Dù cho nó có từ chối cỡ nào thì Lâm vẫn ép nó đi cho bằng được, nhất quyết không chịu, cho dù Lâm có ép cỡ nào
-Đi đi Nhi, một chút thôi
-Thôi! Không đi đâu, không thích mà!!!
-Một chút thôi….. Hay 1 vòng thôi, đi mà!!
Lâm cứ mè nheo, nó chán nản, đành gật đầu vậy, xong 1 vòng là được rồi, cái công viên này cũng không lớn lắm. Thế là ngồi lên xe. Lâm chở nó đi, không khí ở đây trong lành, thoáng mát làm cho nó thấy dễ chịu hẳn. Nhưng điều đó lại bị đứt quãng khi mà nó lại nghe người khác chỉ vào nó và Lâm và khen đẹp đôi.
Nó không thích điều đó chút nào, nhớ lại những lúc đi cùng hắn, nó chỉ nghe toàn những câu như là “Đĩa mà đòi đeo chân hạc” ….. “hám trai”………. Toàn những câu khó nghe. Có ai nói nó với hắn đẹp đôi bao giờ đâu. Tự dưng nó lại thấy buồn “Mình điên rồi, tại sao lại buồn chứ, đồ đáng gét đó chẳng xứng với mình”. Cứ suy nghĩ mà nó không hề để ý rằng Lâm chở nó đi hết một vòng rồi và đang bắt đầu vòng thứ 2
Lúc này tại nhà, hắn vẫn đang rất điên tiết vì nó dám tắt điện thoại và lờ hắn đi. Hắn nhớ lại chuyện ở rạp chiếu phim và đã cho người điều tra xem cái hôm nó nói đi xe bus nhưng rồi lại nghỉ học để đi đâu, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy báo cáo gì từ người đó cả. Rút chiếc điện thoại ra và gọi
Tút………..tút………………
-Chuyện tôi nhờ ông đã làm đến đâu rồi?
-Thưa cậu, tôi đã điều tra, nhưng sáng hôm đó, cô ấy không đi xe bus, không hề có manh mối gì cả, tôi vẫn chưa điều tra ra được, hỏi người dân ở đó thì người ta nói là không nhớ vì cách đây cũng lâu rồi!!!
-Thôi được rồi, ngưng điều tra đi
Kết thúc cuộc đối thoại, hắn bắt đầu nghi ngờ không biết là nó đã đi đâu, hắn tin chắc rằng nó đang giấu hắn điều gì đó. Điện thoại lại rung lên liên hồi, giật mình, hắn cứ nghĩ là nó, nhìn ngay vào màng hình, thở dài…… thì ra là Tuấn (người luôn thông báo những việc cần giải quyết cho hắn ở trường)
-Gì vậy?
-Hội trưởng, giờ ra chơi có rắc rối ở thư viện!
-Sao giờ mới nói? Chuyện gì?
-Dạ, là Ly và Tuyết cùng lớp của hội trưởng đã xô ngã kệ sách, vì lo dọn dẹp đống bừa bãi nên em quên báo cho hội trưởng.
-Có ai bị thương không?
-Theo camera cho thấy thì không ai bị thương cả.
-Xử như bình thường.
Cúp máy, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Ly và Tuyết đã phạm vào tội phá hoại của công. Theo luật thì sẽ bị xử đuổi học ba ngày và phải vào trường lao động, hoặc là nghỉ học. Ly và Tuyết không hề biết rằng trong thư viện có camera theo dõi nên định hại nó, không ngờ lại có người xông ra cứu nó và cũng không biết rằng mình đã bị phát hiện.
Bây giờ nó và Lâm đang yên vị trong quán chè mà Lâm nói rằng rất nổi tiếng. Đúng là đông thật, người ta đền đây đầy ngẹt cả quán.
-Lâm định đãi Nhi thật đó hả?- Nó hỏi lại một câu cho chắc chắn
-Ừ, Lâm mời Nhi mà!
-Vậy thì Nhi không khách sáo nhé!!- nó cười tít mắt, chẳng cần giữ xỉ diện trước mặt ai cả, nó chỉ biết là làm như thế nào để lấp đầy được cái dạ dày của nó là thấy vui rồi. Và cứ thế phát huy “tài năng” của mình, nó gọi lia lia
Lâm không thể tin là nó lại ăn được nhiều như vậy, khẽ lắc đầu nhìn nó ăn một cách đầy hứng thú.
Sau khi “tàn phá” gần hết số lượng chè trong quán, Lâm chở nó về nhà. Tất nhiên là nó không để cho Lâm chở tới tận nhà. Chỉ kêu Lâm chở đến gần đó thôi. Xuống xe, chào Lâm rồi nó bước đi về.
-Nhi này……- Lâm kêu nó lại
-Sao?
-Lâm có chuyện này muốn nói với Nhi!
-Chuyện gì vậy?
-Lâm…….Lâm……Lâm thích Nhi- anh chàng lắp bắp cứ y hệt như cảnh Long đang tỏ tình với Mi, chỉ khác ở đây người được tỏ tình là nó
Nó bối rối lắm, thật ra thì nó không hề thích Lâm, nó chỉ xem Lâm như một người bạn thôi, nó không nghĩ rằng chỉ gặp nhau một, hai lần mà Lâm lại nói thích nó. Tiếng sát ái tình chăng. Nhưng dù sao thì chuyện này không thể để kéo dài được, phải nói rõ với Lâm thôi.
-Lâm à….. Thật ra thì….. Nhi chỉ xem Lâm như một người bạn thôi. Bây giờ Nhi muốn tập trung vào học, Nhi vẫn chưa nghĩ tới mấy chuyện này. Chúng ta có thể tiếp tục là bạn được không?
-Nhi không cần suy nghĩ sao?
-Ừ, Nhi nghĩ như vậy là tốt nhất. Được không!
-Nhưng Lâm yêu Nhi mà
-Nhi xin lỗi, thôi Lâm về đi, tối rồi!!
Rồi nó quay đầu bước đi, nếu cứ tiếp tục đứng đây thì chỉ thêm khó xử mà thôi. Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu xe. Nó đứng trước của nhìn vào, hắn đang xem tivi. Quyết định, mở cửa thật nhẹ rồi phóng vù lên lầu. Nếu bị hắn chặn lại thì thế nào cũng hỏi đi đâu, đi với ai và……. bla.. bla…
Vụt………. Phi ngay vào phòng. Đóng xầm cửa, khóa chốt, vậy là được yên thân. Nó cười thỏa mãn.
Thật ra là hắn biết rằng nó về nhưng vẫn giả vờ ngồi xem tivi đó thôi. Vì khi mà nó mở cổng lớn thì trong nhà sẽ nhận được tín hiệu và hắn biết ngay từ lúc đó, chỉ là hắn giả vờ không thèm quan tâm đó thôi.
Một ngày nữa lại trôi qua. Tiếp tục đến lớp như mọi ngày. Nó băng khoăng không biết là Lâm có vì chuyện đó mà không gặp nó nữa không. Mới vừa nghỉ tới Lâm thì Lâm lại xuất hiện
-Ra về Mi có thể gặp Lâm ở trước cửa phòng thí nghiệm khu B không.
-Ừ, được.
Chỉ chờ nó nói như vậy thôi, Lâm quay lưng bỏ đi. Lạ thật! Lâm chỉ toàn xuất hiện những lúc không có hắn. Vô tình chăng?
Dù cho nó có từ chối cỡ nào thì Lâm vẫn ép nó đi cho bằng được, nhất quyết không chịu, cho dù Lâm có ép cỡ nào
-Đi đi Nhi, một chút thôi
-Thôi! Không đi đâu, không thích mà!!!
-Một chút thôi….. Hay vòng thôi, đi mà!!
Lâm cứ mè nheo, nó chán nản, đành gật đầu vậy, xong vòng là được rồi, cái công viên này cũng không lớn lắm. Thế là ngồi lên xe. Lâm chở nó đi, không khí ở đây trong lành, thoáng mát làm cho nó thấy dễ chịu hẳn. Nhưng điều đó lại bị đứt quãng khi mà nó lại nghe người khác chỉ vào nó và Lâm và khen đẹp đôi.
Nó không thích điều đó chút nào, nhớ lại những lúc đi cùng hắn, nó chỉ nghe toàn những câu như là “Đĩa mà đòi đeo chân hạc” ….. “hám trai”………. Toàn những câu khó nghe. Có ai nói nó với hắn đẹp đôi bao giờ đâu. Tự dưng nó lại thấy buồn “Mình điên rồi, tại sao lại buồn chứ, đồ đáng gét đó chẳng xứng với mình”. Cứ suy nghĩ mà nó không hề để ý rằng Lâm chở nó đi hết một vòng rồi và đang bắt đầu vòng thứ
Lúc này tại nhà, hắn vẫn đang rất điên tiết vì nó dám tắt điện thoại và lờ hắn đi. Hắn nhớ lại chuyện ở rạp chiếu phim và đã cho người điều tra xem cái hôm nó nói đi xe bus nhưng rồi lại nghỉ học để đi đâu, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy báo cáo gì từ người đó cả. Rút chiếc điện thoại ra và gọi
Tút………..tút………………
-Chuyện tôi nhờ ông đã làm đến đâu rồi?
-Thưa cậu, tôi đã điều tra, nhưng sáng hôm đó, cô ấy không đi xe bus, không hề có manh mối gì cả, tôi vẫn chưa điều tra ra được, hỏi người dân ở đó thì người ta nói là không nhớ vì cách đây cũng lâu rồi!!!
-Thôi được rồi, ngưng điều tra đi
Kết thúc cuộc đối thoại, hắn bắt đầu nghi ngờ không biết là nó đã đi đâu, hắn tin chắc rằng nó đang giấu hắn điều gì đó. Điện thoại lại rung lên liên hồi, giật mình, hắn cứ nghĩ là nó, nhìn ngay vào màng hình, thở dài…… thì ra là Tuấn (người luôn thông báo những việc cần giải quyết cho hắn ở trường)
-Gì vậy?
-Hội trưởng, giờ ra chơi có rắc rối ở thư viện!
-Sao giờ mới nói? Chuyện gì?
-Dạ, là Ly và Tuyết cùng lớp của hội trưởng đã xô ngã kệ sách, vì lo dọn dẹp đống bừa bãi nên em quên báo cho hội trưởng.
-Có ai bị thương không?
-Theo camera cho thấy thì không ai bị thương cả.
-Xử như bình thường.
Cúp máy, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Ly và Tuyết đã phạm vào tội phá hoại của công. Theo luật thì sẽ bị xử đuổi học ba ngày và phải vào trường lao động, hoặc là nghỉ học. Ly và Tuyết không hề biết rằng trong thư viện có camera theo dõi nên định hại nó, không ngờ lại có người xông ra cứu nó và cũng không biết rằng mình đã bị phát hiện.
Bây giờ nó và Lâm đang yên vị trong quán chè mà Lâm nói rằng rất nổi tiếng. Đúng là đông thật, người ta đền đây đầy ngẹt cả quán.
-Lâm định đãi Nhi thật đó hả?- Nó hỏi lại một câu cho chắc chắn
-Ừ, Lâm mời Nhi mà!
-Vậy thì Nhi không khách sáo nhé!!- nó cười tít mắt, chẳng cần giữ xỉ diện trước mặt ai cả, nó chỉ biết là làm như thế nào để lấp đầy được cái dạ dày của nó là thấy vui rồi. Và cứ thế phát huy “tài năng” của mình, nó gọi lia lia
Lâm không thể tin là nó lại ăn được nhiều như vậy, khẽ lắc đầu nhìn nó ăn một cách đầy hứng thú.
Sau khi “tàn phá” gần hết số lượng chè trong quán, Lâm chở nó về nhà. Tất nhiên là nó không để cho Lâm chở tới tận nhà. Chỉ kêu Lâm chở đến gần đó thôi. Xuống xe, chào Lâm rồi nó bước đi về.
-Nhi này……- Lâm kêu nó lại
-Sao?
-Lâm có chuyện này muốn nói với Nhi!
-Chuyện gì vậy?
-Lâm…….Lâm……Lâm thích Nhi- anh chàng lắp bắp cứ y hệt như cảnh Long đang tỏ tình với Mi, chỉ khác ở đây người được tỏ tình là nó
Nó bối rối lắm, thật ra thì nó không hề thích Lâm, nó chỉ xem Lâm như một người bạn thôi, nó không nghĩ rằng chỉ gặp nhau một, hai lần mà Lâm lại nói thích nó. Tiếng sát ái tình chăng. Nhưng dù sao thì chuyện này không thể để kéo dài được, phải nói rõ với Lâm thôi.
-Lâm à….. Thật ra thì….. Nhi chỉ xem Lâm như một người bạn thôi. Bây giờ Nhi muốn tập trung vào học, Nhi vẫn chưa nghĩ tới mấy chuyện này. Chúng ta có thể tiếp tục là bạn được không?
-Nhi không cần suy nghĩ sao?
-Ừ, Nhi nghĩ như vậy là tốt nhất. Được không!
-Nhưng Lâm yêu Nhi mà
-Nhi xin lỗi, thôi Lâm về đi, tối rồi!!
Rồi nó quay đầu bước đi, nếu cứ tiếp tục đứng đây thì chỉ thêm khó xử mà thôi. Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu xe. Nó đứng trước của nhìn vào, hắn đang xem tivi. Quyết định, mở cửa thật nhẹ rồi phóng vù lên lầu. Nếu bị hắn chặn lại thì thế nào cũng hỏi đi đâu, đi với ai và……. bla.. bla…
Vụt………. Phi ngay vào phòng. Đóng xầm cửa, khóa chốt, vậy là được yên thân. Nó cười thỏa mãn.
Thật ra là hắn biết rằng nó về nhưng vẫn giả vờ ngồi xem tivi đó thôi. Vì khi mà nó mở cổng lớn thì trong nhà sẽ nhận được tín hiệu và hắn biết ngay từ lúc đó, chỉ là hắn giả vờ không thèm quan tâm đó thôi.
Một ngày nữa lại trôi qua. Tiếp tục đến lớp như mọi ngày. Nó băng khoăng không biết là Lâm có vì chuyện đó mà không gặp nó nữa không. Mới vừa nghỉ tới Lâm thì Lâm lại xuất hiện
-Ra về Mi có thể gặp Lâm ở trước cửa phòng thí nghiệm khu B không.
-Ừ, được.
Chỉ chờ nó nói như vậy thôi, Lâm quay lưng bỏ đi. Lạ thật! Lâm chỉ toàn xuất hiện những lúc không có hắn. Vô tình chăng?