Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, Bành Điềm ăn trưa xong nghỉ ngơi một chốc rồi nằm xuống.
Mấy ngày nay ngoại trừ nôn nghén, y còn luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc, đặc biệt là sau khi ăn uống no đủ, buồn ngủ đến nỗi đứng cũng có thể ngủ được.
Quân y nói việc này là bình thường, chờ qua nửa tháng nữa, nôn nghén dừng lại, bụng y sẽ to ra.
Bành Điềm ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ vô cùng, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.
Đây là cái thai đầu tiên của y với Nhiếp Văn Uyên đó, không phải con của người phụ nữ nào khác với tên cẩu hoàng đế họ Nhiếp kia, mà là Bành đại tướng quân y! Nghĩ đến đây, Bành Điềm thích ý đến không dừng lại được.
Phụ nữ gì gì đó, người nào có thể ra chiến trường giết địch bảo vệ biên cương thay cẩu hoàng đế chứ? Nhưng y có thể! Các nàng có thể làm ấm giường sinh con đẻ cái, y cũng làm được nha! Hơn nữa y tin chắc rằng, thằng nhãi con của y khẳng định khỏe mạnh hơn nhiều so với con của mấy cô kia!
Khí trời nóng dần, Bành Điềm ngủ không được an ổn lắm, không tới nửa canh giờ đã vọt ra ôm chậu gỗ ói đến tối tăm mù mịt.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh tiện tay chuẩn bị nước ấm và khăn mặt, đợi y lên tiếng gọi người thì vào trong lều hầu hạ y súc miệng lau mặt.
Thu dọn ổn thỏa xong, lần thứ hai nằm xuống, quân y liền lại đây bắt mạch.
Dù là Bành Điềm, ói một hồi cũng có chút chịu không nổi, sắc mặt mệt mỏi nhìn lão quân y.
“Không sao!” Lão quân y động viên nói, “Lão thần tiên từng nói, tướng quân mặc dù những năm gần đây dùng thuốc cứng rắn sửa lại ngũ tạng bên trong, chung quy vẫn là thân nam nhi, phản ứng sau khi có thai sẽ dữ dội hơn chút so với phụ nhân bình thường.”
Bành Điềm gật đầu, lười mở miệng, khoát tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Nhắm mắt lại, Đại tướng quân lại bắt đầu ở trong lòng mắng cẩu hoàng đế —— lúc trước nếu không phải bị hắn lừa thành thân, hôm nay y hà tất phải mang tội này?
Nhưng cẩn thận tính toán thì hai người bọn họ cũng đã hai mươi hai, nếu giống người bình thường cưới vợ sinh con, sớm đã con cái thành đàn rồi ấy.
Ý niệm vừa sinh, trong lòng Bành Điềm liền cảm thấy ê ẩm chua sót, nữ nhân nào xứng làm hoàng hậu của cẩu hoàng đế kia chứ? Ai cũng không xứng! Tên họ Nhiếp kia làm hoàng đế thì thế nào? Một ngày làm phu quân của y, đời này cũng đừng nghĩ đến việc tái giá!
Không biết suy nghĩ hỗn loạn bao lâu rồi ngủ thiếp đi, mãi đến lúc trên trán truyền đến cảm giác mát mẻ mới ậm ừ một tiếng, lo lắng tỉnh lại.
“Cẩu hoàng đế?” Bành Điềm còn tưởng mình đang mơ, bắt được cái tay man mát kia, “Nhiếp Văn Uyên —— ”
Cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên cười đến bất đắc dĩ, ngồi một bên ngưng mắt nhìn y, dịu dàng gọi nhũ danh của y: “Lang Nhi, trời đã tối rồi, còn chưa chịu dậy à?”
Bành Điềm “a” một tiếng, chôn mặt trong lòng bàn tay hắn cọ cọ trở mình.
Nhiếp Văn Uyên không có biện pháp, đành phải bồi bên cạnh.
Cung nhân theo hầu lặng lẽ tiến vào, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, đã cần dùng bữa tối chưa ạ?”
Nhiếp Văn Uyên lắc đầu: “Chờ một chút. Ngươi ra ngoài trước đi!”
Cung nhân khúm núm đáp một tiếng, lui khỏi doanh trướng.
Bành Điềm còn đang mơ hồ, một bộ dáng dấp nửa tỉnh nửa mê.
Nhiếp Văn Uyên nhìn một lát, cười ghẹo y: “Cái bộ dáng này mà đòi đánh trận? Không sợ đang cưỡi trên lưng ngựa buồn ngủ mà rơi mất à?”
“Cái rắm…” Bành Điềm lầu bầu, “Ta cho dù chết trên lưng ngựa cũng không rơi xuống!”
“Chớ có nói hươu nói vượn!” Nhiếp Văn Uyên cau mày, như trừng phạt véo mặt y, “Không theo ta qua hết đời này, ngươi đừng hòng đi trước.”
Bành Điềm lại nói: “Sống được bao lâu chứ, thế nào cũng phải có một người đi trước.”
Nhiếp Văn Uyên im lặng giây lát, lại nở nụ cười: “Nếu ngươi đi trước một bước, nhớ đợi ta trên hoàng tuyền, ta sẽ không sống một mình.”
Bành Điềm “hừ” một tiếng xem thường, trong đầu lại rất nguyện ý nghe hắn nói như vậy. Y không biết cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên này có nuốt lời hay không, nhưng nếu Nhiếp Văn Uyên chết trước, y nhất định sẽ đi theo.
Hai người lại trò chuyện thêm đôi câu, nói đến Bành Điềm phấn chấn tâm hồn, để cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên tự mình chăm sóc mà đứng lên.
Mấy ngày nay ngoại trừ nôn nghén, y còn luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc, đặc biệt là sau khi ăn uống no đủ, buồn ngủ đến nỗi đứng cũng có thể ngủ được.
Quân y nói việc này là bình thường, chờ qua nửa tháng nữa, nôn nghén dừng lại, bụng y sẽ to ra.
Bành Điềm ngoài miệng tuy rằng ghét bỏ vô cùng, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.
Đây là cái thai đầu tiên của y với Nhiếp Văn Uyên đó, không phải con của người phụ nữ nào khác với tên cẩu hoàng đế họ Nhiếp kia, mà là Bành đại tướng quân y! Nghĩ đến đây, Bành Điềm thích ý đến không dừng lại được.
Phụ nữ gì gì đó, người nào có thể ra chiến trường giết địch bảo vệ biên cương thay cẩu hoàng đế chứ? Nhưng y có thể! Các nàng có thể làm ấm giường sinh con đẻ cái, y cũng làm được nha! Hơn nữa y tin chắc rằng, thằng nhãi con của y khẳng định khỏe mạnh hơn nhiều so với con của mấy cô kia!
Khí trời nóng dần, Bành Điềm ngủ không được an ổn lắm, không tới nửa canh giờ đã vọt ra ôm chậu gỗ ói đến tối tăm mù mịt.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh tiện tay chuẩn bị nước ấm và khăn mặt, đợi y lên tiếng gọi người thì vào trong lều hầu hạ y súc miệng lau mặt.
Thu dọn ổn thỏa xong, lần thứ hai nằm xuống, quân y liền lại đây bắt mạch.
Dù là Bành Điềm, ói một hồi cũng có chút chịu không nổi, sắc mặt mệt mỏi nhìn lão quân y.
“Không sao!” Lão quân y động viên nói, “Lão thần tiên từng nói, tướng quân mặc dù những năm gần đây dùng thuốc cứng rắn sửa lại ngũ tạng bên trong, chung quy vẫn là thân nam nhi, phản ứng sau khi có thai sẽ dữ dội hơn chút so với phụ nhân bình thường.”
Bành Điềm gật đầu, lười mở miệng, khoát tay ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.
Nhắm mắt lại, Đại tướng quân lại bắt đầu ở trong lòng mắng cẩu hoàng đế —— lúc trước nếu không phải bị hắn lừa thành thân, hôm nay y hà tất phải mang tội này?
Nhưng cẩn thận tính toán thì hai người bọn họ cũng đã hai mươi hai, nếu giống người bình thường cưới vợ sinh con, sớm đã con cái thành đàn rồi ấy.
Ý niệm vừa sinh, trong lòng Bành Điềm liền cảm thấy ê ẩm chua sót, nữ nhân nào xứng làm hoàng hậu của cẩu hoàng đế kia chứ? Ai cũng không xứng! Tên họ Nhiếp kia làm hoàng đế thì thế nào? Một ngày làm phu quân của y, đời này cũng đừng nghĩ đến việc tái giá!
Không biết suy nghĩ hỗn loạn bao lâu rồi ngủ thiếp đi, mãi đến lúc trên trán truyền đến cảm giác mát mẻ mới ậm ừ một tiếng, lo lắng tỉnh lại.
“Cẩu hoàng đế?” Bành Điềm còn tưởng mình đang mơ, bắt được cái tay man mát kia, “Nhiếp Văn Uyên —— ”
Cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên cười đến bất đắc dĩ, ngồi một bên ngưng mắt nhìn y, dịu dàng gọi nhũ danh của y: “Lang Nhi, trời đã tối rồi, còn chưa chịu dậy à?”
Bành Điềm “a” một tiếng, chôn mặt trong lòng bàn tay hắn cọ cọ trở mình.
Nhiếp Văn Uyên không có biện pháp, đành phải bồi bên cạnh.
Cung nhân theo hầu lặng lẽ tiến vào, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, đã cần dùng bữa tối chưa ạ?”
Nhiếp Văn Uyên lắc đầu: “Chờ một chút. Ngươi ra ngoài trước đi!”
Cung nhân khúm núm đáp một tiếng, lui khỏi doanh trướng.
Bành Điềm còn đang mơ hồ, một bộ dáng dấp nửa tỉnh nửa mê.
Nhiếp Văn Uyên nhìn một lát, cười ghẹo y: “Cái bộ dáng này mà đòi đánh trận? Không sợ đang cưỡi trên lưng ngựa buồn ngủ mà rơi mất à?”
“Cái rắm…” Bành Điềm lầu bầu, “Ta cho dù chết trên lưng ngựa cũng không rơi xuống!”
“Chớ có nói hươu nói vượn!” Nhiếp Văn Uyên cau mày, như trừng phạt véo mặt y, “Không theo ta qua hết đời này, ngươi đừng hòng đi trước.”
Bành Điềm lại nói: “Sống được bao lâu chứ, thế nào cũng phải có một người đi trước.”
Nhiếp Văn Uyên im lặng giây lát, lại nở nụ cười: “Nếu ngươi đi trước một bước, nhớ đợi ta trên hoàng tuyền, ta sẽ không sống một mình.”
Bành Điềm “hừ” một tiếng xem thường, trong đầu lại rất nguyện ý nghe hắn nói như vậy. Y không biết cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên này có nuốt lời hay không, nhưng nếu Nhiếp Văn Uyên chết trước, y nhất định sẽ đi theo.
Hai người lại trò chuyện thêm đôi câu, nói đến Bành Điềm phấn chấn tâm hồn, để cẩu hoàng đế Nhiếp Văn Uyên tự mình chăm sóc mà đứng lên.