"Lý Thế Dân? !"
Long Vương gầm thét như sét đánh giữa trời quang, chấn đến mọi người đều đứng ngốc tại chỗ.
Cự long bạch sắc mở ra bốn móng vuốt, thoáng cái bổ nhào vào thân xà của Hồn Độn, hư ảnh cùng thực thể chồng chéo cùng một chỗ, toàn thân Hồn Độn lại bắt đầu co rút. Chỉ trong nháy mắt, Long Vương lại ẩn thân vào thể xác Hồn Độn! Hồn Độn bị nhập thể giống như bị điện giật, rồi đột nhiên trở nên hưng phấn, toàn thân hắc khí đại thịnh, đã không còn tư thế lắc đầu lắc cổ mù quáng phòng thủ trước kia, chỉ thấy nó mãnh liệt uốn éo thắt lưng, như điện hướng Bồ Viễn lao thẳng đi!
Bồ Viễn tiến vào đại sảnh vài bước, liền phát hiện đầu Hồn Độn đang lay động, hắn chưa từng gặp qua quái vật hung thần ác sát như vậy, lập tức đứng ngốc tại chỗ, chờ đến khi Long Vương nhập thể Hồn Độn, giương miệng rộng hướng hắn mạnh nhào đến, hắn vẫn còn ngây ra như phỗng đứng nơi đó.
"Con mẹ nó, rõ là người định không bằng trời định!" Vũ Văn nhịn không được mắng câu thô tục, chạy nhanh đuổi theo Hồn Độn.
Thanh âm nôn nóng của Cố Thanh từ trong tai nghe truyền đến: "Vũ Văn! Đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra hả? Chẳng lẽ Bồ Viễn thật sự là Lý Thế Dân chuyển thế?"
"Nào có cái gì chuyển thế đầu thai?" Thanh âm Vũ Văn đã có chút gắt gỏng, "Nhất định là tướng mạo Bồ Viễn vừa khéo cùng Lý Thế Dân giống nhau, Long Vương nhận sai người!"
"Xoảng!" Theo tiếng vang cửa thủy tinh vỡ vụn, một bóng đen mạnh mẽ từ cửa sổ nhỏ bên trong phòng kiểm soát nhảy ra, nhanh như điện chớp phóng về phía Hồn Độn, Huyền Cương đã xuất động!
Tình thế đột biến, khó tránh khỏi đánh một trận, Lưu Thiên Minh không nói hai lời, thoáng "hô" một cái, tận lực đem ngọn giáo trong tay hướng đầu Hồn Độn phóng đi. Hồn Độn bổ nhào về phía trước tốc độ không giảm, trong cơ thể đột nhiên lộ ra một Long trảo, cử trọng nhược khinh (cầm nặng mà thành nhẹ) gẩy một cái, mũi giáo sắc bén kia liền bị chuyển hướng, tràn đầy kình đạo đâm hướng Huyền Cương!
Phản ứng thần kinh của Huyền Cương ưu tú hơn nhân loại nhiều, nhưng vẫn có chút tránh không kịp, khi lách mình lăn sang bên trái, giáo sắt trượt qua bụng, bụng Huyền Cương xoát ra một đạo vết thương chảy đầy máu.
Lưu Thiên Minh một kích không trúng, lập tức xoay người từ dưới bàn rút ra súng lục của bản thân, "Đoàng! Đoàng. . . . . ." Vài tiếng súng vang lên, tấm lưng dày rộng bắn tung tóe bốn đóa huyết hoa, nhưng Lưu Thiên Minh am hiểu xạ kích nghe thấy viên đạn chui vào trong cơ thể Hồn Độn phát ra tiếng bụp bụp nặng nề, chỉ biết đầu đạn vẫn chưa tiến vào bao nhiêu. Tuy rằng Hồn Độn thuộc tính mộc, nhưng đầu đạn kim loại tạo thành thương tổn cho nó không lớn.
Hồn Độn bị Long Vương chiếm lấy căn bản không đếm xỉa đến súng của Lưu Thiên Minh tấn công, một mực đâm đầu hướng Bồ Viễn phóng đi, trong cái miệng khổng lồ mở lớn rơi xuống nước dãi dinh dính, ở trên sàn nhà lưu lại một vệt ẩm ướt lóng lánh.
Mắt thấy Hồn Độn sẽ vọt tới trước mặt Bồ Viễn, Huyền Cương rốt cuộc chạy đến trước một bước, một hơi cắn vào trên bụng mềm của Hồn Độn. Răng nhọn của Huyền Cương dị thường sắc bén, chỉ thấy nó đem móng vuốt mạnh mẽ cào trên mặt đất, theo đầu Hồn Độn trùng kích hướng ngược lại mạnh ngăn chặn, rốt cuộc rõ rành rành kéo xuống một tảng thịt! Hồn Độn chỉ công không thủ, nhất thời bị cắn mất một miếng lớn, Hồn Độn đau nhức rống một tiếng, cuối cùng chậm lại thế vọt về phía trước, cái đầu vĩ đại thoáng hướng Huyền Cương đánh xuống!
Huyền Cương lần đầu tiên cùng Hồn Độn giao thủ, liền cắn Hồn Độn một nhát trọng kích, hiện tại đã có kinh nghiệm, sớm đề phòng thế hạ xuống của Hồn Độn, thoáng cái nhảy đến sau lưng Hồn Độn, Hồn Độn đập thật mạnh trên mặt đất, khoảnh đất cư nhiên bị đập bể thành một hố to. Sau lưng Hồn Độn trơn ướt lạnh lẽo, Huyền Cương vốn bắt không được, nhưng nó thập phần thông minh, dùng đầu móng gắt gao bám lấy mấy vết đạn mà Lưu Thiên Minh dùng súng bắn ra, Hồn Độn cố sức lay động hai lần, vẫn chưa thể đem Huyền Cương hất xuống, trái lại mấy vết thương do súng kia, lại bị Huyền Cương thuận thế kéo ra một chút, máu tươi ồ ạt chảy ra không ít.
Hồn Độn bị thương cũng không tính là nặng, nhưng đau đớn khiến nó có chút cáu kỉnh, nó dứt khoát phớt lờ Huyền Cương treo trên lưng, lại lần nữa hướng Bồ Viễn phóng đi, bất quá ngay tại khoảng thời gian ngắn ngủi nó và Huyền Cương dây dưa kia, Vũ Văn đã đuổi tới rồi.
Vũ Văn cầm trong tay hư linh Kim Thương từ bên hông Hồn Độn đuổi tới, trong khi vượt qua Hồn Độn, y liền một thương hướng Hồn Độn đang dán trên mặt đất đâm tới, một đoạn tiếp cận này Hồn Độn bị cắt đứt phần đuôi, chiếu theo lẽ thường mà nhìn, đây hẳn là vị trí Long trảo không có khả năng phòng ngự đến, thế nhưng, năng lực tự phòng ngự của Hồn Độn lại ngoài dự đoán của Vũ Văn. Ngay tại khoảnh khắc Kim Thương chạm vào thân hình Hồn Độn, da Hồn Độn lại xuất hiện nếp uốn giống như vân nước lưu động, nếp uốn mạnh co rút cùng một chỗ, cư nhiên đem hư linh Kim Thương Vũ Văn cầm kẹp lấy! Vũ Văn sửng sốt, hư linh Kim Thương không phải thực thể, chỉ là một loại năng lượng hội tụ, nhưng Hồn Độn có thể dùng nếp uốn ngoài da kẹp lấy hư linh Kim Thương, hiển nhiên dưới lực khống chế của Long Vương trong cơ thể Hồn Độn, tụ hội một loại năng lực tâm linh khác đến đối kháng Vũ Văn, hơn nữa loại sức mạnh này đã cực kỳ vượt quá sức mạnh của Vũ Văn.
"Peng!" Hư linh Kim Thương trong tay Vũ Văn bỗng chốc hóa thành tro bụi tiêu tán, y thối lui về phía sau hai bước, hai tay rất nhanh đan vào nhau, liên tiếp từ trong tay kéo ra một thanh hư linh Thương dài ba thước, một hơi ném toàn bộ ra ngoài. Lúc này đây, mục tiêu công kích của Vũ Văn chính là phần bụng thương tích của Hồn Độn bị Huyền Cương xé rách.
Vết thương của Hồn Độn không có da, Long Vương đành phải lần nữa lộ ra Long trảo, trái phải đón đỡ đầu thương của Vũ Văn. Hồn Độn ứng phó Vũ Văn mà không rãnh rỗi bận tâm đến Huyền Cương sau lưng, Huyền Cương liền bắt lấy lỗ hổng này, buông móng vuốt ra, mượn lực thân thể vặn vẹo của Hồn Độn, thoáng cái từ phía sau Hồn Độn phóng đến trước người, lại hung hăng táp về phía phần bụng của Hồn Độn, nhưng lần này nó không thể thành công, Long trảo thứ hai từ trong cơ thể Hồn Độn duỗi ra, phản trảo một kích, đem Huyền Cương ném bay ra ngoài. Huyền Cương bay đập vào hình chiếu trên bức tường trắng, trên tường kia còn đang chiếu hình ảnh, Long Vương mắt thấy đám binh sĩ kia vẫn không có phản ứng gì, thậm chí không né tránh Huyền Cương bay tới, bỗng chốc minh bạch bản thân bị lừa, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhìn Huyền Cương bị đánh bay, Long Vương lại phát hiện Không Thành Kế của mình, trong lòng Vũ Văn kêu to không ổn, đành phải lần nữa ra sức, trong tay vụt hiện ra sáu thanh đoản thương, chuyển động không cùng góc độ hướng Hồn Độn ném đi, tốc độ ném kia lại nhanh như thiểm điện! Long trảo rốt cuộc cẩn thận mấy cũng sơ sót, không thể chặn lại một thanh trong đó, vèo một cái bị đâm trúng vết thương, nửa đầu thương chìm vào trong cơ thể Hồn Độn!
Hồn Độn phát ra tiếng tru thê lương, giơ vuốt đem hư linh Đoản Thương đâm bị thương mình rút ra, thân hình vặn vẹo, rốt cuộc tạm thời buông tha tập kích Bồ Viễn, mà mang đầu nhắm ngay hướng Vũ Văn.
Vũ Văn ban nãy liên tục sử dụng hư linh Kim Thương, thân thể tiêu hao phi thường lớn, tuy rằng một kích đắc thủ, nhưng cũng thở hồng hộc nửa quỳ trên mặt đất, trên trán đầy mồ hôi. Y mắt thấy Hồn Độn không còn dự định công kích Bồ Viễn trước nữa, vội vàng kêu một tiếng vào microphone: "Cố Thanh, mau dẫn Bồ Viễn rời khỏi đây, mau!"
Cố Thanh trong lúc nghe Long Vương tự thuật chuyện cũ, còn nghe đến nhập thần, vì nỗi oan khuất của Long Vương cảm thấy có chút thương cảm, thế nào cũng không nghĩ đến Bồ Viễn sẽ đến tầng thượng, càng không nghĩ đến cuộc chiến sẽ đột nhiên bùng nổ, một chút đường sống hòa hoãn cũng không có, trong chớp mắt Vũ Văn và Long Vương sẽ tranh đến ngươi sống ta chết. Mãi đến khi thanh âm Vũ Văn truyền đến, cô mới lấy lại tinh thần, vội cuống quít lao ra khỏi phòng kiểm soát, một bên hướng Bồ Viễn chạy tới, một bên hô lớn: "Giám đốc Bồ, chạy mau!"
Bồ Viễn bị khí thế bài sơn đảo hải của Hồn Độn kia dọa sợ, nghe thấy Cố Thanh thét to, trong lòng hắn cũng kịp phản ứng hiện tại nên lập tức né ra, nhưng đôi chân không nghe theo sai bảo, làm sao cũng bước không đi.
Hồn Độn dần tiếp cận Vũ Văn, trên người phát ra hơi thở tanh hôi cũng càng ngày càng đậm đặc hơn, vết thương cũ trên đùi Vũ Văn chưa lành, hơn nữa áo giáp trên mình nặng nề, lực cử động giảm lớn, cước bộ lui về phía sau đều có chút loạng choạng.
"Đoàng!" Tiếng súng lại vang lên! Một súng này nhắm ngay giữa đầu Hồn Độn, nếu nó có mắt, một súng kia sẽ bắn trúng hốc mắt của nó, đáng tiếc, Hồn Độn là một quái vật không có mắt.
Vũ Văn ngoảnh đầu nhìn, cách đó không xa Lưu Thiên Minh đang trong tư thế quỳ trên bàn nhắm Hồn Độn, chẳng biết từ lúc nào, anh gia tăng cho khẩu súng lục dạng của mình thêm một báng súng thật dài, báng súng tự chế này mặc dù có chút thô ráp, nhưng vững vàng tựa trên hõm vai Lưu Thiên Minh, khiến anh có thể canh bắn chuẩn xác.
Hồn Độn khẽ đong đưa đầu, thanh âm trầm thấp của Long Vương truyền tới: "Bọn ngươi tiểu nhân, dám lừa gạt lão Long, bọn ngươi không phải Ngạc quốc công, Hộ quốc công, đến tột cùng là người phương nào?" Vũ Văn lúc này mới phát hiện, bản thân sớm đã tách khỏi Lưu Thiên Minh quá năm bước, hư linh cát trên mặt Lưu Thiên Minh đã tan toàn bộ, lộ ra chân diện mục.
Hiện tại, bản thân cũng không cần phải giấu diếm nữa, Vũ Văn vỗ mặt, cũng hiện ra chân tướng. "Chúng tôi quả thật không phải nhị vị tướng quân Uất Trì Cung, Tần Thúc Bảo, vị này, hiển nhiên cũng không phải Lý Thế Dân!" Vũ Văn khi nói chuyện, mạnh một ngón tay chỉ Bồ Viễn, vẫn hy vọng có thể xoay chuyển tình thế, có thể văn tranh tất không cần võ đấu.
Nhưng thanh âm Long Vương vẫn như cũ nổi giận đùng đùng: "Bình sinh hận nhất bọn người hay lừa gạt, là phải hay không phải, đều một ngụm nuốt chửng hết!" Miệng lớn hé ra, dĩ nhiên không thèm quan tâm đúng sai nữa, một mực muốn giết người!
Vũ Văn cả kinh, dướt chân vấp một cái, ngã ngồi trên mặt đất, Hồn Độn mãnh liệt rú một tiếng, bồn miệng máu gào thét từ trên trời giáng xuống. Mắt thấy Vũ Văn nguy đến nơi, Lưu Thiên Minh lại nả một phát súng. "Đương!" Lúc này đây, vị trí trúng đạn của Hồn Độn cư nhiên truyền đến thanh âm kim loại va chạm.
Vũ Văn vừa ngẩng đầu nhìn, trên đầu Hồn Độn vẫn chỉ có một miệng vết thương! Phát súng thứ hai của Lưu Thiên Minh cùng vết đạn thứ nhất hoàn toàn nhất trí, Vũ Văn nghe thấy tiếng vang kim loại va chạm, là từ mảnh đầu đạn thứ hai đánh vào mảnh thứ nhất phát ra. Vũ Văn lúc này mới minh bạch, Lưu Thiên Minh dùng tư thế quỳ để nhắm, lại sử dụng báng súng, đều để có điều kiện nhắm chuẩn xác cùng một miệng vết thương. Mà nguyên nhân Lưu Thiên Minh làm như vậy, là do lúc cùng Tạc Xỉ đại chiến dẫn dắt, hy vọng dùng đầu đạn sau, đem mảnh đạn thứ nhất đẩy mạnh vào trong cơ thể Hồn Độn, thẳng đến khi tạo thành thương tổn trí mạng cho Hồn Độn.
Hồn Độn còn chưa phát giác mưu kế của Lưu Thiên Minh, chỉ cảm thấy súng thứ hai tạo thành thống khổ tựa hồ so với súng thứ nhất nghiêm trọng hơn một ít, nó tạm dừng một chút, vẫn há mồm hướng Vũ Văn đánh tới, Huyền Cương nóng lòng hộ chủ, trước một bước chạy đến phía sau Vũ Văn, cắn bả vai Vũ Văn kéo về phía sau. Vũ Văn thối lui về phía sau né qua răng nhọn của Hồn Độn, nhưng thò tay đẩy Huyền Cương ra, chỉ mượn lực kéo của Huyền Cương đứng lên. Y chẳng muốn từ trước mặt Hồn Độn né tránh, đầu thương của mình rất tiêu hao tinh lực, xác suất trúng mục tiêu cũng quá thấp, trái lại vũ khí hiện đại của Lưu Thiên Minh có thể khiến Hồn Độn tránh cũng không thể tránh. Hiện tại, chỉ đành phải tận lực cuốn lấy Hồn Độn, để Lưu Thiên Minh chủ công đi.
Vũ Văn nhìn lướt qua Bồ Viễn bên kia, Cố Thanh đã chạy tới bên cạnh Bồ Viễn, đang lôi kéo Bồ Viễn còn đang kinh hồn chưa bình tĩnh chạy tới cửa, trong lòng Vũ Văn thoáng thở dài nhẹ nhõm, Long Vương tạm thời không thương tổn được Bồ Viễn và Cố Thanh nữa. Nghĩ đến đây, Vũ Văn phấn chấn tinh thần, trong tay lại thay bằng đại thương bảy thước, màu xanh trên mũi nhọn thương cũng theo đó dâng lên.
Hồn Độn vẫn có ba phần kiên kỵ hư linh Kim Thương của Vũ Văn, dù sao phần đuôi của nó chính là bị Kim Thương này cắt đứt, giờ phút này Vũ Văn nâng trường thương lên, nó cũng không dám tùy tiện tấn công, chỉ hạ thấp đầu, trái phải lay động, tìm kiếm cơ hội nhảy vào hạ thủ.
Vũ Văn một mặt chú ý động tác rất nhỏ của Hồn Độn, một mặt nhẹ giọng truyền lời với Lưu Thiên Minh: "Xem ra Kinh Hà Long Vương còn chưa thể hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể dựa vào thân thể Hồn Độn để tấn công chúng ta, nhất định phải mau chóng tiêu diệt Hồn Độn triệt để, nếu chờ Long Vương hoàn toàn phục hồi, chúng ta không thể đánh bại nó đâu."
Lưu Thiên Minh nghe thấy Vũ Văn nói, bỗng nhớ tới cự long sau khi Long Vương hiện thân, từng ra vẻ muốn cắn Vũ Văn, mình và Vũ Văn hoàn toàn không kịp phản ứng, Long Vương đã khép miệng rộng, may mà lúc này Long Vương vẫn chỉ là hư thể, nếu Long Vương hoàn toàn phục hồi. . . . . .Nghĩ đến đây, yết hầu Lưu Thiên Minh thoáng chuyển động, sắc mặt trở nên có chút xám trắng. Lời của Vũ Văn khiến cho tình tự Lưu Thiên Minh hơi dao động, phát súng thứ ba tùy tiện khai hỏa, liền lệch khỏi quỹ đạo, ở trên đầu Hồn Độn để lại vết đạn khác.
Hồn Độn bị đánh lén liên tiếp hai ba lần cuối cùng kiềm chế không được nữa, quay đầu hướng Lưu Thiên Minh rống giận một tiếng. Vũ Văn vừa nhìn tình thế không đúng, đành phải thay đổi từ thủ sang công, cùng Huyền Cương hợp lực hướng Hồn Độn đánh qua, hy vọng có thể đem lực chú ý của Hồn Độn tiếp tục kéo sang đây.
Đối mặt với Vũ Văn xung phong liều chết đánh tới, Hồn Độn bất thình lình làm ra một hành động kỳ quái, nó đem thân hình thật dài của mình cuốn lên, biến thành vài vòng gấp cùng một chỗ, phần bụng dễ bị thương tổn hoàn toàn giấu bên trong, chỉ lộ ra phần lưng cứng rắn màu đen, nếp uốn trên da còn không ngừng cuồn cuộn gợn sóng, mà ngay cả cái đầu cực đại, cũng lui ở trong vòng, hoàn toàn nhìn không thấy nữa. Vũ Văn và Huyền Cương chạy quanh Hồn Độn một vòng, nhưng không tìm được vị trí có thể xuống tay công kích. Vũ Văn không khỏi cảm thấy mê muội khó hiểu, với cá tính kiêu ngạo của Long Vương, làm sao lại đột nhiên biến thành rùa đen rút đầu?
Lưu Thiên Minh ở xa xa nhìn không rõ ràng lắm, nhưng cũng kỳ quái ma thú này sao lại lui thành một đại cầu như vậy.
Đang hết sức bối rối, Vũ Văn chợt cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động mãnh liệt. Y sửng sốt một hồi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lớn tiếng hướng Huyền Cương hô: "Mau tránh ra!"
Nhưng đã không còn kịp nữa! Mặt đất dưới chân Huyền Cương mạnh nứt ra, cái đầu to lớn của Hồn Độn thoáng từ dưới đất lao tới, đem Huyền Cương hất tung lên giữa không trung!
Hồn Độn sở dĩ lui thành một đoàn, nguyên lại là để che giấu hành động nó dùng đầu đập xuyên qua mặt đất, trước mặt Vũ Văn chẳng qua chỉ là phần thân sau của nó, nửa người trên sớm đã từ lâu xuyên thấu xuống dưới lầu, lại nghe âm phản hồi, trong giây lát từ dưới lầu lao ra, Huyền Cương khó lòng phòng bị, cuối cùng trúng kế của nó.
Huyền Cương bị đánh bay lên không trung, đang ở thế rơi xuống, lại bị Hồn Độn ném mạnh một cái, lần thứ hai hướng về phía trước bay lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, liền giống như một cao thủ quyền anh, liên tiếp dùng tổ hợp quyền đem Huyền Cương đánh đi đánh lại, vẫn liên tục lơ lửng giữa không trung.
Mãi đến khi tiếng khớp xương trong cơ thể Huyền Cương đứt gãy vang lên chói tai, Vũ Văn đang kinh ngạc đến ngây người mới kịp phản ứng, y ngửa đầu bi thương hét lên một tiếng, đỉnh thương mãnh liệt đâm tới Hồn Độn.
Hồn Độn phát hiện Vũ Văn vọt tới, liền đối với Huyền Cương làm một kích cuối cùng, một kích kia, cũng là từ trên đánh xuống, thân thể Huyền Cương thoáng cái từ không trung ngã xuống, nghênh diện Vũ Văn đánh tới. Vũ Văn không muốn tránh đi, liền vươn tay muốn tiếp lấy Huyền Cương, bang một tiếng, một người một khuyển va vào nhau, lăn lông lốc về phía sau.
Thể trọng Huyền Cương cùng một người thường đụng vào nhau, Vũ Văn làm sao tiếp được, va chạm này, thẳng chấn vào lục phủ ngũ tạng của y đến lộn tùng phèo, trong cơ thể một trận phiên giang đảo hải, nhịn không được phun ra một búng máu tươi, mà Huyền Cương Vũ Văn liều mạng đón trong ngực, sớm đã mềm nhũn hôn mê, không biết sống chết ra sao.
Hồn Độn thấy Vũ Văn đã bị thương nặng, thân rắn đĩnh một cái, đem mặt đất phá vỡ thành một đường hầm thật dài, sau khi toàn bộ thân thể lần nữa lộ ra trên mặt đất, nó lại loạng choạng hướng phía Vũ Văn bò đi, tựa hồ chuẩn bị hạ sát thủ với Vũ Văn.
Lưu Thiên Minh mắt mở trừng trừng nhìn Vũ Văn và Huyền Cương bị Hồn Độn đùa bỡn, nhưng không thể giúp được tí nào, trong lòng rất khó chịu, hiện tại thấy Hồn Độn vừa lộ đầu ra, anh cắn răng, một lần nữa điều chỉnh tư thế, chậm rãi thả lỏng hô hấp của mình. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, lúc này đây, anh nhất định phải bắn trúng đích.
Đoàng! Viên đạn gào thét lao đi, lần thứ ba chuẩn xác tiến vào cùng một vị trí đạn!
Đầu Hồn Độn liền như bị một đại chùy vô hình mãnh liệt đánh vào, biên độ của động tác ngửa về phía sau cực lớn, ngã xuống.
"Hảo!" Tâm tình kích động Lưu Thiên Minh nhịn không được vung nắm tay một cái. Nhưng anh rất nhanh liền cao hứng không nổi nữa, quái vật Hồn Độn kia cư nhiên lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nơi miệng vết thương Lưu Thiên Minh bắn trúng, đang phun ra ào ạt máu tươi, máu tươi như suối ở trên đầu Hồn Độn chảy thẳng xuống, dọc theo răng nanh nhỏ giọt trên mặt đất, khiến quái vật kia càng có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Lưu Thiên Minh vội cuống quít nâng súng lên, muốn cho nó thêm một phát, nhưng Hồn Độn không cho anh cơ hội này. Quái vật dùng chính đoạn đuôi vĩ đại của mình trên mặt đất mạnh quét qua, ban nãy mặt đất tổn hại lưu lại đá vụn liền như châu chấu bay hướng Lưu Thiên Minh đánh tới. Lưu Thiên Minh không kịp né tránh, đành phải lăn về phía sau một vòng, muốn tránh sau bàn gỗ, nhưng bàn gỗ này làm sao chống đỡ được tốc độ bay của hòn đá, răng rắc vài tiếng, bàn gỗ nứt ra thành mảnh nhỏ, Lưu Thiên Minh cũng bị đá bay đánh cho đầu rơi máu chảy, ngã xuống đất ngất đi, nếu không phải có một thân áo giáp kia bảo hộ, chỉ sợ ngay cả tánh mạng cũng đã mất.
Bị Long Vương nhập thể Hồn Độn thật sự quá mức mạnh mẽ, chốc lát đã đem hai người một khuyển liên thủ đánh cho thất bại thảm hại. Vũ Văn giãy dụa muốn từ mặt đất đứng lên, nhưng đầu váng mắt hoa lại ngã ngồi trên mặt đất, đang lúc thở dốc, đã xảy ra một chuyện y không ngờ tới.
Cố Thanh và Bồ Viễn mạnh đẩy cánh cửa, lại xuất hiện trước cửa đại sảnh!
"Cô đang làm gì? Sao lại quay về chịu chết hả?" Vũ Văn vừa sợ vừa giận, gào lên với Cố Thanh.
"Hả?" Cố Thanh hét ầm lên, "Vì sao chúng tôi lại trở về đây chứ? Chúng tôi rõ ràng đã thừa lúc thang máy đi xuống tầng một rồi mà!"
Long Vương hắc hắc cười quái dị, Vũ Văn bỗng chốc minh bạch, Cố Thanh và Bồ Viễn bị vây trong huyễn thuật che mắt của Long Vương! Cho rằng mình đã ngồi thang máy, kỳ thật căn bản chưa thể rời khỏi tầng thượng của cao ốc Đằng Long. Nghĩ đến đây, trong tim y bỗng chốc lo lắng vạn phần.