"Soạt. . . . . ."
Thanh âm kia giống như có người dùng sức rạch toạc một khối vải bố, ngay sau đó, tiếng kêu gào thống khổ của Huyền Cương vang lên phía sau Cố Thanh!
Cố Thanh trừng thật to hai mắt xoay người lại, trông thấy một đoạn răng nanh dài mảnh từ sườn bụng Huyền Cương xuyên thủng ra, đại não cô trống rỗng, theo bản năng thò tay đón lấy Huyền Cương đang bay tới giữa không trung.
Thể trọng Huyền Cương cơ hồ đạt tới sức nặng của một người trưởng thành, cánh tay Cố Thanh trầm xuống phía dưới, răng nanh kia lại theo đường dọc hất lên centimet, xé rách miệng vết thương phun ra một đoàn bọt máu, bắn tung tóe lên mặt Cố Thanh.
Cố Thanh thét chói tai, liều mạng chống đỡ thân thể quỵ xuống của Huyền Cương, máu từ lỗ bị đâm thủng không ngừng tuôn ra nóng bỏng, theo cánh tay trắng noãn của Cố Thanh chảy xuống dưới.
Răng nanh bạch sắc trước sau co rúm hai cái, đột nhiên soát một tiếng thu trở về. Hai tay Cố Thanh rốt cuộc duy trì không nổi, chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất. "Lưu Thiên Minh. . . . . ." Cố Thanh đè nén không được tâm tình của mình, khóc hô lên.
Trong giây lát, trước mắt Cố Thanh một trận choáng váng, mặt tường đối diện kia bị răng nanh quẹt thành hình một cái nĩa lớn màu đen, tiếp đó, vách tường sụp xuống khói bụi che lấp tầm nhìn của Cố Thanh. Cố Thanh bị tro bụi kích khởi ho khan không ngớt, nhưng suy nghĩ vẫn giãy dụa đem thân thể Huyền Cương kéo về phía sau.
Đang lúc bụi đất bay lên, dần dần hiện ra gương mặt dữ tợn của Tạc Xỉ, nó chậm rãi đến trước mặt Cố Thanh, đem tấm chắn đồng trong tay nặng nề buông xuống mặt đất, một đôi răng nanh khiêu khích duỗi đến cổ họng Cố Thanh.
Cố Thanh mắt thấy đã không còn đường thối lui, trong lòng cô ngược lại không hề sợ hãi, vừa nghĩ tới máu nóng dính trên tay, Cố Thanh liền giận không kềm được. Cô thuận tay nhặt lên một khối gạch vỡ rớt xuống bên cạnh, cố sức hướng đầu Tạc Xỉ ném tới. "Bốp!" Gạch vỡ đánh vào trên ót Tạc Xỉ, không lưu lại nửa điểm dấu vết thậm chí không hề có chút suy suyển. Cố Thanh bất chấp, lại nhặt lên khối thứ hai, lần nửa ném ra.
"Phanh!" Cố Thanh giật mình trông thấy đầu Tạc Xỉ mạnh lệch về bên trái, làm sao sức mình ném gạch vụn lại đột nhiên trở nên lớn như vậy? Cô mờ mịt nhìn thoáng qua tay phải của mình.
Tạc Xỉ phát ra tiếng gào trầm thấp, chậm rãi tựa đầu về, một quả đầu đạn kim loạn còn bốc khói đang khảm trên mi cốt (xương chân mày) của nó, Cố Thanh vui vẻ, nhất định là Lưu Thiên Minh tới rồi!
"Phanh! Phanh! Phanh!" Lại liên tiếp ba tiếng súng vang lên! Tạc Xỉ cúi đầu về phía sau lùi mạnh từng bước.
Tay trái Lưu Thiên Minh cầm súng, tay phải cầm di động dán bên tai, đang bước nhanh từ cuối hành lang chạy vội đến. "Còn thất thần làm gì? Mau tới đây!" Anh nhìn sang Cố Thanh rống lớn một tiếng.
Cố Thanh như vừa ở trong mộng bừng tỉnh, ngẫm lại không thích hợp, lại ngồi xổm xuống sờ sờ ngực Huyền Cương, tim vẫn còn đập! Cố Thanh mừng rỡ cởi áo khoác trắng của mình ra, đem thân thể Huyền Cương bó lại.
Tạc xỉ chậm rãi ngẩng đầu, mi tâm, mi cốt, huyệt thái dương đều khảm một viên đạn, giữa cổ họng cũng có một cái! Nhưng nó thoáng hoạt động cơ bắp trên khuôn mặt, lại quơ quơ cổ, bốn mảnh đầu đạn kim loại cứ như vậy rơi trên mặt đất. Lưu Thiên Minh cảm thấy hoảng sợ, lần đầu tiên trực tiếp cảm nhận được sự đáng sợ của ma thú thượng cổ.
Cố Thanh vụng về muốn đem Huyền Cương đang hấp hối từ bên cạnh Tạc Xỉ kéo ra, bất đắc dĩ hai tay vừa rồi khi nâng thân thể Huyền Cương đã tiêu hao hết khí lực, hiện tại hai cánh tay cô bủn rủn vô lực, làm sao có thể xê dịch Huyền Cương được nửa phần.
Lưu Thiên Minh vọt mạnh đến bên cạnh Cố Thanh, đem di động cầm trong tay đưa cho Cố Thanh: "Vũ Văn vẫn chưa cúp máy, tiếp tục cùng y liên lạc!" Anh một tay kéo Huyền Cương, tay kia trước sau vẫn nắm chặt súng nhắm vào đầu Tạc Xỉ.
Cố Thanh ngẩn ra, tiếp nhận di động, đồng thời theo Lưu Thiên Minh lùi về phía sau.
"Tại sao là cô? Lưu Thiên Minh đâu?" Vũ Văn ở trong điện thoại lớn tiếng ồn ào.
"Vũ Văn. . . . . .Huyền Cương nó. . . . . .Nó bị trọng thương, chảy rất nhiều máu. . . . . ." Huyền Cương là vì bảo vệ Cố Thanh mới bị thương, Cố Thanh quả thực không biết nên làm thế nào hướng Vũ Văn giải thích.
"Còn thở không?"
"Còn. . . . . ."
"Vậy đừng lo cho nó, các bạn trốn trước đi!" Vũ Văn đúng là lãnh tĩnh đến bất ngờ.
"Nhưng. . . . . .Chúng tôi nhất định sẽ mang theo Huyền Cương cùng trốn!" Cố Thanh âm thầm hạ quyết tâm, vô luận ra sao cũng sẽ không bỏ lại Huyền Cương.
". . . . . . Tạc Xỉ hiện tại ra sao?"
Nói đến Tạc Xỉ, Cố Thanh không khỏi giương mắt nhìn, tầm mắt vừa vặn đối diện với cặp mắt màu lam kia. Trong mắt Tạc Xỉ lộ ra một cỗ băng lãnh lạnh thấu xương, đâm vào Cố Thanh không khỏi đánh một cái rùng mình.
Sau khi bị viên đạn của Lưu Thiên Minh bắn trúng, Tạc Xỉ cũng không lập tức làm ra hành động gì, chỉ lành lạnh như thế mà nhìn hai người chậm rãi thối lui về phía sau hơn chục bước, dần dần tiếp cận với thang máy.
Đột nhiên, Tạc Xỉ lần thứ hai nửa ngồi xổm người xuống, ngửa mặt lên trời rít lên, rồi đột ngột phát lực, bước nhanh hướng hai người phóng đi.
Lưu Thiên Minh không chút do dự nã súng, nhưng viên đạn đều bị tấm chắn đồng của Tạc Xỉ ngăn lại, đầu đạn lệch khỏi quỹ đạo đánh nát một cái đèn đường. Tạc Xỉ ẩn mình sau tấm chắn, chỉ lộ ra mũi răng của nó, nhanh chóng xuyên qua chụp đèn đổ nát bắn ra tia lửa tung tóe, thế xông lên chẳng có mảy may bị mảnh đạn cản trở.
Mắt thấy răng nanh chẳng mấy chốc sẽ đâm tới, hai người đồng thời đã không còn đường lùi, tâm huyết của Lưu Thiên Minh đột nhiên bị kích thích, anh buông Huyền Cương ra, la to với Cố Thanh: "Tiếp tục kéo, vào thang máy trước đi, đừng lo cho tôi!"
Liền theo sau đó, Lưu Thiên Minh thế nhưng lại lấy tốc độ trăm mét vọt tới hướng nghênh diện với Tạc Xỉ.
Cố Thanh sợ ngây người, thậm chí quên mất lùi về phía sau.
Tạc Xỉ tựa hồ đối với sự chủ động nghênh đón của Lưu Thiên Minh thập phần ngoài ý muốn, giữa cổ họng phát ra tiếng than thở khàn khàn.
Trong phút chốc, một người một thú lồng vào nhau cùng một chỗ! Lưu Thiên Minh bay lên một chân mạnh đạp trên tấm chắn của Tạc Xỉ, Tạc Xỉ cố sức đẩy, Lưu Thiên Minh lập tức mượn lực toàn thân bay lên trời, Tạc Xỉ tránh sau tấm chắn tức khắc bại lộ trong phạm vi của Lưu Thiên minh! Lưu Thiên Minh làm sao buông tha cơ hội này, hai tay cầm súng bắn lên đỉnh đầu Tạc Xỉ, chiêu này lại cùng với chiêu thức mà Huyền Cương lần đầu tiên công kích Tạc Xỉ tương đối giống nhau.
Một súng này khoảng cách khá gần, lực đầu đạn đánh vào ép Tạc Xỉ phải thoáng khom thắt lưng, nhưng nó vẫn không bị thương, trái lại nộ bất khả át mà xoay răng nanh chém ngang qua Lưu Thiên Minh. Lưu Thiên Minh rốt cuộc minh bạch, súng lục đối với quái vật kia không có lực thương tổn (Bánh Tiêu: giờ mới biết? =.=) . . . . . .
Trong lúc nhất thời, răng dài bạch sắc vung vẩy ra quang mang bao phủ Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh tập võ từ nhỏ, sau khi thành niên từng bái danh sư ở trường cảnh sát thủ đô học Sanda, Sanda không câu nệ chiêu thức, Lưu Thiên Minh đối với các loại kỹ xảo vật lộn đều tâm đắc, tốc độ thân pháp càng sớm đã hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy) chiến thắng cả thầy, hiện giờ đối mặt với Tạc Xỉ động tác dị thường nhanh nhẹn, cư nhiên có thể lấy nhanh chắn nhanh, tạm thời đấu một trận ngang tài ngang sức.
Nhưng răng dài của Tạc Xỉ quá mức sắc bén, hơn nữa còn bổ chém chặt tước đâm, vừa có thể sử dụng như trường thương, vừa có thể sử dụng như đại đao, đều có một bộ kết cấu, Lưu Thiên Minh chủ yếu chỉ có thể tránh né, ngẫu nhiên dụng nắm đấm, viên đạn bắn trúng Tạc Xỉ kia cũng không vào được thân thể, có gì sử dụng được đây?
Cố Thanh mắt thấy Lưu Thiên Minh bị Tạc Xỉ từng bước một bức lui, răng dài chung quy ở bốn phía bộ vị yếu hại của anh chớp lóe, tiếp tục đánh tiếp như vậy, Lưu Thiên Minh sớm muộn gì cũng sẽ bị thương tổn, cô vội vã hướng Vũ Văn kêu cứu.
"Lưu Thiên minh và Tạc Xỉ đang đánh nhau, Tạc Xỉ có nhược điểm gì a? Thuộc tính của nó là gì?" Cố Thanh còn nhớ rõ thuộc tính Hồn Độn là mộc, Khiết Dư thuộc tính kim, đều có nhược điểm tương sinh tương khắc.
"Đánh cái gì mà đánh? Nhanh chạy trốn đi a! Hơn nữa tôi nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi thuộc tính của Tạc Xỉ, trong bệnh viện lại không thể lên mạng. . . . . ." Vũ Văn đầu dây bên kia gấp đến độ vò đầu bứt tóc.
Cố Thanh hơi trầm ngâm, liền có chủ kiến.
"Tôi quay lại văn phòng lên mạng tra linh thú phổ, địa chỉ trang web kia tôi còn nhớ rất rõ ràng!"
"Hảo! Cứ làm như thế, cô nói Lưu Thiên Minh, không cần cùng quái vật dây dưa, bảo anh nghĩ biện pháp thử công kích xem thuộc tính ngũ hành tương khắc."
Cố Thanh không cách nào tiếp cậu Lưu Thiên Minh cùng quái vật đánh nhau, đành phải lớn tiếng gào to: "Lưu Thiên Minh! Vũ Văn bảo anh thử công kích theo thuộc tính ngũ hành tương khắc!"
Lưu Thiên Minh nghe Cố Thanh gào to, bị phân tâm, không thể tránh thoát tấm chắn của Tạc Xỉ hung hăng đập vào ngực một cái, ngực đau đớn, sức lực vĩ đại đẩy anh bay ngược ra ngoài.
Cố Thanh a nha một tiếng, vội vàng nâng dậy Lưu Thiên Minh bị đụng đến miệng mũi đều chảy máu, trong lòng hối hận không ngớt.
"Cô sao còn chưa đi?" Lưu Thiên Minh giãy dụa đứng lên, mạnh đẩy Cố Thanh một phen, "Mau kéo Huyền Cương ra thang máy!"
Cố Thanh bất đắc dĩ, đành phải đưa di động cho Lưu Thiên Minh, xoay người kéo Huyền Cương đi đến thang máy.
Tạc Xỉ ngừng một chút, liền sải bước về phía Lưu Thiên Minh, Lưu Thiên Minh vội vàng đưa di động đến bên miệng.
"Ngũ hành? Quái vật kia dùng súng bắn không chết, đại khái là kim không khắc được nó!" Lưu Thiên Minh lau một phen máu mũi.
"Vậy thử hỏa công xem!"
Vũ Văn nhắc nhở Lưu Thiên Minh, anh ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn trông thấy Cố Thanh đã kéo Huyền Cương vào thang máy, trong lòng anh thoáng thư giãn, nói với Vũ Văn ở đầu dây bên kia: "Tôi biết rồi, lát nữa liên lạc! Nói xong, anh cúp điện thoại, xoay người hướng cửa thoát hiểm chạy đi.
Người ta thường nói 'thủy hỏa vô tình', trong tòa nhà lớn này có thể tìm thấy nơi có nước và lửa, cũng chỉ có phòng bếp của yến hội trên tầng thượng, Lưu Thiên Minh vừa dẫn Tạc Xỉ hướng tầng thượng chạy đi, vừa ở trong lòng tính toán khả năng lựa chọn phương pháp công kích, mỗi một cảnh tượng đã từng thấy qua ngày trước trong phim Hollywood mỗi khi ứng phó với quái vật dị hình lần lượt bay nhanh trong đầu anh.
"Bang bang!" Súng Lưu Thiên Minh bắn nát khóa cửa phòng bếp, oang một tiếng đá văng cửa chính. Nương theo khoảnh khắc tia chớp lóe lên bên ngoài cao ốc, anh ở cạnh cửa tìm được công tắc chiếu sáng, đèn sáng, anh khẩn trương tìm kiếm hết thảy mọi thứ bên trong phòng chế biến có thể sử dụng được.
Khí bếp ga? Lưu Thiên Minh lạch cạch đánh vài cái, không cháy! Khí ga chung quy đã bít tắt! Nhưng trong khoảnh khắc phải giành giật từng giây này, làm sao tìm được khóa ga? Lưu Thiên Minh mắng một câu thô tục, hận tên đầu bếp nào bày ra biện pháp an toàn rất thái quá.
Tạc Xỉ sau khi đem cánh cửa bằng hợp kim nhôm chém thành mảnh vọt vào phòng chế biến, nó thậm chí còn lười đẩy cửa. . . . . .Miếng nhôm bị nghiền nát nên trên mặt đất, mỗi một tiếng nổ đều chấn đến gân xanh trên trán Lưu Thiên Minh mạnh nhảy lên. Lửa. . . . . .Lửa ở đâu?
"Grào. . . . . ." Tạc Xỉ phát động công kích, Lưu Thiên Minh vốn còn tưởng rằng có thể mượn bàn chế biến bằng inox vĩ đại trong phòng bếp cùng Tạc Xỉ lòng vòng một chút, nhưng Tạc Xỉ căn bản không cho anh cơ hội quanh co, nó đối diện Lưu Thiên Minh phóng đi, mặt bàn sắt thép cứng rắn dưới răng dài bạch sắc giống như một khối đậu hủ, nhanh chóng chẻ làm hai bên sụp đổ.
Lưu Thiên Minh quét ngang một cước, đem một cái thùng thép lớn đá bay thẳng hướng Tạc Xỉ, trong nháy mắt Tạc Xỉ bị thùng thép lớn che tầm nhìn, anh xoay người tránh sau bàn chế biến. Tạc Xỉ sau khi ngửa đầu chém vào thùng thép, nhất thời mất tung tích của Lưu Thiên Minh.
Bởi vậy, Lưu Thiên Minh liền tranh thủ cho mình chút thời gian, anh khom thắt lưng, kề sát bàn chế biến chạy nhanh về phía trước. Ở góc cuối bàn chế biến, anh rốt cuộc nhìn thấy thứ mình cần.
Đó là một cây súng phun lửa bằng khí hóa lỏng dùng để đốt bên ngoài thịt bò nướng!
Chỉ mong bình khí hóa lỏng nho nhỏ kia chưa trống rỗng. . . . . .Lưu Thiên Minh cầu khẩn, một tay lấy súng phun lửa chộp vào trong tay.
Khi một ngọn lửa sắc bén phun ra, Tạc Xỉ cũng thoáng sửng sốt, Lưu Thiên Minh dẫn theo binh khí thời hiện đại này, bắt đầu phản kích. Anh biết rõ răng dài của Tạc Xỉ lợi hại, liền đem bình khí hóa lỏng nhỏ ôm vào trong ngực, ngay tại chỗ nhảy thành một đường đao bay, trong lúc ngã nhào cuộn tròn, súng phun công kích trực tiếp Tạc Xỉ ba đường, thân hình Tạc Xỉ cao lớn, hạ bàn cũng không làm sao vững chắc được, nó nửa khom thắt lưng dùng răng dài phòng thủ dòng lửa Lưu Thiên Minh phun ra, động tác liền có chút ngưng trệ. Lưu Thiên Minh có vũ khí trong tay, trong lòng tự nhiên cũng trầm ổn, chỉ công đến chiêu, tìm một sơ hở, phản thủ đem súng phun từ dưới tấm chắn đồng cắm xuyên vào trong, ngọn lửa trực tiếp đốt cháy chân Tạc Xỉ.
Mắt thấy đắc thủ, Lưu Thiên Minh một trận mừng như điên, ai ngờ lửa này chỉ đốt cháy đám lông đen trên đùi Tạc Xỉ, nó lại không thèm quan tâm mặc cho lửa thiêu đốt, răng dài trái lại nhắm ngay cổ tay Lưu Thiên minh thẳng xuyên xuống, ngọn lửa đối với Tạc Xỉ vô hiệu!
Trong lòng Lưu Thiên Minh chợt lạnh, buông súng phun trong tay, lăn mình về phía sau trốn thoát một kích kia. Răng dài cắm qua chặt đứt vỏ bảo quản phần đuôi bình khí hóa lỏng của súng phun, trong không khí nhất thời tràn ngập một cỗ mùi khí hóa lỏng, Lưu Thiên Minh nhân cơ hội đem bình khí hóa lỏng trong tay hướng phía tạc Xỉ, trên lông chân Tạc Xỉ ngọn lửa còn đang cháy bừng bừng bị dẫn phát một chút liền nổ tung!
Lưu Thiên Minh lấy tay bảo vệ mặt, cú nổ mạnh sản sinh ra dòng khí nóng rực lập tức làm phỏng bàn tay anh, anh vội vã đem hai tay mình nhấn vào trong một thùng nước cạnh đó. Tạc Xỉ cách anh không xa, toàn thân đều bốc cháy!
Nhưng thuộc tính của Tạc Xỉ rõ ràng không phải là kim, nó mở ra bàn tay to như quạt hương bồ (là quạt mo của thằng Bờm đó :D) , ở trên người mình ra sức phủi một trận, ngọn lửa kia cứ như vậy dần dần tắt ngóm. Trừ bỏ toàn thân có một bộ lông bị đốt trọi tỏa ra thối vị, Lưu Thiên Minh vẫn chưa thương tổn được Tạc Xỉ.
Một kích này không được, Lưu Thiên Minh quay đầu chạy, trong miệng anh không ngừng nhắc "Thủy công. . . . . . Thủy công. . . . . ." Bắt đầu đợt tìm kiếm thứ hai.
Trong phòng bếp cũng sẽ không thiếu nước, xung quanh đều là van nước, nhưng cứ như vậy đem nước trực tiếp tạt vào Tạc Xỉ sao? Hình như không có hiệu quả. . . . . .Không đợi Lưu Thiên Minh làm thử nghiệm, vòi phun cứu hỏa trên trần nhà đã phun ra cột nước tinh mịn, nguyên lai là trên người Tạc Xỉ tỏa ra khói dày đặc không ở trong khu vực bếp, khởi động báo cháy. Lưu Thiên Minh lau đám bọt nước trên mặt, trông thấy Tạc Xỉ bước đến giữa đám hơi nước, xem ra không cần phải dùng phương pháp tạt nước, Lưu Thiên Minh thở dài một tiếng.
Không! Thủy công còn có cơ hội! Khi nguy hiểm từng bước tiếp cận, tư duy của Lưu Thiên Minh càng mẫn tiệp, bởi vì anh trông thấy trong góc phòng có một phiến cửa sắt, trên phiến cửa sắt kia có dán ba chữ to.
"Kho đông lạnh!"
Lưu Thiên Minh bước dài về phía cánh cửa kia, dùng sức vặn khóa tròn trước cửa, cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra, một luồng sương trắng từ phía sau cửa phun ra, Lưu Thiên Minh không khỏi rùng mình một cái, trên người tức khắc nổi lên một tầng da gà. Nhiệt độ của kho đông lạnh này đại khái dưới âm bốn năm độ, Lưu Thiên Minh chỉ mặc một kiện áo mỏng cắn răng một cái, thả người chui vào kho đông lạnh.
Quy mô của phòng yến hội trong cao ốc Đằng Long rất lớn, ngay cả kho lạnh trong phòng bếp diện tích cũng không nhỏ, hơn cái lưng heo được xẻ thành hai mảnh làm sạch sẽ treo trong kho, Lưu Thiên Minh khoanh hai tay lui thành một đoàn, lúc đi qua xác của một con, tìm kiếm thứ anh cần.
Tạc Xỉ thủy chung chỉ là một con thú, Lưu Thiên Minh lấy tính mạng của mình ra đặt cược, đánh cược con này chỉ số thông minh không cao, cuối cùng giành được chiến thắng, nó không đem cửa kho lạnh đóng lại, mà là đi theo Lưu Thiên Minh cùng vào trong kho đông lạnh.
Nhiệt độ cơ thể Lưu Thiên Minh đang cấp tốc giảm xuống, lưu cho anh thời gian đã không còn thừa lại bao nhiêu, nếu kế hoạch của anh không thể lập tức thực hiện, máu của anh liền sẽ ngưng tụ thành băng, trở thành một thành viên trong đám thịt đông này. Cho nên, anh lựa chọn chủ động.
Ngay trong rừng thịt, Lưu Thiên Minh đột nhiên xuất hiện cách Tạc Xỉ chỉ năm bước chân, anh cười lạnh một tiếng, đối với Tạc Xỉ hung tợn dựng lên ngón giữa! Cũng không biết nó xem có hiểu động tác tay này mang tính vũ nhục hay không, Tạc Xỉ nổi giận gầm lên một tiếng, răng dài đung đưa hai bên hướng Lưu Thiên Minh đánh tới.
Thân mình Lưu Thiên Minh chợt lóe, thoáng cái biến mất giữa bầy thịt đông vây xung quanh, Tạc Xỉ vũ động răng dài, đem thịt heo cản trở tầm mắt mình chém thành hai đoạn, nó lại không chú ý tới, Lưu Thiên Minh đã từ bên ngoài đi một vòng đến phía sau nó.
Lưu Thiên Minh đem ống tay áo trên người kéo dài, bao lấy lòng bàn tay mình, để tránh bị dính vào ống tuýp treo thịt heo, liền theo sau đó, anh giống như một con hầu tử nhanh nhạy, theo ống tuýp leo lên trên giá thép giữa không trung, những tảng thịt heo to này đều là dùng móc sắt treo trên cái giá thép này.
Khi Tạc Xỉ phát hiện trên không trung phía sau có một bóng đen hạ xuống, nó lập tức đem tấm chắn cầm trong tay phản lưng về phía sau, không lường trước được thịt heo treo chi chít bên cạnh lại cản trở tay nó, tấm chắn đã không còn cách nào ngăn trở bóng đen hạ xuống sau lưng nó.
Lưu Thiên Minh từ trên trời giáng xuống, trong tay nắm chặt một kiện binh khí, đó là anh từ trên đỉnh kho đông lạnh vặn xuống một cây nhũ băng thô to!
Đây là đích thực mang hàm nghĩa thủy công, Lưu Thiên Minh biến hóa lưỡi băng, hung hăng hướng xương cổ Tạc Xỉ đâm tới!