Sự chờ đợi luôn khiến cho thời gian dường như dài hơn nữa. Bốn năm mà cứ ngỡ là cả một đời người đã qua.
Tôi đã trãi qua bốn năm ấy đầy khắc nghiệt. Một đất nước xa lạ, nói những ngôn ngữ không phải ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Trái ngược về giờ giấc sinh hoạt,không một người bạn thân..
Mỗi ngày tôi đều đặt ra cho mình một đồng hồ sinh học. 5h30 thức dậy,6h30 tới trường,buổi trưa đi thư viện tìm tài liệu. Chiều nếu không phải lên lớp thì trở về ký túc xá.
Ký túc xá của tôi nhiều học sinh Châu Á sinh sống. Có nhiều nhất là học sinh của Hàn Quốc và Trung Quốc. Việt Nam không có nhiều nên tôi được xếp ở chung với hai học sinh Hàn Quốc. Những ngày đầu không thân nhưng cho tới bây giờ thì chúng tôi xem như cũng là bạn bè của nhau.
Tôi không nói cho ba mẹ và Gil nhiều về cuộc sống của mình ở Mỹ vì tôi không muốn ba mẹ và cậu ấy lo lắng. Đối với mọi người có lẽ khoảng thời gian bốn năm cũng chẳng hề dễ dàng. Nhất là Gil, dù Gil luôn tỏ ra đang sống thật tốt nhưng tôi biết cậu ấy chẳng tốt như vậy. Linh Chi có nhắn tin cho tôi vài lần và nói chút về Gil..
Mỗi ngày tôi đều cố gắng để bản thân thật bận rộn. Bởi vì như vậy sẽ thấy thời gian trôi nhanh hơn một chút. Không dám liên lạc nhiều với mọi người vì sợ lòng kiên định sẽ bị lung lay, một đứa vốn luôn được sống trong vòng tay yêu thương và sự bao bọc của mọi người như tôi đã phải học cách sống tự lập,học cách mạnh mẽ và khắt khe hơn với chính bản thân mình.
Bốn năm qua thành quả mà tôi có được không chỉ là bằng chứng nhận tốt nghiệp loại giỏi mà còn là một con người mới. Một cô gái mạnh mẽ hơn, kiên định hơn và biết yêu thương người khác nhiều hơn..
Những ngày cuối cùng tại Mỹ, tôi tự thưởng cho bản thân một chút thời gian. Đi tới những nơi mình vẫn muốn đi, ăn những món ăn đặc sản của nước Mỹ. Dù sao cũng sẽ không quay lại đây nữa cho nên cũng muốn có chút kỷ niệm,dù sao cũng ở đây tận bốn năm trời.
Gil có hỏi tôi khi nào về nhưng tôi vẫn chưa nói. Muốn để cậu ấy bất ngờ nhưng có lẽ Gil sẽ đoán được âm mưu của tôi thôi. Cậu ấy luôn rất thông minh mà.
Cuối cùng cũng tới lúc lên máy bay về nước. Một số người bạn ở Mỹ của tôi tỏ ra tiếc nuối khi chia tay, bởi vì họ nghĩ rằng tôi hoàn toàn có thể chọn lựa một cách khác. Chẳng hạn như ở lại Mỹ làm việc, điều kiện công việc và cả chế độ ưu đãi ở đây tốt hơn ở Việt Nam rất nhiều. Tuy nhiên họ không biết rằng tôi đã mong ngày trở về này rất lâu rồi. Bởi vì ở Việt Nam có một người vẫn đang chờ đợi tôi. Chúng tôi còn rất nhiều mục tiêu để cùng nhau thực hiện. Chúng tôi còn nhiều ước nguyện còn dở dang..
Chuyến bay rất dài nên tôi tranh thủ ngủ một giấc. Cho tới khi tiếng loa phát thanh thông báo máy bay sẽ hạ cánh vào ít phút nữa tôi mới tỉnh dậy. Nhìn qua cửa sổ máy bay, những hình ảnh thân quen dần xuất hiện trong tầm mắt. Trái tim trống vắng bình thản của bốn năm qua rốt cuộc cũng tràn đầy sức sống lại rồi. Bước ra khỏi máy bay, hít một hơi thật dài mùi hương của tổ quốc, tôi là một đứa trẻ yêu nước và tình yêu ấy càng mãnh liệt hơn sau chuyến đi xa trở về.
Lúc kéo hành lý đi ra cửa trái tim tôi đập rất nhanh. Tôi chỉ nói cho ba mẹ biết ngày mình trở về khi chuẩn bị lên máy bay. Tôi biết với chừng ấy thời gian có lẽ ba mẹ vẫn sắp xếp được công việc để đi đón tôi. Nhưng Gil thì tôi không chắc, không biết ba mẹ tôi có nói cho Gil không nữa.
Thật khó để tìm ra người thân trong dòng người đứng chờ đông đúc bên ngoài. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác tìm kiếm thì lại bị một ai đó ôm lấy, tôi không kịp nhìn rõ người đó là ai nhưng cái ôm rất chặt này lại trả lời tất cả. Chỉ có Gil mới luôn ôm tôi như vậy, chỉ có Gil mới mang cho tôi cảm giác bình yên ấm áp này.
Tôi không bận tâm tới thế giới chung quanh nữa, chẳng bận tâm tới hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình. Tôi buông rơi hành lý trên tay xuống và ôm lại Gil, nước mắt bốn năm qua luôn khắc chế ẩn nhẫn rốt cuộc cũng được giải thoát. Tôi gục đầu trên vai cậu ấy, khóc như một đứa trẻ con. Cho dù hiện tại đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng ở bên Gil tôi lại cảm thấy mình chẳng hề thay đổi gì cả. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa mà thôi.
- Em về rồi. Rốt cuộc thì em cũng chịu về rồi. Từ giờ sẽ không cho em đi đâu nữa..Gil nhớ em lắm..
Giọng Gil hơi nghẹn ngào. Một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Gil lúc này lại giống như đứa trẻ khóc trên vai tôi. Trái tim tôi vừa ấm áp lại vừa đau xót, tôi vỗ nhẹ lên vai Gil rồi nói.
- Vâng, em về rồi. Từ giờ em sẽ không đi đâu nữa..
Vòng tay Gil vẫn cứ ghì chặt lấy tôi. Có khi khiến cơ thể tôi đau nhức, giống như cậu ấy đang sợ hãi nếu nới lỏng vòng tay tôi sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt cậu ấy..
Rất lâu rất lâu sau khi nghe được tiếng của ba mẹ tôi và Gil mới buông nhau ra. Tôi giúp Gil lau đi nước mắt trên mặt và cũng tự lau cho mình. Gil giúp tôi xách hành lý còn tôi chạy ra ôm lấy ba mẹ, mẹ tôi khóc, ba cũng dưng dưng. Cảnh đoàn viên của chúng tôi có nước mắt và cả nụ cười..
Bởi vì tôi xuống máy bay đã là năm giờ chiều nên bữa cơm chiều cũng rất đơn giản. Ba nói sẽ làm bữa tiệc chúc mừng tôi trở về vào cuối tuần, tôi cũng không phản đối vì tôi cũng muốn gặp mấy cô bạn của mình. Có lẽ hiện tại họ đã đi làm hết rồi... Có lẽ khi gặp họ sẽ trách móc tôi tại sao bốn năm qua không hề liên lạc gì với họ.. Thế nhưng họ sẽ không biết tôi đã nhớ họ rất nhiều..
Mẹ nấu toàn những món tôi thích ăn nhất. Cũng rất lâu rồi tôi chưa được ăn những món này. Bốn năm du học tôi không có một bữa cơm nào đúng nghĩa. Toàn là ăn uống qua loa cho qua bữa mà thôi. Hơn nữa thức ăn phương tây không hợp khẩu vị với tôi, đi ăn tiệc với các bạn cũng không ngon miệng.
Gil được ba mẹ tôi đồng ý nên ở lại cùng gia đình ăn cơm. Tôi cảm thấy tình cảm của ba mẹ tôi giành cho Gil đã tốt hơn rất nhiều, dù không tới mức như ngày chưa nhận ra quan hệ của chúng tôi nhưng cũng không còn hà khắc ác cảm như khi ấy nữa.
Tôi cũng biết trong thời gian tôi đi du học Gil luôn sang nhà tôi chơi. Cùng ba mẹ tôi trò chuyện,có khi mẹ tôi mệt Gil còn chăm sóc mẹ. Có lẽ ba mẹ tôi đã bị sự chân thành của cậu ấy cảm động,nhưng liệu ba mẹ có vì thế mà chấp nhận tình cảm của chúng tôi hay không thì tôi không biết..
Nhưng có một điều tôi biết chính là bản thân mình. Tôi biết mình sẽ không yếu đuối nữa, sẽ kiên định đến cùng với mục tiêu của mình. Hạnh phúc của mình phải do mình nắm giữ, không ai có thể ở bên mình cả đời trừ người mình yêu thương. Cho nên cho dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió bão tố đi nữa tôi cũng không từ bỏ, không buông tay cậu ấy. Gil là tất cả của cuộc đời tôi..
.....
Sau tất cả mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà
Và ta lại gần nhau hơn nữa.
Sau tất cả. Mình lại về với nhau....😊😊
Sự chờ đợi luôn khiến cho thời gian dường như dài hơn nữa. Bốn năm mà cứ ngỡ là cả một đời người đã qua.
Tôi đã trãi qua bốn năm ấy đầy khắc nghiệt. Một đất nước xa lạ, nói những ngôn ngữ không phải ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Trái ngược về giờ giấc sinh hoạt,không một người bạn thân..
Mỗi ngày tôi đều đặt ra cho mình một đồng hồ sinh học. h thức dậy,h tới trường,buổi trưa đi thư viện tìm tài liệu. Chiều nếu không phải lên lớp thì trở về ký túc xá.
Ký túc xá của tôi nhiều học sinh Châu Á sinh sống. Có nhiều nhất là học sinh của Hàn Quốc và Trung Quốc. Việt Nam không có nhiều nên tôi được xếp ở chung với hai học sinh Hàn Quốc. Những ngày đầu không thân nhưng cho tới bây giờ thì chúng tôi xem như cũng là bạn bè của nhau.
Tôi không nói cho ba mẹ và Gil nhiều về cuộc sống của mình ở Mỹ vì tôi không muốn ba mẹ và cậu ấy lo lắng. Đối với mọi người có lẽ khoảng thời gian bốn năm cũng chẳng hề dễ dàng. Nhất là Gil, dù Gil luôn tỏ ra đang sống thật tốt nhưng tôi biết cậu ấy chẳng tốt như vậy. Linh Chi có nhắn tin cho tôi vài lần và nói chút về Gil..
Mỗi ngày tôi đều cố gắng để bản thân thật bận rộn. Bởi vì như vậy sẽ thấy thời gian trôi nhanh hơn một chút. Không dám liên lạc nhiều với mọi người vì sợ lòng kiên định sẽ bị lung lay, một đứa vốn luôn được sống trong vòng tay yêu thương và sự bao bọc của mọi người như tôi đã phải học cách sống tự lập,học cách mạnh mẽ và khắt khe hơn với chính bản thân mình.
Bốn năm qua thành quả mà tôi có được không chỉ là bằng chứng nhận tốt nghiệp loại giỏi mà còn là một con người mới. Một cô gái mạnh mẽ hơn, kiên định hơn và biết yêu thương người khác nhiều hơn..
Những ngày cuối cùng tại Mỹ, tôi tự thưởng cho bản thân một chút thời gian. Đi tới những nơi mình vẫn muốn đi, ăn những món ăn đặc sản của nước Mỹ. Dù sao cũng sẽ không quay lại đây nữa cho nên cũng muốn có chút kỷ niệm,dù sao cũng ở đây tận bốn năm trời.
Gil có hỏi tôi khi nào về nhưng tôi vẫn chưa nói. Muốn để cậu ấy bất ngờ nhưng có lẽ Gil sẽ đoán được âm mưu của tôi thôi. Cậu ấy luôn rất thông minh mà.
Cuối cùng cũng tới lúc lên máy bay về nước. Một số người bạn ở Mỹ của tôi tỏ ra tiếc nuối khi chia tay, bởi vì họ nghĩ rằng tôi hoàn toàn có thể chọn lựa một cách khác. Chẳng hạn như ở lại Mỹ làm việc, điều kiện công việc và cả chế độ ưu đãi ở đây tốt hơn ở Việt Nam rất nhiều. Tuy nhiên họ không biết rằng tôi đã mong ngày trở về này rất lâu rồi. Bởi vì ở Việt Nam có một người vẫn đang chờ đợi tôi. Chúng tôi còn rất nhiều mục tiêu để cùng nhau thực hiện. Chúng tôi còn nhiều ước nguyện còn dở dang..
Chuyến bay rất dài nên tôi tranh thủ ngủ một giấc. Cho tới khi tiếng loa phát thanh thông báo máy bay sẽ hạ cánh vào ít phút nữa tôi mới tỉnh dậy. Nhìn qua cửa sổ máy bay, những hình ảnh thân quen dần xuất hiện trong tầm mắt. Trái tim trống vắng bình thản của bốn năm qua rốt cuộc cũng tràn đầy sức sống lại rồi. Bước ra khỏi máy bay, hít một hơi thật dài mùi hương của tổ quốc, tôi là một đứa trẻ yêu nước và tình yêu ấy càng mãnh liệt hơn sau chuyến đi xa trở về.
Lúc kéo hành lý đi ra cửa trái tim tôi đập rất nhanh. Tôi chỉ nói cho ba mẹ biết ngày mình trở về khi chuẩn bị lên máy bay. Tôi biết với chừng ấy thời gian có lẽ ba mẹ vẫn sắp xếp được công việc để đi đón tôi. Nhưng Gil thì tôi không chắc, không biết ba mẹ tôi có nói cho Gil không nữa.
Thật khó để tìm ra người thân trong dòng người đứng chờ đông đúc bên ngoài. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác tìm kiếm thì lại bị một ai đó ôm lấy, tôi không kịp nhìn rõ người đó là ai nhưng cái ôm rất chặt này lại trả lời tất cả. Chỉ có Gil mới luôn ôm tôi như vậy, chỉ có Gil mới mang cho tôi cảm giác bình yên ấm áp này.
Tôi không bận tâm tới thế giới chung quanh nữa, chẳng bận tâm tới hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình. Tôi buông rơi hành lý trên tay xuống và ôm lại Gil, nước mắt bốn năm qua luôn khắc chế ẩn nhẫn rốt cuộc cũng được giải thoát. Tôi gục đầu trên vai cậu ấy, khóc như một đứa trẻ con. Cho dù hiện tại đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng ở bên Gil tôi lại cảm thấy mình chẳng hề thay đổi gì cả. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa mà thôi.
- Em về rồi. Rốt cuộc thì em cũng chịu về rồi. Từ giờ sẽ không cho em đi đâu nữa..Gil nhớ em lắm..
Giọng Gil hơi nghẹn ngào. Một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Gil lúc này lại giống như đứa trẻ khóc trên vai tôi. Trái tim tôi vừa ấm áp lại vừa đau xót, tôi vỗ nhẹ lên vai Gil rồi nói.bg-ssp-{height:px}
- Vâng, em về rồi. Từ giờ em sẽ không đi đâu nữa..
Vòng tay Gil vẫn cứ ghì chặt lấy tôi. Có khi khiến cơ thể tôi đau nhức, giống như cậu ấy đang sợ hãi nếu nới lỏng vòng tay tôi sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt cậu ấy..
Rất lâu rất lâu sau khi nghe được tiếng của ba mẹ tôi và Gil mới buông nhau ra. Tôi giúp Gil lau đi nước mắt trên mặt và cũng tự lau cho mình. Gil giúp tôi xách hành lý còn tôi chạy ra ôm lấy ba mẹ, mẹ tôi khóc, ba cũng dưng dưng. Cảnh đoàn viên của chúng tôi có nước mắt và cả nụ cười..
Bởi vì tôi xuống máy bay đã là năm giờ chiều nên bữa cơm chiều cũng rất đơn giản. Ba nói sẽ làm bữa tiệc chúc mừng tôi trở về vào cuối tuần, tôi cũng không phản đối vì tôi cũng muốn gặp mấy cô bạn của mình. Có lẽ hiện tại họ đã đi làm hết rồi... Có lẽ khi gặp họ sẽ trách móc tôi tại sao bốn năm qua không hề liên lạc gì với họ.. Thế nhưng họ sẽ không biết tôi đã nhớ họ rất nhiều..
Mẹ nấu toàn những món tôi thích ăn nhất. Cũng rất lâu rồi tôi chưa được ăn những món này. Bốn năm du học tôi không có một bữa cơm nào đúng nghĩa. Toàn là ăn uống qua loa cho qua bữa mà thôi. Hơn nữa thức ăn phương tây không hợp khẩu vị với tôi, đi ăn tiệc với các bạn cũng không ngon miệng.
Gil được ba mẹ tôi đồng ý nên ở lại cùng gia đình ăn cơm. Tôi cảm thấy tình cảm của ba mẹ tôi giành cho Gil đã tốt hơn rất nhiều, dù không tới mức như ngày chưa nhận ra quan hệ của chúng tôi nhưng cũng không còn hà khắc ác cảm như khi ấy nữa.
Tôi cũng biết trong thời gian tôi đi du học Gil luôn sang nhà tôi chơi. Cùng ba mẹ tôi trò chuyện,có khi mẹ tôi mệt Gil còn chăm sóc mẹ. Có lẽ ba mẹ tôi đã bị sự chân thành của cậu ấy cảm động,nhưng liệu ba mẹ có vì thế mà chấp nhận tình cảm của chúng tôi hay không thì tôi không biết..
Nhưng có một điều tôi biết chính là bản thân mình. Tôi biết mình sẽ không yếu đuối nữa, sẽ kiên định đến cùng với mục tiêu của mình. Hạnh phúc của mình phải do mình nắm giữ, không ai có thể ở bên mình cả đời trừ người mình yêu thương. Cho nên cho dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió bão tố đi nữa tôi cũng không từ bỏ, không buông tay cậu ấy. Gil là tất cả của cuộc đời tôi..
.....
Sau tất cả mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà
Và ta lại gần nhau hơn nữa.
Sau tất cả. Mình lại về với nhau....