Đồng Hề nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy bộ mặt mẹ kế của mìnhthật đáng sợ. Cuối cùng nàng chỉ còn cách lấy ra đọc để bình tâm lại.
-“Nàng vẫn còn thích tác phẩm của Đạo gia sao?” –Giọng Thiên Chính đế bỗng nhiên vang lên từ sau vai Đồng Hề, cằm hắn gác lên bả vai nàng.
Đồng Hề vốn định đẩy tay hắn đi, bỗng nhiên ý thức được thân phận của mình lại vội vàng đứng dậy hành lễ, cố gắng không để nội tâm bốc lên. Nàng gượng cười nói:
-“Tiện tay lật ra mà thôi.”
Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ kéo tay nàng ngồi xuống.
-“Cố Mỹ nhân…”
Đồng Hề vừa nghe thấy ba chữ này liền nhức đầu. Hẳn là Cố Mỹ nhân ở chỗ mình bị uất ức nên đến tìm hắn kể lể. Đồng Hề không biết Thiên Chính đế muốn hỏi tội hay gì khác, chỉ cảm thấy đày lòng dâng lên một cảm giác ghen tuông. Thời điểm nàng đưa tiểu thiếp đến cho Lạc Thanh Phong, Thúy Hoa còn có thể chống nạnh mắng mình. Lạc Thanh Phong không những không trách cô ta, còn không ngại thân phận Quý phi của mình mà cương quyết cự tuyệt. Nhưng hiện giờ viên quan này dâng mỹ nhân cho Thiên Chính đế, nàng cũng chẳng có tư cách để từ chối. Vì nàng chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất mà thôi, mà Thiên Chính đế dường như cũng rất thích mỹ nhân đó.
Sắc mặt Đồng Hề hơi khó coi.
-“Cố Mỹ nhân làm sao?” –Ngữ khí cũng không tốt lắm. Nữ tử này cáo trạng sau lưng nàng thì sớm muộn gì nàng cũng có biện pháp để chỉnh đốn. Khi Đồng Hề ý thức được sắc mặt Thiên Chính đế đang nhìn mình thì nàng hơi giật mình. Hắn ghét nhất là bị cung phi tranh giành tình cảm. Vậy nên nàng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, ngược lại còn mang theo ý cười.
Đồng Hề hạ khẩu khí. Nhớ đến thường ngày hắn cũng chẳng nhận ra bất mãn của mình. Có lẽ Cố Mỹ nhân cũng không cáo trạng gì nên nàng bèn thu lại thái độ lúc này.
-“Thần thiếp thấy Cố Mỹ nhân thoạt nhìn rất lương thiện. Trên đường còn phải phiền nàng ta giúp Hoàng thượng nghỉ ngơi, thế nên đang cân nhắc không biết có nên cấp hào vị cho nàng ta không?”
Thái độ này vừa không chút sơ hở, vừa thể hiện sự rộng lượng và không đố kỵ của mình. Cho dù Cố Mỹ nhân có nói gì đó, nhưng hai người chênh lệch nhau, Thiên Chính đế dĩ nhiên phải hướng về phía mình. Hắn sẽ càng không hài lòng chuyện Cố mỹ nhân bụng dạ hẹp hòi.
Vậy nên Đồng Hề đắc ý chờ đợi hắn tán dương hoặc hơn nữa là mỉm cười với mình. Tiếc là hắn lại buông tay nàng ra, sắc mặt lạnh như băng.
-“Quý phi nghĩ phong hào gì thì thích hợp?”
-“Thuận giả, tuần dã. Thần thiếp thấy chữ ‘Thuận’ cũng không tồi.” –Đồng Hề hy vọng dựa theo chữ ‘thuận’ này cũng cho Cố Mỹ nhân biết phải làm thế nào.
-“Vậy theo ý Quý phi đi.” –Thiên Chính đế xoay người lại, không nhìn Đồng Hề.
Đồng Hề nhận ra Thiên Chính đế dường như mất hứng, cũng không biết Thuận mỹ nhân rốt cuộc cho hắn thuốc mê gì, nhưng Đồng Hề sợ hắn như trước đây, nên nàng bạo dạn bước lên.
-“Gần đây thần thiếp có tập một chi khúc mới. Hay là Hoàng thượng giúp thần thiếp chỉ điểm đi.”
Đồng Hề nhớ đến hôm đó hắn và Mộ Chiêu Văn ở ngự hoa viên đánh đàn mua vui cũng muốn bắt chước. Nàng không thể không thừa nhận lúc ấy mình vô cùng hâm mộ Mộ Chiêu Văn.
Thiên Chính đế chẳng ừ hử gì, Đồng Hề đành phải kiên trì ngồi vào trước đàn tranh. Cầm kỳ thi họa đối với nữ tử mà nói cũng chỉ là vật trang trí khuê phòng. Đồng Hề từng khổ công học tập, nhưng so với Mộ Chiêu Văn cũng không biết ai cao ai thấp.
Nàng chọn một khúc trong Kinh Thi. Ca khúc này đặc biệt vui, lại tán dương nữ tử trong thư phòng xinh đẹp kiểu cách như hoa đào, lúc này nhặt được cũng rất có thâm ý.
Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Chi tử vu quy, nghi kì thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kì thật. Chi tử vu quy, nghi kì gia thất.
Đào chi yêu yêu, kì diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kì gia nhân.
(Phần này không dịch lời để nguyên hán việt nhé J)
Khúc nhạc hoàn xong, nàng cũng không mong Thiên Chính đế lộ vẻ kinh diễm gì. Đồng Hề chưa từng ở trước mặt hắn thể hiện kỹ năng gảy đàn, cho nên càng muốn nhìn thấy hắn kinh ngạc. Nào ngờ hắn chỉ ôn hòa ngồi đó nói một câu:
-“Đẹp thì đẹp rồi, nhưng còn thiếu chút gì đó.”
Đồng Hề cảm thấy mình thật sự học theo cũng vụng về. Nàng ngượng ngùng xấu hổ đứng dậy, ý bảo Tề Vân thu đàn tranh lại, nhất thời không biết nên đáp thế nào với Thiên Chính đế. Hắn lạnh lùng bắt bẻ như vậy lại khiến nàng nhớ đến trước đây, thời gian cải trang vi hành có thể cùng mình uống trà chuyện trò vui vẻ cứ giống như một giấc mộng.
Lúc đó nàng cảm thấy bọn họ thật ăn ý, cùng vẽ một bức tranh, cùng dùng chung một con ấn, hay lúc cùng nhận ra món đồ cổ thì vô cùng vui vẻ, hai lần hắn cứu nàng bất chấp nguy nàng. Giờ nhìn đến tình cảnh thật, phút chốc nàng cảm thấy tất cả đều là hư ảo.
Sau đó, Thiên Chính đế không chút kiên nhẫn vội đứng dậy.
-“Còn có tấu chương phải phê. Nàng đi ngủ trước đi.”
Đồng Hề tưởng tượng đến chuyện vừa rồi, lại muốn lập tức hồi cung. Nếu nàng cứ như vậy, không hiểu hắn thật sự thích gì thì còn gì nữa? Vậy nên nàng hít sâu một hơi, mặt dày nói:
-“Thần thiếp giúp Hoàng thượng mài mực.”
Trong chốc lát hắn xoay người nhìn Đồng Hề, giống như không biết nàng thay đổi thế nào, chợt gật đầu. Đồng Hề lúc này mới nhẹ thở ra, đi theo sau hắn.
Vào thư phòng, Đồng Hề liếc mắt liền nhìn thấy chiếc hộp Hề mặc mạ vàng khắc hoa văn sen tịnh đế. Chiếc hộp này là do chính nàng lựa chọn, cũng không ngờ Thiên Chính đế đi tuần mà cũng mang theo. Nàng cảm thấy rất vui mừng, trong đầu bắt đầu nảy sinh ý nghĩ sẽ vì hắn cả đời chế Hề mặc cũng được.
Vì Đồng Hề phấn chấn nên tự mình bước đến cầm lấy hộp mực mở ra. Lúc trước nàng chế Hề mặc ngũ vị, mai, lan, trúc, cúc, quế. Ngoại trừ mai mực đã dùng hết bên ngoài, phần còn lại vẫn nguyên vẹn. Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc.
-“Hoàng thượng không thích Hề mặc sao?” –Nói trong lòng Đồng Hề không bi thương là giả, nàng vốn còn tưởng hắn thích mực do mình chế ra.
-“Không thích sao có thể dùng hết khối mực đó được?” –Thiên Chính đế cũng không quay lại trả lời vấn đề của nàng.
Nhưng lời này Đồng Hề đều hiểu. Hắn thật sự thích Hề mặc, nhưng sao bốn khối mực này lại không thích? Chẳng lẽ hắn thích hương mai? Đồng Hề không thể tin được vận khí của mình lại may mắn thế. Nhưng nàng trước giờ cũng chưa từng nghe nói hắn yêu mai? Song nếu không cần bốn khối mực này thì tại sao vẫn mang theo? Việc này nàng cũng không rõ.
Đồng Hề cũng không biết mình có đoán đúng ý Thiên Chính đế hay không, nhưng nàng cũng không dám dùng Hề mặc nữa, chỉ nhặt nửa đĩnh mực còn lại trên bàn hắn, ra sức mài.
Thiên Chính đế chăm chú lật tấu chương, bốn phía tĩnh lặng đến một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy. Đồng Hề chăm chú mài mực để loại bỏ không khí xấu hổ này, không ngờ lại nghe hắn nói:
-“Qua hai ngày nữa là thuyền sẽ đến kinh thành. Nàng có muốn về nhà không?”
Đồng Hề kinh ngạc ngẩng đầu:
-“Về nhà?”
Thiên Chính đế lại lật xem tấu chương. Đồng Hề nghĩ chắc hắn chỉ tùy tiện nói thôi. Bởi vì trong cung quy rất ít khi cho phép phi tần về cung thăm viếng, những người có trách nhiệm sắp xếp cho cung phi về luôn rất xa hoa lãng phí. Hao tài tốn của như vậy, xưa nay Thiên Chính đế đều không thích.
-“Nàng có muốn về nhà không?” –Hắn lại nói
Đồng Hề lúc này mới hiểu hắn nói thật. Nhất thời nụ cười trên môi nàng nở ra, gật gật đầu.
Tin tức này khiến trong lòng nàng hết sức vui mừng. Nàng rời bỏ căn nhà mình lớn lên từ nhỏ cũng đã năm năm, nói không nhớ thì tuyệt đối là gạt người. Cũng không biết bông hoa quỳnh trong góc tường còn sống không nữa?
Đồng Hề cảm kích nhìn Thiên Chính đế:
-“Đa tạ Hoàng thượng.” –Nàng vội vàng hành lễ tạ ơn.
Thiên Chính đế dường như cũng không xảy ra việc gì, tiếp tục vùi đầu xem tấu chương. Hai người cứ lẳng lặng ở cạnh nhau dưới ánh đèn. Đồng Hề bỗng nhiên cũng không xấu hổ nữa, chỉ thầm cảm thấy ấm áp. Nàng thà rằng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảng khắc này.
Nhưng đến đêm, khi Đồng Hề nằm một mình trên giường, nàng không có cách nào hiểu Thiên Chính đế. Vừa rồi rõ ràng hắn muốn nắm tay mình, nhưng cúi cùng cũng bỏ ra, để lại nàng một mình về phòng.
Đồng Hề thật sự không hiểu mình đã làm sai chuyện gì khiến hắn phải đối với mình như vậy. Nói hắn chán ghét mình cũng không phải. Có đôi khi nàng cảm thấy hắn thật sự rất quan tâm chăm sóc mình. Nhưng nói hắn thích mình, nàng cũng cảm thấy không phải. Đồng Hề cảm thấy mình phải suy nghĩ tâm tư hắn đến mức đầu muốn nổ tung rồi.
-“Hoàng thượng nghỉ ngơi một mình sao?” –Đồng Hề lên tiếng hỏi Tề Vân.
-“Hoàng thượng đến chỗ Thuận Mỹ nhân.” –Tề Vân đáp.
Đồng Hề nghe xong, cảm thấy lửa giận lại bốc lên trên đầu.
-“Tề Vân, lấy cho ta một chén nước.” –Đồng Hề gần như không áp chế được ngọn lửa trong lòng. Đầu nàng cũng không thanh tịnh, bất giác xuất hiện những hình ảnh của Thiên Chính đế và Thuận Mỹ nhân đang ân ái bên nhau. Nàng hoàn toàn ngủ không được, chỉ có thể khoác thêm quần áo, đến bên cửa sổ đang thổi lên từng làn gió êm dịu để bình tĩnh lại.
Khi trời hửng sáng, Đồng Hề mới nghỉ ngơi được một lúc. Sau đó lại theo Thiên Chính đế đi đường tắt về Lệnh Hồ phủ trước.
Đồng Hề nhìn thấy vẻ mặt phụ thân kinh ngạc, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên được một chút. Phụ thân nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ nữ nhi của mình còn có thể hồi phủ, lại càng không nghĩ nàng sẽ cùng Thiên Chính đế hồi phủ. Vì chuyện này, Đồng Hề cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại có một cảm giác kiêu ngạo lâng lâng nữa.
-“Hoàng thượng giá lâm, cựu thần không nghênh đón từ xa, xin Hoàng thượng thứ tội.” –Lão nhân như Lệnh Hồ Tiến cũng trở tay không kịp.
-“Tiên sinh không cần tự trách. Lần này trẫm chỉ cải trang. Đồng Hề nhiều năm rồi không về nhà, trẫm cảm thấy thẹn với nàng bèn hồi kinh trước để dẫn nàng về nhà một phen. Về chuyện trẫm tới Lệnh Hồ phủ, tiên sinh không cần công bố.”
Ngữ điệu Thiên Chính đế thân thiết, cũng không giống vẻ giọng nói lãnh đạmthường ngày của hắn.
-“Cha.” –Đồng Hề xúc động gọi. Cảm giác gặp nhau trong cung rất khác. Lúc gặp nhau trong cung, mỗi người đều mang theo một lớp mặt nạ, lại còn quân thần khác biệt. Nhưng khi ở trong nhà mình, nàng lại giống như trước đây vậy, có thể hầu hạ dưới gối cha.
Mắt Lệnh Hồ Tiến cũng hơi đỏ. Đứa con gái này y thương yêu từ nhỏ đến lớn. Vào cung thì có lễ nghi quân thần, không còn có cảm giác phụ tử. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy trong nhà, giống như gặp lại con gái đã mất tích nhiều năm vậy.
Lệnh Hồ Tiến tự mình đón Thiên Chính đế đến sảnh chính, Đồng Hề thì lại đến chỗ mẫu thân nàng vấn an.
-“Đồng Hề.” –Mẫu thân nhìn thấy nàng thì kinh ngạc vạn phần, kích động đến ngay cả lời nói cũng không thốt ra được, chỉ có thể ôm lấy nàng. Nước mắt liên tục rơi xuống vai áo Đồng Hề.
Ánh mắt Đồng Hề cũng đỏ hoe. Tỳ nữ hầu hạ quanh mình cũng đều gạt lệ, một lúc sau mới nghỉ ngơi.
-“Sao con lại trở về? Không nghe nói trong cung có ý chỉ cho con về thăm viếng mà.” –Mẫu thân nàng lúc này mới nhớ đến chính sự.
-“Là Hoàng thượng lén mang con về.”
-“Con nói cái gì?” –Mẫu thân Đồng Hề kích động –“Là con quấn lấy Hoàng thượng bắt người mang con về sao? Đồng Hề, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nếu đã tiến cung làm Quý phi thì mọi việc đều phải làm tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ. Sao lại có thể làm ra những chuyện này?” –Khẩu khí Lệnh Hồ phu nhân đầy thất vọng.
Đồng Hề vội vàng lắc đầu.
-“Là Hoàng thượng chủ động đưa ra ý kiến. Không phải con mà.” –Trong lòng Đồng Hề đau xót. Cái gì mà làm gương cho nữ tử trong thiên hạ? Có lẽ mẫu thân vẫn một lòng hy vọng mình có thể lên làm Hoàng hậu. Nàng chỉ là một Quý phi, có đức gì trở thành tâm gương của nữ tử trong thiên hạ đây?
Nghe Đồng Hề giải thích xong, Lệnh Hồ phu nhân mới bình tĩnh lại.
-“Hoàng thượng chủ động đưa ra sao?”
Trên mặt bà bắt đầu lộ ra ý cười không rõ, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, kéo theo Đồng Hề nói chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện của Thiên Chính đế. Thậm chí bà còn dò hỏi chuyện Đồng Hề và Thiên Chính đế ở chung. Đồng Hề chỉ trả lời cho có lệ, nàng không muốn bà thất vọng.
Trừ ban đầu mới gặp, Đồng Hề cảm nhận thấy mẫu thân hơi thất lễ, ngay sau đó lại trở về một mẫu thân đoan trang lạnh lùng xưa nay của nàng. Cuối cùng bà răn dạy Đồng Hề vài câu. Cảm thấy cho dù Thiên Chính đế chủ động đưa ra ý kiến đưa nàng về nhà, nàng cũng phải từ chối. Nếu không trong hậu cung không phải sẽ ầm ỹ lên sao? Mỗi người đều sẽ đòi được về nhà thăm viếng.
Đồng Hề chỉ có thể khúm núm vâng dạ, ngồi một lát rồi đi.
Cơm trưa xong, Thiên Chính đế cảm thấy mình làm ảnh hưởng đến Đồng Hề và phụ mẫu nàng tương phùng, cho nên bèn tìm lý do về khuê phòng Đồng Hề nghỉ ngơi. Để lại Đồng Hề một mình ở chung với phụ mẫu.
Phụ thân của Đồng Hề Lệnh Hồ Tiến cũng chỉ trách khứ một chút. Bảo Đồng Hề không nên ỷ lại vào sủng ái mà quên đi thân phận cung phi của mình, yêu cầu Thiên Chính đế dẫn theo mình hồi phủ. Mẫu thân nàng cũng đệm hát vài câu.
Nhưng vì ngại thân phận của Đồng Hề, Lệnh Hồ Tiến cũng không giáo huấn thao thao bất tuyệt như trước đây. Thế nên Đồng Hề ngồi một lát cũng lấy cớ mệt mà trốn.
Trước đây Đồng Hề cảm thấy mẫu thân mình giống như người trên trời, cao cao tại thượng, cái gì cũng cực hoàn mỹ. Hiện giờ lại cảm thấy bà quá nghiêm túc khô khan, khuôn mặt cũng không xinh đẹp như nàng từng nghĩ, giống như một pho tượng trong điện thờ bước xuống dưới vậy, đã trở thành người phàm.
Đồng Hề đứng lên còn thầm oán, cảm thấy mẫu thân thật không thú vị, chẳng trách phụ thân nạp nhiều cơ thiếp như vậy. Chuyện thầm oán việc của cha mẹ như vậy, Đồng Hề trước đây vốn chưa từng nghĩ tới, hôm nay không biết tại sao ý niệm này lại xuất hiện.
Nàng miên man suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã rẽ vào thư phòng của Lệnh Hồ Tiến. Dù trước đây Đồng Hề cũng được cho phép bước vào, nhưng khi nàng lớn thì đây là cấm địa của nữ tử. Nàng cũng chưa từng vào nữa. Hôm nay bốn phía không người, khát vọng nhiều năm trong lòng đều hung hãn dâng lên. Không muốn nàng bước vào thì nàng càng phải vào.
Thư phòng so với trong trí nhớ nàng trước đây thì không bài trí khác nhiều. Trên tường là một bức. Trước bình phong hé ra chiếc bàn trang trí hoa văn lê quỳ phượng, phía trên thì đặt văn phòng tứ bảo. Còn có một hộp Hề mặc mà Đồng Hề chế ra. Đồng Hề bước đến, sờ vào Hề mặc. Chỉ còn có nó thay thế mình phụng dưỡng bên cạnh phụ thân. Trái phải là một bức bình phong, kế bên là giá sách đặt kinh, sử, tử, tập, cái gì cũng có. Đồng Hề trước đây cũng từng trộm sách trong này xem.
Nàng đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần bèn theo phản xạ giấu mình sau bức bình phong. Phụ thân nàng xưa nay không thích người khác bước vào thư phòng mình, cho nên điều đầu tiên Đồng Hề có thể phản ứng là trốn.
Nàng nhìn theo khe hở, không chỉ có phụ thân mình mà còn có mẫu thân. Nàng nhớ rõ mẫu thân cũng chưa từng tới gần gian phòng này.
-“Nhu Nhi, nàng giận ta hơn mười ngày rồi. Hôm nay Đồng Hề khó khắn lắm mới về nhà được một chuyến, nàng nên để ý đến ta đi.” –Đồng Hề nhận ra được đó là giọng phụ thân mình, nhưng lại không tưởng tượng được người lại có mặt nhu tình xin khoan thứ đến vậy, mà đối tượng lại là mẫu thân của mình nữa chứ.
-“Hừ, ta không để ý đến chàng không thì có trở ngại gì chứ. Chỉ cần tiểu thiếp Nam Uyển mới nạp kia để ý chàng là được rồi.” –Nếu không phải Đồng Hề chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể tin thanh âm mềm mại đáng yêu này xuất phát từ miệng mẫu thân của nàng. Mà những chuyện vô cớ gây sự, giọng điệu lại ghen tuông rõ ràng như vậy càng không thể là mẫu thân xưa nay đoan trang đứng đắn của nàng được.
Trong lòng Đồng Hề hồi hộp, sợ phụ thân trách mắng mẫu thân đố kỵ ghen tuông. Đây chính là bảy điều không nên. Cơ thiếp của phụ thân mà như vậy thì đã bị đuổi đi ngay rồi.
-“Ta sủng cô ta còn không phải vì nàng sao Nhu Nhi?” –Lệnh Hồ Tiến ôn hòa, giọng điệu nhỏ nhẹ năn nỉ.
-“Hừ.” –Mẫu thân Đồng Hề hừ nhẹ một tiếng. Nhưng tiếng ‘hừ’ này lại không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến người khác mềm lòng. Ngay cả Đồng Hề cũng cảm thấy rất dễ nghe –“Vậy mà chàng ngày nào cũng đi đến phòng khác sao?”
-“Nhu Nhi ngoan. Từ lúc nàng sinh Đồng Hề xong, thân mình vẫn không tốt. Ta còn không phải sợ thân mình nàng bị thương tổn sao? Nếu không ta ước gì mỗi ngày đều có thể ở cạnh nàng. Nhưng nàng đã không thích người ở phòng bên kia, vậy mai ta cho người đuổi đi là được rồi.”
Đồng Hề nhẹ run lên. Trong nhà đến giờ không biết đã có bao nhiêu cơ thiếp rời khỏi. Trừ khi là có con nối dõi cũng chẳng còn lại mấy người đáng kể. Nàng lại nhớ ra cơ thiếp trong phủ đều vừa sợ vừa hận mẫu thân, e rằng cái họ sợ nhất vẫn là người được phụ thân sủng ái nhất thôi. Bởi vì mẫu thân nàng mới là người có ảnh hưởng với phụ thân nhất.
Mà bản thân mình ở trong nhà trổ hết tài năng như vậy, tuy rằng mình cũng thật sự rất cố gắng, nhưng sợ lạ hơn phân nửa lý do vẫn là vì mẫu thân thôi. Cho dù các tỷ muội khác có tài hoa xuất chúng như nàng, cuối cùng cũng bị ánh hào quang của nàng che lấp.
-“Được rồi, tính chàng…” –Mẫu thân của Đồng Hề nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Sau đó Đồng Hề lại nghe được một thanh âm kỳ lạ. Mẫu thân nàng vẫn chưa nói xong, âm thanh này đã làm mặt Đồng Hề đỏ lên. Nàng không dám xem, nhưng lại sợ để yên sẽ nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ gì gì đó nên chỉ có thể làm bộ ho khan một tiếng, kinh động đến hai người bên ngoài. Đồng Hề đợi một lát rồi mới mặt đỏ tai hồng bước ra, cũng không dám nhìn sắc mặt của phụ mẫu.
-“Con… con đến tìm sách xem. Con đi trước đây.” –Đồng Hề cảm thấy mình giống như đứa nhỏ đang ăn vụn đường bị người khác bắt gặp, chột dạ bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ bị gọi trở về. Nàng đứng ở cửa quay đầu lại nhìn mẫu thân. Mặt bà đỏ bừng, hơi bối rối nhưng lại làm ra vẻ đứng đắn mà vuốt tóc, lại hiện ra nét phong tình.
Đồng Hề ra khỏi cửa còn ráng cầm cự được mà bước chậm vài bước, sau đó lại bắt đầu chạy.
Theo lý, với tính tình của nàng mà gặp chuyện thế này cũng không đến nỗi chạy mất phong độ như thế. Nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng có cảm giác hỗn độn không thể gọi tên, giống như vừa bị bổ vỡ ra. Chỉ có chạy thật nhanh mới có thể làm giảm bớt nỗi sợ này.
Đồng Hề nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy bộ mặt mẹ kế của mìnhthật đáng sợ. Cuối cùng nàng chỉ còn cách lấy ra đọc để bình tâm lại.
-“Nàng vẫn còn thích tác phẩm của Đạo gia sao?” –Giọng Thiên Chính đế bỗng nhiên vang lên từ sau vai Đồng Hề, cằm hắn gác lên bả vai nàng.
Đồng Hề vốn định đẩy tay hắn đi, bỗng nhiên ý thức được thân phận của mình lại vội vàng đứng dậy hành lễ, cố gắng không để nội tâm bốc lên. Nàng gượng cười nói:
-“Tiện tay lật ra mà thôi.”
Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ kéo tay nàng ngồi xuống.
-“Cố Mỹ nhân…”
Đồng Hề vừa nghe thấy ba chữ này liền nhức đầu. Hẳn là Cố Mỹ nhân ở chỗ mình bị uất ức nên đến tìm hắn kể lể. Đồng Hề không biết Thiên Chính đế muốn hỏi tội hay gì khác, chỉ cảm thấy đày lòng dâng lên một cảm giác ghen tuông. Thời điểm nàng đưa tiểu thiếp đến cho Lạc Thanh Phong, Thúy Hoa còn có thể chống nạnh mắng mình. Lạc Thanh Phong không những không trách cô ta, còn không ngại thân phận Quý phi của mình mà cương quyết cự tuyệt. Nhưng hiện giờ viên quan này dâng mỹ nhân cho Thiên Chính đế, nàng cũng chẳng có tư cách để từ chối. Vì nàng chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất mà thôi, mà Thiên Chính đế dường như cũng rất thích mỹ nhân đó.
Sắc mặt Đồng Hề hơi khó coi.
-“Cố Mỹ nhân làm sao?” –Ngữ khí cũng không tốt lắm. Nữ tử này cáo trạng sau lưng nàng thì sớm muộn gì nàng cũng có biện pháp để chỉnh đốn. Khi Đồng Hề ý thức được sắc mặt Thiên Chính đế đang nhìn mình thì nàng hơi giật mình. Hắn ghét nhất là bị cung phi tranh giành tình cảm. Vậy nên nàng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, ngược lại còn mang theo ý cười.
Đồng Hề hạ khẩu khí. Nhớ đến thường ngày hắn cũng chẳng nhận ra bất mãn của mình. Có lẽ Cố Mỹ nhân cũng không cáo trạng gì nên nàng bèn thu lại thái độ lúc này.
-“Thần thiếp thấy Cố Mỹ nhân thoạt nhìn rất lương thiện. Trên đường còn phải phiền nàng ta giúp Hoàng thượng nghỉ ngơi, thế nên đang cân nhắc không biết có nên cấp hào vị cho nàng ta không?”
Thái độ này vừa không chút sơ hở, vừa thể hiện sự rộng lượng và không đố kỵ của mình. Cho dù Cố Mỹ nhân có nói gì đó, nhưng hai người chênh lệch nhau, Thiên Chính đế dĩ nhiên phải hướng về phía mình. Hắn sẽ càng không hài lòng chuyện Cố mỹ nhân bụng dạ hẹp hòi.
Vậy nên Đồng Hề đắc ý chờ đợi hắn tán dương hoặc hơn nữa là mỉm cười với mình. Tiếc là hắn lại buông tay nàng ra, sắc mặt lạnh như băng.
-“Quý phi nghĩ phong hào gì thì thích hợp?”
-“Thuận giả, tuần dã. Thần thiếp thấy chữ ‘Thuận’ cũng không tồi.” –Đồng Hề hy vọng dựa theo chữ ‘thuận’ này cũng cho Cố Mỹ nhân biết phải làm thế nào.
-“Vậy theo ý Quý phi đi.” –Thiên Chính đế xoay người lại, không nhìn Đồng Hề.
Đồng Hề nhận ra Thiên Chính đế dường như mất hứng, cũng không biết Thuận mỹ nhân rốt cuộc cho hắn thuốc mê gì, nhưng Đồng Hề sợ hắn như trước đây, nên nàng bạo dạn bước lên.
-“Gần đây thần thiếp có tập một chi khúc mới. Hay là Hoàng thượng giúp thần thiếp chỉ điểm đi.”
Đồng Hề nhớ đến hôm đó hắn và Mộ Chiêu Văn ở ngự hoa viên đánh đàn mua vui cũng muốn bắt chước. Nàng không thể không thừa nhận lúc ấy mình vô cùng hâm mộ Mộ Chiêu Văn.
Thiên Chính đế chẳng ừ hử gì, Đồng Hề đành phải kiên trì ngồi vào trước đàn tranh. Cầm kỳ thi họa đối với nữ tử mà nói cũng chỉ là vật trang trí khuê phòng. Đồng Hề từng khổ công học tập, nhưng so với Mộ Chiêu Văn cũng không biết ai cao ai thấp.
Nàng chọn một khúc trong Kinh Thi. Ca khúc này đặc biệt vui, lại tán dương nữ tử trong thư phòng xinh đẹp kiểu cách như hoa đào, lúc này nhặt được cũng rất có thâm ý.
Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Chi tử vu quy, nghi kì thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kì thật. Chi tử vu quy, nghi kì gia thất.
Đào chi yêu yêu, kì diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kì gia nhân.
(Phần này không dịch lời để nguyên hán việt nhé J)
Khúc nhạc hoàn xong, nàng cũng không mong Thiên Chính đế lộ vẻ kinh diễm gì. Đồng Hề chưa từng ở trước mặt hắn thể hiện kỹ năng gảy đàn, cho nên càng muốn nhìn thấy hắn kinh ngạc. Nào ngờ hắn chỉ ôn hòa ngồi đó nói một câu:
-“Đẹp thì đẹp rồi, nhưng còn thiếu chút gì đó.”
Đồng Hề cảm thấy mình thật sự học theo cũng vụng về. Nàng ngượng ngùng xấu hổ đứng dậy, ý bảo Tề Vân thu đàn tranh lại, nhất thời không biết nên đáp thế nào với Thiên Chính đế. Hắn lạnh lùng bắt bẻ như vậy lại khiến nàng nhớ đến trước đây, thời gian cải trang vi hành có thể cùng mình uống trà chuyện trò vui vẻ cứ giống như một giấc mộng.
Lúc đó nàng cảm thấy bọn họ thật ăn ý, cùng vẽ một bức tranh, cùng dùng chung một con ấn, hay lúc cùng nhận ra món đồ cổ thì vô cùng vui vẻ, hai lần hắn cứu nàng bất chấp nguy nàng. Giờ nhìn đến tình cảnh thật, phút chốc nàng cảm thấy tất cả đều là hư ảo.
Sau đó, Thiên Chính đế không chút kiên nhẫn vội đứng dậy.
-“Còn có tấu chương phải phê. Nàng đi ngủ trước đi.”
Đồng Hề tưởng tượng đến chuyện vừa rồi, lại muốn lập tức hồi cung. Nếu nàng cứ như vậy, không hiểu hắn thật sự thích gì thì còn gì nữa? Vậy nên nàng hít sâu một hơi, mặt dày nói:
-“Thần thiếp giúp Hoàng thượng mài mực.”
Trong chốc lát hắn xoay người nhìn Đồng Hề, giống như không biết nàng thay đổi thế nào, chợt gật đầu. Đồng Hề lúc này mới nhẹ thở ra, đi theo sau hắn.
Vào thư phòng, Đồng Hề liếc mắt liền nhìn thấy chiếc hộp Hề mặc mạ vàng khắc hoa văn sen tịnh đế. Chiếc hộp này là do chính nàng lựa chọn, cũng không ngờ Thiên Chính đế đi tuần mà cũng mang theo. Nàng cảm thấy rất vui mừng, trong đầu bắt đầu nảy sinh ý nghĩ sẽ vì hắn cả đời chế Hề mặc cũng được.
Vì Đồng Hề phấn chấn nên tự mình bước đến cầm lấy hộp mực mở ra. Lúc trước nàng chế Hề mặc ngũ vị, mai, lan, trúc, cúc, quế. Ngoại trừ mai mực đã dùng hết bên ngoài, phần còn lại vẫn nguyên vẹn. Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc.
-“Hoàng thượng không thích Hề mặc sao?” –Nói trong lòng Đồng Hề không bi thương là giả, nàng vốn còn tưởng hắn thích mực do mình chế ra.
-“Không thích sao có thể dùng hết khối mực đó được?” –Thiên Chính đế cũng không quay lại trả lời vấn đề của nàng.
Nhưng lời này Đồng Hề đều hiểu. Hắn thật sự thích Hề mặc, nhưng sao bốn khối mực này lại không thích? Chẳng lẽ hắn thích hương mai? Đồng Hề không thể tin được vận khí của mình lại may mắn thế. Nhưng nàng trước giờ cũng chưa từng nghe nói hắn yêu mai? Song nếu không cần bốn khối mực này thì tại sao vẫn mang theo? Việc này nàng cũng không rõ.
Đồng Hề cũng không biết mình có đoán đúng ý Thiên Chính đế hay không, nhưng nàng cũng không dám dùng Hề mặc nữa, chỉ nhặt nửa đĩnh mực còn lại trên bàn hắn, ra sức mài.
Thiên Chính đế chăm chú lật tấu chương, bốn phía tĩnh lặng đến một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy. Đồng Hề chăm chú mài mực để loại bỏ không khí xấu hổ này, không ngờ lại nghe hắn nói:
-“Qua hai ngày nữa là thuyền sẽ đến kinh thành. Nàng có muốn về nhà không?”
Đồng Hề kinh ngạc ngẩng đầu:
-“Về nhà?”
Thiên Chính đế lại lật xem tấu chương. Đồng Hề nghĩ chắc hắn chỉ tùy tiện nói thôi. Bởi vì trong cung quy rất ít khi cho phép phi tần về cung thăm viếng, những người có trách nhiệm sắp xếp cho cung phi về luôn rất xa hoa lãng phí. Hao tài tốn của như vậy, xưa nay Thiên Chính đế đều không thích.
-“Nàng có muốn về nhà không?” –Hắn lại nói
Đồng Hề lúc này mới hiểu hắn nói thật. Nhất thời nụ cười trên môi nàng nở ra, gật gật đầu.
Tin tức này khiến trong lòng nàng hết sức vui mừng. Nàng rời bỏ căn nhà mình lớn lên từ nhỏ cũng đã năm năm, nói không nhớ thì tuyệt đối là gạt người. Cũng không biết bông hoa quỳnh trong góc tường còn sống không nữa?
Đồng Hề cảm kích nhìn Thiên Chính đế:
-“Đa tạ Hoàng thượng.” –Nàng vội vàng hành lễ tạ ơn.
Thiên Chính đế dường như cũng không xảy ra việc gì, tiếp tục vùi đầu xem tấu chương. Hai người cứ lẳng lặng ở cạnh nhau dưới ánh đèn. Đồng Hề bỗng nhiên cũng không xấu hổ nữa, chỉ thầm cảm thấy ấm áp. Nàng thà rằng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảng khắc này.
Nhưng đến đêm, khi Đồng Hề nằm một mình trên giường, nàng không có cách nào hiểu Thiên Chính đế. Vừa rồi rõ ràng hắn muốn nắm tay mình, nhưng cúi cùng cũng bỏ ra, để lại nàng một mình về phòng.
Đồng Hề thật sự không hiểu mình đã làm sai chuyện gì khiến hắn phải đối với mình như vậy. Nói hắn chán ghét mình cũng không phải. Có đôi khi nàng cảm thấy hắn thật sự rất quan tâm chăm sóc mình. Nhưng nói hắn thích mình, nàng cũng cảm thấy không phải. Đồng Hề cảm thấy mình phải suy nghĩ tâm tư hắn đến mức đầu muốn nổ tung rồi.
-“Hoàng thượng nghỉ ngơi một mình sao?” –Đồng Hề lên tiếng hỏi Tề Vân.
-“Hoàng thượng đến chỗ Thuận Mỹ nhân.” –Tề Vân đáp.
Đồng Hề nghe xong, cảm thấy lửa giận lại bốc lên trên đầu.
-“Tề Vân, lấy cho ta một chén nước.” –Đồng Hề gần như không áp chế được ngọn lửa trong lòng. Đầu nàng cũng không thanh tịnh, bất giác xuất hiện những hình ảnh của Thiên Chính đế và Thuận Mỹ nhân đang ân ái bên nhau. Nàng hoàn toàn ngủ không được, chỉ có thể khoác thêm quần áo, đến bên cửa sổ đang thổi lên từng làn gió êm dịu để bình tĩnh lại.
Khi trời hửng sáng, Đồng Hề mới nghỉ ngơi được một lúc. Sau đó lại theo Thiên Chính đế đi đường tắt về Lệnh Hồ phủ trước.
Đồng Hề nhìn thấy vẻ mặt phụ thân kinh ngạc, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên được một chút. Phụ thân nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ nữ nhi của mình còn có thể hồi phủ, lại càng không nghĩ nàng sẽ cùng Thiên Chính đế hồi phủ. Vì chuyện này, Đồng Hề cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại có một cảm giác kiêu ngạo lâng lâng nữa.
-“Hoàng thượng giá lâm, cựu thần không nghênh đón từ xa, xin Hoàng thượng thứ tội.” –Lão nhân như Lệnh Hồ Tiến cũng trở tay không kịp.
-“Tiên sinh không cần tự trách. Lần này trẫm chỉ cải trang. Đồng Hề nhiều năm rồi không về nhà, trẫm cảm thấy thẹn với nàng bèn hồi kinh trước để dẫn nàng về nhà một phen. Về chuyện trẫm tới Lệnh Hồ phủ, tiên sinh không cần công bố.”
Ngữ điệu Thiên Chính đế thân thiết, cũng không giống vẻ giọng nói lãnh đạmthường ngày của hắn.
-“Cha.” –Đồng Hề xúc động gọi. Cảm giác gặp nhau trong cung rất khác. Lúc gặp nhau trong cung, mỗi người đều mang theo một lớp mặt nạ, lại còn quân thần khác biệt. Nhưng khi ở trong nhà mình, nàng lại giống như trước đây vậy, có thể hầu hạ dưới gối cha.
Mắt Lệnh Hồ Tiến cũng hơi đỏ. Đứa con gái này y thương yêu từ nhỏ đến lớn. Vào cung thì có lễ nghi quân thần, không còn có cảm giác phụ tử. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy trong nhà, giống như gặp lại con gái đã mất tích nhiều năm vậy.
Lệnh Hồ Tiến tự mình đón Thiên Chính đế đến sảnh chính, Đồng Hề thì lại đến chỗ mẫu thân nàng vấn an.
-“Đồng Hề.” –Mẫu thân nhìn thấy nàng thì kinh ngạc vạn phần, kích động đến ngay cả lời nói cũng không thốt ra được, chỉ có thể ôm lấy nàng. Nước mắt liên tục rơi xuống vai áo Đồng Hề.
Ánh mắt Đồng Hề cũng đỏ hoe. Tỳ nữ hầu hạ quanh mình cũng đều gạt lệ, một lúc sau mới nghỉ ngơi.
-“Sao con lại trở về? Không nghe nói trong cung có ý chỉ cho con về thăm viếng mà.” –Mẫu thân nàng lúc này mới nhớ đến chính sự.
-“Là Hoàng thượng lén mang con về.”
-“Con nói cái gì?” –Mẫu thân Đồng Hề kích động –“Là con quấn lấy Hoàng thượng bắt người mang con về sao? Đồng Hề, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Nếu đã tiến cung làm Quý phi thì mọi việc đều phải làm tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ. Sao lại có thể làm ra những chuyện này?” –Khẩu khí Lệnh Hồ phu nhân đầy thất vọng.
Đồng Hề vội vàng lắc đầu.
-“Là Hoàng thượng chủ động đưa ra ý kiến. Không phải con mà.” –Trong lòng Đồng Hề đau xót. Cái gì mà làm gương cho nữ tử trong thiên hạ? Có lẽ mẫu thân vẫn một lòng hy vọng mình có thể lên làm Hoàng hậu. Nàng chỉ là một Quý phi, có đức gì trở thành tâm gương của nữ tử trong thiên hạ đây?
Nghe Đồng Hề giải thích xong, Lệnh Hồ phu nhân mới bình tĩnh lại.
-“Hoàng thượng chủ động đưa ra sao?”
Trên mặt bà bắt đầu lộ ra ý cười không rõ, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, kéo theo Đồng Hề nói chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện của Thiên Chính đế. Thậm chí bà còn dò hỏi chuyện Đồng Hề và Thiên Chính đế ở chung. Đồng Hề chỉ trả lời cho có lệ, nàng không muốn bà thất vọng.
Trừ ban đầu mới gặp, Đồng Hề cảm nhận thấy mẫu thân hơi thất lễ, ngay sau đó lại trở về một mẫu thân đoan trang lạnh lùng xưa nay của nàng. Cuối cùng bà răn dạy Đồng Hề vài câu. Cảm thấy cho dù Thiên Chính đế chủ động đưa ra ý kiến đưa nàng về nhà, nàng cũng phải từ chối. Nếu không trong hậu cung không phải sẽ ầm ỹ lên sao? Mỗi người đều sẽ đòi được về nhà thăm viếng.
Đồng Hề chỉ có thể khúm núm vâng dạ, ngồi một lát rồi đi.
Cơm trưa xong, Thiên Chính đế cảm thấy mình làm ảnh hưởng đến Đồng Hề và phụ mẫu nàng tương phùng, cho nên bèn tìm lý do về khuê phòng Đồng Hề nghỉ ngơi. Để lại Đồng Hề một mình ở chung với phụ mẫu.
Phụ thân của Đồng Hề Lệnh Hồ Tiến cũng chỉ trách khứ một chút. Bảo Đồng Hề không nên ỷ lại vào sủng ái mà quên đi thân phận cung phi của mình, yêu cầu Thiên Chính đế dẫn theo mình hồi phủ. Mẫu thân nàng cũng đệm hát vài câu.
Nhưng vì ngại thân phận của Đồng Hề, Lệnh Hồ Tiến cũng không giáo huấn thao thao bất tuyệt như trước đây. Thế nên Đồng Hề ngồi một lát cũng lấy cớ mệt mà trốn.
Trước đây Đồng Hề cảm thấy mẫu thân mình giống như người trên trời, cao cao tại thượng, cái gì cũng cực hoàn mỹ. Hiện giờ lại cảm thấy bà quá nghiêm túc khô khan, khuôn mặt cũng không xinh đẹp như nàng từng nghĩ, giống như một pho tượng trong điện thờ bước xuống dưới vậy, đã trở thành người phàm.
Đồng Hề đứng lên còn thầm oán, cảm thấy mẫu thân thật không thú vị, chẳng trách phụ thân nạp nhiều cơ thiếp như vậy. Chuyện thầm oán việc của cha mẹ như vậy, Đồng Hề trước đây vốn chưa từng nghĩ tới, hôm nay không biết tại sao ý niệm này lại xuất hiện.
Nàng miên man suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã rẽ vào thư phòng của Lệnh Hồ Tiến. Dù trước đây Đồng Hề cũng được cho phép bước vào, nhưng khi nàng lớn thì đây là cấm địa của nữ tử. Nàng cũng chưa từng vào nữa. Hôm nay bốn phía không người, khát vọng nhiều năm trong lòng đều hung hãn dâng lên. Không muốn nàng bước vào thì nàng càng phải vào.
Thư phòng so với trong trí nhớ nàng trước đây thì không bài trí khác nhiều. Trên tường là một bức. Trước bình phong hé ra chiếc bàn trang trí hoa văn lê quỳ phượng, phía trên thì đặt văn phòng tứ bảo. Còn có một hộp Hề mặc mà Đồng Hề chế ra. Đồng Hề bước đến, sờ vào Hề mặc. Chỉ còn có nó thay thế mình phụng dưỡng bên cạnh phụ thân. Trái phải là một bức bình phong, kế bên là giá sách đặt kinh, sử, tử, tập, cái gì cũng có. Đồng Hề trước đây cũng từng trộm sách trong này xem.
Nàng đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đến gần bèn theo phản xạ giấu mình sau bức bình phong. Phụ thân nàng xưa nay không thích người khác bước vào thư phòng mình, cho nên điều đầu tiên Đồng Hề có thể phản ứng là trốn.
Nàng nhìn theo khe hở, không chỉ có phụ thân mình mà còn có mẫu thân. Nàng nhớ rõ mẫu thân cũng chưa từng tới gần gian phòng này.
-“Nhu Nhi, nàng giận ta hơn mười ngày rồi. Hôm nay Đồng Hề khó khắn lắm mới về nhà được một chuyến, nàng nên để ý đến ta đi.” –Đồng Hề nhận ra được đó là giọng phụ thân mình, nhưng lại không tưởng tượng được người lại có mặt nhu tình xin khoan thứ đến vậy, mà đối tượng lại là mẫu thân của mình nữa chứ.
-“Hừ, ta không để ý đến chàng không thì có trở ngại gì chứ. Chỉ cần tiểu thiếp Nam Uyển mới nạp kia để ý chàng là được rồi.” –Nếu không phải Đồng Hề chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể tin thanh âm mềm mại đáng yêu này xuất phát từ miệng mẫu thân của nàng. Mà những chuyện vô cớ gây sự, giọng điệu lại ghen tuông rõ ràng như vậy càng không thể là mẫu thân xưa nay đoan trang đứng đắn của nàng được.
Trong lòng Đồng Hề hồi hộp, sợ phụ thân trách mắng mẫu thân đố kỵ ghen tuông. Đây chính là bảy điều không nên. Cơ thiếp của phụ thân mà như vậy thì đã bị đuổi đi ngay rồi.
-“Ta sủng cô ta còn không phải vì nàng sao Nhu Nhi?” –Lệnh Hồ Tiến ôn hòa, giọng điệu nhỏ nhẹ năn nỉ.
-“Hừ.” –Mẫu thân Đồng Hề hừ nhẹ một tiếng. Nhưng tiếng ‘hừ’ này lại không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến người khác mềm lòng. Ngay cả Đồng Hề cũng cảm thấy rất dễ nghe –“Vậy mà chàng ngày nào cũng đi đến phòng khác sao?”
-“Nhu Nhi ngoan. Từ lúc nàng sinh Đồng Hề xong, thân mình vẫn không tốt. Ta còn không phải sợ thân mình nàng bị thương tổn sao? Nếu không ta ước gì mỗi ngày đều có thể ở cạnh nàng. Nhưng nàng đã không thích người ở phòng bên kia, vậy mai ta cho người đuổi đi là được rồi.”
Đồng Hề nhẹ run lên. Trong nhà đến giờ không biết đã có bao nhiêu cơ thiếp rời khỏi. Trừ khi là có con nối dõi cũng chẳng còn lại mấy người đáng kể. Nàng lại nhớ ra cơ thiếp trong phủ đều vừa sợ vừa hận mẫu thân, e rằng cái họ sợ nhất vẫn là người được phụ thân sủng ái nhất thôi. Bởi vì mẫu thân nàng mới là người có ảnh hưởng với phụ thân nhất.
Mà bản thân mình ở trong nhà trổ hết tài năng như vậy, tuy rằng mình cũng thật sự rất cố gắng, nhưng sợ lạ hơn phân nửa lý do vẫn là vì mẫu thân thôi. Cho dù các tỷ muội khác có tài hoa xuất chúng như nàng, cuối cùng cũng bị ánh hào quang của nàng che lấp.
-“Được rồi, tính chàng…” –Mẫu thân của Đồng Hề nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Sau đó Đồng Hề lại nghe được một thanh âm kỳ lạ. Mẫu thân nàng vẫn chưa nói xong, âm thanh này đã làm mặt Đồng Hề đỏ lên. Nàng không dám xem, nhưng lại sợ để yên sẽ nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ gì gì đó nên chỉ có thể làm bộ ho khan một tiếng, kinh động đến hai người bên ngoài. Đồng Hề đợi một lát rồi mới mặt đỏ tai hồng bước ra, cũng không dám nhìn sắc mặt của phụ mẫu.
-“Con… con đến tìm sách xem. Con đi trước đây.” –Đồng Hề cảm thấy mình giống như đứa nhỏ đang ăn vụn đường bị người khác bắt gặp, chột dạ bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ bị gọi trở về. Nàng đứng ở cửa quay đầu lại nhìn mẫu thân. Mặt bà đỏ bừng, hơi bối rối nhưng lại làm ra vẻ đứng đắn mà vuốt tóc, lại hiện ra nét phong tình.
Đồng Hề ra khỏi cửa còn ráng cầm cự được mà bước chậm vài bước, sau đó lại bắt đầu chạy.
Theo lý, với tính tình của nàng mà gặp chuyện thế này cũng không đến nỗi chạy mất phong độ như thế. Nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng có cảm giác hỗn độn không thể gọi tên, giống như vừa bị bổ vỡ ra. Chỉ có chạy thật nhanh mới có thể làm giảm bớt nỗi sợ này.