"Tôi giãy dụa ngẩng đầu, nhìn nhìn bầu trời, cánh cửa thang máy kia đã đóng lại, trừ bỏ ngọn đèn nhỏ xanh biếc trên đỉnh vách không ngừng lập lòe, nơi này không có ánh sáng nào nữa. Tôi liều mình gào to cứu mạng, mong đợi có thể có công nhân nghe thấy, nhưng tôi gọi đến khàn giọng, xung quanh vẫn không có chút động tĩnh."
"Ngày hôm sau, tết, công trường đã không có khả năng có người, tôi từ bỏ ý định kêu gào, rất đói. . . . . .Cũng rất khát. . . . . .Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng pháo nổ, tôi mơ mơ màng màng nghĩ. . . . . .Đã sang năm mới."
"Tuy rằng thân bị vây trong tuyệt cảnh, nhưng tôi vẫn không hết hy vọng, tôi biết, kỳ hạn công trình rất gấp, qua ngày đầu năm sẽ có một nhóm công nhân đến trước. Nói cách khác, tôi nếu như có thể kiên trì bảy ngày, còn hy vọng được cứu. Tôi muốn sống. . . . . ."
"Đầu năm, tôi mang theo bên người hai thanh kẹo cao su đã hoàn toàn không còn đường, trở thành một khối cao su, tôi đem nó nuốt xuống, quá đói. . . . . .Tôi trông thấy máu trên ngón tay đã khô. . . . . .Tôi bắt đầu liếm ngón tay. . . . . ."
"Tới ngày thứ , tôi càng ngày càng đói, trong cổ họng như có một đám lửa, đôi mắt tôi nhìn gì cũng đều mơ mơ hồ hồ. . . . . .Trên ngón tay có một mảnh da bị giẫm rớt ra treo lủng lẳng, tôi. . . . . .Thử cắn nó nuốt xuống. . . . . ."
"Ngao. . . . . ." Bồ Viễn quỳ trên mặt đất đau đớn gào một tiếng, liều mạng cào xé đầu tóc mình, Tống Xảo Trĩ không mang theo bất luận ngữ khí gì hồi tưởng lại khiến hắn nổi cơn điên, hắn đột nhiên giống như một con thú điên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng cánh tay còn có thể tự do hoạt động tóm lấy áo Đỗ Thính Đào, Vũ Văn và Lưu Thiên Minh kịp phản ứng đem bọn họ tách ra, trán Bồ Viễn hung hăng đập vào mũi Đỗ Thính Đào, Cố Thanh rõ ràng nghe thấy "rắc" một tiếng, mũi Đỗ Thính Đào đã gãy xương.
Tống Xảo Trĩ lạnh lùng nhìn đám nam nhân loạn thành một đoàn, thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh như ao tù nước đọng, tiếp tục tự thuật chuyện đã qua khiến người ta khiếp sợ. "Tôi vuốt ve bụng của mình, nơi đó hơi nhô ra, sinh mệnh tôi dựng dục kia, bọn nam nhân. . . . . .Đều hy vọng tôi chết quách đi, đối với tôi không nguyện ý. . . . . .Cho dù là. . . . . .Trở thành như vậy. . . . . ." Tống Xảo trĩ chậm rãi giơ tay mình lên, cơ thịt tái nhợt chỉ che phủ lòng bàn tay, năm ngón đều chỉ còn bạch cốt.
Cố Thanh tinh tường trông thấy trên khớp xương ngón tay cái, có một dấu răng rõ ràng! Cô kêu lên sợ hãi lui về phía sau từng bước, nhịn không được nôn mửa. Ngay Vũ Văn và Lưu Thiên Minh thấy nhiều biết rộng, cũng không nhịn được mà động dung.
"Cuối cùng, chịu đựng đến mùng , tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, tôi đã không còn khí lực kêu gào, muốn đưa tay đập vào vách thang máy, tay lại mềm nhũn nâng không nổi. Đột nhiên, tôi nghe thấy thanh âm mà tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được, là ác ma Đỗ Thính Đào này đang nói chuyện. Hắn thế nhưng đối với công nhân nói, thang máy vận chuyển có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, bỏ sử dụng, đem giếng thang máy này niêm phong đi. . . . . ."
Cố Thanh cuối cùng cũng hiểu được, vì sao trên bản thiết kế ban đầu của cao ốc Đằng Long có ba đài thang máy, mà sau cùng bọn họ chỉ nhìn thấy hai đài, nếu không phải Hồn Độn va chạm phá hỏng, đài thang máy chở oan hồn này chẳng biết còn phải phủ bụi bao nhiêu năm. . . . . .
"Cuối cùng khi một tia ánh sáng từ khe cửa thang máy cũng bị dập tát, tôi hoàn toàn tuyệt vọng. . . . . .Trụ cột tinh thần sống sót nháy mắt sụp đổ, tôi nguyền rủa hết thảy, ý thức dần dần trở nên mơ hồ."
Vũ Văn, Cố Thanh và Lưu Thiên Minh đều bị cảnh ngộ bi thảm của Tống Xảo Trĩ rung động, thần tình trên mặt ba người đều là tột cùng trang nghiêm.
"Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi thế nhưng lại cảm nhận được một cỗ hơi thở, nó cùng tôi giống nhau, đều tràn ngập thương tâm, cừu hận, và nguyền rủa. Tôi thử cùng khí tức này giao lưu, nó nói cho tôi biết nó là Long Vương cổ đại, tôi chẳng quan tâm nó là ai, tôi chỉ biết mình đã trở thành một oán linh, tôi liều mạng hấp thụ cổ hơi thở kia, nó có một loại sức mạnh thần kỳ, theo thời gian trôi qua, cỗ hơi thở kia càng trở nên cường đại dị thường, mà tôi cũng bằng hết khả năng có thể, hướng cỗ hơi thở kia tìm lấy sức mạnh, tôi có thể lần nữa di chuyển trong cao ốc, nhìn thấy từng người ở nơi này. Khiến tôi kinh ngạc chính là, người nơi này khi ngẫu nhiên đàm luận đến sự mất tích của tôi, căn bản không mang theo bất luận đồng cảm gì, tiện nhân, bán thân, đáng kiếp. . . . . .Từng câu từng chữ khiến tôi khó lòng chịu nổi không ngừng từ trong miệng những người đó tuôn ra. Ha ha ha ha. . . . . .Bất quá không hề gì, còn cả đống cơ hội, những người này hiển nhiên sẽ phải chịu trừng phạt." Tống Xảo Trĩ nói xong lời cuối cùng, lại cười ha hả.
Vũ Văn rất nhạy bén hỏi: "Trừng phạt? Bọn họ sẽ phải chịu sự trừng phạt gì?"
Tống Xảo Trĩ còn đang cuồng tiếu: "Ha ha. . . . . .Không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!"
Lưu Thiên Minh truy hỏi: "Long Vương lần đầu tiên xuất hiện, bảo vệ bị chém hai tay kia chính là chuyện tốt cô làm?" Hai tay của nhân viên an ninh kia là bị vũ khí sắc bén chỉnh tề xoẹt xoẹt chém tới, hẳn không phải là Long Vương gây nên."
"Hừ, tiểu bảo vệ kia bị Long Vương một hơi cắn hai cánh tay, tôi chặt đứt hai tay hắn chậm một chút nữa thôi, hắn sẽ bị nuốt sống." Tống Xảo Trĩ khinh thường đáp.
Lưu Thiên Minh sửng sốt, nói như vậy, nhân viên an ninh kia tuy rằng điên rồi, nhưng vẫn bảo trụ được mạng, hẳn phải cảm tạ Tống Xảo Trĩ mới đúng.
"Nhưng cô vì sao muốn giết hại hai vệ sĩ bên cạnh Bồ Viễn?" Vũ Văn bức bách từng bước một.
"Hai người vệ sĩ kia rất không biết suy xét, cùng Bồ Viễn một tấc không rời, ngươi nguyện ý khi đang cùng người yêu gặp gỡ, bên cạnh còn đứng hai cái bóng đèn sao? Ha ha. . . . . ." Tống Xảo Trĩ bay tới bên cạnh Bồ Viễn, nhẹ nhàng đẩy một chút khuôn mặt xám như tro tàn của Bồ Viễn, "Không phải sao? Bồ Viễn?"
Vũ Văn không khỏi có chút đau đầu, nữ nhân này hỉ nộ vô thường, tựa hồ tình trạng đã hơn phân nửa là điên cuồng.
"Tôi đưa thi thể bọn họ đặt trong văn phòng Bồ Viễn, chỉ còn chờ đến thời điểm thích hợp, bất thình lình đem bọn họ hiện hình! Ha ha. . . . . .Tưởng tượng vẻ mặt của Bồ Viễn khi thoáng cái trông thấy thi thể, cũng có thể phi thường hài lòng a, đáng tiếc, bị Cố Thanh nhìn thấy trước, đành phải tìm nơi khác giấu đi.
"Tôi từng suy nghĩ vô số lần để tìm đủ loại phương thức đem anh băm thây vạn đoạn. . . . . .Nhưng khi tôi thấy anh trốn trong văn phòng lén lút xem bức ảnh của tôi, tôi rốt cuộc không hạ thủ được. . . . . .Vui sướng nhất chính là đoạn chuyện cũ kia rõ ràng trước mắt, phảng phất như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua a." Tống Xảo Trĩ lấy tay nâng khuôn mặt Bồ Viễn, cực ôn nhu nói, "Tôi đã đánh mất con của anh, anh. . . . . .sẽ không trách tôi chứ?"
Bồ Viễn bỗng chốc khóc thành tiếng: "Xảo Trĩ. . . . . .Anh. . . . . .Anh thật xin lỗi em a. . . . . ."
"Giết chết Chu Linh, cũng là cô phải không? Bà ta có tội gì?" Lưu Thiên minh theo quán tính nghề nghiệp, nhất định đem hết thảy vấn đề phải tìm ra đáp án.
"Nữ nhân lù đù như heo kia, miệng thối như hố phân, dám vu khống Bồ Viễn đồng tính luyến ái, tôi lưu ả ta lại làm gì? Mà ngay cả anh, chỉ sợ lúc ấy cũng muốn động thủ đi?"
Tay Lưu Thiên Minh run lên, lúc đó khi bị Chu Linh kia làm nhục, hắn quả thật rất muốn nện cho nữ nhân kia một quyền.
Cố Thanh vẫn đứng bên cạnh Vũ Văn đi lên trước từng bước một, vành mắt đỏ bừng hướng Tống Xảo Trĩ kêu một tiếng: "Chị."
Đôi mắt phiếm xanh kia của Tống Xảo Trĩ nhìn lướt qua Cố Thanh, cực kỳ lãnh đạm nói: "Gọi tôi làm cái gì, tôi và cô không có quan hệ gì, cô nhanh chóng cút khỏi tòa nhà này, tôi không muốn nhìn thấy cô! Nếu lần sau lại trông thấy cô, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Chị, đừng như vậy, em không biết ba mẹ của chúng ta vì sao. . . . . .Vì sao. . . . . ." Nói đến đây, Cố Thanh đã nói không được nữa.
"Đừng cùng ta nói về bọn họ, bọn họ không phải cha mẹ ta!" Ánh mắt Tống Xảo Trĩ hung ác dọa Cố Thanh hoảng sợ, "Nếu ngươi còn không cút đi, ta trừng trị súc sinh kia xong sẽ trừng trị ngươi!"
Đỗ Thính Đào bụm mũi nghe thấy lời Tống Xảo Trĩ, nhưng lại đem thắt lưng đĩnh thẳng, khẩu khí cường ngạnh nói: "Ngươi muốn giết ta thì nhanh một chút! Đừng dài dòng!"
Vũ Văn cầm hư linh Kim Thương đặt ngang trước người, chặn Tống Xảo Trĩ lại, nói: "Tống Xảo Trĩ, oan khuất của cô chúng tôi đã rõ, hiện tại thang máy số đã tái hiện, chúng tôi sẽ tìm được di cốt của cô, dùng pháp luật đến trừng phạt Đỗ Thính Đào. Nhưng cô nếu muốn hiện tại động thủ, tôi sẽ không để cô ở trước mặt tôi giết người!"
Tống Xảo Trĩ che miệng cười, thanh âm lại kiều mỵ nói không nên lời, nếu cô ta còn sống, nụ cười này chắc chắn khuynh quốc khuynh thành, nhưng hiện tại đối mặt với Vũ Văn chính là khuôn mặt héo rũ của cô, nụ cười này chỉ khiến Vũ Văn toàn thân sởn tóc gáy.
"Ai nói ta muốn giết ngươi?" Tống Xảo Trĩ nghiêng đầu nhìn Đỗ Thính Đào phía sau Vũ Văn, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Đỗ Thính Đào chẳng biết tại sao, trong lòng thoáng lạnh đi phân nửa.
Tống Xảo Trĩ nói tiếp: "Đỗ Thính Đào, ngươi gần đây còn gặp ác mộng không?"
"Là ngươi! Nguyên lai là ngươi!" Đỗ Thính Đào kinh hoảng kêu lên, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi to như hạt đậu.
Tống Xảo Trĩ đột nhiên cực nhanh vòng qua Vũ Văn, đem khuôn mặt trắng bệnh kia tiến đến trước mặt Đỗ Thính Đào, "Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi còn có thể sống tới hôm nay? Ngươi cho rằng ngươi bắt chước học mấy thứ đạo thuật sơ sài thô thiển kia, có thể chống lại Phá Mộng Nhiếp Hồn của ta?"
Lưu Thiên minh và Cố Thanh đều cả kinh, bắt chước học đạo thuật thô thiển? Chẳng lẽ bọn họ gặp được Đỗ Thính Đào ngồi xếp bằng trong toàn nhà, chính là đang dùng đạo thuật chống lại Phá Mộng Nhiếp Hồn của Tống Xảo Trĩ? Tống Xảo Trĩ có thể khiến người ta gặp ác mộng kỳ quái, Cố Thanh đã lĩnh giáo qua, cũng không biết cô ta để Đỗ Thính Đào nhìn thấy cảnh mộng đáng sợ gì, khiến hắn sợ hãi thành như vậy.
Vũ Văn xông lên bắt lấy tay Đỗ Thính Đào, nóng ruột hỏi han: "Hiên Viên Săn Quỳ Chú này, thật không phải do anh thiết lập?"
"Tôi thật sự không biết cậu đang nói cái gì. . . . . ." Trên mặt Đỗ Thính Đào một mảnh mờ mịt, xem ra quả thật không nói dối.
Vũ Văn lui lại từng bước, thì thào nói: "Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?"
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tống Xảo Trĩ đã xuất thủ! Vũ Văn muốn ngăn cản, đã muộn một bước.
Hai khớp xương thật dài bỗng chốc cắm vào huyệt thái dương của Đỗ Thính Đào, Đỗ Thính Đào kêu thảm một tiếng, con mắt đảo lên, chỉ lộ ra tròng trắng che kín tơ máu, toàn thân kịch liệt co quắp.
Còn chưa đợi Vũ Văn có thêm động tác nào, Tống Xảo Trĩ đã cực nhanh bứt ra.
Đỗ Thính Đào vẫn chưa chết, miệng hắn chảy đầy nước dãi, ánh mắt dại ra. Trong chốc lát ngồi xổm trên mặt đất ngây ngô cười, lại trong chốc lát lại hoảng sợ vạn phần chạy loạn khắp nơi, trong miệng càng không ngừng hô: "Đừng đuổi theo tôi! Đừng đuổi theo tôi!"
Hắn điên rồi.
Tống Xảo Trĩ cười lạnh một tiếng, nói: "Vốn định tra tấn hắn thêm chút nữa, đáng tiếc không có thời gian nữa."
Bồ Viễn ngơ ngác nhìn Đỗ Thính Đào đã biến thành kẻ điên, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mất hết can đảm, cái gì quyền lực, tiền tài, cổ phiếu, sự nghiệp. . . . . .Chẳng qua chỉ là cát bụi mà thôi, khi lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Đỗ Thính Đào, hắn chậm rãi đi đến trước đài thang máy năm đó Tống Xảo Trĩ táng thân, quay đầu hướng Tống Xảo Trĩ kêu một tiếng: "Xảo Trĩ. . . . . .Anh thật sự chưa từng nhận được chứng cứ em gửi, càng chưa từng mượn thứ này bắt chẹt Đỗ Thính Đào, anh xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh. . . . . ."
Cố Thanh nhạy cảm phát hiện Bồ Viễn nảy sinh ý niệm tự sát, nhưng tất cả mọi người cách Bồ Viễn một khoảng xa, nếu muốn đuổi đến ngăn cản hắn, đã không còn kịp nữa. Cô đành phải kêu to lên: "Bồ Viễn, anh đang suy nghĩ gì đó? Chẳng lẽ anh đã quên Văn Linh và Bồ Dao sao? Anh còn đáp ứng sẽ mua quà sinh nhật cho Bồ Dao nữa!"
Bồ Viễn thảm đạm cười, nói: "Không có Xảo Trĩ, tôi đã sớm chết không chỉ một lần, nhưng chỉ vì tên hỗn đản tôi đây, mới hại cô ấy rơi xuống thảm trạng này, tôi làm sao còn có thể tham sống sợ chết. . . . . .Tôi nợ Văn Linh và Bồ Dao, e rằng chỉ có thể để kiếp sau hoàn. . . . . ."
Một chữ "hoàn" còn chưa nói ra khỏi miệng, Bồ Viễn đã thả người, nhảy vào giếng thang máy tối như mực!
"Đừng!" Tống Xảo Trĩ tê tâm liệt phế kêu một tiếng, đáng tiếc, lúc này đây, cô ta không có cơ hội tiếp được Bồ Viễn nữa rồi.
Vài giây sau, một tiếng "Phịch" từ trong giếng thang máy truyền đến.
Cố Thanh và Lưu Thiên Minh chạy đến cạnh thang máy, thò đầu nhìn xuống, nhưng bên dưới tối đen cái gì cũng nhìn không thấy. Vũ Văn vung tay lên, một hư linh hỏa cầu màu xanh theo giếng thang máy rơi xuống, hỏa quang chiếu sáng tầng dưới, Bồ Viễn nghiêng người ngã vào nóc thang máy, bên đầu có một mảnh máu tươi đang không ngừng hướng bốn phía lan ra, mắt thấy đã không thể sống nổi. Bên cạnh Bồ Viễn, nằm một khối bạch cốt u mịch, tư thế một người một cốt, như một đôi tình lữ nằm trên giường. . . . . .
Vũ Văn thở dài một tiếng, đưa tay kéo Lưu Thiên Minh và Cố Thanh từ bên cạnh thang máy lại. Nếu thật sực có kiếp sau hoặc chuyển thế gì đó, thế gian này sẽ không có nhiều thống khổ như vậy rồi.
Tống Xảo Trĩ vẫn không hề động, buông thỏng tay đứng tại chỗ, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, khuôn mặt trắng bệch kia của cô ta đã trở thành màu xám tối.
Cố Thanh bằng trực giác cảm thấy có gì không đúng, cô bước nhanh đên bên cạnh Tống Xảo Trĩ, lo lắng hỏi han: "Chị, chị làm sao vậy?"
Tống Xảo Trĩ cười khổ, nói: "Tôi tự cao tự đại cùng Long Vương động thủ, nó đã đem sức mạnh của tôi hút ra thu hồi về." Cô ta quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn, còn nói thêm: "Hoàng tuyền dẫn lộ nhân, xem ra không cần phiền anh động thủ rồi."
"Cô nói mọi người trong cao ốc sẽ phải chịu trừng phạt, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Vũ Văn vẫn chưa quên việc này, "Có phải chỉ việc Long Vương phục sinh hay không?"
"Không phải không báo, thời điểm chưa tới! Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha . . . . ." Tống Xảo Trĩ thế nhưng lại thê lương nở nụ cười.
Một luồng tia sáng rực rỡ từ chân trời hé lên, thái dương đã xuất hiện!
Thân hình Tống Xảo Trĩ dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dần dần từ dưới chân tản ra, "Tôi đã lưu lại đầy đủ gợi ý, nếu các vị cứu không được những người này, đó chính là đáng đời bọn chúng!" Tống Xảo Trĩ nói xong câu đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Lam Nguyệt? Cô nói gợi ý là Lam Nguyệt sao? Đây đến tột cùng là có ý tứ gì hả?" Lưu Thiên Minh nhào tới, lớn tiếng kêu.
Nhưng Tống Xảo Trĩ không còn mở mắt nữa, toàn bộ thân thể đều phân tán dưới ánh mặt trời.
Cố Thanh ngơ ngác nhìn hết thảy, trong tai đột nhiên như có như không nghe được có người kêu một tiếng "Em gái", nước mắt cô liền chảy xuống.