Nếu đã hứa sẽ tặng quà, tất nhiên phải chuẩn bị ngay. Thế nhưng Diêu Khâm bối rối không biết nên tặng cái gì. Trước kia còn dùng chiêu nấu cơm để xoa dịu, cơ mà giờ thì không tái sử dùng được. Thế là cuối tuần, Diêu Khâm xin phép quản lý cửa hàng bánh ngọt nghỉ một buổi, sau đó hẹn Chu Văn ra ngoài.
Sáng sớm hôm đó, Diêu Khâm chuẩn bị kỹ càng rồi đứng trước cửa nhà, hai tay vô thức ôm chặt lấy cặp xách, bên trong cậu không có nhiều tiền lắm, nhưng cậu tính toán cả buổi rồi, đây là mức tiền tối đa cậu có thể lấy ra dùng. Nhưng cậu đợi tới đợi lui mà chẳng thấy bóng xe quen thuộc xuất hiện.
– … Hay là thầy quên. – Diêu Khâm khẽ lẩm bẩm.
Cậu nhớ rõ hôm qua mình đã hẹn thầy cuối tuần đi mua quà sinh nhật, lúc ấy vẻ mặt thầy cực kỳ cứng nhắc, còn giả bộ cau mày khinh bỉ:
– Cậu thì tặng được quà gì chứ?
Diêu Khâm ức lắm mà không nói được gì, đành cắn cắn môi dưới. Sau đó không đợi cậu nói, thầy lại buông tiếp một câu:
– Thôi quên đi, sáng mai tôi đến đón cậu.
Diêu Khâm ngẫm lại cái tính cách thiếu tự nhiên của thầy mới ngộ ra là thầy đồng ý rồi. Tuy bây giờ đã muộn nửa tiếng so với giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy tăm hơi người đâu, nguyên nhân cũng không phải như lời lầm bầm của cậu. Phải nói thẳng, Chu Văn luôn là người đúng giờ, kể cả đối với bản thân hay người khác. Cuối cùng mười phút sau, tiếng động cơ quen thuộc vang vọng lại từ phía đầu đường. Diêu Khâm lúc nhìn thấy Chu Văn thì hoàn toàn sững sờ rồi.
Không phải do cách ăn mặc của anh quá lôi thôi, mà ngược lại, quá chói mắt rồi. Anh mặc một bộ tây trang in họa tiết chìm, đi đôi giày da sáng loáng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ngay cả khuy cài áo và cà vạt cũng tông xuyệt tông, cộng thêm khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú nữa, tất cả cùng tạo nên một cảm giác vô cùng tráng lệ. So sánh với bản thân, trên áo phông dưới quần bò, đúng là thuộc hai thế giới đối lập mà. Dường như cũng phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người, vẻ mặt đang bình thản của Chu Văn chợt nhíu mày, ánh mắt soi mói đánh giá cậu từ đầu tới chân, giống như đang âm thầm chất vấn cậu tại sao lại ăn mặc tùy tiện như vậy. Thế nhưng rốt cuộc anh cũng không nói ra miệng, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mình đúng là điên mới tự làm khổ bản thân thế này…
Tiếng anh tuy bé, nhưng hai người cách nhau có một khoảng khá gần, nên Diêu Khâm nghe không sót chữ nào. Làm khổ bản thân à, đang nói về bộ tây trang kia sao? Chẳng lẽ… hôm nay thầy đến muộn là vì bận chọn quần áo sao? Ý nghĩ này quả thực hết sức vô lý, nhưng Diêu Khâm vẫn không thể xua ra khỏi đầu được, sau mới chột dạ nói:
– Thầy ơi… hay là em đi thay quần áo nhé.
Những lời này lập tức chọt trúng chỗ đau rồi, Chu Văn trợn trừng mắt lườm cậu, sau đó quay đầu ngồi lên xe, lạnh lùng nói:
– Lên xe!
Diêu Khâm giật bắn mình, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, không nói thêm nữa, ngoan ngoãn trèo lên theo.
Hai người trước đó cũng không bàn xem đi đâu, nhưng nếu muốn mua quà cho Chu Văn, tất nhiên là do anh quyết định rồi. Cuối cùng hai người rẽ vào một khu buôn bán gần đó. Trang phục của cả hai quá khác nhau mà lại đi cùng nhau quả thực không thuận mắt chút nào, nhưng hiển nhiên Chu Văn lại thích, tâm tình cũng vui tươi lên kha khá, mặc kệ cái nhìn của mọi người, vẫn ung dung đi thẳng.
Bởi vì hai người đến hơi sớm, nên trong khu buôn bán không quá đông đúc, phần lớn các của hiệu vừa mới mở, không ít người bán hàng còn đang quét tước. Thế là hai người chọn một nhà hàng trang trí đơn giản, có cửa sổ nhìn ra ngoài để ăn sáng. Ăn xong, người trên đường dần tấp nập hơn, hai người cứ thuận theo đám đông mà đi. Đi hết nửa khu mà Chu Văn vẫn chẳng có ý định dừng lại chọn quà gì cả, cứ dắt cậu đi loanh quanh cả buổi. Diêu Khâm thấy anh không có vẻ gì là đang ngắm đồ cả, mới dừng chân, nheo mắt nhìn Chu Văn rồi nói:
– Thử vào đây xem nhé? – Tay chỉ vào một cửa hàng.
Chu Văn ngó cửa tiệm một lượt vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, sau đó tiên phong bước vào. Diêu Khâm theo sau, đập vào mắt là những món đồ hàng hiệu trưng bày trong kệ tủ kính, cậu thầm vui mừng, nghĩ rằng giá cả ở đây chắc cậu có thể kham nổi. Nhưng khi đến gần coi giá thì mới ngã ngửa – cái giá này dù có giảm xuống một nữa thì cậu cũng không trả được. Mà không biết có nên mừng hay buồn nữa vì Chu Văn xem qua hết một lượt, rồi nói một câu:
– Đi thôi.
– Thầy không thích ạ? – Diêu Khâm bất ngờ, rồi nghĩ ngợi gì đó, vội vàng nói thêm. – Hôm nay em có mang tiền mà!
… Tuy không nhiều lắm.
Chu Văn dường như nhìn thấu được tâm tư của cậu, khó có dịp không mở miệng châm chọc lại, mà chỉ lạnh nhạt nói:
– Ừ. – Dứt lời liền đi ra ngoài.
Sau đó hai người đi tròn một vòng quanh khu mà hai tay vẫn trống trơn.
–
Giữa trưa lúc ăn cơm, Chu Văn hỏi vu vơ:
– Chủ nhật này cậu định đi đâu?
Diêu Khâm ngẩn người. Trước khi quen Chu Văn, sáu ngày trong tuần cậu đều bận đi làm thêm hết, còn sau khi quen biết anh, thì ít khi đi một mình, cứ vãn chiều là đi cùng anh, cậu thậm chí còn chẳng nhớ bản thân đã trải qua quãng thời gian cô độc trước kia như thế nào. Một hồi lâu sau, cậu mới mơ hồ nhớ lại được chút ít, xấu hổ nói:
– Đi thư viện mượn sách ạ… – Thể nào cũng bị nói là nhàm chán cho coi… Diêu Khâm thầm nghĩ.
Mà quả nhiên, Chu Văn nhăn mặt, bĩu môi nói:
– Quá nhàm chán.
Diêu Khâm nghe xong có chút buồn bực, nhưng sau lại nghe Chu Văn nói:
– Buổi chiều tôi rảnh, có thể đi cùng cậu. – Giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
Diêu Khâm khẽ giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhưng lại thấy người đối diện đang cúi đầu tập trung dùng bữa, giống như câu nói vừa nãy là cậu tự tưởng tượng ra. Diêu Khâm hơi mím môi, rồi cong lên thành một nụ cười.
Bởi vì người đến thư viện ngày chủ nhật khá đông, nhưng vì không gian rộng rãi, ấm áp và ai nấy đều giữ trật tự, nên sinh ra một cảm giác hết sức khoan khoái. Tính tình Diêu Khâm thích yên lặng, nên cực kỳ thích bầu không khí này. Chọn ra vài cuốn sách có vẻ thú vị, quay đầu đã thấy Chu Văn cầm một cuốn sách nặng trịch đứng chờ. Sau đó hai người đến quầy làm thủ tục mượn rồi đi vào phòng đọc. Giá mượn sách đọc tại chỗ rẻ hơn nhiều so với mượn về nhà, mà cũng tiện hơn nhiều, như vậy cũng tránh được mấy kẻ trộm sách. Hai người ngồi kề nhau trong một góc cạnh cửa sổ. Sách Diêu Khâm chọn đều là tạp văn, nên thỉnh thoảng lại ngó sang chỗ Chu Văn, thấy anh đang uể oải lật mấy trang sách, không nhịn được mới hỏi:
– Thầy không thích cuốn này ạ? Hay là đi đổi ạ.
Muốn đổi sách khác trong thư viện này, chỉ cần đăng ký tên lại, không mất thêm phí. Nhưng Chu Văn không đáp lời cậu. Thấy vậy, Diêu Khâm cũng không nói thêm nữa. Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng sồn soạt lật sách vở, mọi người đều đang chìm vào trong thế giới của các con chữ, thời gian dường như cũng như chững lại. Cho đến khi Diêu Khâm cảm giác vai mình trĩu xuống, mới đột nhiên bừng tỉnh. Ngay sau đó, thân thể cậu chợt cứng đờ lại khi cảm nhận được một hơi thở ấm nóng đang phả bên tai mình. Hóa ra không biết từ bao giờ, Chu Văn đã gục lên vai cậu say ngủ, còn cuốn sách trước mặt đã lật đến trang cuối cùng.
Góc hai người ngồi không thu hút chú ý của mọi người lắm. Diêu Khâm không dám nhúc nhích, thận trọng giở sách trên tay. Nhưng lúc cậu lật trang vẫn kinh động đến Chu Văn, đôi mắt đang lim dim khẽ mở, rồi nhắm lại, người nghiêng sang vách tường bên kia, đầu dựa vào tường ngủ tiếp.
Chẳng mấy chốc trời đã xế chiều. Ánh dương vàng rực xuyên qua khung cửa sổ, bao phủ lên người Chu Văn. Cảnh tượng này khiến Diêu Khâm phải ngây ngẩn. Hôm nay thầy có vẻ khác với mọi ngày… Diêu Khâm thầm nghĩ, thân thể vô thức tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người dường như kề sát nhau. Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Chu Văn đột nhiên mở bừng. Diêu Khâm giật mình, theo phản xạ lùi về sau, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một tay Chu Văn kéo lại. Hai đôi môi vừa chạm nhau, liền dính không rời. Diêu Khâm có chút hoảng hốt, giơ tay định đẩy ra nhưng lại thôi, nhân lúc đó đối phương dùng cả hai tay ôm lấy đầu cậu, thuận thế hôn sâu hơn. Đụng chạm môi tất nhiên không thể nào thỏa mãn người nào đó, đầu lưỡi như có linh tính không ngừng truy đuổi, dụ dỗ đối phương triền miên cùng mình.
– Ưm…
Nhiệt độ nóng bỏng cùng cảm giác ướt át khiến cho Diêu Khâm vô thức rên rỉ, cũng không giãy dụa nữa. Cho đến khi Chu Văn hôn đủ rồi, hai đôi môi mới tách nhau ra, Diêu Khâm lúc này mới hoàn hồn, ngây người hít thở.
– Tôi nhận quà rồi nhé. – Nụ cười hiếm hoi của Chu Văn thoáng hiện trên môi, nhân tiện còn cắn môi dưới của cậu thêm mấy cái.
… Thầy đang đòi quà sinh nhật của cậu sao? Diêu Khâm ngơ ngẩn nghĩ.
Nếu đã hứa sẽ tặng quà, tất nhiên phải chuẩn bị ngay. Thế nhưng Diêu Khâm bối rối không biết nên tặng cái gì. Trước kia còn dùng chiêu nấu cơm để xoa dịu, cơ mà giờ thì không tái sử dùng được. Thế là cuối tuần, Diêu Khâm xin phép quản lý cửa hàng bánh ngọt nghỉ một buổi, sau đó hẹn Chu Văn ra ngoài.
Sáng sớm hôm đó, Diêu Khâm chuẩn bị kỹ càng rồi đứng trước cửa nhà, hai tay vô thức ôm chặt lấy cặp xách, bên trong cậu không có nhiều tiền lắm, nhưng cậu tính toán cả buổi rồi, đây là mức tiền tối đa cậu có thể lấy ra dùng. Nhưng cậu đợi tới đợi lui mà chẳng thấy bóng xe quen thuộc xuất hiện.
– … Hay là thầy quên. – Diêu Khâm khẽ lẩm bẩm.
Cậu nhớ rõ hôm qua mình đã hẹn thầy cuối tuần đi mua quà sinh nhật, lúc ấy vẻ mặt thầy cực kỳ cứng nhắc, còn giả bộ cau mày khinh bỉ:
– Cậu thì tặng được quà gì chứ?
Diêu Khâm ức lắm mà không nói được gì, đành cắn cắn môi dưới. Sau đó không đợi cậu nói, thầy lại buông tiếp một câu:
– Thôi quên đi, sáng mai tôi đến đón cậu.
Diêu Khâm ngẫm lại cái tính cách thiếu tự nhiên của thầy mới ngộ ra là thầy đồng ý rồi. Tuy bây giờ đã muộn nửa tiếng so với giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy tăm hơi người đâu, nguyên nhân cũng không phải như lời lầm bầm của cậu. Phải nói thẳng, Chu Văn luôn là người đúng giờ, kể cả đối với bản thân hay người khác. Cuối cùng mười phút sau, tiếng động cơ quen thuộc vang vọng lại từ phía đầu đường. Diêu Khâm lúc nhìn thấy Chu Văn thì hoàn toàn sững sờ rồi.
Không phải do cách ăn mặc của anh quá lôi thôi, mà ngược lại, quá chói mắt rồi. Anh mặc một bộ tây trang in họa tiết chìm, đi đôi giày da sáng loáng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ngay cả khuy cài áo và cà vạt cũng tông xuyệt tông, cộng thêm khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú nữa, tất cả cùng tạo nên một cảm giác vô cùng tráng lệ. So sánh với bản thân, trên áo phông dưới quần bò, đúng là thuộc hai thế giới đối lập mà. Dường như cũng phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người, vẻ mặt đang bình thản của Chu Văn chợt nhíu mày, ánh mắt soi mói đánh giá cậu từ đầu tới chân, giống như đang âm thầm chất vấn cậu tại sao lại ăn mặc tùy tiện như vậy. Thế nhưng rốt cuộc anh cũng không nói ra miệng, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mình đúng là điên mới tự làm khổ bản thân thế này…
Tiếng anh tuy bé, nhưng hai người cách nhau có một khoảng khá gần, nên Diêu Khâm nghe không sót chữ nào. Làm khổ bản thân à, đang nói về bộ tây trang kia sao? Chẳng lẽ… hôm nay thầy đến muộn là vì bận chọn quần áo sao? Ý nghĩ này quả thực hết sức vô lý, nhưng Diêu Khâm vẫn không thể xua ra khỏi đầu được, sau mới chột dạ nói:
– Thầy ơi… hay là em đi thay quần áo nhé.
Những lời này lập tức chọt trúng chỗ đau rồi, Chu Văn trợn trừng mắt lườm cậu, sau đó quay đầu ngồi lên xe, lạnh lùng nói:
– Lên xe!
Diêu Khâm giật bắn mình, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, không nói thêm nữa, ngoan ngoãn trèo lên theo.
Hai người trước đó cũng không bàn xem đi đâu, nhưng nếu muốn mua quà cho Chu Văn, tất nhiên là do anh quyết định rồi. Cuối cùng hai người rẽ vào một khu buôn bán gần đó. Trang phục của cả hai quá khác nhau mà lại đi cùng nhau quả thực không thuận mắt chút nào, nhưng hiển nhiên Chu Văn lại thích, tâm tình cũng vui tươi lên kha khá, mặc kệ cái nhìn của mọi người, vẫn ung dung đi thẳng.
Bởi vì hai người đến hơi sớm, nên trong khu buôn bán không quá đông đúc, phần lớn các của hiệu vừa mới mở, không ít người bán hàng còn đang quét tước. Thế là hai người chọn một nhà hàng trang trí đơn giản, có cửa sổ nhìn ra ngoài để ăn sáng. Ăn xong, người trên đường dần tấp nập hơn, hai người cứ thuận theo đám đông mà đi. Đi hết nửa khu mà Chu Văn vẫn chẳng có ý định dừng lại chọn quà gì cả, cứ dắt cậu đi loanh quanh cả buổi. Diêu Khâm thấy anh không có vẻ gì là đang ngắm đồ cả, mới dừng chân, nheo mắt nhìn Chu Văn rồi nói:
– Thử vào đây xem nhé? – Tay chỉ vào một cửa hàng.
Chu Văn ngó cửa tiệm một lượt vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, sau đó tiên phong bước vào. Diêu Khâm theo sau, đập vào mắt là những món đồ hàng hiệu trưng bày trong kệ tủ kính, cậu thầm vui mừng, nghĩ rằng giá cả ở đây chắc cậu có thể kham nổi. Nhưng khi đến gần coi giá thì mới ngã ngửa – cái giá này dù có giảm xuống một nữa thì cậu cũng không trả được. Mà không biết có nên mừng hay buồn nữa vì Chu Văn xem qua hết một lượt, rồi nói một câu:
– Đi thôi.
– Thầy không thích ạ? – Diêu Khâm bất ngờ, rồi nghĩ ngợi gì đó, vội vàng nói thêm. – Hôm nay em có mang tiền mà!
… Tuy không nhiều lắm.
Chu Văn dường như nhìn thấu được tâm tư của cậu, khó có dịp không mở miệng châm chọc lại, mà chỉ lạnh nhạt nói:bg-ssp-{height:px}
– Ừ. – Dứt lời liền đi ra ngoài.
Sau đó hai người đi tròn một vòng quanh khu mà hai tay vẫn trống trơn.
–
Giữa trưa lúc ăn cơm, Chu Văn hỏi vu vơ:
– Chủ nhật này cậu định đi đâu?
Diêu Khâm ngẩn người. Trước khi quen Chu Văn, sáu ngày trong tuần cậu đều bận đi làm thêm hết, còn sau khi quen biết anh, thì ít khi đi một mình, cứ vãn chiều là đi cùng anh, cậu thậm chí còn chẳng nhớ bản thân đã trải qua quãng thời gian cô độc trước kia như thế nào. Một hồi lâu sau, cậu mới mơ hồ nhớ lại được chút ít, xấu hổ nói:
– Đi thư viện mượn sách ạ… – Thể nào cũng bị nói là nhàm chán cho coi… Diêu Khâm thầm nghĩ.
Mà quả nhiên, Chu Văn nhăn mặt, bĩu môi nói:
– Quá nhàm chán.
Diêu Khâm nghe xong có chút buồn bực, nhưng sau lại nghe Chu Văn nói:
– Buổi chiều tôi rảnh, có thể đi cùng cậu. – Giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
Diêu Khâm khẽ giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhưng lại thấy người đối diện đang cúi đầu tập trung dùng bữa, giống như câu nói vừa nãy là cậu tự tưởng tượng ra. Diêu Khâm hơi mím môi, rồi cong lên thành một nụ cười.
Bởi vì người đến thư viện ngày chủ nhật khá đông, nhưng vì không gian rộng rãi, ấm áp và ai nấy đều giữ trật tự, nên sinh ra một cảm giác hết sức khoan khoái. Tính tình Diêu Khâm thích yên lặng, nên cực kỳ thích bầu không khí này. Chọn ra vài cuốn sách có vẻ thú vị, quay đầu đã thấy Chu Văn cầm một cuốn sách nặng trịch đứng chờ. Sau đó hai người đến quầy làm thủ tục mượn rồi đi vào phòng đọc. Giá mượn sách đọc tại chỗ rẻ hơn nhiều so với mượn về nhà, mà cũng tiện hơn nhiều, như vậy cũng tránh được mấy kẻ trộm sách. Hai người ngồi kề nhau trong một góc cạnh cửa sổ. Sách Diêu Khâm chọn đều là tạp văn, nên thỉnh thoảng lại ngó sang chỗ Chu Văn, thấy anh đang uể oải lật mấy trang sách, không nhịn được mới hỏi:
– Thầy không thích cuốn này ạ? Hay là đi đổi ạ.
Muốn đổi sách khác trong thư viện này, chỉ cần đăng ký tên lại, không mất thêm phí. Nhưng Chu Văn không đáp lời cậu. Thấy vậy, Diêu Khâm cũng không nói thêm nữa. Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng sồn soạt lật sách vở, mọi người đều đang chìm vào trong thế giới của các con chữ, thời gian dường như cũng như chững lại. Cho đến khi Diêu Khâm cảm giác vai mình trĩu xuống, mới đột nhiên bừng tỉnh. Ngay sau đó, thân thể cậu chợt cứng đờ lại khi cảm nhận được một hơi thở ấm nóng đang phả bên tai mình. Hóa ra không biết từ bao giờ, Chu Văn đã gục lên vai cậu say ngủ, còn cuốn sách trước mặt đã lật đến trang cuối cùng.
Góc hai người ngồi không thu hút chú ý của mọi người lắm. Diêu Khâm không dám nhúc nhích, thận trọng giở sách trên tay. Nhưng lúc cậu lật trang vẫn kinh động đến Chu Văn, đôi mắt đang lim dim khẽ mở, rồi nhắm lại, người nghiêng sang vách tường bên kia, đầu dựa vào tường ngủ tiếp.
Chẳng mấy chốc trời đã xế chiều. Ánh dương vàng rực xuyên qua khung cửa sổ, bao phủ lên người Chu Văn. Cảnh tượng này khiến Diêu Khâm phải ngây ngẩn. Hôm nay thầy có vẻ khác với mọi ngày… Diêu Khâm thầm nghĩ, thân thể vô thức tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người dường như kề sát nhau. Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Chu Văn đột nhiên mở bừng. Diêu Khâm giật mình, theo phản xạ lùi về sau, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một tay Chu Văn kéo lại. Hai đôi môi vừa chạm nhau, liền dính không rời. Diêu Khâm có chút hoảng hốt, giơ tay định đẩy ra nhưng lại thôi, nhân lúc đó đối phương dùng cả hai tay ôm lấy đầu cậu, thuận thế hôn sâu hơn. Đụng chạm môi tất nhiên không thể nào thỏa mãn người nào đó, đầu lưỡi như có linh tính không ngừng truy đuổi, dụ dỗ đối phương triền miên cùng mình.
– Ưm…
Nhiệt độ nóng bỏng cùng cảm giác ướt át khiến cho Diêu Khâm vô thức rên rỉ, cũng không giãy dụa nữa. Cho đến khi Chu Văn hôn đủ rồi, hai đôi môi mới tách nhau ra, Diêu Khâm lúc này mới hoàn hồn, ngây người hít thở.
– Tôi nhận quà rồi nhé. – Nụ cười hiếm hoi của Chu Văn thoáng hiện trên môi, nhân tiện còn cắn môi dưới của cậu thêm mấy cái.
… Thầy đang đòi quà sinh nhật của cậu sao? Diêu Khâm ngơ ngẩn nghĩ.