Giữa trưa ngày thứ hai sau sự kiện Tống Xảo Trĩ nhập thể, Cố Thanh gọi điện bảo Lưu Thiên Minh và Vũ Văn đến phòng làm việc của mình.
Vũ Văn và Lưu Thiên Minh vừa tiến vào văn phòng, liền trông thấy hai bộ áo giáp màu đen mang theo vết bụi đang đặt trên bàn lớn trong phòng, Cố Thanh cười mỉm đứng bên cạnh bàn. Vũ Văn vui sướng vươn tay dùng sức đem một bộ sang đặt trước mặt mình, chậm rãi đem bộ giáp ôm vào trong ngực cẩn thận phủi đi tro bụi, đánh bóng thật cẩn thận đến mức cả khối hình tròn hộ trước ngực tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vũ Văn khẽ thở dài: "Bộ giáp này phục chế rất tốt."
Cố Thanh nói: "Tôi không hiểu gì về việc này, chỉ biết chúng nó nặng gần chết! Hai công nhân mới đem được hai bộ giáp này nâng lên lầu. . . . . .Các anh thật sự tính đem cái này mặc trên người?"
Lưu Thiên Minh cũng tiến đến, dùng tay ước chừng phân lượng của áo giáp, vừa thử một lần, lại khiến anh hoảng sợ, thường xuyên cử tạ rèn luyện thân thể như anh, liền thử ra được sức nặng bộ giáp sắt này tuyệt đối không dưới cân! Đây còn chưa tính đến trọng lượng của mũ giáp đội trên đầu, thật phải mặc một thân áo giáp thế này, chỉ sợ chạy bộ cũng rất khó khăn.
Vũ Văn đem áo giáp nâng lên một nửa, nói: "Theo《 Đường Lục Điển 》ghi lại, áo giáp Đường triều, có minh quang giáp, quang yếu giáp, khỏa tử (giáp hình móc xích) , sơn văn giáp (giáp có vảy hình chữ 山) , điểu chùy giáp (giáp có vảy hình chữ nhật) , tế lân giáp (giáp hình vảy lân) sáu loại, mà phổ biến nhất của trọng giáp của quan tướng, chính là bộ giáp có tấm kính tròn hộ trước ngực phản chiếu ánh sáng chói mắt này nên được gọi là minh quang giáp. Loại này từ các mảnh giáp ghép lại, ở ngực và phần tay chân đều sử dụng kim loại, mà thắt lưng bụng và chỗ các khớp, thì dùng da thượng đẳng, cũng có có ít miếng lót vai và bao đầu gối nặng, không phải loại y phục binh lính bình thường có thể mặc."
"Hì hì. . . . . .Thảo nào cậu muốn tôi mặc áo giáp này đi cùng cậu gặp Kinh Hà Long Vương, thứ này nặng như vậy, đến lúc đó tôi cho dù có sợ hãi muốn chạy trốn cũng bước không nổi!" Lưu Thiên Minh cười nói.
Vũ Văn lắc đầu cười nói: "Anh chạy không thoát, chẳng lẽ tôi có thể chạy sao? Đúng rồi. . . . . . Cố Thanh, cô nhanh như vậy đã đem được áo giáp thu vào tay, người của viện bảo tàng rất nể mặt cô a!"
Cố Thanh cười khổ nói: "Nể mặt tôi cái gì, bọn họ bất quá là nể mặt nhân dân tệ mà thôi, bảo tàng quân sự thường ngày căn bản không ai đến thăm quan, vẫn dựa vào kinh phí sơ sài của nhà nước miễn cưỡng chống đỡ, giám đốc viện bảo tàng vừa nghe tôi nói muốn thuê hai bộ áo giáp, hai mắt liền đảo đảo vòng vo cả buổi, mới đầu còn nói đây là tài sản quốc gia không thể tùy tiện cho bên ngoài mượn gì đó, tôi nói sẵn lòng trả nguyên thuê một tuần, hắn bật người đáp ứng, cũng chưa từng hỏi tôi muốn mướn bộ giáp này làm gì. Kỳ thật thứ này giá trị cũng không bao nhiêu tiền, chẳng phải hàng phục chế sao? Không phải đồ cổ thật sự. . . . . ."
"Không phải đồ cổ, làm thế nào lại cũ kỹ như vậy chứ?" Lưu Thiên Minh có phần kỳ quái, áo giáp trên tay anh kia còn có một vết đao chém rõ ràng.
"Để mô phỏng theo, đây là đã trải qua trình tự xử lý đồ cổ, cho nên tôi cảm thấy chúng nó đặc biệt phù hợp với yêu cầu của chúng ta. Chỉ cần lại dùng lông vũ tơ lụa mỏng trang trí một chút, sẽ trở thành hai bộ giáp tướng quân thân kinh bách chiến!" Vũ Văn rất thỏa mãn với hai bộ giáp này, đã nhịn không được ôm vào trong ngực mình hô lên.
"Chỉ có hai bộ áo giáp e rằng còn chưa đủ nha? Vũ khí đâu? Chẳng lẽ chúng ta tay không đi đối phó Long Vương?" Lưu Thiên Minh đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
"A!" Vũ Văn thoáng chốc ngây người. "Tôi có hư linh Kim Thương, quên mất anh chưa có vũ khí."
Cố Thanh đá hộp giấy dài dưới bàn, nói: "Biết ngay các anh quên chuẩn bị vũ khí, tôi đã tiện thể đem binh khí mô phỏng thời đường trong viện bảo tàng mượn về."
Vũ Văn mừng rỡ, vội đem thùng mở ra, hai bộ giáo màu xám tối xuất hiện trước mắt y, còn có hai bộ áo vải màu đen và giày mềm, Cố Thanh rõ ràng so với Vũ Văn suy nghĩ càng chu toàn hơn. Đầu thương giáo kia thẳng mà cao ngất, lưỡi giáo ẩn hiện ba đầu nhọn hai lưỡi, Vũ Văn nhấc lên huy động hai cái, tựa hồ đối với tính chất trọng lượng của nó rất vừa lòng.
"Vốn ông chủ ở đó đề cử cho tôi không phải vũ khí này, mà là hai cây trường đao, hình như gọi là. . . . . ." Cố Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
"Mạch đao (đao lưỡi dài) ?" Vũ Văn đầu cũng chưa nâng hỏi ngược lại một câu.
"Đúng, gọi là mạch đao, đao kia rất rất dài, khoảng chừng gần thước, tôi quả thật còn tưởng không biết vật kia có khả năng gì!" Cố Thanh rất kinh dị bởi Vũ Văn đối với binh khí cổ đại hiểu biết như vậy.
"Đó là khi thủ thành dùng chém những địch nhân bò tường hoặc xếp thành hàng chống đỡ kỵ binh xung kích, hiển nhiên phải rất dài, cô nói thế nào với ông chủ kia, hắn cư nhiên lại đề cử cô mang đi mạch đao?" Vũ Văn có chút kỳ quái.
"Haha. . . . . .Tôi nói công ty của chúng ta sắp sửa làm một hoạt động buôn bán có liên quan đến Đường triều, cần có người hóa trang tướng quân Đường triều, hắn nói đao này tương đối uy vũ, thích hợp để triển lãm, tôi xem ông chủ này rất có đầu óc buôn bán.
Vũ Văn cười lắc đầu.
Lưu Thiên Minh thử đem áo giáp mặc vào người, trái phải đi một vòng, có chút lo lắng nói: "Mặc vào cái này, tôi sẽ không cách nào rút súng được."
Vũ Văn nhức đầu, nói: "Anh nhất định phải đeo súng sao?" Chỉ sợ không cần sử dụng đến a. . . . . ."
"Lần trước đối phó Tạc Xỉ, không phải là dựa vào súng của tôi sao?" Lưu Thiên Minh có chút không phục.
Cố Thanh xen miệng: "Tôi xem trong phim ảnh thường có người đem súng lục giấu nơi mắt cá chân."
Lưu Thiên Minh phản đối: "Như vậy đi đường khó chịu! Gặp tình huống đột phát cũng chạy không nhanh."
Vũ Văn vỗ vai Lưu Thiên Minh nói: "Gặp tình huống đột phát anh có thể đem súng ném xuống rồi chạy!"
Lưu Thiên Minh dở khóc dở cười hơi giương miệng, Cố Thanh thì lại che miệng cười thành tiếng.
"Aiz, chỉ cần chuẩn bị hai bộ giáp này là đủ rồi sao? Anh không còn cần chuẩn bị gì khác nữa? Chúng tôi giúp được gì, hiển nhiên sẽ tận lực giúp." Tâm tư Cố Thanh tinh tế, hiểu chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Vũ Văn cười liếc mắt nhìn Cố Thanh, nói: "Đừng nói tôi giữ bí mật trong lòng nữa, kỳ thật tôi đã sớm chuẩn bị sử dụng các bạn. Tuồng kịch này tôi dự định đêm mai mở màn, hạng mục cụ thể cần chuẩn bị, tôi đã viết toàn bộ trong này rồi." Nói xong, y xuất ra hai tờ giấy tràn ngập chữ, xoay đầu dùng khẩu khí đùa giỡn kêu Lưu Thiên Minh: "Lưu kịch vụ (người của gánh hát) , anh cũng tới nhìn xem sắp xếp công tác đi."
"Kịch vụ? Thật không đem tôi thành diễn viên đó chứ. . . . . ." Lưu Thiên Minh cười khổ tiến lên trước.
Ba người bận rộn cả ngày, mới đem công việc trong hai tờ giấy của Vũ Văn chuẩn bị hoàn tất. Lưu Thiên Minh đến khi nhận được điện thoại của lãnh đạo trong cục, đi trước một bước, Vũ Văn và Cố Thanh hẹn nhau đến quán nhỏ bên đường ăn cơm chiều.
Trong lúc dùng bữa, Vũ Văn có chút không yên lòng, luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Cố Thanh nghịch ngợm đem một củ tỏi lột ra, ném vào trong cơm chiên của Vũ Văn, ai ngờ người này hoàn toàn không chú ý tới, cùng với cơm chiên một hơi nuốt xuống.
"Anh không phải đang lo lắng ngày mai sẽ có nguy hiểm đó chứ?" Cố Thanh thấy vẻ mặt này của Vũ Văn, liền nhịn không được hỏi.
"A? Cái gì. . . . . .Ờ, nguy hiểm. . . . . .Nguy hiểm là khẳng định có, chúng ta gần đây làm việc gì cũng rất nguy hiểm." Vũ Văn có chút đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo) .
"Vậy anh đang suy nghĩ chuyện cổ quái gì sao?"
"A. . . . . .Tôi chỉ đang nhớ lại một vụ án không đầu trong cổ sử." Vũ Văn xoay đầu lại, nhìn thất Cố Thanh mở to mắt. "Các bạn ở trong nhà Ngụy Nhân Triều trò chuyện, Ngụy Nhân Triều từng đề cập đến lại lịch của thành ngữ 'Kinh Vị phân minh' kia. Không sai, Đỗ Phủ từng viết câu thơ 'Trọc Kinh thanh Vị hà đương phân' ( Sông Kinh bẩn Vị trong phân chia rõ ràng) , nhưng trong《 Thi Kinh 》có từ sớm hơn, lại ghi 'Kinh Vị tương nhập thanh trọc dị' (Kinh Vị cùng nhập vào trong bẩn khác nhau) , lại có cách nói 'Kinh và Vị đều bẩn', hay nói Kinh trong Vị bẩn. Tới triều Thanh của Càn Long, vua Càn Long đối với chuyện 'Kinh Vị phân minh' cảm thấy hứng thú, đặc biệt phái tuần phủ Thiểm Tây - Tần Thừa Ân kiểm chứng việc này, trong bản báo cáo Tần Thừa Ân trả lời cho Càn Long viết rõ, nước sông Kinh bốn mùa đều trong, chẳng qua hằng năm có hơn mười ngày lũ định kỳ trong lòng sông đục ngầu, mà nước sông Vị 'nước sông trầm tích nhiều phù sa, bốn mùa thường đục, chưa bao giờ thấy có ngày trong' . Như vậy xem ra, phải là Kinh trong Vị bẩn. Vì sao Đại Đường cố tình biến thành Kinh bẩn Vị trong? Cái này vẫn chưa có đáp án. . . . . ."
"Anh cho rằng chuyện này có liên quan đến Kinh Hà Long Vương sao?" Cố Thanh hỏi.
"Không biết. . . . . ." Vũ Văn lắc đầu mờ mịt, "Tôi chỉ đột nhiên nhớ tới việc này mà thôi, có rất nhiều sự tình, chúng ta vĩnh viễn không thể biết được chân tướng."
"Đúng vậy. . . . . ." Cố Thanh cảm khái thở dài một hơi. Nếu cô không phải bị Bồ Viễn cử đến đây công tác, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không biết được bản thân từng có một chị gái, tuy rằng Cố Thanh đối với việc đột nhiên xuất hiện một chị gái chưa nói tới có cảm tình gì, nhưng chung quy máu mủ tình thâm, trong lòng luôn có vài phần quải niệm.
Hai người vùi đầu im lặng ăn vài muỗng cơm, Cố Thanh lại nhịn không được hỏi Vũ Văn: "Anh làm thế nào đối với chuyện xưa biết nhiều như vậy? Đều là sư phụ của anh dạy sao?"
"Ừ, do công việc đòi hỏi, tôi phải đọc rất nhiều tài liệu lịch sử cổ xưa."
"Kiến thức uyên bác nhớ nhiều cổ thư còn chưa tính, anh cư nhiên còn có thể hiểu được rất nhiều tri thức về phương diện máy tính?" Vũ Văn có năng lực tìm được chức vụ làm việc ở tập đoàn Đằng Long, phương diện hiểu biết về máy tính cũng sẽ không quá kém, Cố Thanh rất bội phục người trước mặt này.
"Đó cũng là do sư phụ yêu cầu tôi học a, lão nhân gia ấy từng nói, đứa nhỏ học vi tính tương đối dễ tìm việc làm, haha. . . . . ."
"Anh nói anh ngày trước vẫn phiêu bạc bất định, có phải lưu lại ở địa phương nào đều có thể tìm được công việc phương diện máy tính không?" Cố Thanh có chút khó tin.
"Đây khẳng định không có khả năng, chẳng qua tận lực đi tìm công việc phương diện này mà thôi."
"Vậy anh còn có thể làm gì nữa?" Cố Thanh rất ngạc nhiên.
"Cái gì cũng làm, tìm kế sinh nhai thôi. . . . . .Rửa xe, giao thùng nước uống, giao bình ga, đều làm qua. Khoảng thời gian này năm trước, tôi để có thể tra một quái sự nào đó ở tiểu khu, đã xin đi làm nghề giao bình nước hai tháng." Khẩu khí của Vũ Văn rất bình tĩnh.
"A? Anh cũng làm a. . . . . .Anh đâu có chỗ nào giống như làm qua việc này?" Cố Thanh cực kỳ kinh ngạc.
"Sao không giống?" Vũ Văn rất nghiêm túc phản bác, "Tôi nhớ rõ có một lần đưa nước đến nhà một người phụ nữ, người phụ nữ béo kia đang dạy dỗ đứa con đang học tiểu học của nàng, liền chỉa vào người tôi rồi nói với đứa con, nhìn xem! Con nếu không học hành tốt, về sau cũng chỉ có thể giống anh đó, làm nghề giao nước mà sống!"
Thấy Vũ Văn nói xong còn rất nghiêm túc, Cố Thanh phì một tiếng cười rộ lên, nhưng nụ cười chỉ trong chốc lát, Cố Thanh nhịn không được một trận chua xót. Vũ Văn lại nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng cặp mắt thâm thúy kia của y, sẽ vĩnh viễn không phản chiếu được thế giới nội tâm của y. Người dẫn đường đến Hoàng Tuyền thần bí này, đến tột cùng là dạng tín ngưỡng gì, mới khiến y lựa chọn con đường như vậy để sống?
"Aiz. . . . . ." Cố Thanh vỗ nhẹ cái bàn, hấp dẫn tầm mắt của Vũ Văn sang.
"Hửm?"
"Anh có nghĩ tới hay không. . . . . .Ừm. . . . . .Tôi là nói, có nghĩ tới hay không vào một thời điểm thích hợp nào đó, sẽ ở lại một nơi nào đó, không còn đi khắp nơi lưu lạc nữa?" Nói đến đây, mặt Cố Thanh thoáng trở nên có chút hồng. (=.=)
"Ở lại một nơi nào đó?" Vũ Văn trầm ngâm một lát, "Tôi hình như chưa từng nghĩ qua chuyện này. . . . . .Nếu có thể, chờ chuyện Đoạn Long Đài kết thúc, tôi thật muốn tìm một nơi hảo hảo nghỉ ngơi một chút."
"Tốt! Anh muốn đến nơi nào? Tôi có thể cùng anh đi." Cố Thanh có chút hưng phấn ngẩng đầu. (=.=)
"Ách. . . . . .Đi nơi nào?" Vũ Văn ngẩn ngơ, "Tôi hình như cũng chưa từng nghĩ tới. . . . . ."
"Anh suốt ngày đều tâm sự nặng nề, tại sao lại cái gì cũng chưa từng nghĩ tới?" Cố Thanh có chút bất mãn bĩu bĩu môi.
Vũ Văn thoáng nở nụ cười, nói: "Nhanh ăn cơm đi, cơm chiên sắp nguội rồi, ăn xong chúng ta quay về công ty nhận fax."
"Nhận fax? Ai fax?"
"Tôi nhờ bạn gửi, gửi đến máy fax của cô, nó mở tự động phải không?"
"Vẫn luôn mở."
"Vậy được, phỏng chừng hiện tại đã nhận."
Cố Thanh chẳng biết Vũ Văn lại đang làm chuyện cổ quái gì, đầy bụng nghi ngờ theo sát Vũ Văn trở lại văn phòng.
Máy fax trên bàn quả thật nhận được hai tờ fax! Cố Thanh vượt qua Vũ Văn đến bên cạnh bàn, vội vàng đem bản fax cầm sang, thì ra là hai bản phác họa bằng bút chì chân dung nhân vật!
Tuy rằng vẽ chân dung có chút sai lệch, nhưng hai bức ảnh vẫn như cũ bút phong sắc sảo, trông rất sinh động.
Cố Thanh nhìn kỹ, không khỏi rùng mình một cái.
Hai người trong tranh đều là đàn ông trung niên, một người mặt đen tròn, râu quai nón đầy mặt, trừng đôi mắt to như chuông đồng, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười khinh miệt, tên còn lại mặt trắng râu dài, mắt nhỏ mi dài, trên mặt cũng lộ vẻ lạnh lùng. Nhìn ngoài mặt, diện mạo hai người một trời một vực, nhưng Cố Thanh nhìn kỹ bức họa như cảm thụ được một loại cảm giác giống nhau, đó chính là —— Tàn nhẫn! Tàn nhẫn xem mạng người như cỏ rác.
Vũ Văn chẳng biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Cố Thanh, sau khi nhìn thấy bức họa khẽ thở dài, nói: "Quả nhiên sáng lập giang sơn, giết người vô số a. . . . . .Khó trách Kinh Hà Long Vương sợ hai người này, danh tướng cái gì? Bọn họ rõ ràng chính là hai tên cuồng sát! Sát khí kia đều dã dung nhập vào khí chất, tùy thời sẽ tự nhiên toát ra."
"A! Anh là nói. . . . . ." Cố Thanh sợ hãi quay đầu.
"Đúng!" Vũ Văn thò tay chỉ vào bức chân dung, "Mặt đen này, chính là Uất Trì Kính Đức, mặt trắng này, chính là Tần Quỳnh, Tần Thúc Bảo!"
"Anh làm sao có được bức chân dung người cổ đại? Hơn nữa, đây rõ ràng là bút chì của người hiện đại phác họa. . . . . ." Cố Thanh đem bức chân dung lật tới lật lui vài lần, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
"Đừng tìm, không có số điện báo." Vũ Văn cười khẽ.
Cố Thanh hậm hực đem bức chân dung đặt trên bàn, chẳng biết phía sau Vũ Văn còn có bao nhiêu bí mật không muốn người biết, mà hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động đem những bí mật này nói ra.
"Anh muốn bức chân dung hai người này làm gì đấy?" Gương mặt hai người kia khiến toàn thân Cố Thanh phát lạnh, cô không muốn nhìn thêm nữa.
"Làm gì? Haha. . . . . ." Vũ Văn cười mà không đáp, tay trái cầm lấy bức chân dung của Uất Trì Kính Đức, nửa ngồi xổm xuống, tay phải chống trên mặt đất. Ánh mắt chuyên chú nhìn bức chân dung kia, dưới lòng bàn tay phải đột nhiên hiện ra một dòng cát mịn màu xanh, dòng cát mịn kia đang thuận theo chiều kim đồng hồ chậm rãi lưu động, hình thành một lốc xoáy.
Cố Thanh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm lốc xoáy cát mịn dưới tay Vũ Văn.
Lại đợi một chút nữa, Vũ Văn chậm rãi nắm bàn tay lại, Cố Thanh có thể rõ ràng trông thấy, đám cát mịn màu xanh kia, lại hé ra một khuôn mặt người như ẩn như hiện.
Vũ Văn mạnh cúi đầu, đem mặt hòa vào trong đám cát mịn trong lòng bàn tay!
Lúc Vũ Văn ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Thanh hét lên một tiếng. Cô trông thấy một Uất Trì Cung sống động.
"Đừng kêu lớn tiếng như vậy, đây chỉ là hư linh cát trong ngũ hành thuật mà thôi." Uất Trì Cung mở miệng nói, thanh âm vẫn là của Vũ Văn.
Cố Thanh lúc này mới hiểu được, Vũ Văn chỉ dùng một loại thuật dịch dung huyền diệu. Cô tiến lên phía trước hai bước, nhìn kỹ vị Uất Trì Cung giả trước mắt này, mặc dù dung mạo cùng người trong bức ảnh là một, nhưng thần tình lúc này vẫn là loại cảm giác ôn hòa nhàn nhạt của Vũ Văn thường ngày.
Cố Thanh không khỏi có chút lo lắng, như vậy có thể lừa gạt được Kinh Hà Long Vương kia sao?
"Hư linh thổ, còn gọi hư linh cát, là thuật ngũ hành chuyên ngụy trang và trá hình. Kỳ thật khuôn mặt này cũng chính là do cô tinh khí tràn đầy mới có thể thấy được, nếu như là Lưu Thiên Minh ở đây, cái gì cũng nhìn không ra anh ấy phỏng chừng còn nói tôi giả thần giả quỷ nữa, nói trắng ra là, thứ này chuyên môn dùng để lừa quỷ, haha. . . . . ." Vũ Văn trong lúc cười nói, đột nhiên thò tay ở trên mặt mình không nặng không nhẹ mà tát một cái, khuôn mặt của Uất Trì Cung kia nhất thời rạn nứt thành mảnh nhỏ, lập tức biến thành dòng cát mịn chảy xuống, dần dần hiện ra khuôn mặt thật của Vũ Văn.
"Để tôi thử dịch dung một lần, được chứ?" Cố Thanh bỗng chốc hưng trí tăng vọt.
"Được! Cô muốn trở thành bộ dáng của ai?" Vũ Văn cũng rất hứng thú.
"Tôi muốn. . . . . .Biến thành Châu Tinh Trì!" Cố Thanh rõ ràng là một fan của ngài Tinh.
"Nghĩ muốn biến thành nam nhân? Ý tưởng kỳ quái. . . . . ." Vũ Văn lắc đầu, một tay chống trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang hồi tưởng lại dung mạo của Châu Tinh Trì trong lòng. Qua chốc lát, hắn đưa cát mịn màu xanh trên tay lên mặt Cố Thanh, nói một tiếng đã xong.
Cố Thanh chậm rãi mở mắt, đi đến trước gương chỉnh y phục trong góc tường, khi cô nhìn rõ biến hóa trên khuôn mặt mình, lập tức tuôn ra một tiếng hét thảm!
Cô không biến thành Châu Tình Trì, lại biến thành diện mạo của "Như Hoa" nhân vật hề thường xuất hiện trong phim của Châu Tinh Trì! Xem ra Vũ Văn cũng là một fan của ngài Tinh. . . . . .
"Anh tên hỗn đản này!" Cố Thanh xoay người vọt đến trước mặt Vũ Văn, hung hăng nhéo tay Vũ Văn một phen, "Còn không mau biến trở về!"
Vũ Văn xoa cánh tay bị nhéo đau, nhe răng trợn mắt mà thò tay đánh nhẹ lên mặt Cố Thanh, cố thanh khôi phụ lại vẻ xinh đẹp trước đây. Cô nhìn gương, hồi tưởng lại bộ dạng xấu xí vừa rồi của mình, nhịn không được cười haha.
Vũ Văn ở bên cạnh khẽ cười nói: "Thế nào? Chiêu ấy rất hữu dụng há, về sau nếu tôi không hành nghề này nữa này, còn có thể mở một viện chuyên trang điểm mặt nữ quỷ, cam đoan có thể phát tài lớn! Haha. . . . . ."
"Đúng vậy đúng vậy." Cố Thanh trả đũa, "Bất quá anh thu được tiền e rằng đề là tiền âm phủ đi? Thứ này ngay cả một cái bánh bao cũng mua không được."
"Ách!" Vũ Văn vẻ mặt thống khổ khi đường tiền tài bị người cắt đứt.
Cố Thanh cười vui vẻ, Vũ Văn cũng toét miệng cười theo. Trong phòng làm việc hiếm khi có được bầu không khí tràn ngập vui vẻ như vậy, tựa hồ khiến hai người tạm thời quên đi nguy hiểm sắp xảy ra. . . . . .
______________________________
Khóa tử giáp:
[ ] [ ]
Quang giáp:
[ ] [ ]
Sơn văn giáp:
[ ] [ ]
Tế lân giáp:
[ ] [ ]
Mạch đao: [ ] [ ]
Còn đây chính là "Như Hoa" =))))
[ ] [ ]