Giang Đắc Khải tiếp nhận hộp gấm từ tay Đồng Hề. Thiên Chính đế cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt. Lúc Đồng Hề lui ra sau, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Khi chế mực này cần dùng chày giã cối sắt 3 vạn lần, mỗi một chày đều là tự nàng dùng sức làm. Trong lòng bàn tay đến giờ vẫn còn dấu vết do ma sát để lại.
Nhưng mỹ nhân trong hậu cung vì tranh thủ tình cảm, thủ đoạn đầy rẫy. Nàng vốn cũng không nghĩ Thiên Chính đế có thể vui sướng, nhưng trong lòng cũng trông ngóng những vất vả của mình có thể được hồi báo.
Nguyên nhân trước đây nàng chưa từng vì Thiên Chính đế chế ra đồ đạc gì, bởi vì dù nàng vất vả cũng không thể đổi lại được một cái liếc mắt của hắn.
Sau đó đến phiên Độc Cô Viện Phương tặng lễ vật, một bộ nhất kiện long bào tự chế. Thiên Chính đế cũng chỉ cung kính nói một tiếng: “Đa tạ Thái hậu.” Chỉ là trong đáy mắt cũng không có tí gợn sóng nào, nhàn nhạt thản nhiên.
Trong cung những người được phong hào cũng chỉ khoảng 18 người, lúc này sinh nhật Thiên Chính đế cũng đã trễ, nhìn thấy Vạn Mi Nhi được sủng ái, việc Hoàng thượng đến Dục Đức cung cũng không khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng vào lúc Đồng Hề rời tiệc, Thiên Chính đế lại thản nhiên nói một câu: “Để trẫm đưa Quý phi về.” Nhất thời bốn phía đều tĩnh lặng.
Đồng Hề kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thiên Chính đế, chợt lại cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn, để lại Vạn Mi Nhi giẫm chân hờn dỗi.
-“Hoàng đế ca ca, Mi Nhi ở Dục Đức cung còn đặc biệt vì người chuẩn bị tiệc chúc mừng.”
-“Trước sau muội đã vì trẫm ăn mừng năm ngày. Sao trẫm lại có thể để muội mệt nhọc như vậy.” – Lời tuy quan tâm, nhưng bước chân Thiên Chính đế cũng không hề chậm lại.
Đến lúc này, câu chuyện thần thoại Vạn Mi Nhi liên tục thị tẩm năm này cũng kết thúc. Thật ra trong năm ngày này đều là nàng ta dùng nhiều cớ khác nhau để mời Thiên Chính đế từ chỗ phi tần khác về tẩm cung của mình.
Thiên Chính đế ngồi trên tháp tử đàn ở Đồng Huy cung, Đồng Hề tự dâng trà. Đối với việc đột nhiên được Thiên Chính đế lâm hạnh, nàng có chút bất ngờ, nhưng cũng hiểu được tình lý bên trong. Hắn cho dù sủng ái một nữ tử cũng chưa bao giờ hoàn toàn trầm mê. Hậu cung này hắn luôn phải lâm hạnh đồng đều. Người hắn bắt đầu lâm hạnh là một Quý phi, Vạn Mi Nhi không thể tiếp tục tùy hứng.
-“Đến thư phòng đi, trẫm xem mực của nàng.” – Thiên Chính đế đứng dậy, Đồng Hề đành phải nhắm mắt theo sau hắn. Thực ra đêm lúc này đã khuya, chỉ cần hắn không vội vàng đi nghỉ, Đồng Hề cũng nguyện ý tiếp hắn.
-“Đĩnh mực ngũ mai này, thần thiếp đã bỏ thêm mai, lan, trúc, cúc bốn loại quân tử chi hương khác nhau, lại vì hoa quế vừa rụng nên cũng bỏ một ít hoa quế, tổng cộng có 5 loại. Không biết Hoàng thượng muốn thử loại nào?”
Lúc nàng chế đĩnh mực đã nghĩ nên thêm hương liệu gì. Càng nghĩ, chỉ có thể dùng quân tử chi hương mới có thể tự nhiên cho hương hoa mai vào, lại không bị hắn chú ý.
Thiên Chính đế không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Đồng Hề, vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay nàng.
-“Xem ra nàng hiểu chuyện hơn rồi, Đồng Hề.”
Thiên Chính đế chỉ đơn giản nói một câu, đối với Đồng Hề lại như tiếng sét giữa ngày hè. Ý khen ngợi trong giọng hắn khiến nàng cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá. Chỉ là hai chữ ‘hiểu chuyện’ này cần phải bàn lại. Nàng trước giờ vẫn rất hiểu chuyện và khôn khéo mà.
-“Hoàng thượng.” – Đồng Hề thì thào mở miệng.
-“Xem ra Tề Vân có thể quay lại rồi.” – Câu sau này thật khiến Đồng Hề vui mừng hoan hỉ, gần như hôm nay chính là sinh nhật mình vậy.
-“Tạ ơn Hoàng thượng ân điển.” – Đồng Hề uyển chuyển quỳ lạy, giọng nói có chút nghẹn ngào. Nàng không ngờ Thiên Chính đế lại dễ dàng cho Tề Vân trở về như vậy.
Đồng Hề không phải kẻ ngốc, trước tư sau tưởng, cảm thấy mực này quả thật hữu dụng. Xem ra sau mấy năm, Huyền Huân đã có thể là bờ vai đắc lực để mình tựa vào rồi.
Lúc Đồng Hề đứng lên, không kìm được mà mỉm cười với Thiên Chính đế, bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng không đến nỗi đáng sợ. Chỉ cần nàng dùng đủ tâm, đến một ngày hắn cũng sẽ như cha, coi trọng mình sao?
Đồng Hề hầu như quên mất lễ nghi, vội vã gọi Vu Hải đến, bảo hắn đưa Huyền Huân và Thúc Bạch đến Tân Giả khố mang Tề Vân trở về.
Nhưng cho dù có cảm kích người này thế nào, thời điểm giúp hắn thay quần áo đi ngủ, Đồng Hề cũng phải khống chế tư tưởng của mình mới có thể không chạy trốn.
Bởi vì có chút cảm kích nên Đồng Hề không dám dùng móng tay cào thành vết thương sau lưng hắn, chỉ có thể bắt lấy cây cột ở đầu giường, móng tay xiết chặt đau đớn. Bởi vì va chạm nên dường như cảm giác cũng không rõ ràng.
Thiên Chính đế bỗng nhiên dứt ra, mảnh vải rất lâu không sử dụng lại được lấy ra, buộc trên tay Đồng Hề, càng thêm điên cuồng chiếm lấy khoái cảm của hắn.
Nháy mắt, Đồng Hề có thể cảm giác được sự thô bạo của hắn, giống như bản thân mình đã bị đập đến vỡ vụn dưới thân hắn, rơi rụng thành bùn mới thôi. Lúc hắn đi, Đồng Hề mới thở ra thật dài.
Trong cung này tồn tại cái được gọi là sủng phi. Đối với nàng mà nói thì cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Ngày hôm sau Đồng Hề cố nén cơn đau, gọi Tề Vân vào.
-“Cô cô” – Đồng Hề vốn tưởng sẽ nhìn thấy Tề Vân tiều tụy hốc hác. Ở một nơi như Tân Giả khố, làm gì có ngày tốt lành? Nhưng Tề Vân ngoài việc gầy một chút cũng không tiều tụy gì mấy. Có điều Tề Vân là lão nhân trong cung, đối nhân xử thế xưa nay nhạy bén, thấy biến không sợ hãi. Nàng có thể tiếp tục tồn tại tốt như vậy cũng không phải không có đạo lý.
-“Nương nương, đều là Tề Vân liên lụy người.” – Lời này của Tề Vân khiến Đồng Hề có chút bất ngờ, chỉ cho rằng ý Tề Vân nói việc mình cố gắng đem nàng ta về.
-“Cô cô đừng nói như vậy, đều là ta vô dụng. Lâu như vậy rồi mới có thể mang người về. Ngươi đi theo ta mới là ta liên lụy ngươi.”
Tề Vân cười cười, hàm chứa ý thần bí nào đó.
-“Tề Vân có thể đi theo nương nương mới là điều may mắn nhất kiếp này.”
-“Cô cô trở về là tốt rồi. Ta đang có một chuyện muốn thỉnh giáo. Ngươi có cách nào đưa Lý ma ma bên cạnh Thái hậu đi không?” – Lý ma ma xưa nay khôn khéo, vì Độc Cô Viện Phượng ra không ít chủ ý. Đồng Hề nếu muốn Độc Cô Viện Phượng tiếp tục suy nghĩ viễn vông thì người đầu tiên phải khai trừ chính là Lý ma ma. Người này kinh nghiệm lão luyện, lại hiểu được khát vọng tuổi trẻ của nữ tử. Đồng Hề chỉ sợ bà ta tạt nước lạnh Độc Cô Viện Phượng, nhưng lại không thể ra tay hạ thủ bà ta, chỉ sợ bứt dây động rừng, khiến Độc Cô Viện Phượng cảnh giác.
-“Nhà Lý ma ma không còn ai khác, cho nên bà ta mới cam tâm tình nguyện ở lại trong cung. Nhưng bà ta còn có một đứa cháu, thỉnh thoảng cũng có liên hệ. Nếu nương nương muốn tạm thời cách ly Lý ma ma, người này có thể dùng được.”
-“Cô cô, việc này nhờ người vậy. Tốt nhất có thể làm Lý ma ma rời cung ít ngày.”
Vì Tề Vân đã về, chướng ngại lớn nhất trong lòng Đồng Hề cũng được giải trừ, thế nên nàng cảm thấy cuộc sống cực kỳ vui vẻ. Đặc biệt thu tiển năm nay được ấn định vào ngày 30 tháng 9.
Đây cũng là ngày tốt để Khâm Thiên giám tuyển chọn. Đồng Hề để mặc cho Khâm Thiên giám là phụ thân của Vạn Mi Nhi tuyển người. Nàng cũng không quản tới.
Nàng đã quen nhìn thấy cảnh vật trong kinh thành, quen với việc liếc mắt là có thể nhận ra phong cảnh quen thuộc. Nghĩ tới cảnh vật bao la rộng lớn bên ngoài, Đồng Hề thật sự không quen.
Đây là lần đầu tiên nàng xa nhà, cảnh trí trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trong thi họa. Gió lạnh quét qua làn da mềm mại của nàng, cho dù mang theo mũ trùm đầu vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Cuối tháng 9, lá đỏ đầy núi, sương phủ lên rừng cây trùng điệp, cây bạch dương xa thẳm, bãi săn nai ẩn trong tùng lâm ngàn dặm, trông ra thảo nguyên phương bắc rộng ngàn khoảnh, vừa có cây rừng thanh tú, lại có cây cỏ mênh mông. Nếu không lạc vào thâm lâm kỳ cảnh này, hẳn cũng không nghĩ ở nơi hiu quạnh này cũng có màu sắc khác biệt như vậy.
Đồng Hề vẫn hướng về vùng sông nước phương nam, chỉ là không ngờ Thượng Phong Vân cũng có thể động lòng người đến như vậy. Tề Vân sớm đã cho người nấu nước ấm để Đồng Hề rửa mặt. Đây cũng là lần đầu tiên nàng sống trong lều trại, mới mẻ vô cùng.
Tề Vân giúp nàng chọn một bộ kỵ phục lông cáo màu đỏ tươi. Đồng Hề xưa nay sợ lạnh, cho nên đành phải phá lệ mặc dày một chút. Nàng có chút kinh ngạc khi ngồi trước gương trang điểm. Mới có mấy năm không ăn mặc như thế, nhìn cũng rất mới mẻ, người cũng sinh động đáng yêu hơn. Tuy không thể gọi là oai hùng hiên ngang, nhưng cũng rất phong nhã.
Đồng Hề đứng trong lều Kim phượng của Độc Cô Viện Phượng, cực kỳ xinh đẹp trong mắt Thái hậu. Các nàng đều là phi tử, trước đó còn có hoàng mệnh có thể đi săn cùng, trang phục này tự nhiên khéo léo. Có điều Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, nhất cử nhất động đều phải toát lên khí khái mẫu nghi thiên hạ, thế nên nàng ta chỉ có thể ngồi trên ghế phượng tôn quý, nghe vó ngựa phát ra thanh âm “đát đát” vui tai mà thôi.
Giống như lúc này thanh âm đó đang tới gần, Thiên Chính đế dắt Vạn Mi Nhi bước vào. Nụ cười trên môi nàng ta đẹp long lanh, mặt ửng đỏ, không giống như hai người bên trong, vì không quen chịu lạnh mặt tái nhợt cả mặt. Trán nàng ta thẫm ướt, hẳn vừa cùng Thiên Chính đế cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
-“Nhanh đi thay quần áo đi, tránh bị cảm lạnh.” – Thiên Chính đế cười bảo.
Đồng Hề cũng không nhìn về phía bọn họ, nhớ tới lúc trước Mộ Chiêu Văn cũng được đối đãi như vậy. Thời gian trôi qua, người cũng thay đổi, sự sủng ái cũng giống nhau thôi.
Thiên Chính đế chỉ theo lệ đến thỉnh an, nhưng ngồi chưa lâu đã rời đi.
Tối nay trên thảo nguyên bao la nổi lên một đám lửa, thân vương của Phiên quốc Mông Cổ tự mình đến nghênh thánh giá. Rượu đưa lên tiệc đều là rượu sữa ngựa. Đồng Hề tò mò uống thử một ngụm, vị mát lạnh, thấm tận ruột gan. Từng có thi nhân khen ngợi rượu sữa ngựa: “Vị giống như cam lộ, hương ngọt tựa suối trong.” Rượu này nồng độ không đủ, cho dù là nữ tử, tửu lượng không tốt uống vào cũng dễ chịu cực kỳ.
Sau khi tám thủ lĩnh tộc Mông Cổ hiến khăn ha-đa (27), các chàng trai, cô nương trẻ tuổi liền bắn đàn đầu ngựa (28), khoan khoái ca múa. Bọn họ vì những vị khách quý mời rượu.
Vạn Mi Nhi mượn cớ rượu vào cũng đi đến bênh đám lửa, cùng các cô nương khiêu vũ, thần thái phi dương, nhìn đến rực rỡ. Trong chốc lát, Đồng Hề cũng ước gì mình có thể có tính tình và cuộc sống phóng khoáng như thế.
-“Không ngờ nữ tử Trung Nguyên cũng có thể hào sảng đến vậy.” – Thủ lĩnh Đạt Oát Nhĩ cười thích thú nhìn Vạn Mi Nhi. Thiên Chính đế nhấp thêm ngụm rượu, mỉm cười nhìn thân ảnh đang đứng giữa sân.
Ngày hôm sau, cũng không biết là do tác dụng của rượu sữa ngựa, hay do ảnh hưởng của chân dê, Đồng Hề cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu thu tiển.
Quân đội đã sớm xuất phát, đem động vật tứ phía dồn vào hướng săn đuổi. Giang Đắc Khải thấy Đồng Hề bước đến bèn tiến lên thỉnh an, bảo rằng Thuần Nguyên phu nhân xin phép Thiên Chính đế sắp xếp một trận đua ngựa. Đua ngựa xưa nay là một những trò chơi cư dân vùng Tắc Thượng yêu thích nhất, mà lúc này Vạn Mi Nhi đã đã muốn rút ngắn thời gian trở thành chủ nhân của Yên Chi. Có thể cưỡi ‘Yên Chi’ săn bắn mới là loại hưởng thụ cao nhất.
-“Xin hỏi nương nương có muốn tham dự đua ngụa không?” – Giang Đắc Khải khom người hỏi.
Đa số nữ tử trong cung đều không rành cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi trên đài xem. Nếu là ngày thường hẳn Đồng Hề cũng muốn ngồi một bên dự khán, chỉ là trước mặt Vạn Mi Nhi, nàng luôn phát sinh một loại cảm giác muốn ganh đua cao thấp. Không chỉ bản thân nàng thích so với Vạn Mi Nhi, mà trước đây những người bên cạnh nàng cũng thường đem cả hai ra đánh đồng.
Những gì là sở trường của Vạn Mi Nhi, cho đến giờ Đồng Hề đều khổ tâm học tập. Đó là cưỡi ngựa. Khi còn bé phụ thân để nàng sống tại biệt trang. Trong biệt trang nàng cũng từng bắt chước khí thế hiên ngang của nàng ta, cùng sư phụ khổ luyện. Thế nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ có ngày hữu dụng.
Đồng Hề nhìn Vạn Mi Nhi ngồi trên yên ngựa, tay cầm roi nhẹ nhàng cười lại với Đồng Hề. Nàng giật mình.
-“Thay bản cung dắt một con ngựa đến.” – Đồng Hề lại nhìn Vạn Mi Nhi, nhoẻn miệng cười.
Đồng Hề dùng cỏ đặt trước thân thể tuyết trắng của ‘Đạp Tuyết’, một tay vuốt ve bộ lông nó, cùng ‘nó’ trao đổi cảm tình. Đợi đến khi nàng dùng tư thế tuyệt đẹp sải bước lên lưng ngựa, Thiên Chính đế cũng không thể không ghé mắt.
-“Không ngờ tỷ tỷ cũng sẽ cưỡi ngựa.” – Vạn Mi Nhi cười cười.
-“Khi còn bé, ta từng cùng một vị sư phụ đến từ Mông Cổ học sơ qua.” Nàng thản nhiên nói học sơ qua, cũng là để báo cho mọi người biết mình chẳng qua chỉ muốn có thêm chút kinh nghiệm.
-“Tỷ tỷ từ nhỏ được nuông chiều, nên cẩn trọng an toàn một chút. Chúng ta ở đây đua ngựa cũng không chỉ xem ai đua nhanh hơn, mà còn phải thu được cờ trong vạch đỏ vạch trên mặt đất nữa.” – Vạn Mi Nhi dịu dàng nói.
Lần này đua ngựa đặc biệt khó khăn. Người bình thường đua giỏi thế nào cũng chỉ cần ngồi yên trên lưng ngựa phóng nhanh đi đã là không tồi, huống chi còn phải cúi người thu cờ. Chẳng qua trước đây khi Vạn Mi Nhi đi theo phụ thân cũng từng được chơi trò chơi này, đã nắm chắc phần thắng. Nhưng nàng ta lại muốn trở nên nổi trội, bèn nghĩ ra chiêu này.
-“Muội đưa ra nhiều luật như vậy rất nguy hiểm. Theo ý trẫm xem ai đến ven hồ Nguyệt Nha trước thì người đó thắng, vậy được rồi.” – Thiên Chính đế bỗng nhiên nói.
-“Hoàng đế ca ca, Mi Nhi từ nhỏ chơi tới giờ cũng chưa từng sợ nguy hiểm. Nhưng ngược lại Quý phi tỷ tỷ…”
-“Đua như vậy cũng rất mới mẻ.” – Đồng Hề cười tỏa nắng. Luật này càng đúng theo ý nguyện của nàng. Nếu so tốc độ, nàng chắc chắn không thắng nổi Vạn Mi Nhi, nhưng nếu so nhiều luật như vậy thì nàng còn có một phần cơ hội thắng. Nơi nàng sống lúc còn bé làm sao rộng như thảo nguyên này? Cho nên nàng chỉ có thể tập luyện các kỹ năng trong phạm vi hẹp mà thôi.
Thiên Chính đế khẽ nhăn mày, nhưng cũng không nói gì nữa.
Thời điểm tiếng kèn vọng tới, ngựa của Vạn Mi Nhi đã muốn vượt xa mấy trượng, Đồng Hề theo sau. Chỉ nghe tiếng Quan Tinh Huệ hét lên thất thanh, rơi xuống ngựa. Nàng ta tự cho rằng mình trí tuệ hơn người, còn tưởng loại cưỡi ngựa này rất dễ.
Đồng Hề vượt qua được cờ đỏ ở phía trước, thân hình bỗng nhiên nghiêng về bên trái, gần như sẽ rơi xuống đất. Vạn Mi Nhi quay đầu cười duyên, lúc còn đang muốn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, lại thấy nàng động thân một cái, thân trên linh hoạt rướn lên, cờ đỏ đã nằm trong lòng bàn tay. Nàng nhẹ nhàng nhảy, lại ngồi thẳng trên lưng ngựa.
Từ nhỏ việc Đồng Hề thường làm chính là tổng hợp các loại trò chơi của mọi người, khiến cho cuộc sống cô quạnh của nàng có thêm màu sắc. Giống như đá cầu vậy, nàng có thể nghĩ ra rất nhiều động tác yêu cầu kỹ thuật cao. Mấy trò như Yến về, tà sáp hoa, phong bãi hà, phật đính châu, Đồng Hề đều có thể duyên dáng tạo dáng được.
Trò cưỡi ngựa cướp cờ này chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí nàng còn có thể thực hiện động tác khó nhất là dùng miệng hái hoa trên mặt đất, có thể thực hiện vô cùng kỳ diệu. Mọi người chỉ thấy tay áo nàng tung lên. Màu đỏ tươi ở xa xa tựa như một đóa mẫu đơn tuyệt đẹp đang nở rộ.
Từ phong thái này mà nhìn, chuyện Đồng Hề thắng là không thể nghi ngờ, nhưng Vạn Mi Nhi đã tới đích đầu tiên.
HẾT
Giang Đắc Khải tiếp nhận hộp gấm từ tay Đồng Hề. Thiên Chính đế cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt. Lúc Đồng Hề lui ra sau, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Khi chế mực này cần dùng chày giã cối sắt vạn lần, mỗi một chày đều là tự nàng dùng sức làm. Trong lòng bàn tay đến giờ vẫn còn dấu vết do ma sát để lại.
Nhưng mỹ nhân trong hậu cung vì tranh thủ tình cảm, thủ đoạn đầy rẫy. Nàng vốn cũng không nghĩ Thiên Chính đế có thể vui sướng, nhưng trong lòng cũng trông ngóng những vất vả của mình có thể được hồi báo.
Nguyên nhân trước đây nàng chưa từng vì Thiên Chính đế chế ra đồ đạc gì, bởi vì dù nàng vất vả cũng không thể đổi lại được một cái liếc mắt của hắn.
Sau đó đến phiên Độc Cô Viện Phương tặng lễ vật, một bộ nhất kiện long bào tự chế. Thiên Chính đế cũng chỉ cung kính nói một tiếng: “Đa tạ Thái hậu.” Chỉ là trong đáy mắt cũng không có tí gợn sóng nào, nhàn nhạt thản nhiên.
Trong cung những người được phong hào cũng chỉ khoảng người, lúc này sinh nhật Thiên Chính đế cũng đã trễ, nhìn thấy Vạn Mi Nhi được sủng ái, việc Hoàng thượng đến Dục Đức cung cũng không khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng vào lúc Đồng Hề rời tiệc, Thiên Chính đế lại thản nhiên nói một câu: “Để trẫm đưa Quý phi về.” Nhất thời bốn phía đều tĩnh lặng.
Đồng Hề kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thiên Chính đế, chợt lại cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn, để lại Vạn Mi Nhi giẫm chân hờn dỗi.
-“Hoàng đế ca ca, Mi Nhi ở Dục Đức cung còn đặc biệt vì người chuẩn bị tiệc chúc mừng.”
-“Trước sau muội đã vì trẫm ăn mừng năm ngày. Sao trẫm lại có thể để muội mệt nhọc như vậy.” – Lời tuy quan tâm, nhưng bước chân Thiên Chính đế cũng không hề chậm lại.
Đến lúc này, câu chuyện thần thoại Vạn Mi Nhi liên tục thị tẩm năm này cũng kết thúc. Thật ra trong năm ngày này đều là nàng ta dùng nhiều cớ khác nhau để mời Thiên Chính đế từ chỗ phi tần khác về tẩm cung của mình.
Thiên Chính đế ngồi trên tháp tử đàn ở Đồng Huy cung, Đồng Hề tự dâng trà. Đối với việc đột nhiên được Thiên Chính đế lâm hạnh, nàng có chút bất ngờ, nhưng cũng hiểu được tình lý bên trong. Hắn cho dù sủng ái một nữ tử cũng chưa bao giờ hoàn toàn trầm mê. Hậu cung này hắn luôn phải lâm hạnh đồng đều. Người hắn bắt đầu lâm hạnh là một Quý phi, Vạn Mi Nhi không thể tiếp tục tùy hứng.
-“Đến thư phòng đi, trẫm xem mực của nàng.” – Thiên Chính đế đứng dậy, Đồng Hề đành phải nhắm mắt theo sau hắn. Thực ra đêm lúc này đã khuya, chỉ cần hắn không vội vàng đi nghỉ, Đồng Hề cũng nguyện ý tiếp hắn.
-“Đĩnh mực ngũ mai này, thần thiếp đã bỏ thêm mai, lan, trúc, cúc bốn loại quân tử chi hương khác nhau, lại vì hoa quế vừa rụng nên cũng bỏ một ít hoa quế, tổng cộng có loại. Không biết Hoàng thượng muốn thử loại nào?”
Lúc nàng chế đĩnh mực đã nghĩ nên thêm hương liệu gì. Càng nghĩ, chỉ có thể dùng quân tử chi hương mới có thể tự nhiên cho hương hoa mai vào, lại không bị hắn chú ý.
Thiên Chính đế không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Đồng Hề, vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay nàng.
-“Xem ra nàng hiểu chuyện hơn rồi, Đồng Hề.”
Thiên Chính đế chỉ đơn giản nói một câu, đối với Đồng Hề lại như tiếng sét giữa ngày hè. Ý khen ngợi trong giọng hắn khiến nàng cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá. Chỉ là hai chữ ‘hiểu chuyện’ này cần phải bàn lại. Nàng trước giờ vẫn rất hiểu chuyện và khôn khéo mà.
-“Hoàng thượng.” – Đồng Hề thì thào mở miệng.
-“Xem ra Tề Vân có thể quay lại rồi.” – Câu sau này thật khiến Đồng Hề vui mừng hoan hỉ, gần như hôm nay chính là sinh nhật mình vậy.
-“Tạ ơn Hoàng thượng ân điển.” – Đồng Hề uyển chuyển quỳ lạy, giọng nói có chút nghẹn ngào. Nàng không ngờ Thiên Chính đế lại dễ dàng cho Tề Vân trở về như vậy.
Đồng Hề không phải kẻ ngốc, trước tư sau tưởng, cảm thấy mực này quả thật hữu dụng. Xem ra sau mấy năm, Huyền Huân đã có thể là bờ vai đắc lực để mình tựa vào rồi.
Lúc Đồng Hề đứng lên, không kìm được mà mỉm cười với Thiên Chính đế, bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng không đến nỗi đáng sợ. Chỉ cần nàng dùng đủ tâm, đến một ngày hắn cũng sẽ như cha, coi trọng mình sao?
Đồng Hề hầu như quên mất lễ nghi, vội vã gọi Vu Hải đến, bảo hắn đưa Huyền Huân và Thúc Bạch đến Tân Giả khố mang Tề Vân trở về.
Nhưng cho dù có cảm kích người này thế nào, thời điểm giúp hắn thay quần áo đi ngủ, Đồng Hề cũng phải khống chế tư tưởng của mình mới có thể không chạy trốn.
Bởi vì có chút cảm kích nên Đồng Hề không dám dùng móng tay cào thành vết thương sau lưng hắn, chỉ có thể bắt lấy cây cột ở đầu giường, móng tay xiết chặt đau đớn. Bởi vì va chạm nên dường như cảm giác cũng không rõ ràng.
Thiên Chính đế bỗng nhiên dứt ra, mảnh vải rất lâu không sử dụng lại được lấy ra, buộc trên tay Đồng Hề, càng thêm điên cuồng chiếm lấy khoái cảm của hắn.
Nháy mắt, Đồng Hề có thể cảm giác được sự thô bạo của hắn, giống như bản thân mình đã bị đập đến vỡ vụn dưới thân hắn, rơi rụng thành bùn mới thôi. Lúc hắn đi, Đồng Hề mới thở ra thật dài.
Trong cung này tồn tại cái được gọi là sủng phi. Đối với nàng mà nói thì cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Ngày hôm sau Đồng Hề cố nén cơn đau, gọi Tề Vân vào.
-“Cô cô” – Đồng Hề vốn tưởng sẽ nhìn thấy Tề Vân tiều tụy hốc hác. Ở một nơi như Tân Giả khố, làm gì có ngày tốt lành? Nhưng Tề Vân ngoài việc gầy một chút cũng không tiều tụy gì mấy. Có điều Tề Vân là lão nhân trong cung, đối nhân xử thế xưa nay nhạy bén, thấy biến không sợ hãi. Nàng có thể tiếp tục tồn tại tốt như vậy cũng không phải không có đạo lý.
-“Nương nương, đều là Tề Vân liên lụy người.” – Lời này của Tề Vân khiến Đồng Hề có chút bất ngờ, chỉ cho rằng ý Tề Vân nói việc mình cố gắng đem nàng ta về.
-“Cô cô đừng nói như vậy, đều là ta vô dụng. Lâu như vậy rồi mới có thể mang người về. Ngươi đi theo ta mới là ta liên lụy ngươi.”
Tề Vân cười cười, hàm chứa ý thần bí nào đó.
-“Tề Vân có thể đi theo nương nương mới là điều may mắn nhất kiếp này.”
-“Cô cô trở về là tốt rồi. Ta đang có một chuyện muốn thỉnh giáo. Ngươi có cách nào đưa Lý ma ma bên cạnh Thái hậu đi không?” – Lý ma ma xưa nay khôn khéo, vì Độc Cô Viện Phượng ra không ít chủ ý. Đồng Hề nếu muốn Độc Cô Viện Phượng tiếp tục suy nghĩ viễn vông thì người đầu tiên phải khai trừ chính là Lý ma ma. Người này kinh nghiệm lão luyện, lại hiểu được khát vọng tuổi trẻ của nữ tử. Đồng Hề chỉ sợ bà ta tạt nước lạnh Độc Cô Viện Phượng, nhưng lại không thể ra tay hạ thủ bà ta, chỉ sợ bứt dây động rừng, khiến Độc Cô Viện Phượng cảnh giác.
-“Nhà Lý ma ma không còn ai khác, cho nên bà ta mới cam tâm tình nguyện ở lại trong cung. Nhưng bà ta còn có một đứa cháu, thỉnh thoảng cũng có liên hệ. Nếu nương nương muốn tạm thời cách ly Lý ma ma, người này có thể dùng được.”
-“Cô cô, việc này nhờ người vậy. Tốt nhất có thể làm Lý ma ma rời cung ít ngày.”
Vì Tề Vân đã về, chướng ngại lớn nhất trong lòng Đồng Hề cũng được giải trừ, thế nên nàng cảm thấy cuộc sống cực kỳ vui vẻ. Đặc biệt thu tiển năm nay được ấn định vào ngày tháng .
Đây cũng là ngày tốt để Khâm Thiên giám tuyển chọn. Đồng Hề để mặc cho Khâm Thiên giám là phụ thân của Vạn Mi Nhi tuyển người. Nàng cũng không quản tới.
Nàng đã quen nhìn thấy cảnh vật trong kinh thành, quen với việc liếc mắt là có thể nhận ra phong cảnh quen thuộc. Nghĩ tới cảnh vật bao la rộng lớn bên ngoài, Đồng Hề thật sự không quen.
Đây là lần đầu tiên nàng xa nhà, cảnh trí trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trong thi họa. Gió lạnh quét qua làn da mềm mại của nàng, cho dù mang theo mũ trùm đầu vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Cuối tháng , lá đỏ đầy núi, sương phủ lên rừng cây trùng điệp, cây bạch dương xa thẳm, bãi săn nai ẩn trong tùng lâm ngàn dặm, trông ra thảo nguyên phương bắc rộng ngàn khoảnh, vừa có cây rừng thanh tú, lại có cây cỏ mênh mông. Nếu không lạc vào thâm lâm kỳ cảnh này, hẳn cũng không nghĩ ở nơi hiu quạnh này cũng có màu sắc khác biệt như vậy.
Đồng Hề vẫn hướng về vùng sông nước phương nam, chỉ là không ngờ Thượng Phong Vân cũng có thể động lòng người đến như vậy. Tề Vân sớm đã cho người nấu nước ấm để Đồng Hề rửa mặt. Đây cũng là lần đầu tiên nàng sống trong lều trại, mới mẻ vô cùng.
Tề Vân giúp nàng chọn một bộ kỵ phục lông cáo màu đỏ tươi. Đồng Hề xưa nay sợ lạnh, cho nên đành phải phá lệ mặc dày một chút. Nàng có chút kinh ngạc khi ngồi trước gương trang điểm. Mới có mấy năm không ăn mặc như thế, nhìn cũng rất mới mẻ, người cũng sinh động đáng yêu hơn. Tuy không thể gọi là oai hùng hiên ngang, nhưng cũng rất phong nhã.
Đồng Hề đứng trong lều Kim phượng của Độc Cô Viện Phượng, cực kỳ xinh đẹp trong mắt Thái hậu. Các nàng đều là phi tử, trước đó còn có hoàng mệnh có thể đi săn cùng, trang phục này tự nhiên khéo léo. Có điều Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, nhất cử nhất động đều phải toát lên khí khái mẫu nghi thiên hạ, thế nên nàng ta chỉ có thể ngồi trên ghế phượng tôn quý, nghe vó ngựa phát ra thanh âm “đát đát” vui tai mà thôi.
Giống như lúc này thanh âm đó đang tới gần, Thiên Chính đế dắt Vạn Mi Nhi bước vào. Nụ cười trên môi nàng ta đẹp long lanh, mặt ửng đỏ, không giống như hai người bên trong, vì không quen chịu lạnh mặt tái nhợt cả mặt. Trán nàng ta thẫm ướt, hẳn vừa cùng Thiên Chính đế cưỡi ngựa trên thảo nguyên.
-“Nhanh đi thay quần áo đi, tránh bị cảm lạnh.” – Thiên Chính đế cười bảo.
Đồng Hề cũng không nhìn về phía bọn họ, nhớ tới lúc trước Mộ Chiêu Văn cũng được đối đãi như vậy. Thời gian trôi qua, người cũng thay đổi, sự sủng ái cũng giống nhau thôi.
Thiên Chính đế chỉ theo lệ đến thỉnh an, nhưng ngồi chưa lâu đã rời đi.
Tối nay trên thảo nguyên bao la nổi lên một đám lửa, thân vương của Phiên quốc Mông Cổ tự mình đến nghênh thánh giá. Rượu đưa lên tiệc đều là rượu sữa ngựa. Đồng Hề tò mò uống thử một ngụm, vị mát lạnh, thấm tận ruột gan. Từng có thi nhân khen ngợi rượu sữa ngựa: “Vị giống như cam lộ, hương ngọt tựa suối trong.” Rượu này nồng độ không đủ, cho dù là nữ tử, tửu lượng không tốt uống vào cũng dễ chịu cực kỳ.
Sau khi tám thủ lĩnh tộc Mông Cổ hiến khăn ha-đa (), các chàng trai, cô nương trẻ tuổi liền bắn đàn đầu ngựa (), khoan khoái ca múa. Bọn họ vì những vị khách quý mời rượu.
Vạn Mi Nhi mượn cớ rượu vào cũng đi đến bênh đám lửa, cùng các cô nương khiêu vũ, thần thái phi dương, nhìn đến rực rỡ. Trong chốc lát, Đồng Hề cũng ước gì mình có thể có tính tình và cuộc sống phóng khoáng như thế.
-“Không ngờ nữ tử Trung Nguyên cũng có thể hào sảng đến vậy.” – Thủ lĩnh Đạt Oát Nhĩ cười thích thú nhìn Vạn Mi Nhi. Thiên Chính đế nhấp thêm ngụm rượu, mỉm cười nhìn thân ảnh đang đứng giữa sân.
Ngày hôm sau, cũng không biết là do tác dụng của rượu sữa ngựa, hay do ảnh hưởng của chân dê, Đồng Hề cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu thu tiển.
Quân đội đã sớm xuất phát, đem động vật tứ phía dồn vào hướng săn đuổi. Giang Đắc Khải thấy Đồng Hề bước đến bèn tiến lên thỉnh an, bảo rằng Thuần Nguyên phu nhân xin phép Thiên Chính đế sắp xếp một trận đua ngựa. Đua ngựa xưa nay là một những trò chơi cư dân vùng Tắc Thượng yêu thích nhất, mà lúc này Vạn Mi Nhi đã đã muốn rút ngắn thời gian trở thành chủ nhân của Yên Chi. Có thể cưỡi ‘Yên Chi’ săn bắn mới là loại hưởng thụ cao nhất.
-“Xin hỏi nương nương có muốn tham dự đua ngụa không?” – Giang Đắc Khải khom người hỏi.
Đa số nữ tử trong cung đều không rành cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi trên đài xem. Nếu là ngày thường hẳn Đồng Hề cũng muốn ngồi một bên dự khán, chỉ là trước mặt Vạn Mi Nhi, nàng luôn phát sinh một loại cảm giác muốn ganh đua cao thấp. Không chỉ bản thân nàng thích so với Vạn Mi Nhi, mà trước đây những người bên cạnh nàng cũng thường đem cả hai ra đánh đồng.
Những gì là sở trường của Vạn Mi Nhi, cho đến giờ Đồng Hề đều khổ tâm học tập. Đó là cưỡi ngựa. Khi còn bé phụ thân để nàng sống tại biệt trang. Trong biệt trang nàng cũng từng bắt chước khí thế hiên ngang của nàng ta, cùng sư phụ khổ luyện. Thế nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ có ngày hữu dụng.
Đồng Hề nhìn Vạn Mi Nhi ngồi trên yên ngựa, tay cầm roi nhẹ nhàng cười lại với Đồng Hề. Nàng giật mình.
-“Thay bản cung dắt một con ngựa đến.” – Đồng Hề lại nhìn Vạn Mi Nhi, nhoẻn miệng cười.
Đồng Hề dùng cỏ đặt trước thân thể tuyết trắng của ‘Đạp Tuyết’, một tay vuốt ve bộ lông nó, cùng ‘nó’ trao đổi cảm tình. Đợi đến khi nàng dùng tư thế tuyệt đẹp sải bước lên lưng ngựa, Thiên Chính đế cũng không thể không ghé mắt.
-“Không ngờ tỷ tỷ cũng sẽ cưỡi ngựa.” – Vạn Mi Nhi cười cười.
-“Khi còn bé, ta từng cùng một vị sư phụ đến từ Mông Cổ học sơ qua.” Nàng thản nhiên nói học sơ qua, cũng là để báo cho mọi người biết mình chẳng qua chỉ muốn có thêm chút kinh nghiệm.
-“Tỷ tỷ từ nhỏ được nuông chiều, nên cẩn trọng an toàn một chút. Chúng ta ở đây đua ngựa cũng không chỉ xem ai đua nhanh hơn, mà còn phải thu được cờ trong vạch đỏ vạch trên mặt đất nữa.” – Vạn Mi Nhi dịu dàng nói.
Lần này đua ngựa đặc biệt khó khăn. Người bình thường đua giỏi thế nào cũng chỉ cần ngồi yên trên lưng ngựa phóng nhanh đi đã là không tồi, huống chi còn phải cúi người thu cờ. Chẳng qua trước đây khi Vạn Mi Nhi đi theo phụ thân cũng từng được chơi trò chơi này, đã nắm chắc phần thắng. Nhưng nàng ta lại muốn trở nên nổi trội, bèn nghĩ ra chiêu này.
-“Muội đưa ra nhiều luật như vậy rất nguy hiểm. Theo ý trẫm xem ai đến ven hồ Nguyệt Nha trước thì người đó thắng, vậy được rồi.” – Thiên Chính đế bỗng nhiên nói.
-“Hoàng đế ca ca, Mi Nhi từ nhỏ chơi tới giờ cũng chưa từng sợ nguy hiểm. Nhưng ngược lại Quý phi tỷ tỷ…”
-“Đua như vậy cũng rất mới mẻ.” – Đồng Hề cười tỏa nắng. Luật này càng đúng theo ý nguyện của nàng. Nếu so tốc độ, nàng chắc chắn không thắng nổi Vạn Mi Nhi, nhưng nếu so nhiều luật như vậy thì nàng còn có một phần cơ hội thắng. Nơi nàng sống lúc còn bé làm sao rộng như thảo nguyên này? Cho nên nàng chỉ có thể tập luyện các kỹ năng trong phạm vi hẹp mà thôi.
Thiên Chính đế khẽ nhăn mày, nhưng cũng không nói gì nữa.
Thời điểm tiếng kèn vọng tới, ngựa của Vạn Mi Nhi đã muốn vượt xa mấy trượng, Đồng Hề theo sau. Chỉ nghe tiếng Quan Tinh Huệ hét lên thất thanh, rơi xuống ngựa. Nàng ta tự cho rằng mình trí tuệ hơn người, còn tưởng loại cưỡi ngựa này rất dễ.
Đồng Hề vượt qua được cờ đỏ ở phía trước, thân hình bỗng nhiên nghiêng về bên trái, gần như sẽ rơi xuống đất. Vạn Mi Nhi quay đầu cười duyên, lúc còn đang muốn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, lại thấy nàng động thân một cái, thân trên linh hoạt rướn lên, cờ đỏ đã nằm trong lòng bàn tay. Nàng nhẹ nhàng nhảy, lại ngồi thẳng trên lưng ngựa.
Từ nhỏ việc Đồng Hề thường làm chính là tổng hợp các loại trò chơi của mọi người, khiến cho cuộc sống cô quạnh của nàng có thêm màu sắc. Giống như đá cầu vậy, nàng có thể nghĩ ra rất nhiều động tác yêu cầu kỹ thuật cao. Mấy trò như Yến về, tà sáp hoa, phong bãi hà, phật đính châu, Đồng Hề đều có thể duyên dáng tạo dáng được.
Trò cưỡi ngựa cướp cờ này chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí nàng còn có thể thực hiện động tác khó nhất là dùng miệng hái hoa trên mặt đất, có thể thực hiện vô cùng kỳ diệu. Mọi người chỉ thấy tay áo nàng tung lên. Màu đỏ tươi ở xa xa tựa như một đóa mẫu đơn tuyệt đẹp đang nở rộ.
Từ phong thái này mà nhìn, chuyện Đồng Hề thắng là không thể nghi ngờ, nhưng Vạn Mi Nhi đã tới đích đầu tiên.
HẾT