Đến cửa cung, có thái giám dẫn đến một chiếc xe ngựa, trên càng xe có một phu xe vung vung roi, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cung.
Bên trong xe ngựa trang trí theo phong cách cổ xưa, đặt một cái bàn con thấp nhỏ, trên bàn bày một bộ dụng cụ uống trà. Vị trí ở phía sau Tiêu Diên là một giá sách nho nhỏ được ngăn ra để giấy, bút, nghiên mực cùng mấy quyển thơ nhỏ. Nàng lấy ra giấy bút từ ngăn giữa, mở ra một tập sách đặt lên trên bàn. Tiêu Diễn tò mò tựa sát vài phần, nàng cầm bút cân nhắc chậm chạp chưa viết xuống, hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Trên người đệ có mùi hương...”
Hắn lui lại một chút, cũng ngửi thấy mùi hương. Bỗng nhiên nhớ lại, đó là do hắn căn dặn cung nữ trong phòng hắn cũng bỏ hương liệu giống như mùi hương trong điện của hoàng tỷ.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Tiêu Diên nghiêng mặt đi, mặt không chút thay đổi nói: “Sai người bỏ đi, ngươi là nam tử sao có thể sử dụng hương liệu của nữ tử?”
Tiêu Diễn “ừ” đáp ứng, hắn dùng hương liệu này bất quá là muốn gần hoàng tỷ thêm nếu hoàng tỷ không vui, vậy thì không cần nữa.
Xe ngựa đang vững vàng đi tới trong chốc lát bắt đầu xóc nảy. Tiêu Diễn vén rèm lên, lúc này mới thấy rõ ràng bên ngoài thế nhưng là một cái chợ. Hắn rất ít khi được ra phố, khó nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Tiêu Diên quét mắt, sau đó tiếp tục đặt bút viết cái gì đó.
“Hoàng tỷ, ta nghĩ muốn cái kia...”
Hắn chỉ chỉ sạp bán mứt quả bên đường, mắt sáng lên. Ông lão bán hàng cất giọng rao, nhiều đứa trẻ tiến lên vây quanh, cầm chắc trong tay một khối tròn chậm rãi liếm.
Tiêu Diên nở nụ cười, bảo xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy xuống mua một chuỗi mang về.
Hắn cầm trong tay, khóe mắt đều là ý cười. Hắn thật cẩn thận lấy xuống một viên đưa đến trước mặt nàng: “Hoàng tỷ, đây là mứt quả, ăn ngon lắm, thật ngọt ngào, lại có chút chua chua.”
Nàng định nhận lấy, không ngờ Tiêu Diễn lại dứt khoát đút cho nàng ăn. Bởi vì động tác của hắn quá nhanh, viên mứt quả kia nàng chưa nhận ra hương vị gì đã nuốt xuống bụng.
“Ăn ngon không?” Mắt hắn sáng lên, quan sát hỏi.
“Ừm.” Nàng tùy ý trả lời, sợ hắn biết mình chưa nhận ra vị gì, hắn lại đưa cho nàng một viên.
Đợi khi đặt bút xuống, Tiêu Diên để cho hắn lại nhìn một cái, trên giấy không phải là một bài thơ như hắn nghĩ mà là một cái tên riêng.
“Nguyên Hoành?” Tiêu Diễn nhíu chặt mi tâm. Hắn đã nghe nói qua người này, chính là Thừa tướng triều trước, thanh danh ở trong triều vẫn không nhỏ. Mà chuyện làm ông ấy nổi tiếng nhất là đương kim bệ hạ cầu ông hỗ trợ nhưng bị ông một hơi từ chối. Từ đó học bộ dáng cao nhân ẩn sĩ, một mình ở lại nơi rừng hoang núi sâu.
Dường như chứng thực suy đoán của hắn, Tiêu Diên gật đầu: “Đúng, ông ấy chính là người chúng ta muốn viếng thăm, về sau cũng chính là lão sư của đệ.”
“Hoàng tỷ, vì sao lại là ông ta?”
Quả thật danh tiếng Nguyên Hoành nổi bật, nhưng dù sao cũng là người triều trước, làm gì cũng phải tránh nghi ngờ. Huống hồ trong triều cũng không thiếu quyền thần có lai lịch thâm hậu, không nhất định không phải ông ấy là không được.
Tiêu Diên thật sự muốn biết suy nghĩ của hắn: “Đệ thấy thế nào?”
“Hoàng tỷ, tỷ chắc chắn có lý do của tỷ, ai là lão sư cũng không quan trọng.”
Thấy hắn như thế, Tiêu Diên cũng không thể nói thêm điều gì.
Lúc này, xe ngựa đã đi khỏi khu chợ, đang theo hướng một cánh rừng chạy tới.
Cây cối xanh um tươi tốt, ngoài việc thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu thì yên tĩnh không tiếng động. Ánh mặt trời mỏng manh lọt qua khe lá, còn lại đều bị che kín.
Xe ngựa không đi tiếp nữa, Tiêu Diên cho xe dừng ở bên ngoài cánh rừng. Nguyên Hoành thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy. Bọn họ đi viếng thăm, lễ tiết đó vẫn phải làm. Tiêu Diễn đi theo phía sau, vừa đi vừa nghĩ, vẫn phải kêu hắn mấy tiếng thì thần trí mới quay trở về.
Cách đó không xa chính là thế ngoại đào nguyên của Nguyên Hoành. Phòng làm bằng trúc nằm gần thác nước. Đang giữa mùa đông, thác nước có mấy chỗ bị đóng băng thành màu trắng, xa xa nhìn thấy giống như một con đường màu bạc ở trên cao cùng với màu xanh của cây trúc hòa lẫn vào nhau.
Đến gần một chút, có một tiểu đồng tiến lên hành lễ: “Trưởng công chúa đến đây không biết có chuyện gì không?” Dễ nhận thấy, hắn biết được Tiêu Diên, nhìn thấy Tiêu Diễn một bên, hắn sửng sốt rồi hành lễ.
Nàng nghiêm mặt nói: “Bản cung tới kính mời đại nhân xuống núi, xin thông báo một tiếng.”
Tiểu đồng cung kính đáp: “Dạ, bây giờ tiểu nhân đi bẩm báo với đại nhân, kính mời Trưởng công chúa ở đây chờ.”
Trong lúc chờ, họ đi dạo ngay bên ngoài nhà trúc. Lớp lớp hoa cỏ ngoài phòng đều không phải là vật tầm thường, có thể thấy được chúng thường xuyên được chủ nhân chăm sóc. Nhà trúc xây dựa vào núi, ước chừng có bốn năm gian, phía trên nối liền với ngôi nhà làm một cái bàn đá, vừa có thể uống trà vừa có thể nghe nước chảy róc rách.
Tiêu Diễn đi vài bước, ngẩn ngơ nửa ngày.
“Làm sao vậy, xem say mê như vậy?”
Hắn dừng lại, một lát sau mới mở miệng: “Hoàng tỷ, thật ra Nguyên Hoành này căn bản không phải là ẩn sĩ.”
Ngay lúc này trong phòng truyền ra một tiếng cười to, một ông lão đi ra, râu trắng bạc nhưng tinh thần sáng láng.
Nguyên Hoành sờ sờ râu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Diễn, cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, vì sao nói lão phu không phải ẩn sĩ? Có nguyên do gì sao?” Ngay cả tiểu đồng của Nguyên Hoành cũng biết được thân phận của Tiêu Diễn nhưng ông ấy lại không nói ra, trong đó chắc có ý tứ, Tiêu Diên âm thầm suy đoán.
“Nếu là ẩn sĩ, sao không tìm rừng núi thật sự mà ở ẩn hoàn toàn? Mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ, vậy không phải lưu luyến phồn hoa thì là cái gì?” Nhà trúc này cũng hết sức phong nhã là học theo phong cách văn nhân nhã sĩ, ẩn sĩ chân chính không nên như vậy. Tiêu Diễn vừa sinh ra đã bị người ở vương phủ xem nhẹ, hắn rất hiểu ý nghĩa sâu xa của từ “ẩn” kia, đó là cô độc bị khi dễ, đó là tự sinh tự diệt!
“Không tệ, không tệ.” Nguyên Hoành liên tục gật đầu, lúc này mới hướng đến Tiêu Diên thở dài: “Trưởng công chúa, ý dồ của người đến đây lão phu đã hiểu được, để cho hắn theo lão phu vào nhà nói chuyện mới đưa ra quyết định.” Lão đưa ra động tác ngăn lại, Tiêu Diên cũng hiểu được bọn họ cần nói chuyện riêng.
Trong phòng thường xuyên truyền ra tiếng Nguyên Hoành cười to, nhưng mi tâm Tiêu Diên cũng không ngừng nhíu lại.
Đợi khi Tiêu Diễn mỉm cười nối gót Nguyên Hoành đi ra, đến trước mặt nàng thì Nguyên Hoành nói: “Trưởng công chúa, lão phu quyết định nhận học trò này.” Tay áo dài vung lên, vuốt râu ngửa mặt lên trời cười lớn đi vào phòng. Tiểu đồng ở phía sau chạy đến trước mặt họ nói là, nếu đại nhân nhà hắn đã quyết định rồi thì họ hãy trở về yên lặng chờ tin tốt lành đi.
“Tốt.”
Tiểu đồng nhắc nhở Tiêu Diễn: “Đại nhân nhà ta nói, lời nói trong nhà mong điện hạ giữ bí mật.”
Câu giữ bí mật này đơn giản là nhắc nhở Tiêu Diên chớ hỏi nhiều mà thôi. Nàng không thay đổi sắc mặt nhìn hắn, Tiêu Diễn vẫn là Tiêu Diễn trước đây nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác không giống. Hải Lăng vương có đến mấy đứa con nối dõi thì hắn thuộc loại nhạy bén nhất. Mẫu hậu chỉ suy nghĩ đến bối cảnh hắn sinh ra mà không suy nghĩ đến con người của hắn.
Kì thực ngày cưỡi ngựa hôm đó, Nguyên Hoành ở trên thuyền của Vương Uẩn Chi, đã thấy được Tiêu Diễn. Khi đó ông chỉ ấn tượng sơ sơ nhưng hôm nay gặp lại có chút ngoài ý muốn. Diện mạo rất tốt, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng tư chất thông minh. Nếu như dùng thời gian mài dũa cũng là một khối ngọc tốt, càng làm cho ông động lòng chính là một câu nói của Tiêu Diễn.
“Đại nhân, Vương công tử đến.” Tiểu đồng ở ngoài cửa nhẹ giọng báo.
“Ừm, Tử Viễn tới đó à.”
“Hôm nay tâm tình lão sư không tồi.” Vương Uẩn Chi đứng đối diện với Nguyên Hoành, ôn nhuận nở nụ cười. Hắn là khách quen nơi này, tiểu đồng biết hắn muốn đến đã chuẩn bị xong lá trà, sau khi cho nước vào trà liền mang đến: “Ai, trà của lão sư, chính là mong nhớ của ta nha.”
“Lúc ngươi tới đây có nhìn thấy Trưởng công chúa?”
“Chỉ thấy xe ngựa, lão sư có chuyện gì sao?”
Bộ dáng Nguyên Hoành dường như không quan tâm hỏi: “Tử Viễn, ngươi nói xem, Tiêu Diễn là người như thế nào?”
Nên đánh giá như thế nào thật ra là làm khó Vương Uẩn Chi, mới vừa rồi thấy xe ngựa của Trưởng công chúa, không cần đoán cũng biết là nàng giúp hắn tìm sư phó. Điều này càng xác thực là đang tìm cho hắn chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc. Trưởng công chúa có thể tìm đến lão sư hay phải nói đây cũng là dụng tâm thật sự của hoàng hậu.
“Lão sư ta không hay đánh giá người khác nhưng thật ra ta biết, hiện tại lão sư chính là người xoay chuyển càn khôn.” Vương Uẩn Chi cười bí hiểm nói: “Con vừa ở trong cung về,...” thấy lão sư không có phản ứng gì, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười nói tiếp: “...nói là, bệ hạ bị bệnh nặng.”
Hai mắt Nguyên Hoành đột nhiên mở ra, mi tâm nhíu lại rồi thả lỏng: “Vi sư đã quyết định phụ tá Tiêu Diễn.”
Vương Uẩn Chi cũng không có một chút ngoài ý muốn nào với quyết định của ông, gật đầu đồng ý: “Điều này Tử Viễn hiểu được.” Lão sư là muốn dốc sức cho hoàng hậu.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Diên có chút không vui, mặc dù đã đạt được mục đích nhưng chung quy có cảm giác hắn có chuyện gạt nàng. Nhớ tới lời nói của tiểu đồng kia, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi. Tiêu Diễn vẫn ngoan ngoãn ngồi đó như trước kia, trên bàn đặt mấy loại mứt quả, lấy một viên ăn. Nàng hơi thu lại suy nghĩ, Tiêu Diễn cùng lắm mới mười ba, thấy bộ dáng hắn vui vẻ ăn nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, có phải nàng quá đa tâm hay không?
Ăn xong một viên, Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn thấy nàng suy nghĩ xuất thần, hắn liền bỏ mứt quả xuống, vội vàng nói: “Hoàng tỷ... có phải hay không bởi vì... ta có thể nói cho hoàng tỷ biết ông ấy nói gì.”
Tiêu Diên hơi nghiêng đầu không nói gì, lẳng lặng nhìn qua, không bỏ lỡ một chút biểu tình nào trên mặt hắn.
Bị nàng nhìn chằm chằm có chút khó chịu, Tiêu Diễn kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: “Hoàng tỷ, ông ấy nói...”
Tiêu Diên khoát tay: “Không cần, nếu Nguyên Hoành đã thu nhận đệ làm đồ đệ, đệ nên tôn sư trọng đạo.” Nói thì như thế nào mà không nói thì như thế nào, mục đích đã đạt được, nàng không phải là người tính toán chi li như vậy, “Tỷ sẽ nói với mẫu hậu, ngày sau đệ phải đi theo lão sư học cho tốt, biết không?”
“Dạ.”
Lại lấy ra mứt quả, hắn vừa cầm một viên, còn chưa cầm chắc thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, viên mứt quả cũng theo xe dừng đột ngột mà rơi xuống. Tiêu Diên xoa nhẹ cái tráng, lớn tiếng trách mắng, phu xe này đã qua huấn luyện tốt chưa bao giờ xảy ra sai lầm như vậy. Tinh thần phu xe luống cuống, do hắn thấy được phía trước có bóng người liền nhanh chóng ghì chặt dây cương dừng lại. Hắn quỳ trên mặt đất, xin nhận tội.
Thái giám đứng trước xe cũng sợ không nhẹ, may mắn là hắn không bị thương, vung vung phất trần đi đến bên cạnh xe ngựa.
“Trưởng công chúa.” Giọng nói này là của Ôn tổng quản.
“Như thế nào Ôn tổng quản lại tự mình đến đây?” Náng vén rèm lên.
Ôn tổng quản đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển: “Trưởng công chúa, nô tài đứng đây chờ người đã được một lúc.” Thấy được bên trong xe ngựa có Tiêu Diễn, lại nói: “A, Đại điện hạ cũng ở đây. Vừa đúng lúc, nô tài mời hai vị điện hạ nhanh chóng đi Lâm Hoa cung, bệ hạ bị bệnh nặng!”
Tiêu Diên cùng Tiêu Diễn lập tức xuống xe ngựa, đi thẳng đến Lâm Hoa cung.
“Thái y nói như thế nào?”
Ôn tổng quản lau lau mồ hôi trên đầu: “Nói bệnh cũ đột nhiên tái phát, nhóm thái y đang trao đổi bên trong.”
Tiêu Diên không nói gì, phụ hoàng bị bệnh đều là Viên Thục Viện chăm sóc, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu hậu nhất định dùng điều này uốn nắn nàng ta. Trong lòng Tiêu Diên có chút khoái trá, Viên Thục Viện chính là cái gai trong lòng các nàng, nên trừ bỏ! Chẳng qua, nếu Viên Thục Viện bị lật đổ, thì Tiêu Diễn đối với mẫu hậu không còn mục đích lợi dụng không phải là phần dư thừa sao?
Quả nhiên, mới vừa bước vào Lâm Hoa cung đã có thể nghe được lời trách mắng Viên Thục Viện của mẫu hậu.
Rất nhiều phi tầng hậu cung vây quanh trước giường bệnh, đều khóc lóc sướt mướt, chỉ duy nhất Vương phu nhân là bất động thanh sắc. May mà Tề đế hôn mê nên không nghe được những âm thanh phiền lòng đó. Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Diên và Tiêu Diễn đi đến, muốn họ đi qua thỉnh an Tề đế trước. Tề đế bị bệnh nằm ở trên giường, cả người tiều tụy đi rất nhiều. Hoàng hậu nhẹ giọng gọi vài tiếng, ông mới chậm rãi mở to mắt, câu nói đầu tiên là: “Viên Thục Viện đâu?”
Trong mắt hoàng hậu hiện lên một tia ngoan độc rồi che giấu, thần sắc lộ ra bi thương: “Bệ hạ, các con đến thăm người.”
Bệ hạ vừa lòng gật đầu: “Tốt...”
Hoàng hậu lệnh cho các phi tầng im miệng, ôn nhu nói: “Bệ hạ, Viên Thục Viện không có ở đây, ngày thường bệ hạ sủng nàng ta như vậy, nàng ta như thế nào lại...”
Ngay lúc này, thái giám bên ngoài Lâm Hoa cung cao giọng báo: “Viên Thục Viện đến.”
Viên Thục Viện được mấy cung nhân dìu đến, chậm rãi đi vào trong điện, dáng đi lay động, dịu dàng thướt tha. Nàng ta hướng đến Tề đế và hoàng hậu nhẹ nhàng cúi đầu, lại hướng đến Vương phu nhân hành lễ. Nơi này trừ Tề đế và hoàng hậu thì địa vị của Vương phu nhân là cao nhất.
“Muội muội, bệ hạ bị bệnh mà ngươi lại khoan thai đến chậm?” Hoàng hậu cười như không cười nhìn nàng ta.
Viên Thục Viện sợ hãi nũng nịu đi đến trước giường bệnh, Tề đế cho cung nhân nâng mình ngồi dậy, giữ chặt tay nàng ta. Viên Thục Viện xoa xoa bụng, lúm đồng tiền như hoa: “Không phải tì thiếp đến chậm mà là thân mình tì thiếp không khỏe, mới vừa sai thái y xem mạch. Bệ hạ, tì thiếp có thai.” Nói xong lời này, nàng ta cũng không quên liếc nhìn hoàng hậu.
Tề đế ho khan vài cái, nặng nề vỗ tay nàng ta, sau khi nói mấy tiếng “tốt” thì cho gọi Ôn tổng quản: “Ái phi có thai, trẫm liền tấn phong ái phi làm Quý nhân, nếu sau này hạ sinh hoàng tử thì trẫm liền lập thành Thái tử.”
Từ khi Đại Tề lập quốc đến nay, hậu cung dựa theo chế độ thiết lập của triều trước, Hoàng hậu đứng đầu, theo sau là ba vị phu nhân phân vị thành: Quý tần, Phu nhân, Quý nhân. Chức vị được so với tam công(*), vinh sủng vô cùng. Sắc mặt của hoàng hậu khó coi đến cực điểm, nàng rõ ràng biết nếu Viên quý nhân thật sự hạ sinh hoàng tử thì đó chính là Thái tử thật sự!
(*) tam công: là ba chức quan cao nhất thời phong kiến bao gồm: thái sư, thái phó và thái bảo.
Tiêu Diên đứng một bên, sắc mặt trắng bệch. Đây chính là việc mà nàng không muốn thấy nhất, thế nhưng cuối cùng nó vẫn đến. Không ngờ Tiêu Diễn chậm rãi cầm tay nàng, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, còn đặc biệt nhìn nàng nói: "Hoàng tỷ, đừng sợ, A Diễn ở đây.”
Nàng thản nhiên bật cười, dù rằng nghe lời này từ một đưa trẻ nhưng như thế nào lại cảm thấy được sự ấm áp nhỉ?
Thuyền nhỏ theo dòng nước trôi đi, Vương Uẩn Chi hướng khoang thuyền đi tới, hắn còn chưa nói xong: “Trưởng công chúa, tại hạ là người thương tiếc hoa, nếu như điện hạ đã bẻ hoa mai này thì tại hạ cũng sẽ ít đi một nơi tiêu khiển.” Hắn thở dài vẫy tay, “Đã vậy nên tạm biệt tại đây thôi.”
Tiêu Diên gật đầu xem như đáp lễ, giẫm lên bàn đạp rồi xoay người lên ngựa, quay về phía Tiêu Diễn đang đứng nói: “Đi thôi, cũng nên trở về rồi.”
Hắn chậm chạp không chịu lên ngựa, đi đến bên cạnh ngựa của nàng, nhẹ nhàng kéo một bên dây cương. Không biết là có phải do gió nổi lên hay không mà con ngươi sáng ngời của hắn có vài phần ảm đạm. Hắn vô cùng khẩn thiết nhìn nàng: “Hoàng tỷ, người đó thật sự là vị hôn phu của tỷ sao?”
“Đúng.”
Khi phụ hoàng vừa mới lên ngôi vì mượn sức sĩ () tộc trong triều đã chính miệng đồng ý đem công chúa duy nhất của hoàng hậu gả cho nhà họ Vương. Tiêu Diên cũng không phản đối, sứ mệnh của công chúa hoàng tộc là gì thì nàng quá rõ ràng, so với gả sang nước khác thì Vương Uẩn Chi thật sự là một lựa chọn không tồi.
(): Sĩ là một trong bốn tầng lớp thời cổ đại: sĩ, nông, công, thương.
Thế nhưng Tiêu Diễn không muốn hiểu, hắn gắt gao nắm chặt dây cương, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động có chút đỏ lên: “Hoàng tỷ, về sau tỷ thành thân sẽ không ai thương yêu đệ, hoàng tỷ không thành thân có được không?”
Nàng trầm mặt, đẩy tay hắn ra: “Đệ là hoàng tử, không phải chỉ biết làm nũng như đứa trẻ ở dân gian!”
Hắn vẫn đứng yên, gió càng lúc càng lớn nhưng hắn vẫn như trước quật cường đứng đó.
Tiêu Diên cũng lười quản, đưa cho hắn khối lệnh bài rồi xoay người thúc ngựa hồi cung. Tính tình đứa nhỏ Tiêu Diễn này quá mức cố chấp, phải sửa lại cho tốt mới được. Nếu mọi chuyện nàng đều theo ý hắn, vậy có phải hoàng tử như hắn sẽ không có tiền đồ? Đã đến lúc cho hắn biết, hắn chính là hoàng tử chứ không phải hoàng đế trên cao, muốn gì đều có được dễ như trở bàn tay.
Tiêu Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng dứt khoát bỏ đi của nàng. Hắn muốn gọi nhưng nhịn lại, trong lòng dâng lên khó chịu. Hắn chẳng qua vừa nói đến chuyện kia, hoàng tỷ liền tức giận, nếu hoàng tỷ thật sự gả cho Vương Uẩn Chi thì hắn ở trong lòng hoàng tỷ càng chẳng có địa vị gì đáng nói.
Chẳng lẽ hắn vừa mới có được sự ấm áp này lại chắp tay đưa cho người khác sao?
Hắn không muốn, hắn tuyệt đối không muốn!
“Hoàng tỷ! Hoàng tỷ! Ta nghe lời, tỷ chờ đệ một chút!”
Xoay người lên ngựa, Tiêu Diễn chỉ miễn cưỡng cưỡi được ngựa nên muốn đuổi theo Tiêu Diên thì gần như không có khả năng. Dọc theo đường đi, hắn liều mạng đánh ngựa, lảo đảo nghiêng ngã làm mấy lần suýt nữa thì té từ trên ngựa xuống.
Sau khi mặt trời lặn dần ở phía tây, sắc trời dần dần tối lại, ngoại ô xa xôi không một bóng người, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu của động vật. Tình cảnh này làm Tiêu Diễn cảm thấy sợ hãi nhưng muốn mau chóng đuổi kịp Tiêu Diên, hắn một khắc cũng không muốn dừng lại. Nghe nói vào ban đêm, con ngựa vẫn có thể nhìn thấy đường nên hắn hạ thấp thân mình, kề sát cổ ngựa. Không biết là qua bao lâu, con ngựa chậm rãi ngừng lại, hắn lúc này vừa đói vừa lạnh phát run.
Mấy vị thị vệ canh ở cửa cung tiến lên ngăn cản ngựa, vừa định giơ trường mâu về phía Tiêu Diễn thì thấy rõ người ở phía sau, bọn họ đều quỳ xuống.
“Đại điện hạ!”
Tiêu Diễn lấy sức xuống ngựa, câu đầu tiên nói chính là: “Hoàng tỷ đâu?”
Thị vệ sửng sốt, trả lời: “Nửa canh giờ trước, Trưởng công chúa đã về cung.”
Tiêu Diễn gật đầu, lập tức chạy về hướng Trường Nhạc cung.
Một đường này hắn nghĩ, hắn phải khôn khéo giải thích với hoàng tỷ, như vậy hoàng tỷ sẽ tha thứ cho hắn.
Đến Trường Nhạc cung rồi thì hắn lại do dự. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào chính điện cung Trường Nhạc. Bố trí không quá xa hoa như trong cung hoàng hậu, trái lại có chút trang nhã, ở giữa chỉ đặt lư hương Thanh Đồng hình tứ giác, khói bay lên mờ mờ ảo ảo.
Một cung nữ cầm hương liệu hướng hắn thỉnh an: “Đại điện hạ.”
“Hoàng tỷ đâu?”
Cung nữ đang thêm hương liệu vào lư hương, cúi người làm lễ phúc thân đáp:
“Điện hạ trở về đi, công chúa vừa hồi cung một lúc đã bị Hoàng hậu nương nương gọi đi.”
Trong cung hoàng hậu à...
Đó là địa phương mà hắn không thể tùy ý đi...
Tiêu Diễn bỗng nhiên có cảm giác sức lực bị rút đi, sai cung nữ kia mang hương liệu đến phòng hắn rồi xoay người rời đi.
-------
Phượng Loan cung, đèn đuốc sáng trưng, một mảnh yên tĩnh.
Cung nhân cúi đầu chia thức ăn, chiếc đũa leng keng phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiêu Diên ngồi ở một bên, nhận lấy chén đĩa cung nhân đưa đến, miệng nhỏ nhắn nếm qua. Hoàng hậu cũng bắt đầu dùng bữa, hai người từ lúc bắt đầu đến giờ đều không nói một câu. Thật ra Tiêu Diên giục ngựa hồi cung đã đói đến mức bụng kêu vang nhưng lại e ngại cung quy chết tiệt nên nhỏ nhẹ nhấm nháp. Trước kia khi còn ở phủ tướng quân, nàng luôn tại bàn ăn nói nhỏ thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Hiện tại, để phòng ngừa bị người hạ độc nên có gì không thích nàng chỉ có thể mặt không chút thay đổi mà nuốt xuống.
Bất quá Tiêu Diên cũng hiểu được, đó đã là quá khứ, nàng cũng là một người sa vào quá khứ.
Cơm được đưa xuống, sau khi hai người súc miệng, hoàng hậu đột nhiên nói: “Nghe nói hôm nay con đem đại hoàng tử ra ngoài cung?”
Tiêu Diên cũng không phủ nhận: “Dạ, nhưng mà mẫu hậu cũng có thể biết được đó là chuyện gì, để hoàng đệ bỏ đi tính tình tùy hứng như đứa trẻ, hoàng tỷ như con tự nhiên muốn dạy bảo. Mẫu hậu yên tâm, lúc hồi cung con đã dặn qua, trong một canh giờ người còn chưa trở về thì thị vệ sẽ ra ngoài tìm kiếm. Huống hồ, chúng con lúc đó vẫn chưa đi xa, nếu như thế cũng không biết trở về được thì vị trí hoàng tử này, hắn cũng đừng làm nữa.”
“Ừm, làm tốt lắm.”
Tiêu Diên lúc này mới chậm chạp nói: “Nữ nhi hôm qua đem Thính Vũ thưởng cho hoàng đệ. Thính Vũ là một người hiểu chuyện, nàng ta thường thường có kế sách, cũng thuận tiện cho mẫu hậu làm việc.” Cầm lấy cái chén, miệng nhỏ cong lên, liếc tới trên giường nhỏ thấy có một quyển sổ, nàng đứng dậy đi dến lật xem vài tờ. “Ba” một tiếng, khép lại.
“Tiện nhân kia, ngày ngày dính bên người phụ hoàng, bản ghi chép thị tẩm này vài tờ liên tiếp đều là nàng ta! Thật sự là tiện nhân!”
Hoàng hậu tức giận đến mức vỗ mạnh cái bàn làm cho chén trà chấn động đều rơi xuống đất.
Thừa dịp cung nhân thu dọn mảnh vỡ, nàng lôi kéo hoàng hậu sang chỗ khác ngồi xuống, khuyên nhủ: “Viên Thục Viện được sủng ái không phải một hai ngày, mẫu hậu không cần để ý đến. người người trong hậu cung này đều chán ghét nàng ta, như vậy cuộc sống của nàng cũng không dễ chịu.”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, lúc này ngữ khí mới thoải mái: “Tiện nhân chính là tiện nhân!”
“Chính mẫu hậu cũng buông tha mới được. Nàng ta hiện nay được sủng ái, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó với mẫu hậu. Theo nữ nhi biết, trong hậu cung này nàng ta không tìm ra được cách đâm chọc mẫu hậu nhưng trái lại năng lực ở phương diện này cũng có chút biện pháp.” Tiêu Diên chẳng qua là nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng hoàng hậu đã nghiêm mặt, nàng tiếp tục nói, “Đó chính là hoàng đệ.”
Hoàng hậu liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tiện nhân kia nếu ở bên gối bệ hạ nói bản cung ngược đãi dưỡng tử thì..., hừ! Sắp đến năm mới, mẫu hậu còn lo chuyện hậu cung, A Diên, chuyện này liền giao cho con làm đi. Nhưng nhớ kỹ, Tiêu Diễn chính là một quân cờ, không cần quá thông minh cũng không thể quá ngu ngốc, nếu không việc khống chế hắn sẽ khó khăn.”
Nàng hành lễ, mọi việc đều thỏa đáng nên rời khỏi Phương Loan cung.
Dọc theo đường đi không ai mở miệng, thái độ mới vừa rồi của Tiêu Diên ở trong cung hoàng hậu làm cho Thanh Ninh và Ngô ma ma đi theo sau không thể hiểu rõ. Mấy ngày trước không phải công chúa rất yêu thương Đại điện hạ sao, hôm nay sao lại chênh lệch quá lớn như vậy?
Kì thực, trong lòng Tiêu Diên cũng có tính toán, cần phải khôn khéo trước mặt mẫu hậu. Nàng tuyệt đối không thể lộ ra một chút dấu vết thiên vị Tiêu Diễn, nếu không ngày sau của hắn sẽ trải qua rất khó khăn. Mẫu hậu đối với Tiêu Diễn chỉ có lợi dụng, còn nàng lại thêm một phần thương hại. Hiện tại của Tiêu Diễn thật giống ngày trước của, mẫn cảm mà tinh tế, quật cường mà cố chấp.
Trở lại Trường Nhạc cung, lúc này Tiêu Diên đã cực kỳ mệt mỏi, để cho Thanh Ninh hầu hạ nàng đi ngủ.
Thanh Ninh giúp nàng nhét tốt chăn rồi nhẹ nhàng khép cửa cung, đi vài bước xuyên qua hành lang, đang muốn rẽ vào lối về sương phòng của nàng thì không biết tại sao lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nơi này vừa đúng lúc có thể nhìn được một góc Thiên điện, trong lòng nàng “a” một tiếng, vào lúc này, làm sao đại điện hạ còn đứng trên đường đây? Lúc nãy công chúa ở nơi của hoàng hậu đã nói những lời kia, quân cờ với không quân cờ. Nàng cũng sắp đến sương phòng, nàng cũng không nên quản chuyện khác, tốt nhất vẫn là đi ngủ sớm.
“Đại điện hạ, công chúa đã trở về!”
Một thái giám đi nhanh đến trước mặt Tiêu Diễn báo.
“Ta muốn đi... Không được, ta nên làm chút gì đó... Quên đi, đi trước nói sau!”
“Ôi chao, Đại điện hạ nên dừng bước, công chúa ở chỗ hoàng hậu nương nương về liền đi ngủ, bây giờ ngài đến đó sẽ không thấy được công chúa.” Tiểu thái giám nhẹ giọng khuyên, nghĩ muốn tiểu tổ tông này mau chóng đi ngủ để người làm nô tài như bọn họ cũng sớm nghỉ ngơi tốt.
Tiêu Diễn có chút ngây người, cho dù hoàng tỷ đã trở lại cũng không chịu nhìn hắn. Hay là hoàng tỷ thật sự tức giận?
Thái giám hơi hơi lắc tay ở trước mặt hắn.
Tiêu Diễn cau mày, không nói lời nào đi vào tẩm điện. Ngay cả Thính Vũ muốn hầu hạ hắn cũng bị đuổi ra ngoài.
Một đêm này của Tiêu Diễn đều là trằn trọc. Hắn nghĩ phải dậy thật sớm để nhận lỗi với hoàng tỷ.
Hắn xuống giường không kinh động người nào, sau khi mặc xong quần áo liền mở cửa đi ra. Thái giám gác đêm bên ngoài liền hoảng sợ, vội vàng đến nhận tội. Hắn khoát tay, việc này ở vương phủ đều tự chính mình làm, huống chi hắn không có nhiều thời gian hao tốn với người khác.
Đi đến chính điện, Tiêu Diên đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị xuất cung. Vừa thấy hắn, Tiêu Diên cũng ngây ngẩn cả người. Hỏi:
“Làm sao vậy?”
Hai mắt Tiêu Diễn hồng hồng, vừa thấy đã biết là do không ngủ ngon.
Hắn rụt rè nhìn Tiêu Diên, nói: “Hoàng tỷ, đệ sai rồi.”
“Hửm? Vậy có biết sai chỗ nào không?”
Trong lòng Tiêu Diên cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ là thuận miệng hỏi nhưng lại làm cho Tiêu Diễn càng lúc càng bất an.
“Hoàng tỷ, đệ sai rồi, đệ thật sự sai rồi, hoàng tỷ đừng bỏ lại đệ!”
Không nói mình sai ở đâu chỉ một mực nhận lỗi, Tiêu Diên liền đi đến vỗ vỗ đầu của hắn. Muốn sửa chữa tính tình này của hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, từ từ rồi sẽ được. Nàng đi được vài bước, hỏi: “Vừa lúc ta muốn xuất cung, ngươi có muốn đi không?”
Mắt Tiêu Diễn sáng ngời, dùng sức gật mạnh đầu. Hắn không khỏi bật cười, có vị hôn phu thì như thế nào, nhìn xem thái độ của hoàng tỷ đối với Vương Uẩn Chi căn bản là không quan tâm, còn hoàng tỷ dối với hắn vẫn là thương yêu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đến cửa cung, có thái giám dẫn đến một chiếc xe ngựa, trên càng xe có một phu xe vung vung roi, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cung.
Bên trong xe ngựa trang trí theo phong cách cổ xưa, đặt một cái bàn con thấp nhỏ, trên bàn bày một bộ dụng cụ uống trà. Vị trí ở phía sau Tiêu Diên là một giá sách nho nhỏ được ngăn ra để giấy, bút, nghiên mực cùng mấy quyển thơ nhỏ. Nàng lấy ra giấy bút từ ngăn giữa, mở ra một tập sách đặt lên trên bàn. Tiêu Diễn tò mò tựa sát vài phần, nàng cầm bút cân nhắc chậm chạp chưa viết xuống, hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Trên người đệ có mùi hương...”
Hắn lui lại một chút, cũng ngửi thấy mùi hương. Bỗng nhiên nhớ lại, đó là do hắn căn dặn cung nữ trong phòng hắn cũng bỏ hương liệu giống như mùi hương trong điện của hoàng tỷ.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Tiêu Diên nghiêng mặt đi, mặt không chút thay đổi nói: “Sai người bỏ đi, ngươi là nam tử sao có thể sử dụng hương liệu của nữ tử?”
Tiêu Diễn “ừ” đáp ứng, hắn dùng hương liệu này bất quá là muốn gần hoàng tỷ thêm nếu hoàng tỷ không vui, vậy thì không cần nữa.
Xe ngựa đang vững vàng đi tới trong chốc lát bắt đầu xóc nảy. Tiêu Diễn vén rèm lên, lúc này mới thấy rõ ràng bên ngoài thế nhưng là một cái chợ. Hắn rất ít khi được ra phố, khó nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Tiêu Diên quét mắt, sau đó tiếp tục đặt bút viết cái gì đó.
“Hoàng tỷ, ta nghĩ muốn cái kia...”
Hắn chỉ chỉ sạp bán mứt quả bên đường, mắt sáng lên. Ông lão bán hàng cất giọng rao, nhiều đứa trẻ tiến lên vây quanh, cầm chắc trong tay một khối tròn chậm rãi liếm.
Tiêu Diên nở nụ cười, bảo xe ngựa dừng lại, người đánh xe nhảy xuống mua một chuỗi mang về.
Hắn cầm trong tay, khóe mắt đều là ý cười. Hắn thật cẩn thận lấy xuống một viên đưa đến trước mặt nàng: “Hoàng tỷ, đây là mứt quả, ăn ngon lắm, thật ngọt ngào, lại có chút chua chua.”
Nàng định nhận lấy, không ngờ Tiêu Diễn lại dứt khoát đút cho nàng ăn. Bởi vì động tác của hắn quá nhanh, viên mứt quả kia nàng chưa nhận ra hương vị gì đã nuốt xuống bụng.
“Ăn ngon không?” Mắt hắn sáng lên, quan sát hỏi.
“Ừm.” Nàng tùy ý trả lời, sợ hắn biết mình chưa nhận ra vị gì, hắn lại đưa cho nàng một viên.
Đợi khi đặt bút xuống, Tiêu Diên để cho hắn lại nhìn một cái, trên giấy không phải là một bài thơ như hắn nghĩ mà là một cái tên riêng.
“Nguyên Hoành?” Tiêu Diễn nhíu chặt mi tâm. Hắn đã nghe nói qua người này, chính là Thừa tướng triều trước, thanh danh ở trong triều vẫn không nhỏ. Mà chuyện làm ông ấy nổi tiếng nhất là đương kim bệ hạ cầu ông hỗ trợ nhưng bị ông một hơi từ chối. Từ đó học bộ dáng cao nhân ẩn sĩ, một mình ở lại nơi rừng hoang núi sâu.
Dường như chứng thực suy đoán của hắn, Tiêu Diên gật đầu: “Đúng, ông ấy chính là người chúng ta muốn viếng thăm, về sau cũng chính là lão sư của đệ.”
“Hoàng tỷ, vì sao lại là ông ta?”
Quả thật danh tiếng Nguyên Hoành nổi bật, nhưng dù sao cũng là người triều trước, làm gì cũng phải tránh nghi ngờ. Huống hồ trong triều cũng không thiếu quyền thần có lai lịch thâm hậu, không nhất định không phải ông ấy là không được.
Tiêu Diên thật sự muốn biết suy nghĩ của hắn: “Đệ thấy thế nào?”
“Hoàng tỷ, tỷ chắc chắn có lý do của tỷ, ai là lão sư cũng không quan trọng.”
Thấy hắn như thế, Tiêu Diên cũng không thể nói thêm điều gì.
Lúc này, xe ngựa đã đi khỏi khu chợ, đang theo hướng một cánh rừng chạy tới.
Cây cối xanh um tươi tốt, ngoài việc thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu thì yên tĩnh không tiếng động. Ánh mặt trời mỏng manh lọt qua khe lá, còn lại đều bị che kín.
Xe ngựa không đi tiếp nữa, Tiêu Diên cho xe dừng ở bên ngoài cánh rừng. Nguyên Hoành thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy. Bọn họ đi viếng thăm, lễ tiết đó vẫn phải làm. Tiêu Diễn đi theo phía sau, vừa đi vừa nghĩ, vẫn phải kêu hắn mấy tiếng thì thần trí mới quay trở về.
Cách đó không xa chính là thế ngoại đào nguyên của Nguyên Hoành. Phòng làm bằng trúc nằm gần thác nước. Đang giữa mùa đông, thác nước có mấy chỗ bị đóng băng thành màu trắng, xa xa nhìn thấy giống như một con đường màu bạc ở trên cao cùng với màu xanh của cây trúc hòa lẫn vào nhau.
Đến gần một chút, có một tiểu đồng tiến lên hành lễ: “Trưởng công chúa đến đây không biết có chuyện gì không?” Dễ nhận thấy, hắn biết được Tiêu Diên, nhìn thấy Tiêu Diễn một bên, hắn sửng sốt rồi hành lễ.
Nàng nghiêm mặt nói: “Bản cung tới kính mời đại nhân xuống núi, xin thông báo một tiếng.”
Tiểu đồng cung kính đáp: “Dạ, bây giờ tiểu nhân đi bẩm báo với đại nhân, kính mời Trưởng công chúa ở đây chờ.”
Trong lúc chờ, họ đi dạo ngay bên ngoài nhà trúc. Lớp lớp hoa cỏ ngoài phòng đều không phải là vật tầm thường, có thể thấy được chúng thường xuyên được chủ nhân chăm sóc. Nhà trúc xây dựa vào núi, ước chừng có bốn năm gian, phía trên nối liền với ngôi nhà làm một cái bàn đá, vừa có thể uống trà vừa có thể nghe nước chảy róc rách.
Tiêu Diễn đi vài bước, ngẩn ngơ nửa ngày.
“Làm sao vậy, xem say mê như vậy?”
Hắn dừng lại, một lát sau mới mở miệng: “Hoàng tỷ, thật ra Nguyên Hoành này căn bản không phải là ẩn sĩ.”
Ngay lúc này trong phòng truyền ra một tiếng cười to, một ông lão đi ra, râu trắng bạc nhưng tinh thần sáng láng.
Nguyên Hoành sờ sờ râu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Diễn, cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, vì sao nói lão phu không phải ẩn sĩ? Có nguyên do gì sao?” Ngay cả tiểu đồng của Nguyên Hoành cũng biết được thân phận của Tiêu Diễn nhưng ông ấy lại không nói ra, trong đó chắc có ý tứ, Tiêu Diên âm thầm suy đoán.
“Nếu là ẩn sĩ, sao không tìm rừng núi thật sự mà ở ẩn hoàn toàn? Mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ, vậy không phải lưu luyến phồn hoa thì là cái gì?” Nhà trúc này cũng hết sức phong nhã là học theo phong cách văn nhân nhã sĩ, ẩn sĩ chân chính không nên như vậy. Tiêu Diễn vừa sinh ra đã bị người ở vương phủ xem nhẹ, hắn rất hiểu ý nghĩa sâu xa của từ “ẩn” kia, đó là cô độc bị khi dễ, đó là tự sinh tự diệt!
“Không tệ, không tệ.” Nguyên Hoành liên tục gật đầu, lúc này mới hướng đến Tiêu Diên thở dài: “Trưởng công chúa, ý dồ của người đến đây lão phu đã hiểu được, để cho hắn theo lão phu vào nhà nói chuyện mới đưa ra quyết định.” Lão đưa ra động tác ngăn lại, Tiêu Diên cũng hiểu được bọn họ cần nói chuyện riêng.
Trong phòng thường xuyên truyền ra tiếng Nguyên Hoành cười to, nhưng mi tâm Tiêu Diên cũng không ngừng nhíu lại.
Đợi khi Tiêu Diễn mỉm cười nối gót Nguyên Hoành đi ra, đến trước mặt nàng thì Nguyên Hoành nói: “Trưởng công chúa, lão phu quyết định nhận học trò này.” Tay áo dài vung lên, vuốt râu ngửa mặt lên trời cười lớn đi vào phòng. Tiểu đồng ở phía sau chạy đến trước mặt họ nói là, nếu đại nhân nhà hắn đã quyết định rồi thì họ hãy trở về yên lặng chờ tin tốt lành đi.
“Tốt.”
Tiểu đồng nhắc nhở Tiêu Diễn: “Đại nhân nhà ta nói, lời nói trong nhà mong điện hạ giữ bí mật.”
Câu giữ bí mật này đơn giản là nhắc nhở Tiêu Diên chớ hỏi nhiều mà thôi. Nàng không thay đổi sắc mặt nhìn hắn, Tiêu Diễn vẫn là Tiêu Diễn trước đây nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác không giống. Hải Lăng vương có đến mấy đứa con nối dõi thì hắn thuộc loại nhạy bén nhất. Mẫu hậu chỉ suy nghĩ đến bối cảnh hắn sinh ra mà không suy nghĩ đến con người của hắn.
Kì thực ngày cưỡi ngựa hôm đó, Nguyên Hoành ở trên thuyền của Vương Uẩn Chi, đã thấy được Tiêu Diễn. Khi đó ông chỉ ấn tượng sơ sơ nhưng hôm nay gặp lại có chút ngoài ý muốn. Diện mạo rất tốt, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng tư chất thông minh. Nếu như dùng thời gian mài dũa cũng là một khối ngọc tốt, càng làm cho ông động lòng chính là một câu nói của Tiêu Diễn.
“Đại nhân, Vương công tử đến.” Tiểu đồng ở ngoài cửa nhẹ giọng báo.
“Ừm, Tử Viễn tới đó à.”
“Hôm nay tâm tình lão sư không tồi.” Vương Uẩn Chi đứng đối diện với Nguyên Hoành, ôn nhuận nở nụ cười. Hắn là khách quen nơi này, tiểu đồng biết hắn muốn đến đã chuẩn bị xong lá trà, sau khi cho nước vào trà liền mang đến: “Ai, trà của lão sư, chính là mong nhớ của ta nha.”
“Lúc ngươi tới đây có nhìn thấy Trưởng công chúa?”
“Chỉ thấy xe ngựa, lão sư có chuyện gì sao?”
Bộ dáng Nguyên Hoành dường như không quan tâm hỏi: “Tử Viễn, ngươi nói xem, Tiêu Diễn là người như thế nào?”
Nên đánh giá như thế nào thật ra là làm khó Vương Uẩn Chi, mới vừa rồi thấy xe ngựa của Trưởng công chúa, không cần đoán cũng biết là nàng giúp hắn tìm sư phó. Điều này càng xác thực là đang tìm cho hắn chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc. Trưởng công chúa có thể tìm đến lão sư hay phải nói đây cũng là dụng tâm thật sự của hoàng hậu.
“Lão sư ta không hay đánh giá người khác nhưng thật ra ta biết, hiện tại lão sư chính là người xoay chuyển càn khôn.” Vương Uẩn Chi cười bí hiểm nói: “Con vừa ở trong cung về,...” thấy lão sư không có phản ứng gì, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười nói tiếp: “...nói là, bệ hạ bị bệnh nặng.”
Hai mắt Nguyên Hoành đột nhiên mở ra, mi tâm nhíu lại rồi thả lỏng: “Vi sư đã quyết định phụ tá Tiêu Diễn.”
Vương Uẩn Chi cũng không có một chút ngoài ý muốn nào với quyết định của ông, gật đầu đồng ý: “Điều này Tử Viễn hiểu được.” Lão sư là muốn dốc sức cho hoàng hậu.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Diên có chút không vui, mặc dù đã đạt được mục đích nhưng chung quy có cảm giác hắn có chuyện gạt nàng. Nhớ tới lời nói của tiểu đồng kia, nàng cũng không tiện mở miệng hỏi. Tiêu Diễn vẫn ngoan ngoãn ngồi đó như trước kia, trên bàn đặt mấy loại mứt quả, lấy một viên ăn. Nàng hơi thu lại suy nghĩ, Tiêu Diễn cùng lắm mới mười ba, thấy bộ dáng hắn vui vẻ ăn nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, có phải nàng quá đa tâm hay không?
Ăn xong một viên, Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn thấy nàng suy nghĩ xuất thần, hắn liền bỏ mứt quả xuống, vội vàng nói: “Hoàng tỷ... có phải hay không bởi vì... ta có thể nói cho hoàng tỷ biết ông ấy nói gì.”
Tiêu Diên hơi nghiêng đầu không nói gì, lẳng lặng nhìn qua, không bỏ lỡ một chút biểu tình nào trên mặt hắn.
Bị nàng nhìn chằm chằm có chút khó chịu, Tiêu Diễn kéo tay áo nàng, thấp giọng nói: “Hoàng tỷ, ông ấy nói...”
Tiêu Diên khoát tay: “Không cần, nếu Nguyên Hoành đã thu nhận đệ làm đồ đệ, đệ nên tôn sư trọng đạo.” Nói thì như thế nào mà không nói thì như thế nào, mục đích đã đạt được, nàng không phải là người tính toán chi li như vậy, “Tỷ sẽ nói với mẫu hậu, ngày sau đệ phải đi theo lão sư học cho tốt, biết không?”
“Dạ.”
Lại lấy ra mứt quả, hắn vừa cầm một viên, còn chưa cầm chắc thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, viên mứt quả cũng theo xe dừng đột ngột mà rơi xuống. Tiêu Diên xoa nhẹ cái tráng, lớn tiếng trách mắng, phu xe này đã qua huấn luyện tốt chưa bao giờ xảy ra sai lầm như vậy. Tinh thần phu xe luống cuống, do hắn thấy được phía trước có bóng người liền nhanh chóng ghì chặt dây cương dừng lại. Hắn quỳ trên mặt đất, xin nhận tội.
Thái giám đứng trước xe cũng sợ không nhẹ, may mắn là hắn không bị thương, vung vung phất trần đi đến bên cạnh xe ngựa.
“Trưởng công chúa.” Giọng nói này là của Ôn tổng quản.
“Như thế nào Ôn tổng quản lại tự mình đến đây?” Náng vén rèm lên.
Ôn tổng quản đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển: “Trưởng công chúa, nô tài đứng đây chờ người đã được một lúc.” Thấy được bên trong xe ngựa có Tiêu Diễn, lại nói: “A, Đại điện hạ cũng ở đây. Vừa đúng lúc, nô tài mời hai vị điện hạ nhanh chóng đi Lâm Hoa cung, bệ hạ bị bệnh nặng!”
Tiêu Diên cùng Tiêu Diễn lập tức xuống xe ngựa, đi thẳng đến Lâm Hoa cung.
“Thái y nói như thế nào?”
Ôn tổng quản lau lau mồ hôi trên đầu: “Nói bệnh cũ đột nhiên tái phát, nhóm thái y đang trao đổi bên trong.”
Tiêu Diên không nói gì, phụ hoàng bị bệnh đều là Viên Thục Viện chăm sóc, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu hậu nhất định dùng điều này uốn nắn nàng ta. Trong lòng Tiêu Diên có chút khoái trá, Viên Thục Viện chính là cái gai trong lòng các nàng, nên trừ bỏ! Chẳng qua, nếu Viên Thục Viện bị lật đổ, thì Tiêu Diễn đối với mẫu hậu không còn mục đích lợi dụng không phải là phần dư thừa sao?
Quả nhiên, mới vừa bước vào Lâm Hoa cung đã có thể nghe được lời trách mắng Viên Thục Viện của mẫu hậu.
Rất nhiều phi tầng hậu cung vây quanh trước giường bệnh, đều khóc lóc sướt mướt, chỉ duy nhất Vương phu nhân là bất động thanh sắc. May mà Tề đế hôn mê nên không nghe được những âm thanh phiền lòng đó. Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Diên và Tiêu Diễn đi đến, muốn họ đi qua thỉnh an Tề đế trước. Tề đế bị bệnh nằm ở trên giường, cả người tiều tụy đi rất nhiều. Hoàng hậu nhẹ giọng gọi vài tiếng, ông mới chậm rãi mở to mắt, câu nói đầu tiên là: “Viên Thục Viện đâu?”
Trong mắt hoàng hậu hiện lên một tia ngoan độc rồi che giấu, thần sắc lộ ra bi thương: “Bệ hạ, các con đến thăm người.”
Bệ hạ vừa lòng gật đầu: “Tốt...”
Hoàng hậu lệnh cho các phi tầng im miệng, ôn nhu nói: “Bệ hạ, Viên Thục Viện không có ở đây, ngày thường bệ hạ sủng nàng ta như vậy, nàng ta như thế nào lại...”
Ngay lúc này, thái giám bên ngoài Lâm Hoa cung cao giọng báo: “Viên Thục Viện đến.”
Viên Thục Viện được mấy cung nhân dìu đến, chậm rãi đi vào trong điện, dáng đi lay động, dịu dàng thướt tha. Nàng ta hướng đến Tề đế và hoàng hậu nhẹ nhàng cúi đầu, lại hướng đến Vương phu nhân hành lễ. Nơi này trừ Tề đế và hoàng hậu thì địa vị của Vương phu nhân là cao nhất.
“Muội muội, bệ hạ bị bệnh mà ngươi lại khoan thai đến chậm?” Hoàng hậu cười như không cười nhìn nàng ta.
Viên Thục Viện sợ hãi nũng nịu đi đến trước giường bệnh, Tề đế cho cung nhân nâng mình ngồi dậy, giữ chặt tay nàng ta. Viên Thục Viện xoa xoa bụng, lúm đồng tiền như hoa: “Không phải tì thiếp đến chậm mà là thân mình tì thiếp không khỏe, mới vừa sai thái y xem mạch. Bệ hạ, tì thiếp có thai.” Nói xong lời này, nàng ta cũng không quên liếc nhìn hoàng hậu.
Tề đế ho khan vài cái, nặng nề vỗ tay nàng ta, sau khi nói mấy tiếng “tốt” thì cho gọi Ôn tổng quản: “Ái phi có thai, trẫm liền tấn phong ái phi làm Quý nhân, nếu sau này hạ sinh hoàng tử thì trẫm liền lập thành Thái tử.”
Từ khi Đại Tề lập quốc đến nay, hậu cung dựa theo chế độ thiết lập của triều trước, Hoàng hậu đứng đầu, theo sau là ba vị phu nhân phân vị thành: Quý tần, Phu nhân, Quý nhân. Chức vị được so với tam công(*), vinh sủng vô cùng. Sắc mặt của hoàng hậu khó coi đến cực điểm, nàng rõ ràng biết nếu Viên quý nhân thật sự hạ sinh hoàng tử thì đó chính là Thái tử thật sự!
(*) tam công: là ba chức quan cao nhất thời phong kiến bao gồm: thái sư, thái phó và thái bảo.
Tiêu Diên đứng một bên, sắc mặt trắng bệch. Đây chính là việc mà nàng không muốn thấy nhất, thế nhưng cuối cùng nó vẫn đến. Không ngờ Tiêu Diễn chậm rãi cầm tay nàng, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, còn đặc biệt nhìn nàng nói: "Hoàng tỷ, đừng sợ, A Diễn ở đây.”
Nàng thản nhiên bật cười, dù rằng nghe lời này từ một đưa trẻ nhưng như thế nào lại cảm thấy được sự ấm áp nhỉ?