Nàng nghẹn ngào bắt được một cánh tay, ôm chặt lấy, không ngừng khóc.
Chu Hạo Hi nhìn nàng lệ nhan đỏ bừng. Trên mặt nàng có nước mắt, có mồ hôi, hắn không dám tưởng tượng xuân dược kia làm nàng đau đớn đến như vậy. Mà hắn thật sự không đành lòng thấy nàng tiếp tục thống khổ thêm nữa.
Hắn di chuyển thân mình, một tay chế trụ hai tay của nàng cố định ở trên đầu, ôn nhu cúi người nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên đôi môi của nàng. Một tay nhẹ nhàng rút đi khăn quàng vai, hồng y, lại thấy trên cổ nàng đang đeo khô lâu quỷ dị. Hắn khẽ nhăn lông mày, suy nghĩ có muốn hay không thay nàng cởi xuống. Nhưng nàng đang không thoải mái, cả người giống như hỏa tại thiêu. Nàng khổ sở rơi lệ cầu khẩn, kích động uốn éo người, “Cứu ta, cứu ta…”
Hắn không hề để ý tới cái khô lâu kia nữa, thấp giọng trấn an, “Xuỵt, từ từ sẽ đến, đem ngươi giao cho ta…”
Kế tiếp, hơi thở nồng đậm dục vọng tràn đầy bao phủ nàng. Nụ hôn của hắn trở nên cuồng dã, một đôi tay vuốt ve thân thể trong suốt đẹp mê người của nàng. Nàng mềm yếu rên rỉ, khó kiềm chế được khát vọng. Mãi cho đến khi phần thân đẫy đà phía trên của nàng dựa sát hướng vào lồng ngực ấm áp đang để trần của hắn, nàng thở gấp một tiếng. Không thể kìm chế mà di chuyển đôi tay đi đến vuốt ve tấm lưng cứng rắn kia cùng lồng ngực cường tráng. Nàng cái gì cũng không biết, ý thức hoàn toàn bị một khoái cảm kịch liệt khó tả chiếm cứ, mơ hồ cảm nhận vật nóng hổi to lớn của hắn xâm chiếm vào cơ thể. Một cảm giác không hiểu là đau đớn hay thỏa mãn chiếm giữ. Nàng giữ thật chặt leo lên người của hắn, một lần lại một lần không ngừng tiến về phía trước lấp đầy, ham muốn kích thích đòi hỏi không ngừng, cho đến khi mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.
~*~
Tại Phượng Minh Miên.
Tỉnh lại Tô Yên Nhi phát hiện mình toàn thân trần truồng, chỉ mang có khô lâu lại đang dựa sát ở trong ngực nam nhân. Mà trong người của nàng tác dụng của xuân dược đã thối lui. Điều này cho thấy sự trong sạch của nàng đã bị hủy.
Một kiếp này đúng là vẫn là tránh không khỏi.
Nàng đôi mắt đẹp buồn bã rưng rưng hạt lệ nơi khóe mắt. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài nuốt đi nỗi đau. Nàng không thể ra vẻ hèn yếu chỉ thêm làm Thiệu Hoằng Văn, nam nhân tà ác này càng thêm đắc ý.
“Ngươi đã tỉnh?”
Di? Nàng sửng sốt. Không phải thanh âm của Thiệu Hoằng Văn?! Nàng kinh ngạc thật nhanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn nhan nhìn như xa lạ vừa không xa lạ gì. Nàng nheo lông mày vừa nghĩ, đúng lúc nàng đang muốn cắn lưỡi tự vận——
“Là công tử đã cứu ta?”
Chu Hạo Hi nhìn khuôn mặt nàng lộ ra vẻ cảm kích, khẽ mỉm cười, không khỏi phải kính nể nàng. Ở dưới tình cảnh này, nàng không những không đau buồn hơn nữa còn tỉnh táo cảm tạ? Nếu không phải xác định hắn đã chiếm đi tấm thân xử nữ kia, hắn nhất định hoài nghi nàng là cô gái ‘bán hoa’ đã sớm rất quen cảnh thân mật này.
“Cô nương cớ gì nói ra lời ấy?”
Nàng kéo chăn che lại thân thể trần truồng, từ lồng ngực ấm áp của hắn rời đi. Ngồi vào mép giường, trên khuôn mặt trắng động lòng người ngượng ngùng đỏ ửng. Bất quá dũng cảm nhìn lại khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy kiên định của hắn. “Đối với Yên Nhi ta mà nói, ta thà rằng đem thân thể này cho bất kỳ nam nhân nào, cũng tuyệt đối không cho phép tên hạ lưu dùng phương thức ép ta nuốt vào xuân dược, Thiệu Hoằng Văn.”
“Ngươi biết ngươi ăn chính là xuân dược?”
“Ân.” Nàng khẽ gật đầu, đối với cặp mắt nhìn mình nóng rực kia có chút ngượng ngùng luống cuống, nàng cúi đầu, “Có thể hay không xin công tử quay lưng, để cho Yên Nhi đem quần áo mặc vào, Yên Nhi không có thói quen trần truồng thân thể…” Câu nói kế tiếp cơ hồ thấp như muỗi vằn, nghe không được.
Cũng là một cô gái thanh lệ tuyệt trần như thế nào lại có thói quen trần truồng cùng nam tử nói chuyện?
Khóe miệng hắn khẽ nhếch quay lưng.
Nàng nghẹn ngào bắt được một cánh tay, ôm chặt lấy, không ngừng khóc.
Chu Hạo Hi nhìn nàng lệ nhan đỏ bừng. Trên mặt nàng có nước mắt, có mồ hôi, hắn không dám tưởng tượng xuân dược kia làm nàng đau đớn đến như vậy. Mà hắn thật sự không đành lòng thấy nàng tiếp tục thống khổ thêm nữa.
Hắn di chuyển thân mình, một tay chế trụ hai tay của nàng cố định ở trên đầu, ôn nhu cúi người nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên đôi môi của nàng. Một tay nhẹ nhàng rút đi khăn quàng vai, hồng y, lại thấy trên cổ nàng đang đeo khô lâu quỷ dị. Hắn khẽ nhăn lông mày, suy nghĩ có muốn hay không thay nàng cởi xuống. Nhưng nàng đang không thoải mái, cả người giống như hỏa tại thiêu. Nàng khổ sở rơi lệ cầu khẩn, kích động uốn éo người, “Cứu ta, cứu ta…”
Hắn không hề để ý tới cái khô lâu kia nữa, thấp giọng trấn an, “Xuỵt, từ từ sẽ đến, đem ngươi giao cho ta…”
Kế tiếp, hơi thở nồng đậm dục vọng tràn đầy bao phủ nàng. Nụ hôn của hắn trở nên cuồng dã, một đôi tay vuốt ve thân thể trong suốt đẹp mê người của nàng. Nàng mềm yếu rên rỉ, khó kiềm chế được khát vọng. Mãi cho đến khi phần thân đẫy đà phía trên của nàng dựa sát hướng vào lồng ngực ấm áp đang để trần của hắn, nàng thở gấp một tiếng. Không thể kìm chế mà di chuyển đôi tay đi đến vuốt ve tấm lưng cứng rắn kia cùng lồng ngực cường tráng. Nàng cái gì cũng không biết, ý thức hoàn toàn bị một khoái cảm kịch liệt khó tả chiếm cứ, mơ hồ cảm nhận vật nóng hổi to lớn của hắn xâm chiếm vào cơ thể. Một cảm giác không hiểu là đau đớn hay thỏa mãn chiếm giữ. Nàng giữ thật chặt leo lên người của hắn, một lần lại một lần không ngừng tiến về phía trước lấp đầy, ham muốn kích thích đòi hỏi không ngừng, cho đến khi mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.
~~
Tại Phượng Minh Miên.
Tỉnh lại Tô Yên Nhi phát hiện mình toàn thân trần truồng, chỉ mang có khô lâu lại đang dựa sát ở trong ngực nam nhân. Mà trong người của nàng tác dụng của xuân dược đã thối lui. Điều này cho thấy sự trong sạch của nàng đã bị hủy.
Một kiếp này đúng là vẫn là tránh không khỏi.
Nàng đôi mắt đẹp buồn bã rưng rưng hạt lệ nơi khóe mắt. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài nuốt đi nỗi đau. Nàng không thể ra vẻ hèn yếu chỉ thêm làm Thiệu Hoằng Văn, nam nhân tà ác này càng thêm đắc ý.
“Ngươi đã tỉnh?”
Di? Nàng sửng sốt. Không phải thanh âm của Thiệu Hoằng Văn?! Nàng kinh ngạc thật nhanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn nhan nhìn như xa lạ vừa không xa lạ gì. Nàng nheo lông mày vừa nghĩ, đúng lúc nàng đang muốn cắn lưỡi tự vận——
“Là công tử đã cứu ta?”
Chu Hạo Hi nhìn khuôn mặt nàng lộ ra vẻ cảm kích, khẽ mỉm cười, không khỏi phải kính nể nàng. Ở dưới tình cảnh này, nàng không những không đau buồn hơn nữa còn tỉnh táo cảm tạ? Nếu không phải xác định hắn đã chiếm đi tấm thân xử nữ kia, hắn nhất định hoài nghi nàng là cô gái ‘bán hoa’ đã sớm rất quen cảnh thân mật này.
“Cô nương cớ gì nói ra lời ấy?”
Nàng kéo chăn che lại thân thể trần truồng, từ lồng ngực ấm áp của hắn rời đi. Ngồi vào mép giường, trên khuôn mặt trắng động lòng người ngượng ngùng đỏ ửng. Bất quá dũng cảm nhìn lại khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy kiên định của hắn. “Đối với Yên Nhi ta mà nói, ta thà rằng đem thân thể này cho bất kỳ nam nhân nào, cũng tuyệt đối không cho phép tên hạ lưu dùng phương thức ép ta nuốt vào xuân dược, Thiệu Hoằng Văn.”
“Ngươi biết ngươi ăn chính là xuân dược?”
“Ân.” Nàng khẽ gật đầu, đối với cặp mắt nhìn mình nóng rực kia có chút ngượng ngùng luống cuống, nàng cúi đầu, “Có thể hay không xin công tử quay lưng, để cho Yên Nhi đem quần áo mặc vào, Yên Nhi không có thói quen trần truồng thân thể…” Câu nói kế tiếp cơ hồ thấp như muỗi vằn, nghe không được.
Cũng là một cô gái thanh lệ tuyệt trần như thế nào lại có thói quen trần truồng cùng nam tử nói chuyện?
Khóe miệng hắn khẽ nhếch quay lưng.