Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Trong cung rất nhanh liền âm thầm bắt đầu thanh tẩy, mỗi ngày đều có người im hơi lặng tiếng biến mất, rồi sau đó có gương mặt mới được bổ sung.
Cả tòa cung điện, trên mặt vẫn sóng yên biển lặng nhưng ở bên dưới mạch nước ngầm so với trước kia thì càng phun trào mãnh liệt.
Mỗi người đều có mối lo nghĩ khác nhau về việc này, người thì không khỏi nơm nớp lo sợ đề phòng, chỉ sợ người mất tích tiếp theo là bản thân mình. Nhưng cũng có người không thẹn với lương tâm tất nhiên không cần lo lắng.
Tiết Tĩnh Xu biết rõ, đối với phương pháp này cũng không sạch sẽ hoàn toàn, rồi những gương mặt mới bổ sung vào thì cũng chưa chắc sẽ không phải là tai mắt nằm vùng của người khác. Nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý.
Nàng không thể nghĩ xa đến đó, trước mắt cũng không có năng lực có thể bố trí hành cung thành một cái thùng sắt kín kẽ không một kẽ hở được. Nàng chỉ cần để cho những người kia khi muốn tiếp tục cung cấp những tin tức ra bên ngoài, có thể nghĩ đến vết xe đổ hôm nay và cẩn thận suy nghĩ kĩ lần nữa.
Hậu cung có động tĩnh, tiền triều cũng không bình tĩnh được.
Cuối cùng có người không chịu nổi bị lợi ích mê hoặc, hoặc là giả nhận định Hoàng Hậu đã thất sủng, tự mình đề nghị có thể nhảy vào chỗ tốt của Hoàng Đế, vì vậy có đại thần dâng tấu, thỉnh Hoàng Đế chiêu mộ hậu cung.
Lần này, Hoàng Đế ngay cả chờ cũng không muốn, trên triều lền tước mũ quan của hắn, trách mắng hắn ly gián tình cảm của Đế Hậu, ý đồ dao động căn cơ quốc gia, có tâm hiểm ác như vậy nghĩ thôi cũng đáng hận, đem chức quan tước hẳn rồi trục xuất ra khỏi kinh, vĩnh viễn không trọng dụng nữa. Rồi tiếp tục hạ chỉ lần nữa, sau này nếu có người nhắc lại chuyện này thì sẽ cùng tội với người này.
Ý chỉ vừa được đưa ra, lời đồn đãi liền được phá bỏ.
Vốn dĩ có người rục rịch, thời điểm này toàn bộ đều thu mình lại, không dám có động tác gì nữa.
Những nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, vốn dĩ tính giữ nữ nhi lại chuẩn bị đưa vào trong cung, trước mắt nghe thánh chỉ này được ban ra, biết rõ ý định này là vô vọng, hoặc nói, ít nhất cũng phải đợi thêm hai năm, thời điểm hiện tại tình cảm Đế Hậu nồng nàn, là không có hi vọng rồi.
Bọn họ không thể không tính toán chuyện khác, đưa mắt nhìn sang còn có những Vương hầu công tử trẻ tuổi.
Trong đó người kiếm lợi nhất là An Thân vương.
Mặc dù hiện tại An Thân vương chỉ là một Vương gia nhàn tản phú quý, nhưng hắn còn trẻ, lớn lên lại soái, quan trọng hơn là nhà ngoại của hắn rất cao quý, danh vọng ở trong triều không thấp. Nếu Thân vương muốn vào triều, cũng không phải là không được.
Hiện tại trong kinh thành này có không ít nhóm nam nhân tài tuấn, chỉ là không có ai vượt qua An Thân vương được.
Nhưng vị Thân vương này, cũng có một câu lưu truyền khiến mọi người ai cũng biết, hắn muốn cưới đệ nhất thiên hạ mỹ nhân làm vợ.
Vì ý nguyện to lớn này, thậm chí ngay cả Nhị cô nương của Vĩnh Ninh Quận chúa, Tiếu An Minh như mỹ nhân vậy hắn cũng không nhìn trúng, thậm chí còn dây dưa kéo dài bao nhiêu năm với Đoan Thái phi, đến nay cũng không biết ai có thể thuyết phục ai.
Nói cách khác, nếu như ngươi muốn gả nữ nhi của mình cho An Thân vương thì cùng lắm chỉ được làm Trắc phi, có khi chỉ là làm di nương.
Rất nhiều người không quá cam tâm tình nguyện, dù sao giữa việc làm phi tần của Hoàng Đế so với Vương phi của Thân vương thì có sự khác biệt một trời một vực.
Phần lớn mọi người còn có mấy phần tự giác hiểu được nữ nhi của mình so với đệ nhất thiên hạ mỹ nhân không chung đường, bởi vậy lại đem mục tiêu chuyển lên những người trẻ tuổi khác.
Nhưng cũng có một hai người kì lạ, đối với mị lực của bản thân cực kỳ tự tin nên nghĩ có thể đoạt được chiếc ghế An Vương phi, ai ngờ đụng phải bức tường cứng không muốn quay đầu lại.
Chuyện này là nói sau.
-----
Hoàng Đế bị Hoàng Hậu cản ở ngoài cửa điện năm ngày, bây giờ giải lệnh cấm nên có vài phần giống như tiểu biệt thắng tân hôn. Chẳng những hàng đêm thấp thỏm không yên ở điện Yên ba, trong mỗi ngày ăn trưa cùng ăn tối thì nhiều lần đến ăn cùng với Hoàng Hậu.
Hôm nay sau khi dùng xong bữa tối, Đế Hậu hai người bước chậm rãi bên cạnh hồ sen.
Hoàng Đế đột nhiên vươn tay sờ bụng của Tiết Tĩnh Xu.
Đây là động tác gần đây hắn hay làm, Tiết Tĩnh Xu cũng đã thành thói quen.
Hoàng Đế sờ soạng trong chốc lát, giống như cảm giác đã sờ được cái gì, gật đầu, nói: "Hai ngày nay hoàng nhi đã lớn hơn rồi."
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười nhìn hắn: "Thiếp mới vừa dùng bữa tối xong, khẳng định bụng sẽ to hơn so với bình thường một chút. Sáng mai Bệ hạ sờ thử lại sẽ phát hiện Hoàng nhi ốm lại đấy."
"Phải không?" Hoàng Đế nói: "Vậy ta thử sờ lại xem."
Lần sờ này lại sờ rất lâu.
Tiết Tĩnh Xu thể nào cũng đoán được vài phần tâm tư của hắn, có lẽ sờ bé con trong bụng của nàng chỉ là cái cớ, Hoàng Đế này đang muốn ăn chút đậu hũ của nàng đây mà.
Chẳng qua, nàng cũng không nói ra, chỉ nói: "Trương Thái y từng nói, bụng của phụ nhân giống nhau, bắt đầu từ tháng thứ ba mới lộ bụng bầu, năm tháng sau đó sẽ như nổi khí lên vậy, lớn rất nhanh."
Hoàng Đế gật đầu, nghĩ đến cái gì, lại quay đầu hỏi nàng nói: "Mạn Mạn nàng nói, trong bụng này có khi nào có hai Hoàng nhi không nhỉ?"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Thiếp làm sao biết được. Nhưng mà trên đời này trăm người phụ nữ mang thai thì chưa chắc đã là song thai. Cơ hội này rất ít, Bệ hạ vẫn không nên ôm hy vọng thì hơn."
Hoàng Đế nói: "Không biết song thai có chuẩn mạch ra được không, ngày khác để Trương Chi Khung tới thỉnh mạch cho Hoàng Hậu, ta hỏi hắn một chút."
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Bệ hạ đừng có mà lại hỏi vấn đề khó khăn cho Trương thái y hoặc vấn đề kì quái gì đó nữa. Nếu không sau này thiếp rất khó mà nhìn mặt hắn."
Hoàng Đế nói: "Này có gì thẹn thùng? Khó trách da mặt của Hoàng hậu quá mỏng."
Tiết Tĩnh Xu âm thầm không còn gì để nói, trong lòng nghĩ, ta nào có da mặt mỏng, rõ ràng là Bệ hạ ngài da mặt dày không ai bằng.
-----
Ban đêm rửa mặt xong, hai người đi ngủ.
Hoàng Đế ôm Tiết Tĩnh Xu, sờ sờ chà xát.
Tiết Tĩnh Xu sao lại không biết ý đồ của hắn?
Nhưng mấy ngày nay, quả thực hai người đã rất lâu chưa thân cận, thấy Hoàng Đế nghẹn, trong lòng nàng cũng không đành lòng.
Nhớ tới đã có lần Hoàng Đế nắm hai tay nàng làm qua chuyện đó, nàng đỏ mặt cắn môi chủ động đưa tay thăm dò xuống dưới.
Nửa chừng thì bị Hoàng Đế cản lại, kinh ngạc nhìn nàng.
Tiết Tĩnh Xu quay mặt đi, không dám nhìn thẳng hắn. Làm được bước này rồi, đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng gì.
Nhưng sao bỗng dưng Hoàng Đế lại có cái loại chừng mực này vậy?
Trước đây Hoàng Hậu ỡm ờ thì hắn đều muốn cứng rắn kéo tay nàng làm chuyện xấu. Bây giờ khó có được lúc Hoàng Hậu tự chủ động, tất nhiên hắn nên nắm chắc cơ hội, được voi đòi tiên mới đúng.
Hắn cầm tay Tiết Tĩnh Xu, đưa tới bên môi hôn một cái, khàn giọng nói ra: "Lần trước đã khiến tay Mạn Mạn đau hai ngày, hôm nay chúng ta không cần tay, đổi cách khác đi."
Cách khác là cách gì, trước đây Hoàng Đế cũng từng nói với nàng, trừ hai tay ra còn có thể hai chân, thậm chí là...Song-nhũ.
(A Cảnh Nam mô *(((\(@v@)/)))*)
Đối với Tiết Tĩnh Xu mà nói, làm những chuyện này so với dùng hai tay càng thêm khó có thể thản nhiên chấp nhận.
Nàng lập tức hối hận vừa rồi mới chủ động, cố gắng thu hai tay mình về.
Sao Hoàng Đế có thể để nàng như ý, vịt đưa đến miệng rồi còn muốn bay đi?
Hắn thuần thục chặn trên miệng nàng lại, lại chế trụ hai tay của nàng, để nàng không có lực phản kháng rồi ăn sạch sẽ.
-----
Ngày thứ hai, Hoàng Đế càng thêm ân cần hầu hạ Hoàng Hậu dùng bữa.
Cung nhân đứng hầu ở bên, trong nội tâm đều kinh ngạc không thôi. Vì sao nương nương dùng sắc măt càng lạnh với Bệ hạ, thì Bệ hạ lại càng ân cần chu đáo? Đây rốt cuộc là chuyện quái gì? Sao khiến người ta xem không hiểu gì hết vậy?
Các nàng chỉ dám ở trong lòng hoang mang, ai cũng không dám biểu lộ ra ở trên mặt.
Hôm nay lũ triều thần cũng phát hiện, Tâm tình của Bệ hạ rõ ràng so với hai ngày trước tốt hơn một chút.
Hiện tại bọn họ mơ hồ biết một quy luật, tâm tình của Bệ hạ chuyển đổi đại khái có quan hệ với Hoàng Hậu.
Hiện tại, cũng không ai còn ngu xuẩn nhận thức rằng nương nương thất sủng trong thời gian ngắn nữa, mất công đem mình chắn trước họng súng.
Hoàng Đế đi rồi, Tiết Tĩnh Xu dẫn theo cung nhân đi đến cung Thái Hoàng Thái Hậu.
Mấy ngày trước Thái Hoàng Thái Hậu còn tưởng rằng tình cảm Hoàng Đế đối với Hoàng Hậu nhạt dần. Sau này mới biết, hóa ra đúng là do Hoàng Hậu không cho phép Hoàng Đế vào tẩm cung của nàng.
Trong lòng bà không khỏi cảm khái bản thân già rồi, không theo kịp ý nghĩ của người trẻ tuổi nữa, càng không thể đem kinh nghiệm từ trước tới nay của mình để rập khuôn lên người của Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
Dù sao quan hệ giữa Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng hòa thuận, bà nhìn thấy cũng vui mừng.
Ước chừng qua mười mấy ngày, trong kinh liên tục có tin tức truyền đến, nữ nhi vị đại thần nào cùng thanh niên tài tuấn nào đó kết hôn.
Thiết nghĩ những người kia cũng biết rõ nữ nhi của mình không leo nổi, nên liền vì các nàng làm mai.
Trong lúc nhất thời, bà mối trong kinh thành là nghề làm ăn tốt nhất.
Nhưng vẫn còn một số người, vẫn còn do dự chọn người.
Một ngày này, đột nhiên Tiết phủ ở kinh thành gửi một phong thư cho Tiết Tĩnh Xu.
Sau khi Tiết Tĩnh Xu xem xong thì nhíu mày không nói.
Hóa ra Đại phòng mấy ngày này an phận lại có động thái mới.
Không biết Tiết Tĩnh Viện trong lòng nghĩ như thế nào mà ở bữa tiệc ngắm hoa của phủ Vĩnh Ninh Quận chúa, dùng thủ đoạn, làm chuyện bất chính với An Thân vương lại bị mấy người bắt tại chỗ.
Vậy mà An Thân vương lại sảng khoái nạp Tiết Tĩnh Viện làm di nương, hoặc đưa tới phủ làm Trắc phi cũng được.
Nhưng mà Đại phòng dường như không hài lòng lắm với kết quả này, liên tục quấy rối suy nghĩ muốn đến hành cung thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu làm chủ, hiện tại đã bị Chu lão thái quân cấm túc.
Mà phủ Vĩnh Ninh Quận chúa cũng không muốn từ bỏ ý đồ.
Ai cũng biết nữ nhi của Quận chúa Tiếu An Minh để ý An Thân vương, nhưng Tiết Tĩn Viện lại câu dẫn An Thân Vương ngay trong quý phủ của nàng ta, đây không phải là hung hăng chà đạp thể diện của nàng ta dưới lòng bàn chân à?
Hai ngày này, tin tức trong kinh thành truyền đi rất khó nghe, thậm chí ngay cả ngâm thơ luận họa cũng bị nói là có cấu kết với thanh niên tài tuấn khác, đều có người nói ra.
Chiếu theo tình thế này phát triển tiếp thì nàng ta đừng nói là mơ ước làm vương phi của An Thân vương, mà ngay cả Trắc phi hoặc di nương cũng có thể không làm được.
Bởi vậy, Chu lão thái quân viết thư, cầu chủ ý từ Tiết Tĩnh Xu.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cũng không rõ, vì sao Tiết Tĩnh Viện lại cam chịu đày đọa rơi xuống hoàn cảnh này, chẳng lẽ nàng ta không hiểu, lấy danh tiếng và địa vị hiện tại của Đại phòng, căn bản không đảm nhận nổi vị trí chính phi An Thân vương hay sao?
Huống chi, nàng ta lại dùng thủ đoạn không chính đáng, chẳng lẽ trông cậy vào việc Đoan Thái phi đồng ý cho một người không biết giữ trong sạch làm con dâu à?
Còn chưa kể nói đến câu nói truyền kì về đệ nhất mỹ nhân của An Thân vương còn không biết là thật hay giả nữa.
Beta: Tiểu Pi
Trong cung rất nhanh liền âm thầm bắt đầu thanh tẩy, mỗi ngày đều có người im hơi lặng tiếng biến mất, rồi sau đó có gương mặt mới được bổ sung.
Cả tòa cung điện, trên mặt vẫn sóng yên biển lặng nhưng ở bên dưới mạch nước ngầm so với trước kia thì càng phun trào mãnh liệt.
Mỗi người đều có mối lo nghĩ khác nhau về việc này, người thì không khỏi nơm nớp lo sợ đề phòng, chỉ sợ người mất tích tiếp theo là bản thân mình. Nhưng cũng có người không thẹn với lương tâm tất nhiên không cần lo lắng.
Tiết Tĩnh Xu biết rõ, đối với phương pháp này cũng không sạch sẽ hoàn toàn, rồi những gương mặt mới bổ sung vào thì cũng chưa chắc sẽ không phải là tai mắt nằm vùng của người khác. Nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý.
Nàng không thể nghĩ xa đến đó, trước mắt cũng không có năng lực có thể bố trí hành cung thành một cái thùng sắt kín kẽ không một kẽ hở được. Nàng chỉ cần để cho những người kia khi muốn tiếp tục cung cấp những tin tức ra bên ngoài, có thể nghĩ đến vết xe đổ hôm nay và cẩn thận suy nghĩ kĩ lần nữa.
Hậu cung có động tĩnh, tiền triều cũng không bình tĩnh được.
Cuối cùng có người không chịu nổi bị lợi ích mê hoặc, hoặc là giả nhận định Hoàng Hậu đã thất sủng, tự mình đề nghị có thể nhảy vào chỗ tốt của Hoàng Đế, vì vậy có đại thần dâng tấu, thỉnh Hoàng Đế chiêu mộ hậu cung.
Lần này, Hoàng Đế ngay cả chờ cũng không muốn, trên triều lền tước mũ quan của hắn, trách mắng hắn ly gián tình cảm của Đế Hậu, ý đồ dao động căn cơ quốc gia, có tâm hiểm ác như vậy nghĩ thôi cũng đáng hận, đem chức quan tước hẳn rồi trục xuất ra khỏi kinh, vĩnh viễn không trọng dụng nữa. Rồi tiếp tục hạ chỉ lần nữa, sau này nếu có người nhắc lại chuyện này thì sẽ cùng tội với người này.
Ý chỉ vừa được đưa ra, lời đồn đãi liền được phá bỏ.
Vốn dĩ có người rục rịch, thời điểm này toàn bộ đều thu mình lại, không dám có động tác gì nữa.
Những nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, vốn dĩ tính giữ nữ nhi lại chuẩn bị đưa vào trong cung, trước mắt nghe thánh chỉ này được ban ra, biết rõ ý định này là vô vọng, hoặc nói, ít nhất cũng phải đợi thêm hai năm, thời điểm hiện tại tình cảm Đế Hậu nồng nàn, là không có hi vọng rồi.
Bọn họ không thể không tính toán chuyện khác, đưa mắt nhìn sang còn có những Vương hầu công tử trẻ tuổi.
Trong đó người kiếm lợi nhất là An Thân vương.
Mặc dù hiện tại An Thân vương chỉ là một Vương gia nhàn tản phú quý, nhưng hắn còn trẻ, lớn lên lại soái, quan trọng hơn là nhà ngoại của hắn rất cao quý, danh vọng ở trong triều không thấp. Nếu Thân vương muốn vào triều, cũng không phải là không được.
Hiện tại trong kinh thành này có không ít nhóm nam nhân tài tuấn, chỉ là không có ai vượt qua An Thân vương được.
Nhưng vị Thân vương này, cũng có một câu lưu truyền khiến mọi người ai cũng biết, hắn muốn cưới đệ nhất thiên hạ mỹ nhân làm vợ.
Vì ý nguyện to lớn này, thậm chí ngay cả Nhị cô nương của Vĩnh Ninh Quận chúa, Tiếu An Minh như mỹ nhân vậy hắn cũng không nhìn trúng, thậm chí còn dây dưa kéo dài bao nhiêu năm với Đoan Thái phi, đến nay cũng không biết ai có thể thuyết phục ai.
Nói cách khác, nếu như ngươi muốn gả nữ nhi của mình cho An Thân vương thì cùng lắm chỉ được làm Trắc phi, có khi chỉ là làm di nương.
Rất nhiều người không quá cam tâm tình nguyện, dù sao giữa việc làm phi tần của Hoàng Đế so với Vương phi của Thân vương thì có sự khác biệt một trời một vực.
Phần lớn mọi người còn có mấy phần tự giác hiểu được nữ nhi của mình so với đệ nhất thiên hạ mỹ nhân không chung đường, bởi vậy lại đem mục tiêu chuyển lên những người trẻ tuổi khác.
Nhưng cũng có một hai người kì lạ, đối với mị lực của bản thân cực kỳ tự tin nên nghĩ có thể đoạt được chiếc ghế An Vương phi, ai ngờ đụng phải bức tường cứng không muốn quay đầu lại.
Chuyện này là nói sau.
-----
Hoàng Đế bị Hoàng Hậu cản ở ngoài cửa điện năm ngày, bây giờ giải lệnh cấm nên có vài phần giống như tiểu biệt thắng tân hôn. Chẳng những hàng đêm thấp thỏm không yên ở điện Yên ba, trong mỗi ngày ăn trưa cùng ăn tối thì nhiều lần đến ăn cùng với Hoàng Hậu.
Hôm nay sau khi dùng xong bữa tối, Đế Hậu hai người bước chậm rãi bên cạnh hồ sen.
Hoàng Đế đột nhiên vươn tay sờ bụng của Tiết Tĩnh Xu.
Đây là động tác gần đây hắn hay làm, Tiết Tĩnh Xu cũng đã thành thói quen.
Hoàng Đế sờ soạng trong chốc lát, giống như cảm giác đã sờ được cái gì, gật đầu, nói: "Hai ngày nay hoàng nhi đã lớn hơn rồi."
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười nhìn hắn: "Thiếp mới vừa dùng bữa tối xong, khẳng định bụng sẽ to hơn so với bình thường một chút. Sáng mai Bệ hạ sờ thử lại sẽ phát hiện Hoàng nhi ốm lại đấy."
"Phải không?" Hoàng Đế nói: "Vậy ta thử sờ lại xem."
Lần sờ này lại sờ rất lâu.
Tiết Tĩnh Xu thể nào cũng đoán được vài phần tâm tư của hắn, có lẽ sờ bé con trong bụng của nàng chỉ là cái cớ, Hoàng Đế này đang muốn ăn chút đậu hũ của nàng đây mà.
Chẳng qua, nàng cũng không nói ra, chỉ nói: "Trương Thái y từng nói, bụng của phụ nhân giống nhau, bắt đầu từ tháng thứ ba mới lộ bụng bầu, năm tháng sau đó sẽ như nổi khí lên vậy, lớn rất nhanh."
Hoàng Đế gật đầu, nghĩ đến cái gì, lại quay đầu hỏi nàng nói: "Mạn Mạn nàng nói, trong bụng này có khi nào có hai Hoàng nhi không nhỉ?"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Thiếp làm sao biết được. Nhưng mà trên đời này trăm người phụ nữ mang thai thì chưa chắc đã là song thai. Cơ hội này rất ít, Bệ hạ vẫn không nên ôm hy vọng thì hơn."
Hoàng Đế nói: "Không biết song thai có chuẩn mạch ra được không, ngày khác để Trương Chi Khung tới thỉnh mạch cho Hoàng Hậu, ta hỏi hắn một chút."
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Bệ hạ đừng có mà lại hỏi vấn đề khó khăn cho Trương thái y hoặc vấn đề kì quái gì đó nữa. Nếu không sau này thiếp rất khó mà nhìn mặt hắn."
Hoàng Đế nói: "Này có gì thẹn thùng? Khó trách da mặt của Hoàng hậu quá mỏng."
Tiết Tĩnh Xu âm thầm không còn gì để nói, trong lòng nghĩ, ta nào có da mặt mỏng, rõ ràng là Bệ hạ ngài da mặt dày không ai bằng.
-----
Ban đêm rửa mặt xong, hai người đi ngủ.
Hoàng Đế ôm Tiết Tĩnh Xu, sờ sờ chà xát.
Tiết Tĩnh Xu sao lại không biết ý đồ của hắn?
Nhưng mấy ngày nay, quả thực hai người đã rất lâu chưa thân cận, thấy Hoàng Đế nghẹn, trong lòng nàng cũng không đành lòng.
Nhớ tới đã có lần Hoàng Đế nắm hai tay nàng làm qua chuyện đó, nàng đỏ mặt cắn môi chủ động đưa tay thăm dò xuống dưới.
Nửa chừng thì bị Hoàng Đế cản lại, kinh ngạc nhìn nàng.
Tiết Tĩnh Xu quay mặt đi, không dám nhìn thẳng hắn. Làm được bước này rồi, đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng gì.
Nhưng sao bỗng dưng Hoàng Đế lại có cái loại chừng mực này vậy?
Trước đây Hoàng Hậu ỡm ờ thì hắn đều muốn cứng rắn kéo tay nàng làm chuyện xấu. Bây giờ khó có được lúc Hoàng Hậu tự chủ động, tất nhiên hắn nên nắm chắc cơ hội, được voi đòi tiên mới đúng.
Hắn cầm tay Tiết Tĩnh Xu, đưa tới bên môi hôn một cái, khàn giọng nói ra: "Lần trước đã khiến tay Mạn Mạn đau hai ngày, hôm nay chúng ta không cần tay, đổi cách khác đi."
Cách khác là cách gì, trước đây Hoàng Đế cũng từng nói với nàng, trừ hai tay ra còn có thể hai chân, thậm chí là...Song-nhũ.
(A Cảnh Nam mô *(((\(@v@)/)))*)
Đối với Tiết Tĩnh Xu mà nói, làm những chuyện này so với dùng hai tay càng thêm khó có thể thản nhiên chấp nhận.
Nàng lập tức hối hận vừa rồi mới chủ động, cố gắng thu hai tay mình về.
Sao Hoàng Đế có thể để nàng như ý, vịt đưa đến miệng rồi còn muốn bay đi?
Hắn thuần thục chặn trên miệng nàng lại, lại chế trụ hai tay của nàng, để nàng không có lực phản kháng rồi ăn sạch sẽ.
-----
Ngày thứ hai, Hoàng Đế càng thêm ân cần hầu hạ Hoàng Hậu dùng bữa.
Cung nhân đứng hầu ở bên, trong nội tâm đều kinh ngạc không thôi. Vì sao nương nương dùng sắc măt càng lạnh với Bệ hạ, thì Bệ hạ lại càng ân cần chu đáo? Đây rốt cuộc là chuyện quái gì? Sao khiến người ta xem không hiểu gì hết vậy?
Các nàng chỉ dám ở trong lòng hoang mang, ai cũng không dám biểu lộ ra ở trên mặt.
Hôm nay lũ triều thần cũng phát hiện, Tâm tình của Bệ hạ rõ ràng so với hai ngày trước tốt hơn một chút.
Hiện tại bọn họ mơ hồ biết một quy luật, tâm tình của Bệ hạ chuyển đổi đại khái có quan hệ với Hoàng Hậu.
Hiện tại, cũng không ai còn ngu xuẩn nhận thức rằng nương nương thất sủng trong thời gian ngắn nữa, mất công đem mình chắn trước họng súng.
Hoàng Đế đi rồi, Tiết Tĩnh Xu dẫn theo cung nhân đi đến cung Thái Hoàng Thái Hậu.
Mấy ngày trước Thái Hoàng Thái Hậu còn tưởng rằng tình cảm Hoàng Đế đối với Hoàng Hậu nhạt dần. Sau này mới biết, hóa ra đúng là do Hoàng Hậu không cho phép Hoàng Đế vào tẩm cung của nàng.
Trong lòng bà không khỏi cảm khái bản thân già rồi, không theo kịp ý nghĩ của người trẻ tuổi nữa, càng không thể đem kinh nghiệm từ trước tới nay của mình để rập khuôn lên người của Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
Dù sao quan hệ giữa Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng hòa thuận, bà nhìn thấy cũng vui mừng.
Ước chừng qua mười mấy ngày, trong kinh liên tục có tin tức truyền đến, nữ nhi vị đại thần nào cùng thanh niên tài tuấn nào đó kết hôn.
Thiết nghĩ những người kia cũng biết rõ nữ nhi của mình không leo nổi, nên liền vì các nàng làm mai.
Trong lúc nhất thời, bà mối trong kinh thành là nghề làm ăn tốt nhất.
Nhưng vẫn còn một số người, vẫn còn do dự chọn người.
Một ngày này, đột nhiên Tiết phủ ở kinh thành gửi một phong thư cho Tiết Tĩnh Xu.
Sau khi Tiết Tĩnh Xu xem xong thì nhíu mày không nói.
Hóa ra Đại phòng mấy ngày này an phận lại có động thái mới.
Không biết Tiết Tĩnh Viện trong lòng nghĩ như thế nào mà ở bữa tiệc ngắm hoa của phủ Vĩnh Ninh Quận chúa, dùng thủ đoạn, làm chuyện bất chính với An Thân vương lại bị mấy người bắt tại chỗ.
Vậy mà An Thân vương lại sảng khoái nạp Tiết Tĩnh Viện làm di nương, hoặc đưa tới phủ làm Trắc phi cũng được.
Nhưng mà Đại phòng dường như không hài lòng lắm với kết quả này, liên tục quấy rối suy nghĩ muốn đến hành cung thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu làm chủ, hiện tại đã bị Chu lão thái quân cấm túc.
Mà phủ Vĩnh Ninh Quận chúa cũng không muốn từ bỏ ý đồ.
Ai cũng biết nữ nhi của Quận chúa Tiếu An Minh để ý An Thân vương, nhưng Tiết Tĩn Viện lại câu dẫn An Thân Vương ngay trong quý phủ của nàng ta, đây không phải là hung hăng chà đạp thể diện của nàng ta dưới lòng bàn chân à?
Hai ngày này, tin tức trong kinh thành truyền đi rất khó nghe, thậm chí ngay cả ngâm thơ luận họa cũng bị nói là có cấu kết với thanh niên tài tuấn khác, đều có người nói ra.
Chiếu theo tình thế này phát triển tiếp thì nàng ta đừng nói là mơ ước làm vương phi của An Thân vương, mà ngay cả Trắc phi hoặc di nương cũng có thể không làm được.
Bởi vậy, Chu lão thái quân viết thư, cầu chủ ý từ Tiết Tĩnh Xu.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cũng không rõ, vì sao Tiết Tĩnh Viện lại cam chịu đày đọa rơi xuống hoàn cảnh này, chẳng lẽ nàng ta không hiểu, lấy danh tiếng và địa vị hiện tại của Đại phòng, căn bản không đảm nhận nổi vị trí chính phi An Thân vương hay sao?
Huống chi, nàng ta lại dùng thủ đoạn không chính đáng, chẳng lẽ trông cậy vào việc Đoan Thái phi đồng ý cho một người không biết giữ trong sạch làm con dâu à?
Còn chưa kể nói đến câu nói truyền kì về đệ nhất mỹ nhân của An Thân vương còn không biết là thật hay giả nữa.