?
Kết quả là, bọn họ vẫn phải bị vây ở trong Tháp Trấn Yêu này!
Chẳng lẽ muốn nửa đời còn lại của nàng giống như hài tử này, dựa vào ăn thịt người chết sống qua ngày?
Suy nghĩ đến cũng thấy ghê tởm!
"Ngươi chọn đi!" Giọng nói Như Thương lộ ra vẻ mệt mỏi: "Tiếp tục bắt quỷ hay là dứt khoát ra tháp? Nếu lựa chọn ra tháp, ngươi phải bảo vệ ta bình an rời khỏi Tây Dạ."
Nàng không phải nói khoác, muốn từ nơi này chạy ra cũng không phải là không có cách.
Tây Dạ là quốc gia sa mạc, nếu nàng dẫn tới một trận mưa lớn ở trong sa mạc này, tất nhiên sẽ làm cho mọi người hoảng sợ, từ đó sinh ra hỗn loạn.
Tiêu Phương vẫn còn ở ngoài cung, nàng chỉ cần thừa dịp Vương Cung loạn rồi chạy ra, rời khỏi Tây Dạ sẽ không thành vấn đề.
Tiếc rằng, Cô Độc Chứng lại không cho nàng cơ hội đó.
Sự lựa chọn của hắn là:
"Bắt quỷ!"
Như Thương hít sâu một hơi, xem ra đáp án này cũng nằm trong dự đoán.
Hắn nói từ lâu đã muốn vào Tháp Trấn Yêu gặp hài tử này, nếu như thấy trên đường còn có thể buông tha, nhưng bây giờ đối thủ đang ở ngay trước mặt, đối với bản lãnh Cô Độc Chứng, nàng thật sự muốn nhìn kỹ một lần nữa.
"Được! Vậy ta giúp ngươi!"
Sau khi Như Thương nói xong những lời này, đột nhiên nhún người xuống, dùng tư thế ngồi nửa người dồn hết khí lực, mạnh mẽ nhảy lên phía trước, người vọt nhanh như tia chớp.
"Cẩn thận!" Giọng nói Cô Độc Chứng từ phía dưới vọng lên, mà lúc này Như Thương đã bay lên không trung có ngoài ba thước.
Nàng đưa cánh tay duỗi thẳng về phía trước, mở lòng bàn tay ra, không dám dùng móng tay sắc bén của bản thân đi đối phó kẻ địch.
Nếu thân thể hài tử thật sự là đá, thì cho dù móng tay con người có cứng rắn đến cỡ nào cũng không thể địch nổi.