Nghĩ rằng ‘giao ước’ giữa hai người thế là chấm dứt, lúc tan học Diêu Khâm đi ngang qua phòng giáo viên, không ngờ rằng ngọn đèn quen thuộc vẫn sáng.
Lúc rẽ sang hành lang, cậu nhìn thấy Chu Văn với vẻ mặt sốt ruột đang đứng chờ trước cửa.
Cậu định chạy tới nhưng rồi lại chùn bước – có lẽ thầy đang đợi người khác.
– Em ngốc ở đó làm gì thế? – Chu Văn nhíu mày quát.
Diêu Khâm giật mình rồi mới bước nhanh đến, khóe miệng vô thức cong lên.
Tuy rằng bị mắng, nhưng tâm trạng cậu trở nên vui vẻ khi biết mình không bị bỏ rơi, dường như có thứ gì đó trong ngực cậu bắt đầu chuyển biến.
Vẫn là đi ăn tối, nhưng hiện tại, Diêu Khâm cố gắng không tự bẽ mặt, không phồng má trợn mắt mà từ tốn nhai kỹ.
Đối với hành động thay đổi thất thường của cậu, Chu Văn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, không nói gì, thậm chí cho đến khi cậu tỏ vẻ no bụng, buông đũa, anh chỉ thản nhiên gọi bồi bàn thanh toán.
Thế nhưng, săn sóc kiểu này lại khiến Diêu Khâm bất an. Bởi vì Chu Văn luôn luôn chỉ chú tâm vào cậu.
– Á… Nhưng thầy vẫn chưa ăn no. – Diêu Khâm ngần ngừ, khẽ nói.
Rồi sau đó, Chu Văn lại châm chọc:
– Chẳng phải em đang vội sao?
Diêu Khâm ngạc nhiên, nhưng không đáp lại.
Chu Văn thấy cậu không nói, sắc mặt lại trầm xuống, hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Áp suất thấp trong xe vẫn duy trì đến tận cửa nhà Diêu Khâm.
Giống như hôm trước, hôm nay Chu Văn cũng không xuống xe, chờ Diêu Khâm vừa xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa, anh đã nhấn ga phóng vù đi.
Diêu Khâm nhất thời lảo đảo lùi sau vài bước, lúc đứng vững thì xe đã mất tăm.
… Chắc đến giờ này thì ‘giao ước’ giữa hai người đã chấm dứt thật rồi.
Mỗi lần Diêu Khâm nghĩ vậy, thì tan học hôm sau lại thấy anh đứng đợi ở cửa phòng giáo viên, lộ trình mấy hôm sau đều giống nhau: ăn cơm, về nhà, rồi mới một mình đạp xe đến chỗ làm.
Thế nhưng, bầu không khí cứng ngắc giữa hai người vẫn không thay đổi, lôi kéo ánh mắt của không ít người.
Đối với cậu, ‘giao ước’ này chẳng khác gì một loại tra tấn.
Nhưng Diêu Khâm cũng không hiểu tại sao Chu Văn rõ ràng ghét cậu như vậy, nhưng vẫn tự nguyện đưa đón cậu về nhà, rồi cùng nhau dùng bữa.
Nói đi cũng phải nói lại, chính bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao ngày nào cũng chịu bầu không khí bức bách đến không thở nổi, nhưng hết lần đến lần khác vẫn không để bụng.
Một tuần sau xảy ra một bước ngoặt.
Tan học hàng ngày vội vội vàng vàng đi ăn cơm, ăn xong thì lại hộc mặt đạp xe đến chỗ làm, cuối cùng cái dạ dày vốn đã không khỏe của cậu bắt đầu giở chứng.
Lúc ấy, Diêu Khâm đang ngồi trên xe Chu Văn về nhà, thầm tính toán xem mình còn bao nhiêu thời gian và đi đường nào ngắn nhất, thì bỗng dưng dạ dày quặn thắt, khiến đầu óc cậu trở nên mê man.
Giống như có một bàn tay vô hình bên trong bụng cậu, ra sức bóp chặt.
Ban đầu Diêu Khâm có thể chịu đựng được, tay siết chặt lấy dây an toàn. Nhưng dần dần, cơn đau càng thêm nặng, cậu run rẩy.
Trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống tương tự, cậu cũng biết đây là dấu hiệu của bệnh viêm dạ dày cấp tính, nên ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định về nhà uống thuốc là khỏi.
Và tất nhiên, cậu đã xem thường cơn đau này.
Kít—
Đột nhiên xe dừng bánh.
– Em bị làm sao thế? – Bên tai truyền đến giọng nói của Chu Văn.
Diêu Khâm không biết mình có nghe lầm hay không, nhưng lẩn quất trong giọng nói kia dường như là sự lo lắng. Cậu nghiêng mặt sang nhìn anh.
Lúc đó cậu mới phát hiện ra rằng, vì đau quá nên cậu đang co rúm người lại.
… Chẳng trách lại bị phát hiện. Diêu Khâm cười khổ, thầm nghĩ.
Con người là vậy, một khi có người khác quan tâm, sẽ trở nên thật yếu đuối.
Vì thế nên khi cậu liếc mắt nhìn Chu Văn, hai mắt tự dưng đỏ hồng rồi nức nở:
– Đau quá… bụng… đau quá…
Chu Văn nghe xong, cơn giận cũng bùng phát:
– Chết tiệt, tiểu quỷ nhà cậu sao không nói sớm! – Dứt lời, anh khởi động lại xe rồi phóng thẳng tới bệnh viện.
Xe vừa dừng, Chu Văn mặc kệ phản kháng của Diêu Khâm, nhất quyết bế cậu lên rồi bước vào trong bệnh viện.
Vào trong, anh chẳng thèm đăng ký khám mà gọi y tá đang chạy đến:
– Gọi Chu Thủy đến!
Y tá ngẩn người, dù nghi hoặc nhưng thầm nghĩ chắc đây là bệnh nhân cũ của bác sĩ Chu, nên không dám chần chừ, chạy đến văn phòng trưởng khoa.
Nằm trên giường, Diêu Khâm đau đến quằn quại, nước mắt giàn giụa:
– Thầy ơi… đau… đau quá…
Chu Văn nghe cậu kêu rên, bực mình lớn giọng:
– Nín đi! Đau một tý thôi, không chết được đâu! – Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cậu. (tsundere rõ ràng :3)
Giống như chết đuối vớ được cọc, Diêu Khâm không giãy giụa nữa, cậu nắm chặt tay anh, cuộn mình lại, run rẩy.
Lát sau, một bác sĩ bước vào, áo blouse trắng rõ ràng là vừa mới khoác, ngay cả cúc cũng chưa cài tử tế, người đó đi theo y tá lúc nãy đến bên giường.
Hắn ta dường như đang nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, hai mắt trợn trừng.
Chu Văn nhìn thấy hắn, rồi nhìn sang vẻ mặt hắn, biết tỏng người kia đang nghĩ gì, lạnh lùng nói:
– Bác sĩ chuẩn bệnh bằng cách đứng nhìn bệnh nhân kêu đau sao?
Tên bác sĩ kia bấy giờ mới có phản ứng, nghe vậy chỉ cười, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của đối phương, liền vội vàng chỉnh đốn vẻ mặt của mình.
Hắn ho khẽ rồi tỏ vẻ nghiêm túc, tận tụy:
– Để tôi khám xem nào. – Nói xong, bước tới khám cho Diêu Khâm.
Chu Văn định buông tay Diêu Khâm ra.
Thế nhưng lúc bác sĩ chạm tay lên bụng cậu, cậu lập tức run lên, với tay về phía Chu Văn.
Chu Văn lườm tên bác sĩ đang cố gắng nín cười, tức giận mím môi.
Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Diêu Khâm thấy vậy, lập tức nắm chặt tay anh.
Khám xong, bác sĩ kết luận: viêm dạ dày cấp tính, truyền nước và uống thuốc là khỏe.
Chu Văn nghe xong trợn trừng mắt.
Tên bác sĩ cũng chẳng quan tâm đến anh, dặn dò y tá rồi nhân tiện nói:
– Đêm nay không phải ca trực của tôi, tôi đi về đây, có việc gì cứ ấn chuông.
Chu Văn trở lại vẻ lãnh đạm, liếc hắn một cái, không nói gì.
Tên bác sĩ dường như đã quen với việc này, chỉnh lại thắt lưng rồi chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó, Chu Văn giúp Diêu Khâm khóc sưng hai mắt uống thuốc, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, người cũng dần khỏe lại.
Chờ đến khi Diêu Khâm khỏe hẳn, đồng hồ đã điểm 9h tối.
Nhìn Chu Văn vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt rũ xuống đang ngồi cạnh mình, cậu cắn môi, rốt cuộc mở miệng nói:
– Thầy ơi… – Giọng cậu khàn khàn vì khóc.
Chu Văn ngước mắt lên.
– … Cho em mượn điện thoại được không? – Diêu Khâm lấy hết dũng khí nói.
Chu Văn nhíu mày, nói bâng quơ:
– Gọi điện về nhà à?
Diêu Khâm chớp mắt, lắc đầu.
Gia đình biết cậu đi làm thêm, giờ vẫn chưa phải giờ tan làm, nên không cần gọi điện về nhà khiến họ lo lắng.
Không ngờ rằng, Chu Văn nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nheo mắt hỏi:
– Hay là gọi cho người yêu?
Diêu Khâm ngạc nhiên hỏi lại:
– … Người yêu gì cơ ạ?
Chu Văn không biến sắc, hỏi tiếp:
– Tối nào cậu về nhà rồi lại đi ra ngoài, không phải hẹn hò với người yêu sao?
Nghe xong, Diêu Khâm vội vàng chống tay ngồi dậy, thú nhận:
– Không phải thế đâu, em đi đến tiệm bánh ngọt… làm thêm ạ.
Chu Văn ngạc nhiên, vẻ mặt có chút ngập ngừng khó giấu:
– Thật không?
Diêu Khâm gật đầu.
Rồi đột nhiên, cậu nghĩ đến việc ở trên giường bệnh, nói chuyện người yêu với thầy giáo thật kỳ quái, mặt cũng đỏ bừng, cậu cúi đầu, khẽ nói:
– Thầy ơi, cho em… mượn di động…
Dường như anh cũng phát hiện ra, có chút mất tự nhiên, nói năng cũng không rõ ràng:
– Hừ, tôi biết mà, người như cậu làm sao kiếm được người yêu! – Nói xong ném điện thoại lên giường, rồi đứng lên đi ra ngoài. – Tôi ra ngoài hút thuốc!
Anh bước rất nhanh, giống như có thứ gì đuổi đằng sau, có điểm giống chạy trối chết. Chết tiệt, biết trước thì đã đến tận nơi nhìn, nhưng với quan hệ giữa hai người, sao có thể làm chuyện đó được?!
Diêu Khâm bị mắng cũng thấy khổ sở, nhưng nhìn thấy chiếc di động trên giường, vẫn cầm lên, ấn số:
– A lô, chị Tinh ạ… vâng, em đây, em xin lỗi… vâng…
Cậu cúp máy, chờ hơn 10 phút mà vẫn không thấy Chu Văn quay lại.
… Chẳng lẽ, đã về rồi?
Cậu mệt mỏi dựa lưng vào thành giường, yên lặng nhìn mu bàn tay đang cắm bình truyền, mũi cay cay.
– Ăn cơm!
Đúng lúc này, cửa phòng mở toang, theo đó là tiếng nói lãnh đạm của Chu Văn. Sau đó, một giọng nói vẻ khó tin cùng bực bội truyền đến:
– Em khóc cái gì?!
Lúc này Diêu Khâm mới biết mình vừa khóc. Cậu vội vàng lắc lắc đầu, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu nói:
– … Đâu có ạ.
Chu Văn nghe xong, trừng mắt nhìn cậu. Em tưởng tôi là thằng ngốc sao?
Sau đó, anh đặt mạnh cặp lồng cơm trong tay xuống tủ cạnh giường, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Diêu Khâm biết mình nói dối đã bị phát hiện, mặt đỏ bừng.
Chu Văn mở cặp lồng, lấy ra một cốc cà phê và một túi đường, còn lại đẩy đến trước mặt cậu, nhăn mày nói:
– Ăn cơm.
Cậu giật mình, nhìn bên trong cặp lồng còn có một cốc sữa, ngập ngừng hỏi:
– Thầy không ăn sao?
Chu Văn nghe xong liếc nhìn đồ ăn trong cặp lồng, rồi nhăn nhó như thể anh cực kỳ chán ghét nó, sau đó mới rầu rĩ nói:
– Chỉ có suất ăn loại này. – Sau đó, đổ đường vào cốc cà phê.
Diêu Khâm lúng túng, nhất thời không hiểu việc ‘ăn hay không ăn’ và việc ‘chỉ có suất ăn loại này’ liên quan gì với nhau, nhưng không nản lòng, hỏi tiếp:
– Em tưởng thầy chỉ uống cà phê đen?
Dường như Chu Văn chịu không nổi, lớn tiếng quát:
– Nói nhiều! Ăn đi!
Diêu Khâm cúi đầu nhìn đồ ăn – cơm với rau chân vịt và chả thịt.
Không hiểu tại sao, cậu chợt nảy ra một suy nghĩ: anh không phải không đói, mà là không thích ăn, nên đành phải uống thứ cà phê ngọt lợ kia.
Thực ra, lúc ăn cơm cùng nhau, nếu cậu để ý kỹ sẽ phát hiện ra, nhưng anh che giấu rất kỹ – tuy vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng lần nào cũng ăn hết rau.
Cậu lờ mờ đoán được người kia ghét ăn củ cải đỏ, rau chân vịt và việt quất.
Nghĩ vậy, cậu chợt có cảm giác, có lẽ người thầy này không khó gần như cậu tưởng…
– Chẳng lẽ còn muốn tôi đút cho em ăn à? – Đột nhiên bên tai truyền đến giọng quát của Chu Văn.
Cậu vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ‘chịu-không-nổi-thằng-quỷ-này’ của anh, suýt nữa thì phủ định suy đoán vừa rồi của mình.
Không kịp suy nghĩ tiếp, một chiếc thìa bị nhét vào bàn tay không cắm kim tiêm của cậu.
Không dám chậm trễ, cậu vội vàng xúc một thìa cơm và rau chân vịt đưa lên miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, xong mới nói:
– Rau chân vịt ăn cũng ngon mà.
Chu Văn nghe xong cứng đờ người, dường như không tìm được câu phản bác nào, chỉ đành phẫn nộ hừ một tiếng.
Cái loại phản ứng này… hóa ra đúng là vậy sao.
Nghĩ rằng ‘giao ước’ giữa hai người thế là chấm dứt, lúc tan học Diêu Khâm đi ngang qua phòng giáo viên, không ngờ rằng ngọn đèn quen thuộc vẫn sáng.
Lúc rẽ sang hành lang, cậu nhìn thấy Chu Văn với vẻ mặt sốt ruột đang đứng chờ trước cửa.
Cậu định chạy tới nhưng rồi lại chùn bước – có lẽ thầy đang đợi người khác.
– Em ngốc ở đó làm gì thế? – Chu Văn nhíu mày quát.
Diêu Khâm giật mình rồi mới bước nhanh đến, khóe miệng vô thức cong lên.
Tuy rằng bị mắng, nhưng tâm trạng cậu trở nên vui vẻ khi biết mình không bị bỏ rơi, dường như có thứ gì đó trong ngực cậu bắt đầu chuyển biến.
Vẫn là đi ăn tối, nhưng hiện tại, Diêu Khâm cố gắng không tự bẽ mặt, không phồng má trợn mắt mà từ tốn nhai kỹ.
Đối với hành động thay đổi thất thường của cậu, Chu Văn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, không nói gì, thậm chí cho đến khi cậu tỏ vẻ no bụng, buông đũa, anh chỉ thản nhiên gọi bồi bàn thanh toán.
Thế nhưng, săn sóc kiểu này lại khiến Diêu Khâm bất an. Bởi vì Chu Văn luôn luôn chỉ chú tâm vào cậu.
– Á… Nhưng thầy vẫn chưa ăn no. – Diêu Khâm ngần ngừ, khẽ nói.
Rồi sau đó, Chu Văn lại châm chọc:
– Chẳng phải em đang vội sao?
Diêu Khâm ngạc nhiên, nhưng không đáp lại.
Chu Văn thấy cậu không nói, sắc mặt lại trầm xuống, hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Áp suất thấp trong xe vẫn duy trì đến tận cửa nhà Diêu Khâm.
Giống như hôm trước, hôm nay Chu Văn cũng không xuống xe, chờ Diêu Khâm vừa xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa, anh đã nhấn ga phóng vù đi.
Diêu Khâm nhất thời lảo đảo lùi sau vài bước, lúc đứng vững thì xe đã mất tăm.
… Chắc đến giờ này thì ‘giao ước’ giữa hai người đã chấm dứt thật rồi.
Mỗi lần Diêu Khâm nghĩ vậy, thì tan học hôm sau lại thấy anh đứng đợi ở cửa phòng giáo viên, lộ trình mấy hôm sau đều giống nhau: ăn cơm, về nhà, rồi mới một mình đạp xe đến chỗ làm.
Thế nhưng, bầu không khí cứng ngắc giữa hai người vẫn không thay đổi, lôi kéo ánh mắt của không ít người.
Đối với cậu, ‘giao ước’ này chẳng khác gì một loại tra tấn.
Nhưng Diêu Khâm cũng không hiểu tại sao Chu Văn rõ ràng ghét cậu như vậy, nhưng vẫn tự nguyện đưa đón cậu về nhà, rồi cùng nhau dùng bữa.
Nói đi cũng phải nói lại, chính bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao ngày nào cũng chịu bầu không khí bức bách đến không thở nổi, nhưng hết lần đến lần khác vẫn không để bụng.
Một tuần sau xảy ra một bước ngoặt.
Tan học hàng ngày vội vội vàng vàng đi ăn cơm, ăn xong thì lại hộc mặt đạp xe đến chỗ làm, cuối cùng cái dạ dày vốn đã không khỏe của cậu bắt đầu giở chứng.
Lúc ấy, Diêu Khâm đang ngồi trên xe Chu Văn về nhà, thầm tính toán xem mình còn bao nhiêu thời gian và đi đường nào ngắn nhất, thì bỗng dưng dạ dày quặn thắt, khiến đầu óc cậu trở nên mê man.
Giống như có một bàn tay vô hình bên trong bụng cậu, ra sức bóp chặt.
Ban đầu Diêu Khâm có thể chịu đựng được, tay siết chặt lấy dây an toàn. Nhưng dần dần, cơn đau càng thêm nặng, cậu run rẩy.
Trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống tương tự, cậu cũng biết đây là dấu hiệu của bệnh viêm dạ dày cấp tính, nên ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định về nhà uống thuốc là khỏi.
Và tất nhiên, cậu đã xem thường cơn đau này.
Kít—
Đột nhiên xe dừng bánh.
– Em bị làm sao thế? – Bên tai truyền đến giọng nói của Chu Văn.
Diêu Khâm không biết mình có nghe lầm hay không, nhưng lẩn quất trong giọng nói kia dường như là sự lo lắng. Cậu nghiêng mặt sang nhìn anh.
Lúc đó cậu mới phát hiện ra rằng, vì đau quá nên cậu đang co rúm người lại.
… Chẳng trách lại bị phát hiện. Diêu Khâm cười khổ, thầm nghĩ.
Con người là vậy, một khi có người khác quan tâm, sẽ trở nên thật yếu đuối.
Vì thế nên khi cậu liếc mắt nhìn Chu Văn, hai mắt tự dưng đỏ hồng rồi nức nở:
– Đau quá… bụng… đau quá…
Chu Văn nghe xong, cơn giận cũng bùng phát:
– Chết tiệt, tiểu quỷ nhà cậu sao không nói sớm! – Dứt lời, anh khởi động lại xe rồi phóng thẳng tới bệnh viện.
Xe vừa dừng, Chu Văn mặc kệ phản kháng của Diêu Khâm, nhất quyết bế cậu lên rồi bước vào trong bệnh viện.
Vào trong, anh chẳng thèm đăng ký khám mà gọi y tá đang chạy đến:
– Gọi Chu Thủy đến!
Y tá ngẩn người, dù nghi hoặc nhưng thầm nghĩ chắc đây là bệnh nhân cũ của bác sĩ Chu, nên không dám chần chừ, chạy đến văn phòng trưởng khoa.
Nằm trên giường, Diêu Khâm đau đến quằn quại, nước mắt giàn giụa:
– Thầy ơi… đau… đau quá…
Chu Văn nghe cậu kêu rên, bực mình lớn giọng:
– Nín đi! Đau một tý thôi, không chết được đâu! – Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cậu. (tsundere rõ ràng :)
Giống như chết đuối vớ được cọc, Diêu Khâm không giãy giụa nữa, cậu nắm chặt tay anh, cuộn mình lại, run rẩy.
Lát sau, một bác sĩ bước vào, áo blouse trắng rõ ràng là vừa mới khoác, ngay cả cúc cũng chưa cài tử tế, người đó đi theo y tá lúc nãy đến bên giường.
Hắn ta dường như đang nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, hai mắt trợn trừng.
Chu Văn nhìn thấy hắn, rồi nhìn sang vẻ mặt hắn, biết tỏng người kia đang nghĩ gì, lạnh lùng nói:
– Bác sĩ chuẩn bệnh bằng cách đứng nhìn bệnh nhân kêu đau sao?
Tên bác sĩ kia bấy giờ mới có phản ứng, nghe vậy chỉ cười, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của đối phương, liền vội vàng chỉnh đốn vẻ mặt của mình.
Hắn ho khẽ rồi tỏ vẻ nghiêm túc, tận tụy:
– Để tôi khám xem nào. – Nói xong, bước tới khám cho Diêu Khâm.
Chu Văn định buông tay Diêu Khâm ra.
Thế nhưng lúc bác sĩ chạm tay lên bụng cậu, cậu lập tức run lên, với tay về phía Chu Văn.
Chu Văn lườm tên bác sĩ đang cố gắng nín cười, tức giận mím môi.
Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Diêu Khâm thấy vậy, lập tức nắm chặt tay anh.
Khám xong, bác sĩ kết luận: viêm dạ dày cấp tính, truyền nước và uống thuốc là khỏe.
Chu Văn nghe xong trợn trừng mắt.
Tên bác sĩ cũng chẳng quan tâm đến anh, dặn dò y tá rồi nhân tiện nói:
– Đêm nay không phải ca trực của tôi, tôi đi về đây, có việc gì cứ ấn chuông.bg-ssp-{height:px}
Chu Văn trở lại vẻ lãnh đạm, liếc hắn một cái, không nói gì.
Tên bác sĩ dường như đã quen với việc này, chỉnh lại thắt lưng rồi chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó, Chu Văn giúp Diêu Khâm khóc sưng hai mắt uống thuốc, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, người cũng dần khỏe lại.
Chờ đến khi Diêu Khâm khỏe hẳn, đồng hồ đã điểm h tối.
Nhìn Chu Văn vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt rũ xuống đang ngồi cạnh mình, cậu cắn môi, rốt cuộc mở miệng nói:
– Thầy ơi… – Giọng cậu khàn khàn vì khóc.
Chu Văn ngước mắt lên.
– … Cho em mượn điện thoại được không? – Diêu Khâm lấy hết dũng khí nói.
Chu Văn nhíu mày, nói bâng quơ:
– Gọi điện về nhà à?
Diêu Khâm chớp mắt, lắc đầu.
Gia đình biết cậu đi làm thêm, giờ vẫn chưa phải giờ tan làm, nên không cần gọi điện về nhà khiến họ lo lắng.
Không ngờ rằng, Chu Văn nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ quái, một lúc sau mới nheo mắt hỏi:
– Hay là gọi cho người yêu?
Diêu Khâm ngạc nhiên hỏi lại:
– … Người yêu gì cơ ạ?
Chu Văn không biến sắc, hỏi tiếp:
– Tối nào cậu về nhà rồi lại đi ra ngoài, không phải hẹn hò với người yêu sao?
Nghe xong, Diêu Khâm vội vàng chống tay ngồi dậy, thú nhận:
– Không phải thế đâu, em đi đến tiệm bánh ngọt… làm thêm ạ.
Chu Văn ngạc nhiên, vẻ mặt có chút ngập ngừng khó giấu:
– Thật không?
Diêu Khâm gật đầu.
Rồi đột nhiên, cậu nghĩ đến việc ở trên giường bệnh, nói chuyện người yêu với thầy giáo thật kỳ quái, mặt cũng đỏ bừng, cậu cúi đầu, khẽ nói:
– Thầy ơi, cho em… mượn di động…
Dường như anh cũng phát hiện ra, có chút mất tự nhiên, nói năng cũng không rõ ràng:
– Hừ, tôi biết mà, người như cậu làm sao kiếm được người yêu! – Nói xong ném điện thoại lên giường, rồi đứng lên đi ra ngoài. – Tôi ra ngoài hút thuốc!
Anh bước rất nhanh, giống như có thứ gì đuổi đằng sau, có điểm giống chạy trối chết. Chết tiệt, biết trước thì đã đến tận nơi nhìn, nhưng với quan hệ giữa hai người, sao có thể làm chuyện đó được?!
Diêu Khâm bị mắng cũng thấy khổ sở, nhưng nhìn thấy chiếc di động trên giường, vẫn cầm lên, ấn số:
– A lô, chị Tinh ạ… vâng, em đây, em xin lỗi… vâng…
Cậu cúp máy, chờ hơn phút mà vẫn không thấy Chu Văn quay lại.
… Chẳng lẽ, đã về rồi?
Cậu mệt mỏi dựa lưng vào thành giường, yên lặng nhìn mu bàn tay đang cắm bình truyền, mũi cay cay.
– Ăn cơm!
Đúng lúc này, cửa phòng mở toang, theo đó là tiếng nói lãnh đạm của Chu Văn. Sau đó, một giọng nói vẻ khó tin cùng bực bội truyền đến:
– Em khóc cái gì?!
Lúc này Diêu Khâm mới biết mình vừa khóc. Cậu vội vàng lắc lắc đầu, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu nói:
– … Đâu có ạ.
Chu Văn nghe xong, trừng mắt nhìn cậu. Em tưởng tôi là thằng ngốc sao?
Sau đó, anh đặt mạnh cặp lồng cơm trong tay xuống tủ cạnh giường, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Diêu Khâm biết mình nói dối đã bị phát hiện, mặt đỏ bừng.
Chu Văn mở cặp lồng, lấy ra một cốc cà phê và một túi đường, còn lại đẩy đến trước mặt cậu, nhăn mày nói:
– Ăn cơm.
Cậu giật mình, nhìn bên trong cặp lồng còn có một cốc sữa, ngập ngừng hỏi:
– Thầy không ăn sao?
Chu Văn nghe xong liếc nhìn đồ ăn trong cặp lồng, rồi nhăn nhó như thể anh cực kỳ chán ghét nó, sau đó mới rầu rĩ nói:
– Chỉ có suất ăn loại này. – Sau đó, đổ đường vào cốc cà phê.
Diêu Khâm lúng túng, nhất thời không hiểu việc ‘ăn hay không ăn’ và việc ‘chỉ có suất ăn loại này’ liên quan gì với nhau, nhưng không nản lòng, hỏi tiếp:
– Em tưởng thầy chỉ uống cà phê đen?
Dường như Chu Văn chịu không nổi, lớn tiếng quát:
– Nói nhiều! Ăn đi!
Diêu Khâm cúi đầu nhìn đồ ăn – cơm với rau chân vịt và chả thịt.
Không hiểu tại sao, cậu chợt nảy ra một suy nghĩ: anh không phải không đói, mà là không thích ăn, nên đành phải uống thứ cà phê ngọt lợ kia.
Thực ra, lúc ăn cơm cùng nhau, nếu cậu để ý kỹ sẽ phát hiện ra, nhưng anh che giấu rất kỹ – tuy vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng lần nào cũng ăn hết rau.
Cậu lờ mờ đoán được người kia ghét ăn củ cải đỏ, rau chân vịt và việt quất.
Nghĩ vậy, cậu chợt có cảm giác, có lẽ người thầy này không khó gần như cậu tưởng…
– Chẳng lẽ còn muốn tôi đút cho em ăn à? – Đột nhiên bên tai truyền đến giọng quát của Chu Văn.
Cậu vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ‘chịu-không-nổi-thằng-quỷ-này’ của anh, suýt nữa thì phủ định suy đoán vừa rồi của mình.
Không kịp suy nghĩ tiếp, một chiếc thìa bị nhét vào bàn tay không cắm kim tiêm của cậu.
Không dám chậm trễ, cậu vội vàng xúc một thìa cơm và rau chân vịt đưa lên miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, xong mới nói:
– Rau chân vịt ăn cũng ngon mà.
Chu Văn nghe xong cứng đờ người, dường như không tìm được câu phản bác nào, chỉ đành phẫn nộ hừ một tiếng.
Cái loại phản ứng này… hóa ra đúng là vậy sao.