Khi khoảng cách giữa nó và hắn chỉ còn vẻn vẹn mấy xen-ti-mét, tình hình bây giờ vô cùng gay cấn, còn gay cấn hồi hộp hơn xem phim MA nữa, bỗng...
"Cứu cứu... có ai không cứu tôi với."
Tiếng kêu cứu vang lên, tất cả mọi hoạt động của nhóm đều dừng lại, kể cả nó và hắn.
Thiên Châu thầm cảm ơn tiếng kêu cứu kia, nếu không biết Vũ Phong sẽ làm gì mình! Rồi mọi người đồng loạt chạy về phía bờ suối gần đó.
...Tùm...
Nó nhanh chân hơn nhảy xuống suối vớt người đang chới với kêu cứu dưới kia, Thiên Bảo cũng nhảy xuống, bơi lại chỗ nó đang cố gắng đưa Như Kì vào bờ.
- Thiên Châu để anh đưa cô ấy lên cho.
- Dạ, chị ấy không sao chứ anh?
Nó nhìn Thư Kì đang trắng mặt vì sợ cộng uống nước khá nhiều kia, lo lắng hỏi Thiên Nam.
- Em mau lên thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh, để anh Bảo đưa cô ấy vào trong lều trước. Thư Kì không sao đâu.
Thiên Nam thấy đồ nó đã ướt sũng, sợ nó bị cảm nên bảo nó đi thay quần áo. "Để anh cùng Tuấn Kiệt vào xem Như Kì có làm sao không"
Nói rồi Thiên Nam bước vào lều, theo sau là Tuấn Kiệt.
Lắc đầu nhìn theo bóng hai người họ, chuẩn bị đi vào thì bất giác, một cảm giác lạ dâng lên, theo phản xạ nó đưa tay sờ vào cổ thì hốt hoảng khi không thấy sợi dây chuyền đâu, nhìn khắp nơi, cả chỗ nó đang đứng nhưng vẫn không thấy. Chắc chắn nó chỉ rơi đâu đây thôi vì lúc nãy còn thấy mà, đưa mắt nhìn ra bờ suối nó không chần chừ liền nhảy xuống tìm...
- Cô đang làm cái quái gì vậy?
Thấy nó cứ loay hoay nhìn trên bờ, rồi chuẩn bị nhảy xuống suối, hắn sợ nó nghĩ quẩn nên lao xuống lôi nó lên quát một câu làm nó giật hết cả mình.
Mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, giờ trong lòng nó như lửa đốt, nó lao xuống tìm tiếp nhưng bị hắn giật tay trở lại.
- Cô đang tìm cái này?
Hắn đưa sợi dây chuyền ra trước mặt nó. Làm nó vui mừng không thôi, vội vào kéo tay hắn lại hỏi, rồi với tay giật lại, nhưng hắn đã nhanh tay thu về.
Đó là một sợi dây chuyền có đính đá ruby, bề ngoài tuy đơn giản nhưng nhìn kĩ thì nó rất có giá trị, màu xanh nước biển nhạt kiêu sa, sang trọng vô cùng. Nó cũng chính là di vật của mẹ để lại cho nó nên nó quý hơn cả mạng sống của bản thân. Năm nó học lớp 4 một bạn nam trong lớp thấy sợi dây chuyền của nó đẹp thì giật lấy mang ra đùa giỡn, sau một hồi giằn co, sợi dây chuyền đứt làm hai. Tên nam sinh ấy thấy vậy cười nhếch mép, quăng sợi dây chuyền xuống đất, kèm theo câu nói điêu ngoa, khinh thường nói: "Nhìn cũng đẹp... hoá ra lại là đồ dởm".
Nó đứng trân trân nhìn sợi dây, tay nắm chặt lại, sau đó xông vào đánh nhau với tên đó một trận, kết quả bị cô giáo phạt đứng ở cửa. Lúc ba đón về nó đã khóc mấy ngày dù đã được ba nó cho đi nối lại."
- Anh... anh nhặt được nó ở đâu vậy? Trả cho tôi!
- Không!
Hắn nhìn nó khẳng định, ai hắn cũng không thèm lấy, và nếu có nhặt được cũng sẽ trả lại nhưng riêng hắn nó quyết không trả để cho nó bài học.
- Anh Phong đẹp trai, phong độ, anh hãy trả sợi dây chuyền cho em nhé…
Doạ nạt, đe doạ không thành, nó đành xuống nước hạ giọng năn nỉ hắn. Trong lòng thì thầm phục mình quá trời quá đất, giọng nói thì ngọt hơn mía… da gà da vịt nổi hết!
Thiên Châu ngoan hiền mắt chớp chớp rất ư là dễ thương, rất dễ làm người khác cảm động, mũi lòng. Nghe cái giọng của nó làm hắn nổi da gà, thà nó đanh đá nổi khùng lên còn dễ nghe hơn là ăn nói thục nữ dịu dàng, đúng là có chút không quen. Hắn nhếch mép, nở nụ cười bán nguyệt khinh khỉnh nhìn nó nói:
- Cô không phải giả dạng con gái nhà lành đi lừa người khác đâu, hiện nguyên hình còn dễ nhìn hơn.
Hắn định trả cho nó rồi nhưng vì cái chuyện lúc nãy nên không thể trả được. (T/g: Thù giai gớm, nhưng em thích *hắc hắc*)
- Vậy anh muốn gì hả?
Hết sức chịu đựng, nó thét lên.
- Tôi muốn...
Hắn ghé sát mặt nó, làm cái vẻ lấp lửng nói.
Nó xanh mặt, trong đầu liên tưởng suy nghĩ đến cảnh mà trong phim kinh dị thường xem, hắn cho nó một trận nhừ tử rồi cầm súng lên chìa vào đầu và… ôi không nghĩ đến lại rùng mình rồi nó còn yêu đời lắm chưa muốn chết. (Xem phim nhiều quá bị ảo tưởng rồi!)
Không phải vì chuyện lúc nãy mà hắn muốn giết nó cho hả giận chứ? Vừa nghĩ nó vừa lấy tay ôm mình, như thể sợ nó ăn thịt mình ngay lập tức vậy.
- Anh làm gì thế hả?
Thấy hắn sờ vào đầu mình nó thét lên. Hắn phì cười trước hành động đáng yêu của nó, không biết trong đầu nó chứa gì? Lúc thì ranh ma bướng bỉnh, lúc thì... haiz như lúc này chẳng hạn, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, tâm hồn thì suy nghĩ linh tinh.
Nhìn hắn cười mà nó bất động “Trời đất! Tảng băng kia mà cũng biết cười sao? Không thể tin được!
Rồi nó nhéo mình một cái thật đau, để xem thử mình có nhìn nhầm hay không.
Á… là thật không phải mơ nha. Thiên Châu lại đơ hình mất mấy dây, trân trối nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đi rồi nhìn lại, thầm nghĩ đây có phải là Vũ Phong lạnh lùng không? Sao cái tảng băng di động đó mà cũng biết cười thật là chuyện lạ! Thà nói trái đất đứng yên còn dễ nghe hơn. Hay tên này là giả mạo?
- Cô lại lên cơn gì nữa vậy?
Thấy nó nhìn mình chăm chú như nghiên cứu chuột bạch, hắn có chút mất tự nhiên, sờ vào đầu nó hỏi.
- Người lên cơn mà là anh mới phải, tự dưng cười như tên điên trốn trại
Bây giờ hắn mới biết mình bị hớ… mà nó vừa nói cái gì? hắn vừa cười sao trước mặt nó sao? (T/g: Bó tay, bó chân trước đôi này, anh này làm như mình là người ngoài hành tinh không bằng, người thì ai chã biết cười…)
- Này anh làm sao thế?
Lại đến lượt nó huơ huơ trước mặt hắn. Nó còn nghĩ hắn bị trúng tà, tự nhiên đang cười cười lại im lặng.
- À không có gì, cô không muốn lấy lại sợi gì chuyền nữa à?
Hắn lãng tránh câu hỏi của nó bằng cách đưa ra đề tài sợi dây chuyền.
- Ai nói tôi không muốn, vậy anh muốn gì nói mau đi?
- Tôi muốn cô làm ô sin của tôi đến cuối năm.
Cho cô biết hậu quả khi động vào Vũ Phong tôi là thế nào, con nhỏ rắc rối! - Hắn thầm nghĩ.
Vũ Phong vừa nói ra, nó đã hét toáng lên. Hừ... tên này nghĩ gì thế không biết? Đường đường là tiểu thư nhà gia tộc giàu có, không phải làm gì mà hắn giám bắt nó làm ô sin, miễn đi!
- Tôi không đồng ý!
Nó quả quyết, giọng chắt nịch. Thà đi đánh nhau còn dễ hơn là làm ô sin cho hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày
- Vậy cô cứ chịu mất sợi dây chuyền đi!
Nói rồi hắn bỏ đi, được một đoạn chợt quay đầu lại nhìn nó nói:
- À tôi cũng không bắt ép người quá đáng, sẽ cho cô thời gian suy nghĩ đến tuần sau... Mà cô không muốn làm ô sin thì phải làm cho tôi một việc khác, nếu tôi thấy được.
Rồi Vũ Phong quay lưng bỏ đi, để nó lại một mình trong lòng tức anh ách. Đó cũng là dấu hiệu báo cho nó biết những ngày tháng sau sẽ sống không yên.
Khi khoảng cách giữa nó và hắn chỉ còn vẻn vẹn mấy xen-ti-mét, tình hình bây giờ vô cùng gay cấn, còn gay cấn hồi hộp hơn xem phim MA nữa, bỗng...
"Cứu cứu... có ai không cứu tôi với."
Tiếng kêu cứu vang lên, tất cả mọi hoạt động của nhóm đều dừng lại, kể cả nó và hắn.
Thiên Châu thầm cảm ơn tiếng kêu cứu kia, nếu không biết Vũ Phong sẽ làm gì mình! Rồi mọi người đồng loạt chạy về phía bờ suối gần đó.
...Tùm...
Nó nhanh chân hơn nhảy xuống suối vớt người đang chới với kêu cứu dưới kia, Thiên Bảo cũng nhảy xuống, bơi lại chỗ nó đang cố gắng đưa Như Kì vào bờ.
- Thiên Châu để anh đưa cô ấy lên cho.
- Dạ, chị ấy không sao chứ anh?
Nó nhìn Thư Kì đang trắng mặt vì sợ cộng uống nước khá nhiều kia, lo lắng hỏi Thiên Nam.
- Em mau lên thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh, để anh Bảo đưa cô ấy vào trong lều trước. Thư Kì không sao đâu.
Thiên Nam thấy đồ nó đã ướt sũng, sợ nó bị cảm nên bảo nó đi thay quần áo. "Để anh cùng Tuấn Kiệt vào xem Như Kì có làm sao không"
Nói rồi Thiên Nam bước vào lều, theo sau là Tuấn Kiệt.
Lắc đầu nhìn theo bóng hai người họ, chuẩn bị đi vào thì bất giác, một cảm giác lạ dâng lên, theo phản xạ nó đưa tay sờ vào cổ thì hốt hoảng khi không thấy sợi dây chuyền đâu, nhìn khắp nơi, cả chỗ nó đang đứng nhưng vẫn không thấy. Chắc chắn nó chỉ rơi đâu đây thôi vì lúc nãy còn thấy mà, đưa mắt nhìn ra bờ suối nó không chần chừ liền nhảy xuống tìm...
- Cô đang làm cái quái gì vậy?
Thấy nó cứ loay hoay nhìn trên bờ, rồi chuẩn bị nhảy xuống suối, hắn sợ nó nghĩ quẩn nên lao xuống lôi nó lên quát một câu làm nó giật hết cả mình.
Mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, giờ trong lòng nó như lửa đốt, nó lao xuống tìm tiếp nhưng bị hắn giật tay trở lại.
- Cô đang tìm cái này?
Hắn đưa sợi dây chuyền ra trước mặt nó. Làm nó vui mừng không thôi, vội vào kéo tay hắn lại hỏi, rồi với tay giật lại, nhưng hắn đã nhanh tay thu về.
Đó là một sợi dây chuyền có đính đá ruby, bề ngoài tuy đơn giản nhưng nhìn kĩ thì nó rất có giá trị, màu xanh nước biển nhạt kiêu sa, sang trọng vô cùng. Nó cũng chính là di vật của mẹ để lại cho nó nên nó quý hơn cả mạng sống của bản thân. Năm nó học lớp một bạn nam trong lớp thấy sợi dây chuyền của nó đẹp thì giật lấy mang ra đùa giỡn, sau một hồi giằn co, sợi dây chuyền đứt làm hai. Tên nam sinh ấy thấy vậy cười nhếch mép, quăng sợi dây chuyền xuống đất, kèm theo câu nói điêu ngoa, khinh thường nói: "Nhìn cũng đẹp... hoá ra lại là đồ dởm".
Nó đứng trân trân nhìn sợi dây, tay nắm chặt lại, sau đó xông vào đánh nhau với tên đó một trận, kết quả bị cô giáo phạt đứng ở cửa. Lúc ba đón về nó đã khóc mấy ngày dù đã được ba nó cho đi nối lại."
- Anh... anh nhặt được nó ở đâu vậy? Trả cho tôi!
- Không!
Hắn nhìn nó khẳng định, ai hắn cũng không thèm lấy, và nếu có nhặt được cũng sẽ trả lại nhưng riêng hắn nó quyết không trả để cho nó bài học.
- Anh Phong đẹp trai, phong độ, anh hãy trả sợi dây chuyền cho em nhé…
Doạ nạt, đe doạ không thành, nó đành xuống nước hạ giọng năn nỉ hắn. Trong lòng thì thầm phục mình quá trời quá đất, giọng nói thì ngọt hơn mía… da gà da vịt nổi hết!
Thiên Châu ngoan hiền mắt chớp chớp rất ư là dễ thương, rất dễ làm người khác cảm động, mũi lòng. Nghe cái giọng của nó làm hắn nổi da gà, thà nó đanh đá nổi khùng lên còn dễ nghe hơn là ăn nói thục nữ dịu dàng, đúng là có chút không quen. Hắn nhếch mép, nở nụ cười bán nguyệt khinh khỉnh nhìn nó nói:
- Cô không phải giả dạng con gái nhà lành đi lừa người khác đâu, hiện nguyên hình còn dễ nhìn hơn.
Hắn định trả cho nó rồi nhưng vì cái chuyện lúc nãy nên không thể trả được. (T/g: Thù giai gớm, nhưng em thích hắc hắc)
- Vậy anh muốn gì hả?
Hết sức chịu đựng, nó thét lên.
- Tôi muốn...
Hắn ghé sát mặt nó, làm cái vẻ lấp lửng nói.
Nó xanh mặt, trong đầu liên tưởng suy nghĩ đến cảnh mà trong phim kinh dị thường xem, hắn cho nó một trận nhừ tử rồi cầm súng lên chìa vào đầu và… ôi không nghĩ đến lại rùng mình rồi nó còn yêu đời lắm chưa muốn chết. (Xem phim nhiều quá bị ảo tưởng rồi!)
Không phải vì chuyện lúc nãy mà hắn muốn giết nó cho hả giận chứ? Vừa nghĩ nó vừa lấy tay ôm mình, như thể sợ nó ăn thịt mình ngay lập tức vậy.
- Anh làm gì thế hả?
Thấy hắn sờ vào đầu mình nó thét lên. Hắn phì cười trước hành động đáng yêu của nó, không biết trong đầu nó chứa gì? Lúc thì ranh ma bướng bỉnh, lúc thì... haiz như lúc này chẳng hạn, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, tâm hồn thì suy nghĩ linh tinh.
Nhìn hắn cười mà nó bất động “Trời đất! Tảng băng kia mà cũng biết cười sao? Không thể tin được!
Rồi nó nhéo mình một cái thật đau, để xem thử mình có nhìn nhầm hay không.
Á… là thật không phải mơ nha. Thiên Châu lại đơ hình mất mấy dây, trân trối nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đi rồi nhìn lại, thầm nghĩ đây có phải là Vũ Phong lạnh lùng không? Sao cái tảng băng di động đó mà cũng biết cười thật là chuyện lạ! Thà nói trái đất đứng yên còn dễ nghe hơn. Hay tên này là giả mạo?
- Cô lại lên cơn gì nữa vậy?
Thấy nó nhìn mình chăm chú như nghiên cứu chuột bạch, hắn có chút mất tự nhiên, sờ vào đầu nó hỏi.
- Người lên cơn mà là anh mới phải, tự dưng cười như tên điên trốn trại
Bây giờ hắn mới biết mình bị hớ… mà nó vừa nói cái gì? hắn vừa cười sao trước mặt nó sao? (T/g: Bó tay, bó chân trước đôi này, anh này làm như mình là người ngoài hành tinh không bằng, người thì ai chã biết cười…)
- Này anh làm sao thế?
Lại đến lượt nó huơ huơ trước mặt hắn. Nó còn nghĩ hắn bị trúng tà, tự nhiên đang cười cười lại im lặng.
- À không có gì, cô không muốn lấy lại sợi gì chuyền nữa à?
Hắn lãng tránh câu hỏi của nó bằng cách đưa ra đề tài sợi dây chuyền.
- Ai nói tôi không muốn, vậy anh muốn gì nói mau đi?
- Tôi muốn cô làm ô sin của tôi đến cuối năm.
Cho cô biết hậu quả khi động vào Vũ Phong tôi là thế nào, con nhỏ rắc rối! - Hắn thầm nghĩ.
Vũ Phong vừa nói ra, nó đã hét toáng lên. Hừ... tên này nghĩ gì thế không biết? Đường đường là tiểu thư nhà gia tộc giàu có, không phải làm gì mà hắn giám bắt nó làm ô sin, miễn đi!
- Tôi không đồng ý!
Nó quả quyết, giọng chắt nịch. Thà đi đánh nhau còn dễ hơn là làm ô sin cho hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày
- Vậy cô cứ chịu mất sợi dây chuyền đi!
Nói rồi hắn bỏ đi, được một đoạn chợt quay đầu lại nhìn nó nói:
- À tôi cũng không bắt ép người quá đáng, sẽ cho cô thời gian suy nghĩ đến tuần sau... Mà cô không muốn làm ô sin thì phải làm cho tôi một việc khác, nếu tôi thấy được.
Rồi Vũ Phong quay lưng bỏ đi, để nó lại một mình trong lòng tức anh ách. Đó cũng là dấu hiệu báo cho nó biết những ngày tháng sau sẽ sống không yên.