Khi tôi đang cố gắng chạy thật xa khỏi căn phòng thì lại bất ngờ đụng phải một người đang đi ngược chiều lại. Kết quả của màn va chạm là cả tôi và người ấy đều bị ngã xuống hành lang,cả người đau nhức vô cùng,mấy cuốn sách cũng bị rơi mỗi nơi một cuốn.
Động tĩnh khá lớn nên tất nhiên gây chú ý tới hai người trong phòng. Khi Gil và chị Khánh Trang bước ra tôi vẫn đang nằm dưới hành lang chưa kịp đứng dậy. Gil liền vội vã chạy lại đỡ tôi dậy còn chị Khánh Trang đi qua giúp người bị tôi đụng ngã đứng dậy.
Lúc này tôi cảm thấy rất bối rối và xấu hổ. Nhìn sang người bị tôi đụng ngã thì nhận ra đấy là chị Hiểu Lam,chị ấy cũng là học sinh năm hai và cùng làm trong hội học sinh như tôi. Chị ấy là người có thân hình hơi tròn một chút nên khi tôi đụng vào chị ấy tôi là người bị té xa hơn và có lẽ cũng đau hơn. Nhưng mà dù sao cũng là lỗi của tôi nên tôi vội lên tiếng xin lỗi chị ấy.
– Em xin lỗi chị.
Chị Hiểu Lam nghe vậy chỉ cười một tiếng rồi nói.
– Không có gì đâu. Người bị đau có lẽ là em mà.
Tôi không biết nên nói gì nữa nên im lặng. Chị Hiểu Lam lại nói.
– Mà em chạy đi đâu mà có vẻ vội vàng vậy.
Tôi có chút chột dạ liếc nhìn chị Khánh Trang và Gil một cái rồi nói.
– Em đi thư viện mượn sách. Đang trên đường về phòng,có lẽ do đang nghĩ tới mấy cuốn sách nên em không để ý đường. Dù sao em cũng xin lỗi chị.
Chị Hiểu Lam cười khẽ nói.
– Chị nói rồi mà. Không có gì đâu. Nhưng lần sau đừng vội vàng như vậy nữa nhé. Té cầu thang thì nguy hiểm lắm đó.
Chị Khánh Trang nghe vậy liền nhíu mày nói.
– Hiểu Lam,sao cậu lại nói ra chuyện xui xẻo vậy được.
Chị Hiểu Lam nghe chị Khánh Trang trách móc thì cũng biết mình nói lỡ lời nên không nói gì thêm. Lúc này Gil không biết từ khi nào đã giúp tôi lượm mấy cuốn sách dưới đất lên liền đưa cho tôi rồi nói.
– Cô gái này hậu đậu thành thói quen rồi. Cũng chỉ có thể trách chị Hiểu Lam không tránh kịp thôi.
Chị Khánh Trang và Hiểu Lam nghe vậy liền bật cười còn tôi thì trừng mắt lườm Gil một cái. Gil tỏ vẻ tôi nói là sự thật mà nói tiếp.
– Tôi nói cậu nha,đi đường thì phải chú ý. Chị Hiểu Lam nói cũng đúng,không may té cầu thang hay đụng phải xe cộ thì sao. Lớn rồi mà cứ hậu đậu như đứa trẻ.
Tôi tức giận lườm Gil rồi nói.
– Tôi thế nào thì kệ tôi. Ai khiến cậu bận tâm.
Gil có chút vô tội nhìn tôi nói.
– Hôm nay ai chọc giận cậu à. Sao tự nhiên nổi giận với tôi.
Tôi không thèm nhìn cậu ta mà nói.
– Ai thèm nổi giận với cậu.
Gil có chút không hiểu gì nhìn tôi. Tôi lại không thèm để tâm cậu ta mà nói với chị Khánh Trang và Hiểu Lam.
– Em phải về phòng đây. Chào hai chị.
Sau đó tôi liền một đường đi về ký túc xá. Lúc đi được vài bước thì thấy có người đuổi theo phía sau,tôi cũng đoán được người đó là ai,nhưng cũng lấy làm lạ. Tại sao cậu ta phải chạy theo tôi,không phải giờ này nên ở lại bên cạnh chị Khánh Trang sao, quà cũng tặng rồi còn giữ kẽ làm gì..
Tôi vẫn làm bộ như không biết mà đi nhanh hơn về phía trước. Gil lúc này cũng đuổi theo kịp tới nơi liền chắn trước mặt tôi rồi nói.
– Này,cậu sao vậy. Hôm nay cậu cứ kỳ lạ sao ấy. Tự nhiên sao nhìn tôi như kẻ thù vậy,tôi có làm gì chọc cậu giận đâu.
– Tôi và cậu có thân thiết gì đâu mà giận mà hờn. Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi đấy.
– Nhưng linh cảm của tôi nói với tôi rằng cậu đang giận tôi. Tôi không thích bị giận mà không biết lý do,ít ra phải cho tôi biết tôi sai ở đâu.
– Không liên quan đến cậu.
– Tôi lại nghĩ là có.
– Đã nói không phải. Cậu sao cứ đi theo tôi làm gì,đi tìm chị Khánh Trang của cậu đi.
– Ủa.. Gì vậy.. Là sao. Ý gì đây..
– Giả bộ làm gì. Tôi biết hết rồi.
– Cậu biết cái gì chứ…
– Hừ…
– Không lẽ khi nãy cậu thấy tôi và chị Khánh Trang ở trong phòng họp của hội.
– …
– Này,những gì cậu thấy và những gì cậu nghĩ không liên quan tới nhau.
– Tôi thấy gì nghĩ gì cũng không liên quan tới cậu. Hơn nữa chuyện của cậu cũng không liên quan tới tôi. Tránh ra cho tôi về phòng.
– Vậy tại sao cậu lại tức giận.
– Đã nói tôi không tức giận.
– Cậu vội vã chạy đi tới nổi đụng vào người khác chứng tỏ trong lòng cậu không hề bình tĩnh. Cậu không lẽ là vì chuyện đã nhìn thấy nên mới như vậy..
– Đã nói không phải.
– Hình như tôi đoán ra một chút. Cậu ghen tị à.
– Mắc mớ gì tôi phải ghen tị. Cậu tặng quà cho ai là quyền của cậu tôi không quan tâm.
– Nhưng thực chất là cậu đã quan tâm.
– ….
– Đó không phải quà của tôi.
– Ma mới tin cậu.
– Thật sự. Đó là quà của anh trai tôi gửi cho chị Khánh Trang. Hôm nay là ngày gì cậu cũng biết rồi mà,anh trai tôi và chị Khánh Trang từ nhỏ đã biết nhau,lớn lên thì dần thích thầm nhau nhưng không ai chịu nói ra. Sau đó tôi biết được nên đã giúp đỡ hai người họ nói rõ tình cảm với nhau. Bởi cả hai vẫn còn nhỏ nên cũng không có gì phát triển thêm,nhưng có lẽ sau này hai người họ sẽ kết hôn đấy. Bởi vì chị Khánh Trang về trường học sớm mà trường này lại rất nghiêm ngặt nên anh trai tôi không thể trực tiếp tặng quà cho chị Khánh Trang được,vậy nên tôi mới đưa giùm anh ấy thôi. Không ngờ cậu lại thấy được và còn suy luận ra chuyện không có thật nữa chứ… Haizzz. Đúng là tôi thích con gái nhưng mẫu người tôi thích không phải người băng sơn ngự tỷ như chị Khánh Trang đâu.
Sau khi nghe Gil nói tường tận mọi chuyện trong lòng không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Nhưng mà cùng lúc đó là sự quẫn bách xấu hổ kéo tới,tôi không biết hiện tại nên đối mặt với Gil như thế nào. Tôi không muốn để cậu ta nắm bắt được những cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình.
Tôi cố lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nói.
– Cậu nói với tôi làm gì. Tôi cũng không quan tâm đâu. Không phải chuyện của tôi,cho dù quà của cậu hay là của anh trai cậu tôi cũng không bận tâm.
Gil mím môi giống như nén cười rồi nói.
– Được rồi cậu không quan tâm thì là không quan tâm. Nhưng mà tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.
Trong lòng tôi lộp bộp rung động. Tôi cố nén sự bất an lại rồi hỏi.
– Cậu đưa gì cho tôi.
Gil lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi quần đưa cho tôi rồi nói.
– Quà nhỏ thôi.
Tôi hơi lúng túng hỏi lại.
– Tại sao tặng cho tôi..
Gil thản nhiên đáp.
– Không sao cả. Muốn tặng thôi..
– Nhưng hôm nay là ngày…
– Ai nói ngày này bạn bè không thể tặng quà cho nhau.
Tôi cầm món quà trong tay cũng không biết nói gì. Gil cũng không nói gì mà cùng tôi đi về ký túc xá. Cũng may là hiện tại ở khu vực năm nhất học sinh vẫn còn rất ít nên chúng tôi không bị chú ý nhiều.
………
Hình như bạn Gấu có ghen mà ta. Sao các daiacma lại nói không có. Mà dạo này truyện hơi bị ăn bơ rồi thì phải.. Có phải viết càng ngày càng dở không vậy.
Nói thật cá nhân tieuacma luôn thích truyện dài hơn ngắn. Thích truyện diễn biến chậm nhưng logic. Chứ không phải Chả có ai yêu mà vậy hết cả phải không nào. Cho nên các bạn đừng có nóng,cứ từ từ….
Khi tôi đang cố gắng chạy thật xa khỏi căn phòng thì lại bất ngờ đụng phải một người đang đi ngược chiều lại. Kết quả của màn va chạm là cả tôi và người ấy đều bị ngã xuống hành lang,cả người đau nhức vô cùng,mấy cuốn sách cũng bị rơi mỗi nơi một cuốn.
Động tĩnh khá lớn nên tất nhiên gây chú ý tới hai người trong phòng. Khi Gil và chị Khánh Trang bước ra tôi vẫn đang nằm dưới hành lang chưa kịp đứng dậy. Gil liền vội vã chạy lại đỡ tôi dậy còn chị Khánh Trang đi qua giúp người bị tôi đụng ngã đứng dậy.
Lúc này tôi cảm thấy rất bối rối và xấu hổ. Nhìn sang người bị tôi đụng ngã thì nhận ra đấy là chị Hiểu Lam,chị ấy cũng là học sinh năm hai và cùng làm trong hội học sinh như tôi. Chị ấy là người có thân hình hơi tròn một chút nên khi tôi đụng vào chị ấy tôi là người bị té xa hơn và có lẽ cũng đau hơn. Nhưng mà dù sao cũng là lỗi của tôi nên tôi vội lên tiếng xin lỗi chị ấy.
– Em xin lỗi chị.
Chị Hiểu Lam nghe vậy chỉ cười một tiếng rồi nói.
– Không có gì đâu. Người bị đau có lẽ là em mà.
Tôi không biết nên nói gì nữa nên im lặng. Chị Hiểu Lam lại nói.
– Mà em chạy đi đâu mà có vẻ vội vàng vậy.
Tôi có chút chột dạ liếc nhìn chị Khánh Trang và Gil một cái rồi nói.
– Em đi thư viện mượn sách. Đang trên đường về phòng,có lẽ do đang nghĩ tới mấy cuốn sách nên em không để ý đường. Dù sao em cũng xin lỗi chị.
Chị Hiểu Lam cười khẽ nói.
– Chị nói rồi mà. Không có gì đâu. Nhưng lần sau đừng vội vàng như vậy nữa nhé. Té cầu thang thì nguy hiểm lắm đó.
Chị Khánh Trang nghe vậy liền nhíu mày nói.
– Hiểu Lam,sao cậu lại nói ra chuyện xui xẻo vậy được.
Chị Hiểu Lam nghe chị Khánh Trang trách móc thì cũng biết mình nói lỡ lời nên không nói gì thêm. Lúc này Gil không biết từ khi nào đã giúp tôi lượm mấy cuốn sách dưới đất lên liền đưa cho tôi rồi nói.
– Cô gái này hậu đậu thành thói quen rồi. Cũng chỉ có thể trách chị Hiểu Lam không tránh kịp thôi.
Chị Khánh Trang và Hiểu Lam nghe vậy liền bật cười còn tôi thì trừng mắt lườm Gil một cái. Gil tỏ vẻ tôi nói là sự thật mà nói tiếp.
– Tôi nói cậu nha,đi đường thì phải chú ý. Chị Hiểu Lam nói cũng đúng,không may té cầu thang hay đụng phải xe cộ thì sao. Lớn rồi mà cứ hậu đậu như đứa trẻ.
Tôi tức giận lườm Gil rồi nói.
– Tôi thế nào thì kệ tôi. Ai khiến cậu bận tâm.
Gil có chút vô tội nhìn tôi nói.
– Hôm nay ai chọc giận cậu à. Sao tự nhiên nổi giận với tôi.
Tôi không thèm nhìn cậu ta mà nói.
– Ai thèm nổi giận với cậu.
Gil có chút không hiểu gì nhìn tôi. Tôi lại không thèm để tâm cậu ta mà nói với chị Khánh Trang và Hiểu Lam.
– Em phải về phòng đây. Chào hai chị.
Sau đó tôi liền một đường đi về ký túc xá. Lúc đi được vài bước thì thấy có người đuổi theo phía sau,tôi cũng đoán được người đó là ai,nhưng cũng lấy làm lạ. Tại sao cậu ta phải chạy theo tôi,không phải giờ này nên ở lại bên cạnh chị Khánh Trang sao, quà cũng tặng rồi còn giữ kẽ làm gì..
Tôi vẫn làm bộ như không biết mà đi nhanh hơn về phía trước. Gil lúc này cũng đuổi theo kịp tới nơi liền chắn trước mặt tôi rồi nói.
– Này,cậu sao vậy. Hôm nay cậu cứ kỳ lạ sao ấy. Tự nhiên sao nhìn tôi như kẻ thù vậy,tôi có làm gì chọc cậu giận đâu.
– Tôi và cậu có thân thiết gì đâu mà giận mà hờn. Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi đấy.
– Nhưng linh cảm của tôi nói với tôi rằng cậu đang giận tôi. Tôi không thích bị giận mà không biết lý do,ít ra phải cho tôi biết tôi sai ở đâu.
– Không liên quan đến cậu.
– Tôi lại nghĩ là có.
– Đã nói không phải. Cậu sao cứ đi theo tôi làm gì,đi tìm chị Khánh Trang của cậu đi.
– Ủa.. Gì vậy.. Là sao. Ý gì đây..
– Giả bộ làm gì. Tôi biết hết rồi.
– Cậu biết cái gì chứ…bg-ssp-{height:px}
– Hừ…
– Không lẽ khi nãy cậu thấy tôi và chị Khánh Trang ở trong phòng họp của hội.
– …
– Này,những gì cậu thấy và những gì cậu nghĩ không liên quan tới nhau.
– Tôi thấy gì nghĩ gì cũng không liên quan tới cậu. Hơn nữa chuyện của cậu cũng không liên quan tới tôi. Tránh ra cho tôi về phòng.
– Vậy tại sao cậu lại tức giận.
– Đã nói tôi không tức giận.
– Cậu vội vã chạy đi tới nổi đụng vào người khác chứng tỏ trong lòng cậu không hề bình tĩnh. Cậu không lẽ là vì chuyện đã nhìn thấy nên mới như vậy..
– Đã nói không phải.
– Hình như tôi đoán ra một chút. Cậu ghen tị à.
– Mắc mớ gì tôi phải ghen tị. Cậu tặng quà cho ai là quyền của cậu tôi không quan tâm.
– Nhưng thực chất là cậu đã quan tâm.
– ….
– Đó không phải quà của tôi.
– Ma mới tin cậu.
– Thật sự. Đó là quà của anh trai tôi gửi cho chị Khánh Trang. Hôm nay là ngày gì cậu cũng biết rồi mà,anh trai tôi và chị Khánh Trang từ nhỏ đã biết nhau,lớn lên thì dần thích thầm nhau nhưng không ai chịu nói ra. Sau đó tôi biết được nên đã giúp đỡ hai người họ nói rõ tình cảm với nhau. Bởi cả hai vẫn còn nhỏ nên cũng không có gì phát triển thêm,nhưng có lẽ sau này hai người họ sẽ kết hôn đấy. Bởi vì chị Khánh Trang về trường học sớm mà trường này lại rất nghiêm ngặt nên anh trai tôi không thể trực tiếp tặng quà cho chị Khánh Trang được,vậy nên tôi mới đưa giùm anh ấy thôi. Không ngờ cậu lại thấy được và còn suy luận ra chuyện không có thật nữa chứ… Haizzz. Đúng là tôi thích con gái nhưng mẫu người tôi thích không phải người băng sơn ngự tỷ như chị Khánh Trang đâu.
Sau khi nghe Gil nói tường tận mọi chuyện trong lòng không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Nhưng mà cùng lúc đó là sự quẫn bách xấu hổ kéo tới,tôi không biết hiện tại nên đối mặt với Gil như thế nào. Tôi không muốn để cậu ta nắm bắt được những cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình.
Tôi cố lấy lại vẻ bình tĩnh rồi nói.
– Cậu nói với tôi làm gì. Tôi cũng không quan tâm đâu. Không phải chuyện của tôi,cho dù quà của cậu hay là của anh trai cậu tôi cũng không bận tâm.
Gil mím môi giống như nén cười rồi nói.
– Được rồi cậu không quan tâm thì là không quan tâm. Nhưng mà tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.
Trong lòng tôi lộp bộp rung động. Tôi cố nén sự bất an lại rồi hỏi.
– Cậu đưa gì cho tôi.
Gil lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi quần đưa cho tôi rồi nói.
– Quà nhỏ thôi.
Tôi hơi lúng túng hỏi lại.
– Tại sao tặng cho tôi..
Gil thản nhiên đáp.
– Không sao cả. Muốn tặng thôi..
– Nhưng hôm nay là ngày…
– Ai nói ngày này bạn bè không thể tặng quà cho nhau.
Tôi cầm món quà trong tay cũng không biết nói gì. Gil cũng không nói gì mà cùng tôi đi về ký túc xá. Cũng may là hiện tại ở khu vực năm nhất học sinh vẫn còn rất ít nên chúng tôi không bị chú ý nhiều.
………
Hình như bạn Gấu có ghen mà ta. Sao các daiacma lại nói không có. Mà dạo này truyện hơi bị ăn bơ rồi thì phải.. Có phải viết càng ngày càng dở không vậy.
Nói thật cá nhân tieuacma luôn thích truyện dài hơn ngắn. Thích truyện diễn biến chậm nhưng logic. Chứ không phải Chả có ai yêu mà vậy hết cả phải không nào. Cho nên các bạn đừng có nóng,cứ từ từ….