Lời nói khi Tiêu Diễn rời đi ngày ấy vẫn còn bên tai Tiêu Diên, nàng cũng từng thử thăm dò ý tứ của hoàng hậu, cũng đoán ra được vài phần nên nhiều ngày nay nàng càng thêm đứng ngồi không yên.
Phiên vương muốn đi đất phong, không có gì đáng trách, không phải là không có tiền lệ từ triều trước. Thái tử kế vị, để tránh cho phiên vương đảo chính thì không có lệnh của vua, Tiêu Diễn cả đời sẽ không được vào thành Kiến Khang nửa bước. Từ khi Tề đế băng hà đến bây giờ đã được nửa tháng, Tiêu Diễn rời cung cũng là nửa tháng. Hắn hiện nay đang ở trong trạm dịch trong thành, ít ngày nữa sẽ đi đến đất phong.
Nàng thở dài, đúng lúc Ngô ma ma bưng nước trà đi vào, cười nói: “Công chúa đang nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Thanh Ninh một bên đặt xuống mâm hoa quả, tiến lại gần: “Đúng vậy, công chúa mấy ngày nay ngơ ngẩn như vậy, chỉ sợ là đang nghĩ đến Vương gia, hì hì.” Trước đây, vào lúc này Tiêu Diễn sau khi hạ triều đã đến đây cùng Tiêu Diên nói chuyện cười đùa. Thanh Ninh thấy Tiêu Diên không nói lời nào, nàng ấy có chút sợ, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước.
Ngô ma ma liếc mắt Thanh Ninh, đang muốn khuyên nhủ thì Tiêu Diên thản nhiên mở miệng: “Ta muốn xuất cung.”
“Công chúa muốn đi...”
Nàng biết Ngô ma ma định nói cái gì, tiên đế băng hà, tân đế vừa mới lập, thủ vệ hoàng cung so với thường ngày nhiều hơn vài phần, đề phòng nghiêm ngặt hơn không ít vì sợ người có tâm nhân cơ hội đi vào. Huống chi lúc này đi xem Tiêu Diễn sẽ tạo ra những lời bàn tán của hạ nhân. Nàng khoát tay, cố ý muốn như vậy vì không đến xem hắn thì cuối cùng lòng nàng sẽ bất an.
Trạm dịch ở chỗ xa xôi, thị vệ chung quanh thay phiên đổi ca ngay ngắn có trật tự.
Tiêu Diễn ở tại trạm dịch này, cơ bản sống không an nhàn sung sướng như một phiên vương mà giống như một con tin.
Mới vừa bước vào trong viện, Tiêu Diên định cho người thông báo. Thật ra khi đi vào bên trong nàng mới biết được căn bản không có ai hầu hạ, trừ Thính Vũ cùng một vài thái giám mang đến từ trong cung thì còn lại chỉ có người của trạm dịch. Tiêu Diễn đối với bọn họ quá lắm cũng chỉ là người đi ngang qua, tuân thủ không dám chậm trễ nhưng cũng không tận tâm.
Trong tiểu viện, đặt một cái ghế dài, Tiêu Diễn miễn cưỡng nằm trên đó nhắm mắt, hai tay gối sau đầu, vẻ mặt thoải mái tự tại. Mũ bó tóc ôm lấy trán, áo gấm xanh nhạt, bộ dáng Tiêu Diễn lớn lên càng lúc càng đẹp, nếu lớn hơn mấy tuổi nữa thì ngay cả Phan An cũng phải mặc cảm. Trên bàn đá đặt mấy quyển sách, hắn cũng đã lật qua loa vài tờ, mở ra để mặc cho gió thổi qua lại. Tiêu Diên nhẹ nhàng đến gần, lật nhẹ vài tờ chính là tập thơ nhỏ của một vài văn nhân Kiến Khang, chỉ là oanh oanh yến yến thực chán ngấy, khó trách hắn không muốn xem.
Định đánh thức hắn, Tiêu Diên đến bên ghế dài khom lưng xuống.
Cái khom lưng này che đi ánh sáng trước mắt hắn, hắn hơi nheo nheo mắt như con mèo, cười nhẹ, vươn tay tới eo nhỏ của Tiêu Diên. Nàng thầm nghĩ không ổn thì cả người đã ngã vào lòng ngực rắn chắc của hắn.
“Cuối cùng hoàng tỷ cũng đến xem A Diễn.”
Môi hắn có chút như có như không lướt nhẹ qua má nàng, tủi thân trách móc, càng nói tay hắn càng phát ra lực càng lớn.
Ngày hè, quần áo bên trong vốn mặc không nhiều lắm, hai người kề sát, trên ngực hắn chính là mềm mại của nàng. Hắn nhớ tới cảm xúc ấm áp trên môi nàng đêm đó, bên tai không khỏi nóng lên, hai tay không tự giác đã chậm rãi hướng lên trên. Nuốt nuốt nước miếng, cả thân mình hắn chậm rãi căng cứng lên, con ngươi tối đen lại thâm sâu vài phần, ngay cả âm thanh phát ra đều biến thành khàn khàn mê người.
Tiêu Diên chau mày: “Buông ra.”
“A.” Hắn không có một chút nào dừng lại, lập tức buông tay.
Tiêu Diên từ trên người hắn đứng lên, hắn cũng đứng lên theo, theo sát đi tới: “Đã lâu rồi hoàng tỷ không đến, có phải đã quên A Diễn rồi hay không? A Diên ở đây, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Hoàng tỷ, mẫu hậu có thể phái người giết ta hay không?”
Vẻ mặt nàng như không có chuyện gì, đối với hành động đột ngột vừa rồi của hắn không để ý. Nhớ đến thị vệ nàng gặp ở cửa khi mới tới, liền hỏi hắn mấy ngày nay có ra khỏi cửa hay không. Hắn mở to mắt lắc đầu.
“A Diên, tỷ không gạt đệ, đối với hoàng thượng sự tồn tại của ngươi thật sự là một chướng ngại.”
“Hoàng tỷ, vậy tỷ muốn để cho A Diên chết sao?” Tiêu Diễn không hề chớp mắt nhìn nàng, trên môi nở nụ cười yếu ớt, mà độ cong của khóe môi làm cho nụ cười của hắn có chút vỡ vụn. “Hoàng tỷ, tỷ sẽ cứu ta phải không?”
Tiêu Diên nâng tay xoa nhẹ tóc hắn, đứa trẻ đẹp đẽ như thế sẽ chết trong tay mẫu hậu. Tiêu Diễn chính là quân cờ trong tay mẫu hậu, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, không cần đến sẽ bị vứt bỏ, đạo lý này Tiêu Diên hết mức rõ ràng. Thị vệ nơi này chỉ là nô tài, chỉ cần mẫu hậu ra lệnh một tiếng thì đầu Tiêu Diễn có thể rơi xuống đất. Nàng đối với hắn chính là nhiều yêu thương luyến tiếc cùng với không muốn từ bỏ.
Thế nhưng mệnh lệnh của mẫu hậu...
Nàng bỗng nhiên quay đầu, gọi Thanh Ninh vào, để cho ThanhNinh đem quần áo của mình đổi với quần áo Tiêu Diễn.
“Công chúa...”
“Hoàng tỷ, ta không cần, A Diễn không phải là nữnhân!”
Bị Tiêu Diên trừng mắt, bọn họ mới không nói nữa mà ngoan ngoãn đi thay đồ. Tiêu Diên cũng chỉ là bất đắc dĩ, mệnh lệnh của mẫu hậu nàng sẽ không chống đối, nhưng nàng phải nghĩ cách bảo vệ hắn. Tiêu Diễn không quyền không thế, để cho hắn từ nay về sau làm dân thường cũng coi như cứu hắn một mạng. Chỉ một lát sau, hai người đã giúp nhau đổi xong quần áo, Thanh Ninh đi ra đầu tiên, không một chút ngại ngùng, thực sự là một thằng nhóc giả không sai. Nhưng trái lại sắc mặt Tiêu Diễn thật khó coi, mặc quần áo cung nữ màu đỏ, mới nhìn qua đúng là không phân biệt được thật giả.
“Hoàng tỷ...”
“Ừm, tốt lắm, A Diễn nhìn tốt lắm.”
Lúc này sắc mặt hắn mới tốt lên một chút.
Tiêu Diên để cho Thanh Ninh thay thế Tiêu Diễn ở lại trạm dịch. Nàng sẽ tự mình đưa hắn đến một nơi riêng biệt, đến lúc đó có người phát hiện ra cũng tuyệt dối không làm khó Thanh Ninh. Tiêu Diễn giả làm Thanh Ninh theo nàng ra khỏi cửa, một đường đi hắn đều cúi đầu, chỉ sợ thị vệ nhận ra. Tiêu Diên bảo hắn cứ thoải mái ngẩng đầu là được rồi, thị vệ sẽ không nhớ rõ cung nữ bên cạnh công chúa có bộ dáng ra sao. Hắn cẩn thận như vậy trái lại sẽ làm người khác chú ý.
Lên xe ngựa, lệnh cho người đánh ngựa theo đường cũ trở về.
“Hoàng tỷ, đây không phải là đường trở về cung sao?” Tiêu Diễn đẩy cửa sổ ra hỏi.
Tiêu Diên mím môi không nói, xốc lên một gốc màm xe, dặn người đánh ngựa tìm một nơi dừng lại. Nàng để cho hắn ta đi mua vài thứ, nói ra vài tên vật phẩm có chút quý trọng, cuối cùng thưởng cho hắn ta đĩnh bạc. Đợi người đánh ngựa đi xa, nàng ngồi lên trước xe ngựa, tự mình đánh xe, xe ngựa nhanh chóng theo phương hướng ngược lại chạy đi. Tiêu Diễn nhô đầu ra, cũng ngồi cùng với nàng, lẳng lặng mỉm cười yếu ớt nhìn nàng không nói gì.
“Không tò mò sao?”
“Có chút.”
“A Diễn, nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tin tưởng hoàn toàn vào người khác, miệng họ nói lời trung thành nhưng ai có thể nhìn thấu lòng họ như thế nào.”
Nàng hô một tiếng, xe ngựa chạy nhanh như bay, thấy vẻ mặt hắn chăm chú nghe mà trong lòng ấm áp, giọng nói ngọt ngào tiến gần lại thân mình nàng: “Nhưng mà A Diên tin tưởng hoàng tỷ.”
Tay nghề điều khiển xe của Tiêu Diên rất cao, khó có thể tưởng tượng được với thân phận nàng như vậy lại có cơ hội sử dụng đến. Tới một thôn trang, nàng trực tiếp từ trên xe nhảy xuống. Tiêu Diễn tò mò đánh giá chung quanh, gần đó chỉ có mấy gia đình nhà nông, mặt đường gồ ghề không bằng phẳng, đi được vài bước bùn vàng đã dính đầy bàn chân, còn thường có mấy con gà vịt nhảy ra dọa người giật mình. Hắn bước nhanh đuổi kịp nàng, chỉ thấy Tiêu Diên vẻ mặt tự nhiên dẫn hắn đi vào một ngôi nhà trong số đó.
“Nơi này...”
Nhìn căn phòng này có lẽ đã lâu không có người ở rồi?
“Đây là nơi tỷ từng ở qua. Năm đó khi phụ hoàng còn giao chiến, dọc đường sống lang thang, tỷ thường ngủ ở nơi đó.” Theo ánh mắt nàng nhìn qua, lúc này Tiêu Diên mới chú ý đến phiến đá giăng đầy mạng nhện kia, thì ra hoàng tỷ đã chịu qua nhiều khổ sở, khó trách tính tình lại lạnh nhạt như vậy. “Đệ ở lại nơi này đi, trong thời gian ngắn sẽ không có người tìm đến nơi này, về những chuyện khác, tỷ không thể giúp đệ, nếu có thể đệ không nên ở lại thành Kiến Khang.”
Tiêu Diễn cúi đầu: “A Diễn sẽ không còn được gặp lại hoàng tỷ, có phải không?”
Nàng ngẩn ra, vội vàng xoay người, nói: “Phải” cũng không nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của Tiêu Diễn mà nhanh chóng đi ra cửa. Giữ lại mạng sống của hắn cũng đã cãi lại ý tứ của mẫu hậu, nên không thể đáp ứng điều hắn muốn lần nữa. Từ thứ tử Hải Lăng vương đến dưỡng tử của hoàng hậu, rồi từ Quảng Lăng vương quyền cao thế mạnh đến con tin tính mạng chỉ mảnh treo chuông, cuộc đời hắn quá mức nhấp nhô. Túi bạc này mặc dù không thể giúp gì nhiều nhưng ít nhất có thể giúp cả đời hắn trôi qua thật tốt. “A Diễn, bảo trọng.”
Tiêu Diễn nhìn chằm chằm vào túi bạc để trên bàn kia, lại nhìn bóng dáng quyết tuyệt bỏ đi, thấy rất mất mát. Hắn ngồi yên một hồi, cuối cùng tiếng cười lạnh vang lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, tần nhẫn nhìn cái bàn, nói: “Còn chưa ra sao?”
Không biết từ nơi nào xuất hiện hai hắc y nhân, song song quỳ gối trước mặt Tiêu Diễn.
“Chủ tử, có gì căn dặn?”
“Ta tới nơi này mà các người cũng có thể tìm được, thật sự không tệ, cũng không uổng một phen tâm sức của ta.” Tiêu Diễn vuốt nhẹ túi bạc, cười đến nguy hiểm: “Đây là thời điểm ra tay, nhớ kỹ, làm sạch sẽ chút. A đúng rồi, chờ khi làm xong, các ngươi cũng tự sát đi.”
Hắc y nhân quỳ bên dưới đều ngây người.
“Ha ha, yên tâm, người nhà các ngươi thì ta sẽ chăm sóc.” Cái này, chính là mới vừa rồi hoàng tỷ dạy hắn, đối với hạ nhân không thể tin tưởng hoàn toàn.
“Dạ, chủ tử!”
Tiêu Diễn gắt gao nhìn chằm chằm túi bạc, ánh mắt nhu hòa lại, rốt cuộc trên đời này chỉ có hoàng tỷ là thương hắn, suy nghĩ muốn cứu hắn một mạng. Nhưng mà hoàng tỷ tính tình trầm ổn như vậy cũng xuất cung đến đây thì chắc là vị kia ở trong cung đã không chờ được nữa. Hắn hơi hơi vươn khóe miệng, muốn mạng của hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đến lúc xe ngựa của Tiêu Diên về tới cửa cung, thì thấy rất nhiều cấm vệ quân chờ xuất phát.
Từ trên xe ngựa bước xuống, có thái giám vội vàng đi đến giúp đỡ Tiêu Diên, sợ nàng bị ngã. Nàng hơi nghi ngờ, mặc dù khi quốc tang cũng chưa thấy qua thế trận như thế, có phải hôm nay đã xảy ra chuyện đại sự gì không?
Lúc này, từ xa xa một con tuấn mã phi như bay đến ngồi ở trên cao chính là Trung thư lệnh Vương Uẩn Chi. Hắn ta xoay người đẹp mắt xuống ngựa, hướng tới Tiêu Diên cung tay hành lễ(*). Từ trước giờ chỉ thấy bộ dáng công tử của hắn ta, không tưởng được hôm nay mặc một thân quân trang lại tỏa ra vẻ anh tuấn mạnh mẽ như vậy. Tiêu Diên gật đầu đáp lại, hắn ta cười tới gần, mặc dù tới thật gần nhưng cũng không mạo phạm.
(*): Là cách làm lễ ngày xưa, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chấp lại để trước ngực.
“Trưởng công chúa chắc còn chưa biết? Bệ hạ vừa mới băng hà. Thái hậu lệnh vi thần xuất cung đón Quảng Lăng vương, lập thành tân đế.
Tiêu Diên kinh hãi, bệ hạ băng hà? Trước khi xuất cung còn tốt, làm sao đã mất rồi?
Vương Uẩn Chi không cho là đúng, vỗ vỗ con ngựa rồi xoay người lên ngựa: “Thật sự đáng tiếc, hai vị bệ hạ liên tiếp băng hà, hôn sự của Trưởng công chúa và vi thần nhất định sẽ dời lại ba năm. Nhưng mà, vi thần tự nhận là người kiên nhẫn, chỉ là ba năm, vi thần sẽ chờ.”
Ánh mắt nàng trầm đi vài phần, không để ý tới lời nói của Vương Uẩn Chi mà trực tiếp tiến vào Phượng Loan cung.
Trong cung, người quỳ đầy đất, thái hậu ôm hoàng thượng bên trong tã lót. Không biết đây là cảm giác gì, đây là đứa bé mà nữ nhân bà ghét nhất sinh ra, bà từng nghĩ đến dùng các loại thủ đoạn ngoan độc đối phó với đứa bé của Viên quý nhân. Bây giờ, đứa bé đã chết, một chút cảm giác vui sướng bà cũng không có.
“Mẫu hậu.”
“A Diên, ha ha, bản cung cũng không biết, đến cuối cùng ai là quân cờ!”
“Mẫu hậu, chẳng lẽ thật sự phải lập...”
“Không còn cách khác!”
Bởi vì, không còn người nào để lựa chọn nữa.
Tiêu Diên nheo hai mắt lại, nàng cười lạnh liên tục. Nàng mới vừa cứu Tiêu Diễn, trong cung hoàng đế liền chết. Hóa ra trên đời dường như mọi, chuyện, đều, dối trá?
Ngày đó sau khi trở về điện, Tiêu Diên liền phái người đi điều tra tỉ mỉ một lần, xem có thể hay không điều tra ra được điều gì. Tính mạng nô tài trong cung là không đáng giá nhất nhưng chung quy nàng vẫn tồn tại chút tâm tư. Đương nhiên Viên quý nhân sau khi thất sủng, nàng ta bị giam cầm trong cung, nửa bước cũng không cho phép đi ra. Từ đó trong hậu cung, hoàng hậu một mình nắm quyền hành. Đã gần đến tháng ba, Tề đế bệnh càng trầm trọng, ngay cả xuống giường cũng không thể. Một mình hoàng hậu chăm sóc nhưng mà bà có ý muốn cho Tiêu Diên hầu hạ tốt trước mặt phụ hoàng, ngày kết hôn là một chuyện, đến lúc đó chọn ngày hoàng đạo là được.
Mà một lần này chính là kéo dài nửa năm.
Tiêu Diên vẫn bình tĩnh bình thường như mọi ngày. Khi Thanh Ninh tiến vào, nàng vẫn ngồi trên giường nhỏ đọc sách. Thanh Ninh cười lấy quyển sách trên tay của nàng đặt qua một bên.
“Công chúa tại sao còn chưa đi ngủ? Bây giờ đã vào mùa hè nhưng buổi tối vẫn còn lạnh, công chúa nên nhanh đi ngủ.”
Thanh Ninh xoay người giúp nàng trải khăn giường, Tiêu Diên cũng xuống giường nhỏ đi đến ngồi bên mép giường để nàng ta hầu hạ đi ngủ. Khi ngồi xuống, ánh mắt nàng vừa lúc nhìn thấy chiếc bình sứ đặt trên gốc bàn. Một nụ hoa sen chớm nở yên tĩnh nằm bên trong, lá xanh biếc bồng bềnh, cánh hoa trắng nõn, rất đáng yêu. Nàng nhớ rõ đây là đóa sen Tiêu Diễn hái đến, trong thời gian này bọn họ gần như cùng ở cùng ăn, tình thân cũng tự nhiên sâu đậm hơn.
“Vương gia đối với công chúa thật tốt!” Thanh Ninh bắt đầu buông màn, nhỏ giọng cười.
Ừm, bây giờ hắn là Vương gia.
Nàng không biết bên ngoài nói như thế nào nhưng trong cung lan truyền rằng Quảng Lăng vương tuổi trẻ đắc chí, còn nhỏ tuổi đã tham dự triều chính, nhất định tương lai rộng mở. Mà quan trọng nhất là Quảng Lăng vương tuấn mỹ có một không hai, khuôn mặt còn đẹp hơn nữ tử, là đức lang quân trong lòng các nữ tử lớn lên nơi khuê phòng.
Chờ tấm màn bên kia cũng buông xuống, Tiêu Diên đột nhiên hỏi: “Hoa sen trong hồ lớn đã nở?“.
Thanh Ninh thổi tắt đen lồng, đáp: “Nghe người ta nói hình như hôm qua đã nở mấy đóa, công chúa muốn đi xem thì ngày mai nô tỳ sẽ đi sắp xếp.”
Không biết là có phải đang nghĩ đến cành hoa sen kia không mà nàng liền đồng ý: “Ừm, cũng được.”
Sau khi dùng xong ngọ thiện, dự tính tìm lúc mát mẻ đi ao sen.
Nghe nói ao này là do một vị hoàng đế triều trước vì muốn mỹ nhân cười mà cố ý làm ra, cho nên ao này cũng có tên là Mỹ Nhân. Tiêu Diên tới vừa đúng lúc, phóng tầm mắt nhìn về phía xa là một mảnh màu xanh đầy mặt ao làm nền cho hoa sen nở đỏ hồng tươi đẹp. Những lá sen nối tiếp nhau, ngẫu nhiên có những chiếc thuyền nhỏ qua lại, lúc này nếu có thêm một ít tiếng hát thì giống y hệt cảnh hái sen ở Giang Nam.
Xa xa, trên một mô đất trong ao xây một toàn bạch tháp, dùng bạch ngọc thật điêu khắc ra. Khi nhìn lên là một màu trắng tinh tế trơn bóng trong suốt, vô cùng khéo léo. Càng giống nơi dựng nên dành cho mỹ nhân hơn, chính là màu sắc hoa sen chiếu vào tòa bạch tháp.
Tiêu Diên đi đến một mái đình tứ giác ngồi xuống nghỉ tạm. Ngày hè nắng chói chang, cũng chỉ có thể ngắm hoa sen mới làm cho tâm tĩnh lặng một chút.
Thanh Ninh vừa mới chuẩn bị đi hái một đóa hoa sen đến thì đúng lúc gặp phải Tiên Diễn mới hạ triều đi tới. Nàng ta “a” một tiếng, vội vàng hành lễ: “Vương gia đến, công chúa đang ở trong đình nghỉ chân.”
Mới có nửa năm, thân mình Tiêu Diễn đã cao lên rất nhiều, so với Tiêu Diên cao hơn không ít. Khi hắn cầm hoa sen đi vào trong đình, nén giận có chút bất mãn: “Thì ra Hoàng tỷ không rảnh cùng A Diễn dùng bữa nhưng lại rảnh một mình đến đây ngắm hoa.” Nghĩ từ trước đến giờ họ đều cùng nhau dùng bữa đã thành thói quen, chẳng qua hôm nay Tiêu Diễn hạ triều trễ một chút mà nàng đã sớm dùng bữa.
Tiêu Diên chậm rãi nở nụ cười, thấy hắn đi tới, ngồi cạnh nàng, cúi đầu ngửi ngửi hương hoa rồi đặt trên tay nàng. Trong chớp mắt, hành động kia làm cho tim nàng đập mạnh. Nam tử trong trắng đẹp đẽ, tương lai triển vọng rộng mở, thanh mát như trăng như gió. Lúc trước nghĩ đến như chuyện hoang đường nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy, Tiêu Diên mới cảm nhận được nó chân thật một cách đáng sợ.
“Hoàng tỷ thích hoa sen?”
“Chỉ là không ghét mà thôi.”
“Nếu hoàng tỷ thích, A Diễn sẽ vẽ cho tỷ một bức tranh hoa sen thật đẹp.”
Tiêu Diên đang cầm hoa sen, gật đầu đồng ý, dặn Thanh Ninh đi chuẩn bị bút mực. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Diễn vẽ nên nàng rất hiếu kỳ. Chỉ trong chốc lát, trên nền giấy trắng tinh đã hiện ra một đóa hoa sen, càng ngày càng nhiều. Hoa sen dưới ngòi bút của hắn so với trong hồ càng nhiều thêm vài phần thần vận. Còn chưa đặt xuống nét bút cuối cùng đã có thái giám báo lại, Viên quý nhân ở lãnh cung vừa sinh ra một vị hoàng tử, e rằng bây giờ tin tức này đã truyền khắp hậu cung.
Tiêu Diễn chỉ dừng lại một chút rồi cầm bút vẽ như chưa từng dừng lại cho đến khi dứt khoát hoàn thành hoa sen cuối cùng.
Nàng âm thầm lưu ý, Tiêu Diễn đã trầm ổn hơn không ít, rốt cuộc trong cung này chính là địa phương ma quỷ để rèn luyện người a. Ngày trước Tiêu Diễn bám người làm nũng, dịu ngoan tốt đẹp mà bây giờ đã là người không thể nắm bắt được. Hắn chỉ đối tốt với hoàng tỷ là nàng, tốt đến mức làm cho trong cung trên dưới ngầm lưu truyền lời bàn tán.
“Hoàng tỷ, nếu phụ hoàng muốn giết ta, hoàng tỷ sẽ đau lòng chứ?” Hắn cười làm cho người ta không thể hiểu được.
Sắc mặt nàng lạnh lẽo, quát lớn với hắn: “Nói bậy bạ gì đó!” Thật ra việc này không phải không có khả năng, Viên quý nhân sinh hoàng tử, còn chưa lập thái tử, mà hắn là đại hoàng tử nhất định là chướng ngại. Nếu phụ hoàng tâm hung ác, vậy thật sự là...
“Hoàng tỷ còn chưa trả lời đâu.” Hắn chính là không trả lời thì không buông tha.
“Việc đó không làm cho ta đau lòng là tốt rồi.”
Tiêu Diễn giật mình đứng im, sắc mặt trầm xuống. Hắn cùng với Tiêu Diên đi dạo đến nơi Viên quý nhân ở, chính là Ung Hoa cung.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lời nói khi Tiêu Diễn rời đi ngày ấy vẫn còn bên tai Tiêu Diên, nàng cũng từng thử thăm dò ý tứ của hoàng hậu, cũng đoán ra được vài phần nên nhiều ngày nay nàng càng thêm đứng ngồi không yên.
Phiên vương muốn đi đất phong, không có gì đáng trách, không phải là không có tiền lệ từ triều trước. Thái tử kế vị, để tránh cho phiên vương đảo chính thì không có lệnh của vua, Tiêu Diễn cả đời sẽ không được vào thành Kiến Khang nửa bước. Từ khi Tề đế băng hà đến bây giờ đã được nửa tháng, Tiêu Diễn rời cung cũng là nửa tháng. Hắn hiện nay đang ở trong trạm dịch trong thành, ít ngày nữa sẽ đi đến đất phong.
Nàng thở dài, đúng lúc Ngô ma ma bưng nước trà đi vào, cười nói: “Công chúa đang nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Thanh Ninh một bên đặt xuống mâm hoa quả, tiến lại gần: “Đúng vậy, công chúa mấy ngày nay ngơ ngẩn như vậy, chỉ sợ là đang nghĩ đến Vương gia, hì hì.” Trước đây, vào lúc này Tiêu Diễn sau khi hạ triều đã đến đây cùng Tiêu Diên nói chuyện cười đùa. Thanh Ninh thấy Tiêu Diên không nói lời nào, nàng ấy có chút sợ, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước.
Ngô ma ma liếc mắt Thanh Ninh, đang muốn khuyên nhủ thì Tiêu Diên thản nhiên mở miệng: “Ta muốn xuất cung.”
“Công chúa muốn đi...”
Nàng biết Ngô ma ma định nói cái gì, tiên đế băng hà, tân đế vừa mới lập, thủ vệ hoàng cung so với thường ngày nhiều hơn vài phần, đề phòng nghiêm ngặt hơn không ít vì sợ người có tâm nhân cơ hội đi vào. Huống chi lúc này đi xem Tiêu Diễn sẽ tạo ra những lời bàn tán của hạ nhân. Nàng khoát tay, cố ý muốn như vậy vì không đến xem hắn thì cuối cùng lòng nàng sẽ bất an.
Trạm dịch ở chỗ xa xôi, thị vệ chung quanh thay phiên đổi ca ngay ngắn có trật tự.
Tiêu Diễn ở tại trạm dịch này, cơ bản sống không an nhàn sung sướng như một phiên vương mà giống như một con tin.
Mới vừa bước vào trong viện, Tiêu Diên định cho người thông báo. Thật ra khi đi vào bên trong nàng mới biết được căn bản không có ai hầu hạ, trừ Thính Vũ cùng một vài thái giám mang đến từ trong cung thì còn lại chỉ có người của trạm dịch. Tiêu Diễn đối với bọn họ quá lắm cũng chỉ là người đi ngang qua, tuân thủ không dám chậm trễ nhưng cũng không tận tâm.
Trong tiểu viện, đặt một cái ghế dài, Tiêu Diễn miễn cưỡng nằm trên đó nhắm mắt, hai tay gối sau đầu, vẻ mặt thoải mái tự tại. Mũ bó tóc ôm lấy trán, áo gấm xanh nhạt, bộ dáng Tiêu Diễn lớn lên càng lúc càng đẹp, nếu lớn hơn mấy tuổi nữa thì ngay cả Phan An cũng phải mặc cảm. Trên bàn đá đặt mấy quyển sách, hắn cũng đã lật qua loa vài tờ, mở ra để mặc cho gió thổi qua lại. Tiêu Diên nhẹ nhàng đến gần, lật nhẹ vài tờ chính là tập thơ nhỏ của một vài văn nhân Kiến Khang, chỉ là oanh oanh yến yến thực chán ngấy, khó trách hắn không muốn xem.
Định đánh thức hắn, Tiêu Diên đến bên ghế dài khom lưng xuống.
Cái khom lưng này che đi ánh sáng trước mắt hắn, hắn hơi nheo nheo mắt như con mèo, cười nhẹ, vươn tay tới eo nhỏ của Tiêu Diên. Nàng thầm nghĩ không ổn thì cả người đã ngã vào lòng ngực rắn chắc của hắn.
“Cuối cùng hoàng tỷ cũng đến xem A Diễn.”
Môi hắn có chút như có như không lướt nhẹ qua má nàng, tủi thân trách móc, càng nói tay hắn càng phát ra lực càng lớn.
Ngày hè, quần áo bên trong vốn mặc không nhiều lắm, hai người kề sát, trên ngực hắn chính là mềm mại của nàng. Hắn nhớ tới cảm xúc ấm áp trên môi nàng đêm đó, bên tai không khỏi nóng lên, hai tay không tự giác đã chậm rãi hướng lên trên. Nuốt nuốt nước miếng, cả thân mình hắn chậm rãi căng cứng lên, con ngươi tối đen lại thâm sâu vài phần, ngay cả âm thanh phát ra đều biến thành khàn khàn mê người.
Tiêu Diên chau mày: “Buông ra.”
“A.” Hắn không có một chút nào dừng lại, lập tức buông tay.
Tiêu Diên từ trên người hắn đứng lên, hắn cũng đứng lên theo, theo sát đi tới: “Đã lâu rồi hoàng tỷ không đến, có phải đã quên A Diễn rồi hay không? A Diên ở đây, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Hoàng tỷ, mẫu hậu có thể phái người giết ta hay không?”
Vẻ mặt nàng như không có chuyện gì, đối với hành động đột ngột vừa rồi của hắn không để ý. Nhớ đến thị vệ nàng gặp ở cửa khi mới tới, liền hỏi hắn mấy ngày nay có ra khỏi cửa hay không. Hắn mở to mắt lắc đầu.
“A Diên, tỷ không gạt đệ, đối với hoàng thượng sự tồn tại của ngươi thật sự là một chướng ngại.”
“Hoàng tỷ, vậy tỷ muốn để cho A Diên chết sao?” Tiêu Diễn không hề chớp mắt nhìn nàng, trên môi nở nụ cười yếu ớt, mà độ cong của khóe môi làm cho nụ cười của hắn có chút vỡ vụn. “Hoàng tỷ, tỷ sẽ cứu ta phải không?”
Tiêu Diên nâng tay xoa nhẹ tóc hắn, đứa trẻ đẹp đẽ như thế sẽ chết trong tay mẫu hậu. Tiêu Diễn chính là quân cờ trong tay mẫu hậu, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, không cần đến sẽ bị vứt bỏ, đạo lý này Tiêu Diên hết mức rõ ràng. Thị vệ nơi này chỉ là nô tài, chỉ cần mẫu hậu ra lệnh một tiếng thì đầu Tiêu Diễn có thể rơi xuống đất. Nàng đối với hắn chính là nhiều yêu thương luyến tiếc cùng với không muốn từ bỏ.
Thế nhưng mệnh lệnh của mẫu hậu...
Nàng bỗng nhiên quay đầu, gọi Thanh Ninh vào, để cho ThanhNinh đem quần áo của mình đổi với quần áo Tiêu Diễn.
“Công chúa...”
“Hoàng tỷ, ta không cần, A Diễn không phải là nữnhân!”
Bị Tiêu Diên trừng mắt, bọn họ mới không nói nữa mà ngoan ngoãn đi thay đồ. Tiêu Diên cũng chỉ là bất đắc dĩ, mệnh lệnh của mẫu hậu nàng sẽ không chống đối, nhưng nàng phải nghĩ cách bảo vệ hắn. Tiêu Diễn không quyền không thế, để cho hắn từ nay về sau làm dân thường cũng coi như cứu hắn một mạng. Chỉ một lát sau, hai người đã giúp nhau đổi xong quần áo, Thanh Ninh đi ra đầu tiên, không một chút ngại ngùng, thực sự là một thằng nhóc giả không sai. Nhưng trái lại sắc mặt Tiêu Diễn thật khó coi, mặc quần áo cung nữ màu đỏ, mới nhìn qua đúng là không phân biệt được thật giả.
“Hoàng tỷ...”
“Ừm, tốt lắm, A Diễn nhìn tốt lắm.”
Lúc này sắc mặt hắn mới tốt lên một chút.
Tiêu Diên để cho Thanh Ninh thay thế Tiêu Diễn ở lại trạm dịch. Nàng sẽ tự mình đưa hắn đến một nơi riêng biệt, đến lúc đó có người phát hiện ra cũng tuyệt dối không làm khó Thanh Ninh. Tiêu Diễn giả làm Thanh Ninh theo nàng ra khỏi cửa, một đường đi hắn đều cúi đầu, chỉ sợ thị vệ nhận ra. Tiêu Diên bảo hắn cứ thoải mái ngẩng đầu là được rồi, thị vệ sẽ không nhớ rõ cung nữ bên cạnh công chúa có bộ dáng ra sao. Hắn cẩn thận như vậy trái lại sẽ làm người khác chú ý.
Lên xe ngựa, lệnh cho người đánh ngựa theo đường cũ trở về.
“Hoàng tỷ, đây không phải là đường trở về cung sao?” Tiêu Diễn đẩy cửa sổ ra hỏi.
Tiêu Diên mím môi không nói, xốc lên một gốc màm xe, dặn người đánh ngựa tìm một nơi dừng lại. Nàng để cho hắn ta đi mua vài thứ, nói ra vài tên vật phẩm có chút quý trọng, cuối cùng thưởng cho hắn ta đĩnh bạc. Đợi người đánh ngựa đi xa, nàng ngồi lên trước xe ngựa, tự mình đánh xe, xe ngựa nhanh chóng theo phương hướng ngược lại chạy đi. Tiêu Diễn nhô đầu ra, cũng ngồi cùng với nàng, lẳng lặng mỉm cười yếu ớt nhìn nàng không nói gì.
“Không tò mò sao?”
“Có chút.”
“A Diễn, nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tin tưởng hoàn toàn vào người khác, miệng họ nói lời trung thành nhưng ai có thể nhìn thấu lòng họ như thế nào.”
Nàng hô một tiếng, xe ngựa chạy nhanh như bay, thấy vẻ mặt hắn chăm chú nghe mà trong lòng ấm áp, giọng nói ngọt ngào tiến gần lại thân mình nàng: “Nhưng mà A Diên tin tưởng hoàng tỷ.”
Tay nghề điều khiển xe của Tiêu Diên rất cao, khó có thể tưởng tượng được với thân phận nàng như vậy lại có cơ hội sử dụng đến. Tới một thôn trang, nàng trực tiếp từ trên xe nhảy xuống. Tiêu Diễn tò mò đánh giá chung quanh, gần đó chỉ có mấy gia đình nhà nông, mặt đường gồ ghề không bằng phẳng, đi được vài bước bùn vàng đã dính đầy bàn chân, còn thường có mấy con gà vịt nhảy ra dọa người giật mình. Hắn bước nhanh đuổi kịp nàng, chỉ thấy Tiêu Diên vẻ mặt tự nhiên dẫn hắn đi vào một ngôi nhà trong số đó.
“Nơi này...”
Nhìn căn phòng này có lẽ đã lâu không có người ở rồi?
“Đây là nơi tỷ từng ở qua. Năm đó khi phụ hoàng còn giao chiến, dọc đường sống lang thang, tỷ thường ngủ ở nơi đó.” Theo ánh mắt nàng nhìn qua, lúc này Tiêu Diên mới chú ý đến phiến đá giăng đầy mạng nhện kia, thì ra hoàng tỷ đã chịu qua nhiều khổ sở, khó trách tính tình lại lạnh nhạt như vậy. “Đệ ở lại nơi này đi, trong thời gian ngắn sẽ không có người tìm đến nơi này, về những chuyện khác, tỷ không thể giúp đệ, nếu có thể đệ không nên ở lại thành Kiến Khang.”
Tiêu Diễn cúi đầu: “A Diễn sẽ không còn được gặp lại hoàng tỷ, có phải không?”
Nàng ngẩn ra, vội vàng xoay người, nói: “Phải” cũng không nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của Tiêu Diễn mà nhanh chóng đi ra cửa. Giữ lại mạng sống của hắn cũng đã cãi lại ý tứ của mẫu hậu, nên không thể đáp ứng điều hắn muốn lần nữa. Từ thứ tử Hải Lăng vương đến dưỡng tử của hoàng hậu, rồi từ Quảng Lăng vương quyền cao thế mạnh đến con tin tính mạng chỉ mảnh treo chuông, cuộc đời hắn quá mức nhấp nhô. Túi bạc này mặc dù không thể giúp gì nhiều nhưng ít nhất có thể giúp cả đời hắn trôi qua thật tốt. “A Diễn, bảo trọng.”
Tiêu Diễn nhìn chằm chằm vào túi bạc để trên bàn kia, lại nhìn bóng dáng quyết tuyệt bỏ đi, thấy rất mất mát. Hắn ngồi yên một hồi, cuối cùng tiếng cười lạnh vang lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, tần nhẫn nhìn cái bàn, nói: “Còn chưa ra sao?”
Không biết từ nơi nào xuất hiện hai hắc y nhân, song song quỳ gối trước mặt Tiêu Diễn.
“Chủ tử, có gì căn dặn?”
“Ta tới nơi này mà các người cũng có thể tìm được, thật sự không tệ, cũng không uổng một phen tâm sức của ta.” Tiêu Diễn vuốt nhẹ túi bạc, cười đến nguy hiểm: “Đây là thời điểm ra tay, nhớ kỹ, làm sạch sẽ chút. A đúng rồi, chờ khi làm xong, các ngươi cũng tự sát đi.”
Hắc y nhân quỳ bên dưới đều ngây người.
“Ha ha, yên tâm, người nhà các ngươi thì ta sẽ chăm sóc.” Cái này, chính là mới vừa rồi hoàng tỷ dạy hắn, đối với hạ nhân không thể tin tưởng hoàn toàn.
“Dạ, chủ tử!”
Tiêu Diễn gắt gao nhìn chằm chằm túi bạc, ánh mắt nhu hòa lại, rốt cuộc trên đời này chỉ có hoàng tỷ là thương hắn, suy nghĩ muốn cứu hắn một mạng. Nhưng mà hoàng tỷ tính tình trầm ổn như vậy cũng xuất cung đến đây thì chắc là vị kia ở trong cung đã không chờ được nữa. Hắn hơi hơi vươn khóe miệng, muốn mạng của hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đến lúc xe ngựa của Tiêu Diên về tới cửa cung, thì thấy rất nhiều cấm vệ quân chờ xuất phát.
Từ trên xe ngựa bước xuống, có thái giám vội vàng đi đến giúp đỡ Tiêu Diên, sợ nàng bị ngã. Nàng hơi nghi ngờ, mặc dù khi quốc tang cũng chưa thấy qua thế trận như thế, có phải hôm nay đã xảy ra chuyện đại sự gì không?
Lúc này, từ xa xa một con tuấn mã phi như bay đến ngồi ở trên cao chính là Trung thư lệnh Vương Uẩn Chi. Hắn ta xoay người đẹp mắt xuống ngựa, hướng tới Tiêu Diên cung tay hành lễ(*). Từ trước giờ chỉ thấy bộ dáng công tử của hắn ta, không tưởng được hôm nay mặc một thân quân trang lại tỏa ra vẻ anh tuấn mạnh mẽ như vậy. Tiêu Diên gật đầu đáp lại, hắn ta cười tới gần, mặc dù tới thật gần nhưng cũng không mạo phạm.
(*): Là cách làm lễ ngày xưa, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chấp lại để trước ngực.
“Trưởng công chúa chắc còn chưa biết? Bệ hạ vừa mới băng hà. Thái hậu lệnh vi thần xuất cung đón Quảng Lăng vương, lập thành tân đế.
Tiêu Diên kinh hãi, bệ hạ băng hà? Trước khi xuất cung còn tốt, làm sao đã mất rồi?
Vương Uẩn Chi không cho là đúng, vỗ vỗ con ngựa rồi xoay người lên ngựa: “Thật sự đáng tiếc, hai vị bệ hạ liên tiếp băng hà, hôn sự của Trưởng công chúa và vi thần nhất định sẽ dời lại ba năm. Nhưng mà, vi thần tự nhận là người kiên nhẫn, chỉ là ba năm, vi thần sẽ chờ.”
Ánh mắt nàng trầm đi vài phần, không để ý tới lời nói của Vương Uẩn Chi mà trực tiếp tiến vào Phượng Loan cung.
Trong cung, người quỳ đầy đất, thái hậu ôm hoàng thượng bên trong tã lót. Không biết đây là cảm giác gì, đây là đứa bé mà nữ nhân bà ghét nhất sinh ra, bà từng nghĩ đến dùng các loại thủ đoạn ngoan độc đối phó với đứa bé của Viên quý nhân. Bây giờ, đứa bé đã chết, một chút cảm giác vui sướng bà cũng không có.
“Mẫu hậu.”
“A Diên, ha ha, bản cung cũng không biết, đến cuối cùng ai là quân cờ!”
“Mẫu hậu, chẳng lẽ thật sự phải lập...”
“Không còn cách khác!”
Bởi vì, không còn người nào để lựa chọn nữa.
Tiêu Diên nheo hai mắt lại, nàng cười lạnh liên tục. Nàng mới vừa cứu Tiêu Diễn, trong cung hoàng đế liền chết. Hóa ra trên đời dường như mọi, chuyện, đều, dối trá?