Đoan Ngọ có thể xem là lễ lớn ở Cảnh Hiên triều, nội ngoại trong cung đều vội vàng chuẩn bị. Đồng Hề gần như bận tối mặt, bên dưới các châu các phủ ào ạt tiến cống phẩm đến. Mọi việc đều phải qua tay Đồng Hề. Cái gì nhập khố thì nhập khố, cái gì nên thưởng cho phi tần thì cũng phải thưởng. Còn phải chọn ra những thứ Thái hậu thích đưa đến Trường Tín cung, đây là ân điển của Hoàng thượng. Mà Đồng Hề còn phải tự mình ban thưởng cho rất nhiều cung.
Ngày một tháng năm, trong cung có. Mỗi ngày trong Thái hồ đều có thuyền rồng qua lại. Đến ngày 5 tháng 5, các vương phủ sẽ phái ra đội thuyền rồng đến Hồ thi đua. Thiên Chính đế còn đích thân đến Lâm Thủy điện xem đua thuyền.
Thượng nghi cục dâng một đội thuyền lên cho Đồng Hề.
-“Gì cơ? Còn có một đội thuyền toàn nữ sao?”
Thượng nghi của Thượng nghi cục nói:
-“Đây là do Tấn vương phủ trình lên. Gần đây thân thể Tấn vương không tốt, cho nên Tấn vương phi mới muốn mời một đội thuyền nữ dự thi.”
Thượng nghi cũng không hiểu rõ ý của Quý phi, nhưng lúc này mọi chuyện trong Tấn vương phủ đều do Tấn Vương phi định đoạt, cô ta cũng không dám đắc tội, đành phải mạo hiểm trình lên.
Đồng Hề nhất thời cũng không muốn gây khó dễ. Trong dân gian cũng từng nghe nói đến đội thuyền nữ Cảnh Hiên triều, nhưng thuyền rồng của hoàng thất xuất hiện thi đấu thì chưa từng có. Dù sao nàng tuổi cũng còn trẻ, lại thích những trò mới lạ, vị Tấn vương phi này nàng cũng chưa gặp bao giờ.
-“Chờ bản cung hồi báo Hoàng thượng rồi định đoạt sau vậy.”
Phía bên này, Thượng thực cục lại mang đến thực đơn cho Tết Đoan Ngọ. Năm nay ăn bánh chưng hình dạng thế nào, nhân bánh ra sao đều phải đợi Hoàng thượng quyết định.
Đồng Hề vò đầu, việc này không phải mới mồng một tháng 5 đã đến nhờ Thiên Chính đế quyết định chứ? Nàng sợ nhất chính là gặp Thiên Chính đế.
Đồng Hề cò kèo hồi lâu mới bảo Tề Vân lui xuống, đi đến Hàm Nguyên điện yết kiến Thiên Chính đế. Hơn nửa phần là hắn đang ở đây giải quyết chính sự.
Nàng đứng trước điện đợi một lát, Giang Đắc Khải mới bước ra.
-“Nương nương, Hoàng thượng bảo người đến Lâm Uyên đình đợi một lát.”
Đồng Hề cảm thấy lùng bùng trong tai, vì có thể gặp hắn trễ một lát mà vui mừng, có thể tính toán thêm một chút.
Lâm Uyên đình ở cạnh hồ Hàm Quang. Hồ Hàm Quang là một hồ nhỏ nằm bên trái Hàm Nguyên điện, phong cảnh rất tao nhã. Cành liễu dày đặc buông xuống mặt đất, có khi phất phơ trên mặt nước. Ánh mặt trời xuyên qua cành liễu, nắng rọi vào hồ nước, thiếu đi vội vã, lại thừa ôn nhu. Đồng Hề rất ít khi tới đây, nhất thời cảnh vật tươi đẹp lại khiến nàng căng thẳng hơn.
-“Quý phi tìm trẫm có chuyện gì?” – Giọng Thiên Chính đế từ phía sau truyền đến, Đồng Hề vội quỳ gối hành lễ. Đôi giày gấm xanh ngọc đã xuất hiện trước mặt nàng.
-“Hoàng thượng vạn phúc. Thần thiếp muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng về chuyện đội đua thuyền và dạ yến trong tết Đoan Ngọ này.” – Đồng Hề phải khống chế lắm mới không để hắn phát hiện ra giọng mình đang run rẩy.
-“Ừ.” – Thực đơn hàng năm của tết Đoan Ngọ đều phải được Hoàng đế xem qua. Chuyện này Thiên Chính đế đương nhiên biết –“Chuyện đua thuyền có vấn đề gì sao?”
-“Đội thuyền nữ của Tấn vương phi năm nay cũng muốn dự thi, thỉnh Hoàng thượng định đoạt.”
Đồng Hề trộm nhìn vào mắt Thiên Chính đế, phát hiện hắn cũng rất hứng thú, cũng không có vẻ khó chịu gì.
-“Đội thuyền nữ, Quý phi thấy thế nào?”
Người dân Cảnh Hiên hoàng triều xưa nay cởi mở, cũng không quá nhiều trói buộc đối với nữ tử, vấn đề là Tấn vương phi làm như vậy cũng hơi khác người.
-“Chiêu phi chắc cũng có hứng thú.”
Tuy rằng lúc này Thiên Chính đế đột nhiên nhắc tới Chiêu phi, khiến Đồng Hề có chút cảnh giác với Mộ Chiêu Văn, nhưng xem ra hắn cũng không có ý phản đối đội thuyền nữ. Trong cung lại ít có sự kiện nào thú vị như vậy, tâm Đồng Hề cũng cảm thấy hân hoan hơn.
-“Thần thiếp nghĩ đua thuyền vốn là cầu phúc, Tấn vương phi tham gia cũng là có tâm ý.”
Thiên Chính đế gật đầu
-“Vậy chuẩn tấu đi.”
Đồng Hề lại hỏi bánh chưng ở yến tiệc nên có hình dạng gì, Thiên Chính đế chọn hình tháp nhỏ. Về phần nhân bánh hắn cũng do dự một lúc. Đồng Hề trình lên thực đơn của thượng thực có hai loại mặn ngọt. Ngọt có liên dung, bánh đậu, lật dung, mứt táo. Mặn có thịt, gà nướng, lòng đỏ trứng, cam bối, nấm hương, xoa thiêu đẳng.
-“Chiêu phi thích đồ ngọt, vậy chọn liên dung đi. Thái hậu thích nhân nấm hương.”
Thiên Chính đế chốt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
-“Quý phi thích nhân gì?”
Hôm nay Đồng Hề mặc áo màu xanh nhạt, cung trang phồn sa, ngực cài bông hoa cúc trắng như tuyết. Đầu hạ nên mọi người cũng ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều, toàn thân trang sức phù hợp, giữa trán lại vẽ một bông mẫu đơn vàng. Cả người trong mắt Thiên Chính đế xinh đẹp lấn át hoa sen, diễm lệ làm mờ gấm vóc.
Đồng Hề thấp giọng đáp:
-“Thần thiếp đều thích cả.”
Bình thường trong hậu cung mọi người không tùy tiện tiết lộ sở thích của mình, Đồng Hề đối với Thiên Chính đế cũng vậy, đây chỉ là thói quen.
Nhưng Hoàng thượng có thể hỏi vậy, lòng nàng cũng cảm thấy ám áp thêm một chút. Vị trí của mình có lẽ vẫn tương đối vững chắc.
-“Lui ra hết đi.”
Thanh âm của Thiên Chính đế cho dù là vào đầu hạ cũng lạnh lẽo như thế.
Trong lòng Đồng Hề căng thẳng, nghĩ bụng muốn giả ngốc cùng Thúc Bạch và Huyền Huân lui ra, không ngờ tay nàng lại bị tay Thiên Chính đế nắm chặt.
Nàng nhớ lại những chuyện không tốt kia, lập tức căng thẳng, thậm chí còn lớn mật mà dùng sức bỏ tay Thiên Chính đế ra.
-“Thược dược năm nay nở hoa sớm quá.” – Đồng Hề xoay người bước nhanh ra ngoài Lâm Uyên đình, giả vờ như đang ngắm cành bạch thược trước mặt.
Nghe bước chân Thiên CHính đế càng lúc càng gần, Đồng Hề cảm thấy mình lúc này gần như không thể thở nổi.
-“Trẫm còn tưởng Quý phi xưa nay đều thích mẫu đơn, không ngờ cũng thích thược dược như vậy. Người xưa nói mẫu đơn là hoa vương, thược dược là hoa tướng. Không biết Quý phi có tâm tư làm một bài thơ về thược dược không?” – Ngón tay Thiên Chính đế vuốt ve đóa hoa bạch thược.
Đồng Hề nhìn ngón tay Thiên Chính đế, không biết vì sao mặt lại đỏ bừng. Vội lấy lại tinh thần, nàng nhớ đến cây mẫu đơn trước kia đã héo, lại nhìn đến hoa thược dược trước mặt, tĩnh tâm nói:
-“ Nhàn lai trúc đình thưởng, thưởng cực nhị châu cung. Diệp dĩ tẫn dư thúy, hoa tài bán triển hồng. Mị khi đào lí sắc, hương đoạt khỉ la phong. Mỗi đáo xuân tàn nhật, phương hoa xử xử đồng”
(Nhàn rỗi đến trúc đình thưởng hoa, thưởng đến cung nhị châu. Lá đã hết xanh, hoa mới nửa hồng, màu sắc đẹp quyến rũ, hương thơm đón gió. Mỗi khi xuân tàn, hoa thơm nở khắp nơi)
-“Không hợp.” – Thiên Chính đế cau mày.
Đồng Hề kinh ngạc ngẩn đầu lên, thơ này có chút bi thương, hay là Hoàng thượng cho rằng có điềm xấu? Nhất thời lòng nàng lại không yên.
-“Trẫm nghĩ nàng nên đổi thành ‘gấp đến trúc đình thưởng’ thì chính xác hơn.”
Đồng Hề nghi ngờ lần này nàng có phải nghe lầm không? Thiên Chính đế đang nói đùa với mình sao? Nàng kiên quyết phủ nhận ý nghĩ này, cảm thấy Thiên Chính đế lãnh tâm lãnh diện sẽ không nói đùa, nhất thời nàng không biết phản ứng thế nào, gương mặt lại càng đỏ hơn.
-“Hôm qua Chiêu phi cũng vì thược dược làm thơ: ‘thược dược thừa xuân sủng, hà tằng tiện mẫu đơn. Mạch thu năng kỉ nhật, cốc vũ chích vi hàn. Đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn. Phù dong hoán sa bạn, trường hận cách ba lan’. Trẫm cảm thấy ‘đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn’ muốn so với ‘Mị khi đào lí sắc, hương đoạt khỉ la phong’ còn kiều diễm hơn một chút. Quý phi thấy sao?”
Đồng Hề không biết tại sao Thiên Chính đế lúc này lại đề cập đến Chiêu phi. Hôm nay đã mấy lần hắn nhắc Chiêu phi. Chẳng lẽ không sợ mình sinh lòng ghen ghet đi đối phó sủng phi của hắn sao?
-“Lấy phong lộ để diễn tả nét đẹp của thược dược quả thật rất kỳ diễm, Chiêu phi đúng thật là tài nữ.”
Mấy ngày trước vốn là Chiêu phi bàn về mẫu đơn, trong lòng Đồng Hề cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng Thiên Chính đế ở trước mặt, nàng cũng chẳng dám nói gì.
-“Hôm trước Chiêu phi ngâm về thược dược yêu vô cách, nhưng xem ra thơ Quý phi càng chuẩn xác hơn. ‘Đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn’ dùng ở mẫu đơn trên người nàng chỉ sợ còn kỳ diệu hơn.”
Đồng Hề mở to hai mắt. Đây gọi là tán tỉnh sao? Nàng chưa từng nghĩ những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng Thiên Chính đế, mà vẻ mặt hắn lại vô cùng đứng đắn, giống như chuyện vừa nói chỉ là hiển nhiên.
Cái khó là, lúc này Đồng Hề thật sự không đoán được Thiên Chính đế là đang nghiêm túc nói chuyện với nàng, hay chỉ đơn giản là đùa giỡn.
Đồng Hề lui về phía sau nửa bước, cúi đầu xuống. Rõ ràng bây giờ là dưới ánh sáng ban ngày, lại ở bên ngoài, không thể so sánh với lần ở trong thư phòng hắn. Nàng chỉ hy vọng Thiên Chính đế kiêng kỵ bên ngoài mà tha cho mình.
Nhưng Thiên Chính đế đã nắm chặt bả vai nàng bắt đầu, nàng biết rằng dự cảm của mình một lần nữa chính xác.
-“Hoàng thượng, Hoàng thượng… Thế này… thế này… có gia huấn tổ tông, huống chi… huống chi…”
Đồng Hề kinh hãi, bước chân đã lùi đến cạnh bụi hoa, cũng không thể tiếp tục lùi lại nữa.
Nàng chỉ nghe thanh âm của vải vóc bị xé rách, cảm giác trước ngực mình chợt lạnh. Tuy rằng lễ giáo đều dạy nàng nên phải lên tiếng khuyên nhủ hoàng đế, nhưng nàng lại không có dũng khí phản kháng hắn. Hắn là cơm áo của cha mẹ nàng, là người ban cho nàng vinh hoa phú quý. Nàng không phải không muốn, mà là không có cách nào cầu xin hắn.
Đồng Hề đỏ mặt, cắn môi không muốn cho người ta nghe thấy, càng không muốn bị ai bắt gặp. Chuyện này sẽ khiến nàng cảm thấy vô cùng sỉ nhục, không có mặt mũi nào tiếp tục sống. Nàng càng oán hận Thiên Chính đế. Hắn vốn chưa bao giờ xem nàng là một Quý phi, lại không tôn trọng nàng, ở một nơi không phải trên giường mà lại làm ra loại chuyện này.
Móng tay nàng cắm thật sâu vào da thịt, cuối cùng lại cắm vào đất, bẻ gãy cả móng tay. Nàng cố gắng không chớp mắt, có như vậy mới không vì đau đớn và nhục nhã mà rơi lệ xuống.
Rốt cuộc Đồng Hề cũng cảm nhận được thân thể Thiên Chính đế co rúm vài cái. Đây là dấu hiệu dừng lại. Đầu óc nàng như được mở ra, cả người choáng váng.
Một lúc lâu sau Thiên Chính đế mới đứng dậy cầm lấy áo choàng, quay đầu nhìn lại nữ tử trên mặt đất. Ánh mặt trời chiếu vào nàng như một bức màn, xuyên qua thân thể mềm mại, khiến đôi mắt hắn có phần mù mờ. Quý phi Lệnh Hồ Đồng Hề luôn luôn tao nhã cao quý, cho dù là lúc ngượng ngùng cũng mang theo nét khuê tú của thế gia vọng tộc, lúc này lại giống như một con búp bê rách không chịu nổi kích thích nằm trên cỏ. Sau lưng lại là cây thược dược xinh đẹp.
Đồng Hề hơi mở mắt ra, nhìn không rõ dung nhan bị che khuất của Thiên Chính đế, lại cảm thấy dáng vẻ mình lúc này gặp phải người khác thì không ổn.
-“Hoàng thượng…”
Nàng chỉ có thể lấy hết can đảm cầu khẩn, mong Thiên Chính đế cho phép Huyền Huân và Thúc Bạch vào hầu hạ mình.
Nhìn hoa văn hình rồng trên long bào và kim quan Cửu long tử ngọc (10) trên người Thiên Chính đế, nàng hơi chần chờ. Người trước mắt dường như chẳng có chút liên hệ nào với tên cầm thú lúc nãy. Hắn lúc này mới chính là thiên tử cao cao tại thượng.
Thiên Chính đế cúi người:
-“Hử?”- Là hỏi nàng muốn nói gì sao?
Thế nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại ở dòng máu trên môi nàng bắt đầu sẫm màu, lại nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay nàng, đột nhiên môi hắn lại phủ lên cánh môi anh đào của nàng, khiến người ta trở tay không kịp.
Đồng Hề theo bản năng giãy giụa. Nàng không cần, không muốn lại thêm lần nữa. Thiên Chính đế nhận ra nàng đang vùng vẫy, lấy tay túm hai cánh tay nàng giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại kề sát khối tròn mềm mại trên người nàng. Đồng Hề chỉ cảm thấy cảm giác nhục nhã đến trời rung núi chuyển một lần nữa đánh xuống, khiến đại não nàng ngừng hoạt động.
Thiên Chính đế lại không chút thương tiếc mà tàn sát bừa bãi trên người nàng. Rất lâu sau đó mới đứng dậy.
Lúc hắn bước ra ngoài, bọn người Thúc Bạch có chút mơ hồ, song lúc hai nàng kinh hô “nương nương” cũng là lúc các nàng hiểu rõ.
Đồng Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai thị nữ đi theo mình nhiều năm, nói:
-“Quên đi những gì hôm nay các ngươi nhìn thấy. Nếu tiết lộ ra ngoài, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện sống nữa.”
Đồng Hề hung hăng uy hiếp, nàng giống như loài vật bị thương tổn, oán hận mọi thứ, càng không thể chịu được cảnh người khác biết mọi thứ.
-“Nương nương” – Huyền Huân, Thúc Bạch đau lòng đến rơi nước mắt.
Thúc Bạch lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Đồng Hề, đỡ nàng đi vào trong đình. Mắt Huyền Huân và Thúc Bạch khẽ trao đổi nhau. Xem ra Quý phi nương nương đã có dự cảm từ trước mới dặn dò hai nàng chuẩn bị một bộ quần áo mang theo.
Trở lại Đồng Huy cung, Đồng Hề vô cùng đau đớn và mệt mỏi. Nàng bảo mọi người lui ra hết để một mình mình trong hồ nước rửa hết khuất nhục. Tất cả mọi việc đều do nàng nguyện ý. Đồng Huy cung này có tiêu hương và vô số hoa phục mỹ thực, rực rỡ như món trang sức khiến người khác si mê.
Nàng không đựơc oán giận.
Sau khi Đồng Hề rửa mặt xong, nghiêng người tựa lưng trên giường.
-“Hôm nay muội muội gặp Hoàng thượng?” – Quản Đào đã không thể kiềm chế mà xông vào.
Đồng Hề mặt nhăn mày nhíu, không thể tưởng tượng được Quản Đào ngoài mặt vô cùng thanh cao, khi gặp phải Thiên Chính đế lại khẩn cấp như vậy.
-“Ừm”
-“Chuyện kia…”
Bộ dáng muốn nói lại thôi của Quản Đào, nàng vừa nhìn đã thấy mệt mỏi.
-“Gần tới Đoan Ngọ, Hoàng thượng cũng có rất nhiều việc phải lo lắng, tỷ tỷ không nên nóng vội. Mùng một Hoàng thượng sẽ đến cung của muội, khi đó muội nhất định vì tỷ tỷ an bài.”
Quản Đào không vui, nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng không tin Thiên Chính đế mới đó đã quên mình. Cung nữ bên cạnh Thái hậu còn nói, Quý phi cố ý thỉnh Hoàng thượng chỉ hôn cho nàng. Xem ra muội muội này cũng không thật lòng muốn giúp nàng.
Đồng Hề nhìn thấy mắt Quản Đào sắc lạnh, đợi nàng ta đi rồi mới gọi Tề Vân đến.
-“Cô cô, gần đây có người nào tiếp cận tỷ tỷ ta không?”
Tề Vân không nghĩ ngợi nói:
-“Có một lần ở ngự hoa viên gặp phải Cẩm Tú, thị nữ của Thái hậu, hình như có cùng Thị nữ Dung Yên của Quản Đào tiểu thư nói chuyện vài câu.”
Đồng Hề cười cười, không cần nghe nội dung cũng có thể đoán được ý của Độc Cô Viện Phượng. Nàng ta ngày ấy chủ động nhắc đến hôn sự của Quản Đào, xem ra chính là cố ý châm ngòi, khiến cho Quản Đào tưởng rằng mình muốn đuổi Quản Đào ra khỏi cung.
-“Nương nương, người có muốn nô tỳ trông chừng Quản Đào tiểu thư không?”
-“Không cần. Mồng một Hoàng thượng sẽ đến Đồng Huy cung, trước tiên cứ xem xem nàng ta có được xem trọng không rồi hãy tính.”
Đồng Hề nhìn lên trời. Thiên Chính đế mấy ngày nay đều không hỏi tới Quản Đào. Nàng cũng không muốn lãng phí hơi sức, cuối cùng lại trở thành trò cười.
Thời gian chuẩn bị lễ mau chóng qua đi, tháng năm đảo mắt liền tới.
Ngày này đối với người trong hoàng cung đều có ý nghĩa đặc biệt. Trong ngày này lễ mừng Đoan Ngọ sẽ chính thức bắt đầu, cung nữ ngày thường không dám mặc trang phục màu sắc, nay cũng có thể ăn mặc trang điểm.
Tề Vân nhìn cung nữ làm xong tơ ngũ sắc dâng cho chủ tử, cùng Đồng Hề phân phó đem những sợi tơ ngũ sắc Trường mệnh này dâng lên cho chủ tử các cung. Mọi người đều tin tưởng vật này có khả năng khử tà diệt ma.
Đợi các tần phi tam phẩm trở lên thỉnh an Đồng Hề xong, nàng lại theo lệ thường ban cho một ít thúy diệp, quỳ liễu ngũ sắc, thoa cài tóc…
Mộ Chiêu Văn là tần phi đầu tiên đến.
-“Đây là túi hương thần thiếp làm, nguyện cho nương nương tuế tuế bình an.”
Đồng Hề nhìn qua, đúng là hương hoa mai mình thích, mặt trên thêu phượng vũ cửu thiên. Xem ra Chiêu phi đối với mình cũng rất có tâm.
-“Chiêu phi muội muội thật có lòng.”
Mặc kệ thực tâm là Mộ Chiêu Văn muốn thế nào, Đồng Hề cũng cảm thấy nàng ta không có bề ngoài thích soi mói, dù sao cũng hơn hắn những bậc phu nhân ngu xuẩn, được sủng liền không xem trời cao đất dày ra gì.
Nhất thời nàng lại liên tưởng đến thơ mẫu đơn và thơ thược dược, xem ra nữ tử này cũng là người biết thay đổi theo thời. Mẫu đơn khi nở là thiên hạ đệ nhất hoa. Thược dược yêu vô cách, đợi thược dược khai hoa thì cũng không cần phải ao ước làm mẫu đơn nữa. Vô cùng chân thật.
Nàng cảm thấy mình nên có chút phòng bị với Mộ Chiêu Văn. Người này tuy rằng không thanh cao kiêu ngạo, nhưng đây đúng là cách tốt nhất để sinh tồn trong hậu cung. Nhưng Đồng Hề lại không biết rằng Mộ Chiêu Văn xuyên không mà đến, cũng không phải tất cả thơ của cổ nhân đều nhớ rõ, nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cũng không nghĩ đến những việc phải trái trước sau.
Đối với Mộ Chiêu Văn, Đồng Hề lại đặc biệt ban thưởng nhiều.
Đến buổi chiều, thái giám ngoài cửa cung xướng hoàng đế nghênh giá. Cả Đồng Huy cung vừa mới rảnh việc, rất nhiều cung nữ đều được Đồng Hề ân chuẩn đi ngắm thuyền và đèn rồng. Số người còn lại trong Đồng Huy cung không nhiều lắm.
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
Đoan Ngọ có thể xem là lễ lớn ở Cảnh Hiên triều, nội ngoại trong cung đều vội vàng chuẩn bị. Đồng Hề gần như bận tối mặt, bên dưới các châu các phủ ào ạt tiến cống phẩm đến. Mọi việc đều phải qua tay Đồng Hề. Cái gì nhập khố thì nhập khố, cái gì nên thưởng cho phi tần thì cũng phải thưởng. Còn phải chọn ra những thứ Thái hậu thích đưa đến Trường Tín cung, đây là ân điển của Hoàng thượng. Mà Đồng Hề còn phải tự mình ban thưởng cho rất nhiều cung.
Ngày một tháng năm, trong cung có. Mỗi ngày trong Thái hồ đều có thuyền rồng qua lại. Đến ngày tháng , các vương phủ sẽ phái ra đội thuyền rồng đến Hồ thi đua. Thiên Chính đế còn đích thân đến Lâm Thủy điện xem đua thuyền.
Thượng nghi cục dâng một đội thuyền lên cho Đồng Hề.
-“Gì cơ? Còn có một đội thuyền toàn nữ sao?”
Thượng nghi của Thượng nghi cục nói:
-“Đây là do Tấn vương phủ trình lên. Gần đây thân thể Tấn vương không tốt, cho nên Tấn vương phi mới muốn mời một đội thuyền nữ dự thi.”
Thượng nghi cũng không hiểu rõ ý của Quý phi, nhưng lúc này mọi chuyện trong Tấn vương phủ đều do Tấn Vương phi định đoạt, cô ta cũng không dám đắc tội, đành phải mạo hiểm trình lên.
Đồng Hề nhất thời cũng không muốn gây khó dễ. Trong dân gian cũng từng nghe nói đến đội thuyền nữ Cảnh Hiên triều, nhưng thuyền rồng của hoàng thất xuất hiện thi đấu thì chưa từng có. Dù sao nàng tuổi cũng còn trẻ, lại thích những trò mới lạ, vị Tấn vương phi này nàng cũng chưa gặp bao giờ.
-“Chờ bản cung hồi báo Hoàng thượng rồi định đoạt sau vậy.”
Phía bên này, Thượng thực cục lại mang đến thực đơn cho Tết Đoan Ngọ. Năm nay ăn bánh chưng hình dạng thế nào, nhân bánh ra sao đều phải đợi Hoàng thượng quyết định.
Đồng Hề vò đầu, việc này không phải mới mồng một tháng đã đến nhờ Thiên Chính đế quyết định chứ? Nàng sợ nhất chính là gặp Thiên Chính đế.
Đồng Hề cò kèo hồi lâu mới bảo Tề Vân lui xuống, đi đến Hàm Nguyên điện yết kiến Thiên Chính đế. Hơn nửa phần là hắn đang ở đây giải quyết chính sự.
Nàng đứng trước điện đợi một lát, Giang Đắc Khải mới bước ra.
-“Nương nương, Hoàng thượng bảo người đến Lâm Uyên đình đợi một lát.”
Đồng Hề cảm thấy lùng bùng trong tai, vì có thể gặp hắn trễ một lát mà vui mừng, có thể tính toán thêm một chút.
Lâm Uyên đình ở cạnh hồ Hàm Quang. Hồ Hàm Quang là một hồ nhỏ nằm bên trái Hàm Nguyên điện, phong cảnh rất tao nhã. Cành liễu dày đặc buông xuống mặt đất, có khi phất phơ trên mặt nước. Ánh mặt trời xuyên qua cành liễu, nắng rọi vào hồ nước, thiếu đi vội vã, lại thừa ôn nhu. Đồng Hề rất ít khi tới đây, nhất thời cảnh vật tươi đẹp lại khiến nàng căng thẳng hơn.
-“Quý phi tìm trẫm có chuyện gì?” – Giọng Thiên Chính đế từ phía sau truyền đến, Đồng Hề vội quỳ gối hành lễ. Đôi giày gấm xanh ngọc đã xuất hiện trước mặt nàng.
-“Hoàng thượng vạn phúc. Thần thiếp muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng về chuyện đội đua thuyền và dạ yến trong tết Đoan Ngọ này.” – Đồng Hề phải khống chế lắm mới không để hắn phát hiện ra giọng mình đang run rẩy.
-“Ừ.” – Thực đơn hàng năm của tết Đoan Ngọ đều phải được Hoàng đế xem qua. Chuyện này Thiên Chính đế đương nhiên biết –“Chuyện đua thuyền có vấn đề gì sao?”
-“Đội thuyền nữ của Tấn vương phi năm nay cũng muốn dự thi, thỉnh Hoàng thượng định đoạt.”
Đồng Hề trộm nhìn vào mắt Thiên Chính đế, phát hiện hắn cũng rất hứng thú, cũng không có vẻ khó chịu gì.
-“Đội thuyền nữ, Quý phi thấy thế nào?”
Người dân Cảnh Hiên hoàng triều xưa nay cởi mở, cũng không quá nhiều trói buộc đối với nữ tử, vấn đề là Tấn vương phi làm như vậy cũng hơi khác người.
-“Chiêu phi chắc cũng có hứng thú.”
Tuy rằng lúc này Thiên Chính đế đột nhiên nhắc tới Chiêu phi, khiến Đồng Hề có chút cảnh giác với Mộ Chiêu Văn, nhưng xem ra hắn cũng không có ý phản đối đội thuyền nữ. Trong cung lại ít có sự kiện nào thú vị như vậy, tâm Đồng Hề cũng cảm thấy hân hoan hơn.
-“Thần thiếp nghĩ đua thuyền vốn là cầu phúc, Tấn vương phi tham gia cũng là có tâm ý.”
Thiên Chính đế gật đầu
-“Vậy chuẩn tấu đi.”
Đồng Hề lại hỏi bánh chưng ở yến tiệc nên có hình dạng gì, Thiên Chính đế chọn hình tháp nhỏ. Về phần nhân bánh hắn cũng do dự một lúc. Đồng Hề trình lên thực đơn của thượng thực có hai loại mặn ngọt. Ngọt có liên dung, bánh đậu, lật dung, mứt táo. Mặn có thịt, gà nướng, lòng đỏ trứng, cam bối, nấm hương, xoa thiêu đẳng.
-“Chiêu phi thích đồ ngọt, vậy chọn liên dung đi. Thái hậu thích nhân nấm hương.”
Thiên Chính đế chốt lại, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
-“Quý phi thích nhân gì?”
Hôm nay Đồng Hề mặc áo màu xanh nhạt, cung trang phồn sa, ngực cài bông hoa cúc trắng như tuyết. Đầu hạ nên mọi người cũng ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều, toàn thân trang sức phù hợp, giữa trán lại vẽ một bông mẫu đơn vàng. Cả người trong mắt Thiên Chính đế xinh đẹp lấn át hoa sen, diễm lệ làm mờ gấm vóc.
Đồng Hề thấp giọng đáp:
-“Thần thiếp đều thích cả.”
Bình thường trong hậu cung mọi người không tùy tiện tiết lộ sở thích của mình, Đồng Hề đối với Thiên Chính đế cũng vậy, đây chỉ là thói quen.
Nhưng Hoàng thượng có thể hỏi vậy, lòng nàng cũng cảm thấy ám áp thêm một chút. Vị trí của mình có lẽ vẫn tương đối vững chắc.
-“Lui ra hết đi.”
Thanh âm của Thiên Chính đế cho dù là vào đầu hạ cũng lạnh lẽo như thế.
Trong lòng Đồng Hề căng thẳng, nghĩ bụng muốn giả ngốc cùng Thúc Bạch và Huyền Huân lui ra, không ngờ tay nàng lại bị tay Thiên Chính đế nắm chặt.
Nàng nhớ lại những chuyện không tốt kia, lập tức căng thẳng, thậm chí còn lớn mật mà dùng sức bỏ tay Thiên Chính đế ra.
-“Thược dược năm nay nở hoa sớm quá.” – Đồng Hề xoay người bước nhanh ra ngoài Lâm Uyên đình, giả vờ như đang ngắm cành bạch thược trước mặt.
Nghe bước chân Thiên CHính đế càng lúc càng gần, Đồng Hề cảm thấy mình lúc này gần như không thể thở nổi.
-“Trẫm còn tưởng Quý phi xưa nay đều thích mẫu đơn, không ngờ cũng thích thược dược như vậy. Người xưa nói mẫu đơn là hoa vương, thược dược là hoa tướng. Không biết Quý phi có tâm tư làm một bài thơ về thược dược không?” – Ngón tay Thiên Chính đế vuốt ve đóa hoa bạch thược.
Đồng Hề nhìn ngón tay Thiên Chính đế, không biết vì sao mặt lại đỏ bừng. Vội lấy lại tinh thần, nàng nhớ đến cây mẫu đơn trước kia đã héo, lại nhìn đến hoa thược dược trước mặt, tĩnh tâm nói:
-“ Nhàn lai trúc đình thưởng, thưởng cực nhị châu cung. Diệp dĩ tẫn dư thúy, hoa tài bán triển hồng. Mị khi đào lí sắc, hương đoạt khỉ la phong. Mỗi đáo xuân tàn nhật, phương hoa xử xử đồng”
(Nhàn rỗi đến trúc đình thưởng hoa, thưởng đến cung nhị châu. Lá đã hết xanh, hoa mới nửa hồng, màu sắc đẹp quyến rũ, hương thơm đón gió. Mỗi khi xuân tàn, hoa thơm nở khắp nơi)
-“Không hợp.” – Thiên Chính đế cau mày.
Đồng Hề kinh ngạc ngẩn đầu lên, thơ này có chút bi thương, hay là Hoàng thượng cho rằng có điềm xấu? Nhất thời lòng nàng lại không yên.
-“Trẫm nghĩ nàng nên đổi thành ‘gấp đến trúc đình thưởng’ thì chính xác hơn.”
Đồng Hề nghi ngờ lần này nàng có phải nghe lầm không? Thiên Chính đế đang nói đùa với mình sao? Nàng kiên quyết phủ nhận ý nghĩ này, cảm thấy Thiên Chính đế lãnh tâm lãnh diện sẽ không nói đùa, nhất thời nàng không biết phản ứng thế nào, gương mặt lại càng đỏ hơn.
-“Hôm qua Chiêu phi cũng vì thược dược làm thơ: ‘thược dược thừa xuân sủng, hà tằng tiện mẫu đơn. Mạch thu năng kỉ nhật, cốc vũ chích vi hàn. Đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn. Phù dong hoán sa bạn, trường hận cách ba lan’. Trẫm cảm thấy ‘đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn’ muốn so với ‘Mị khi đào lí sắc, hương đoạt khỉ la phong’ còn kiều diễm hơn một chút. Quý phi thấy sao?”
Đồng Hề không biết tại sao Thiên Chính đế lúc này lại đề cập đến Chiêu phi. Hôm nay đã mấy lần hắn nhắc Chiêu phi. Chẳng lẽ không sợ mình sinh lòng ghen ghet đi đối phó sủng phi của hắn sao?
-“Lấy phong lộ để diễn tả nét đẹp của thược dược quả thật rất kỳ diễm, Chiêu phi đúng thật là tài nữ.”
Mấy ngày trước vốn là Chiêu phi bàn về mẫu đơn, trong lòng Đồng Hề cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng Thiên Chính đế ở trước mặt, nàng cũng chẳng dám nói gì.
-“Hôm trước Chiêu phi ngâm về thược dược yêu vô cách, nhưng xem ra thơ Quý phi càng chuẩn xác hơn. ‘Đố thái phong tần khởi, kiều trang lộ dục tàn’ dùng ở mẫu đơn trên người nàng chỉ sợ còn kỳ diệu hơn.”
Đồng Hề mở to hai mắt. Đây gọi là tán tỉnh sao? Nàng chưa từng nghĩ những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng Thiên Chính đế, mà vẻ mặt hắn lại vô cùng đứng đắn, giống như chuyện vừa nói chỉ là hiển nhiên.
Cái khó là, lúc này Đồng Hề thật sự không đoán được Thiên Chính đế là đang nghiêm túc nói chuyện với nàng, hay chỉ đơn giản là đùa giỡn.
Đồng Hề lui về phía sau nửa bước, cúi đầu xuống. Rõ ràng bây giờ là dưới ánh sáng ban ngày, lại ở bên ngoài, không thể so sánh với lần ở trong thư phòng hắn. Nàng chỉ hy vọng Thiên Chính đế kiêng kỵ bên ngoài mà tha cho mình.
Nhưng Thiên Chính đế đã nắm chặt bả vai nàng bắt đầu, nàng biết rằng dự cảm của mình một lần nữa chính xác.
-“Hoàng thượng, Hoàng thượng… Thế này… thế này… có gia huấn tổ tông, huống chi… huống chi…”
Đồng Hề kinh hãi, bước chân đã lùi đến cạnh bụi hoa, cũng không thể tiếp tục lùi lại nữa.
Nàng chỉ nghe thanh âm của vải vóc bị xé rách, cảm giác trước ngực mình chợt lạnh. Tuy rằng lễ giáo đều dạy nàng nên phải lên tiếng khuyên nhủ hoàng đế, nhưng nàng lại không có dũng khí phản kháng hắn. Hắn là cơm áo của cha mẹ nàng, là người ban cho nàng vinh hoa phú quý. Nàng không phải không muốn, mà là không có cách nào cầu xin hắn.
Đồng Hề đỏ mặt, cắn môi không muốn cho người ta nghe thấy, càng không muốn bị ai bắt gặp. Chuyện này sẽ khiến nàng cảm thấy vô cùng sỉ nhục, không có mặt mũi nào tiếp tục sống. Nàng càng oán hận Thiên Chính đế. Hắn vốn chưa bao giờ xem nàng là một Quý phi, lại không tôn trọng nàng, ở một nơi không phải trên giường mà lại làm ra loại chuyện này.
Móng tay nàng cắm thật sâu vào da thịt, cuối cùng lại cắm vào đất, bẻ gãy cả móng tay. Nàng cố gắng không chớp mắt, có như vậy mới không vì đau đớn và nhục nhã mà rơi lệ xuống.
Rốt cuộc Đồng Hề cũng cảm nhận được thân thể Thiên Chính đế co rúm vài cái. Đây là dấu hiệu dừng lại. Đầu óc nàng như được mở ra, cả người choáng váng.
Một lúc lâu sau Thiên Chính đế mới đứng dậy cầm lấy áo choàng, quay đầu nhìn lại nữ tử trên mặt đất. Ánh mặt trời chiếu vào nàng như một bức màn, xuyên qua thân thể mềm mại, khiến đôi mắt hắn có phần mù mờ. Quý phi Lệnh Hồ Đồng Hề luôn luôn tao nhã cao quý, cho dù là lúc ngượng ngùng cũng mang theo nét khuê tú của thế gia vọng tộc, lúc này lại giống như một con búp bê rách không chịu nổi kích thích nằm trên cỏ. Sau lưng lại là cây thược dược xinh đẹp.
Đồng Hề hơi mở mắt ra, nhìn không rõ dung nhan bị che khuất của Thiên Chính đế, lại cảm thấy dáng vẻ mình lúc này gặp phải người khác thì không ổn.
-“Hoàng thượng…”
Nàng chỉ có thể lấy hết can đảm cầu khẩn, mong Thiên Chính đế cho phép Huyền Huân và Thúc Bạch vào hầu hạ mình.
Nhìn hoa văn hình rồng trên long bào và kim quan Cửu long tử ngọc () trên người Thiên Chính đế, nàng hơi chần chờ. Người trước mắt dường như chẳng có chút liên hệ nào với tên cầm thú lúc nãy. Hắn lúc này mới chính là thiên tử cao cao tại thượng.
Thiên Chính đế cúi người:
-“Hử?”- Là hỏi nàng muốn nói gì sao?
Thế nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại ở dòng máu trên môi nàng bắt đầu sẫm màu, lại nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay nàng, đột nhiên môi hắn lại phủ lên cánh môi anh đào của nàng, khiến người ta trở tay không kịp.
Đồng Hề theo bản năng giãy giụa. Nàng không cần, không muốn lại thêm lần nữa. Thiên Chính đế nhận ra nàng đang vùng vẫy, lấy tay túm hai cánh tay nàng giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại kề sát khối tròn mềm mại trên người nàng. Đồng Hề chỉ cảm thấy cảm giác nhục nhã đến trời rung núi chuyển một lần nữa đánh xuống, khiến đại não nàng ngừng hoạt động.
Thiên Chính đế lại không chút thương tiếc mà tàn sát bừa bãi trên người nàng. Rất lâu sau đó mới đứng dậy.
Lúc hắn bước ra ngoài, bọn người Thúc Bạch có chút mơ hồ, song lúc hai nàng kinh hô “nương nương” cũng là lúc các nàng hiểu rõ.
Đồng Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai thị nữ đi theo mình nhiều năm, nói:
-“Quên đi những gì hôm nay các ngươi nhìn thấy. Nếu tiết lộ ra ngoài, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện sống nữa.”
Đồng Hề hung hăng uy hiếp, nàng giống như loài vật bị thương tổn, oán hận mọi thứ, càng không thể chịu được cảnh người khác biết mọi thứ.
-“Nương nương” – Huyền Huân, Thúc Bạch đau lòng đến rơi nước mắt.
Thúc Bạch lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Đồng Hề, đỡ nàng đi vào trong đình. Mắt Huyền Huân và Thúc Bạch khẽ trao đổi nhau. Xem ra Quý phi nương nương đã có dự cảm từ trước mới dặn dò hai nàng chuẩn bị một bộ quần áo mang theo.
Trở lại Đồng Huy cung, Đồng Hề vô cùng đau đớn và mệt mỏi. Nàng bảo mọi người lui ra hết để một mình mình trong hồ nước rửa hết khuất nhục. Tất cả mọi việc đều do nàng nguyện ý. Đồng Huy cung này có tiêu hương và vô số hoa phục mỹ thực, rực rỡ như món trang sức khiến người khác si mê.
Nàng không đựơc oán giận.
Sau khi Đồng Hề rửa mặt xong, nghiêng người tựa lưng trên giường.
-“Hôm nay muội muội gặp Hoàng thượng?” – Quản Đào đã không thể kiềm chế mà xông vào.
Đồng Hề mặt nhăn mày nhíu, không thể tưởng tượng được Quản Đào ngoài mặt vô cùng thanh cao, khi gặp phải Thiên Chính đế lại khẩn cấp như vậy.
-“Ừm”
-“Chuyện kia…”
Bộ dáng muốn nói lại thôi của Quản Đào, nàng vừa nhìn đã thấy mệt mỏi.
-“Gần tới Đoan Ngọ, Hoàng thượng cũng có rất nhiều việc phải lo lắng, tỷ tỷ không nên nóng vội. Mùng một Hoàng thượng sẽ đến cung của muội, khi đó muội nhất định vì tỷ tỷ an bài.”
Quản Đào không vui, nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng không tin Thiên Chính đế mới đó đã quên mình. Cung nữ bên cạnh Thái hậu còn nói, Quý phi cố ý thỉnh Hoàng thượng chỉ hôn cho nàng. Xem ra muội muội này cũng không thật lòng muốn giúp nàng.
Đồng Hề nhìn thấy mắt Quản Đào sắc lạnh, đợi nàng ta đi rồi mới gọi Tề Vân đến.
-“Cô cô, gần đây có người nào tiếp cận tỷ tỷ ta không?”
Tề Vân không nghĩ ngợi nói:
-“Có một lần ở ngự hoa viên gặp phải Cẩm Tú, thị nữ của Thái hậu, hình như có cùng Thị nữ Dung Yên của Quản Đào tiểu thư nói chuyện vài câu.”
Đồng Hề cười cười, không cần nghe nội dung cũng có thể đoán được ý của Độc Cô Viện Phượng. Nàng ta ngày ấy chủ động nhắc đến hôn sự của Quản Đào, xem ra chính là cố ý châm ngòi, khiến cho Quản Đào tưởng rằng mình muốn đuổi Quản Đào ra khỏi cung.
-“Nương nương, người có muốn nô tỳ trông chừng Quản Đào tiểu thư không?”
-“Không cần. Mồng một Hoàng thượng sẽ đến Đồng Huy cung, trước tiên cứ xem xem nàng ta có được xem trọng không rồi hãy tính.”
Đồng Hề nhìn lên trời. Thiên Chính đế mấy ngày nay đều không hỏi tới Quản Đào. Nàng cũng không muốn lãng phí hơi sức, cuối cùng lại trở thành trò cười.
Thời gian chuẩn bị lễ mau chóng qua đi, tháng năm đảo mắt liền tới.
Ngày này đối với người trong hoàng cung đều có ý nghĩa đặc biệt. Trong ngày này lễ mừng Đoan Ngọ sẽ chính thức bắt đầu, cung nữ ngày thường không dám mặc trang phục màu sắc, nay cũng có thể ăn mặc trang điểm.
Tề Vân nhìn cung nữ làm xong tơ ngũ sắc dâng cho chủ tử, cùng Đồng Hề phân phó đem những sợi tơ ngũ sắc Trường mệnh này dâng lên cho chủ tử các cung. Mọi người đều tin tưởng vật này có khả năng khử tà diệt ma.
Đợi các tần phi tam phẩm trở lên thỉnh an Đồng Hề xong, nàng lại theo lệ thường ban cho một ít thúy diệp, quỳ liễu ngũ sắc, thoa cài tóc…
Mộ Chiêu Văn là tần phi đầu tiên đến.
-“Đây là túi hương thần thiếp làm, nguyện cho nương nương tuế tuế bình an.”
Đồng Hề nhìn qua, đúng là hương hoa mai mình thích, mặt trên thêu phượng vũ cửu thiên. Xem ra Chiêu phi đối với mình cũng rất có tâm.
-“Chiêu phi muội muội thật có lòng.”
Mặc kệ thực tâm là Mộ Chiêu Văn muốn thế nào, Đồng Hề cũng cảm thấy nàng ta không có bề ngoài thích soi mói, dù sao cũng hơn hắn những bậc phu nhân ngu xuẩn, được sủng liền không xem trời cao đất dày ra gì.
Nhất thời nàng lại liên tưởng đến thơ mẫu đơn và thơ thược dược, xem ra nữ tử này cũng là người biết thay đổi theo thời. Mẫu đơn khi nở là thiên hạ đệ nhất hoa. Thược dược yêu vô cách, đợi thược dược khai hoa thì cũng không cần phải ao ước làm mẫu đơn nữa. Vô cùng chân thật.
Nàng cảm thấy mình nên có chút phòng bị với Mộ Chiêu Văn. Người này tuy rằng không thanh cao kiêu ngạo, nhưng đây đúng là cách tốt nhất để sinh tồn trong hậu cung. Nhưng Đồng Hề lại không biết rằng Mộ Chiêu Văn xuyên không mà đến, cũng không phải tất cả thơ của cổ nhân đều nhớ rõ, nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cũng không nghĩ đến những việc phải trái trước sau.
Đối với Mộ Chiêu Văn, Đồng Hề lại đặc biệt ban thưởng nhiều.
Đến buổi chiều, thái giám ngoài cửa cung xướng hoàng đế nghênh giá. Cả Đồng Huy cung vừa mới rảnh việc, rất nhiều cung nữ đều được Đồng Hề ân chuẩn đi ngắm thuyền và đèn rồng. Số người còn lại trong Đồng Huy cung không nhiều lắm.
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ đến ký tự. Số kí tự:
Họ tên Email + =