Đồng Hề cẩn thận lật xem ghi chép của ba năm qua. Hai năm đầu thì không có gì thú vị, vẫn là mỗi người một ngày lần lượt thị tẩm. Nhưng sau khi Mộ Chiêu Văn tiến cung thì đúng có khác biệt. Hai tháng trước cô ta phá vỡ quy định ở Thiên Chính triều, một tháng thị tẩm liên tục hai ngày.
Đồng Hề một tay chống cằm, tay kia vẫn chăm chú lật ghi chép. Chuyện này đúng là có khác biệt lớn. Chiêu phi là người duy nhất Thiên Chính đế sủng hạnh liên tục hai đêm. Đồng Hề lại nhìn đến thân thế Mộ Chiêu Văn. Phụ thân chẳng qua là tiểu quan ngũ phẩm, cũng không có gì đặc biệt để Thiên Chính đế chú ý.
Chuyện này nói lên Mộ Chiêu Văn hẳn có điểm hơn người. Đồng Hề không khỏi hồi tưởng đến ánh mắt đồng cảm mà nữ tử mỹ lệ kia nhìn mình. Được Thiên Chính đế ân sủng như vậy, sao lại phải đồng cảm với một phi tử bị vứt bỏ như nàng?
-“Huyền Huân, Thúc Bạch, các ngươi đến hầu hạ bổn cung tắm rửa thay quần áo đi.”
Đồng Hề đứng lên, hối hả ngược xuôi một ngày nàng cũng mỏi mệt rồi. Đồng Hề bước qua mười hai tấm bình phong làm từ cây tử đàn, duỗi thẳng tay để hai người Huyền Huân giúp nàng cởi quần áo, chậm rãi đi vào hồ nước nóng đang bốc hơi.
Trong cung này chỉ có Tử Thần cung, cung điện của Hoàng đế, tẩm cung của Hoàng hậu và Đồng Huy cung của Đồng Hề là có dẫn bể nước nóng thiên nhiên vào. Nước nóng trắng xóa, theo ba vòi ồ ạt chảy vào hồ. Đồng Hề thả chân xuống hồ, hưởng thụ dòng nước ấm áp đập vào. Dưới đáy hồ cũng có đến sáu bảy dòng chảy trũng xuống. Dòng nước bị phiếm ngọc, ùn ùn bốc lên, so với có người xoa bóp còn thoải mái hơn.
Đồng Hề nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương của nước nóng
-“Lại nhớ tới bài thuốc mà bổn cung thích nhất.”
Phương thuốc này gồm cây tử đinh hương, trầm hương, mộc hương và ngọc trân châu xay nhuyễn như bọt, hoa đào, phấn hoa đu đủ, hoa lê, hoa hồng, hoa sen, hoa lý… Xay hoa nát vụn, sau đó lại nghiền trân châu, ngọc thành phấn, hòa với đậu nành tích trữ. Dùng để rửa tay rửa mặt. Sử dụng dung nhan như ngọc, sạch sẽ trơn bóng, mùi trên người cũng bị loại bỏ.
Huyền Huân, Thúc Bạch bên cạnh thấy chủ tử cao hứng bèn nhìn nhau cười. Huyền Huân lấy hương mai xoa đều trên tóc Đồng Hề, làm thấm vào tóc, còn hai tiểu nô tỳ xoa nắn huyệt vị dưới lòng bàn chân Đồng Hề, khiến nàng thoải mái gần như phát ra tiếng ngâm.
Đồng Hề cảm thụ không khí ấm áp, nghĩ đến 3 năm lạnh lẽo ở Dao Quang tự, nàng càng cảm thấy mình không thể rời khỏi nơi này. Từ giờ trở đi, người nào muốn đuổi nàng ra khỏi đây thì đều là kẻ địch của nàng.
Huyền Huân lấy áo choàng có hoa văn vàng trên giá giúp Đồng Hề mặc vào, sau đó Đồng Hề lại đi đến tháp mỹ nhân làm bằng gỗ tử đàn để hong khô tóc, thuận tay lật xem công văn Thượng cung mang đến.
Không lâu sau, Thúc Bạch đi vào, cầm thêm một cành sen trắng ngọc.
-“Nương nương, Thượng phục cục dâng tới hộp hương não, nô tỳ để đây cho người?”
Ánh mắt Đồng Hề nhìn sang nói:
-“Không cần, ngươi thu hồi lại đi. Bảo Thượng thực cục mỗi ngày đều mang đến dưa và trái cây đến đây, so với các mùi hương bình thường không phải còn dễ chịu hơn sao?”
Thúc Bạch nghe xong bèn đi xuống truyền lại. Đồng Hề vốn không thích hương tổng hợp, trừ mùa đông thường sử dụng mai hương, nàng chỉ thích mùi hương tự nhiên của dưa và trái cây. Hơn nữa từ nhỏ mẫu thân nàng đã nói hương tổng hợp tuy có mùi độc đáo, nhưng lại rất dễ bị người khác ám hại. Cho nên từ trước đến giờ nàng cũng chỉ dùng một ít.
-“Tề Vân cô cô, cô cô và nội thị đến Nội thị giám đổi vài cung nữ cho Đồng Huy cung. Bảo hắn tuyển cung nữ nào dáng vẻ gọn gàng một chút.” –Nghe Đồng Hề nói, Tề Vân lập tức hiểu ý, lui ra ngoài.
Đi đến nước này, Đồng Hề mỗi ngày đều phải chọn những cung nữ tốt nhất có thể. Bởi vì vấn đề nàng quan tâm nhất lúc này là tháng sau có thể né tránh sự đau đớn đó không, đành phải tự tuyển lựa toàn bộ cung nữ vậy.
Đợi Tề Vân về báo đã chọn xong rồi, Đồng Hề mới thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm tiếp tục trang điểm. Chọn cung trang màu đỏ nhạt phủ hoa sen vàng. Toàn bộ đóa sen là dùng tơ vàng tỉ mỉ tết thành, nhụy hoa tô điểm bằng bảo thạch và trân châu, rực rỡ như mây, tôn vinh sự xa hoa của hoàng gia. Tay áo lại đính tơ lưu kim, phải dùng vàng khảm ngọc mới có để đính chặt như vậy.
Đồng Hề bảo Thúc Bạch vấn kiểu tóc Vọng Tiên kế cho nàng. Kiểu tóc này búi lên cao quý mỹ lệ, là kiểu tóc Hán Vũ đế khi nằm mộng thấy Dao Trì vương mẫu búi khi dẫn theo chúng tiên nữ đến tham gia hội. Hoàng đế sau khi thức giấc mới bảo các cung phi noi theo. Trong cung này ngoại trừ Hoàng hậu, chỉ có Quý phi và Công chúa mới có thể để.
Đồng Hề chọn một trong 10 cây trâm vàng ngọc tô điểm, lấy loan phượng đông châu đặt ở giữa. Đông châu may tinh tế, cặp mắt thu thủy của nàng như được chiếu sáng. Cánh phượng tím lấp lánh, làm thành chòm 9 đuôi. Mỗi đuôi lại lấy kim thạch xanh, tử oánh thạch, sáp mật, minh nguyệt thạch, ngọc thạch, ngọc đông lăng tô điểm. Minh châu, lục tủy, bạch ngọc, san hô, toàn thân châu quang chói lọi, tràn đầy ánh sáng, cả người chói sáng rực rỡ.
Đồng Hề rửa mặt chải đầu xong, dùng cơm sớm. Lúc này Vinh công công của nội thị giám và Tề Vân cũng đưa 10 cung nữ vừa lựa chọn về Đồng Huy cung.
-“Ngẩng đầu lên đi.” – Đồng Hề nhẹ nhàng nói. Có 10 người quỳ dưới điện, béo gầy đều có, có xinh đẹp ngây thơ, có thanh nhã xuất trần. Coi ra Tề Vân mỗi dạng đều lựa chọn một người. Đồng Hề đưa mắt tán thưởng Tề Vân. Tuy rằng nàng không đoán được Thiên Chính đế có thích không, nhưng mỗi dạng đều có. Để có thể có người lọt vào mắt hắn, Đồng Hề cũng có chút tin tưởng.
Mắt mọi người nhìn lên không tránh khỏi kinh ngạc, lại có ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ. Đồng Hề biết mục đích của mình đã đạt được. Chỉ cần bọn họ hâm mộ địa vị của nàng, cuộc sống của nàng, như vậy đã có thể để nàng lợi dụng.
Đồng Hề cảm thấy Chiêu phi đang được sủng ái là một nữ tử thanh lệ xuất trần, thế nên nàng nhìn người xinh đẹp nhất trong mười người, hỏi:
-“Ngươi tên là gì?”
-“Bẩm Quý phi nương nương. Nô tỳ là Tiểu Thúy.”
Trả lời đúng mực, ngữ khí không khẩn trương cũng không e sợ, Đồng Hề thầm hài lòng. Nàng cẩn thận quan sát Tiểu Thúy này. Dung mạo mỹ lệ, lại nhã nhặn lịch sự, có bảy phần khí phách của Chiêu phi.
-“Ngươi tên họ là gì?”
-“Nguyên nô tỳ tên Kim Tuệ Phi.”
-“Kim Tuệ Phi, nghe rất hay. Trong cung đúng là đang thiếu một vị Huệ Phi.” – Đồng Hề trêu chọc nói
-“Nô tỳ không dám.”
Giọng nói không chút lo sợ, xem ra cô ta cũng có dã tâm, lại đủ tự tin. Đồng Hề càng hài lòng. Không hổ là người Tề Vân tuyển chọn.
-“Sau này cứ ở bên cạnh bổn cung, ắt cũng có ngày được như vậy.” – Đồng Hề gật đầu –“Về sau gọi là Tuệ Phi đi, bổn cung càng nhìn càng thích ngươi.”
-“Tạ ơn nương nương.”
-“Phụ thân ngươi là ai?” – Đồng Hề không chỉ quan tâm đến dung mạo, còn phải nhìn gia thế nữa.
-“Phụ thân nô tỳ là tri huyện Quang Dương – Kim Thế Vinh.”
Đồng Hề gật đầu. Xem ra cô ta cũng là tiểu thư con nhà quan lại, hẳn là ở kỳ tuyển tú nữ gia thế không cao nên bị gạt đi. Tri huyện thất phẩm bất quá cũng chỉ là quan nhỏ, khó trách nhìn dung mạo cô ta vậy mà lại không được trúng tuyển.
Chín người còn lại cũng là mỹ nhân hiếm có, hẳn là gia thế không tốt nên mới trở thành nô tỳ. Mười nữ tử này so với những tú nữ trúng tuyển năm ngoái cũng đã đẹp hơn vài phần.
Đồng Hề lần lượt hỏi từng người, đến lúc nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như nước. Cô gái này không tính là tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt lại câu hồn đoạt phách.
-“Bẩm Quý phi nương nương, nô tỳ là Nhiếp Quỳnh Hoa.” –Cô ta khẽ nói, nhưng giọng điệu không giấu được vui sướng.
-“Không được vô lễ, sao lại dám tự xưng tên ở ngoài cung?” – Tề Vân cô cô thấy vậy liền trách mắng.
-“Cô cô, người đừng làm cô ta sợ.” – Đồng Hề vờ chỉnh Tề Vân, nhưng nha đầu này quả thật cũng cần học lại lễ nghi.
-“Nô tỳ là Ngọc Nhi.” – Nhiếp Quỳnh Hoa nhanh chóng sửa chữa.
-“Vẫn là Quỳnh Hoa nghe hay hơn. Là tên phụ thân ngươi đặt sao?” Đồng Hề thấy nàng thượng phiêu hạ phù, hẳn không phải là con nhà quyền quý.
-“Không phải, nô tỳ cảm thấy hai chữ Quỳnh Hoa rất dễ nghe, nên bảo phụ thân sửa lại tên.”
Tề Vân cô cô hít một hơi, không tưởng tượng được người đích thân mình chọn lại lỗ mãng như vậy, cả tên cũng dám sửa.
-“Vậy từ nay bổn cung sẽ gọi ngươi là Quỳnh Hoa, phụ thân ngươi làm nghề gì?” –Đồng Hề không ngại, việc này về sau có thể từ từ dạy dỗ. Quỳnh Hoa này nhìn rất độc đáo, không chừng có thể hấp dẫn được Thiên Chính đế.
-“Bẩm nương nương, phụ thân nô tỳ mở cửa hàng gạo.” – Lời Quỳnh Hoa hơi ngập ngừng. Xưa nay nàng không thích bị người khác hỏi thân thế. Ở Cảnh Hiên triều thương nhân đều bị khinh rẻ, nhưng Quý phi hỏi, nàng không thể không trả lời.
Đồng Hề trầm ngâm. Thân thế này quả thật không tốt, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân Quỳnh Hoa rồi.
Mười cung nữ này Đồng Hề đều giữ lại, khiến Thúc Bạch và Huyền Huân cảm thấy rất kỳ lạ.
-“Nương nương, Quỳnh Hoa lỗ mãng như vậy, sao người lại giữ cô ta lại.?”
Huyền Huân cùng Thúc Bạch đã theo Đồng Hề từ nhỏ, mắt nhìn người đều rất cao, tuyệt đối không thích dáng vẻ lẳng lơ của Quỳnh Hoa.
-“Nữ tử hoạt bát như Quỳnh Hoa trong cung cũng không nhiều, huống chi cô ta còn có chút thủ đoạn. Ta nghĩ nàng nhất định đã hối lộ Vinh công công của Nội thị giám mới được đưa đến gặp Tề Vân. Cô gái như vậy chẳng phải rất thú vị sao?” – Đồng Hề cười vui vẻ nói.
-“Về sau bảo Quỳnh Hoa hầu hạ trà nước cho bổn cung đi.” – Đồng Hề quay người nói, thật sự có tâm muốn bồi dưỡng cô ta.
Quỳnh Hoa cũng rất lanh lẹ, chỉ mất một ngày đã rành mạch những gì Đồng Hề thích, cô ta rụt rè bưng trà vào trong nội điện, bất giác dừng chân lại, kinh hãi quan sát vẻ xa hoa trong điện.
Trong Đồng Huy cung dùng vân đỉnh, đàn mộc làm xà, ngọc bích làm đèn, bảng hiệu thạch anh, gió chạm vào phát ra những tiếng leng keng cực dễ nghe. Bức rèm thạch anh từ trên cao vài thước buông xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trong Đông Hải long cung. Phía trước cửa sổ treo những sợi dây tơ nhỏ. Gió nhẹ lướt qua, tựa như dải băng của tiên nữ. Đặc biệt nhất là trên cửa sổ cũng không phải giấy thường, mà là từng mảnh từng mảnh ngọc lưu ly trong suốt. Quỳnh Hoa ở trong cung cũng một năm, tại nhà buôn bán nên không phải chưa từng nhìn qua cảnh đời, chỉ có đều ngọc lưu ly trong suốt ở Cảnh Hiên triều là vật hiếm có, trân quý vô cùng.
Đồng Hề bước qua cửa sổ, ngồi lên ghế mỹ nhân làm từ cây tử đàn, liếc mắt nhìn bộ dáng ngơ ngác của Quỳnh Hoa, trong lòng hết sức thoải mái. Tất cả phồn hoa phú quý ở đây đều thuộc về nàng, vẻ mặt thích thú của Quỳnh Hoa cũng không giấu được sự ngưỡng mộ.
Quỳnh Hoa vừa nhìn thấy gian phòng ngủ, nơi có chiếc quạt tử đàn chạm trổ hoa văn, bên trong rũ xuống bức màn che thủy tinh màu tím, khúc xạ ra thứ ánh sáng mờ mờ. Cạnh rèm là bức bình phong hoa cỏ khảm ngọc, trông rất gần gũi.
Quỳnh Hoa bất chợt thở dài một tiếng, không ngờ tẩm cung Quý phi lại hoa lệ đến vậy. Nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng, vội bưng tách trà đến trước mặt Đồng Hề.
-“Đặt trên bàn trang điểm cho ta, lát nữa bổn cung vào lấy.”
Quỳnh Hoa nghe được, trong lòng vui sướng đi vào bên trong bức màn thạch anh.
Đồng Hề và Tề Vân lại bóng dáng Quỳnh Hoa mà cười. Tề Vân bễu môi. Xuất thân từ gia đình nhỏ thật không có hiểu biết.
Quỳnh Hoa vào trong liền nhìn thấy chiếc giường Cửu Long Tứ Phượng, trầm hương chạm trổ vàng, hai tầng sợi bông trên màn, trong tầng tầng lớp lớp sợi bông mềm mại, mặt trên chạm trổ hoa văn mẫu đơn. Trên tháp lại bày gối bạch ngọc ôm hương, lụa mịn mềm mại trải trên chiếu tằm, chăn gấm hoa thêu mẫu đơn trùng điệp.
Dưới cửa sổ phía đông là bàn trang điểm mạ vàng, bên cạnh là tấm gương bạc chạm trổ hoa văn, viền ngà voi. Tất cả đều khắc long tu, cánh phượng, tước vũ, lá mảnh như sợi tóc, từng ly từng tý hiện ra, có thể nói là điêu luyện sắc sảo, tinh diệu vô song, khiến Quỳnh Hoa tấm tắc thán phục. Nàng dường như muốn bị sự xa hoa này làm bất tỉnh, nằm mơ cũng không ngờ được tẩm cung Quý phi lại xa xỉ đến như vậy, khiến ánh mắt nàng cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Chỉ cảm thấy bản thân cũng muốn có một căn phòng như vậy mới không phụ đi đến đây một chuyến.
Tề Vân lặng lẽ nhìn Quỳnh Hoa:
-“Trà đã đem lên sao còn không mau ra ngoài.”
Quỳnh Hoa lúc này mới bối rối vội vàng cáo lui, một mặt lại hồi tưởng lại cảnh tượng xa hoa vừa rồi.
-“Nương nương, người làm vậy là có ý gì?”
-“Quỳnh Hoa tuy là nử tử xuất thân trong gia đình nhỏ, nhưng lá gan lại không nhỏ, kích thích cô ta một chút, không chừng sau này có thể khiến chúng ta kinh ngạc.” – Đồng Hề cười nói, lòng đã nghĩ đến hình ảnh Quỳnh Hoa sử dụng chiêu trò để quấn quýt bên Thiên Chính đế.
Không tới mấy ngày, Thái hậu bèn cho người triệu Đồng Hề đến Trường Tín cung.
Đồng Hề xinh đẹp cười:
-“Cô ta quả nhiên không nhịn nổi.”
Nhiều ngày nay Đồng Hề bắt đầu chăm chú xem sổ sinh hoạt, Thái hậu cũng đứng ngồi không yên. Bởi vì mấy ngày này Chiêu phi được ân sủng còn nhiều hơn, liên tục thị tẩm 3 ngày, ngang nhiên chiếm dụng ngày thị tẩm của người khác.
Tay Đồng Hề nâng cằm, nghĩ đến việc Chiêu phi được thị tẩm ba ngày không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, cũng không biết cô ta có chịu đựng nổi không? Nghĩ tới đây nàng cũng rất đồng cảm với cô ta.
Hay là Chiêu phi thật sự có chiêu trò mê hoặc Thiên Chính đế? Điều này Đồng Hề cũng không giải thích được. Nhưng nàng đối với việc Chiêu phi được thị tẩm ba ngày cũng không có mâu thuẫn gì, ngược lại còn vui mừng nữa là chuyện khác.
Đồng Hề cẩn thận lật xem ghi chép của ba năm qua. Hai năm đầu thì không có gì thú vị, vẫn là mỗi người một ngày lần lượt thị tẩm. Nhưng sau khi Mộ Chiêu Văn tiến cung thì đúng có khác biệt. Hai tháng trước cô ta phá vỡ quy định ở Thiên Chính triều, một tháng thị tẩm liên tục hai ngày.
Đồng Hề một tay chống cằm, tay kia vẫn chăm chú lật ghi chép. Chuyện này đúng là có khác biệt lớn. Chiêu phi là người duy nhất Thiên Chính đế sủng hạnh liên tục hai đêm. Đồng Hề lại nhìn đến thân thế Mộ Chiêu Văn. Phụ thân chẳng qua là tiểu quan ngũ phẩm, cũng không có gì đặc biệt để Thiên Chính đế chú ý.
Chuyện này nói lên Mộ Chiêu Văn hẳn có điểm hơn người. Đồng Hề không khỏi hồi tưởng đến ánh mắt đồng cảm mà nữ tử mỹ lệ kia nhìn mình. Được Thiên Chính đế ân sủng như vậy, sao lại phải đồng cảm với một phi tử bị vứt bỏ như nàng?
-“Huyền Huân, Thúc Bạch, các ngươi đến hầu hạ bổn cung tắm rửa thay quần áo đi.”
Đồng Hề đứng lên, hối hả ngược xuôi một ngày nàng cũng mỏi mệt rồi. Đồng Hề bước qua mười hai tấm bình phong làm từ cây tử đàn, duỗi thẳng tay để hai người Huyền Huân giúp nàng cởi quần áo, chậm rãi đi vào hồ nước nóng đang bốc hơi.
Trong cung này chỉ có Tử Thần cung, cung điện của Hoàng đế, tẩm cung của Hoàng hậu và Đồng Huy cung của Đồng Hề là có dẫn bể nước nóng thiên nhiên vào. Nước nóng trắng xóa, theo ba vòi ồ ạt chảy vào hồ. Đồng Hề thả chân xuống hồ, hưởng thụ dòng nước ấm áp đập vào. Dưới đáy hồ cũng có đến sáu bảy dòng chảy trũng xuống. Dòng nước bị phiếm ngọc, ùn ùn bốc lên, so với có người xoa bóp còn thoải mái hơn.
Đồng Hề nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương của nước nóng
-“Lại nhớ tới bài thuốc mà bổn cung thích nhất.”
Phương thuốc này gồm cây tử đinh hương, trầm hương, mộc hương và ngọc trân châu xay nhuyễn như bọt, hoa đào, phấn hoa đu đủ, hoa lê, hoa hồng, hoa sen, hoa lý… Xay hoa nát vụn, sau đó lại nghiền trân châu, ngọc thành phấn, hòa với đậu nành tích trữ. Dùng để rửa tay rửa mặt. Sử dụng dung nhan như ngọc, sạch sẽ trơn bóng, mùi trên người cũng bị loại bỏ.
Huyền Huân, Thúc Bạch bên cạnh thấy chủ tử cao hứng bèn nhìn nhau cười. Huyền Huân lấy hương mai xoa đều trên tóc Đồng Hề, làm thấm vào tóc, còn hai tiểu nô tỳ xoa nắn huyệt vị dưới lòng bàn chân Đồng Hề, khiến nàng thoải mái gần như phát ra tiếng ngâm.
Đồng Hề cảm thụ không khí ấm áp, nghĩ đến năm lạnh lẽo ở Dao Quang tự, nàng càng cảm thấy mình không thể rời khỏi nơi này. Từ giờ trở đi, người nào muốn đuổi nàng ra khỏi đây thì đều là kẻ địch của nàng.
Huyền Huân lấy áo choàng có hoa văn vàng trên giá giúp Đồng Hề mặc vào, sau đó Đồng Hề lại đi đến tháp mỹ nhân làm bằng gỗ tử đàn để hong khô tóc, thuận tay lật xem công văn Thượng cung mang đến.
Không lâu sau, Thúc Bạch đi vào, cầm thêm một cành sen trắng ngọc.
-“Nương nương, Thượng phục cục dâng tới hộp hương não, nô tỳ để đây cho người?”
Ánh mắt Đồng Hề nhìn sang nói:
-“Không cần, ngươi thu hồi lại đi. Bảo Thượng thực cục mỗi ngày đều mang đến dưa và trái cây đến đây, so với các mùi hương bình thường không phải còn dễ chịu hơn sao?”
Thúc Bạch nghe xong bèn đi xuống truyền lại. Đồng Hề vốn không thích hương tổng hợp, trừ mùa đông thường sử dụng mai hương, nàng chỉ thích mùi hương tự nhiên của dưa và trái cây. Hơn nữa từ nhỏ mẫu thân nàng đã nói hương tổng hợp tuy có mùi độc đáo, nhưng lại rất dễ bị người khác ám hại. Cho nên từ trước đến giờ nàng cũng chỉ dùng một ít.
-“Tề Vân cô cô, cô cô và nội thị đến Nội thị giám đổi vài cung nữ cho Đồng Huy cung. Bảo hắn tuyển cung nữ nào dáng vẻ gọn gàng một chút.” –Nghe Đồng Hề nói, Tề Vân lập tức hiểu ý, lui ra ngoài.
Đi đến nước này, Đồng Hề mỗi ngày đều phải chọn những cung nữ tốt nhất có thể. Bởi vì vấn đề nàng quan tâm nhất lúc này là tháng sau có thể né tránh sự đau đớn đó không, đành phải tự tuyển lựa toàn bộ cung nữ vậy.
Đợi Tề Vân về báo đã chọn xong rồi, Đồng Hề mới thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm tiếp tục trang điểm. Chọn cung trang màu đỏ nhạt phủ hoa sen vàng. Toàn bộ đóa sen là dùng tơ vàng tỉ mỉ tết thành, nhụy hoa tô điểm bằng bảo thạch và trân châu, rực rỡ như mây, tôn vinh sự xa hoa của hoàng gia. Tay áo lại đính tơ lưu kim, phải dùng vàng khảm ngọc mới có để đính chặt như vậy.
Đồng Hề bảo Thúc Bạch vấn kiểu tóc Vọng Tiên kế cho nàng. Kiểu tóc này búi lên cao quý mỹ lệ, là kiểu tóc Hán Vũ đế khi nằm mộng thấy Dao Trì vương mẫu búi khi dẫn theo chúng tiên nữ đến tham gia hội. Hoàng đế sau khi thức giấc mới bảo các cung phi noi theo. Trong cung này ngoại trừ Hoàng hậu, chỉ có Quý phi và Công chúa mới có thể để.
Đồng Hề chọn một trong cây trâm vàng ngọc tô điểm, lấy loan phượng đông châu đặt ở giữa. Đông châu may tinh tế, cặp mắt thu thủy của nàng như được chiếu sáng. Cánh phượng tím lấp lánh, làm thành chòm đuôi. Mỗi đuôi lại lấy kim thạch xanh, tử oánh thạch, sáp mật, minh nguyệt thạch, ngọc thạch, ngọc đông lăng tô điểm. Minh châu, lục tủy, bạch ngọc, san hô, toàn thân châu quang chói lọi, tràn đầy ánh sáng, cả người chói sáng rực rỡ.
Đồng Hề rửa mặt chải đầu xong, dùng cơm sớm. Lúc này Vinh công công của nội thị giám và Tề Vân cũng đưa cung nữ vừa lựa chọn về Đồng Huy cung.
-“Ngẩng đầu lên đi.” – Đồng Hề nhẹ nhàng nói. Có người quỳ dưới điện, béo gầy đều có, có xinh đẹp ngây thơ, có thanh nhã xuất trần. Coi ra Tề Vân mỗi dạng đều lựa chọn một người. Đồng Hề đưa mắt tán thưởng Tề Vân. Tuy rằng nàng không đoán được Thiên Chính đế có thích không, nhưng mỗi dạng đều có. Để có thể có người lọt vào mắt hắn, Đồng Hề cũng có chút tin tưởng.
Mắt mọi người nhìn lên không tránh khỏi kinh ngạc, lại có ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ. Đồng Hề biết mục đích của mình đã đạt được. Chỉ cần bọn họ hâm mộ địa vị của nàng, cuộc sống của nàng, như vậy đã có thể để nàng lợi dụng.
Đồng Hề cảm thấy Chiêu phi đang được sủng ái là một nữ tử thanh lệ xuất trần, thế nên nàng nhìn người xinh đẹp nhất trong mười người, hỏi:
-“Ngươi tên là gì?”
-“Bẩm Quý phi nương nương. Nô tỳ là Tiểu Thúy.”
Trả lời đúng mực, ngữ khí không khẩn trương cũng không e sợ, Đồng Hề thầm hài lòng. Nàng cẩn thận quan sát Tiểu Thúy này. Dung mạo mỹ lệ, lại nhã nhặn lịch sự, có bảy phần khí phách của Chiêu phi.
-“Ngươi tên họ là gì?”
-“Nguyên nô tỳ tên Kim Tuệ Phi.”
-“Kim Tuệ Phi, nghe rất hay. Trong cung đúng là đang thiếu một vị Huệ Phi.” – Đồng Hề trêu chọc nói
-“Nô tỳ không dám.”
Giọng nói không chút lo sợ, xem ra cô ta cũng có dã tâm, lại đủ tự tin. Đồng Hề càng hài lòng. Không hổ là người Tề Vân tuyển chọn.
-“Sau này cứ ở bên cạnh bổn cung, ắt cũng có ngày được như vậy.” – Đồng Hề gật đầu –“Về sau gọi là Tuệ Phi đi, bổn cung càng nhìn càng thích ngươi.”
-“Tạ ơn nương nương.”
-“Phụ thân ngươi là ai?” – Đồng Hề không chỉ quan tâm đến dung mạo, còn phải nhìn gia thế nữa.
-“Phụ thân nô tỳ là tri huyện Quang Dương – Kim Thế Vinh.”
Đồng Hề gật đầu. Xem ra cô ta cũng là tiểu thư con nhà quan lại, hẳn là ở kỳ tuyển tú nữ gia thế không cao nên bị gạt đi. Tri huyện thất phẩm bất quá cũng chỉ là quan nhỏ, khó trách nhìn dung mạo cô ta vậy mà lại không được trúng tuyển.
Chín người còn lại cũng là mỹ nhân hiếm có, hẳn là gia thế không tốt nên mới trở thành nô tỳ. Mười nữ tử này so với những tú nữ trúng tuyển năm ngoái cũng đã đẹp hơn vài phần.
Đồng Hề lần lượt hỏi từng người, đến lúc nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như nước. Cô gái này không tính là tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt lại câu hồn đoạt phách.
-“Bẩm Quý phi nương nương, nô tỳ là Nhiếp Quỳnh Hoa.” –Cô ta khẽ nói, nhưng giọng điệu không giấu được vui sướng.
-“Không được vô lễ, sao lại dám tự xưng tên ở ngoài cung?” – Tề Vân cô cô thấy vậy liền trách mắng.
-“Cô cô, người đừng làm cô ta sợ.” – Đồng Hề vờ chỉnh Tề Vân, nhưng nha đầu này quả thật cũng cần học lại lễ nghi.
-“Nô tỳ là Ngọc Nhi.” – Nhiếp Quỳnh Hoa nhanh chóng sửa chữa.
-“Vẫn là Quỳnh Hoa nghe hay hơn. Là tên phụ thân ngươi đặt sao?” Đồng Hề thấy nàng thượng phiêu hạ phù, hẳn không phải là con nhà quyền quý.
-“Không phải, nô tỳ cảm thấy hai chữ Quỳnh Hoa rất dễ nghe, nên bảo phụ thân sửa lại tên.”
Tề Vân cô cô hít một hơi, không tưởng tượng được người đích thân mình chọn lại lỗ mãng như vậy, cả tên cũng dám sửa.
-“Vậy từ nay bổn cung sẽ gọi ngươi là Quỳnh Hoa, phụ thân ngươi làm nghề gì?” –Đồng Hề không ngại, việc này về sau có thể từ từ dạy dỗ. Quỳnh Hoa này nhìn rất độc đáo, không chừng có thể hấp dẫn được Thiên Chính đế.
-“Bẩm nương nương, phụ thân nô tỳ mở cửa hàng gạo.” – Lời Quỳnh Hoa hơi ngập ngừng. Xưa nay nàng không thích bị người khác hỏi thân thế. Ở Cảnh Hiên triều thương nhân đều bị khinh rẻ, nhưng Quý phi hỏi, nàng không thể không trả lời.
Đồng Hề trầm ngâm. Thân thế này quả thật không tốt, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân Quỳnh Hoa rồi.
Mười cung nữ này Đồng Hề đều giữ lại, khiến Thúc Bạch và Huyền Huân cảm thấy rất kỳ lạ.
-“Nương nương, Quỳnh Hoa lỗ mãng như vậy, sao người lại giữ cô ta lại.?”
Huyền Huân cùng Thúc Bạch đã theo Đồng Hề từ nhỏ, mắt nhìn người đều rất cao, tuyệt đối không thích dáng vẻ lẳng lơ của Quỳnh Hoa.
-“Nữ tử hoạt bát như Quỳnh Hoa trong cung cũng không nhiều, huống chi cô ta còn có chút thủ đoạn. Ta nghĩ nàng nhất định đã hối lộ Vinh công công của Nội thị giám mới được đưa đến gặp Tề Vân. Cô gái như vậy chẳng phải rất thú vị sao?” – Đồng Hề cười vui vẻ nói.
-“Về sau bảo Quỳnh Hoa hầu hạ trà nước cho bổn cung đi.” – Đồng Hề quay người nói, thật sự có tâm muốn bồi dưỡng cô ta.
Quỳnh Hoa cũng rất lanh lẹ, chỉ mất một ngày đã rành mạch những gì Đồng Hề thích, cô ta rụt rè bưng trà vào trong nội điện, bất giác dừng chân lại, kinh hãi quan sát vẻ xa hoa trong điện.
Trong Đồng Huy cung dùng vân đỉnh, đàn mộc làm xà, ngọc bích làm đèn, bảng hiệu thạch anh, gió chạm vào phát ra những tiếng leng keng cực dễ nghe. Bức rèm thạch anh từ trên cao vài thước buông xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trong Đông Hải long cung. Phía trước cửa sổ treo những sợi dây tơ nhỏ. Gió nhẹ lướt qua, tựa như dải băng của tiên nữ. Đặc biệt nhất là trên cửa sổ cũng không phải giấy thường, mà là từng mảnh từng mảnh ngọc lưu ly trong suốt. Quỳnh Hoa ở trong cung cũng một năm, tại nhà buôn bán nên không phải chưa từng nhìn qua cảnh đời, chỉ có đều ngọc lưu ly trong suốt ở Cảnh Hiên triều là vật hiếm có, trân quý vô cùng.
Đồng Hề bước qua cửa sổ, ngồi lên ghế mỹ nhân làm từ cây tử đàn, liếc mắt nhìn bộ dáng ngơ ngác của Quỳnh Hoa, trong lòng hết sức thoải mái. Tất cả phồn hoa phú quý ở đây đều thuộc về nàng, vẻ mặt thích thú của Quỳnh Hoa cũng không giấu được sự ngưỡng mộ.
Quỳnh Hoa vừa nhìn thấy gian phòng ngủ, nơi có chiếc quạt tử đàn chạm trổ hoa văn, bên trong rũ xuống bức màn che thủy tinh màu tím, khúc xạ ra thứ ánh sáng mờ mờ. Cạnh rèm là bức bình phong hoa cỏ khảm ngọc, trông rất gần gũi.
Quỳnh Hoa bất chợt thở dài một tiếng, không ngờ tẩm cung Quý phi lại hoa lệ đến vậy. Nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng, vội bưng tách trà đến trước mặt Đồng Hề.
-“Đặt trên bàn trang điểm cho ta, lát nữa bổn cung vào lấy.”
Quỳnh Hoa nghe được, trong lòng vui sướng đi vào bên trong bức màn thạch anh.
Đồng Hề và Tề Vân lại bóng dáng Quỳnh Hoa mà cười. Tề Vân bễu môi. Xuất thân từ gia đình nhỏ thật không có hiểu biết.
Quỳnh Hoa vào trong liền nhìn thấy chiếc giường Cửu Long Tứ Phượng, trầm hương chạm trổ vàng, hai tầng sợi bông trên màn, trong tầng tầng lớp lớp sợi bông mềm mại, mặt trên chạm trổ hoa văn mẫu đơn. Trên tháp lại bày gối bạch ngọc ôm hương, lụa mịn mềm mại trải trên chiếu tằm, chăn gấm hoa thêu mẫu đơn trùng điệp.
Dưới cửa sổ phía đông là bàn trang điểm mạ vàng, bên cạnh là tấm gương bạc chạm trổ hoa văn, viền ngà voi. Tất cả đều khắc long tu, cánh phượng, tước vũ, lá mảnh như sợi tóc, từng ly từng tý hiện ra, có thể nói là điêu luyện sắc sảo, tinh diệu vô song, khiến Quỳnh Hoa tấm tắc thán phục. Nàng dường như muốn bị sự xa hoa này làm bất tỉnh, nằm mơ cũng không ngờ được tẩm cung Quý phi lại xa xỉ đến như vậy, khiến ánh mắt nàng cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Chỉ cảm thấy bản thân cũng muốn có một căn phòng như vậy mới không phụ đi đến đây một chuyến.
Tề Vân lặng lẽ nhìn Quỳnh Hoa:
-“Trà đã đem lên sao còn không mau ra ngoài.”
Quỳnh Hoa lúc này mới bối rối vội vàng cáo lui, một mặt lại hồi tưởng lại cảnh tượng xa hoa vừa rồi.
-“Nương nương, người làm vậy là có ý gì?”
-“Quỳnh Hoa tuy là nử tử xuất thân trong gia đình nhỏ, nhưng lá gan lại không nhỏ, kích thích cô ta một chút, không chừng sau này có thể khiến chúng ta kinh ngạc.” – Đồng Hề cười nói, lòng đã nghĩ đến hình ảnh Quỳnh Hoa sử dụng chiêu trò để quấn quýt bên Thiên Chính đế.
Không tới mấy ngày, Thái hậu bèn cho người triệu Đồng Hề đến Trường Tín cung.
Đồng Hề xinh đẹp cười:
-“Cô ta quả nhiên không nhịn nổi.”
Nhiều ngày nay Đồng Hề bắt đầu chăm chú xem sổ sinh hoạt, Thái hậu cũng đứng ngồi không yên. Bởi vì mấy ngày này Chiêu phi được ân sủng còn nhiều hơn, liên tục thị tẩm ngày, ngang nhiên chiếm dụng ngày thị tẩm của người khác.
Tay Đồng Hề nâng cằm, nghĩ đến việc Chiêu phi được thị tẩm ba ngày không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, cũng không biết cô ta có chịu đựng nổi không? Nghĩ tới đây nàng cũng rất đồng cảm với cô ta.
Hay là Chiêu phi thật sự có chiêu trò mê hoặc Thiên Chính đế? Điều này Đồng Hề cũng không giải thích được. Nhưng nàng đối với việc Chiêu phi được thị tẩm ba ngày cũng không có mâu thuẫn gì, ngược lại còn vui mừng nữa là chuyện khác.