Ngày hôm sau vào buổi chiều tôi và Gil lại trở lại phòng phát thanh để dẫn chương trình như thường lệ. Bởi vì những bí mật trong lòng vừa mới bị khai quật cho nên tôi rất sợ hãi gặp Gil lúc này,tôi sợ cậu ta sẽ biết tình cảm của mình. Mặc dù có thể Gil không ghét tôi nhưng cậu ta cũng không hẳn sẽ thích tôi,nếu Gil biết tôi có cảm tình với cậu ta thì chúng tôi sẽ rơi vào một tình thế rất khó xử. Mỗi ngày phải đối diện với nhau làm sao đây,rồi nếu để người khác biết được thì chuyện gì sẽ xảy ra,vốn dĩ đây là một thứ tình cảm không nên có. Ngay từ đầu tôi đã biết rằng mình không nên động tâm với Gil nhưng không biết từ khi nào tôi lại để cậu ta đi vào lòng mình,đến khi phát hiện ra hình như đã chiếm một vị trí không hề nhỏ.
Khi một mình tôi và Gil ở cùng nhau trong phòng phát thanh không khí có chút ngột ngạt. Tôi không nói chuyện Gil cũng không nói chuyện,bởi vì đã hợp tác với nhau nửa học kỳ rồi nên giữa chúng tôi đã rất ăn ý với nhau,không cần phải tập kịch bản trước như ngày xưa nữa. Lúc này còn tới gần ba mươi phút nữa mới tới giờ phát thanh ,tôi có chút ân hận vì mình đã tới đây sớm như vậy. Lẽ ra nên đợi gần tới giờ hãy tới thì đỡ phải khó xử thế này.
Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ thì Gil bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi.
– Hôm nay cậu định phát nhạc gì vậy. Sao không thấy đĩa CD.
Tôi hơi ngẩn ra một chút mới hồi thần. Lúc này mới nhớ ra trước giờ tôi vẫn luôn phụ trách tìm đĩa nhạc để phát cho mỗi chương trình. Hôm nay vì luôn suy nghĩ tới chuyện của mình và Gil mà quên mất,tôi đành phải nói với cậu ta.
– Lần này cậu tự chọn đi. Tôi quên mất rồi.
Gil nhìn tôi rồi bất đắc dĩ nói.
– Cậu xem đi,cậu không nói trước nên tôi cũng không chuẩn bị gì cả. Giờ thì sao kịp được.
Tôi im lặng một chút nói.
– Vậy làm sao giờ. Hay hôm nay không phát nhạc.
Gil lắc đầu suy nghĩ một chút liền nói.
– Để tôi nhờ người mang tới. Tiếc là ở đây không có rắc cắm của điện thoại nếu không phát bằng điện thoại cũng được.
Tôi cũng không có ý kiến với đề xuất của Gil. Sau khi nói với tôi Gil cũng gọi điện thoại cho bạn cùng phòng mang CD tới phòng phát thanh. Lúc này cũng gần tới giờ phát sóng nên tôi và Gil cũng chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu,cho dù tâm trạng rất rối bời nhưng khi dẫn chương trình tôi vẫn giữ cho mình sự tập chung và không để mắc một sai lầm nào cả. Buổi phát thanh đầu tiên của năm mới thì nội dung cũng chỉ là chúc mừng năm mới các thầy cô và học sinh,sau đó là chúc mọi người có sức khỏe tốt và đạt thành tích cao trong học kỳ mới này. Ở phần giao lưu thì có bạn hỏi Gil về bí kiếp để vừa đẹp vừa học giỏi vừa chơi thể thao giỏi. Câu hỏi khiến Gil bị rơi vào lúng túng còn tôi thì được một phen cười hả hê.
Bạn của Gil sau khi mang CD nhạc tới thì để lại bàn rồi ra về. Đến giờ âm nhạc Gil liền lấy CD ra mở,Gil thích nhạc châu âu hơn châu á. Thích các thể loại nhạc r&b hay các loại nhạc underground,tôi thì lại không thích các thể loại này.
Trong khi phát nhạc thì Gil quay sang hỏi tôi.
– Hôm nay cậu có chuyện gì vậy. Thấy cậu rất lạ, không tập chung.
Tôi không ngờ là Gil lại nhận ra được tâm trạng bất ổn của mình. Nhưng tôi không thể nói cho cậu ta là tôi vì cậu ta nên mới như vậy. Tôi không thể nói ra chuyện tôi thích cậu ta,tôi sẽ giữ bí mật này mãi mãi chỉ riêng tôi biết. Vì không muốn Gil nghi ngờ thêm nên tôi đành nói dối.
– Có lẽ mới qua kỳ nghỉ dài phải trở lại trường nên tinh thần không được tốt thôi.
Cái lý do của tôi quá mức hợp lý và sát với tâm lý chung của các cô cậu học sinh nên Gil cũng không nghi ngờ gì. Cậu ta chỉ gật đầu rồi nói.
– Ai cũng vậy mà. Vài hôm nữa sẽ quen.
Tôi cũng gật đầu xem như tán thành ý kiến. Gil im lặng một chút lại hỏi.
– Quà hôm qua tôi tặng cậu thích chứ.
Tôi phản ứng không kịp khi Gil đột nhiên đổi đề tài nên phả mất vài giây sau mới trả lời được.
– Quà tặng mà. Tất nhiên sẽ thích và trân trọng rồi.
Gil hơi nhíu mày hỏi lại.
– Ý cậu là ai tặng cũng sẽ như vậy à.
Tôi gật đầu thản nhiên đáp.
– Tất nhiên rồi. Đều là thành ý của người khác giành cho mình mà,phải trân trọng món quà chứ. Đó là cách để thể hiện sự biết ơn và tôn trọng với người tặng.
Gil mím môi không đáp. Dường như suy nghĩ gì đó,tôi cũng không lên tiếng,trong phòng chỉ còn tiếng nhạc vang lên nhịp nhàng. Một lúc lâu sau Gil mới lên tiếng.
– Cậu có cái nhìn thế nào về tình yêu đồng giới. Chẳng hạn như tôi và chị Khánh Trang yêu nhau thì thế nào.
Tôi bất ngờ với câu hỏi của Gil nên theo bản năng hỏi ngược lại.
– Cậu và chị Khánh Trang yêu nhau ???
Gil vội nói.
– Ý tôi chỉ là giả định thôi. Không phải đã nói chị ấy là bạn gái của anh trai tôi còn gì.
Tôi lúc này mới nhận ra mình hơi thất thố nên vội lấy lại bình tĩnh rồi nói.
– Hình như tôi cũng từng nói qua chuyện này rồi mà. Tôi không kỳ thị bất cứ một tình yêu nào cả, giới tính,tuổi tác,thân phận địa vị tất cả đều không có ý nghĩa gì. Chỉ cần tình cảm chân thành sâu đậm thì không có gì có thể ngăn cản được.
Gil nghe vậy trong đôi mắt thoáng ánh lên vài tia sáng. Cậu ta lại hỏi tôi.
– Thế cậu có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người con gái không.
Tim tôi lộp bộp chấn động khi nghe Gil hỏi như vậy,tôi nhìn Gil quan sát xem có phải cậu ta đã phát hiện ra tình cảm của tôi hay không,nhưng trong đôi mắt đen bướng bỉnh kia chỉ có sự chờ mong nhìn tôi. Có lẽ chỉ là sự tò mò của cậu ta mà thôi. Tôi cố nén những cơn sóng đang trào dâng trong lòng rồi bình thản trả lời cậu ta.
– Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Không kỳ thị không có nghĩa là sẽ bước chân vào tình yêu đó, hơn nữa hiện tại tuổi tôi còn nhỏ. Việc phải làm là tập chung học tập thật tốt đã.
Gil có lẽ không nhận được câu trả lời hài lòng nên ánh mắt vốn sáng lấp lánh cũng hơi ảm đạm đi. Nhưng cậu ta cũng rất nhanh lấy lại cân bằng cho mình,chúng tôi không nói thêm về chủ đề này nữa. Gil chỉ hỏi tôi tại sao không mang cây kẹp tóc mà cậu ta đã tặng. Tôi cũng hứa là sẽ mang vào ngày hôm sau,Gil sau đó cũng vui vẻ trở lại. Chúng tôi kết thúc buổi phát thanh và cùng trở về ký túc xá. Trong lòng của tôi càng kiên định hơn về quyết định của mình. Tôi phải giữ bí mật về tình cảm của mình…
…………
Ngày mốt tieuacma về quê. Nửa tháng sẽ rất bận. Chưa biết có viết fic được không nên nếu im hơi lặng tiếng thì các daiacma cũng thông cảm nhé. Quê tieuacma ở trung du miền núi cách trung tâm thành phố tới 25km nên sóng chắc yếu..
Ngày hôm sau vào buổi chiều tôi và Gil lại trở lại phòng phát thanh để dẫn chương trình như thường lệ. Bởi vì những bí mật trong lòng vừa mới bị khai quật cho nên tôi rất sợ hãi gặp Gil lúc này,tôi sợ cậu ta sẽ biết tình cảm của mình. Mặc dù có thể Gil không ghét tôi nhưng cậu ta cũng không hẳn sẽ thích tôi,nếu Gil biết tôi có cảm tình với cậu ta thì chúng tôi sẽ rơi vào một tình thế rất khó xử. Mỗi ngày phải đối diện với nhau làm sao đây,rồi nếu để người khác biết được thì chuyện gì sẽ xảy ra,vốn dĩ đây là một thứ tình cảm không nên có. Ngay từ đầu tôi đã biết rằng mình không nên động tâm với Gil nhưng không biết từ khi nào tôi lại để cậu ta đi vào lòng mình,đến khi phát hiện ra hình như đã chiếm một vị trí không hề nhỏ.
Khi một mình tôi và Gil ở cùng nhau trong phòng phát thanh không khí có chút ngột ngạt. Tôi không nói chuyện Gil cũng không nói chuyện,bởi vì đã hợp tác với nhau nửa học kỳ rồi nên giữa chúng tôi đã rất ăn ý với nhau,không cần phải tập kịch bản trước như ngày xưa nữa. Lúc này còn tới gần ba mươi phút nữa mới tới giờ phát thanh ,tôi có chút ân hận vì mình đã tới đây sớm như vậy. Lẽ ra nên đợi gần tới giờ hãy tới thì đỡ phải khó xử thế này.
Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ thì Gil bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi.
– Hôm nay cậu định phát nhạc gì vậy. Sao không thấy đĩa CD.
Tôi hơi ngẩn ra một chút mới hồi thần. Lúc này mới nhớ ra trước giờ tôi vẫn luôn phụ trách tìm đĩa nhạc để phát cho mỗi chương trình. Hôm nay vì luôn suy nghĩ tới chuyện của mình và Gil mà quên mất,tôi đành phải nói với cậu ta.
– Lần này cậu tự chọn đi. Tôi quên mất rồi.
Gil nhìn tôi rồi bất đắc dĩ nói.
– Cậu xem đi,cậu không nói trước nên tôi cũng không chuẩn bị gì cả. Giờ thì sao kịp được.
Tôi im lặng một chút nói.
– Vậy làm sao giờ. Hay hôm nay không phát nhạc.
Gil lắc đầu suy nghĩ một chút liền nói.
– Để tôi nhờ người mang tới. Tiếc là ở đây không có rắc cắm của điện thoại nếu không phát bằng điện thoại cũng được.
Tôi cũng không có ý kiến với đề xuất của Gil. Sau khi nói với tôi Gil cũng gọi điện thoại cho bạn cùng phòng mang CD tới phòng phát thanh. Lúc này cũng gần tới giờ phát sóng nên tôi và Gil cũng chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu,cho dù tâm trạng rất rối bời nhưng khi dẫn chương trình tôi vẫn giữ cho mình sự tập chung và không để mắc một sai lầm nào cả. Buổi phát thanh đầu tiên của năm mới thì nội dung cũng chỉ là chúc mừng năm mới các thầy cô và học sinh,sau đó là chúc mọi người có sức khỏe tốt và đạt thành tích cao trong học kỳ mới này. Ở phần giao lưu thì có bạn hỏi Gil về bí kiếp để vừa đẹp vừa học giỏi vừa chơi thể thao giỏi. Câu hỏi khiến Gil bị rơi vào lúng túng còn tôi thì được một phen cười hả hê.
Bạn của Gil sau khi mang CD nhạc tới thì để lại bàn rồi ra về. Đến giờ âm nhạc Gil liền lấy CD ra mở,Gil thích nhạc châu âu hơn châu á. Thích các thể loại nhạc r&b hay các loại nhạc underground,tôi thì lại không thích các thể loại này.
Trong khi phát nhạc thì Gil quay sang hỏi tôi.
– Hôm nay cậu có chuyện gì vậy. Thấy cậu rất lạ, không tập chung.
Tôi không ngờ là Gil lại nhận ra được tâm trạng bất ổn của mình. Nhưng tôi không thể nói cho cậu ta là tôi vì cậu ta nên mới như vậy. Tôi không thể nói ra chuyện tôi thích cậu ta,tôi sẽ giữ bí mật này mãi mãi chỉ riêng tôi biết. Vì không muốn Gil nghi ngờ thêm nên tôi đành nói dối.
– Có lẽ mới qua kỳ nghỉ dài phải trở lại trường nên tinh thần không được tốt thôi.
Cái lý do của tôi quá mức hợp lý và sát với tâm lý chung của các cô cậu học sinh nên Gil cũng không nghi ngờ gì. Cậu ta chỉ gật đầu rồi nói.
– Ai cũng vậy mà. Vài hôm nữa sẽ quen.
Tôi cũng gật đầu xem như tán thành ý kiến. Gil im lặng một chút lại hỏi.
– Quà hôm qua tôi tặng cậu thích chứ.bg-ssp-{height:px}
Tôi phản ứng không kịp khi Gil đột nhiên đổi đề tài nên phả mất vài giây sau mới trả lời được.
– Quà tặng mà. Tất nhiên sẽ thích và trân trọng rồi.
Gil hơi nhíu mày hỏi lại.
– Ý cậu là ai tặng cũng sẽ như vậy à.
Tôi gật đầu thản nhiên đáp.
– Tất nhiên rồi. Đều là thành ý của người khác giành cho mình mà,phải trân trọng món quà chứ. Đó là cách để thể hiện sự biết ơn và tôn trọng với người tặng.
Gil mím môi không đáp. Dường như suy nghĩ gì đó,tôi cũng không lên tiếng,trong phòng chỉ còn tiếng nhạc vang lên nhịp nhàng. Một lúc lâu sau Gil mới lên tiếng.
– Cậu có cái nhìn thế nào về tình yêu đồng giới. Chẳng hạn như tôi và chị Khánh Trang yêu nhau thì thế nào.
Tôi bất ngờ với câu hỏi của Gil nên theo bản năng hỏi ngược lại.
– Cậu và chị Khánh Trang yêu nhau ???
Gil vội nói.
– Ý tôi chỉ là giả định thôi. Không phải đã nói chị ấy là bạn gái của anh trai tôi còn gì.
Tôi lúc này mới nhận ra mình hơi thất thố nên vội lấy lại bình tĩnh rồi nói.
– Hình như tôi cũng từng nói qua chuyện này rồi mà. Tôi không kỳ thị bất cứ một tình yêu nào cả, giới tính,tuổi tác,thân phận địa vị tất cả đều không có ý nghĩa gì. Chỉ cần tình cảm chân thành sâu đậm thì không có gì có thể ngăn cản được.
Gil nghe vậy trong đôi mắt thoáng ánh lên vài tia sáng. Cậu ta lại hỏi tôi.
– Thế cậu có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người con gái không.
Tim tôi lộp bộp chấn động khi nghe Gil hỏi như vậy,tôi nhìn Gil quan sát xem có phải cậu ta đã phát hiện ra tình cảm của tôi hay không,nhưng trong đôi mắt đen bướng bỉnh kia chỉ có sự chờ mong nhìn tôi. Có lẽ chỉ là sự tò mò của cậu ta mà thôi. Tôi cố nén những cơn sóng đang trào dâng trong lòng rồi bình thản trả lời cậu ta.
– Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Không kỳ thị không có nghĩa là sẽ bước chân vào tình yêu đó, hơn nữa hiện tại tuổi tôi còn nhỏ. Việc phải làm là tập chung học tập thật tốt đã.
Gil có lẽ không nhận được câu trả lời hài lòng nên ánh mắt vốn sáng lấp lánh cũng hơi ảm đạm đi. Nhưng cậu ta cũng rất nhanh lấy lại cân bằng cho mình,chúng tôi không nói thêm về chủ đề này nữa. Gil chỉ hỏi tôi tại sao không mang cây kẹp tóc mà cậu ta đã tặng. Tôi cũng hứa là sẽ mang vào ngày hôm sau,Gil sau đó cũng vui vẻ trở lại. Chúng tôi kết thúc buổi phát thanh và cùng trở về ký túc xá. Trong lòng của tôi càng kiên định hơn về quyết định của mình. Tôi phải giữ bí mật về tình cảm của mình…
…………
Ngày mốt tieuacma về quê. Nửa tháng sẽ rất bận. Chưa biết có viết fic được không nên nếu im hơi lặng tiếng thì các daiacma cũng thông cảm nhé. Quê tieuacma ở trung du miền núi cách trung tâm thành phố tới km nên sóng chắc yếu..