Thật sự thì nó cũng chả biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi nó như vậy nữa.. Ban đầu bị gọi như vậy cảm giác hơi khó chịu và phô trương một chút, nhưng dần dần quen, coi đó như chuyện thường..
- Này, tao thật không hiểu.. - Kim nhìn nó vẻ tiếc nuối - vì sao hả Hương?! Vì sao hoa khôi như mày lại thích một thằng thế kia?!!!!
Nó nhìn qua hướng Kim chỉ, đó là một người không hề đẹp trai, chỉ cao tầm 1m70 nhưng nặng tới hơn 80kg.. học hành không có gì nổi bật.. nhưng cậu ấy lại là người ma nó thích, rất rất thích!!
- Thích người ta đâu thể nhìn bề ngoài?! -nó cười, Kim vẫn còn trẻ con quá!!
- Không hẳn thế!! -Kim vỗ đánh tét một phát vào lưng nó - mày xinh thế này, bao nhiêu hot boy theo, đến cả người mẫu nổi tiếng còn yêu thế mà..
- Tao thích Tuấn không phải vì những điều đó!! -nó lắc đầu.
- Vì nó không có những điểm đó! - Kim tự nhiên gay gắt.
- Thôi nào! -Nó đứng dậy - mày sao thế?! Về lớp đi!!
Hương kéo tay Kim đi, Kim cứ vừa đi vừa thắc mắc tai sao thế này? Tại sao thế kia làm nó buồn cười hết sức.. Có lẽ tại nó trót thông báo valentine - hay nói đúng hơn là hôm nay, sẽ tỏ tình với Tuấn nên Kim mới hỏi nhiều như vậy.
Thật sự nó cũng không hiểu tại sao lại thích Tuấn đến vậy.. Ở cậu ấy có gì đó thân thiết, và gần gũi..
Thứ nó cần không phải là vẻ ngoài đẹp, cũng không cần tiền bạc.. nó chỉ cần tình cảm, một thứ tình cảm rất ấm áp mà nó cảm nhận được ở nơi cậu ấy và chỉ cậu ấy mới có..
- Hiii!! Hoa khôi!!
- Chào cậu! -nó cười, cậu ấy là Phương bạn thân của nó. Là hot boy nổi tiếng đáng yêu của trường. Và cậu ấy ngồi ngay cạnh nó.
- Nè, cậu chuẩn bị ra sao rồi?! - Phương nói nhỏ - có quà chưa?! Đã hẹn cậu ấy chưa >?! Định làm hoành tráng không >?!!
- Hả?! -hương xấu hổ, mặt nóng bừng - không có đâu, tớ mua quà rồi, định lúc về tặng cậu ấy mà..
- Thế hôm nay cậu có định nhận quà không >!? - Phương cười rồi quay ra làm bộ ghi bài.
- Quà gì chứ?! -nó lục cục lấy sách vở ra - không đâu!!
- Uh, hỏi vu vơ vậy thôi!!
Oạch thật không ngờ!!! Thì ra valentine có sức mạnh kinh khủng đến vậy?! Nó ngỡ ngàng nhìn bọn con gái chen chúc nhau tặng qua cho hết hot boy này đến hot boy khác..
Lớp nó còn là lớp tụ tập nhiều thành phần khả ái như: Phương - hot boy đáng yêu ; Kiên - anh chàng có nụ cười baby ; Lâm - lạnh lùng, phong cách... ối zời ôi, thật không khác gì cái chợ...
- Ra ngoài đê!!!!!!!!1 - Kim hét to.
- Cái gì?! - quả nhiên tiếng sư tử hống của Kim cũng không địch nổi mấy trăm đứa con gái ở đây.
Kim không nói nữa mà kéo nó ngược dòng người đi ra ngoài. Phew, có không khí trong lành rồi..
- Có mỗi lớp mình nhìu người thôi hay sao ý.. -nó thở nhẹ.
- ờ.. - Kim ngồi xuống ghế đá lấy sức, đã vào lớp rồi mà chưa thấy thầy cô nào lên ổn định trật tự hết..- ai bảo lớp mình toàn người đẹp.., mày cẩn thận đấy, tiết sau thế nào cũng đến lượt mày..
- sao lại thế?! -nó vờ ngạc nhiên.
- còn hỏi?! - Kim nhéo nó một phát - vì mày là hoa khôi!! Êh nhìn kìa mày!!
- Ơ,, Tuấn!! -nó cúi mặt xuống, làn nào thấy cậu ấy mặt nó cũng đỏ tưng bừng.
- Mày run à?! - Kim ngán ngẩm - thật là, thôi được!! Để tao hẹn nó lúc về chờ mày ở nhà xe..
- Thật hả?! -Nó cười tươi - thanhs kiu mày nha!!
- Rồi, không phải nói!!!
Kim chạy vụt ra chỗ Tuấn.. Nó thật là.. chuyện của mình sao không tự lo mà lại đi nhờ người khác.. Vô dụng thật!!
Quả nhiên đúng như lời Kim nói, Nó phải khổ sở chật vật lắm mới từ chối hết quà của các bạn nam.. Tất nhiên trong số những người đó.. không có Tuấn!!
Lẽ nào cậu ấy không mến nó?!
Buồn quá!!
Nhưng dù sao cũng nên thử một lần chứ nhỉ?!
Nó đi đi lại lại ở nhà xe và chờ đợi..
5p.. 10p..
Vì sao lại lâu như vậy?!
Cậu ấy không đến sao?!
Cả khu nhà xe dài trống vắng, Nó đứng chờ từng nhịp bước chân vô vọng. Chả lẽ cậu ấy không phải " chân mệnh thiên tử" lâu nay nó vẫn kiếm tìm?!!
- Cậu là người hẹn mình sao..?! -nó giật mình quay lại, đó là Tuấn...!!
Thật sự thì nó cũng chả biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi nó như vậy nữa.. Ban đầu bị gọi như vậy cảm giác hơi khó chịu và phô trương một chút, nhưng dần dần quen, coi đó như chuyện thường..
- Này, tao thật không hiểu.. - Kim nhìn nó vẻ tiếc nuối - vì sao hả Hương?! Vì sao hoa khôi như mày lại thích một thằng thế kia?!!!!
Nó nhìn qua hướng Kim chỉ, đó là một người không hề đẹp trai, chỉ cao tầm m nhưng nặng tới hơn kg.. học hành không có gì nổi bật.. nhưng cậu ấy lại là người ma nó thích, rất rất thích!!
- Thích người ta đâu thể nhìn bề ngoài?! -nó cười, Kim vẫn còn trẻ con quá!!
- Không hẳn thế!! -Kim vỗ đánh tét một phát vào lưng nó - mày xinh thế này, bao nhiêu hot boy theo, đến cả người mẫu nổi tiếng còn yêu thế mà..
- Tao thích Tuấn không phải vì những điều đó!! -nó lắc đầu.
- Vì nó không có những điểm đó! - Kim tự nhiên gay gắt.
- Thôi nào! -Nó đứng dậy - mày sao thế?! Về lớp đi!!
Hương kéo tay Kim đi, Kim cứ vừa đi vừa thắc mắc tai sao thế này? Tại sao thế kia làm nó buồn cười hết sức.. Có lẽ tại nó trót thông báo valentine - hay nói đúng hơn là hôm nay, sẽ tỏ tình với Tuấn nên Kim mới hỏi nhiều như vậy.
Thật sự nó cũng không hiểu tại sao lại thích Tuấn đến vậy.. Ở cậu ấy có gì đó thân thiết, và gần gũi..
Thứ nó cần không phải là vẻ ngoài đẹp, cũng không cần tiền bạc.. nó chỉ cần tình cảm, một thứ tình cảm rất ấm áp mà nó cảm nhận được ở nơi cậu ấy và chỉ cậu ấy mới có..
- Hiii!! Hoa khôi!!
- Chào cậu! -nó cười, cậu ấy là Phương bạn thân của nó. Là hot boy nổi tiếng đáng yêu của trường. Và cậu ấy ngồi ngay cạnh nó.
- Nè, cậu chuẩn bị ra sao rồi?! - Phương nói nhỏ - có quà chưa?! Đã hẹn cậu ấy chưa >?! Định làm hoành tráng không >?!!
- Hả?! -hương xấu hổ, mặt nóng bừng - không có đâu, tớ mua quà rồi, định lúc về tặng cậu ấy mà..
- Thế hôm nay cậu có định nhận quà không >!? - Phương cười rồi quay ra làm bộ ghi bài.
- Quà gì chứ?! -nó lục cục lấy sách vở ra - không đâu!!
- Uh, hỏi vu vơ vậy thôi!!
Oạch thật không ngờ!!! Thì ra valentine có sức mạnh kinh khủng đến vậy?! Nó ngỡ ngàng nhìn bọn con gái chen chúc nhau tặng qua cho hết hot boy này đến hot boy khác..
Lớp nó còn là lớp tụ tập nhiều thành phần khả ái như: Phương - hot boy đáng yêu ; Kiên - anh chàng có nụ cười baby ; Lâm - lạnh lùng, phong cách... ối zời ôi, thật không khác gì cái chợ...
- Ra ngoài đê!!!!!!!! - Kim hét to.
- Cái gì?! - quả nhiên tiếng sư tử hống của Kim cũng không địch nổi mấy trăm đứa con gái ở đây.
Kim không nói nữa mà kéo nó ngược dòng người đi ra ngoài. Phew, có không khí trong lành rồi..
- Có mỗi lớp mình nhìu người thôi hay sao ý.. -nó thở nhẹ.
- ờ.. - Kim ngồi xuống ghế đá lấy sức, đã vào lớp rồi mà chưa thấy thầy cô nào lên ổn định trật tự hết..- ai bảo lớp mình toàn người đẹp.., mày cẩn thận đấy, tiết sau thế nào cũng đến lượt mày..
- sao lại thế?! -nó vờ ngạc nhiên.
- còn hỏi?! - Kim nhéo nó một phát - vì mày là hoa khôi!! Êh nhìn kìa mày!!
- Ơ,, Tuấn!! -nó cúi mặt xuống, làn nào thấy cậu ấy mặt nó cũng đỏ tưng bừng.
- Mày run à?! - Kim ngán ngẩm - thật là, thôi được!! Để tao hẹn nó lúc về chờ mày ở nhà xe..
- Thật hả?! -Nó cười tươi - thanhs kiu mày nha!!
- Rồi, không phải nói!!!
Kim chạy vụt ra chỗ Tuấn.. Nó thật là.. chuyện của mình sao không tự lo mà lại đi nhờ người khác.. Vô dụng thật!!
Quả nhiên đúng như lời Kim nói, Nó phải khổ sở chật vật lắm mới từ chối hết quà của các bạn nam.. Tất nhiên trong số những người đó.. không có Tuấn!!
Lẽ nào cậu ấy không mến nó?!
Buồn quá!!
Nhưng dù sao cũng nên thử một lần chứ nhỉ?!
Nó đi đi lại lại ở nhà xe và chờ đợi..
p.. p..
Vì sao lại lâu như vậy?!
Cậu ấy không đến sao?!
Cả khu nhà xe dài trống vắng, Nó đứng chờ từng nhịp bước chân vô vọng. Chả lẽ cậu ấy không phải " chân mệnh thiên tử" lâu nay nó vẫn kiếm tìm?!!
- Cậu là người hẹn mình sao..?! -nó giật mình quay lại, đó là Tuấn...!!