Ngày tháng trôi qua cứ tưởng sóng yên gió lặng, thì ai ngờ chưa tới 2 tuần Phương lại đến vẫn là khuôn mặt chan chứa nước mắt, Phương tìm San:- cô đến đây làm gì !
- San! cô có muốn làm mẹ k !
- cô đang muốn nói gì !
- K ! chỉ là tôi......muốn hỏi cô có yêu trẻ con hay k thôi!
- thì làm sao ! - San hỏi -
- San! xin cô đầy, giúp tôi....nuôi con được k !
San ngạc nhiên nhin khuôn mặt đẫm nước mắt của Phương, San hỏi:
- tại sao lại là tôi!
- vì cô là vợ của Khánh ! và vì.....nó là con của cậu ấy !
mắt San mở to, môi khẻ run lên, 2 tay San bấu chặt vào váy, nhìn phản ứng của San, Phương khẽ mỉm cười nhưng nụ cười đó đã thoáng tắt, Phương cầm lấy bàn San cố giải thích:
- đó chỉ là 1 tai nạn thôi, San cô đừng hiểu lầm, chỉ là....tôi.....sau khi sinh con tôi sẽ rời khỏi đây, chỉ mong cô xem no là con, thật lòng yêu thương nó, có được k !
Phương quỳ xuống ôm lấy San cầu xin, tai San cứ như ù ù, những câu nói của Phương như những con dao cắm sâu vào tim San, cô ta nói cô ta có thai vs Khánh, có thật k, nhất định là k, nhất định cô ta chỉ là đang lừa gạt cô, "k phải, k phải" hai dòng suy nghĩ chạy song song với nhau làm đầu San càng lúc càng rối, càng lúc càng đau, San lôi tay Phương vào trong, Khánh đang làm việc trên sofa, San giật cây viết trên tay Khánh hỏi:
- mi nói cho rõ! chuyện cô ta có thật k !
Khánh nhìn San rồi nhìn Phương đang khóc nức nở, Phương giải thích:
- Khánh ! tôi xin lỗi, nhưng dậu sao nó cũng là con anh mà !
San nhìn Khánh, San mong rằng Khánh sẽ nói là cô ta nói dối, chỉ 1 câu thôi San sẽ k phải đau, k phải buồn nhưng Khánh lại gật đầu, tựa lưng vào sofa Khánh nói:
- anh xin lỗi !
- có cần đối xử vs tôi như vậy k, cho dù có ghét tôi đi chăng nữa thì cũng k cần làm như vậy vs tôi ! tôi ghét anh.
San cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào Khánh, rồi chạy đi, Khánh vẫn ngồi đó, ánh mắt đáng sợ đến mức muốn đóng băng người bên cạnh, người giúp việc kéo nhau vào bếp k dám hó hé 1 lời, Khanh và Như từ ngoài đi vào thấy lạ nhưng k hỏi cũng biết là ai gây ra, thấy bất bình Như chỉ trích:
- anh Khanh, lên phòng hay đi tìm chị dâu !
- anh ở đây ! - Khanh chỉ xuống nền nhà -
- ở đây nghe mùi hồ li chịu k nổi ! - Như nói -
- hồ li, hồ li ở đâu ! anh từ nhỏ rất thích xem, làm những thứ khác người. - Khanh tìm vòng vòng -
- Như, Khanh ! - Phương chào -
- chào cô ! - Khanh tươi cười -
Khánh mặc kệ mọi thứ lao vào việc, Như và Khanh cũng k quan tâm, Phương giả vờ đưa tay lên xoa xoa, Khanh ân cần hỏi:
- cô bị đau bụng à !
- à ! k có ! - Phương chối -
- chào mọi người ! - Tuấn và Ngọc bước vào -
thầy đông đủ Khánh mới bắt đầu lên tiếng:
- tất cả vào phòng làm việc trên lầu đi !
Khánh bỏ đi để lại 1 đống dấu hỏi chấm cho mấy con người kia, vậy là chưa đầy 5' tất cả có mặt trước ông Hoàng, ông Hoàng hỏi:
- Khánh, con nói có chuyện cần tuyên bố, vậy thì nói đi!
Khánh đặt bút xuống, đừng dậy đi lị ghế ngồi và bắt đầu nói:
- có 3 chuyện, thứ nhất là Jim sẽ đưa Như sang Anh, sau này lễ cưới của cả 2 sẽ tổ chức ở đó, thứ 2 là từ nay Phương sẽ dọn đến đây!
2 điều mà Khánh vừa nói làm ai cũng ngạc nhiên, bao nhiêu thắc mắc được đặt ra, Như hỏi:
- anh ! sao lại bắt em sang Anh, lại còn gả đi gấp như vậy, rốt cuộc thì chuyện này là sao ?
Khánh nhìn Như k nói gì, ông Hoàng suy tư một hồi lâu định nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ người vô tư nhất vẫn là Khanh, Khanh đứng cạnh rèm cửa ung dung nói:
haizz, chưa chi đã bàn giao em gái rồi sao, gấp thế !
Như đc. đà chống cự:
- phải đó ! em k đi, cho dù là muốn em lấy chồng thì cũng là papa đâu tới lượt anh quản !
- Như ! nghe lời anh con đi.
ông Hoàng lên tiếng làm Như bức xúc, Tuấn nãy giờ im lặng lại hỏi:
- vậy chuyện thứ 3 là gì !
- chuyện thứ 3 là mình sẽ nói vs người vần nói.
- mọi chuyện mi nói đều k liên quan tới ta, nhưng tại sao lại để Phương ở đây, mi làm như vậy có biết suy nghĩ cho San k.
Ngọc uất ức cho San, đúng lúc này thì San bước vào, lấy lại vẻ tươi tỉnh hằng ngày nhưng mắt San vẫn đỏ, San nói:
- là vì cô ta đang có thai.
- có thai !
từ lúc bước vào căn phòng này thì những chuyện kì lạ mà mọi người được nghe k ít nhưng tại sao Phương lại có thai và tại sao Khánh lại quan tâm tới chuyện đó thì chỉ có 1 khả năng duy nhất, mọi người chưa kịp hiểu hết thì Khánh đã bước ra khỏi phòng, San đứng gần cửa, tay siết chặt tay nắm cữa, Phương cố giải thích:
- đó chỉ là 1 tai nạn !
- tai nạn sao, cô giả nai hay quá nhỉ !
Như bực tức trút hết giận lên đầu Phương rồi bỏ ra ngoài, Jim đuổi theo, San đứng ở cửa nãy giờ mới chập choạng bước vào lúc đi ngang Phương, Phương cố tình gạt chân làm San vấp ngã, đầu bị va vào bàn làm việc của ông Hoàng, San ngất đi máu bắt đầu chảy ra, Ngọc hốt hoảng chạy đến:
- San ! San, tỉnh dạy đi San !
- người đâu gọi xe cấp cứu ! - Tuấn hét -
- k cần đâu, San chỉ va chạm nhẹ thôi, đưa cô ấy về phòng trước đi ! - Khanh -
mọi người đưa San về phòng Ngọc thì vừa bước ra lại bước vào:
- tôi cảnh cáo cô ! đừng có mà động tay vào San.
- cô nói gì vậy tôi có làm gì đâu !
"Bốp" Ngọc giơ tay tát mạnh vào Phương, nhếch môi nói:
- dám làm thì dám nhận đi !
Tuấn bước vào tìm Ngọc, thấy Ngọc đánh Phương Tuấn ngăn:
- được rồi ! sao thì cô ta cũng đang có thai mà.
nói xong Tuấn lôi Ngọc đi, căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại 1 mình Phương, Phương xoa bên má mới bị tát, ngắm căn phòng rồi lẩm bẩm:
mấy người cứ đợi đó, rồi sẽ có 1 ngày i6 sẽ thay ba tôi trả thù từng người các ngươi theo cách thê thảm nhất.
Phương cười điên dại, rồi bỏ ra ngoài, ở phòng San, San vẫn còn ngủ, trong phòng lúc này chỉ còn mỗi mình Khanh ngồi cạnh giường San, ngắm San ngủ anh thấy thật bình yên, anh biết San k phải là người anh có thể yêu nhưng anh vẫn yêu, từ mi mắt anh bắt gặp giọt nước mắt trong suốt rơi trên má San, anh định lau đi thì giọng nói của San kéo anh về thực tại:
- Kh....á...nh!
bờ môi của San khẽ mắp máy, khuôn mặt thoáng chốc nhăn lại rồi giãn ra, San liên tục gọi, gọi đến khi bật dậy, trán San lấm tấm mồ hôi, Khanh hoảng hốt hỏi:
- San ! San em sao vậy, bị gì à !
- anh ....Kh...anh....!
giọng San run lên, đôi mắt ngấn lệ, ẩn chứa đầy sự thất vọng, San thực sự mong người ngồi cạnh mình là Khánh, nhưng tại sao lúc cô đau khổ người bên cạnh đều là Khanh, Khanh hiểu tâm trạng của San an ủi:
- San ! em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- anh Khanh, em có qua yếu đuối k !
- k, San là người mạnh mẽ nhất, là người con gái ai cũng thích, em k yếu đuối, em rất mạnh mẽ.
Khanh ôm San vào lòng vỗ về an ủi, ở ngoài cửa Khánh siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt hằn lên tia chết chóc đáng sợ.
Ngày tháng trôi qua cứ tưởng sóng yên gió lặng, thì ai ngờ chưa tới tuần Phương lại đến vẫn là khuôn mặt chan chứa nước mắt, Phương tìm San:- cô đến đây làm gì !
- San! cô có muốn làm mẹ k !
- cô đang muốn nói gì !
- K ! chỉ là tôi......muốn hỏi cô có yêu trẻ con hay k thôi!
- thì làm sao ! - San hỏi -
- San! xin cô đầy, giúp tôi....nuôi con được k !
San ngạc nhiên nhin khuôn mặt đẫm nước mắt của Phương, San hỏi:
- tại sao lại là tôi!
- vì cô là vợ của Khánh ! và vì.....nó là con của cậu ấy !
mắt San mở to, môi khẻ run lên, tay San bấu chặt vào váy, nhìn phản ứng của San, Phương khẽ mỉm cười nhưng nụ cười đó đã thoáng tắt, Phương cầm lấy bàn San cố giải thích:
- đó chỉ là tai nạn thôi, San cô đừng hiểu lầm, chỉ là....tôi.....sau khi sinh con tôi sẽ rời khỏi đây, chỉ mong cô xem no là con, thật lòng yêu thương nó, có được k !
Phương quỳ xuống ôm lấy San cầu xin, tai San cứ như ù ù, những câu nói của Phương như những con dao cắm sâu vào tim San, cô ta nói cô ta có thai vs Khánh, có thật k, nhất định là k, nhất định cô ta chỉ là đang lừa gạt cô, "k phải, k phải" hai dòng suy nghĩ chạy song song với nhau làm đầu San càng lúc càng rối, càng lúc càng đau, San lôi tay Phương vào trong, Khánh đang làm việc trên sofa, San giật cây viết trên tay Khánh hỏi:
- mi nói cho rõ! chuyện cô ta có thật k !
Khánh nhìn San rồi nhìn Phương đang khóc nức nở, Phương giải thích:
- Khánh ! tôi xin lỗi, nhưng dậu sao nó cũng là con anh mà !
San nhìn Khánh, San mong rằng Khánh sẽ nói là cô ta nói dối, chỉ câu thôi San sẽ k phải đau, k phải buồn nhưng Khánh lại gật đầu, tựa lưng vào sofa Khánh nói:
- anh xin lỗi !
- có cần đối xử vs tôi như vậy k, cho dù có ghét tôi đi chăng nữa thì cũng k cần làm như vậy vs tôi ! tôi ghét anh.
San cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào Khánh, rồi chạy đi, Khánh vẫn ngồi đó, ánh mắt đáng sợ đến mức muốn đóng băng người bên cạnh, người giúp việc kéo nhau vào bếp k dám hó hé lời, Khanh và Như từ ngoài đi vào thấy lạ nhưng k hỏi cũng biết là ai gây ra, thấy bất bình Như chỉ trích:
- anh Khanh, lên phòng hay đi tìm chị dâu !
- anh ở đây ! - Khanh chỉ xuống nền nhà -
- ở đây nghe mùi hồ li chịu k nổi ! - Như nói -
- hồ li, hồ li ở đâu ! anh từ nhỏ rất thích xem, làm những thứ khác người. - Khanh tìm vòng vòng -
- Như, Khanh ! - Phương chào -
- chào cô ! - Khanh tươi cười -
Khánh mặc kệ mọi thứ lao vào việc, Như và Khanh cũng k quan tâm, Phương giả vờ đưa tay lên xoa xoa, Khanh ân cần hỏi:
- cô bị đau bụng à !
- à ! k có ! - Phương chối -
- chào mọi người ! - Tuấn và Ngọc bước vào -
thầy đông đủ Khánh mới bắt đầu lên tiếng:
- tất cả vào phòng làm việc trên lầu đi !
Khánh bỏ đi để lại đống dấu hỏi chấm cho mấy con người kia, vậy là chưa đầy ' tất cả có mặt trước ông Hoàng, ông Hoàng hỏi:
- Khánh, con nói có chuyện cần tuyên bố, vậy thì nói đi!
Khánh đặt bút xuống, đừng dậy đi lị ghế ngồi và bắt đầu nói:
- có chuyện, thứ nhất là Jim sẽ đưa Như sang Anh, sau này lễ cưới của cả sẽ tổ chức ở đó, thứ là từ nay Phương sẽ dọn đến đây!
điều mà Khánh vừa nói làm ai cũng ngạc nhiên, bao nhiêu thắc mắc được đặt ra, Như hỏi:
- anh ! sao lại bắt em sang Anh, lại còn gả đi gấp như vậy, rốt cuộc thì chuyện này là sao ?
Khánh nhìn Như k nói gì, ông Hoàng suy tư một hồi lâu định nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ người vô tư nhất vẫn là Khanh, Khanh đứng cạnh rèm cửa ung dung nói:
haizz, chưa chi đã bàn giao em gái rồi sao, gấp thế !
Như đc. đà chống cự:
- phải đó ! em k đi, cho dù là muốn em lấy chồng thì cũng là papa đâu tới lượt anh quản !
- Như ! nghe lời anh con đi.
ông Hoàng lên tiếng làm Như bức xúc, Tuấn nãy giờ im lặng lại hỏi:
- vậy chuyện thứ là gì !
- chuyện thứ là mình sẽ nói vs người vần nói.
- mọi chuyện mi nói đều k liên quan tới ta, nhưng tại sao lại để Phương ở đây, mi làm như vậy có biết suy nghĩ cho San k.
Ngọc uất ức cho San, đúng lúc này thì San bước vào, lấy lại vẻ tươi tỉnh hằng ngày nhưng mắt San vẫn đỏ, San nói:
- là vì cô ta đang có thai.
- có thai !
từ lúc bước vào căn phòng này thì những chuyện kì lạ mà mọi người được nghe k ít nhưng tại sao Phương lại có thai và tại sao Khánh lại quan tâm tới chuyện đó thì chỉ có khả năng duy nhất, mọi người chưa kịp hiểu hết thì Khánh đã bước ra khỏi phòng, San đứng gần cửa, tay siết chặt tay nắm cữa, Phương cố giải thích:
- đó chỉ là tai nạn !
- tai nạn sao, cô giả nai hay quá nhỉ !
Như bực tức trút hết giận lên đầu Phương rồi bỏ ra ngoài, Jim đuổi theo, San đứng ở cửa nãy giờ mới chập choạng bước vào lúc đi ngang Phương, Phương cố tình gạt chân làm San vấp ngã, đầu bị va vào bàn làm việc của ông Hoàng, San ngất đi máu bắt đầu chảy ra, Ngọc hốt hoảng chạy đến:
- San ! San, tỉnh dạy đi San !
- người đâu gọi xe cấp cứu ! - Tuấn hét -
- k cần đâu, San chỉ va chạm nhẹ thôi, đưa cô ấy về phòng trước đi ! - Khanh -
mọi người đưa San về phòng Ngọc thì vừa bước ra lại bước vào:
- tôi cảnh cáo cô ! đừng có mà động tay vào San.
- cô nói gì vậy tôi có làm gì đâu !
"Bốp" Ngọc giơ tay tát mạnh vào Phương, nhếch môi nói:
- dám làm thì dám nhận đi !
Tuấn bước vào tìm Ngọc, thấy Ngọc đánh Phương Tuấn ngăn:
- được rồi ! sao thì cô ta cũng đang có thai mà.
nói xong Tuấn lôi Ngọc đi, căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại mình Phương, Phương xoa bên má mới bị tát, ngắm căn phòng rồi lẩm bẩm:
mấy người cứ đợi đó, rồi sẽ có ngày i sẽ thay ba tôi trả thù từng người các ngươi theo cách thê thảm nhất.
Phương cười điên dại, rồi bỏ ra ngoài, ở phòng San, San vẫn còn ngủ, trong phòng lúc này chỉ còn mỗi mình Khanh ngồi cạnh giường San, ngắm San ngủ anh thấy thật bình yên, anh biết San k phải là người anh có thể yêu nhưng anh vẫn yêu, từ mi mắt anh bắt gặp giọt nước mắt trong suốt rơi trên má San, anh định lau đi thì giọng nói của San kéo anh về thực tại:
- Kh....á...nh!
bờ môi của San khẽ mắp máy, khuôn mặt thoáng chốc nhăn lại rồi giãn ra, San liên tục gọi, gọi đến khi bật dậy, trán San lấm tấm mồ hôi, Khanh hoảng hốt hỏi:
- San ! San em sao vậy, bị gì à !
- anh ....Kh...anh....!
giọng San run lên, đôi mắt ngấn lệ, ẩn chứa đầy sự thất vọng, San thực sự mong người ngồi cạnh mình là Khánh, nhưng tại sao lúc cô đau khổ người bên cạnh đều là Khanh, Khanh hiểu tâm trạng của San an ủi:
- San ! em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- anh Khanh, em có qua yếu đuối k !
- k, San là người mạnh mẽ nhất, là người con gái ai cũng thích, em k yếu đuối, em rất mạnh mẽ.
Khanh ôm San vào lòng vỗ về an ủi, ở ngoài cửa Khánh siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt hằn lên tia chết chóc đáng sợ.