Cuối cùng tôi cũng bị hạ gục bởi thuốc nên ngủ quên lúc nào không biết. Có lẽ đây là giấc ngủ an lành nhất của tôi trong một tháng vừa qua...
Khi tôi thức dậy Gil vẫn còn ngủ. Nhờ uống thuốc và truyền dịch cũng như ăn được chút cháo nên tôi có chút sức lực để ngồi dậy. Tôi nhìn Gil một chút rồi quyết định đứng dậy đi tới bên giường cậu ấy. Tôi lấy ghế ngồi xuống cạnh cậu ấy, ngắm nhìn khuôn mặt Gil đang ngủ say. Gương mặt đẹp hoàn mỹ của ngày nào giờ có chút hốc hác gầy ốm. Thế nhưng vẻ đẹp lại không hề thay đổi. Thượng đế quá thiên vị cho Gil, người ban cho cậu ấy tất cả những gì tuyệt vời nhất. Và người cũng thật tốt khi trao sự hoàn mỹ ấy cho tôi tôi.
Tôi đưa tay vén những sợi tóc rối bời che trên trán Gil, có lẽ vì phải ở bệnh viện hai ngày nay nên mái tóc Gil hơi rối, nó không được vuốt gọn gàng triển chu như ngày xưa.
Ngắm nhìn Gil đối với tôi chính là việc cả đời sẽ không bao giờ chán. Khuôn mặt thanh tú này, chiếc mũi cao này, mi cong và rất dài nữa. Thật khiến cho con gái ghen tỵ con trai mơ ước..
Mãi nhìn Gil tới mức cậu ấy thức dậy lúc nào tôi cũng không hề biết. Cho tới khi cậu ấy lên tiếng tôi mới giật mình.
- Em nhìn đủ chưa. Gil đẹp quá phải không.
Tôi bật cười trước sự tự luyến tới đỉnh cao của Gil rồi nói.
- Vâng. Gil đẹp. Em thật ghen tỵ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của Gil.
- Thôi cho Gil xin. Gil không muốn làm Thúy Kiều hay Thúy Vân gì cả.
Tôi bị Gil chọc cho cười thành tiếng. Dường như cũng lâu lắm rồi tôi mới cười hồn nhiên như vậy. Gil ngồi dậy rồi đỡ tôi lên mà nói.
- Em nha. Đang bệnh mà cứ chạy lăng xăng là sao. Ngoan ngoãn trở lại giường cho Gil.
Tôi bĩu môi với Gil nhưng cũng ngoan ngoãn để cậu ấy dẫn về giường. Sau khi giúp tôi nằm xuống Gil lại lấy nước cho tôi uống rồi nhìn đồng hồ trên tay hỏi tôi.
- Cũng tới giờ ăn tối rồi. Em có muốn ăn gì không Gil sẽ đi mua.
Tôi đáp.
- Gil không phải mua đâu. Chắc một lát nữa thôi mẹ em sẽ tới và mang cháo tới cho em thôi. Gil đói thì đi ăn gì đi.
Gil chỉ mỉm cười lắc đầu. Cũng thật tình cờ là ngay lúc ấy mẹ và ba tôi cũng vừa tới. Ba mẹ dường như có chút không được tự nhiên. Mẹ tôi cầm theo một khay đựng đồ ăn rất lớn và để lên bàn rồi nói.
- Mẹ nấu cháo cho con rồi đây. Là cháo gà mà con thích nhất. Con ăn luôn cho nóng nhé.
Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời. Lúc này mẹ lại lấy ra một phần khác đưa cho Gil rồi nói.
- Cơm của cháu đây. Có lẽ cháu cũng rất đói rồi...
Gil và tôi đều không giấu được ngỡ ngàng nhìn mẹ. Mẹ không nhìn lại chúng tôi mà chỉ đang chăm chú đổ cháo ra tô cho tôi. Dù không nói ra nhưng rõ ràng thái độ của ba mẹ giành cho Gil đã dần thay đổi. Đối với tôi và Gil thì đây là một tín hiệu rất tích cực. Nó cho phép chúng tôi hi vọng vào tương lai của ngày mai.
Gil nhận cơm và cùng ngồi trong phòng ăn. Tôi được mẹ giúp cho ăn cháo. Không khí gia đình lúc này hòa hợp hơn buổi sáng rất nhiều. Tôi cũng ăn được nhiều hơn một chút.
Sau 9h tối ba tôi phải trở về để ngày mai đi làm. Mẹ tôi đã xin nghỉ ở công ty một thời gian để giải “quyết chuyện gia đình” nên tạm thời không phải đi làm nữa. Gil thì ngày mai vẫn phải đi học nên tôi đã cương quyết bắt cậu ấy phải trở về. Có lẽ hai ngày nay Gil đã nghỉ học rồi và tôi không muốn điều đó tiếp diễn.. Gil không muốn nhưng không thể thay đổi được quyết định của tôi nên đành ra về. Nhưng cậu ấy nói tan học sẽ vào tiếp. Tôi cũng đồng ý vì tất nhiên tôi muốn được ở bên cậu ấy. Nhất là hiện tại khi ba mẹ đang mềm lòng cho phép..
Buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi và mẹ trong bệnh viện. Mặc dù trong lòng đã ít nhiều thoải mái nhưng tôi và mẹ vẫn đang còn khá bối rối nên tôi vẫn chưa muốn cùng mẹ nói chuyện. Sau khi mẹ ra ngoài phòng nghe điện thoại thì tôi mới chịu mở mắt ra, khi mẹ ngồi bên tôi và liên tục thở dài tôi biết mẹ đang suy nghĩ rất nhiều.
Có lẽ là ba tôi gọi tới hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng vài câu mẹ nói.
- Con cũng đỡ rồi.
- Sáng sớm bác sĩ tới khám cũng nói là tình trạng đang dần tốt lên. Chỉ cần truyền thêm và chịu khó ăn uống thì sẽ nhanh được ra viện.
- Lúc sáng cũng ăn được một chút cháo.
- Quan trọng là đừng để con suy nghĩ nhiều nữa. Bác sĩ nói sở dĩ cơ thể suy nhược tới vậy là do suy nghĩ quá nhiều.
- Gil chắc chiều sẽ tới. Hiện tại cứ để nó tới cũng tốt. Em thấy tinh thần của con tốt hơn khi Gil tới.
- Thôi em cup máy đây. Anh làm việc đi.
Mẹ tôi vào phòng tôi cũng làm như vừa thức dậy. Thực ra làm người bệnh cũng có cái lợi,muốn ngủ muốn thức lúc nào cũng được. Mẹ thấy tôi thức thì nói.
- Con dậy rồi. Có muốn ăn gì không.
Tôi khẽ lắc đầu rồi nói.
- Mẹ cho con ly nước là được rồi.
Mẹ vội lấy nước cho tôi. Tôi nhận ly nước rồi nói.
- Cám ơn mẹ.
Mẹ chỉ cười khẽ. Tôi lại hỏi mẹ.
- Bác sĩ có nói khi nào con có thể ra viện không mẹ.
Mẹ đáp.
- Bác sĩ chưa nói. Nhưng mà tình trạng sức khỏe của con hiện tại quá kém. Sẽ phải ở đáy thêm vài ngày nữa để theo dõi.
Tôi cúi mặt khẽ nói.
- Con xin lỗi. Con lại khiến ba mẹ lo lắng vất vả vì mình.
Mẹ ngồi xuống cạnh tôi rồi nói.
- Con không có lỗi. Có lẽ do ba mẹ đã quá tiêu cực với con.
Tôi nhìn mẹ rồi hỏi.
- Mẹ, thực sự ba mẹ không thể chấp nhận con và Gil được sao.
Mẹ tôi im lặng một lúc mới đáp.
- Từ hôm con té xỉu phải đi cấp cứu thì ba mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Sự tiêu cực của ba mẹ đã đẩy con vào sự tiêu cực của chính con. Ba mẹ làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho con. Nhưng có lẽ suy nghĩ của chúng ta không hợp nhau. Ba mẹ chỉ có mình con nên điều ba mẹ sợ hãi nhất chính là phải mất đi con mãi mãi. Nhưng ba mẹ lại không yên lòng khi mà tuổi của con và Gil vẫn chưa đủ chín chắn để nói tới chuyện cả đời. Tuổi trẻ luôn nông nổi bốc đồng, ai mà biết sau này hai đứa còn yêu nhau được như hôm nay không. Mẹ sợ con gái mẹ sẽ khổ..
Tôi ngồi dậy ôm lấy mẹ rồi nói.
- Con sẽ hạnh phúc. Con sẽ chứng minh để ba mẹ thấy rằng con không sai lầm khi chọn Gil.
Mẹ không đáp tôi lại nói.
- Con đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian này. Nếu ba mẹ sợ con còn tuổi trẻ nông nổi thì con sẽ đi du học, con chấp nhận thời gian đó như một thử thách cho chính con và Gil. Nhưng sau khi con trở về, con hi vọng lúc ấy ba mẹ sẽ tôn trọng và ủng hộ chọn lựa của con cho dù đó là chọn lựa thế nào đi nữa.
Mẹ tôi có lẽ là quá bất ngờ nên liền đẩy tôi ra kinh ngạc nhìn tôi mà hỏi lại.
- Con nói sẽ đi du học sao. Thực sự con đồng ý đi du học.
Tôi gật đầu nói.
- Con sẽ đi, nhưng con sẽ trở về. Lúc ấy ba mẹ có thể tôn trọng chọn lựa của con chứ.
Mẹ đáp.
- Chuyện này mẹ sẽ nói với ba của con. Chúng ta sẽ trả lời con sau. Hiện tại việc cần thiết là con phải nhanh khỏe lại đã.
Tôi gật đầu đáp.
- Con hiểu rồi.
Mẹ và tôi cùng mỉm cười. Dường như khoảng cách của tôi và mẹ đang dần biến mất.
Vừa lúc ấy thì Gil tới. Tôi thấy thời gian còn hơi sớm nên hỏi Gil có phải lại trốn học không thì cậu ấy đáp.
- Sáng nay chỉ học có ba tiết thôi. Gil thề là không trốn tiết nào cả.
Tôi gật đầu hài lòng. Mẹ tôi thấy Gil tới thì cũng đi ra ngoài mua đồ ăn trưa cho tôi để tôi và Gil trò chuyện.
Lúc này Gil bỗng nói.
- Em sẽ đi du học sao.
Tôi ngạc nhiên nhìn Gil. Cậu ấy nói.
- Gil vừa rồi ở bên ngoài đã nghe được.
Tôi hỏi Gil.
- Gil có giận em khi em quyết định vậy không.
Gil đáp.
- Không. Gil cũng sẽ tôn trọng quyết định của em. Gil sẽ đợi em,thời gian của chúng ta còn có cả đời. Gil sẽ đợi em trở về.
Tôi cười khẽ nói.
- Cám ơn Gil.
Gil mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt, có lẽ chọn lựa của tôi khiến chúng tôi phải xa cách,nhưng mà đó cũng là cách duy nhất của chúng tôi lúc này. Chúng tôi phải chứng minh để ba mẹ thấy được chúng tôi không chỉ là những đứa trẻ nông nổi bốc đồng. Tình yêu của chúng tôi cho dù xa cách cả về thời gian lẫn không gian vẫn sẽ luôn tồn tại.
..........
Cuối cùng tôi cũng bị hạ gục bởi thuốc nên ngủ quên lúc nào không biết. Có lẽ đây là giấc ngủ an lành nhất của tôi trong một tháng vừa qua...
Khi tôi thức dậy Gil vẫn còn ngủ. Nhờ uống thuốc và truyền dịch cũng như ăn được chút cháo nên tôi có chút sức lực để ngồi dậy. Tôi nhìn Gil một chút rồi quyết định đứng dậy đi tới bên giường cậu ấy. Tôi lấy ghế ngồi xuống cạnh cậu ấy, ngắm nhìn khuôn mặt Gil đang ngủ say. Gương mặt đẹp hoàn mỹ của ngày nào giờ có chút hốc hác gầy ốm. Thế nhưng vẻ đẹp lại không hề thay đổi. Thượng đế quá thiên vị cho Gil, người ban cho cậu ấy tất cả những gì tuyệt vời nhất. Và người cũng thật tốt khi trao sự hoàn mỹ ấy cho tôi tôi.
Tôi đưa tay vén những sợi tóc rối bời che trên trán Gil, có lẽ vì phải ở bệnh viện hai ngày nay nên mái tóc Gil hơi rối, nó không được vuốt gọn gàng triển chu như ngày xưa.
Ngắm nhìn Gil đối với tôi chính là việc cả đời sẽ không bao giờ chán. Khuôn mặt thanh tú này, chiếc mũi cao này, mi cong và rất dài nữa. Thật khiến cho con gái ghen tỵ con trai mơ ước..
Mãi nhìn Gil tới mức cậu ấy thức dậy lúc nào tôi cũng không hề biết. Cho tới khi cậu ấy lên tiếng tôi mới giật mình.
- Em nhìn đủ chưa. Gil đẹp quá phải không.
Tôi bật cười trước sự tự luyến tới đỉnh cao của Gil rồi nói.
- Vâng. Gil đẹp. Em thật ghen tỵ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của Gil.
- Thôi cho Gil xin. Gil không muốn làm Thúy Kiều hay Thúy Vân gì cả.
Tôi bị Gil chọc cho cười thành tiếng. Dường như cũng lâu lắm rồi tôi mới cười hồn nhiên như vậy. Gil ngồi dậy rồi đỡ tôi lên mà nói.
- Em nha. Đang bệnh mà cứ chạy lăng xăng là sao. Ngoan ngoãn trở lại giường cho Gil.
Tôi bĩu môi với Gil nhưng cũng ngoan ngoãn để cậu ấy dẫn về giường. Sau khi giúp tôi nằm xuống Gil lại lấy nước cho tôi uống rồi nhìn đồng hồ trên tay hỏi tôi.
- Cũng tới giờ ăn tối rồi. Em có muốn ăn gì không Gil sẽ đi mua.
Tôi đáp.
- Gil không phải mua đâu. Chắc một lát nữa thôi mẹ em sẽ tới và mang cháo tới cho em thôi. Gil đói thì đi ăn gì đi.
Gil chỉ mỉm cười lắc đầu. Cũng thật tình cờ là ngay lúc ấy mẹ và ba tôi cũng vừa tới. Ba mẹ dường như có chút không được tự nhiên. Mẹ tôi cầm theo một khay đựng đồ ăn rất lớn và để lên bàn rồi nói.
- Mẹ nấu cháo cho con rồi đây. Là cháo gà mà con thích nhất. Con ăn luôn cho nóng nhé.
Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời. Lúc này mẹ lại lấy ra một phần khác đưa cho Gil rồi nói.
- Cơm của cháu đây. Có lẽ cháu cũng rất đói rồi...
Gil và tôi đều không giấu được ngỡ ngàng nhìn mẹ. Mẹ không nhìn lại chúng tôi mà chỉ đang chăm chú đổ cháo ra tô cho tôi. Dù không nói ra nhưng rõ ràng thái độ của ba mẹ giành cho Gil đã dần thay đổi. Đối với tôi và Gil thì đây là một tín hiệu rất tích cực. Nó cho phép chúng tôi hi vọng vào tương lai của ngày mai.
Gil nhận cơm và cùng ngồi trong phòng ăn. Tôi được mẹ giúp cho ăn cháo. Không khí gia đình lúc này hòa hợp hơn buổi sáng rất nhiều. Tôi cũng ăn được nhiều hơn một chút.
Sau h tối ba tôi phải trở về để ngày mai đi làm. Mẹ tôi đã xin nghỉ ở công ty một thời gian để giải “quyết chuyện gia đình” nên tạm thời không phải đi làm nữa. Gil thì ngày mai vẫn phải đi học nên tôi đã cương quyết bắt cậu ấy phải trở về. Có lẽ hai ngày nay Gil đã nghỉ học rồi và tôi không muốn điều đó tiếp diễn.. Gil không muốn nhưng không thể thay đổi được quyết định của tôi nên đành ra về. Nhưng cậu ấy nói tan học sẽ vào tiếp. Tôi cũng đồng ý vì tất nhiên tôi muốn được ở bên cậu ấy. Nhất là hiện tại khi ba mẹ đang mềm lòng cho phép..
Buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi và mẹ trong bệnh viện. Mặc dù trong lòng đã ít nhiều thoải mái nhưng tôi và mẹ vẫn đang còn khá bối rối nên tôi vẫn chưa muốn cùng mẹ nói chuyện. Sau khi mẹ ra ngoài phòng nghe điện thoại thì tôi mới chịu mở mắt ra, khi mẹ ngồi bên tôi và liên tục thở dài tôi biết mẹ đang suy nghĩ rất nhiều.
Có lẽ là ba tôi gọi tới hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng vài câu mẹ nói.
- Con cũng đỡ rồi.
- Sáng sớm bác sĩ tới khám cũng nói là tình trạng đang dần tốt lên. Chỉ cần truyền thêm và chịu khó ăn uống thì sẽ nhanh được ra viện.
- Lúc sáng cũng ăn được một chút cháo.
- Quan trọng là đừng để con suy nghĩ nhiều nữa. Bác sĩ nói sở dĩ cơ thể suy nhược tới vậy là do suy nghĩ quá nhiều.
- Gil chắc chiều sẽ tới. Hiện tại cứ để nó tới cũng tốt. Em thấy tinh thần của con tốt hơn khi Gil tới.
- Thôi em cup máy đây. Anh làm việc đi.
Mẹ tôi vào phòng tôi cũng làm như vừa thức dậy. Thực ra làm người bệnh cũng có cái lợi,muốn ngủ muốn thức lúc nào cũng được. Mẹ thấy tôi thức thì nói.
- Con dậy rồi. Có muốn ăn gì không.
Tôi khẽ lắc đầu rồi nói.
- Mẹ cho con ly nước là được rồi.
Mẹ vội lấy nước cho tôi. Tôi nhận ly nước rồi nói.
- Cám ơn mẹ.
Mẹ chỉ cười khẽ. Tôi lại hỏi mẹ.
- Bác sĩ có nói khi nào con có thể ra viện không mẹ.
Mẹ đáp.bg-ssp-{height:px}
- Bác sĩ chưa nói. Nhưng mà tình trạng sức khỏe của con hiện tại quá kém. Sẽ phải ở đáy thêm vài ngày nữa để theo dõi.
Tôi cúi mặt khẽ nói.
- Con xin lỗi. Con lại khiến ba mẹ lo lắng vất vả vì mình.
Mẹ ngồi xuống cạnh tôi rồi nói.
- Con không có lỗi. Có lẽ do ba mẹ đã quá tiêu cực với con.
Tôi nhìn mẹ rồi hỏi.
- Mẹ, thực sự ba mẹ không thể chấp nhận con và Gil được sao.
Mẹ tôi im lặng một lúc mới đáp.
- Từ hôm con té xỉu phải đi cấp cứu thì ba mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Sự tiêu cực của ba mẹ đã đẩy con vào sự tiêu cực của chính con. Ba mẹ làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho con. Nhưng có lẽ suy nghĩ của chúng ta không hợp nhau. Ba mẹ chỉ có mình con nên điều ba mẹ sợ hãi nhất chính là phải mất đi con mãi mãi. Nhưng ba mẹ lại không yên lòng khi mà tuổi của con và Gil vẫn chưa đủ chín chắn để nói tới chuyện cả đời. Tuổi trẻ luôn nông nổi bốc đồng, ai mà biết sau này hai đứa còn yêu nhau được như hôm nay không. Mẹ sợ con gái mẹ sẽ khổ..
Tôi ngồi dậy ôm lấy mẹ rồi nói.
- Con sẽ hạnh phúc. Con sẽ chứng minh để ba mẹ thấy rằng con không sai lầm khi chọn Gil.
Mẹ không đáp tôi lại nói.
- Con đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian này. Nếu ba mẹ sợ con còn tuổi trẻ nông nổi thì con sẽ đi du học, con chấp nhận thời gian đó như một thử thách cho chính con và Gil. Nhưng sau khi con trở về, con hi vọng lúc ấy ba mẹ sẽ tôn trọng và ủng hộ chọn lựa của con cho dù đó là chọn lựa thế nào đi nữa.
Mẹ tôi có lẽ là quá bất ngờ nên liền đẩy tôi ra kinh ngạc nhìn tôi mà hỏi lại.
- Con nói sẽ đi du học sao. Thực sự con đồng ý đi du học.
Tôi gật đầu nói.
- Con sẽ đi, nhưng con sẽ trở về. Lúc ấy ba mẹ có thể tôn trọng chọn lựa của con chứ.
Mẹ đáp.
- Chuyện này mẹ sẽ nói với ba của con. Chúng ta sẽ trả lời con sau. Hiện tại việc cần thiết là con phải nhanh khỏe lại đã.
Tôi gật đầu đáp.
- Con hiểu rồi.
Mẹ và tôi cùng mỉm cười. Dường như khoảng cách của tôi và mẹ đang dần biến mất.
Vừa lúc ấy thì Gil tới. Tôi thấy thời gian còn hơi sớm nên hỏi Gil có phải lại trốn học không thì cậu ấy đáp.
- Sáng nay chỉ học có ba tiết thôi. Gil thề là không trốn tiết nào cả.
Tôi gật đầu hài lòng. Mẹ tôi thấy Gil tới thì cũng đi ra ngoài mua đồ ăn trưa cho tôi để tôi và Gil trò chuyện.
Lúc này Gil bỗng nói.
- Em sẽ đi du học sao.
Tôi ngạc nhiên nhìn Gil. Cậu ấy nói.
- Gil vừa rồi ở bên ngoài đã nghe được.
Tôi hỏi Gil.
- Gil có giận em khi em quyết định vậy không.
Gil đáp.
- Không. Gil cũng sẽ tôn trọng quyết định của em. Gil sẽ đợi em,thời gian của chúng ta còn có cả đời. Gil sẽ đợi em trở về.
Tôi cười khẽ nói.
- Cám ơn Gil.
Gil mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt, có lẽ chọn lựa của tôi khiến chúng tôi phải xa cách,nhưng mà đó cũng là cách duy nhất của chúng tôi lúc này. Chúng tôi phải chứng minh để ba mẹ thấy được chúng tôi không chỉ là những đứa trẻ nông nổi bốc đồng. Tình yêu của chúng tôi cho dù xa cách cả về thời gian lẫn không gian vẫn sẽ luôn tồn tại.
..........