Đồng Hề tới tuổi này cũng chưa từng chịu nhục nhã như vậy. Không đợi nàng phản ứng, Tề Vân đã lên tiếng mắng.
- “Người đàn bà đanh đá này, ngươi không biết trước mặt ngươi là ai sao?” – Tề Vân cũng sợ đến ngây người. Sao lại đoán được một dã phụ nơi rừng núi lại dám phun nước bọt vào mặt Quý phi chứ.
Đồng Hề chán ghét lấy khăn lụa xoa xoa gương mặt, thuận tay quẩng nó đi.
- “Tề Vân” – Nàng lạnh lùng quát Tề Vân. Dù thế nào cũng đừng tự hạ thấp thân phận mình mà đi mắng nhau với người đàn bà chanh chua này
- “Lạc phu nhân, cô làm sao vậy? Ta chẳng qua là có ý tốt muốn tặng một người đến giúp cô việc nhà thôi mà” – Đồng Hề lạnh lùng nói. Tuy rằng nàng có chút tư tâm, nhưng phần lớn cũng vì nhìn gia đình này thật chẳng giống một gia đình thượng lưu tí nào cả. Trong nhà có thể gọn gàng, nhưng lại không thể sơ sài được, huống chi khắp nơi còn đóng bụi như vậy, càng chưa nói đến Thúy Hoa cũng chẳng thành thạo bếp núc gì cả.
Trong trấn nhỏ hẻo lánh này, tìm một cô gái vào bếp nói thì dễ hơn làm, còn phải hiền thục mới có thể chung sống cùng Thúy Hoa nữa.
- “Bọn người các ngươi thích tam thê tứ thiếp, tàng ô nạp cấu cũng đừng làm bẩn gia đình nhỏ của chúng ta. Phu nhân thích làm tú bà, nhưng Lạc gia nhà ta cũng không phải khách làng chơi” – Thúy Hoa tay chống nạnh, một cước đạp trên cửa, tư thế nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.
(Chỉ cần 1 người cũng đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông)
- “Cô…” – Đồng Hề tức giận đến trắng bệch cả mặt. Mấy chữ “tú bà” khiến nàng đỏ mắt. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Thiên Chính đế cũng từng mắng nàng như vậy. Nhưng nàng đã làm gì sai chứ? Có nam nhân nào lại không háo sắc? Nàng chẳng qua cũng chỉ muốn họ nạp thiếp có con nối dõi, có gì là không đúng?
Nhưng từ nhỏ Đồng Hề đã được dạy dỗ vui giận gì đều không thể thể hiện ra ngoài. Nàng hít sâu một hơi.
- “Lạc phu nhân, Huệ nương chẳng qua chỉ là một đầu bếp mà ta mời về giúp các người. Sao cô lại có thể nói những lời khó nghe vậy?”
- “Đừng có giả mù sa mưa với ta. Cô cho rằng lão nương ta không biết tâm tư của cô sao? Cô muốn lấy lòng người ta cũng đừng nên lấy chúng ta ra làm ghế để giẫm lên. Cô nhìn dáng vẻ cô ta hồ ly tinh như vậy, có thể chỉ tới nấu cơm sao? Sợ là một lòng một dạ đến quyến rũ phu quân của ta thôi. Cô muốn cô ra sau này giúp cô thổi gió ở đầu giường sao? Nằm mơ đi. Một ngày còn có lão nương ta, cô xem thử xem có nữ tử nào dám bước vào cửa không?”
th càng nói càng phẫn uất, nước bọt to nhỏ dường như đều rơi trên mặt Đồng Hề. Nhưng nàng cũng không có cách nào phản bác lại. Quả thật Thúy Hoa đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
- “Hừ, có bản lĩnh đưa ra chủ ý nầy nọ, chi bằng về giữ phu quân của cô cho chắc một chút” – Thúy Hoa mơ hồ còn có vẻ đắc ý.
Đồng Hề càng xúc động càng không muốn nhận thua. Mặc kệ là mình đúng hay sai, nàng cũng chưa từng trải qua loại tủi nhục này. Huệ nương có tâm tư thông minh như vậy mới thực là nữ tử chân chính, làm sao ngăn được loại đàn bà chanh chua này. Huống chi Thúy Hoa đạp chân của nàng đến đau nhức, cô ta quả thật không xem phu quân của mình ra gì. Lòng Đồng Hề rung động. Sao cô ta lại không suy nghĩ cho phu quân của mình chứ?
- “Lạc phu nhân, thánh nhân nói bất hiếu hưu tam, cô hậu chi đại. Cô và Lạc tiên sinh thành thân cũng đã nhiều năm cũng không sinh được nam nữ nào. Cho dù là Huệ nương có thể giúp cô quản lý việc nhà hay không, nhưng vì để Lạc gia có hậu, cô cũng không nên như thế” – Giọng Đồng Hề đề cao thứ bậc. Lời này không chỉ để cho Thúy Hoa nghe, mà còn để Lạc Thanh Phong nghe.
Đồng Hề không tin mình không thể xử lý được người đàn bà đanh đá này. Vấn đề không con luôn là vướng mắc của tất cả nam tử, nàng không cho rằng Lạc Thanh Phong không để trong lòng. Chỉ cần Huệ nương vào cửa, một người dịu dàng, một người dũng mãnh, hai người đối lập nhau, ai thắng ai thua càng không cần phải nói.
Mặt Thúy Hoa bất giác trắng bệch.
Phút chốc bên trong lại vang lên tiếng mở cửa, Đồng Hề cảm thấy mừng thầm.
Lạc Thanh Phong nghiêm trọng đi từ bên trong ra, cung kính hành lễ đối với Đồng Hề, sau đó ôm eo th.
- “Tại hạ xin nhận ý tốt của phu nhân, tiếc là ta cô phuc không thể hưởng. Phu nhân đem cô ta về đi. Có điều ta cũng muốn nói một câu. Cho dù cả đời này không có con thì cũng là chuyện đã định trước, cũng chỉ là một sai sót nhỏ, nửa phần cũng không thể trách nương tử ta. Cả đời này ta chỉ có một mìnHoàng thượnghúy Hoalà nương tử” – Lời nói không lớn, nhưng lại âm vang.
Đối lại sắc mặt Đồng Hề trắng bệch. Mọi thứ đều là nàng tự rước lấy nhục.
Cửa “loảng xoảng loảng xoảng” cài chốt bên trong, để lại Đồng Hề đứng bên ngoài thất thần
- “Phu nhân” – Tề Vân lo lắng đỡ tay Đồng Hề, lại bị nàng gạt đi, một mình bước ra xe ngựa. Dọc đường đi Tề Vân cũng không dám mở miệng.
Đồng Hề mặc dù xem thường Thúy Hoa khiếm hã, nhưng đối với lời nói Lạc Thanh Phong lại không thể không coi trọng. nàng chưa từng nghĩ tới, không ngờ hắn lại sinh tình với một nữ tử như vậy. Càng không giải thích được tại sao đáy lòng mình lại có một tia rung động không nói rõ được. “Một đời một kiếp một đôi nhân tình”, nàng vốn tưởng chỉ là mơ mộng hão huyền của nữ tử mà thôi. Đồng Hề lại nghĩ đến, nhiều năm như vậy dưới gối mình vẫn trống rỗng, nàng sẵn lòng để những nữ tử khác sinh hạ hoàng tự cho Thiên Chính đế. Tự mình đưa đẩy, nàng không ngờ mình lại phạm vào đại sai, càng không lường trước được tình cảm Lạc Thanh Phong đối với Thúy Hoa lại kiên định như vậy. Nghĩ tới nàng lại đau đầu, không biết nên làm thế nào mới thu được cục diện rối rắm này được.
Suy nghĩ tới lui, lại cảm thấy Thúy Hoa khiếm nhã trắng trợn như vậy đều là do phu quân cô ta cưng chiều. Nàng cảm thấy ganh tị, nhưng lại không muốn thừa nhận mình đang ganh tị với một thôn phụ.
Buổi tối, lúc Thiên Chính đế trở về khách điếm, Đồng Hề cũng không dám nhìn thẳng mắt hắn.
- “Huệ nương, giúp gia chuẩn bị nước rửa mặt đi” – nàng nhẹ nhàng căn dặn.
- “Sao vậy? Người khác không muốn nàng còn muốn đẩy cho ta sao?” – Giọng Thiên Chính đế trào phúng vang lên.
Lông mi Đồng Hề run rẩy.
- “Gia…” – Sau đó nàng chỉ có thể liếc mắt bảo Huệ nương lui xuống. Giá trị của Huệ nương đến đây cũng coi như xong rồi.
Phản ứng của Thiên Chính đế Đồng Hề đã lường trước rồi. Hẳn Tề Vân đã đem mọi việc từ đầu đến cuối báo lại cho hắn. Đồng Hề vẫn cảm thấy hành động của Tề Vân có chút kì lạ. Trước kia lúc giúp mình, cô ta luôn kiên trì nghĩ cách giúp mình thành công. Nhưng hiện tại thì lúc nào cũng khoanh tay bó gối, bất giác sẽ nhìn vào mắt Thiên Chính đế. Vậy nên nàng không thể không hoài nghi, tâm của Tề Vân e là đã hướng về Thiên Chính đế từ lâu rồi.
Hôm nay nàng đặc biệt không lên tiếng, chỉ dẫn theo Tề Vân đi, Thiên Chính đế làm sao biết được nàng làm gì? Đồng Hề dù đã sớm đoán trước kết cục, nhưng tâm vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
- “Lệnh Hồ Đồng Hề, chính nàng để lại một cục diện rối rắm như vậy, bắt ta phải thu dọn sạch sẽ. Tề Vân xem nàng là chủ tử tốt, đừng bắt cô ta phải làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy. Lệnh Hồ Tiến nếu biết nữ nhi của hắn làm ra loại chuyện này cũng sẽ cảm thấy thật mất mặt” – Thiên Chính đế tàn nhẫn nói xong liền bỏ đi, buổi tối cũng không nghỉ ngơi bên cạnh Đồng Hề.
Mấy ngày nay đều có thói quen ngủ cùng giường với hắn nên Đồng Hề hơi không thoải mái. Nàng trằn trọc suy nghĩ lại hành vi của mình. Chẳng lẽ mình thật sự giống như lời Thiên Chính đế và Thúy Hoa nói, làm ra những chuyện thấp hèn mà chỉ có tú bà mới làm? Đồng Hề thở dài ngồi dậy, thế nào cũng không thể ngủ được.
Nhìn bộ dạng của Thiên Chính đế, hẳn là nàng lại nghịch lòng hắn rồi. Nếu không có biện pháp nào bù lại, chỉ sợ sau này Lệnh Hồ Đồng Hề nàng cũng không có ngày lành.
Sáng hôm sau, Đồng Hề lấy cớ thân thể không khỏe mà nằm lại giường, không cho Tề Vân vào quấy rầy. Sau đó một mình lén ra ngoài, bảo xa phu lái xe đến Hà Tâm thôn.
- “Cô lại đến đây làm gì?” – Thúy Hoa còn chưa hết tức giận, đứng chắn không muốn cho Đồng Hề vào nhà.
Đồng Hề cắn cắn môi. Nàng tránh được Tề Vân nhưng cũng không đoán được sẽ gặp phải dáng vẻ này. Đồng Hề là nữ tử khuê phòng, lại được Lệnh Hồ Tiến thương yêu, ở đâu mà không được người khác nâng đỡ chiều chuộng. Cho dù là nàng phạm phải sai lầm, người khác cũng sẽ nể mặt mũi nàng. Khi xuất giá nàng cũng chưa từng khúm núm nhận lỗi. Gặp Thiên Chính đế nàng cũng sẽ lạnh lùng thanh minh, chưa từng nịnh nọt hắn.
Hôm nay, nàng đến gặp nữ tử khiếm nhá đã từng nhổ nước bọt vào mặt mình để giải thích, cũng là việc trăm vạn lần không lường trước được. Nhưng sai thì đã sai rồi. Nàng mặc dù không thích th, nhưng sau cả đêm trắng suy nghĩ, không thể không thừa nhận hành động của nàng quả thật thiếu suy nghĩ. Đây rõ tàng không phải loại hạnh phúc mà một nữ tử muốn.
Vì Thiên Chính đế, để hắn có thể thu phục Lạc Thanh Phong, Đồng Hề không thể không đến giải thích. Nhưng nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy, cảm thấy thật khó khăn mới có thể mở miệng.
- “Ta…ta…ta đến là để xin lỗi” – Đồng Hề cuối cùng cũng có thể nói ra – “Lạc phu nhân, Đồng Hề hôm qua đã phạm sai, xin cô đại nhân đại lượng”
- “Hừ, ta thấy cô là chồn đến chúc sức khỏe gà thì đúng hơn. Các người là tiểu thư khuế các, thanh cao thục khiết, trong bụng không biết còn làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm rồi” – Thúy Hoa vẫn chưa hết tức giận, vung tay muốn đóng cửa.
Đồng Hề vội vàng bước lên hai bước, tay trái theo phản xạ đặt lên cánh cửa lại bị Thúy Hoa dùng lực đóng kẹp trúng. nàng như bị sét đánh rút tay lại, nhưng nước mắt thế nào cũng không thể thu được, cực kì chật vật. Mẫu thân cả đời đều giáo huấn nàng, tuyệt đối không thể ở trước mặt người khác rơi lệ. Chỉ có những nữ nhân cô năng mới có thể rơi lệ.
Nhưng Đồng Hề lần này thật sự là không kìm được. Tay đứt ruột xót, ngón tay Đồng Hề đau là một chuyện, tưởng tượng phải xin lỗi nữ nhân này lại là một chuyện uất ức khác. Hơn nữa lại cảm thấy lời Thúy Hoa thật sự chạm trúng tim đen của mình. Nàng camt thấy hổ thẹn, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Thậm chí nàng không lấy ra khăn tay, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, vờ như mình không có khóc.
th nhìn thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
- “Vào đi, ngón tay không sao chứ?”
Đồng Hề nhìn thấy tay mình đã sung đỏ cả lên, không kìm được run rẩy. Nàng cắn môi không nói gì.
th đến gần nhìn.
- “Cô ngồi trước đi, ta giúp cô tìm ít thuốc”
th đi rồi, Đồng Hề thấy Lạc Thanh Phong không có nhà cũng cảm thấy thư thả một chút. Dáng vẻ chật vật như vậy càng ít người thấy càng tốt.
- “Lạc Thanh Phong hôm nay không có ở nhà sao?” – Đồng Hề tò mò hỏi
- “Huynh ấy lên trấn trên mua ít đồ” – Thúy Hoa kéo tay Đồng Hề thoa thuốc lên – “Tay trắng mà mềm quá, quả nhiên là thiên kim nhà giàu, thảo nào nhàn rỗi không có gì làm, lại gây ra chuyện như vậy” – Thúy Hoa vẫn chưa chịu buông tha.
Mặt Đồng Hề đỏ lên.
- “Lạc phu nhân, tất cả đều là ta sai. Tiên sinh nhà ta cũng không biết” – Đồng Hề giúp Thiên Chính đế giải thích.
th mím môi.
- “Ta làm đồ ăn thật sự khó ăn vậy sao?” – Xem ra cô ta đúng là vẫn còn để ý.
Đồng Hề há miệng thở dốc, thật sự cảm thấy nói không nên lời. Nếu nàng mở miệng khen chẳng phải là không đúng với lương tâm sao? Cuối cùng nàng chỉ có thể xấu hổ cười cười.
- “Cô ghét bỏ ta, chẳng lẽ cô có thẻ làm tốt hơn ta sao? Chỉ sợ cô ngay cả nhóm lửa cũng không biết thôi” – Thúy Hoa cười nhạo một tiếng.
Đồng Hề sững sờ. Vấn đề này quả thật nàng chưa từng nghĩ đến, bởi vì nàng thật sự không cần phải động tay vào. Nàng chỉ có thể cười lại.
- “Cô có con chưa? Là nam hay là nữ?” – Thúy Hoa tiếp tục giúp Đồng Hề thoa thuốc, hỏi một câu có cũng được, không có cũng chẳng sao.
- “Chưa có” – Đồng Hề ảm đạm đáp. Thúy Hoa xem ra cũng là một người háo thắng. Lúc nào cũng muốn quay lại vấn đề cũ.
th quả nhiên lại lớn tiếng giễu cợt.
- “Vậy mà cô còn nói ta. Xem vẻ mặt ngựa quen đường cũ của cô kìa. Hẳn là cũng nạp cho tướng công không ít thê thiếp rồi. Nạp thiếp thì sao chứ? Tướng công của cô mỗi tốt lại quyến luyến ở chỗ khác. Trong lòng cô sẽ thoải mái sao? Ta nhìn các cô, danh môn thục viện gì gì đó, trong lòng rõ ràng một vạn chuyện không vui, còn muốn giả vờ hiền lành, giúp tướng công mình đi khắp nơi tìm tiểu thiếp, tối đến lại đóng cửa tự mình nuốt lệ” – Thúy Hoa dường như cảm xúc dồi dào.
- “Ta cam tâm tình nguyện mà. Nhà ta và nhà cô không giống nhau. Nhà ta phải có con nối dõi”
- “Đúng. Người ta thì phải như vậy. Cho nên ta mới thích lão Lạc nhà chúng ta, hôm nay có tự do là có thể hạnh phúc. Cô cũng đừng thương tâm” – Thúy Hoa nhìn Đồng Hề có chút ngán ngẩm – “Mặc kệ cuối cùng hắn nạp bao nhiêu thiếp. Sinh đứa nhỏ ra, cô là chính thê, có tủi thân cũng không đến nỗi nào. Nhìn nhân phẩm tướng công của cô khí chất như vậy, không nạp thiếp cũng không thực tế lắm. Hẳn là nhiều cô nương đều mong muốn vào cửa” – Thúy Hoa càng nói càng nhiều chuyện. Kì thật nhìn Thiên Chính đế một thân tôn quý, lại nhìn Đồng Hề cao quý trang nhã, mỹ lệ mờ mắt, trong lòng nàng cũng có chút ghen tị.
- “Ta… bất quá cũng chỉ là thiếp của hắn mà thôi” – Đồng Hề cười khổ. Nỗi cay đắng này cho dù là thật hay giả, với thân phận này nàng trước giờ đều xấu hổ mở miệng, nhưng lúc này lại không thể không nói. Nhìn Thúy Hoa hẳn cũng không có tâm cơ gì.Cô ta tuy nói năng chua ngoa nhưng lại có tâm tư đậu hũ, yêu hay ghét gì đều thể hiện ra ngoài. Vậy nên nàng mới cần phải nói ra, còn có thể tranh thủ được sự đồng cảm của th, bù lại cho những gì nàng đã làm. Thậm chí nàng có thể từng bước từng bước tiếp cận th. Cô ta mới là người có ảnh hưởng nhất đối với Lạc Thanh Phong.
th giống nhu ăn phải trứng chim, hé miệng kinh ngạc, thế nào cũng không khép lại được.
- “Cô… cô chỉ là thiếp sao?” – Trong mắt không mấy tin tưởng, nhưng cũng có đồng cảm, thoáng cái còn có cảm giác hơn người.
Đồng Hề mở to mắt. Nàng không thích nhìn thấy ánh mắt này. Mặc kệ thân phận nàng có bao nhiêu tôn quý, chung quy cũng chỉ là thiếp. Nàng không muốn bị một nữ tử mang danh chính thê thấp kém này mang theo ánh mắt hả hê đồng cảm với nàng.
Sau buổi tán gẫu, cơn tức giận của Thúy Hoa dường như cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại còn đồng cảm. Hai người ở chung dường như hòa hợp hơn rất nhiều.
Nhưng sắc trời đột nhiên thay đổi, mây đen dày đặc, gió lạnh ùn ùn thổi tới. Thúy Hoa cảm thấy trời sẽ đổ mưa to nên giữ Đồng Hề ở lại ăn trưa.
Nào ngờ gạo mới đổ vào nồi đã nghe được người bên ngoài ầm ĩ, tiếng thét kinh hoàn liên tiếp vang lên. Thúy Hoa và Đồng Hề đều cảm thấy không bình thường, vội vàng chạy ra cửa nhìn xem tình hình đã thấy người trong thôn đều chạy tứ tán. Người già, phụ nữ và trẻ con đều hét đến kinh hãi, không thì lại khóc lóc thảm thiết. Hai nàng chỉ có thể há hốc mồm, kinh hãi nhìn về phía trước.
Sóng lớn mang theo hô thiên hào đia tới. Có người rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
- “Chạy mau. Lũ đến bất ngờ. Lũ đến bất ngờ đấy”
th cũng không hơn gì, chỉ có thể kéo tay Đồng Hề chạy về phần đất cao trong thôn. Đồng Hề từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, lần này nhìn thấy thiên tai nhân họa đã sớm sợ ngây người, nhưng Thúy Hoa vẫn cứ lôi kéo nàng đi.
Đồng Hề nhìn thấy song lớn chỉ trong nháy mắ đã nuốt vô sô hộ dân, bao nhiêu ngôi nhà giá trị trong chốc lát chỉ còn nhìn thấy nóc. Thậm chí còn có nóc nhà bị nước cuốn trôi, lơ lửng trên mặt nước.
Tệ nhất là xung quanh hà Tâm thôn bị ba con sông lớn vây quaNương nươngh, dòng nước càng lúc càng lên cao. Phía bên trái eo núi hướng ra Nam Hà, bên phải lại ra Phủ Hà, nước ào ào trút xuống, khiên người ta muốn trốn cũng không thể.
Vì việc này tới bất ngờ, lại gặp phải mưa to, phần lớn mọi người cũng không có thời gian phản ứng. Trong thôn bên cạnh chỉ có vỏn vẹn vài chiếc thuyền,, sớm đã bị nước cuốn trôi xa, nhìn cũng không thấy bóng dáng.
Đồng Hề còn đang ngẩn người, nhìn thấy mực nước đã qua váy mình. Thúy Hoa vẫn ồn ào bên cạnh,
- “Cô đi mau, mau đi…”
Đồng Hề lúc này mới có phản ứng, tay chân vụng về trèo lên chỗ cao. Thúy Hoa còn phải ở phía dưới nâng mông nàng lên. Bất luận là người cao quý thư nhã thế nào, lúc này thoạt nhìn đều rất buồn cười. Nhưng cũng chẳng ai lo lắng đến những chuyện đó nữa.