Tin tức của muội muội nay chỉ có Thái Hậu biết, nhưng lão yêu phụ điên kia ngay cả mọi người cũng nhận không ra, hắn đi nhiều lần, cũng không có cách nào từ trong miệng nàng hỏi ra cái gì.
Nói hắn đã vào cung nhiều tháng rồi, một chút tin tức của muội muội cũng không có, thật không biết nàng đến tột cùng làm sao vậy.
“Cát nhân đều có thiên tướng, trẫm tin tưởng muội muội ngươi không có việc gì.” Mộc Nghị Sâm an ủi hắn như thế.
“Hi vọng như thế, chỉ cần một ngày không có nhìn thấy Uyển nhi, ta sẽ không buông tay.” Nói xong, hắn lại động thân ngồi dậy, kiên định nói.
“Trẫm cũng sẽ phái người đi điều tra, ngươi cũng đừng có lo lắng.” Hắn chính là thích bộ dáng thần thái sáng láng của hắn, chỉ cần Vãn Thu vừa lộ khuôn mặt tươi cười, toàn thân hắn đều cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, Mộc Nghị Sâm nhớ ra cái gì đó, cười ngồi vào bên cạnh hắn, “Đúng rồi, ngươi giúp trẫm giải quyết việc bức vua thoái vị, trẫm còn chưa có ban cho thưởng ngươi.”
“Không cần, ở trong cung có ăn có uống, không cần phải ban thưởng cho ta.” Thấy hắn ngồi càng ngày càng gần, cơ hồ muốn áp vào trên người mình, Phong Vãn Thu nhăn lại lông mày, hướng bên cạnh xê dịch.
Hai đại nam nhân, sát gần như vậy làm gì a...
Mặc dù biết Mộc Nghị Sâm đối với mình có ý tứ, mà hắn.. Tựa hồ cũng không phải chán ghét vị hoàng đế này như vậy... Nhưng hai nam nhân....
Không được, hắn vẫn là tạm thời cách đây xa một chút mới tốt.
“Không được, nếu trẫm không thưởng phạt phân minh, như thế nào phục chúng, ngươi vì trẫm làm nhiều như vậy, là lập công lớn, muốn được thưởng cái gì cứ mở miệng, trẫm đều tùy ngươi.” Phong Vãn Thu càng dịch chuyển, hắn lại càng gần hơn, lúc này còn một phát bắt được tay của đối phương.
“Ban thưởng gì ta đều không cần! Ngài thật muốn thưởng ta, không bằng là giúp đỡ, đừng dựa vào ta gần như vậy! Trời rất nóng nóng chết người!” Thấy hắn thật sự bám người, tâm lý Phong Vãn Thu hoảng hốt, lập tức đứng lên đi qua bên cạnh.
“Phải không? Thất nóng sao? Nhưng hiện tại đã vào thu a.” Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ một nửa, Mộc Nghị Sâm âm thầm cảm thấy buồn cười, đang muốn đứng dậy đi tới, lúc này Kha công công lại đi vào, trên tay còn bưng một cái bát sứ thanh hoa.
“Hoàng thượng, đây là hoa quế hạt sen ngự thiện phòng vừa làm, đồ ăn sáng hoàng thượng còn chưa có dùng, uống này có thể ấm áp thân mình.”
“Để xuống đi.” Chuyện tốt bị cắt đứt, Mộc Nghị Sâm nhìn cũng không nhìn một cái, vẫy tay để hắn đi xuống.
“Thơm quá a.” Phong Vãn Thu vừa thấy canh ngọt tản ra mùi hoa quế kia, bụng liền kêu ùng ục. Sáng nay hắn luôn luôn ở lãnh cung đề ra nghi vấn với Thái Hậu, nửa ngày cũng không ăn qua gì.
“Ngươi muốn ăn liền ăn đi.” Thấy bộ dáng ham ăn này của hắn, Mộc Nghị Sâm buồn cười, cười đem bát đẩy lên trước mặt hắn.
Vừa nghe có thể ăn, Phong Vãn Thu liền cười híp mắt, cầm canh qua, múc một muỗng để vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” Nhìn hắn ăn được ngon, Mộc Nghị Sâm vẻ mặt hứng thú nhìn hắn.
Một chén canh hoa quế hạt sen, hắn liền thỏa mãn. Phong Vãn Thu không muốn cầu cạnh như vậy, tựa như một trận gió nhẹ, ấm tâm của hắn.
“Ăn ngon.”
“Vậy trẫm cũng muốn thử.” Lời còn chưa dứt, Mộc Nghị Sâm liền đi qua, lập tức che lại môi của hắn.
“Ngô....” Bị dễ dàng đánh lén, Phong Vãn Thu vừa thẹn vừa giận.
Đều do mình chỉ lo ăn, hoàn toàn đã quên bên người còn cất giấu một con sói tham ăn, thật là đại ý mất Kinh châu [1].
Mộc Nghị Sâm hôn hồi lâu mới buông người trong lòng ra, giữa lúc gắn bó đều từ trong miệng Phong Vãn Thu mút đến mùi thơm hoa quế, làm cho hắn thoả mãn vô cùng.
“Mộc Nghị Sâm! Ngươi tìm đánh a! Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng thượng, ta liền không dám động tới ngươi!” Phong Vãn Thu oán hận mắng, hận không thể hảo hảo giáo huấn kẻ dâm đãng này, lại bị Mộc Nghị Sâm ôm vào trong ngực không thể động đậy.
“Vãn Thu, trẫm muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm ở bên tai của hắn thấp lẩm bẩm, thở ra nhiệt khí phun hết trên cổ của hắn. Chỉ là đơn thuần ôm người này, trong lòng liền kinh hoàng không thôi, hắn chưa từng như hiện tại, khát vọng một người như thế.
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì...” Bị thanh âm bao hàm dục vọng của đối phương làm sợ tới mức trừng to mắt, hắn giơ chân lên muốn đá Mộc Nghị Sâm, ai ngờ dưới bụng đột nhiên xông lên một cỗ khí nóng, làm cho cả người hắn xụi lơ, một chút khí lực đều không dùng được.
“Trẫm sẽ rất ôn nhu, sẽ không làm đau ngươi.” Thấy hắn vô lực phản kháng, Mộc Nghị Sâm chỉ xem là hắn muốn nghênh còn cự, lập tức ôm lấy hắn, thả tới trên long sàng, sau đó lấn người lên.
“Quản ngươi ôn nhu hay không, ngươi muốn ôm thì ôm các phi tử của ngươi đi.” Phong Vãn Thu ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ tứ chi một chút khí lực cũng không có, thân mình giãy dụa, lơ đãng cọ đến bộ vị không nên cọ đến, lửa cháy sạch cả người hắn lại càng mạnh, làm cho hắn thở dốc không thôi... Đáng chết, hắn đến tột cùng làm sao vậy?
Lúc này, Mộc Nghị Sâm cũng phát hiện không đúng. Cho dù hắn cực kỳ muốn dưới thân người này, nhưng biết, Vãn Thu cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ.
Lại nhìn hắn tuy rằng vẫn kháng cự chính mình, lại cả mặt đỏ hồng, không ngừng thở phì phò, ngực phập phồng không nhừng, ánh mắt dần dần mê ly.
Bộ dáng này rõ ràng là trúng xuân dược!
“Vãn Thu, ngươi không sao chứ?” Vỗ về hai gò má nóng bỏng của hắn, lý trí dần dần thu hồi, Mộc Nghị Sâm không hiểu chút nào. Vãn Thu làm sao có thể trúng xuân dược?
“Ta... Ta có thể có chuyện gì....” Nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, đột nhiên Phong Vãn Thu cũng bắt đầu cảm giác mình dạng này không đúng lắm.
Hắn đây là làm sao vậy? Có phải là Mộc Nghị Sâm hạ độc đối với hắn hay không?
Nhưng nếu thật sự là Mộc Nghị Sâm hạ thuốc, hắn làm sao lại hỏi....
Hai người này không biết, hôm nay đầu bếp ngự thiện phòng phụ trách làm món điểm tâm ngọt, vì chuyện riêng của cậu em vợ cùng muội hắn, lén hướng người quen thái y viện cầu mấy bao hợp hoan tán, lại bởi vì vội vàng làm điểm tâm cho đám nương nương, tùy tay đặt, làm cho đầu bếp nhỏ tưởng lầm là đường phấn, lại thêm vào canh hoa quế hạt sen của hoàng, mà nay lại đánh bậy đánh bạ, làm cho Phong Vãn Thu ăn.
“Vãn Thu, ngươi...” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt Mộc Nghị Sâm rơi xuống trên bát sứ kia, “Là canh hạt sen kia!”
Mới vừa rồi Vãn Thu chỉ ăn thứ này, muốn hạ thuốc, cũng chỉ có chén canh ngọt kia mới có thể! Vãn Thu nuốt vào cả bát, nếu không có việc gì mới kỳ quái.
“Ý tứ của ngươi....” Phong Vãn Thu nghe, lập tức hiểu rõ ra, cũng thầm kêu không ổn trong lòng.
“Nô tài chết tiệt! Là người nào người can đảm làm chuyện tốt này!” Mộc Nghị Sâm giận dữ, nhưng trước mắt không phải thời điểm tức giận, như thế nào giúp Phong Vãn Thu thư giải dược tính mới là chính sự.
Hắn cũng không muốn tại dưới loại tình huống này giữ lấy Vãn Thu, nhưng hắn không giống với người thường, cho dù tìm nữ tử, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề. Huống hồ hắn cũng không thích để cho người khác chạm vào Vãn Thu của hắn.
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Phong Vãn Thu khó nhịn uốn éo người. Nếu không phải nay cả người hắn xụi lơ vô lực, thật muốn đem tội khôi đầu sỏ giết ngàn đao đánh thành đầu heo.
Chết tiệt hắn đến tột cùng l chọc người nào, uống canh ngọt cũng có thể trúng xuân dược.... Đã biết bộ dáng, cho dù Mộc Nghị Sâm không ý đồ đối với hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ chủ động dán lên!
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ giúp ngươi.” Vượt qua quyết tâm, Mộc Nghị Sâm vươn tay muốn kéo vạt áo của hắn.
“Ngươi... Đừng tới đây....” Phong Vãn Thu gian nan chống đẩy, còn muốn vãn hồi tình thế, đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.
“Vãn Thu, ngươi đừng sợ, trẫm đang giúp ngươi.” Trong nháy mắt, Mộc Nghị Sâm liền đem áo của hắn bóc đi, chỉ dư một cái quần lót.
Phong Vãn Thu vô lực kháng cự, chỉ cảm thấy Mộc Nghị Sâm chạm nhẹ từng cái, đều đã làm cho khô nóng trong cơ thể thối lui một ít, khó nhịn xôn xao trong cơ thể cũng tốt hơn một ít, dần dần, kháng cự của hắn cũng mềm nhũn ra.
Mộc Nghị Sâm tiến đến, nhẹ mút lấy quả hồng mê người trước ngực hắn, lưỡi ướt át liếm láp nụ hoa mẫn cảm, kích thích dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của hắn.
“Thoải mái sao?” Thấy nụ hoa đỏ bừng đã biến thành màu đỏ tím, Mộc Nghị Sâm mới dời đi trận địa, từ cổ của hắn một đường hôn đi lên, cuối cùng khẽ cắn ở vành tai hắn.
“Cái gì?”
“Nghe rõ chưa, trẫm thích ngươi, trẫm chỉ muốn ngươi.” Mộc Nghị Sâm nhẹ giọng thấp lẩm bẩm ở bên tai của hắn, kể ra tiếng lòng của mình.
“Ngươi nói cái gì....” Nhưng đầu óc Phong Vãn Thu loạn một đoàn, lại có chút sợ hãi. Lý trí nói cho hắn biết, hai người bọn họ đều là nam tử, như vậy là không được! Nhưng thân mình hắn lại không tự chủ được đáp lại Mộc Nghị Sâm, ngóng chờ đụng chạm càng sâu.
Tay Mộc Nghị Sâm giống như có ma lực, không ngừng lay động lửa trong cơ thể của hắn, làm cho thế lửa càng lúc càng lớn, cháy sạch thần trí hắn mơ hồ.
Hôn dọc theo cổ đến ngực, lại rơi xuống bụng, Mộc Nghị Sâm một phen xé xuống che đậy cuối cùng của Phong Vãn Thu, thân mình màu mật ong trơn bóng trắng trợn hiện ra ở trước mặt của hắn.
“Ngươi.... Ngươi không phải thái giám!” Nhìn cao ngất dâng trào giữa hai chân Phong Vãn Thu, Mộc Nghị Sâm có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn không nhìn lầm chứ, đồ vật tức giận bừng bừng giữa hai chân Vãn Thu kia...
Nói như vậy, Vãn Thu không phải thái giám, vậy hắn vì sao phải lừa hắn?!
“Ta... Ta khi nào thì nói mình là thái giám...” Phong Vãn Thu chỉ cảm thấy chính mình sắp bị nướng chín, đầu choáng váng nặng nề, nghe được vấn đề liền thuận miệng trả lời.
Hiện tại hắn đã bỏ đi rồi, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì hắn không biết, hắn chỉ cầu ai có thể mau chút giúp hắn tán đi nhiệt độ bỏng toàn thân của hắn.
Hắn vừa nói, Mộc Nghị Sâm mới nhớ tới, Phong Vãn Thu xác thực từ đầu tới đuôi cũng chưa nói qua hắn là thái giám, là hắn thấy hắn mặc phục sức thái giám liền cho rằng như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, là thái giám cũng tốt, không phải cũng thế, hắn nhận định Phong Vãn Thu, cũng không thả hắn đi!
“Mặc kệ ngươi có phải thái giám hay không, trẫm đều muốn ngươi.” Nói xong, hắn đối với môi đỏ mọng hộc hơi thở nóng rực kia, thật sâu hôn lên, giống như muốn một ngụm nuốt hắn, bàn tay to dày rộng theo bụng bằng phẳng của hắn sờ soạng xuống, rất nhanh liền tới đến giữa hai chân của hắn....
“Ngươi làm cái gì?!” Phong Vãn Thu muốn bắt bàn tay to không an phận kia, nhưng vẫn không ngăn cản được tiến công cường thế của Mộc Nghị Sâm.
Cảm giác nóng rực dưới thân bị người cầm xoa lấy, hắn thở hốc vì kinh ngạc, kìm lòng không được uốn éo người. "A... Dừng tay...”
“Vãn Thu, trẫm tuyệt sẽ không phụ ngươi!”
Nghe được câu này, trong đầu của hắn rối loạn một trận, nhưng dục vọng thuỷ triều tùy theo mà đến lại khiến suy nghĩ của hắn rối loạn, không còn kịp suy tư nữa liền đã hoàn toàn trầm luân.
Môi Mộc Nghị Sâm lại từ trên mặt của hắn chuyển qua trước ngực hắn, không ngừng mút lấy quả sưng, bàn tay to cầm phân thân kiên đĩnh của hắn không ngừng vuốt, thế công song trọng làm hô hấp của Phong Vãn Thu hỗn loạn, trong mắt sáng tràn đầy tình cảm mãnh liệt, một trận lại một trận cảm giác tê dại như sóng to che mất ý thức của hắn, làm cho hắn chỉ có thể không ngừng rên rỉ khóc nức nở.
“Yên tâm, trẫm sẽ không thương hại ngươi....”
Theo câu hứa hẹn này, Mộc Nghị Sâm lại hôn lên môi của hắn, thân thể hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, không có một tia khe hở.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đại ý mất Kinh Châu: Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
Từ trước đến nay đều nói bí mật của hoàng cung không ít, nhưng đây đều là cách nói của cung nhân ở ngoài. Kỳ thật giấu không được bí mật nhất, đúng là trong thâm cung.
Ở hoàng cung, nhất là bên người các chủ tử, gió thổi cỏ lay gì đều giấu giếm không được.
Công công trẻ tuổi mới tới bên người hoàng thượng, nghe nói ở khi hoàng thượng say rượu chiếu cố một đêm, liền từ tiểu thái giám làm việc lặt vặt, điều đến ngự tiền phụng dưỡng, nay thân thuộc với vua, là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.
Tuy rằng đương sự cực lực an phận, không muốn để người chú ý, nhưng chuyện này không quá hai ngày, đã truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
“Ngươi chính là Phong công công sao?” Giọng nữ nũng nịu từ trên đầu vang lên, làm cho Phong Vãn Thu đang ghé vào trên lan can chợp mắt hoảng sợ, thiếu chút nữa lăn xuống.
“Ngươi là ai a?” Liên tục vỗ lồng ngực của mình, rất muốn vuốt xuống tim đập, hắn trừng mắt người tới.
Đó là một nữ tử thanh xuân ước chừng mười tám, mười chín tuổi, đang mặc cung trang, tuy rằng không phải chủng loại hoa phục đám nương nương kia mặc, nhưng xem ra hẳn là cũng không phải cung nữ.
Nghĩ vậy, dụng ý của đối phương, Phong Vãn Thu liền đại khái đoán được.
“Xem ra ngươi chính là.” Nữ tử cung trang nói xong, từ trên tay lấy cái túi thêu hoa tốt, nhét vào trong tay hắn, nặng trịch, không cần nhìn cũng biết bên trong là cái gì.
“Ta là Tống mỹ nhân, lễ mọn nho nhỏ không thành kính ý, làm phiền Phong công công ở thời điểm hoàng thượng cao hứng, thoáng nói một chút về ta.” Tống mỹ nhân nói xong, thẹn thùng cúi đầu.
Người nào cũng biết, thái giám trong cung mặc dù không có bao nhiêu quyền lực thực chất, nhưng bởi vì đi theo bên người hoàng thượng hầu hạ, có thể nó cơ hội nói cũng nhiều, nhất là vài cái đại thái giám ngự tiền (trước mặt vua), lại là đối trượng ngay cả quan lớn đương triều đều nịnh bợ.
Phong Vãn Thu không thể so với một ít đại thái giám có chân rết, nhưng nghe nói gần đây hoàng thượng tin hắn, Tần phi hậu cung cũng thường thường tặng quà, đó là hi vọng hắn có thể ở trước mặt hoàng thượng thay họ nói tốt, mà được đến đế vương lâm hạnh.
Ngay từ đầu gặp được loại sự tình này, hắn còn ngớ ngẩn không hiểu, nhưng một lần, hai lần tiếp, hắn cũng thông suốt.
“Xem ngài nói gì vậy, chúng ta đều là người coi sắc mặt bề trên ăn cơm, ngài yên tâm, ta nhất định thay ngài nói tốt vài câu ở trước mặt hoàng thượng, về phần quà này, ngài thu hồi đi.” Phong Vãn Thu đem túi đẩy trả lại cho Tống mỹ nhân.
Người ngoài đều nói hoàng cung tốt, nhưng hơn mười ngày sau, hắn lại thấy rõ hậu cung này có bao nhiêu đáng sợ.
Hôm nay được sủng ái, tất cả mọi người đến nịnh bợ lấy lòng, ngày mai thất sủng, tất cả mọi người đánh rắn giập đầu. Huống hồ mỹ nữ hậu cung nhiều không thắng ít, bao nhiêu người chỉ có một đêm lâm hạnh, sau liền ngay cả mặt hoàng đế đều không thấy được, có tiền liền nhét chút bạc cho thái giám bên người hoàng thượng oẳn tù tì, không có tiền cũng chỉ có thể khô thủ lãnh cung, đợi tuổi tác già đi.
Chớ nói chi là quý phi nương nương, có thể ngồi trên vị trí này làm chủ tử, đều có thế lực bối cảnh dựa vào, những thế lực này tại triều đình đấu, ở phía sau cung, những nương nương cũng đấu, chuyện hãm hại tranh thủ tình cảm ùn ùn, mà tao ương thường thường là cung nữ hầu hạ bên cạnh, hoặc là Tần phi không có chống đỡ.
Đã nhiều ngày nghe hắn được sủng ái, nhiều người đến tặng lễ, có khi là tự mình đưa, có phái hạ nhân đưa, từ trong yêu cầu của những người này, hắn cũng ngửi ra không ít cách thức. Đồng thời cũng càng thêm kiên định ý tưởng muốn đem muội muội mang ra hậu cung ăn thịt người này.
“Này... Công công là ngại này lễ không đủ?” Thấy hắn đem túi trả trở về, Tống mỹ nhân lộ ra biểu tình sốt ruột.
“Ngài đừng nóng vội, nói tốt cho ngài, cũng không phải chuyện gì không được, sao không biết xấu hổ thu lễ của ngài.” Ánh mắt của Phong Vãn Thu chuyển động, lại nói: “Bất quá ta muốn xin ngài giúp ta hỏi thăm chút chuyện, ngài thường ở phía sau cung đi lại, không biết có nghe qua một người cung nữ tên là Uyển nhi hay không?”
Đây là chiêu số đã nhiều ngày hắn dùng để ứng phó nương nương, mỹ nhân tặng lễ, hắn không tham tài, cũng không thích nhận hối lộ, tự nhiên là sẽ không lấy mấy thứ này. Đám nương nương đưa lễ hắn không tốt chối từ, sau khi nhận lấy liền toàn bộ lấy về cho hoàng thượng. Về phần phi tần khác, hắn đều chối từ, nhưng trái lại xin các nàng hỗ trợ, hỏi thăm tin tức muội muội này có thể sánh bằng chính hắn một mình mò kim đáy bể mà tìm, phải nhanh hơn.
“.... Uyển nhi? Tên này ta chưa từng nghe qua.” Tống mỹ nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Phong Vãn Thu nghe vậy không khỏi suy sụp mặt.
“Bất quá công công nếu là muốn tìm người, biết năm nào tiến cung, lại biết tên…, thật ra có thể đi dịch đình điều tra thêm, xem năm đó là phân công đến cung của nương nương nào.”
“Nha, là thế này phải không? Vậy đa tạ ngài, ta lại điều tra thêm.” Nghe được có lẽ có manh mối, Phong Vãn Thu mừng rỡ hướng Tống mỹ nhân vái chào, rồi sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi hạ triều, Mộc Nghị Sâm mang theo một thân mỏi mệt hồi cung, cho lui cung nhân, nằm chết dí một bên giường êm nhắm mắt dưỡng thần.
Gần đây đã nhiều ngày, chúng thần thượng triều càng ầm ỹ càng hung, ở mặt ngoài là vì chuyện Hoàng Hà lũ lụt, kì thực là một ít phái ngoại thích (bên ngoại) của Thái Hậu, cùng đại thần ủng hộ tân đế đang đấu sức.
Sớm mấy năm, khi hắn vẫn còn quá trẻ, mẫu hậu thừa dịp phụ hoàng ôm bệnh cực lực khuếch trương thế lực ngoại thích, nay đã ở trong triều đình đâm rễ, muốn nhổ không dễ dàng như vậy. Nếu không phải trước khi lâm chung phụ hoàng mệnh mệnh vài vị trọng thần phụ tá hắn, lại lưu lại di chỉ cho vài tướng quân chưởng quản binh quyền, ngôi vị hoàng đế này của hắn chỉ sợ sớm đã chắp tay cho người ta...
Chính là mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Mộc Nghị Sâm liền đau lòng như cắt. Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, rõ ràng là cốt nhục, vì sao mẫu hậu chính là không muốn thấy hắn ngồi ngôi vị hoàng đế này?
Chẳng lẽ thật sự muốn hắn thoái vị cho hoàng đệ, thuận mẫu hậu đắc ý, nàng mới bằng lòng bỏ qua sao?
Càng nghĩ đầu càng đau, Mộc Nghị Sâm lắc đầu, kêu một tiếng, “Có ai không, dâng trà.”
Đợi trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh, hắn lại bảo một câu, “Tiểu Phong tử, dâng trà.”
Vẫn không có phản ứng.
“Phong Vãn Thu, lại đây cho trẫm!” Mộc Nghị Sâm lại hét lớn một tiếng.
“Đến đây, có chuyện gì không?” Phong Vãn Thu từ nóc nhà vượt qua trên xà nhà xoay người rơi xuống đất, lại nhẹ buông thả tự tại vỗ vỗ tro bụi dính trên người.
Theo thường lệ, hoàng đế lâm triều, trừ bỏ tổng quản bên người, hoạn quan dư khác không thể đi theo, bởi vậy Phong Vãn Thu luôn thừa dịp lúc này về phía sau cung đi dạo, hỏi thăm tin tức muội muội. Hắn cũng là ở trước đó không lâu Mộc Nghị Sâm hạ triều mới trở về, đang muốn ở trên xà nhà chợp mắt, đã bị kêu rơi xuống.
“Trẫm vừa rồi gọi ngươi, sao ngươi không trả lời?”
“Trong này vừa rồi có người kêu Tiểu Phong tử, ta là cái gì phải trả lời.” Móc móc lỗ tai, nhún vai, Phong Vãn Thu một bộ dáng đương nhiên.
Nói đến đây cái, hắn còn tức, từ ngày ấy đạt thành giao dịch, hoàng thượng liền cho hắn một cái tên khó nghe như thế. Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử, người không biết còn tưởng rằng hắn gọi kẻ điên nhỏ, nếu hắn trả lời chính là ngu ngốc!
Nghe nói như thế, Mộc Nghị Sâm nhịn không được mở miệng cười, vẫn là cả giận nói: “Nhớ kỹ, ngươi chính là Tiểu Phong Tử, đây là ý chỉ của trẫm, ngươi dám kháng chỉ?”
Kỳ thật ngày ấy hắn chính là tùy ý kêu, không nghĩ tới Phong Vãn Thu phản ứng lớn như vậy, làm cho hắn cảm thấy thú vị cực kỳ, liền không thay đổi miệng. Ba ngày hai hôm trêu chọc người này như vậy, hắn cũng thấy rất thú vị.
“Wey wey Wey, đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cho dù ngươi là hoàng đế, cũng không thể nói sửa liền sửa a!” Phong Vãn Thu nghe hắn nói như vậy, cũng không vui rồi, chu miệng kháng nghị.
“Ngươi......” Mộc Nghị Sâm cảm thấy buồn cười. Lời nói hắn nói ra chính là thánh chỉ, cho dù hay nói giỡn, những đại thần kia cũng đều kinh sợ làm thực, nào có cơ hội cùng người cãi nhau giống vậy.
Hắn đang muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên, một vị thiếu niên bộ dáng mười hai, mười ba tuổi không để ý cung nhân ngoài cửa ngăn trở, nhảy vào trong điện. Thiếu niên này đầu đội mũ vàng, môi hồng răng trắng, thảo được người thích, mắt sáng như sao, vừa thấy hắn liền reo lên: “Hoàng huynh, hoàng huynh.”
“Tuyên hoàng đệ, chuyện gì.” Nhìn phía người tới, nụ cười trên mặt Mộc Nghị Sâm liền biến mất hầu như không còn, chuyển ra uy nghi đế vương.
“Hoàng huynh, mẫu hậu không cho ta tập võ.”
“Không cho thì không cho, trước đó vài ngày ngươi không phải mới làm thương chính mình, mẫu hậu lo lắng ngươi, ngươi nghe nàng.”
“Mặc kệ, hoàng huynh, ta muốn tập võ, ta sẽ không lại làm thương chính mình.” Mộc Nghị Tuyên thấy ngay cả hoàng huynh cũng không đứng ở cạnh mình, đùa giỡn lên tính tình tranh cãi ầm ĩ không ngớt, một chút bộ dáng hoàng tử đều không có.
Phong Vãn Thu ở bên nhìn nhíu mày. Đã nhiều ngày hắn đi lại ở trong cung, cũng nghe nói một ít chuyện về vị hoàng tử này.
Theo lý mà nói, tân hoàng đăng cơ, những hoàng tử khác đều được xuất cung, đến chỗ của họ. Nhưng Thái Hậu từ trước đến nay đau sủng con thứ hai, hoàng thượng là hiếu tử, hơn nữa Tuyên vương chưa trưởng thành, mới phá lệ cho phép hắn ở lại trong cung.
Thấy Mộc Nghị Tuyên lôi kéo ống tay áo Mộc Nghị Sâm la hét ầm ĩ muốn tập võ, tựa như đứa nhỏ không đòi được đường để ăn. Nghĩ đến lời nói của Mộc Nghị Sâm khi say rượu, Phong Vãn Thu không khỏi nhíu mày. Xem bộ dạng này của Tuyên vương, làm sao có thể gánh chịu nổi trọng trách đứng đầu một quốc gia này? Làm không tốt, ấu chủ (chủ trẻ) vào chỗ, cuối cùng vẫn là Thái Hậu buông rèm chấp chính, vậy thiên hạ chẳng phải là đại loạn?
Hi vọng ngày ấy hoàng thượng thật sự say rượu nói lỡ, không phải thật sự muốn nhường ngôi mới tốt.
“Đủ! Trong này là ngự thư phòng, không phải địa phương cho ngươi đùa giỡn tính tình! Mẫu hậu muốn không cho ngươi học võ sẽ không cho học, còn không mau lui xuống đi!” Mộc Nghị Sâm cũng bị biến thành tâm phiền ý loạn, mặt rồng giận dữ, lớn tiếng hét lớn, sợ tới mức Mộc Nghị Tuyên không dám mở miệng nữa.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có thái giám thông báo nói: “Thái Hậu giá lâm.”
“Tuyên nhi.” Theo sau, một phụ nữ mặc cung trang hoa lệ đỏ vàng đan xen, đầu đội mũ bạc, tướng mạo đẹp chậm rãi đi vào ngự thư phòng.
Người cả phòng lập tức quỳ xuống. Phong Vãn Thu từ dưới liếc trộm vị Thái Hậu này. Nghe nói nàng nguyên bản đều không phải là nguyên phối của tiên hoàng, là ở sau khi hoàng hậu tiền nhiệm qua đời, mới từ phi tử lên chính. Lấy tuổi tác tính ra, nàng nay cũng có thể hơn tuổi, nhưng bảo dưỡng tựa như ba mươi, tư sắc đẹp nhất hậu cung năm đó vẫn chưa giảm xuống.
Thấy là mẫu hậu giá lâm, Mộc Nghị Sâm cũng dẫn đệ đệ hướng Thái Hậu thỉnh an.
Nhưng Thái Hậu lại đối người quỳ cả phòng, bao gồm hoàng đế Mộc Nghị Sâm làm như không thấy, chỉ là tiến lên nói chuyện với Mộc Nghị Tuyên.
“Tuyên nhi, ngươi đứa nhỏ này sao bướng bỉnh như thế, không phải mẫu hậu không cho ngươi tập võ, ngươi xem một chút, mới luyện vài ngày, trên người bị thương khắp nơi, mẫu hậu đây là đau lòng ngươi a.” Nàng vuốt mặt con thứ hai, trong mắt tràn đầy thương yêu.
“Trong này là ngự thư phòng, là địa phương hoàng thượng nghị sự, về sau không thể đến hồ nháo rồi, biết không? Đến đây đi, cùng mẫu hậu hồi cung đi.”
“Đã biết, mẫu hậu.” Mộc Nghị Tuyên vụng trộm liếc mắt nhìn hoàng huynh vẫn cúi đầu hành lễ, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng vẫn là nuốt trở về, nhu thuận gật đầu, cùng Thái Hậu rời đi.
Đợi Thái Hậu rời đi, lúc này Mộc Nghị Sâm mới ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm, quét mắt nô tài quỳ cả phòng, không vui phất phất tay, “Đều cho trẫm đi ra ngoài, không ý chỉ của trẫm ai cũng không được tiến vào.”
Tất cả cung nữ thái giám biết chủ tử đang giận trên đầu, một câu cũng không dám nói, nhanh chóng lui ra ngoài.
Quay đầu ngồi trở lại trên giường êm mọc lên hờn dỗi, Mộc Nghị Sâm nhếch lên mắt, liền gặp được Phong Vãn Thu vẫn đứng ở một bên, khẩu khí không tốt hỏi: “Sao ngươi còn không đi ra ngoài, không nghe thấy trẫm nói sao?”
“Dù sao ngươi nói những người đó lý, khẳng định không bao gồm ta.” Phong Vãn Thu cười hì hì trả lời một câu, rồi sau đó ự cầm lấy ấm trà, rót ly trà cho Mộc Nghị Sâm, “Nha, uống một ngụm trà, xin bớt giận.”
Vươn tay nắm ly trà ấm áp, nếm hớp trà, nhìn nhìn lại người trước mắt sang sảng tươi cười, Mộc Nghị Sâm chợt cảm thấy ủy khuất cùng phiền lòng vừa rồi tiêu tán một ít.
Người này rất có ý tứ, hoàn toàn không đem hắn hoàng thượng này để ở trong mắt, bất quá nhìn bộ dáng tự do tự tại này của hắn, trong tâm cũng là sảng khoái, Mộc Nghị Sâm cũng không so đo Phong Vãn Thu không lớn không nhỏ.
Hắn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, Phong Vãn Thu lại cứ thế ngồi xuống ở bên kia ngự tháp, cũng rót ly trà cho mình. "Ta nói a, ngươi hoàng đế này làm cũng thật đủ vất vả, mọi người đều nói 『vừa vào hầu môn sâu tựa như biển』, ta xem đế vương gia này của ngươi mới thật sự là rất không thấy đáy dược.”
Rõ ràng đều là thân cốt nhục, thái độ Thái Hậu đối đãi Tuyên vương, cùng thái độ đối hoàng thượng dùng khác biệt để hình dung cũng không quá.
Mộc Nghị Sâm không biết nên nói cái gì đó, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu, “... Làm hoàng đế, chính là như vậy.”
Phong Vãn Thu liếc mắt nhìn hắn, thấy biểu tình cô đơn của hắn, tựa như đứa nhỏ chiếm không được niềm vui của mẫu thân, không biết mình làm sai cái gì, vẻ mặt ủy khuất đến làm cho người thấy luyến tiếc. Bộ dáng này hắn cũng chỉ ở ngày hoàng thượng say rượu gặp qua, bình thường hắn tổng bưng uy nghiêm đế vương, ai biết trong tâm hắn có bao nhiêu cô đơn.
Mấy Tần phi hậu cung kia mỗi ngày tranh thủ tình cảm đoạt quyền, thế lực hậu cung phân bố, nghiễm nhiên cũng là triều đình nhỏ, hoàng thượng trên triều đình đấu đá với các đại thần, hạ triều trở lại hậu cung, còn phải ứng phó tâm cơ của những nương nương, nào có người cùng hắn nói lời trong tim. Cũng khó trách tuổi hoàng thượng so với chính mình còn nhỏ, đã một bộ dáng lão thành.
Nghĩ vậy, Phong Vãn Thu liền không nhịn được vươn tay đi sờ sờ đầu thiếu niên hoàng đế.
Nhưng mới sờ hai cái, đã bị Mộc Nghị Sâm đẩy ra một cái, “Ngươi làm gì!” Đầu hoàng đế há ai cũng có thể tuỳ tiện động vào?
Nhưng Phong Vãn Thu lại cảm thấy không có gì không ổn, tay bị đẩy ra cũng không giận, vẻ mặt cợt nhả nói: “An ủi ngươi chứ sao.”