Điều khiến tôi bất ngờ nhất là ba mẹ của Gil cũng khá lớn tuổi. Sau này Gil có nói với tôi là ba mẹ cậu ấy lập gia đình với nhau hơi muộn nên so với ba mẹ tôi thì lớn tuổi hơn.
Gil giống mẹ hơn nên có thể đoán được mẹ cậu ấy khi trẻ cũng rất đẹp. Tuy nhiên có đẹp trai như cậu ấy không thì tôi không biết được.
Bởi vì qua lời kể của Gil tôi cảm nhận được ba mẹ cậu ấy khá nghiêm khắc nên càng thêm lo lắng. Khi vừa gặp mặt tôi chỉ biết lễ phép chào hỏi hai người rồi không dám nói thêm lời nào. Ba Gil có vẻ ít nói nên bác ấy cũng không nói gì,mẹ Gil thì hỏi tôi một chút về chuyện học tập ở trường. Sau khi biết tôi là bạn trong hội học sinh của Gil thì bác ấy cũng thoải mái với tôi hơn. Bác ấy còn nói.
– Cháu ở trường giúp đỡ Gil giùm bác nhé. Tính tình con bé ương ngạnh chẳng khác gì con trai. Nhiều khi bác nghĩ mình thật ra có hai đứa con trai chứ không phải một trai một gái.
Tôi nghe mẹ Gil nói vậy thì có chút ngại ngùng nhìn Gil. Tôi thật sự không dám nghĩ tới khi bác ấy biết Gil cũng sẽ yêu một cô gái thì sẽ như thế nào. Có lẽ không có một người mẹ nào hi vọng con mình sẽ đi trên một con đường chông gai cả.
Gil vì muốn giải vây cho tôi nên lên tiếng.
– Mẹ kỳ quá à. Hôm nay con mời Chi tới đây ăn tết với nhà mình mà mẹ lại nói chuyện ấy là sao.
Mẹ Gil nghe vậy liền cười rồi nói.
– Được rồi mẹ không nói nữa. Để mẹ đi chuẩn bị làm cơm.
Tôi nghe mẹ Gil muốn đi nấu cơm thì cũng đứng lên đi cùng rồi nói.
– Cháu phụ bác nhé.
Mẹ Gil liền nói.
– Thôi cháu ở đây chơi với Gil đi. Bác làm một chút là xong thôi.
Thấy tôi chưa chịu từ bỏ ý định bác ấy lại nói.
– Lần đầu tới nhà chơi cháu hãy cùng Gil lên phòng nó tham quan một chút đi. Ở đây mình bác được rồi.
Gil thấy mẹ cậu ấy nói vậy cũng nói.
– Mẹ nói thì nghe lời đi Chi. Chúng ta lên phòng Gil đi,em không muốn biết căn phòng Gil đã lớn lên trông thế nào à.
Tôi không còn cách nào khác là phải nghe lời Gil và bác gái. Kỳ thực tôi cũng rất muốn thăm căn phòng của Gil,thật tò mò và không biết nó sẽ trông thế nào. Một ý tưởng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu khiến tôi cười ra tiếng. Gil thấy tôi cười liền hỏi.
– Em cười gì vậy.
Tôi đáp.
– Em chỉ là đang tưởng tượng ra căn phòng của Gil thôi.
Gil cau mày nói.
– Gil e là em đang biến nó thành một nơi rất kỳ cục.
Tôi có chút bất mãn nói.
– Gil chưa gì đã nghĩ xấu cho em.
Gil tỏ ra không tin mà hỏi lại.
– Vậy sao em lại cười.
Tôi đáp.
– Em chỉ là nghĩ tới một căn phòng màu hồng công chúa thôi.
Gil trừng mắt nhìn tôi rồi nói.
– Thôi em nên nghĩ rằng Gil đang ở trong một cái ổ chuột thì hơn.
Tôi mỉm cười trêu trọc.
– Em chắc là ngày nhỏ Gil cũng thích màu hồng và mặc váy.
Gil hậm hực đáp.
– Em đừng nghĩ ai cũng thích màu hồng và thích mặc váy như em.
Tôi không tin mà nói.
– Vậy Gil cho em xem hình hồi nhỏ đi.
Gil lập tức đáp.
– Không có. Gil không thích chụp hình.
Tôi không bỏ qua nói.
– Gil xạo. Không lẽ không có một tấm.
Gil đáp.
– Một tấm cũng không có.
Tôi bĩu môi bất mãn rồi nói.
– Không cho xem thì thôi. Em cũng không cho Gil xem hình em hồi bé.
Cuộc trò truyện tạm chấm dứt khi tới phòng Gil. Gil ở lầu ba nên phải leo cầu thang hơi mệt,khi tận mắt nhìn thấy phòng của Gil tôi mới biết tại sao Gil lại bất mãn khi tôi nghĩ tới một căn phòng màu hồng. Gil thích màu xanh nhạt,căn phòng nhìn qua cũng không có nhiều đồ,gọn gàng ngăn nắp và ít đồ như phòng của một chàng trai. Thường thì phòng của con gái ít nhất cũng phải có một con thú bông nhưng phòng Gil không có. Nhiều nhất trong phòng có lẽ là những chiếc nón thời trang và các lọ keo vuốt tóc,tạo kiểu tóc. Quả nhiên Gil vẫn không mất đi bản năng thích làm đẹp của con gái.
Tôi ngắm một lượt căn phòng rồi quay sang nói với Gil.
– Rất là ngăn nắp gọn gàng. Gil tự dọn dẹp à.
Gil thản nhiên đáp.
– Mẹ cũng giúp Gil rất nhiều.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi.
– Vậy ở trường ai giúp Gil.
Gil thản nhiên trả lời.
– Bạn cùng phòng chứ ai. Họ luôn rất nhiệt tình mỗi khi Gil nhờ họ.
Tôi hơi bất mãn nói.
– Gil nha,lớn rồi mà không chịu tự mình dọn dẹp. Ở nhà mẹ giúp thì không nói nhưng ở trường thì không được. Em không muốn các cô gái khác đụng vào đồ của Gil.
Gil mỉm cười lại nói.
– Vậy em sang giúp Gil đi.
Tôi đáp.
– Không được,mọi người thấy lại lớn chuyện. Tóm lại từ giờ Gil lo mà tự làm. Em mà nghe nói cô nào giúp là chết với em.
Gil cười khẽ rồi nói.
– Em nha,ra dáng bà chủ nhà lắm rồi. Được rồi,từ nay Gil sẽ tự làm mọi việc. Tự nhiên Gil lại muốn chúng ta chuyển sang ở cùng phòng với nhau. Như thế là tốt nhất.
Tôi nói.
– Chuyện đó thì không được rồi. Quy định của trường là không cho học sinh đổi phòng cho tới khi tốt nghiệp mà.
Gil có chút bất mãn nói.
– Tự nhiên thấy trường mình đúng là nhiều quy định rắc rối. Nhưng mà lên đại học chúng ta nhất định sẽ ở cùng phòng nhé.
Tôi cười hỏi lại.
– Gil có chắc chúng ta sẽ học chung trường không.
Gil đáp.
– Em học trường nào Gil học trường đó.
Tôi có chút không hài lòng hỏi lại.
– Gil không có đặt mục tiêu sẽ học ngành gì à.
Gil đáp.
– Gil không nghĩ tới. Gil trước giờ vẫn theo sự sắp đặt của ba mẹ mà học thôi.
Tôi không hài lòng nói.
– Gil không được như thế. Gil phải có ước mơ và mục tiêu riêng cho mình. Gil là một cá thể độc lập chứ không phải con rối để nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai kể cả đó là ba mẹ.
Gil hơi cau mày nói.
– Gil chưa nghĩ tới điều đó. Nhưng có lẽ từ hôm nay Gil sẽ thật nghiêm túc suy nghĩ.
Tôi mỉm cười hài lòng nói.
– Em tin tưởng và luôn ủng hộ Gil.
Gil lại hỏi tôi.
– Vậy mục tiêu của em là gì.
Tôi đáp.
– Em muốn trở thành một người dẫn chương trình. Từ khi làm MC cho chương trình phát thanh của trường thì em đã nhận ra mình thật sự yêu thích nghề này và sẽ theo đuổi nó.
Gil cười nói.
– Gil ủng hộ em. Gil tin em sẽ thành công và trở thành MC số một của Việt Nam.
Tôi cười khẽ rồi nói.
– Đừng có tâng bốc em vậy chứ. Còn quá sớm để nói tới chuyện này. Trước tiên là học thật tốt và thi đậu tốt nghiệp rồi cả đại học nữa. Con đường phía trước còn rấy dài.
Trò chuyện một lát đã nghe mẹ Gil gọi xuống ăn cơm nên hai đứa vội vã xuống nhà. Cơm ngày tết nên rất nhiều món ăn đa dạng,không thể thiếu là bánh chưng bánh tét,chả giò,thịt kho,gà luộc và các món canh xương hầm. Cả gia đình cùng quây quần bên nhau rất đầm ấm và vui vẻ, giây phút ấy tôi đã nghĩ rằng mình cũng là một thành viên của gia đình Gil một cách đúng nghĩa.
……
Cuối tuần vui vẻ nhé #daiacma.
Hôm nay tui bị cho leo cây thật buồn…
(Còn tiếp)
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là ba mẹ của Gil cũng khá lớn tuổi. Sau này Gil có nói với tôi là ba mẹ cậu ấy lập gia đình với nhau hơi muộn nên so với ba mẹ tôi thì lớn tuổi hơn.
Gil giống mẹ hơn nên có thể đoán được mẹ cậu ấy khi trẻ cũng rất đẹp. Tuy nhiên có đẹp trai như cậu ấy không thì tôi không biết được.
Bởi vì qua lời kể của Gil tôi cảm nhận được ba mẹ cậu ấy khá nghiêm khắc nên càng thêm lo lắng. Khi vừa gặp mặt tôi chỉ biết lễ phép chào hỏi hai người rồi không dám nói thêm lời nào. Ba Gil có vẻ ít nói nên bác ấy cũng không nói gì,mẹ Gil thì hỏi tôi một chút về chuyện học tập ở trường. Sau khi biết tôi là bạn trong hội học sinh của Gil thì bác ấy cũng thoải mái với tôi hơn. Bác ấy còn nói.
– Cháu ở trường giúp đỡ Gil giùm bác nhé. Tính tình con bé ương ngạnh chẳng khác gì con trai. Nhiều khi bác nghĩ mình thật ra có hai đứa con trai chứ không phải một trai một gái.
Tôi nghe mẹ Gil nói vậy thì có chút ngại ngùng nhìn Gil. Tôi thật sự không dám nghĩ tới khi bác ấy biết Gil cũng sẽ yêu một cô gái thì sẽ như thế nào. Có lẽ không có một người mẹ nào hi vọng con mình sẽ đi trên một con đường chông gai cả.
Gil vì muốn giải vây cho tôi nên lên tiếng.
– Mẹ kỳ quá à. Hôm nay con mời Chi tới đây ăn tết với nhà mình mà mẹ lại nói chuyện ấy là sao.
Mẹ Gil nghe vậy liền cười rồi nói.
– Được rồi mẹ không nói nữa. Để mẹ đi chuẩn bị làm cơm.
Tôi nghe mẹ Gil muốn đi nấu cơm thì cũng đứng lên đi cùng rồi nói.
– Cháu phụ bác nhé.
Mẹ Gil liền nói.
– Thôi cháu ở đây chơi với Gil đi. Bác làm một chút là xong thôi.
Thấy tôi chưa chịu từ bỏ ý định bác ấy lại nói.
– Lần đầu tới nhà chơi cháu hãy cùng Gil lên phòng nó tham quan một chút đi. Ở đây mình bác được rồi.
Gil thấy mẹ cậu ấy nói vậy cũng nói.
– Mẹ nói thì nghe lời đi Chi. Chúng ta lên phòng Gil đi,em không muốn biết căn phòng Gil đã lớn lên trông thế nào à.
Tôi không còn cách nào khác là phải nghe lời Gil và bác gái. Kỳ thực tôi cũng rất muốn thăm căn phòng của Gil,thật tò mò và không biết nó sẽ trông thế nào. Một ý tưởng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu khiến tôi cười ra tiếng. Gil thấy tôi cười liền hỏi.
– Em cười gì vậy.
Tôi đáp.
– Em chỉ là đang tưởng tượng ra căn phòng của Gil thôi.
Gil cau mày nói.
– Gil e là em đang biến nó thành một nơi rất kỳ cục.
Tôi có chút bất mãn nói.
– Gil chưa gì đã nghĩ xấu cho em.
Gil tỏ ra không tin mà hỏi lại.
– Vậy sao em lại cười.
Tôi đáp.
– Em chỉ là nghĩ tới một căn phòng màu hồng công chúa thôi.
Gil trừng mắt nhìn tôi rồi nói.
– Thôi em nên nghĩ rằng Gil đang ở trong một cái ổ chuột thì hơn.
Tôi mỉm cười trêu trọc.
– Em chắc là ngày nhỏ Gil cũng thích màu hồng và mặc váy.
Gil hậm hực đáp.
– Em đừng nghĩ ai cũng thích màu hồng và thích mặc váy như em.
Tôi không tin mà nói.
– Vậy Gil cho em xem hình hồi nhỏ đi.
Gil lập tức đáp.
– Không có. Gil không thích chụp hình.
Tôi không bỏ qua nói.
– Gil xạo. Không lẽ không có một tấm.
Gil đáp.
– Một tấm cũng không có.
Tôi bĩu môi bất mãn rồi nói.
– Không cho xem thì thôi. Em cũng không cho Gil xem hình em hồi bé.
Cuộc trò truyện tạm chấm dứt khi tới phòng Gil. Gil ở lầu ba nên phải leo cầu thang hơi mệt,khi tận mắt nhìn thấy phòng của Gil tôi mới biết tại sao Gil lại bất mãn khi tôi nghĩ tới một căn phòng màu hồng. Gil thích màu xanh nhạt,căn phòng nhìn qua cũng không có nhiều đồ,gọn gàng ngăn nắp và ít đồ như phòng của một chàng trai. Thường thì phòng của con gái ít nhất cũng phải có một con thú bông nhưng phòng Gil không có. Nhiều nhất trong phòng có lẽ là những chiếc nón thời trang và các lọ keo vuốt tóc,tạo kiểu tóc. Quả nhiên Gil vẫn không mất đi bản năng thích làm đẹp của con gái.
Tôi ngắm một lượt căn phòng rồi quay sang nói với Gil.bg-ssp-{height:px}
– Rất là ngăn nắp gọn gàng. Gil tự dọn dẹp à.
Gil thản nhiên đáp.
– Mẹ cũng giúp Gil rất nhiều.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi.
– Vậy ở trường ai giúp Gil.
Gil thản nhiên trả lời.
– Bạn cùng phòng chứ ai. Họ luôn rất nhiệt tình mỗi khi Gil nhờ họ.
Tôi hơi bất mãn nói.
– Gil nha,lớn rồi mà không chịu tự mình dọn dẹp. Ở nhà mẹ giúp thì không nói nhưng ở trường thì không được. Em không muốn các cô gái khác đụng vào đồ của Gil.
Gil mỉm cười lại nói.
– Vậy em sang giúp Gil đi.
Tôi đáp.
– Không được,mọi người thấy lại lớn chuyện. Tóm lại từ giờ Gil lo mà tự làm. Em mà nghe nói cô nào giúp là chết với em.
Gil cười khẽ rồi nói.
– Em nha,ra dáng bà chủ nhà lắm rồi. Được rồi,từ nay Gil sẽ tự làm mọi việc. Tự nhiên Gil lại muốn chúng ta chuyển sang ở cùng phòng với nhau. Như thế là tốt nhất.
Tôi nói.
– Chuyện đó thì không được rồi. Quy định của trường là không cho học sinh đổi phòng cho tới khi tốt nghiệp mà.
Gil có chút bất mãn nói.
– Tự nhiên thấy trường mình đúng là nhiều quy định rắc rối. Nhưng mà lên đại học chúng ta nhất định sẽ ở cùng phòng nhé.
Tôi cười hỏi lại.
– Gil có chắc chúng ta sẽ học chung trường không.
Gil đáp.
– Em học trường nào Gil học trường đó.
Tôi có chút không hài lòng hỏi lại.
– Gil không có đặt mục tiêu sẽ học ngành gì à.
Gil đáp.
– Gil không nghĩ tới. Gil trước giờ vẫn theo sự sắp đặt của ba mẹ mà học thôi.
Tôi không hài lòng nói.
– Gil không được như thế. Gil phải có ước mơ và mục tiêu riêng cho mình. Gil là một cá thể độc lập chứ không phải con rối để nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai kể cả đó là ba mẹ.
Gil hơi cau mày nói.
– Gil chưa nghĩ tới điều đó. Nhưng có lẽ từ hôm nay Gil sẽ thật nghiêm túc suy nghĩ.
Tôi mỉm cười hài lòng nói.
– Em tin tưởng và luôn ủng hộ Gil.
Gil lại hỏi tôi.
– Vậy mục tiêu của em là gì.
Tôi đáp.
– Em muốn trở thành một người dẫn chương trình. Từ khi làm MC cho chương trình phát thanh của trường thì em đã nhận ra mình thật sự yêu thích nghề này và sẽ theo đuổi nó.
Gil cười nói.
– Gil ủng hộ em. Gil tin em sẽ thành công và trở thành MC số một của Việt Nam.
Tôi cười khẽ rồi nói.
– Đừng có tâng bốc em vậy chứ. Còn quá sớm để nói tới chuyện này. Trước tiên là học thật tốt và thi đậu tốt nghiệp rồi cả đại học nữa. Con đường phía trước còn rấy dài.
Trò chuyện một lát đã nghe mẹ Gil gọi xuống ăn cơm nên hai đứa vội vã xuống nhà. Cơm ngày tết nên rất nhiều món ăn đa dạng,không thể thiếu là bánh chưng bánh tét,chả giò,thịt kho,gà luộc và các món canh xương hầm. Cả gia đình cùng quây quần bên nhau rất đầm ấm và vui vẻ, giây phút ấy tôi đã nghĩ rằng mình cũng là một thành viên của gia đình Gil một cách đúng nghĩa.
……
Cuối tuần vui vẻ nhé daiacma.
Hôm nay tui bị cho leo cây thật buồn…
(Còn tiếp)