,
Gió đêm kéo tới, mang theo từng trận hàn ý thấu xương, Vũ Văn ôm Dịch Nam Hành đang từ từ trở lạnh, tâm tình cũng rơi vào hầm băng. Chẳng lẽ bản thân thật là người mang điềm xấu? Mỗi khi đến nơi nào, chắc chắn sẽ dẫn tới tai ương đổ máu, cho dù là sân trường đại học thanh tịnh này, cũng vô pháp tránh khỏi. . . . . .
Nhưng đối mặt với thế cục hiện nay, đã không cho phép Vũ Văn đa sầu đa cảm suy tư về nhân sinh của mình nữa. Bọ ngựa nuốt ve sầu, hoàng tước ở phía sau! Cái chết của Dịch Nam Hành, khiến cho Vũ Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ nguy cơ mai phục tứ phía, kẻ biết tà binh xuất thế, tuyệt không chỉ mình Vũ Văn! Vũ Văn đưa tay đặt trước ngực Dịch Nam Hành, chỉ cảm thấy xúc giác nơi lòng bàn tay rõ ràng có một chỗ sụt xuống, tựa hồ là bị người trọng quyền đánh nát xương sườn! Hắc y nhân kia ẩn trốn cẩn thận như vậy, ra tay lại tàn nhẫn như thế, nếu tà binh rơi vào tay người này, hậu quả thật sự khó lường.
Vũ Văn nhẹ nhàng đặt thân thể Dịch Nam Hành xuống, một tay dựng thẳng trước ngực, nhẹ giọng thì thầm: "Đến từ hư không, sẽ về với hư không, hướng sinh tái thế, tất cả đều hoan hỉ. . . . . ." Tuy rằng Vũ Văn chưa bao giờ tin vào chuyển thế, nhưng giờ phút này, e rằng cũng chỉ có niệm một câu hướng sinh chú, mới có thể giảm bớt áp lực trong lòng mình.
Vũ Văn đứng dậy, nương theo ánh trăng nhìn một chút tình huống toàn thân, giữa rừng cây nhỏ dấu vết bị giẫm đạp va chạm lưu lại phạm vi cũng không lớn, theo như những vết tích này, hắc y nhân kia tập kích rất bất ngờ, may mắn Dịch Nam Hành trước khi bị hại liều mạng chống cự, cầm trong tay ba kiện tà binh chia ra ba phương hướng khác nhau ra sức phóng đi. Hồi tưởng lại tốc độ của ba đạo lam quang kia bay, hắc y nhân khẳng định sẽ được này mất kia, tình huống xấu nhất, chính là bị hắn đuổi theo lấy được một kiện binh khí mà thôi. Nhưng thanh kiếm Keris mà Dịch Nam Hành cầm đã đi đâu? Chiếu theo di ngôn, cũng chưa bị hắc y nhân đoạt đi, nhưng ban nãy Vũ Văn đã cẩn thận lục soát di thể Dịch Nam Hành, một thanh trường kiếm sắc bén, tựa hồ không có khả năng giấu trong quần áo đơn bạc của Dịch Nam Hành. . . . . . Dịch Nam Hành trước đó chỉ chỉ ngực mình, vậy là ý tứ gì chứ?
Theo lý mà nói, Vũ Văn hiện nay hẳn phải lập tức truy đuổi ba kiện tà binh kia, nhưng cứ như vậy để Dịch Nam Hành lại trong rừng cây, hắn không đành lòng. Sau một hồi suy xét, Vũ Văn đem di thể Dịch Nam Hành kéo ra khỏi rừng cây nhỏ, lại canh giữ bên đại lộ, mãi đến khi trông thấy vài nam sinh từ cửa nam đi chơi đêm về, Vũ Văn bắt đầu lớn tiếng hô hoán, để gọi mấy học sinh kia đến bên cạnh.
"Hắn hình như bị người đả thương, ói ra thật nhiều máu, các cậu nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện trường đi! Tôi còn phải đi báo ban quản lý trường!" Vẻ mặt Vũ Văn vô cùng lo lắng giống như Dịch Nam Hành còn cứu được. Hắn làm như vậy, cũng thuận tiện phá hủy hiện trường, dù sao Vũ Văn cũng không hy vọng có cảnh sát nhúng tay vào chuyện này.
Bọn nam sinh đều bị tình huống bất ngờ dọa sợ ngây người, cho nên đều không phát hiện Dịch Nam Hành đã là một người chết. "Em biết rồi, cứ giao cho chúng em đi, thầy Vũ Văn." Trong đó một nam sinh vừa vặn từng đến dự thính lớp lịch sử của Vũ Văn, nhận ra Vũ Văn là giáo viên lịch sử khoa Trung văn, nên không hoài nghi nhiều, rất nhanh liền đáp ứng, mọi người cùng nhau nâng Dịch Nam Hành hướng bệnh viện trường chạy đi.
Vũ Văn lớn tiếng hô vài câu cảm tạ với bọn họ, rồi xoay người biến mất trong bóng tối. . . . . .
Đường Khảo và Đinh Lam từ bên trong dùng gậy sắt cạy xích khóa cổng, rốt cuộc nâng được Trương Nguyệt Thần ra khỏi công trường không một bóng người này!
"Chúng ta đi đâu? Giáo y viện (bệnh viện của trường) ?" Đinh Lam hỏi.
"Giáo y viện kia là đám lang băm, đều là người nhà của công nhân viên chức nhà trường sắp xếp vào, đem Trương Nguyệt Thần đến đó không phải chịu chết sao? Đương nhiên nên đến Y khoa bên ngoài trường rồi! Chúng ta nâng đến cổng trường trước, rồi dùng điện thoại công cộng gọi xe cứu thương!" Đường Khảo nói. Thường có tin đồn giáo y viện đều có học sinh do bác sĩ vô trách nhiệm trì hoãn bệnh trạng tạo thành thương vong, đại học S hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Do đêm khuya, hơn nữa Đường Khảo cũng nhớ kỹ lời Vũ Văn dặn dò, chuyện Trương Nguyệt Thần được đưa vào bệnh viện không nên để quá nhiều người chú ý. Chỉ có Y khoa khoa chỉnh hình các bác sĩ cảm thấy có chút kỳ quái, người bệnh gãy xương quái dị như vậy, Trương Nguyệt Thần đã là người thứ năm. . . . . .
Mãi đến khi nhìn Trương Nguyệt Thần vào phòng bệnh, tảng đá lớn trong lòng Đinh Lam mới rơi xuống. Đường Khảo thấy sự tình rốt cuộc đã có biến chuyển, tâm tình vừa có chút thả lỏng, cảm giác đau đớn mãnh liệt bỗng chốc lan đến toàn thân.
"Nhanh đi băng bó vết thương trên vai cậu!" Đinh Lam ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Đường Khảo, mới nhớ tới Đường Khảo vì cứu mình, bả vai bị thương. Sau lại vì nâng Trương Nguyệt Thần chạy trốn, vẫn luôn động đến vết thương, hiện tại cánh tay trái hầu như đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
"Ai da! Đau quá a!" Đường Khảo hiện tại mới bắt đầu rên hừ hừ, thật sự vì vừa rồi đối mặt với Dịch Nam Hành căng thẳng, hoàn toàn quên mất thương thế của bản thân.
Trong phòng cấp cứu khoa ngoại, một nữ y tá trẻ tuổi đang băng bó vết thương cho Đường Khảo, miệng Đường Khảo vẫn lẩm bẩm hô đau.
"Hừ, ban nãy khi không có ai cậu không kêu đau, hiện tại trông thấy chị y tá xinh đẹp, đảo một cái cậu bắt đầu rên!" Đinh Lam vỗ vỗ đầu Đường Khảo.
Nữ y tá trẻ tuổi nghe Đinh Lam vòng vo nịnh hót mình, nhịn không được nở nụ cười.
"Cậu. . . . . .Cậu là cái tên vô ơn, sớm biết thế. . . . . ." Đường Khảo đang muốn mở miệng mắng chửi người, lại bị Đinh Lam ném tới một điếu thuốc chặn miệng.
"Sớm biết thế nào? Sớm biết thế sẽ một mình đến xem chị y tá xinh đẹp sao? Haha. . . . . ." Đinh Lam cũng châm cho mình một điếu thuốc.
"Xin đừng hút thuốc trong phòng bệnh." Y tá rất nghiêm túc nhắc nhở Đinh Lam.
"A. . . . . .Hiểu rồi! Tôi ra hành lang hút!" Đinh Lam phất phất tay.
"Xin đến cuối hành lang, nơi đó mới là khu hút thuốc!" Y tá trẻ tuổi tuy rằng nói như vậy, kỳ thật cũng không hy vọng Đinh Lam tránh đi, dù sao có một anh đẹp trai nói chuyện khôi hài ở một bên không phải là việc tồi.
Đinh Lam ra khỏi phòng cấp cứu, nét cợt nhả trên mặt thoáng cái biến mất không thấy tăm hơi, hắn vô lực ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, hai tay chậm rãi bưng kín mặt. Trương Nguyệt Thần nằm trong phòng bệnh không thể động đậy, còn chưa biết say này có thể lưu lại thương tật hay không, mà Dịch Nam Hành trở nên điên cuồng như vậy, hiện tại còn chưa biết sống chết, hết thảy những việc này, tựa hồ cùng mình không thoát khỏi quan hệ. . . . . .
Đường Khảo ở lại phòng bệnh, lúc này cũng trầm mặc không nói, tính cách Đinh Lam, hắn vô cùng hiểu rõ, mỗi lần Đinh Lam vô tâm vô phế nói những lời nhảm nhí như vậy, đều để che giấu nội tâm lo lắng bất an của hắn. Đường Khảo ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, cúi đầu trầm tư, quên cả đau xót trên cánh tay.
Dưới sự khuyên bảo của bác sĩ, Đinh Lam từ bỏ ý định trực lưu lại với Trương Nguyệt Thần, hai người từ bệnh viện về đến trường học. Lúc này đã là h sáng, ký túc xá nam sinh đã sớm khóa cổng. Bọn họ không thể không đi bộ thêm phút nữa, đến phòng làm việc nghỉ ngơi. Nhưng nằm trên giường trong phòng làm việc, Đường Khảo lại hoàn toàn không buồn ngủ, hắn hy vọng có thể từ rất nhiều sự tình phát sinh tối nay tìm được một giải thích hợp lý, nhưng đầu mối lại quá ít. . . . . .
Tình hình hiện tại của Dịch Nam Hành như thế nào đây? Có thể có học sinh trông thấy hắn chạy trốn hay không? Đột nhiên nghĩ đến điểm này, Đường Khảo nghiêng người từ trên giường bật dậy. Hắn không bật đèn, ngay trong bóng tối trực tiếp khởi động máy tính.
Đăng nhập vào trang thảo luận BBS của trường Đại học S, Đường Khảo bắt đầu tìm kiếm bài viết được đăng trước sau đêm hôm nay. Danh sách phát ra, có một tiêu đề bài viết sinh hoạt trường khiến hắn chú ý.
Người gửi : Alex (sườn lợn) Khu vực tin tức: School.
Tiêu đề: Đêm nay đã xảy ra chuyện thật khủng khiếp, tôi cư nhiên nâng một khối thi thể đến bệnh viện trường!
Vị trí viết: Trạm bầu trời đỏ Đại học S (Sun Oct :: ), bên trong trạm.
Chúng tôi hôm nay từ đại học D tán gái trở về, có chút trễ, là từ cửa nam vào trường, dọc đường gặp phải một thầy giáo dìu một nam sinh trên người loang lỗ máu, thầy giáo kia nói vị bạn học này đã bị người đả thương, muốn chúng tôi giúp nâng đến bệnh viện trường, mấy thằng chúng tôi nâng vị bạn học kia một đường chạy đến giáo y viện, mệt đến thở hổn hển, kết quả một bác sĩ của giáo y viện bộ dạng như bà bác ở ủy ban ra nói với chúng tôi, vị bạn học kia đã sớm tắt thở rồi! TMD (viết tắt của câu chửi "con mẹ nó") nguyên lai chúng ta nửa đêm nâng chạy chính là một khối thi thể! Dọa mấy thằng chúng tôi chết khiếp! Hoàn hảo một vị huynh đệ biết vị giáo viên bảo chúng tôi hỗ trợ là một thầy dạy lịch sử khoa Trung văn, nếu không thì mấy đứa chúng tôi dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Bài viết này nhắc đến giáo viên lịch sử chẳng lẽ chính là thầy Vũ Văn? Cỗ thi thể kia, chẳng lẽ là Dịch Nam Hành? Đường Khảo rùng mình.
Dịch Nam Hành đã chết ?!
Bên dưới bài viết vẫn chưa có người nào phản hồi, Đường Khảo lại nhìn thời gian đăng bài, là h sáng, phỏng chừng bây giờ vẫn chưa có ai trông thấy tin tức này, nhưng tin rằng đến sáng mai, tin tức này khẳng định sẽ leo lên hạng đầu trong bảng đề tài BBS!
"Cậu cũng không ngủ được?" Một thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên phía sau Đường Khảo, dọa Đường Khảo đang chưa chuẩn bị tâm lý toàn thân run lên.
"Con mẹ nó, ngươi đừng có nhẹ tay nhẹ chân đi tới sau lưng dọa tớ sợ! Trái tim của tớ hôm nay đã chịu đủ kinh hãi rồi!" Đường Khảo rốt cuộc thấy rõ phía sau là Đinh Lam tóc tai hỗn độn hai mắt đầy tơ máu.
"Tớ ban nãy dậy vừa hút thuốc vừa ho khan, còn xả nước bồn, cậu không hề nghe thấy gì?" Đinh Lam vô tội nói.
Đường Khảo lúc này mới phát giác khi mình tra cứu tin tức trên mạng của trường rất nhập tâm.
"Lão Đinh, hết rồi. . . . . .Lão Dịch hơn phân nửa đã chết. . . . . ." Đường Khảo có bi thương chỉ vào màn hình máy tính, nói với Đinh Lam.
Đinh Lam cả kinh, cũng đến trước màn hình, nhưng sau khi hắn xem xong, vẫn ôm một tia hy vọng nói: "Tin tức này không chỉ đích danh, có thể là trùng hợp có người khác bị thương không?"
Đường Khảo thở dài nói: "Làm sao trùng hợp được? Giáo viên lịch sử khoa Trung văn, hiện nay ngoại trừ Vũ Văn Thụ Học còn có ai a?"
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên, điện thoại trong phòng làm việc đinh linh linh vang lên!
Đã trễ thế này, ai còn gọi điện thoại đến? Đường Khảo Đinh Lam liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút bất an. Đinh Lam đến trước điện thoại, chần chờ một chút, vẫn là cầm ống nghe lên.
"Này? Xin hỏi là Đinh Lam phải không?" Một giọng đàn ông xa lạ truyền đến.
"Là tôi."
"A, tôi là bác sĩ Vương của Y khoa khoa chỉnh hình, các cậu hôm nay không phải đưa đến một vị nữ bệnh nhân tên Trương Nguyệt Thần sao? Hiện tại thương thế đã xử lý hoàn tất, tình hình cũng không tệ lắm, nhưng không biết vì sao, nàng nhất định phải gọi điện thoại cho cậu vào lúc này! Nói là có chuyện gấp."
"Hửm?" Đinh Lam có chút kỳ quái quay đầu nhìn Đường Khảo, "Vậy đã làm phiền anh, xin chuyển điện thoại cho Trương Nguyệt Thần đi."
Đường Khảo vừa nghe là Trương Nguyệt Thần gọi tới, đoán chừng là hai người tình cũ lại chớm nở, muốn ôn chuyện xưa, liền biết điều mà đi ra phòng ngoài.
Trong điện thoại truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt, sau đó Đinh Lam nghe thấy Trương Nguyệt Thần nói với vị bác sĩ kia: Thực xin lỗi thể tránh đi một chút không.
Tiếp đó, thanh âm của Trương Nguyệt Thần truyền tới: "Đinh Lam, là anh sao?"
"Nguyệt Thần, sao lúc này còn gọi điện đến? Hiện tại em nên hảo hảo nghỉ ngơi."
"Việc kia. . . . . .Thầy của các anh. . . . . .Đuổi theo Dịch Nam Hành rồi sao?" Thanh âm của Trương Nguyệt Thần nghe có chút chần chừ không chắc.
"Tạm thời chưa có tin tức, bất quá em yên tâm, sẽ bắt được hắn."
"Kỳ thật. . . . . . Dịch Nam Hành bắt cóc em ba ngày, cũng chưa trực tiếp thương tổn gì đến em. . . . . ."
"Chuyện quá khứ đừng nghĩ nữa, em hiện tại đã an toàn rồi, đây mới là việc quan trọng nhất!" Đinh Lam tưởng rằng Trương Nguyệt Thần sợ mình sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ nàng, mới nóng lòng muốn chứng tỏ nàng trong sạch. Nhưng nàng chẳng lẽ quên bọn họ đã chia tay sao?
"Mấy ngày nay em và hắn nói rất nhiều chuyện, luôn khuyên hắn thả em về, cuối cùng, hắn rốt cuộc đã đáp ứng. Kỳ thật hắn đang chuẩn bị đêm nay đưa em đến bệnh viện. . . . . .Nhưng mà, hắn nói để phòng ngừa em sau khi trở về vạch trần hắn, hắn liền. . . . . .liền. . . . . ." Chẳng biết tại sao, Trương Nguyệt Thần nói đến đây, thì không nói nổi nữa.
"Dịch Nam Hành đến tột cùng làm cái gì rồi?" Đinh Lam có chút nôn nóng.
Trương Nguyệt Thần tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, mới mở miệng nói: "Hắn. . . . . .Hắn chụp hình khỏa thân của em! Hắn nói nếu em đem chuyện này kể ra, hắn sẽ đem ảnh khỏa thân công bố lên mạng!"
"Tên vương bát đản (tên khốn) này!" Đinh Lam buột miệng mắng thành tiếng, kinh động đến Đường Khảo bên ngoài.
"Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ nghĩ biện pháp." Đinh Lam tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe như đã khôi phục bình tĩnh, kỳ thật hắn cũng không nắm chắc có thể lấy lại được ảnh chụp của Trương Nguyệt Thần, nhưng trước mắt để xoa dịu nàng, chỉ có thể đáp ứng trước.
Sau vài câu an ủi Trương Nguyệt Thần, Đinh Lam cúp điện thoại.
"Này. . . . . .Cậu đáp ứng chuyện gì rồi?" Đường Khảo ở một bên hỏi.
Đinh Lam cân nhắc có nên nói cho Đường Khảo hay không, dù sao đây là đề cập đến việc riêng tư của một cô gái. Nhưng nghĩ đến nếu như thật muốn lấy về ảnh chụp, e rằng phải nhờ sự hỗ trợ của Đường Khảo, hắn liền đem chuyện Trương Nguyệt Thần nói thẳng với Đường Khảo.
"Chụp khỏa thân?" Đường Khảo cau mày đi qua đi lại trong phòng, "Lão Dịch làm đủ tuyệt nha! Thảo nào mấy hôm trước tiểu Lục nói máy ảnh kỹ thuật số trong phòng ngủ hắn bị mất, nguyên lai là lão Dịch cầm đi làm chuyện xấu xa. . . . . ."
Bất thình lình, Đường Khảo giậm chân, bắt đầu nắm lấy y phục trên đầu giường mặc lên người.
"Cậu làm gì đó?" Đinh Lam nghi hoặc hỏi.
"Mau mặc quần áo, chúng ta phải đến giáo y viện ngay, nếu Dịch Nam Hành thực sự đã chết, vậy thi thể hắn hẳn còn trong giáo y viện, chúng ta phải chạy đến trước khi cảnh sát đem thẻ nhớ trên người hắn thu hồi!"
"Hả?" Đinh Lam bị quyết định lớn mật của Đường Khảo dọa sợ, nhưng cẩn thật nghĩ lại, hiện tại e rằng cũng chỉ còn biện pháp này khả thi.
Giáo y viện nằm ở góc Đông Nam, sát với khu ký túc xá công nhân viên của trường, chiếm diện tích không lớn, chỉ có hai tòa nhà bốn tầng, tòa nhà hơi lớn hơn là phòng khám, tòa nhà còn lại dùng cho người bệnh nhập viện.
Muốn đến giáo y viện, trước hết phải xuyên qua một đường hầm dài nhỏ hẹp, trong đêm khuya, giữa đường hầm không người chỉ có một trản đèn đường mờ nhạt. Đường Khảo vẫn cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ của hắn, sau xe chở theo Đinh Lam, gân cốt của chiếc xe tồi tàn dưới áp lực nặng nề phát ra âm thanh cọt kẹt, đánh vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Khi đi dọc theo đường hầm, Đinh Lam nhìn chăm chú vào hai bên xe đạp, dây thường xuân leo rải rác trên dãy tường thấp hai bên đường hầm, dưới ánh đèn u ám, bóng những dây thường xuân mọc lộn xộn này đung đưa trong gió, sống động như một đám yêu thú đang giương nanh múa vuốt.
Đinh Lam nhìn những cái bóng hình thù kỳ quái kia, trong ngực không khỏi dâng lên cảm giác lạnh người. Khó trách trong trường vẫn thường truyền tin đồn trong giáo y viện trông thấy quỷ hồn học sinh chết oan, người khởi xướng tin đồ này nhất định là tên nào đó ban đêm khi đi qua đường hầm này bị dọa sợ đi. . . . . .
Chỉ có tên Đường Khảo kia, bình tĩnh như tảng đá, một mực cắm đầu đạp xe, nghe tiếng hít thở của hắn, vững vàng như mặt hồ không gợn sóng. Giờ phút này Đường Khảo không chút nào giống như chuẩn bị đi trộm thẻ nhớ trên xác chết, thật giống như đang học theo Lôi Phong (một tấm gương anh hùng của Đảng Cộng Sản Trung Hoa) , đang đưa Đinh Lam bệnh nặng đến bệnh viện. Đinh Lam thoáng nở nụ cười tự giễu, cũng chỉ có tên Đường Khảo gan lớn thế này, mới có thể đối với việc quay phim kinh dị có hứng thú lớn đến vậy nhỉ.
Toàn bộ giáo y viện, hiện tại chỉ có phòng cấp cứu đêm sáng đèn, Đường Khảo cẩn thận đặt xe đạp trong nhà xe, sau đó cùng Đinh Lam rón rén đến gần phòng cấp cứu kia. Bọn họ không dám trực tiếp ở trước cửa phòng cấp cứu nhìn ngó, mà đi vòng đến dưới cửa sổ, ló đầu ra quan sát động tĩnh. Trong phòng trực đêm chỉ có một nữ y tá và một nữ bác sĩ, hai người tuổi tác cũng không nhỏ, thật đúng như lời đồn trên mạng, bộ dạng giống như bà bác ở ủy ban.
Một TV nhỏ inch đặt trong góc phòng phát ra từng trận tiếng pháo súng, không biết có phải đang chiếu《 Đại Quyết Chiến 》hay không. Nữ bác sĩ đang khoanh tay ngủ gà ngủ gật, đầu gục gặc trước ngực. Y tá ngồi bên cạnh vừa ngáp, vừa không ngừng nhìn đồng hồ, Đường Khảo rõ ràng nghe thấy nàng nói thầm: "Nhưng cảnh sát này xảy ra chuyện gì rồi? Lâu như vậy còn chưa tới?"
Các nàng đang chờ cảnh sát! Xem ra thật sự có thi thể đưa đến nơi này! Đường Khảo gật đầu với Đinh Lam.
"Ầm!" Trong TV đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, khiến nữ bác sĩ kia bừng tỉnh, nàng lau nước bọt bên khóe miệng, bắt đầu oán giận: "Thật không biết hiện tại những học sinh này sao lại nóng tính như vậy, cư nhiên đánh nhau đến khiến người mất mạng! Hoàn hảo lão Tam nhà tôi khi còn là học sinh đến trường thành thật, bằng không cũng sẽ học cái xấu!"
"Haiz, ban nãy mấy học sinh đưa người đến đây, chúng ta có phải nên giữ bọn họ lại không a, vạn nhất người chính là do bọn họ đánh chết thì sao?" Y tá hỏi.
"Quản làm gì, chúng ta làm sao lưu được mấy tên nhóc kia? Dù sao cứ chờ cảnh sát đến rồi nói."
"Đã giờ này rồi. . . . . .Cảnh sát rốt cuộc còn chưa đến hả?" Y tá lại nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Ôi. . . . . .Cảnh sát bây giờ a. . . . . .Nếu như là đi bắt dạng gái mại dâm hút thuốc phiện có đường sống béo bở, đều chạy nhanh hơn bất cứ ai, gọi bọn họ đến nhìn vụ án mạng trong trường học, rề rà cả buổi cũng chưa đến." Nữ bác sĩ cảm thấy lời nói của mình rất hài hước, nhịn không được nở nụ cười.
"A nha!" Y tá đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, "Ban nãy đem người chết vào phòng bệnh, chìa khóa còn cắm trên đó, tôi quên rút ra rồi!"
"Vậy cô hiện tại đi lấy là được mà." Nữ bác sĩ bất mãn nói.
"Tôi bây giờ không dám đi nữa!" Y tá ra sức lắc đầu.
"Quên đi, dù sao lát nữa cảnh sát đến đây cũng phải đi, để để đó."
Đinh Lam Đường Khảo nghe đoạn nói chuyện, trong lòng rất vui vẻ, xem ra vận khí không tồi, chìa khóa cư nhiên còn cắm trên cửa!
Hai người liền cẩn thận ly khai phòng khám, xuyên qua khoảnh sân nhỏ lộ thiên giữa hai tòa nhà, hướng khu nằm viện chạy đi. Giáo y viện, không có nhà xác, thi thể của Dịch Nam Hành hẳn phải đặt trong một phòng bệnh nào đó.
Lầu khu nhập viện một mảnh hắc ám, không có chút ánh sáng nào, tựa hồ không có học sinh nào dám nằm lại giáo y viện. Hai người sau khi vào cửa đứng thẳng hơn nữa ngày, đôi mắt mới dần dần thích ứng với bóng tối, có thể loáng thoáng trông thấy hai hàng cửa phòng bệnh. Đinh Lam và Đường Khảo ra hiệu với nhau, dọc theo hành lang, hai người một trái một phải lần lượt tìm kiếm khóa từng phòng.
Mãi đến khi đụng vào gian phòng cuối cùng, Đường Khảo mới dừng bước, hướng Đinh Lam vẫy vẫy tay, trên nắm cửa dưới tay hắn, quả thật cắm một chìa khóa kim loại cứng rắn.
Đinh Lam lấy thêm dũng khí, nhẹ nhàng xoay khóa cửa, theo tiếng kẽo kẹt vang rất nhỏ, bọn họ đẩy cửa phòng ra.
Trong nháy mắt, cảnh tượng trong phòng xuất hiện trước mắt bọn họ!
Trong phòng chỉ có hai giường bệnh, trên chiếc giường sát cửa sổ đang đặt một khối thi thể, mà bên giường, rõ ràng đứng một bóng đen cầm trong tay vật sắc nhọn.
Đinh Lam nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm thảm thiết kia truyền đến cả phòng cấp cứu trong một tòa nhà khác, khiến hai lão bà cũng sợ hãi!
Bóng đen dường như không ngờ tới sẽ đột nhiên có người xông vào, hơn nữa Đinh Lam còn bất thình lình phát ra tiếng kêu sợ hãi kia, bóng đen thoáng cái đứng ngốc tại chỗ.
Đứng thẳng trước giường cư nhiên là Vũ Văn Thụ Học! Mà cầm trong tay hắn, đúng là một con dao nhọn sắc bén dài một xích ( xích bằng / mét) ! Nhưng khiến người ta sợ hãi nhất, chính là cảnh tượng trên giường bệnh, trên giường rõ ràng chính là thi thể Dịch Nam Hành, nhưng lúc này đã bị lật úp lại, một vết đao dài mảnh từ phía sau gáy thi thể dọc theo đường xương sống kéo thẳng đến mông, máu tươi phun ra đầy giường, ướt đẫm nệm dày!
"Thầy. . . . . .thầy. . . . . ." Đinh Lam chỉ vào Vũ Văn, sợ tới mức nói không nên lời.
Vũ Văn kỳ thật cũng bị hai người kia dọa, chờ thấy rõ là Đường Khảo Đinh Lam, y kịp phản ứng, luôn miệng kêu: "Đừng sợ! Đừng sợ! Tôi tới tìm đồ!"
"Tìm. . . . . .Tìm đồ gì?" Đường Khảo dựa lưng vào tường, run giọng hỏi.
Vũ Văn biết hiện tại chỉ dựa vào lời nói để giải thích sẽ không rõ ràng, hắn dứt khoát không thèm nhắc lại, cúi đầu nâng thi thể Dịch Nam Hành thành tư thế nằm nghiêng, phần lưng hướng sang phía Đường Khảo đứng.
Dưới sự thay đổi trọng tâm, vết dao thật dài kia thoáng cái mở bung, lộ ra cơ thịt màu đỏ sậm. Đường Khảo và Đinh Lam chỉ cảm thấy trong bụng một trận buồn nôn, đều cúi đầu không dám nhìn nữa.
"Nhìn đây cho tôi!" Vũ Văn đột nhiên gào lên một tiếng, đem tầm mắt hai người lần nữa dẫn về. Y đưa hai tay dò vào giữa vết dao kia, bắt lấy cơ thịt dùng sức lật lên, cả xương sống màu trắng đều lộ ra trước mắt Đường Khảo và Đinh Lam!
Ngân quang chói mắt thoảng qua, hai người kinh ngạc trông thấy thanh quái kiếm hình xà Dịch Nam Hành từng sử dụng, giờ phút này đang chặt chẽ khảm trên xương cột sống của hắn! Vũ Văn theo xương sống mò đến phía sau gáy Dịch Nam Hành, cầm chuôi kiếm uốn lượn chế từ ngà voi kia, dùng sức kéo, cả thanh trường kiếm soát một cái bị rút ra!
"Đây. . . . . .Đây là chuyện gì? Thầy làm sao biết. . . . . ." Đường Khảo ngơ ngác nhìn trên trường kiếm còn dính vết máu kia.
"Mau tắt đèn, tôi sẽ chậm rãi nói cho cậu biết." Vũ Văn chỉ tay lên công tắc trên tường.
Đường Khảo tỉnh ngộ, gắng sức tắt công tắc phía sau, trong phòng lại lần nữa khôi phục hắc ám.
"Tôi chính là tìm thanh kiếm Keris này, thời điểm Dịch Nam Hành bỏ trốn bị một tên hắc y nhân nào đó đột ngột tập kích, khi tôi đuổi đến thì đã muộn rồi, không kịp cứu hắn. . . . . ." Vũ Văn thấp giọng nói.
"Lúc ấy tôi vẫn chưa tìm được thanh kiếm Keris này, còn tưởng rằng khi Dịch Nam Hành chạy trốn đánh rơi trên đường. Nhưng tôi chợt hồi tưởng lại, thanh kiếm Keris này là thanh bang giang khắc lực sĩ (tg: Panjang Keris), là vũ khí ngày xưa Malaysia sử dụng khi hành hình. Mã lai ngày xưa hành hình phạm nhân đều dùng Keris đâm chết, tên hình phạt này là Sa Lạng (tg: Salang), thông thường là để phạm nhân quỳ trên mặt đất, đầu rũ xuống sàn, người hành hình từ nơi nào đó của xương sống sau gáy phạm nhân đem kiếm Keris cắm vào, căn cứ theo mức độ nặng nhẹ của hành vi phạm tội, để quyết định tốc độ đâm vào nhanh hay chậm, đến tận khi Keris đâm vào tim phạm nhân!"
Đinh Lam và Đường Khảo không nói gì, không biết nên làm thế nào mới có thể lý giải lời Vũ Văn.
"Dịch Nam Hành trước khi chết, tôi từng hỏi hắn thanh kiếm này ở đâu, hắn nói không ra lời, nhưng lấy tay chỉ chỉ ngực mình, cho nên. . . . . .Tôi nghĩ thanh tà kiếm này nhất định nhập vào trong cơ thể Dịch Nam Hành, như công dụng của nó năm đó, khảm trên xương sống Dịch Nam Hành. . . . . ." Vũ Văn nói xong thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến một trận tiếng nổ của động cơ xe hơi, tựa hồ cảnh sát đã đến! Đại khái là do hai bác sĩ y tá kia nói nghe thấy bên khu nằm viện có tiếng kêu sợ hãi, tiếng bước chân dồn dập rất nhanh vang lên trong sân nhỏ giáo y viện.
"Mau rời khỏi đây!" Vũ Văn kịp phản ứng trước, nếu để cảnh sát trông thấy một mảnh máu tươi đầm đìa ở đây, sẽ không thể giải thích rõ ràng.
Đinh Lam kinh hoàng thất thố muốn từ cửa phòng chạy ra, bị Đường Khảo túm lấy, "Không kịp rồi, chỉ có thể nhảy cửa sổ ra ngoài!"
Vũ Văn đẩy cửa sổ, còn mang theo thanh quái kiếm kia nhanh chóng nhảy ra ngoài, may mắn nơi này chỉ là lầu một. Đường Khảo kéo Đinh Lam chạy đến bên cửa sổ, cũng theo sau nhảy ra ngoài.
Đinh Lam đang muốn nhảy qua song cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại mạnh vòng trở lại bên giường, nôn nóng lục lọi trên người Dịch Nam Hành. Mới vừa rồi bị Vũ Văn dọa sợ, Đinh Lam suýt nữa quên mất mục đích thực sự của bọn họ lần này.
Tiếng bước chân của cảnh sát đã xuất hiện trong hành lang ngoài cửa, Đường Khảo lo lắng ở bên ngoài liều mạng ngoắc Đinh Lam, trong lúc nguy cấp, Đinh Lam rốt cuộc ở trong túi quần Dịch Nam Hành mò ra được một mảnh thẻ nhớ SD, hắn gắt gao nắm lấy mảnh vật nhỏ này, vọt xoay người, nhảy ra cửa sổ, ngay tại một giây nhảy ra kia, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Dịch Nam Hành trên giường bệnh, Dịch Nam Hành đáng thương, cuộc sống ngắn ngủi cứ như vậy kết thúc. . . . . .Cho dù hắn từng làm ra chuyện như thế với Trương Nguyệt Thần, Đinh Lam hiện tại đối với hắn thật sự không hận nổi. . . . . .
Vòng qua qua xe cảnh sát đậu trước cửa giáo y viện, ba bóng người luống cuống chạy thục mạng, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mù mịt.