"Đoạn Long Đài?" Thoạt đầu vừa nghe thấy danh từ này, Cố Thanh lập tức liên tưởng đến căn nguyên oán khí Vũ Văn vẫn tìm kiếm, phần trò chuyện lúc sau, tựa hồ rất cần thiết để Vũ Văn nghe. Cô giả vờ chìa tay vào trong túi xách mình lấy khăn tay, nhưng lại trộm dùng tay bấm dãy số của Vũ Văn. Chiêu thức ấy, thật ra là học được từ Vũ Văn.
Ngụy Nhân Triều không chú ý đến động tác nhỏ của Cố Thanh, tự cố tự địa nói: "Nghe khẩu âm của Cố tiểu thư, không phải người vùng này, có biết chúng ta ở nơi này có một con sông Kinh Hà (tên sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy vào tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) hay không?"
"Không biết. . . . . ." Cố Thanh mới đến đây hơn ngày, nào đâu biết cái gì gọi là Kinh Hà.
"Kinh Hà này, là nhánh sông của con sông Vị Hà (tên sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc) , mà Vị Hà, lại là nhánh sông lớn nhất của Hoàng Hà, Vị Hà vốn đã vẫn đục, so với Kinh Hà, lại thua xa. Trên vùng trung du Kinh Hà chảy qua cao nguyên hoàng thổ, bí mật mang theo lượng lớn phù sa, màu sắc vẫn đục, nhưng từ xưa đến nay, hai tỉnh Thiểm - Cam không ít đồng ruộng tưới, đều dựa vào nó."
"A. . . . . .Kinh Hà, Vị Hà chúng ta thường nói Kinh Vị phân minh, chính là từ đó mà đến sao?" Cố Thanh hỏi.
"Cố tiểu thư thông minh." Trong ánh mắt Ngụy Nhân Triều nhìn Cố Thanh, lại có thểm vài phần khen ngợi. "Đỗ Phủ thi nhân thời Đường làm 《 Thu Vũ Thán 》một câu như vậy, Kinh đục Vị trong khi nào phân, nói đó là cảnh quan nơi Kinh Hà và Vị Hà giao hội chỗ đục chỗ trong phân minh."
Lưu Thiên Minh thuở nhỏ lớn lên ở đây, đối với Kinh Hà hiển nhiên rất quen thuộc, anh ở một bên cười nhạt, nói: "Đến bây giờ cũng vẫn Kinh Vị phân minh, chẳng qua nhờ ô nhiễm công nghiệp ban tặng, Kinh Hà màu vàng, Vị Hà trái lại màu đen. Ngụy lão tiên sinh, không cần tiếp tục khóa địa lý nữa được không, nhanh nhanh vào chủ đề chính đi."
Cố Thanh ra sức trắng mắt liếc Lưu Thiên Minh, lại xin lỗi cười với Ngụy Nhân Triều nói: "Anh ấy là một thô nhân, Ngụy lão tiên sinh không cần cùng anh ấy so đo."
Ngụy Nhân Triều ha ha cười, cũng không tức giận, "Tiểu tử nói không sai, đề tài ngoài lề này chính là tán gẫu chút thôi. Kỳ thật hết thảy nguồn gốc, đều dừng trên người Long Vương Kinh Hà."
"Long Vương Kinh Hà?" Cố Thanh và Lưu Thiên Minh đồng thời kêu một tiếng, chẳng qua ngữ khí Cố Thanh là kinh ngạc, Lưu Thiên Minh là khó tin.
Đến tận lúc này, Ngụy Nhân Triều nói chuyện ngắt quãng nữa, giải thích một cố sự vô cùng thần kỳ.
Đường Trinh quán năm thứ , trong thành Trường An có vị tiên sinh bói quẻ, tên là Viên Thủ Thành, là người chuyên đoán mệnh, nghe nói có thể biết âm dương, đoạn sinh tử. Lai lịch người này cũng không đơn giản, là chú ruột của Viên Thiên Cương tiên sinh đang làm Khâm Thiên Giám đương triều, mà Viên Thiên Cương (ông chú này là người đoán được Võ Tắc Thiên sau này là nữ hoàng đế đầu tiên nè) , còn là người coi số tử vi nổi danh đời Đường, từng phát minh ra danh hiệu cốt toán mệnh pháp lưu truyền đến giờ.
Có một đám ngư dân kiếm sống dựa vào Kinh Hà ngoài thành Trường An, mỗi ngày đều biếu Viên Thủ Thành một cá chép lớn màu vàng, Viên Thủ Thành sẽ chỉ dẫn bọn họ khi nào nơi nào hạ lưới bắt cá, tất nhiên lưới lưới không thất bại, bắt được rất nhiều thủy tộc của Kinh Hà. Không biết như thế nào, việc này rơi vào tai Long Vương Kinh Hà, gã dưới cơn nóng giận, hóa thân thành một bạch y tú sĩ, lẻn vào Trường An, tìm Viên Thủ Thành kia gây phiền phức.
Viên Thủ Thành ở trên đường cái Tây môn Trường An xem quẻ, sinh ý tất nhiên vô cùng thịnh vượng, long vương Kinh Hà tìm đến trước quầy quẻ, vốn định tại chỗ phát tác, lại bị tướng mạo phi phàm của Viên Thủ Thành tiên sinh làm cho kinh sợ, vì thế thu lòng khinh thị, hướng Viên Thủ Thành hỏi một quẻ.
Tiên sinh hỏi rằng: "Ông đến hỏi chuyện gì?"
Long vương rằng: "Thỉnh bốc quẻ xem chuyện thời tiết thế nào?"
Tiên sinh sát vào tay áo truyền một quẻ, đoạn rằng: "Mây che đỉnh núi, sương mù phủ đỉnh rừng. Nếu bói vũ trạch, chuẩn tại sáng sớm mai."
Long Vương rằng: "Ngày mai bao giờ thì trời mưa? Lượng mưa bao nhiêu?"
Tiên sinh nói: "Ngày mai giờ Thìn kéo mây, giờ Tỵ nổi sấm, giờ Ngọ đổ mưa, giờ Mùi mưa tạnh, nước dâng ba thước ba tấc lẻ bốn mươi tám hạt."
Long vương cười rằng: "Lời ấy không thể diễn trò. Nếu ngày mai có mưa, theo đúng canh giờ ngươi đoán, ta tặng ngươi lượng vàng phụng tạ ơn. Nếu không mưa, hoặc không đúng số lượng, ta nói thật với ngươi, nhất định phải đánh hỏng mặt tiền cửa hàng này của ngươi, đập vỡ vụn bảng hiệu của ngươi, lập tức đuổi ra khỏi Trường An, không được ở đây hoặc chúng!"
Tiên sinh vui vẻ đáp: "Việc này cứ tùy ý ngươi. Thỉnh, thỉnh, sớm mai sau cơn mưa lại đến."
Long Vương Kinh Hà tự nhận thân là long thần tạo mưa, phàm nhân Viên Thủ Thành kia làm sao có thể so với mình còn nói trước được canh giờ bầu trời đổ mưa, trận đánh cuộc này, mình nhất định thắng rồi. Ai ngờ vừa trở lại Kinh Hà thủy phủ, trên trời liền hạ lệnh ngày mai giáng mưa thành Trường An, canh giờ mưa và lượng nước cùng lời Viên Thủ Thành nói không kém một chút nào. Long Vương tuy rằng cực kỳ sợ hải, thán thế gian này sao lại có người tài ba thông thiên hiểu địa như vậy, nhưng tính gã cực kỳ cương liệt, sao dễ dàng chịu nhận thua, lòng tranh cường háo thắng kia khiến đầu óc gã mê muội, thế nhưng quyết định lén lút sửa đổi canh giờ mưa, lại cắt xén lượng mưa.
Ngày kế, Long Vương lần lượt đến giờ Tỵ mới kéo mây, giờ Ngọ nổi sấm, giờ Mùi đổ mưa, giờ Thân mưa tạnh, lượng mưa dâng ba thước lẻ bốn mươi hạt, sửa lại một canh giờ, cắt bớt ba tấc tám hạt.
Sau cơn mưa, Long vương hóa thành hình người, trực tiếp đến trước quán Viên Thủ Thành xem quẻ, một hơi đem quán đập nát bét, còn muốn Viên Thủ Thành lập tức cút khỏi thành Trường An. Nhưng Viên Thủ Thành chỉ im lặng nhìn Long Vương đập phá, cuối cùng cười lạnh một tiếng, nói: "Quán quẻ nho nhỏ của ta không đáng giá tiền, chỉ sợ có người phạm vào tử tội mà không biết, ta nhận ra ngươi, ngươi không phải bạch y tú sĩ gì, ngươi là Long Vương Kinh Hà, ngươi tự sửa canh giờ, cắt xén lượng mưa, phạm vào luật trời, ngày mai e khó tránh khỏi một đao!"
Long Vương Kinh Hà lúc này mới luống cuống tay chân, hối hận bản thân nhất thời xúc động, vội vã quỳ rạp xuống đất, cầu Viên Thủ Thành cứu mạng.
Viên Thủ Thành thở dài: "Cầu ta vô dụng, ngày mai giờ ngọ canh ba, ngươi sẽ bị Ngụy Trưng xử trảm, Ngụy Trưng kia là Thừa tướng đương triều, ngươi nếu có thể ở chỗ Đường vương đòi một cái nhân tình, sẽ có sinh lộ."
Long Vương Kinh Hà sau khi bái tạ Viên Thủ Thành, vội vã chạy đến hoàng cung, chờ một mạch đến giờ Tý, Đường vương Lý Thế Dân sau khi nhập mộng, gã mới lẻn vào trong mộng Lý Thế Dân, trong miệng thẳng gọi: "Bệ hạ, cứu ta!"
Đường vương lắp bắp kinh hãi: "Ngươi là người phương nào? Trẫm sao phải cứu ngươi?"
Long vương nói: "Thần là Long Vương Kinh Hà ngoài thành Trường An, bệ hạ là chân long, thần là nghiệp long, thần do phạm vào luật trời, sẽ bị hiền thần Ngụy Trưng của bệ hạ xử trảm, nên đến đây bái cầu, hy vọng bệ hạ cứu ta một lần!"
Đường vương thấy gã đau khổ cầu xin, sinh lòng trắc ẩn, liền đáp ứng gã: "Đã là Ngụy Trưng xử trảm, trẫm có thể cứu ngươi. Ngươi yên tâm đi."
Long Vương lúc này mới yên tâm, khấu tạ rồi biến mất.
Đường vương Lý Thế Dân từ trong mộng tỉnh dậy, cân nhắc sự nhờ vã của Long Vương, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai đem Ngụy Trưng giữ bên cạnh một ngày, không để hắn ra khỏi cung nửa bước, như vậy có thể cứu Long Vương kia.
Hôm sau, Đường vương sau khi bãi triều, chỉ lưu lại một mình Ngụy Trưng, tuyên trên kim loan, cho mời vào biệt điện, trước nghị luận kế sách an định, lại luận về mưu kế định quốc, kéo dài đến tận thời điểm đầu giờ Ngọ, thấy Ngụy Trưng có chút tâm thần bất định, Đường vương cười thầm, lại ra lệnh cung nhân lấy ra bàn cờ, muốn cùng Ngụy Trưng văn bình luận đạo, Ngụy Trưng không dám không theo, chỉ có thể cảm tạ, cùng Đường vương đánh cờ.
Ngụy Trưng kỳ lực cao siêu, chủ ý ban đầu của Đường vương chính là kéo dài canh giờ, đánh được nửa bàn, Đường vương đã bắt đầu bại tượng, không khỏi cúi đầu sa vào suy nghĩ, đợi cho Đường vương nhặt lấy quân cờ, ngẩng đầu nhìn phía Ngụy Trưng, Ngụy thừa tướng đã nằm trên bàn, vù vù ngủ say. Đường Vương cười rằng: "Hiền khanh thật sự có lòng lao lực vì xã tắc, vì giang sơn mà mệt mỏi."
Đường vương mặc dù cũng buồn ngủ, nhưng không nói gì, mắt thấy giờ ngọ canh ba đã qua, nghĩ Long Vương Kinh Hà kia, đã tránh được một kiếp.
Bỗng nhiên Ngụy Trưng cúi đầu, trên trán mồ hôi dầy đặc, vẻ mặt có chút nôn nóng, Đường vương chỉ nghĩ do trời nóng, đau lòng hiền thần, liền tự mình quạt cho Ngụy Trưng, gió lạnh thổi đến, mồ hôi trên mặt Ngụy Trưng bỗng nhiên ngừng rơi, ngủ đến thật trầm ổn.
Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người hô to gọi nhỏ, Đường vương đứng dậy quan sát, thì ra là đám người Từ Mậu Công, Tần Thúc Bảo, trong tay Tần Thúc Bảo có một vật, thấy Đường vương ở đây, liền đem vật kia ném trên mặt đất, vật kia lăn đến bên chân Đường vương, đúng là một cái Long đầu máu chảy đầm đìa! Long đầu kia râu tóc tán loạn, một đôi mắt còn chưa khép kín, đang lườm Đường vương. Đường vương sợ đến mức lui về phía sau, kinh sợ hỏi: "Đây là vật gì?" Tần Thúc Bảo đáp: "Ngoài hành lang phía nam cách đây ngàn bước, ngã tư đường, trong đám mây rơi xuống khối Long đầu này, vi thần không dám không tấu!"
Ngụy Trưng bị tiếng huyên náo giật mình tỉnh giấc, bước đến bên cạnh Đường vương, phủ phục trên mặt đất nói: "Thần muôn lần đáng chết! Vừa mới ngủ thiếp đi, không biết ở đây có chuyện gì, hy vọng bệ hạ thứ cho thần tội chậm trễ việc quân." Đường vương nói: "Khanh có tội gì? Mau đứng lên, nhưng nhìn long đầu này, có gì muốn nói không?" Ngụy Trưng vẫn nằm trên mặt đất, không dám đứng dậy, nói: "Long này là thần vừa mới trong mộng trảm!"
Đường vương nghe vậy kinh hãi: "Hiền khanh đang ngủ, vẫn chưa thấy nhích người, càng không có đao binh, làm sao trảm Long này chứ?"
Ngụy Trưng đáp: "Long này phạm vào luật trời, hôm nay sẽ bị thần xử trảm, thần mặc dù đang đấu cờ với người, nhưng mộng cách rời bệ hạ cưỡi mây nâng kiếm truy trảm Long này, ai ngờ nghiệt Long hốt hoảng chạy trốn, nhất thời đuổi không kịp, thần trong lòng đang nôn nóng, may có bệ hạ vì thần quạt, mượn ba phiến gió kia, thần vén y phục tiến lên đuổi theo nghiệt long, tay cầm lưỡi kiếm sáng vừa chém xuống Long đầu, Long đầu kia từ chỗ đó ngã nhào vào hư không."
Đường vương trong lòng nhất thời buồn vui lẫn lộn, vui mừng, vì có người tài ba hào kiệt như Ngụy Trưng tương trợ, giang sơn há có thể không yên ổn. Buồn, vì trong mộng từng hứa cứu long, há lại biết cuối cùng lại khiến long bị giết, Ngụy Trưng còn mượn lực ba phiến gió của mình chém Long Vương. Bất đắc dĩ, Đường vương mạnh mẽ vực lại tinh thần, thưởng cho Ngụy Trưng, mọi người tán đi.
Vào ban đêm lúc canh hai, Đường vương lại nghe thấy bên ngoài cửa cung có tiếng khóc thê thảm, rất hoảng sợ, Đường vương lờ mờ ngủ thiếp đi, ai ngờ trong mộng là Long Vương Kinh Hà không đầu, dẫn theo thủ cấp máu chảy đầm đìa, bổ nhào đến bên cạnh Đường vương, bắt lấy tay ngài gọi thẳng kỳ danh: "Lý Thế Dân! Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta! Phiền ngươi nhận lời cứu ta, không cứu thì thôi, sao còn giúp Ngụy Trưng kia truy trảm ta? Mau mau ra đây! Cùng ta đến chỗ của Diêm Vương nói rõ lý lẽ!"
Đường vương có miệng mà khó trả lời, sợ đến mồ hôi chảy khắp người, sao cũng tránh không khỏi dây dưa của Long Vương, quát to một tiếng có quỷ, từ trong mộng tỉnh dậy. Đến tận mấy ngày liên tiếp, hàng đêm Đường vương bị quỷ hồn Long Vương quấy nhiễu, cuối cùng bị chứng mạch nhược thể hư.
Đường vương bệnh nặng, ngạc quốc công Uất Trì Cung (tự Kính Đức) và hộ quốc công Tần Thúc Bảo vào cung thăm, biết được ngoài cửa tẩm cung, đêm đến liền quẳng gạch lộng ngói, quỷ mị kêu khóc. Nhị tướng quân khuyên giải an ủi Đường vương, Tần Thúc Bảo nói: "Bệ hạ bớt sầu, đêm nay thần cùng Kính Đức gác cửa cung, xem có chuyện ma quỷ gì." Đường vương chuẩn tấu, hai người tạ ân ly khai.
Buổi tối ngày đó, hai vị tướng quân đều lấy giáp trục mặc chỉnh tề, kim khôi ngân giáp, uy phong lẫm lẫm, nâng kiếm ra gác trước cửa cung. Một đêm, không có nửa điểm động tĩnh, Đường vương vì vậy mà ngủ say vô sự.
Tuy có nhị vị tướng quân trấn giữ, hoàng cung thanh tĩnh mấy ngày, nhưng Đường vương chung quy không đành lòng để hai vị vất vả cực nhọc, khó xử hai người hàng đêm trông nom, liền tìm đan thanh diệu thủ (đại loại là người họa sĩ tài hoa) , dựa theo dung mạo Uất Trì Cung Tần Thúc Bảo mặc giáp trụ cho dán lên trước cửa cung, trước cửa cung từ đó ban đêm vô sự. Mà dung nhan hai vị tướng quân uy phong này, lại thành môn thần lưu truyền trong dân gian.
Cố Thanh nghe cố sự đến tân tân hữu vị, không chú ý Lưu Thiên Minh bên cạnh trên mặt sớm đã lộ ra vẻ mặt không cho là đúng. Mà chuyện xưa của Ngụy Nhân Triều, vẫn chưa kể xong toàn bộ.
"Trước cửa cung từ đó an ổn, nhưng tiếng thê khóc lại vang lên ở một nơi nào đó sau cánh cửa, Đường vương Lý Thế Dân không biết nên làm thế nào cho phải, thừa tướng Ngụy Trưng liền chủ động xin đi giết giặc đến thủ sau cửa kia, từ khi Ngụy thừa tướng dẫn theo bảo kiếm trảm long đến sau cửa một đêm, quỷ hồn Long Vương Kinh Hà không còn xuất hiện trên nhân gian nữa."
"A? Chẳng lẽ Ngụy Trưng đem quỷ hồn Long Vương Kinh Hà lại chém một lần nữa?" Cố Thanh tò mò hỏi.
"Haha. . . . . ." Ngụy Nhân Triều nở nụ cười, "Đã là quỷ hồn, làm sao có thể tiếp tục trảm một lần nữa? Ngụy Trưng chính là dẫn quỷ hồn Long Vương đến ngã tư đường nơi Long đầu ngày đó rơi xuống, nơi đó sớm đã mọc lên một tòa đài cao, đầu Long Vương bị chém xuống, liền chôn sâu dưới này. Ngụy Trưng hao phí tu vi cả đời, bày ra Văn Vương bát quái, mạnh mẽ đem hồn long vương Kinh Hà và đầu lâu cùng trấn áp dưới đài cao! Mà chỗ đài cao này, về sau được gọi là Đoạn Long Đài."
"Nguyên lai cao ốc Đằng Long xây trên Đoạn Long Đài. . . . . .Ngụy lão tiên sinh, mạo muội hỏi thêm một câu, ngài và Ngụy Trưng thừa tướng năm đó có quan hệ không?"
"Cố tiểu thư quả nhiên thận trọng, nhà ta chính là huyết mạch của nhà họ Ngụy. Tổ tiên Ngụy Trưng tuy rằng trấn Long Vương Kinh Hà, nhưng ông cũng biết rõ Đoạn Long Đài không có khả năng vĩnh viễn đứng mãi ở đó, một khi Đoạn Long Đài do thiên tai nhân họa mà tổn hại, khí oán độc vô cùng nặng của Long Vương Kinh Hà tất nhiên sẽ tái hiện tại nhân gian hưng phong tác loạn. Do vậy, Ngụy gia lập nhiều gia quy truyền lại đời sau, mỗi một đời tất có một người chuyên tu sửa thổ mộc kiến trúc, vả lại nhất định phải xây dựng trên cơ sở kiến thụ, Ngụy Nhân Triều thở dài một tiếng, "Ai. . . . . .Từ năm Trinh Quán thứ đến nay, đã năm, Đoạn Long Đài trùng kiến tổng cộng lần, nhưng lại chiếm đi thời gian quý báu của mấy chục thế hệ Ngụy Gia, đi học mấy thứ đồ bỏ Văn Vương bát quái, kiến trúc phong thủy. . . . . .Mà ngay cả ta đây có đứa con trai thiên phú âm nhạc, cũng bị ép đi theo ta vào khoa kiến trúc công trình. . . . . ."
Nam nhân trung niên vẫn đứng bên cạnh Ngụy Nhân Triều lặng lẽ không lên tiếng toàn thân chấn động, mở miệng nói: "Ba, gia sự không nên nói trước mặt khách nhân."
Cố Thanh sửng sốt, không ngờ Ngụy gia còn có chuyện chua xót như vậy.
Ngụy Nhân Triều khoát tay áo, tựa hồ thoáng kiềm nén lại tâm tình của mình, nói tiếp: "Tiền thân cao ốc Đằng Long là cao ốc bưu cục cao bốn tầng, cũng là khi ta tuổi còn trẻ thiết kế. Từ khi bưu chính điện báo tách riêng ra, nơi này lại đổi thành cục bưu chính, mấy năm trước cục bưu chính xây một tòa cao ốc khác, khối đất dưới Đoạn Long Đài này liền bán cho tập đoàn Đằng Long, ta lại lấy danh nghĩa khoa kiến trúc xây dựng tham dự đấu thầu, với phí dụng thiết kế cực kỳ rẻ đoạt được hạng nhất, lần nữa thiết kế cao ốc Đằng Long. . . . . . Nhạ, bản vẽ trên tay các vị kia, hao phí của ta mất bốn tháng."
"Lúc ấy. . . . . .Vì sao lãnh đạo tập đoàn Đằng Long muốn bác bỏ bản thiết kế của ông chứ? Ừm. . . . . .Là lãnh đạo nào nghị quyết làm như vậy?"
"Lúc ấy lãnh đạo lo liệu xây dựng cơ bản của các vị hình như gọi. . . . . . Đỗ Thính Đào, đúng không? Hừ. . . . . .Chính là hắn phủ nhận toàn bộ bản thiết kế của ta, về phần vì sao làm như vậy, ta khó mà nói, hắn mặt khác lựa chọn một thiết kế từ viện thiết kế tỉnh khác, phần thiết kế kia không những không thể trấn tà, mà ngay cả thành tựu của một kiến trúc cao ốc chủ thể thông thường, cũng cẩu thả rất nhiều, duy nhất có một chỗ tốt, e rằng chính là có thể tiết kiệm không ít giá dự trù xây dựng. . . . . .Ta từng thỉnh cầu Đỗ Thính Đào cho ta đưa ra ý kiến sửa chữa, nhưng hắn căn bản không để ý đến ta, nhanh chóng thanh toán phí dụng thiết kế của ta, một cước đem ta đá ra khỏi tổ công tác. . . . . ."
"Việc này. . . . . .Hiện tại ván đã đóng thuyền, cao ốc Đằng Long đã mất đi tác dụng trấn tà, sẽ có hậu quả gì đây?" Cố Thanh cẩn cẩn dực dực hỏi điểm mấu chốt.
"Sẽ có hậu quả như thế nào các vị không cần hỏi ta, ta nghĩ các vị nhất định đã gặp chuyện gì rồi đi? Bằng không sao lại tìm đến chỗ này của ta. Tổ tiên từng lưu lại di huấn, Đoạn Long Đài một khi sụp đổ, nếu trong ba năm không thể trùng kiến lại, hồn long vương Kinh Hà sẽ hồi phục, hiện tại kỳ hạn ba năm đã quá một năm, chỉ sợ Long Vương sớm đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích của phong ấn bát quái, nói gì đi nữa đều chậm rồi, ta hiện tại chỉ có thể khuyên các vị nhanh chóng rời khỏi cao ốc kia đi."
Cố Thanh nghe Ngụy Nhân Triều nói như vậy, thoáng nóng nảy đứng lên: "Ngụy lão tiên sinh, thật sự không còn biện pháp nào để cứu vãn sao? Tôi làm sao có thể bỏ lại nhiều nhân viên trong cao ốc Đằng Long mà một mình chạy thoát thân như vậy?"
Ngụy Nhân Triều kinh ngạc nhìn bát quái cực đại treo trên tường, chợt thở dài một tiếng: "Cố tiểu thư, khó có được người nguyện ý tin tưởng lời ta nói, nhưng hiện tại thế giới này đã không còn tin vào cái gì là pháp thuật, chỉ tin vào khoa học. Ngụy gia truyền tới thế hệ của ta, sớm đã mất đi pháp lực tu vi của tổ tiên Ngụy Trưng, lợi dụng kiến trúc bày trận cũng bất quá là máy móc mà thôi, muốn chúng ta đi đối phó Long Vương đã thoát khỏi gông xiềng kia, Ngụy gia hoàn toàn bất lực. . . . . .Hôm nay nói với các vị nhiều như vậy, bất quá là lão già bị vứt bỏ thành quả công tác không cam tâm, phát càu nhàu mà thôi, đối với chuyện đã và sắp xảy ra không thể giúp gì được. Viễn Chinh, tiễn khách."
Cố Thanh lúc này mới biết nam trung niên nam tử trầm mặc kia tên là Ngụy Viễn Chinh, Ngụy Viễn Chinh lên tiếng, đi đến trước mặt Cố Thanh và Lưu Thiên Minh, lễ độ làm ra tư thế tiễn khách.
Cố Thanh không cam lòng, đứng dậy còn muốn nói chút gì đó, lại bị Lưu Thiên Minh ngăn cản: "Chủ nhà không lưu khách, chúng ta còn lưu lại nơi này làm gì, đi nhanh lên."
Ngay khi Cố Thanh và Lưu Thiên Minh đi ra khỏi phòng nhỏ, trong phòng lại truyền ra thanh âm hồn hậu: "Nếu như vị bằng hữu hôm nay không tới của các vị muốn hỏi gì đó, bảo hắn trực tiếp đi tìm Viễn Chinh, không cần lại đến nơi này."
Cố Thanh nhìn Ngụy Viễn Chinh tiễn bọn họ xuất môn, người phía sau thoáng gật đầu với cô một cái, xem như biểu thị khẳng định lời lão nhân phân phó. Cô lại lấy di động trong túi xách ra nhìn, Vũ Văn bên kia đã ngắt máy, cũng không biết y nghe được nhiều ít.
Trên đường trở về, Cố Thanh từ đầu đến cuối đều cau mày, Lưu Thiên Minh một bên lái xe, một bên hỏi: "Lời lão nhân này cô hoàn toàn tin sao?" Cố Thanh gật đầu.
"Hừ!" Lưu Thiên Minh phát ra một tiếng hừ mũi, "Tôi không thể nào tin được ông ấy, theo như lời ông ấy nói về cố sự kia, rõ ràng chính là đoạn tình tiết ghi chép trong 《 Tây Du Ký 》hoàn toàn phụ họa."
Cố Thanh nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Minh: "Thật sự trong《 Tây Du Ký 》có cố sự tương tự sao?" Tuy rằng Cố Thanh biết rất nhiều cố sự về《 Tây Du Ký 》, nhưng cô cũng không cẩn thận đọc qua toàn bộ bản《 Tây Du Ký 》.
"Tôi lừa cô để làm chi? Nếu muốn tôi tin chuyện ma quỷ kia của ông ta, chẳng phải là muốn tôi tin luôn cả chuyện Tôn Ngộ Không và Ngọc Hoàng đại đế sao?" Khóe miệng Lưu Thiên Minh vểnh lên nở nụ cười, "Còn nói cái gì mà Long Vương tạo mưa. . . . . .Hiện tại đều mưa nhân tạo rồi, ai tin a?"
Cố Thanh trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Cho dù theo như cố sự Ngụy lão tiên kể thật là kể lại từ trong《 Tây Du Ký 》hay không, tôi vẫn nguyện ý tin tưởng ông ấy!" Thấy trên mặt Lưu Thiên Minh thần tình ngang ngạnh, cô lại mở miệng nói: "Anh biết lý luận thấp nhất của hoài nghi không?"
Lưu Thiên Minh lắc đầu, tiếp tục chuyên tâm điều khiển xe.
"Suspect Zero, lý luận thấp nhất của hoài nghi, lý luận này tương đối chuyên ngành, tôi cũng chỉ có thể lý giải theo sự hiểu biết của mình, ví dụ đơn giản, anh đã từng thấy một con cá mập dài feet (tương đương , mét) chưa?"
"Ha ha. . . . . ." Lưu Thiên Minh nhịn không được nở nụ cười, "Khi dễ tôi không có thời gian xem kênh Discovery sao? Hiện nay bắt được con cá mập lớn nhất cũng chỉ có feet."
"Ừ, bởi vậy liền giả thiết đáp án của anh là không có cá mập dài feet, anh cũng biết, cá mập đói khát sẽ tiếp cận tầng nước nông để tập kích con người, nhưng nếu có một con cá mập feet, nó sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt con người, nó hoàn toàn có thể dựa vào đi săn các loại cá voi cỡ nhỏ và đại bạch tuộc trong biển sâu duy trì sự sống, cho nên, hẳn lá có cá mập feet! Chỉ là chúng ta chưa từng nhìn thấy qua, cũng không thể phủ định nó không tồn tại. Đây là ví dụ đơn giản của lý luận hoài nghi thấp nhất. Cùng để ý, chúng ta hiện tại đã gặp được ba ma thú thượng cổ, còn có du hồn kỳ quái kia, từ những thứ không thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên xuất hiện trước chúng ta này, có khả năng hoài nghi phía sau chúng nó còn có một thế giới chưa từng thấy qua như đại dương sâu không lường được hay không? Tại trong thế giới chồng chéo của chúng ta, có lẽ thật sự có Long Vương Kinh Hà, cũng có Tôn Ngộ Không. . . . . ."
Lưu Thiên Minh rốt cuộc cười không nổi nữa, anh kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp văn tĩnh nhu nhược này, Cố Thanh cư nhiên có thể sử dụng ví dụ thực tế chuyên nghiệp như vậy để thuyết phục mình, mà mình thật sự đã đánh giá quá thấp sự thông minh của cô ấy.