Chiếc bàn đàn hương trăm năm vừa mới thay chưa được ba ngày lại oanh liệt bỏ mình, dưới một cái vỗ bàn tưởng như không dùng sức. giọng nói lạnh băng như đến từ địa ngục:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Thị vệ run rẩy, cẩn thận lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng! Ngô tướng quân báo Hoàng quân bị dư đảng của tể tướng liên kết cùng hoàng tộc Đại Hồng bắt đi!
Ầm!
Lần này là chiếc ghế làm từ gỗ lim nạm vàng tan thành trăm mảnh! Thị vệ càng thêm nín thở, Hoàng thượng nổi giận thật đáng sợ a!
- Lui xuống! Truyền Ngô Hoành!
- Tuân mệnh!
Thị vệ như được ân xá run rẩy chạy thật nhanh ra ngoài, nếu ở thêm một lát có khi nào hắn vì hít thở không thông mà chết không?
Một lát sau, Ngô Hoành vội vã đi vào, nhìn khung cảnh hỗn độn trong Ngự thư phòng liền quỳ xuống:
- Mong hoàng thượng xử phạt! là tội thần thất trách!
- Kể rõ!
- Là do Tương tần quân bị bắt giữ nên Hoàng quân vội chạy đi không ngờ chúng thiết lập trận pháp, lại sử dụng thuật nhiếp hồn lên người Tương tần quân, khiến Tương tần quân đâm một đao vào người Hoàng quân, mà đao đó lại có tẩm Nhuyễn cân tán cùng mê hồn nên…
- Điều tra có manh mối không?
- Ở Nguyệt Phong cốc!
- Hừ! Tề Hiên! Ta đã cho ngươi một đường sống mà ngươi lại không muốn đi! Đừng trách ta vô tình! Ngô Hoành!
- Có thuộc hạ!
- Từ nay không còn Tề gia! Ai có liên quan đến Tề gia tịch thu gia sản đày đi biên cương! Nam nữ dưới 25 trên 16 sung quân! Nhỏ hơn 16 đưa đi huấn luyện làm sát thủ!
- Tuân lệnh!
- Còn người Hoàng tộc Đại Hồng… Bắt hết lại cho ta! Cho người dịch dung ở mấy vị trí quan trọng ! Đã không muốn đấu trên chiến trường vậy thì ta sẽ cùng họ thi ám chiêu !
- Vâng thưa Hoàng thượng !
- Huy động hai phần ba ám vệ xâm nhập Nguyệt Phong cốc ! nhất định phải cứu được hắn !
- Vâng !
Hoàng Phủ Vân Long ngẩn người nhìn đống hỗn độn mà lòng cũng ngổn ngang, Thiên, rốt cuộc ngươi đối với Tương Văn Phong là tình cảm gì ? Vì sao vì y mà ngươi không quan tâm nguy hiểm liền liều mình xông đi ? Liệu khi ta gặp nguy hiểm ngươi có làm như vậy không ? Ta đối với ngươi lại là gì ? Công cụ chơi đùa tiết dục sao ? Đem hoàng đế đùa giỡn trong tay rất vui phải không ? Thiên, ta khổ sở, thật sự rất khổ sở, tim cũng rất đau, ta yêu ngươi đến không còn đường quay đầu lại rồi, nếu ta giết Tương Vân Phong, ngươi sẽ hận ta sao ? Ngươi sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta sao ? Ta sắp hỏng rồi, Thiên…
Một cơn đau từ ngực truyền đến kéo Lâm Hạo Thiên ra khỏi hắc ám vô tận, nếu lúc Tương Vân Phong tấn công cơn chóng mặt không đánh úp lại thì hắn đã không bị thương để rồi bị bắt. Lâm Hạo Thiên nhúng nhích thân thể liền phát hiện mình bị xích chặt vào giá sắt không thể động đậy, huyệt đạo trên người cũng bị phong bế, còn cả dược vật khiến bao tử hắn khó chịu, đề phòng hắn đến mức này sao ? Chỉ là phá trận pháp, giết hơn hai trăm thuộc hạ của bọn họ thôi mà ! Hắn cúi đầu, lại phát hiện toàn thân loang lổ vết thương, hình như là bị roi quật, chắc chắn nhìn rất thê thảm ! Ai, nếu Long nhi biết chuyện chắc lại suy nghĩ nhiều cho xem, nếu là hắn, cũng sẽ nghĩ lung tung, huống chi Long nhi còn là Hoàng đế, sự bất an lớn hơn hắn gấp nhiều lần a, hắn lại vì chạy đi cứu Tương Văn Phong mà gặp nạn, Long nhi sẽ hận hắn sao ? Có thể lắm a ! Cũng tại cơn chóng mặt chết tiệt, càng lúc càng mãnh liệt, lại còn rơi vào hắc ám, không thấy lối ra, nếu lúc nãy tim không đột nhiên quặn đau hắn cũng sẽ không tỉnh lại !
- A ! Cuối cùng Hoàng quân cũng tỉnh ! Cứ tưởng sử dược có vấn đề !
Người xuất hiện là một nam nhân tuấn mỹ, bạch y phiêu phiêu, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến hắn thêm phần tà khí !
- Tại hạ Lâm Tiêu, tam hoàng tử của Đại Hồng ! Hân hạnh được gặp Hoàng quân !
- Đại Hồng ? Tề Hiên giúp các người ?
- Không hổ là Hoàng quân !
- Người biết ta, có quyền lực lại có hận với ta cũng chỉ có ông ngoại này !
Ho khan, một cỗ tinh ngọt từ cổ họng trào ra khỏi miệng, Lâm Tiêu bước lại bắt mạch, lại nhíu mày :
- Rõ ràng không có việc gì !
- Chỉ là khí huyết có chút bất ổn thôi ! Đại Hồng muốn đổi ta lấy gì từ Vĩnh Thiên ?
- Cần gì đổi ! Chỉ cần ngài nguyện ý làm cho Đại Hồng những thứ mà ngài đã làm cho Vĩnh Thiên thì tính mạng của Tương Vân Phong sẽ tuyệt đối an toàn !
- Ta muốn suy nghĩ !
- Hảo !
- Ngươi thích cuộc sống này sao ?
- Có ý gì ?
- Cuộc đời của con người rất ngắn ngủi, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, như ta chẳng hạn, có lẽ đã không còn cơ hội gặp lại Long nhi ! Ngươi nên nghĩ kĩ, ngươi hy sinh có đáng không ?
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm !
Lâm Tiêu trừng mắt rồi rời đi, Lâm Hạo Thiên nhếch môi, Tương Văn Phong sẽ không sao, Lâm Tiêu có ý với cậu sẽ không làm hại cậu, Long nhi, dựa vào những thứ ta để lại, dù ngươi không muốn cũng sẽ dễ dàng nhất thống thiên hạ, xin lỗi vì đã phụ lòng ngươi, nhiệm vụ của ta đã hết, vĩnh biệt, Long nhi…
Cơn chóng mặt quen thuộc ập đến, nhắm mắt lại, linh hồn như bị hắc ám nuốt chửng, hắn biết, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại Long nhi của hắn…nhưng khi nhắm mắt lại hình như đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc…Long nhi, xin lỗi…
- Lâm Hạo Thiên !
Tiếng gào tê tâm liệt phế khiến núi rừng chấn động, Hoàng Phủ Vân Long ngơ ngác ôm lấy thân thể không còn chút độ ấm kia, y tới chậm sao ? Vì sao lại bỏ rơi y ? Vì hắn nhìn thấy mặt đen tối của y sao ? Hắn chán ghét nên bỏ đi sao ? Thiên, không cần đùa ta như vậy, mở mắt ra a, chỉ cần ngươi mở mắt ra, ngươi có nói ngươi chỉ là đùa giỡn ta cũng được, ngươi yêu Tương Vân Phong cũng được, đừng như vậy, đừng lạnh như vậy, đừng bỏ rơi ta như vậy…
Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đế vương, phụ hoàng mất, y im lặng, mẫu phi mất, y vô tình, huynh đệ chết, y lạnh nhạt, hắn chết, y vỡ nát… Những giọt nước mắt vô thanh vô tức chảy dài đến khi khô lại, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt phượng hẹp dài không còn chút tình tự, hoàn toàn chết lặng, dù linh hồn ngươi bỏ rơi ta, ta vẫn sẽ giam giữ thân thể ngươi, Lâm Hạo Thiên, ngươi chỉ là của một mình Hoàng Phủ Vân Long này, cho dù là quỷ thần cũng đừng hòng lấy ngươi đi khỏi ta, ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ canh cho ngươi, không để ai quấy rầy ngươi….
Chiếc bàn đàn hương trăm năm vừa mới thay chưa được ba ngày lại oanh liệt bỏ mình, dưới một cái vỗ bàn tưởng như không dùng sức. giọng nói lạnh băng như đến từ địa ngục:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Thị vệ run rẩy, cẩn thận lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng! Ngô tướng quân báo Hoàng quân bị dư đảng của tể tướng liên kết cùng hoàng tộc Đại Hồng bắt đi!
Ầm!
Lần này là chiếc ghế làm từ gỗ lim nạm vàng tan thành trăm mảnh! Thị vệ càng thêm nín thở, Hoàng thượng nổi giận thật đáng sợ a!
- Lui xuống! Truyền Ngô Hoành!
- Tuân mệnh!
Thị vệ như được ân xá run rẩy chạy thật nhanh ra ngoài, nếu ở thêm một lát có khi nào hắn vì hít thở không thông mà chết không?
Một lát sau, Ngô Hoành vội vã đi vào, nhìn khung cảnh hỗn độn trong Ngự thư phòng liền quỳ xuống:
- Mong hoàng thượng xử phạt! là tội thần thất trách!
- Kể rõ!
- Là do Tương tần quân bị bắt giữ nên Hoàng quân vội chạy đi không ngờ chúng thiết lập trận pháp, lại sử dụng thuật nhiếp hồn lên người Tương tần quân, khiến Tương tần quân đâm một đao vào người Hoàng quân, mà đao đó lại có tẩm Nhuyễn cân tán cùng mê hồn nên…
- Điều tra có manh mối không?
- Ở Nguyệt Phong cốc!
- Hừ! Tề Hiên! Ta đã cho ngươi một đường sống mà ngươi lại không muốn đi! Đừng trách ta vô tình! Ngô Hoành!
- Có thuộc hạ!
- Từ nay không còn Tề gia! Ai có liên quan đến Tề gia tịch thu gia sản đày đi biên cương! Nam nữ dưới trên sung quân! Nhỏ hơn đưa đi huấn luyện làm sát thủ!
- Tuân lệnh!
- Còn người Hoàng tộc Đại Hồng… Bắt hết lại cho ta! Cho người dịch dung ở mấy vị trí quan trọng ! Đã không muốn đấu trên chiến trường vậy thì ta sẽ cùng họ thi ám chiêu !
- Vâng thưa Hoàng thượng !
- Huy động hai phần ba ám vệ xâm nhập Nguyệt Phong cốc ! nhất định phải cứu được hắn !
- Vâng !
Hoàng Phủ Vân Long ngẩn người nhìn đống hỗn độn mà lòng cũng ngổn ngang, Thiên, rốt cuộc ngươi đối với Tương Văn Phong là tình cảm gì ? Vì sao vì y mà ngươi không quan tâm nguy hiểm liền liều mình xông đi ? Liệu khi ta gặp nguy hiểm ngươi có làm như vậy không ? Ta đối với ngươi lại là gì ? Công cụ chơi đùa tiết dục sao ? Đem hoàng đế đùa giỡn trong tay rất vui phải không ? Thiên, ta khổ sở, thật sự rất khổ sở, tim cũng rất đau, ta yêu ngươi đến không còn đường quay đầu lại rồi, nếu ta giết Tương Vân Phong, ngươi sẽ hận ta sao ? Ngươi sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta sao ? Ta sắp hỏng rồi, Thiên…
Một cơn đau từ ngực truyền đến kéo Lâm Hạo Thiên ra khỏi hắc ám vô tận, nếu lúc Tương Vân Phong tấn công cơn chóng mặt không đánh úp lại thì hắn đã không bị thương để rồi bị bắt. Lâm Hạo Thiên nhúng nhích thân thể liền phát hiện mình bị xích chặt vào giá sắt không thể động đậy, huyệt đạo trên người cũng bị phong bế, còn cả dược vật khiến bao tử hắn khó chịu, đề phòng hắn đến mức này sao ? Chỉ là phá trận pháp, giết hơn hai trăm thuộc hạ của bọn họ thôi mà ! Hắn cúi đầu, lại phát hiện toàn thân loang lổ vết thương, hình như là bị roi quật, chắc chắn nhìn rất thê thảm ! Ai, nếu Long nhi biết chuyện chắc lại suy nghĩ nhiều cho xem, nếu là hắn, cũng sẽ nghĩ lung tung, huống chi Long nhi còn là Hoàng đế, sự bất an lớn hơn hắn gấp nhiều lần a, hắn lại vì chạy đi cứu Tương Văn Phong mà gặp nạn, Long nhi sẽ hận hắn sao ? Có thể lắm a ! Cũng tại cơn chóng mặt chết tiệt, càng lúc càng mãnh liệt, lại còn rơi vào hắc ám, không thấy lối ra, nếu lúc nãy tim không đột nhiên quặn đau hắn cũng sẽ không tỉnh lại !
- A ! Cuối cùng Hoàng quân cũng tỉnh ! Cứ tưởng sử dược có vấn đề !
Người xuất hiện là một nam nhân tuấn mỹ, bạch y phiêu phiêu, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến hắn thêm phần tà khí !
- Tại hạ Lâm Tiêu, tam hoàng tử của Đại Hồng ! Hân hạnh được gặp Hoàng quân !
- Đại Hồng ? Tề Hiên giúp các người ?
- Không hổ là Hoàng quân !
- Người biết ta, có quyền lực lại có hận với ta cũng chỉ có ông ngoại này !
Ho khan, một cỗ tinh ngọt từ cổ họng trào ra khỏi miệng, Lâm Tiêu bước lại bắt mạch, lại nhíu mày :
- Rõ ràng không có việc gì !
- Chỉ là khí huyết có chút bất ổn thôi ! Đại Hồng muốn đổi ta lấy gì từ Vĩnh Thiên ?
- Cần gì đổi ! Chỉ cần ngài nguyện ý làm cho Đại Hồng những thứ mà ngài đã làm cho Vĩnh Thiên thì tính mạng của Tương Vân Phong sẽ tuyệt đối an toàn !
- Ta muốn suy nghĩ !
- Hảo !
- Ngươi thích cuộc sống này sao ?
- Có ý gì ?
- Cuộc đời của con người rất ngắn ngủi, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, như ta chẳng hạn, có lẽ đã không còn cơ hội gặp lại Long nhi ! Ngươi nên nghĩ kĩ, ngươi hy sinh có đáng không ?
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm !
Lâm Tiêu trừng mắt rồi rời đi, Lâm Hạo Thiên nhếch môi, Tương Văn Phong sẽ không sao, Lâm Tiêu có ý với cậu sẽ không làm hại cậu, Long nhi, dựa vào những thứ ta để lại, dù ngươi không muốn cũng sẽ dễ dàng nhất thống thiên hạ, xin lỗi vì đã phụ lòng ngươi, nhiệm vụ của ta đã hết, vĩnh biệt, Long nhi…
Cơn chóng mặt quen thuộc ập đến, nhắm mắt lại, linh hồn như bị hắc ám nuốt chửng, hắn biết, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại Long nhi của hắn…nhưng khi nhắm mắt lại hình như đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc…Long nhi, xin lỗi…
- Lâm Hạo Thiên !
Tiếng gào tê tâm liệt phế khiến núi rừng chấn động, Hoàng Phủ Vân Long ngơ ngác ôm lấy thân thể không còn chút độ ấm kia, y tới chậm sao ? Vì sao lại bỏ rơi y ? Vì hắn nhìn thấy mặt đen tối của y sao ? Hắn chán ghét nên bỏ đi sao ? Thiên, không cần đùa ta như vậy, mở mắt ra a, chỉ cần ngươi mở mắt ra, ngươi có nói ngươi chỉ là đùa giỡn ta cũng được, ngươi yêu Tương Vân Phong cũng được, đừng như vậy, đừng lạnh như vậy, đừng bỏ rơi ta như vậy…
Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đế vương, phụ hoàng mất, y im lặng, mẫu phi mất, y vô tình, huynh đệ chết, y lạnh nhạt, hắn chết, y vỡ nát… Những giọt nước mắt vô thanh vô tức chảy dài đến khi khô lại, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt phượng hẹp dài không còn chút tình tự, hoàn toàn chết lặng, dù linh hồn ngươi bỏ rơi ta, ta vẫn sẽ giam giữ thân thể ngươi, Lâm Hạo Thiên, ngươi chỉ là của một mình Hoàng Phủ Vân Long này, cho dù là quỷ thần cũng đừng hòng lấy ngươi đi khỏi ta, ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ canh cho ngươi, không để ai quấy rầy ngươi….