Khi Cố Thanh dùng sức phá mở cánh cửa, Bồ Viễn đang đeo mắt kính, một bên quan sát màn hình laptop, một bên sao chép dữ liệu. Cửa gỗ nện trên cánh cửa cách âm khiến Bồ Viễn hoảng hốt, nhưng vết máu loang lổ trên mặt Cố Thanh càng khiến hắn giật mình há to miệng.
"Cô. . . . . .Cô làm sao vậy?" Bồ Viễn nghênh đón một phen đỡ lấy Cố Thanh đã có chút đứng không vững, lập tức phát hiện phía sau cô còn kéo theo một đại cẩu toàn thân đẫm máu.
"Giúp tôi. . . . . ." Cố Thanh thở hổn hển, muốn đem Huyền Cương cũng kéo vào văn phòng. Bồ Viễn thoáng sửng sốt, giúp một tay đem Huyền Cương kéo vào, sau đó hắn thăm dò nhìn ngoài cửa, lại thuận tay đóng cửa lại.
"Cô bị thương sao? Thế nào lại biến thành như vậy? Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. . . . . ." Sắc mặt Bồ Viễn tái nhợt lấy điện thoại di động ra.
"Không kịp giải thích nữa, tôi hiện tại cần lên mạng gấp." Không đợi Bồ Viễn nói xong, Cố Thanh đã phất tay đánh gảy lời hắn, bước nhanh đi đến trước bàn giám đốc của hắn, tắt mặt số liệu cổ phiếu trên máy tính.
Bồ Viễn cau mày nhìn nhìn đại cẩu trên mặt đất, hô hấp của Huyền Cương rất mỏng manh, nhưng đã có chiều hướng vững vàng, phần bụng còn thỉnh thoảng co giật, áo khoác trắng bọc lấy Huyền Cương do kéo lê trên mặt đất có chút xiêu vẹo, vết thương trên người Huyền Cương cũng theo đó lộ ra, bất quá Bồ Viễn kinh ngạc phát hiện hai lỗ thủng kia đã ngưng chảy máu, cơ thịt màu đỏ bên trong miệng vết thương đang từ từ mấp máy, dần dần hướng phía trung tâm gom lại.
Bên cạnh đó, Cố Thanh đang dựa vào trí nhớ trên bộ duyệt tìm nhập vào một địa chỉ internet, nhưng làm sao cũng đánh không ra trang chính, cô lo lắng lấy tay xoa nhẹ hốc mắt một hồi, mới phát hiện mình hình như đã đem chữ N nhớ thành chữ M.
Sau khi chỉnh lại, trang chính thú linh phổ xuất hiện trên màn ảnh, Bồ Viễn chậm rãi đi đến phía sau Cố Thanh, lẳng lặng nhìn cô làm hết thảy.
Cố Thanh lạch tạch đánh bàn phím, tại khung văn bản kia nhập vào chữ "Tạc Xỉ", nhấn enter.
Đột nhiên, Cố Thanh kinh hô một tiếng, liền lấy tay bụm miệng, giống như có cái gì đâm cô một cái, tiếp theo đó, cô chậm rãi dời nắm tay đi, môi rất nhanh khép mở, lặp đi lặp lại lẩm nhẩm gì đó, sau đó ôm điện thoại trên bàn qua, bắt đầu bấm gọi vào di động Vũ Văn.
Bồ Viễn cúi thắt lưng, đầu tiến đến trước laptop, trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện một bức họa người sói toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, người sói kia giương miệng rộng, đang quơ một tấm chắn lớn, hàm trên nhô ra một đôi răng nanh vĩ đại xuyên qua cằm, lại cong vút lên, chiều dài vượt quá cánh tay nó duỗi ra. Ngay tại bức tranh, là một hàng văn tự ngắn gọn.
Tạc Xỉ, ác ma, cầm lá chắn đồng, đầu thú thân người, không thuộc ngũ hành, có răng nanh dài nửa trượng, vô cùng sắc bén cắt được mọi thứ!
Nối máy di động với Vũ Văn, ngữ điệu Cố Thanh trầm trọng đem đoạn chữ kia đọc một lần.
"Không thuộc ngũ hành?" Vũ Văn cực kỳ sợ hãi, "Tôi mới vừa rồi còn bảo Lưu Thiên Minh thăm dò thuộc tính của Tạc Xỉ. . . . . .Nếu như Tạc Xỉ không thuộc ngũ hành, vậy anh ấy hiện tại. . . . . ."
Hiện tại, Lưu Thiên Minh thất bại thảm hại.
Nửa thước nhũ băng lớn chẳng những không thể đâm bị thương Tạc Xỉ, đổi lại bị thân hình như đúc bằng sắt của nó chấn đến dập nát, vụn băng sắc bén nhất thời cắt lên bàn tay Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh nhịn xuống đau nhức trên tay, điều chỉnh tư thế rơi xuống của mình, nhưng khi rơi xuống vẫn lảo đảo một tý, ngã ngồi trên mặt đất. Tạc Xỉ đáng sợ, đầu thế nhưng lại có thể hướng cánh tay nó tùy ý xoay tròn như vậy, thân thể nó động cũng chưa động, đầu lại xoay độ, mắt hướng Lưu Thiên Minh, lộ ra nụ cười dữ tợn, liền theo sau đó răng dài nghênh đón khoảng không chém nghiêng xuống, trong kho đông lạnh tràn ngập sương trắng đột nhiên hướng hai bên thối lui.
May mắn Lưu Thiên Minh là người tập võ, thân thể mềm dẻo, anh dốc hết toàn lực ngửa ngược về phía sau, mắt mở trừng trừng nhìn răng dài sát qua bên người.
"Xuy lạp. . . . . ." Giữa ngực bụng Lưu Thiên Minh bị cắt thành hai đường thật sâu để lại hai vệt máu dài, suýt nữa bị mổ bụng phá dạ dày, anh sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, cuống quít xoay người chật vật chạy đi, giống như chim sợ ná trốn khỏi kho đông lạnh. Tạc Xỉ tựa hồ cũng không vội đuổi theo Lưu Thiên Minh, nó huy động răng dài, lại đem vài phiến thịt heo chém nát, mới ung dung đi về phía cửa ra.
Đang lúc Lưu Thiên Minh lao ra khỏi phòng bếp, thở hồng hộc trốn trong đại sảnh yến hội tối tăm. Băng cắm trong lòng bàn tay dần dần tan đi, pha lẫn máu loãng chảy xuống, Lưu Thiên Minh cắn chặt răng, đưa bàn tay lên khăn trải bàn lau lau vài cái, lại đơn giản kéo xuống áo khoác đã bị cắt nát trên người, đem phần bụng đang không ngừng chảy ra máu tươi bó lại hai vòng. Khi Lưu Thiên Minh gắng sức kéo chặt nút thắt, trên tay và bụng truyền đến đau nhức khiến mồ hôi trên trán anh tuôn như mưa, anh cũng không dám phát ra mảy may rên rỉ, sợ bị Tạc Xỉ nghe thấy.
Thế nhưng, chuông điện thoại trong ngực anh không chọn thời điểm mà vang lên, thanh âm đinh đinh đông đông tại trong đại sảnh trống trải này có vẻ cực kỳ chói tai. Lưu Thiên Minh luống cuống đem di động kết nối, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm lối vào đại sảnh, chỉ sợ Tạc Xỉ đã nghe thấy tiếng chuông, bất cứ lúc nào đều có thể xông tới.
"Lưu Thiên Minh, anh hiện tại thế nào rồi?" Là thanh âm Vũ Văn lo lắng.
"Cậu muốn hại chết tôi hả? Con mẹ nó đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!" Lưu Thiên Minh nén giọng nói.
"Chạy mau, Tạc Xỉ này không thuộc quái vật ngũ hành, công kích thuộc tính thủy công hỏa công như thế đều vô dụng. . . . . ."
"Giờ mới nói, có phải hơi chậm rồi không?" Lưu Thiên Minh lầu bầu, không đợi Vũ Văn nói xong liền cúp điện thoại.
Vũ Văn nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, trố mắt một hồi lâu, lại chẳng biết bên kia hiện tại là tình huống gì, không dám gọi lại nữa, đành phải lần thứ hai liên lạc với Cố Thanh.
"Cố Thanh, Huyền Cương thể chất đặc thù, chỉ cần nó còn chưa chết, bị thương rất nhanh sẽ phục hồi, chờ sau khi nó tỉnh dậy, cô để nó lại đi cứu Lưu Thiên Minh."
"Thật tốt quá!" Nghe nói Huyền Cương sẽ không chết, trong lòng Cố Thanh thoáng vui sướng hơn nhiều, "Thế nhưng, bây giờ nên làm gì? Cho dù chúng tôi đều chạy trốn rồi, để quái vật Tạc Xỉ kia ra khỏi cao ốc, khẳng định sẽ làm bị thương rất nhiều người vô tội, tuy rằng anh đã nói không thể báo cảnh sát, càng nhiều người, thương vong càng cao, nhưng bây giờ không phải nên để cảnh sát đem cao ốc phong tỏa sao?"
Bồ Viễn ở một bên xen mồm: "Không được, không thể để cho cảnh sát đến phong tỏa cao ốc!"
"Bên kia là ai?" Vũ Văn cảnh giác hỏi.
"Là chủ tịch Bồ Viễn, tôi hiện tại ngay trong phòng làm việc của anh ấy."
"Ngài ấy sao lại ở đó? Quên đi, hiện tại không nói việc này, tôi cũng không muốn để cảnh sát phong tỏa cao ốc. . . . . .Tạc Xỉ đã muốn ra, có phong cũng phong không được!"
Thanh âm trong điện thoại rất lớn, Bồ Viễn cũng nghe thấy ý kiến của Vũ Văn, anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Nhưng hiện tại. . . . . .Tạc Xỉ này, chẳng lẽ thật sự không có nhược điểm gì sao?"
"Không có chuyện gì là tuyệt đối, không thuộc ngũ hành cũng không đại biểu Tạc Xỉ không có nhược điểm, vấn đề là chúng ta làm sao tìm được nhược điểm của nó. . . . . .Trong sách cổ bản ghi chép về Tạc Xỉ không ít, ghi chép nổi tiếng nhất chính là 《 Sơn Hải kinh 》trong 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》, trong đó nói như vầy, 'Nghệ và Tạc Xỉ chiến đấu ở đầm Thọ Hoa (cũng có văn bản nói là Tru Hoa) , bị Nghệ bắn chết. Ở phía đông núi Côn Lôn. Nghệ cầm cung tiễn, Tạc Xỉ cầm thuẫn.' Nghệ ở trong này chính là anh hùng thượng cổ đã bắn rơi mặt trời Hậu Nghệ.
"Anh nói trong《 Sơn Hải kinh 》có ghi chép?" Cố Thanh chỉnh chế độ điện thoại từ rảnh tay sang cố định, dành ra một tay, bắt đầu cấp tốc ở trên máy tính tra cứu về《 Sơn Hải kinh 》.
"Ừm. . . . . . Trong《 Hoài Nam Tử 》cũng đề cập tới, 'Nghiêu sai Nghệ giết Tạc Xỉ ở đầm Thọ Hoa .' Nghiêu chính là vua lúc đó. Nhưng trong này chỉ ghi chép một ít, không nhắc tới Nghệ cụ thể làm sao giết chết Tạc Xỉ, đầu mối duy nhất, chính là Hậu Nghệ dùng cung tiễn.
"Quán Hung quốc () ở phía Đông, kỳ vi nhân hung hữu khiếu (người ngực có lỗ thủng) . . . . . .Giao Hĩnh quốc () ở phía Đông, kì vi đại giao hĩnh (tộc này đi hai chân bắt chéo nhau) . . . . . .Người bất tử ở phía Đông, người đều là màu đen, sống thọ, không chết. . . . . .Đây đều là những thứ linh tinh gì a? Trừ bỏ câu Nghệ và Tạc Xỉ chiến đấu ở đầm Thọ Hoa nhìn còn hiểu, những cái khác quả thực là mạc danh kỳ diệu!" Cố Thanh đã ở trên internet tìm được《 Hải Ngoại Nam Kinh 》, nhưng đọc sơ hai lần, đều như suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng sờ không tới. ()
"Sư phụ tôi cũng thường nói trong 《 Sơn Hải Kinh 》, Sơn Kinh là tác phẩm phong thủy chính xác, Hải Kinh và Hoang Kinh phần lớn là không thể nói lý, cẩu thí bất thông (nghĩa đen là rắm chó không kêu, nghĩa bóng là loại văn bế tắc, diễn đạt không lưu loát) , bảo tôi không nên tin hoàn toàn."
"Đúng vậy. . . . . .Tôi ngẫu nhiên cũng đọc một ít cổ thư, đủ loại truyền thuyết hoang đường đều sẽ có truyện sai, tin đồn thất thiệt, hậu nhân dựa vào hiểu biết thô sơ của bản thân, rất dễ hiểu sai ghi chép của sách cổ. Rất nhiều người đều nói Hải Kinh và Hoang Kinh cũng là lý thuyết rõ ràng, tôi thật hoài nghi." Bồ Viễn đứng ở một bên xen mồm, Cố Thanh sửng sốt nhìn hắn, không nghĩ tới chủ tịch thương nghiệp dữ dằn này cũng có nghiên cứu qua cổ thư《 Sơn Hải Kinh 》như vậy.
"A? Giám đốc Bồ cũng thông thạo cổ thư?" Vũ Văn cũng kinh ngạc không thua gì Cố Thanh.
"Này. . . . . .Tôi cũng từng đọc tới đọc lui một phần về Tạc Xỉ trong 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》, đoạn trước đoạn sau đều có chút không rõ cho nên thuyết minh kỳ quái, cái gì mà Quán Hung quốc ở hướng Đông, Giao Hĩnh quốc ở hướng Đông, cố tình nói không tỉ mỉ, tựa hồ cũng giống Sơn Kinh thuyết minh phương hướng phong thủy vậy, nhưng trong đó đột nhiên xen lẫn 'Nghệ và Tạc Xỉ giao chiến tại đầm Thọ Hoa' một câu miêu tả cuộc chiến rõ ràng mạch lạc như vậy, quá mức đột ngột." Bồ Viễn nói như thế vài câu, liền lâm vào trầm tư.
Cố Thanh vừa nhanh chóng đọc một lần《 Hải Ngoại Nam Kinh 》quyển , đột nhiên hỏi Vũ Văn một vấn đề: "Vũ Văn, văn tự xuất hiện sớm nhất ở thời điểm nào?"
"Việc này. . . . . .Hiện nay dường như thống nhất ý kiến rằng Thương Hiệt tạo ra chữ, loại thuyết pháp này ở thời Chiến Quốc cũng đã lưu truyền phổ biến. Cô hỏi cái này để làm chi?" Vũ Văn rất kinh ngạc.
"Thương Hiệt là người thời đại nào?" Cố Thanh hỏi tiếp.
"Tục truyền Thương Hiệt chính là quan chép sử của Hoàng Đế ( còn gọi là Hiên Viên Hoàng Để, tên thật Công Tôn Hiên Viên, một trong ngũ Đế) , nhị đế Viêm Hoàng còn được coi là ông tổ của mọi người Trung Hoa." Bồ Viễn thay Vũ Văn trả lời.
"Vậy sau Hoàng Đế, chính là Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang rồi?"
"Đúng vậy. Cô có phải đang nghĩ tới điều gì không?" Thanh âm của Vũ Văn cũng trở nên có chút hưng phấn."
Cố Thanh do dự một chút, nói: "Tôi cũng chỉ phỏng đoán thôi, nói ra các anh không được chê cười."
"Nói mau nói mau!" Vũ Văn luôn miệng thúc giục.
"Hậu Nghệ là người thời Nghiêu Hoàng? Khoảng cách giữa thời đại kia và thời đại Thương Hiệt tạo chữ không quá lâu, văn tự hẳn là còn chưa phổ biến, nếu người của niên đại kia cần ghi chép chuyện nào đó, anh cho rằng bọn họ sẽ lựa chọn cách thức gì?"
"Vẽ tranh! Hoặc có chút chữ viết giải thích bằng tranh!" Bồ Viễn quả quyết nói.
"Ừ! Chuyện Hậu Nghệ đại chiến với Tạc Xỉ này được ghi chép xuống, phải là một bức vẽ, mà 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》 quyển , quan chép sử đời sau hẳn là nhìn thấy bức họa kia, mới đổi thành thuần văn tự kể lại. Giám đốc Bồ cảm thấy 《 Hải Ngoại Nam Kinh 》viết rất kỳ quái, đó là bởi vì nó căn bản không phải chuyên tác phong thủy gì, cả quyển của Hải Ngoại Nam Kinh, đề giải thích dựa theo bức họa Hậu Nghệ đại chiến với Tạc Xỉ.
Ngôn luận mới lạ của Cố Thanh khiến Vũ Văn và Bồ Viễn đồng thời chấn động, một hồi lâu sau mới chậm rãi hồi thần.
"Cô là nói những quan chép sử này đều là những tên hồ đồ, cầm một bức tranh châm biếm mà tưởng là địa đồ?" Vũ Văn hỏi.
"Chuyện này rất có khả năng! Cổ nhân vẽ tranh sẽ không giống ngày nay kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hơn phân nửa là dùng loại chữ tượng hình vẽ sơ sài, phần Sơn Kinh ghi chép đúng là địa đồ." Bồ Viễn trái lại cảm thấy cách nói này có vài phần đáng tin.
"Nếu vậy, những văn tự loạn thất bát tao này đã nói rõ rồi. Quán Hung quốc ở hướng Đông, kì vi nhân hung hữu khiếu. . . . . .Tôi hình như nhớ trong cổ văn hung là chỉ bộ ngực, đây không phải nói có quốc gia gọi là Quán Hung quốc, mà là nói tại bức họa phương Đông, bức tranh có một người ngực bị xỏ xuyên. Giao Hĩnh quốc ở hướng Đông, kỳ vi đại giao hĩnh. . . . . .Đây cũng không phải nói có Giao Hĩnh quốc gia gì, mà là miêu tả tư thế Hậu Nghệ một chân hướng phía trước, một chân hướng về phía sau, giương cung bắn tên, bất tử dân ở hướng Đông, kỳ vi nhân hắc sắc, sống thọ, bất tử. . . . . .Những thứ này được xoáy vào giữa bức họa, miêu tả hình ảnh Tạc Xỉ chỉ bằng một từ ngữ đơn độc, Tạc Xỉ không phải là toàn thân màu đen, làm thế nào đánh cũng không chết sao? Về phần bài viết mở đầu nhắc tới Vũ Dân quốc () , Nam Sơn ở hướng Đông Nam gì gì đó, ước chừng đều là miêu tả thời gian địa điểm phát sinh từ sự kiện này, tôi nhớ rõ trong thần thoại thượng cổ không phải thường nói mặt trời chính là một con quạ ba chân sao? Mà chỉ có 'Nghệ và Tạc Xỉ quyết chiến tại đầm lầy Thọ Hoa, Nghệ bắt giết nó. Ở đông Côn Lôn. Nghệ cầm cung tiễn, Tạc Xỉ cầm tấm chắn." Những lời này là từ trên bức vẽ rập khuôn xuống, không có dị dạng, những lời này hẳn chính là tiêu đề của bức họa!" Cố Thanh thao thao bất tuyệt nói rất nhiều.
Điện thoại bên kia an tĩnh trong chốc lát, thanh âm kích động của Vũ Văn truyền tới: "Cho nên, tuy rằng cả người Tạc Xỉ đao thương bất nhập, nhưng vẫn phải dùng tấm chắn bảo vệ bộ ngực, sau đó Nghệ cuối cùng vận là dùng thần tiễn của hắn xuyên qua trái tim nó, bắn chết Tạc Xỉ! Cố Thanh, sử quan viết《 Sơn Hải Kinh 》là tên hồ đồ, cô lại là cô gái thông minh nhất mà tôi từng gặp!" Nói xong, y vội vàng cúp điện thoại, đại khái lại đi liên lạc với Lưu Thiên minh rồi.
Cố Thanh mãi đến lúc này, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên lầu, không lâu trước đó còn mơ hồ nghe được có tiếng đồ đạc bị quăng bể truyền đến, khi Tạc Xỉ rống lên một tiếng cũng không vọng bên tai nữa, hiện tại thì đã hoàn toàn yên tĩnh, không biết Lưu Thiên Minh đã đem Tạc Xỉ dẫn tới nơi nào rồi.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Bồ Viễn vẫn mơ hồ không rõ, hiện tại thấy vẻ mặt Cố Thanh dịu đi, mới có cơ hội đưa ra nghi vấn của mình.
Cố Thanh đem trang mạng trên máy tính chuyển sang trang thú linh phổ, chỉ chỉ vào bức họa vẻ mặt dữ tợn của Tạc Xỉ, nói: "Có nói chắc anh cũng không thể tin, chính là quái vật này đột nhiên xuất hiện, một đường truy sát tôi và Lưu Thiên Minh, còn đâm bị thương đại cẩu Huyền Cương, Lưu Thiên minh vì cứu tôi mà đem quái vật dẫn dắt đi, tôi kéo Huyền Cương đi thang máy, vốn định xuống tầng , ai ngờ thang máy không nghe sai sử, tự mình bò lên tầng , sau khi mở cửa liền bị kẹt ở tầng này của anh, không thể lên, cũng không thể xuống. Đèn hành lang tầng này của anh cũng không mở, tôi thấy giữa khe cửa văn phòng anh phát ra ánh sáng, liền liều mạng kéo Huyền Cương tới."
Bồ Viễn nhìn màn hình tinh thể lỏng bán tín bán nghi, chẳng lẽ trong tòa nhà này thật sự có quái vật ẩn hiện? Bản thân hôm nay nếu không phải vì làm việc quá nhập thần, vốn cũng không ở lại đây đến bây giờ, may mà không gặp quái vật Cố Thanh nói. . . . . .
Huyền Cương nãy giờ nằm trên mặt đất, lúc này lại có thể xoay người đứng lên, Cố Thanh vội vàng chạy tới ôm cổ Huyền Cương. Huyền Cương liếm liếm cánh tay Cố Thanh, tựa như an ủi cô. Cố Thanh chìa tay sờ miệng vết thương của Huyền Cương, tuy rằng vết máu chưa khô, miệng vết thương lại hoàn toàn khép lại rồi! Cố Thanh kinh ngạc nghĩ, Huyền Cương này đến tột cùng là có lai lịch gì? Nó và Vũ Văn giống nhau, cả người đều là câu đố kỳ quái. . . . . .
"Vũ Văn bảo ngươi đi cứu Lưu Thiên Minh, nhưng miệng vết thương của ngươi vừa khép lại, không sao chứ?" Cố Thanh ở bên tai Huyền Cương khẽ nói, cũng không biết nó có nghe hiểu hay không. Lỗ tai Huyền Cương dựng lên, lập tức giãy ra khỏi ôm ấp của Cố Thanh, bước nhanh chạy đến cạnh cửa, dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào cửa gỗ, Cố Thanh đi qua mở cửa, Huyền Cương thoáng cái liền nhập vào bóng tối bên ngoài, động tác chạy nhanh nhẹn kia, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng bị trọng thương mới lành. Cố Thanh khẽ thở dài, đóng cửa lại, hiện tại trừ bỏ chờ đợi, chỉ sợ cũng không có chuyện gì tốt có thể làm, hết thảy đều giao cho Huyền Cương và Lưu Thiên Minh vậy.
Bồ Viễn đi đến bên cạnh Cố Thanh nói: "Cô nhìn qua rất mỏi mệt, đến ghế salon của tôi nằm một chút đi?" Cố Thanh gật đầu, cũng hiểu được bản thân có chút choáng váng.
Trong phòng làm việc của Bồ Viễn trừ bỏ đèn bản nhỏ trên bàn giám đốc, các đèn chiếu sáng còn lại đều không bật, bài trí bên trong phòng đều đen kịt, Bồ Viễn sợ Cố Thanh thấy không rõ ghế sopha ở nơi nào, liền đưa tay dìu Cố Thanh đến ghế sopha của mình.
Cố Thanh chậm rãi đi về phía chỗ sâu trong gian phòng, dần dần thấy rõ chiếc ghế sopha đặt sát tường, kỳ quái chính là phía sau chỗ tựa lưng của ghế, loáng thoáng có ba bóng đen, là áo khoác sao? Thế nào lại để ba cái dàn hàng cùng một chỗ? Trong lòng Cố Thanh nói thầm. Khi cô đi đến trước ghế sofa tập trung nhìn vào, trái tim Cố Thanh liền ngừng đập!
Làm gì có giá áo nào chứ, rõ ràng là ba cỗ thi thể!
Ngoài cửa sổ một đạo sấm sét mạnh mẽ giáng xuống, Cố Thanh tức khắc nhìn thấy nhất thanh nhị sở, ba cỗ thi thể hai nam một nữ với tư thế đứng thẳng kỳ quái dựa lưng vào sau ghế sopha, nam nhân bên trái hé ra khuôn mặt bị vũ khí săc bén khắc đến huyết nhục mơ hồ, trên bụng có có một lỗ thủng máu thật to, nam nhân bên phải đầu đã bị chém đứt, cong vẹo đặt trên bả vai, chỉ có chút ít cơ thịt dính liền trên cổ. Khối nữ thi ở giữa này, hai nhãn cầu đã biến mất, trên gương mặt xanh tím chỉ còn là hai lỗ động đen tuyền, nhìn thân hình to béo quen thuộc kia, đúng là Chu Linh đã mất tích!
Cố Thanh chỉ cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, nghĩ muốn lớn tiếng hô hoán, giữa cổ họng lại phát không ra mảy may thanh âm nào. Thân mình cô mềm nhũn, trượt xuống trên ghế salon. . . . . .
__________________
Chú thích:
() Quán hung quốc:
[ ] [ ] () Giao hĩnh quốc:
[ ] [ ] (): Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
() Vũ dân quốc:
[ ] [ ]