-“Thái hậu vạn phúc.” – Đồng Hề nhẹ nhàng hành lễ.
Độc Cô Viện Phượng ngồi phía trên, rất lâu cũng không gọi bình thân. Đồng Hề nghĩ bụng không ổn rồi, cô ta lại xuất chiêu này, tuy rằng hơi cũ nhưng dùng để phạt người thì rất hữu hiệu. Phải duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ này vất vả không nói, nếu có chút động đậy, liền bị bắt bẻ là không hiểu phép tắc.
Cho nên Đồng Hề nhẹ kêu lên một tiếng, chớp mắt đã ngã ngồi trên mặt đất. Huyền Huân bên cạnh hiểu ý, lập tức bước lên đỡ nàng:
-“Nương nương không sao chứ? Hôm qua bị trật chân, nô tỳ muốn thỉnh thái y mà người lại nói không sao.” – Giọng nói đầy lo lắng.
Độc Cô Viện Phượng lạnh lẽo nhìn hai người trước mặt diễn trò, nhưng cũng không còn cách nào khác. Biết rằng việc này dù có ra oai cũng không thể hạ cờ, chỉ phân phó Huyền Huân và Thúc Bạch đỡ Đồng Hề ngồi xuống.
Đồng Hề nhu thuận nói:
-“Không biết hôm nay Thái hậu gọi thần thiếp đến là có việc gì dạy bảo?”
-“Quý phi, ngươi còn không biết ngươi phạm lỗi gì sao?”
Đồng Hề vừa đứng dậy, đã vội quỳ xuống nói:
-“Thần thiếp không rõ, xin Thái hậu chỉ giáo.”
Nàng làm vậy, Độc Cô Viện Phượng dù đang muốn trừng phạt nàng cũng không thể ra mặt rõ, thế nên chỉ có thể hù dọa nàng một phen.
-“Ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.” – Độc Cô Viện Phưởng thở dài nói –“Ngươi thân là Quý phi, thay mặt Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, lại không để tâm đến chuyện hậu cung, để mặc phi tử tùy ý mê hoặc Hoàng thượng.” – Giọng điệu cực kỳ sắc bén.
Đồng Hề tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
-“Thần thiếp không hiểu ý Thái hậu.”
-“Hậu cung luôn phải thị tẩm đồng đều, chúng phi hòa thuận. Chiêu phi hiện giờ mê hoặc Hoàng thượng, càng lúc càng lấn tới, muốn phá hoại phép tắc hoàng gia. Quý phi chẳng lẽ không định khuyên nhủ Hoàng thượng xa rời kẻ tiểu nhân sao? Chuyện xưa Hiếu Trinh Hoàng hậu của tiền triều khuyên nhủ Trung Tông chẳng lẽ ngươi không biết? Trung Tông không chỉ không trách bà, ngược lại còn khen ngợi bà, như vậy mới trở thành tấm gương của Hoàng hậu các đời sau, khi chết được cùng Trung Tông chôn cùng một lăng. Ngươi tính thế nào đây?”
Chuyện đó Đồng Hề cũng từng nghe qua. Sử ký nói:”Trung Tông ở cùng Thuận phi Lý Thị Sở, mấy ngày không lên triều, Hiếu Trinh Hoàng hậu mang tổ huấn đến tận cung, sai người gọi Hoàng thượng dậy. Trung Tông liền khen nàng hiền thuận.” Vì vậy điển tích Hiếu Trinh Hoàng hậu qua các đời vẫn được mọi người ca tụng, chỉ là thái độ của Trung Tông đối với Hiếu Trinh sau đó cũng chẳng khá hơn. Hiếu Trinh sau đó cũng là một trong số ít Hoàng hậu bị tuẫn táng theo vua. Đồng Hề cũng không muốn phạm phải tội ngốc nghếch này.
Huống chi Hiếu Trinh dám can thiệp chuyện thị tẩm cũng là vì Hoàng đế mấy ngày không thượng triều, vì nữ sắc mà buông lỏng triều chính. Thiên Chính đế hiện giờ không ngốc như Trung Tông, mỗi ngày đều thượng triều. Ở triều đại này cũng ít có quân vương nào cần cù như hắn, Thái tổ hoàng đế trước đây cũng 3 ngày mới thượng triều một lần.
Đồng Hề cảm thấy việc Độc Cô Viện Phượng nổi giận rất vô lý, cô ta muốn lấy nàng làm vật hy sinh, loại bỏ chướng ngại vật Chiêu phi sao? Chuyện này so với dự tính ban đầu của nàng vốn không giống nhau.
-“Thần thiếp tuân theo tổ huấn, chỉ là thần thiếp bạc đức vô năng, không dám đánh đồng với Hiếu Trinh Hoàng hậu. Đương kim thánh thượng cần chính yêu dân, thần thiếp cũng không dám đem thánh thượng so với Trung Tông.”
Đồng Hề nói chuyện đường đường chính chính, Độc Cô Viện Phượng cũng ý thức được mình lỡ lời. Đem thánh thượng hiện giờ so sánh với Trung Tông đế ngu ngốc cũng không phải chuyện sáng suốt gì.
-“Ai gia không phải nói Hoàng thượng sai, mà là Chiêu phi lẳng lơ quyến r, làm bạn bên người Hoàng thượng khiến ta cảm thấy Cảnh Hiên triều thật bất hạnh. Ai gia cũng nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không chấn chỉnh vị Chiêu phi này, không chừng một ngày nào đó cô ta lại cưỡi trên đầu ngươi mà đi.”
Độc Cô Viện Phương nói ra chuyện này là thật lòng muốn liên kết với nàng đối phó với Chiêu phi sao? Nhưng chuyện thỏ khôn chết trong tay chó săn Đồng Hề cũng không phải chưa từng nghe nói đến.
-“Thần thiếp hiểu được khổ tâm của Thái hậu. Thần thiếp nhất định sẽ lưu ý.”
Đồng Hề làm sao không biết Mộ Chiêu Văn đối với mình uy hiếp lớn thế nào. Nàng muốn trở thành Hoàng hậu thì cô ta chính là trở ngại lớn nhất. Nhưng nàng thật sự không hiểu Độc Cô Viện Phượng. Thiên Chính đế tuy rằng sủng ái Mộ Chiêu Văn, nhưng lại có tư tình với Thái hậu. Đồng Hề đoán đến giờ hai người cũng chưa hề dừng lại. Cô ta đang lo lắng cái gì? Sao lại vội vã chạy đến răng đe mình?
Đồng Hề dĩ nhiên không hề biết Độc Cô Viện Phượng đã yêu thật lòng, càng không hiểu được trong mắt Độc Cô Viện Phượng vốn không chấp nhận một hạt cát nào.
-“Ngươi hiểu được là tốt rồi.”
Lúc này thị nữ Cẩm Tú bên cạnh Độc Cô Viện Phượng cũng bưng trà lên.
Đồng Hề nhìn khóe môi Độc Cô Viện Phượng nhấm nháp trà, trong lòng chợt sáng như gương. Thái hậu này thật sự là ăn phải dấm chua rồi.
Trong cung Thái hậu đều dùng trà Mật Vân Long, là loại trà Thiên Chính đế thích nhất, hàng năm cũng chỉ có hai, ba cân. Tự mình dùng còn không đủ, nói gì là ban cho những người khác. Không ngờ Độc Cô Viện Phượng lại có, mà còn ngang nhiên đem trà ra tiếp mình.
Cô ta là đang cảnh cáo mình sao?- Đồng Hề cười thầm.
Đồng Hề đi rồi, Lý ma ma mới đến trước mặt Thái hậu nói:
-“Nương nương, người không nói thì Quý phi cũng sẽ không buông tha cho Chiêu phi đâu.”
Lý ma ma dường như có thể nhìn thấu Đồng Hề.
-“Ma ma, ta cũng biết vậy. Chỉ là Lệnh Hồ Đồng Hề rất kiên nhẫn, ta lại không được như vậy. Hoàng thượng bị tiện nhân Mộ Chiêu Văn mê hoặc, tư nhiên cũng lạnh nhạt ít nhiều với ta. Ma ma, lòng ta rất khó chịu.” – Lúc này Độc Cô Viện Phượng mới có chút dáng vẻ nữ nhi
-“Nương nương, lão nô biết trong lòng người đau khổ, nhưng có biện pháp gì sao? Chúng ta đều là phận nữ nhi, người có từng nhìn thấy ấm trà nào chỉ có một cái tách chưa?” – Lý ma ma nói xong bèn nhìn Độc Cô Viện Phượng cười, nhưng lại cười đến thê lương. Đúng vậy, nàng thậm chí không có khả năng trở thành thê tử của hắn, nói gì là thê tử duy nhất?
-“Nương nương cần gì phải lấy Mật Vân Long ra để kích thích Quý phi? Cô ta có nhận ra đó là gì không? Cũng đừng nên lãng phí trà ngon như vậy?” – Lý ma ma nhìn Mật Vân Long trên bàn mà đau cả lòng.
-“Lệnh Hồ Đồng Hề được xưng tụng là Đệ nhất tài nữ kinh thành. Nếu ngay cả phẩm trà cũng nhìn không ra, cô ta chẳng phải chỉ có hư danh hay sao? Ai gia cố tình để cô ta nếm thử trà này, chỉ muốn nhắc nhở cô ta một chút. Đừng tưởng cô ta là Quý phi thì có thể không xem ai ra gì. Ai gia không muốn nhìn thấy bộ dạng duy ngã độc tôn của cô ta.”
Lý ma ma lại nghĩ, đương kim Quý phi, trong ngàn người thì cô ta cũng là kẻ chướng tai gai mắt nhất.
Đồng Huy Cung.
Cuộc sống của Đồng Hề rất bận rộn. Trong cung có vô số chuyện cần quý phi như nàng quản. Mỗi ngày ngoài người yết kiến để nộp bài tử còn cả các mệnh phụ phu nhân cũng đến cầu kiến. Thoáng cái đã là ngày mồng 1 tháng 4.
-“Cô cô.” – Đồng Hề căng thẳng kéo cổ áo nàng, trong mắt bối rối kích động.
-“Nương nương, đừng khẩn trương như vậy. Để sinh được hoàng tự, chuyện này nhẫn nại một chút sẽ qua thôi.” – Tề Vân nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Hề.
Đồng Hề khó khăn gật đầu. Cung phi không có con xưa nay kết cuộc đều rất thê thảm, huống chi nàng còn nghĩ đến phượng vị, dưới gối càng không thể trống không.
Cửa Đồng Huy cung dần mở ra, trên cửa cung treo một chiếc đèn sáng. Đây là biểu thị trước khi được Hoàng thượng lâm hạnh.
Thanh âm thái giám chói tai báo:
-“Hoàng thượng giá lâm.”
-“Cô cô, hay là… hay là tìm Tuệ Phi đến đi.” – Đồng Hề căng thẳng đến mức không thốt ra nổi, móng tay suýt nữa đâm vào thịt.
-“Nương nương, vạn vạn lần không được. Người vừa mới hồi cung. Trong lòng Hoàng thượng thế nào người còn chưa biết. Nếu người không thị tẩm, Hoàng thượng nhất định sẽ trách tội. Huống chi vì con nối dõi, người nhất định phải chịu đựng.”
Đồng Hề nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng trấn tĩnh đứng lên, bước ra cung nghênh thánh giá.
-“Hoàng thượng vạn phúc.”
-“Đứng lên đi.” – Giọng Thiên Chính đế nhàn nhạt. Đồng Hề càng khẩn trương. Nàng trộm nhìn hắn một cái, gương mặt vẫn anh tuấn như cũ, không đoán ra là vui hay giận.
Đồng Hề bước lên nói:
-“Hoàng thượng có muốn dùng bữa khuya không?” – Nàng thầm nghĩ cố gắng kéo dài thời gian.
-“Không cần, trẫm mệt rồi.”
Thiên Chính đế chỉ nói một câu, xoay người đi vào trong.
Đồng Hề liếc mắt ra dấu cho Huyền Huân, các nàng bèn đem trà định thần uống trước khi ngủ đi vào.
Thiên Chính đế uống một ngụm, cau mày không uống nữa. Đồng Hề thì lại chậm chạp uống, hy vọng có thể kéo dài được thời gian.
Thiên Chính đế dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên giường, cũng chẳng gấp gáp gì. Đáng tiếc chén trà trong chốc lát đã trống trơn.
Huyền Huân và Thúc Bạch lại hầu Đồng Hề tẩy trang, sau đó lẳng lặng lui xuống, nhất thời trong phòng lại lặng như tờ.
-“Thần thiếp hầu Hoàng thượng thay quần áo.” – Đồng Hề vẫn run rẩy như vậy, cúi đầu chuẩn bị giúp Thiên Chính đế cởi áo.
Thiên Chính đế không nói gì, chỉ giơ hai tay lên. Đồng Hề cúi đầu cởi bỏ kim khâu trước ngực hắn, cảm thấy hơi thở hắn thổi vào cổ mình hơi ngứa ngáy, nhưng nàng cũng không dám lên tiếng.
Đồng Hề run rẩy cởi ngoại sam(5) của Thiên Chính đế ra, sau đó tới trung sam.
-“Cung thỉnh Hoàng thượng nghỉ ngơi.”
Đồng Hề cúi đầu thật thấp, chỉ hận không thể tự mình bỏ chạy.
-“Quý phi, nàng đã quên thói quen của trẫm rồi sao?”
Thanh âm Thiên Chính đế giống như gáo nước lạnh tạt xuống đầu Đồng Hề. Nàng không phải kỳ vọng hắn có thể quên thói quen cũ, chỉ là hy vọng Chiêu Phi có thể thay đổi thói quen của hắn mà thôi.
Đồng Hề run rẩy, nhưng vẫn thuận theo ý hắn đến bên bàn trang điểm mở hộc tủ, lấy ra một hộp gấm.
Nàng vốn chịu đựng sự giáo dục nghiêm khắc, ở dưới thân hắn nhất định không thể cầu xin, không thể khóc, càng không thể la hét. Nàng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Hoàng Phủ Diễn đặt Đồng Hề dưới thân, dùng sợi vải trong hộp gấm cột tay nàng vào trụ giường, nháy mắt bắt đầu khởi động. Lúc này Đồng Hề có thể nhìn thấy u mê trong mắt hắn, con ngươi càng sâu, đau đớn càng lúc càng nhiều hơn. Nàng rõ ràng đang hoảng sợ, lại phải làm ra vẻ trấn tĩnh.
Hắn chậm rãi lấy một mảnh vải khác cột lấy miệng nàng, khiến nàng không thể thốt ra lời.
Bàn tay to vừa nhấc, màn che kim sa mẫu đơn cũng dần khép lại. Hắn vừa động thân xâm nhập, Đồng Hề đau đến không dám chớp mắt, lại cố gắng không để nước mắt rơi ra. Đây là chuyện một phi tử không nên có.
Nàng muốn rên rỉ, muốn thét lên, muốn òa khóc nức nở, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghiêng đầu, im lặng chấp nhận cuồng phong bão táp hắn mang đến.
Tới lúc động tác hắn càng lúc càng hung hãn, Đồng Hề đau đến mức nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, ngón tay nắm chặt lấy trụ giường, nơi vẫn còn giữ lại dấu vết cũ của nàng. Vết móng tay cào rất sâu. Mỗi đêm nàng ngủ cũng đều không dám nhìn vào dấu tích ở trụ giường này, cũng như dấu vết trên người nàng.
Sau khi xong việc, Thiên Chính đế cởi bỏ mảnh vải trên người Đồng Hề. Nàng nằm bên cạnh hắn, dùng hết khí lực nói:
-“Tạ ơn Hoàng thượng ân điển.”
Hoàng Phủ Diễn đang nằm ngửa, nghe Đồng Hề nói xong lại đột nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay nàng kéo thẳng. Nàng đau đến nỗi nhăn mặt. Hắn lại đem tay nàng áp về trụ giường, trói chặt cổ tay nàng lại.
Để thân thể nàng một lần nữa tiếp nhận long ân của hắn.
Cuồng phong bão táp so với lần vừa rồi còn tàn bạo hơn. Đồng Hề cắn chặt mảnh vải mới có thể trụ được, không cắn nát môi mình.
Hắn không ngừng luật động. Đồng Hề hận chỉ không thể lập tức chết đi. Nàng không ngừng tự an ủi mình. Được rồi được rồi mà. Một tháng chỉ có một đêm thôi.
Lúc này Đồng Hề đau đến không còn sức nói gì nữa, chỉ có thể mê man, không biết là ngủ thiếp hay đã ngất đi.
Thiên Chính đế gọi Giang Đắc Khải vào hầu hạ, Đồng Hề còn cầu cho hắn mau chóng rời đi. Đêm này cuối cùng cũng đã xong.
Trước đây Thiên Chính đế cũng chưa bao giờ ngủ qua đêm ở Đồng Huy điện.
Hắn đi rồi, Huyền Huân, Thúc Bạch cùng Tề Vân mới chạy vào hầu hạ.
-“Nương nương.”
Đồng Hề giấu mình sau rèm, thật sự không muốn bị người khác nhìn thấy hết.
-“Không cần các người, mau chuẩn bị nước hương đi.”
Nàng luôn có thói quen thị tẩm xong, tự mình tắm rửa chứ không để người khác hầu hạ.
-“Cô cô.” – Nàng gọi khẽ
Tề Vân vội bước đến.
-“Nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị dược rồi.”
-“Ừ.”
Ba người lui ra, Đồng Hề một mình nằm hồi lâu mới chậm rãi đi đến bể, sau đó nàng cũng phải tĩnh dưỡng 3 ngày mới khôi phục được nguyên khí.
Sáng hôm sau, Huyền Huân và Thúc Bạch với vào phòng thu dọn lại đống hỗn độn trên giường.
-“Nương nương, hay là hôm nay búi tóc Linh xà đi. Búi tóc này đặc biệt vực dậy tinh thần nương nương đó.” – Thúc Bạch thấy Đồng Hề không vui bèn tìm cách trò chuyện với nàng.
-“Ngươi tự quyết đi.” – Đồng Hề cúi đầu nói.
Huyền Huân hầu hạ Đồng Hề thay quần áo, phát hiện trên cổ tay nàng có vết trói, trong lòng hoảng hốt. Đồng Hề thản nhiên nói.
-“Mang vòng tay trân châu mà Nam Việt quốc cống nạp tới cho bổn cung.” –Với nàng, chuyện này dường như đã trở thành thói quen.
Thúc Bạch không dám nói nhiều, đem vòng tay đến đeo cho Đồng Hề, miễn cưỡng mới có thể che được vết trói trên tay.
-“Nương nương, (6) ở ngự hoa viên cũng nở rồi, hay chúng ta đi thưởng thức đi.” –Huyền Huân xưa nay hoạt bát, vội ở bên cạnh khuyên nhủ.
-“Cũng tốt. Huyền Huân, ngươi đến hoa viên hái cho ta một đóa mẫu đơn đi. Hôm nay cài trâm hoa.” –Đồng Hề nghe đến đây cũng có chút hào hứng.
-“Không biết nương nương thích hoa gì?” –Huyền Huân cẩn thận hỏi. Mẫu đơn ở ngự hoa viên vốn rất đa dạng, nàng thật sự không dám xác định chủ tử mình thích dạng nào.
Đồng Hề trầm ngâm một lúc mới nói:
-“Đi hái một đóa triệu phấn đi.”
Thúc Bạch nghe nói vậy, bèn mang quần áo tầng tầng lớp lớp trắng như tuyết ra. Bông nền màu trắng, bên ngoài phủ ít bông hồng nhạt. Ánh mặt trời chiếu xuống càng tao nhã tráng lệ. Giúp Đồng Hề mặc vào xong, Huyền Huân cũng vừa đi hái triệu phấn về làm trâm cho Đồng Hề.
Đồng Hề hài lòng ngắm mình trong gương. Huyền Huân nhanh miệng nói:
-“Nương nương đúng là mềm mại như hoa. Cho dù là triệu phấn cũng thua kém nương nương mười phần.”
Tâm trạng bất an của Đồng Hề cuối cùng cũng bị phong cảnh cuối xuân đầu hạ xua tan.
Thúc Bạch lại khoác lên người Đồng Hề một chiếc trường bào ngân sa, cùng với Huyền Huân theo Đồng Hề đến ngự hoa viên ngắm mẫu đơn.
Đồng Hề xưa nay thích mẫu đơn, nhất là Diêu hoàng ngụy tử. Loài lưỡng chủng này cho dù là ở ngự hoa viên cũng chỉ có Tri Ngư đình ở Đông hồ mới thành công trồng được vài cây mà thôi.
Đám người Đồng Hề vừa đi đến đình phía sau bụi hoa, chợt nghe một giọng nữ khẽ ngâm:
-“ Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù dong tĩnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đan chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động kinh thành”
(Trước sân hoa thược dược mê hoặc đến không tả. Trong hồ phù dung cũng tĩnh lặng đi ít nhiều. Chỉ có mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc. Khi hoa nở kinh động cả kinh thành)
-“Không tồi không tồi, Chiêu Văn quả nhiên bảy bước thành thơ. Trong lúc cấp bách vẫn có thể nghĩ ra câu thơ như vậy, thật hiếm có.”
Thanh âm này nếu Đồng Hề không lầm chính là giọng nói của Thiên Chính đế Hoàng Phủ Diễm. Nàng không ngờ Thiên Chính đế ngày thường rất nghiêm trang, khi ngắm hoa cùng phi tử lại có thể hòa nhã như vậy.
Bên kia Mộ Chiêu Văn ngượng ngùng cười, chỉ nàng ta biết được thơ của mình là lấy từ thơ cổ nhân mà thôi.
Mộ Chiêu Văn bảy bước thành thơ, trình độ như vậy đến Đồng Hề cũng phải thán phục. Nàng vừa nhìn thấy Thiên Chính đế đã cảm thấy sợ hãi và khó chịu, định xoay người rời đi.
-“Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương.” – Người vừa lên tiếng là Ngọc Hương, thuộc hạ của Mộ Chiêu Văn.
Âm thanh vừa phát ra, Đồng Hề đành phải quay lại.
-“Quý phi cũng tới đây đi.” –Khuôn mặt Thiên Chính đế dần thả lỏng, trở lại vẻ hờ hững thường ngày.
-“Hoàng thượng vạn phúc.”
Bị Thiên Chính đế chặn ngang, Mộ Chiêu Văn cũng vội đứng dậy hành lễ rồi dìu Đồng Hề bước vào trong đình, ngồi xuống bên trái Thiên Chính đế. Bản thân mình thì ngồi xuống cạnh Đồng Hề.
-“Chiêu Văn, nàng tới ngồi cạnh trẫm đi.” – Thiên Chính đế vỗ vỗ vị trí bên tay phải hắn.
Đồng Hề để ý Thiên Chính đế có vẻ khác trước. Hắn chưa từng trước mặt phi tử thiên vị ai cả, lúc này đối với Mộ Chiêu Văn thật sự đối đãi rất khác.
Mộ Chiêu Văn nhận ra Đồng Hề không được tự nhiên. Tuy nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao một nhân vật truyền kỳ trong hậu cung như Đồng Hề mà lại có dáng vẻ như vậy trước mặt Hoàng thượng? Nhưng nàng vẫn chủ động giúp Đồng Hề giải vây.
-“Nương nương cũng thích Diêu hoàng ngự tử sao?”
Đồng Hề biết Mộ Chiêu Văn thông minh lanh lợi, chỉ nhìn thấy nàng đến Ngư đình liền biết ý thích của nàng.
-“Chiêu phi chắc cũng thích phải không?”
-“Đúng vậy, nhưng thần thiếp thích nhất vẫn là ”
-“Phải rồi, Thanh sơn quán tuyết thật sự làm tăng thêm thanh nhã cho ái phi. Nếu vậy trẫm cho người đến Chiêu Dương cung của nàng trồng một ít. Năm tới chúng ta lại cùng ngắm.”
Mộ Chiêu Văn cảm tạ ân điển, lại hỏi:
-“Hoàng thượng thích loại nào nhất? Chi bằng thần thiếp cũng cho trồng ở Chiêu Dương cung vậy.” – Mộ Chiêu Văn nũng nịu với Thiên Chính đế. Nàng không phải có ý chọc tức Đồng Hề, chỉ là muốn thân mật với Thiên Chính đế hơn mà thôi.
-“Trẫm thích…” –Ánh mắt Thiên Chính đế lướt qua đóa triệu phấn trên đầu Đồng Hề, sau đó nói –“Trẫm thích Lan điền ngọc.”