Những đệ tử thiên phú không đủ liền cảm thán, thanh sắc linh hồn hải, linh hồn lực 86, đây là thiên phú cỡ nào, nói không chừng có thể trở thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư a.
Còn Lục Viêm thì nhìn sang Diệp Tử Vân, linh hồn hải phân ra bảy cấp, Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử, thiếu nữ này có thể có được thanh sắc linh hồn hải, nói rõ thiên phú không kém.
Mà trong đó, còn có Tiêu Ngưng Nhi, thiếu nữ này cũng không thua kém bao nhiêu, hơn nữa cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc dù chỉ mới mười ba mười bốn, nếu lớn lên chắc chắn là hại nước ương dân.
Mặc dù Lục Viêm hắn không phải là cầm thú đến nổi một thiếu nữ mới lớn cũng không tha, nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, càng là sắc ma, mà hơn hết, hắn lúc này cũng chỉ tầm đó tuổi, không ăn lúc này thì nuôi lớn rồi ăn cũng tốt.
Bất quá, suy nghĩ này cũng chỉ lóe qua, sau đó bị hắn gạt ra khỏi đầu, trước tiên phải khôi phục lại chút thực lực, bây giờ với thân thể tàn tạ như phế vật này của hắn, làm gì có cơ hội tiếp xúc với người ta.
Còn có kẻ tên Thẩm Việt, thiên phú cũng không kém Tiêu Ngưng Nhi bao nhiêu, nhưng mà nhìn kẻ này khá gai mắt, chỉ chút thành tựu đã ưỡn ngực đắc ý, mẹ nó chứ, lão tử ghét nhất là những kẻ như thế này.
Lục Viêm lắc đầu, cũng không so đo với những nam hài mới lớn này.
“Ài, ở đâu cũng phải có thực lực, không có thực lực chỉ làm tảng đá cho người ta dẫm lên a”.
Nghe Thẩm Tú thao thao bất tuyệt, Lục Viêm chán nản lẩm bẩm, sau đó suy nghĩ làm thế nào để tăng lên thực lực, là một đỉnh phong cường giả, hắn có rất nhiều cách để tăng lên thực lực, nhưng bây giờ, chủ yếu là căn cốt của kẻ này quá yếu, mà “khí” ở đây cũng không giống của nơi hắn, nên không thể tu luyện bình thường như trước đó.
Sau một hồi suy nghĩ, chợt hắn cười nhạt một tiếng, ở nơi này vốn dĩ tu linh hồn lực, dù hắn đã mất đi linh hồn cường đại, nhưng hắn còn nắm giữ các phương pháp tu luyện hồn lực. Huống gì, hắn cũng đang muốn trở thành Yêu Linh Sư, khi đó có cùng với phương pháp luyện hồn lực này, hắn chắc chắn sẽ thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư.
Chỉ là, trước đó, cần có chút tiền... nếu không thì lấy gì tu luyện, cho dù ăn uống cũng phải có tiền a, huống chi, hắn mục tiêu còn là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư, thế nhưng không có tiền thì Thanh Đồng còn khó lên, chứ nói gì là Truyền Kỳ.
“Hai tháng sau sẽ khảo nghiệm đẳng cấp Võ Giả cùng Yêu Linh sư, ta hy vọng lúc đó sẽ xuất hiện mấy cái Võ Giả Thanh Đồng nhất tinh hoặc Yêu Linh sư, bất kể là ta hay Thánh Lan học viện đều vì các ngươi mà cảm thấy vinh quang!”.
Thâm Tủ lần lượt nhìn qua từng người, nói.
Lực lượng Võ Giả đạt 100 hoặc linh hồn lực Yêu Linh Sư đạt 100 liền được xem là trở thành một cường giả Thanh Đồng nhất tinh, những người ở đây, có thể đạt tới Thanh Đồng nhất tinh chỉ sợ không quá một nửa.
Rất nhiều người trong lớp ánh mắt kiên định, quyết phải trở thành Thanh Đồng nhất tinh, dù không biết là Võ Giả hay Yêu Linh Sư, nhưng trước hết phải trở thành cái đã.
Sau khi Thẩm Tú nói thêm vài câu, cuối cùng tiếng chuông ngân cũng vang vọng.
Lục Viêm hướng Hoàng Lâm hỏi một chút, biết được ở thí luyện chi địa có không ít yêu thú cấp thấp, hắn liền cười hắc hắc ám muội.
Mượn chút Yêu Linh tệ của Hoàng Lâm, sau đó cầm lấy hơn một trăm Yêu Linh Tệ, Lục Viêm đi ra ngoài học viện.
Hắn lúc này vô cùng có hứng, ánh mắt nhìn xem xung quanh, đi trên đường phố phồn hoa, nơi này quả thật cũng không tệ, ít nhất mọi thứ ở đây khá thú vị.
Ở một nơi trên phố, từng học sinh vây quanh một người bán rong, bày bán là những món đồ như chiến giáp, bao tay, không có gì khác lạ, bất quá trên đó có ẩn ẩn từng đạo phù văn kì lạ, thứ này Lục Viêm chưa từng thấy qua.
Bất quá hắn cũng không đi tới xem, mà đứng ở xa nhìn, theo ánh mắt của Lục Viêm nhìn qua, thấy đám người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu đứng ở đó.
Ngay sau đó lại thấy Thẩm Việt đi tới, phía sau cách đó không xa là Diệp Tử Vân. Thẩm Việt đi tới chỗ người bán rong, mua lấy một đôi hộ thủ, sau đó hắn lại nhìn sang Nhiếp Ly đầy ngạo nghễ.
Nhìn cảnh này, Lục Viêm khẽ lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết kẻ Thẩm Việt này đang muốn làm gì, rõ ràng là muốn khiêu khích Nhiếp Ly, lại thể hiện cho Diệp Tử Vân ở sau xem.
“Trước nên kiếm chút Yêu Linh Tệ a”.
Lục Viêm không để ý tới đám người Nhiếp Ly, Thẩm Việt, hắn đi tới những nơi bán hàng khác, nơi hắn ghé qua chủ yếu là bán linh thảo, sau khi tìm kiếm nửa ngày trời, cuối cùng hắn mới thở phào một hơi, rốt cuộc cũng mua được Yên Mộng thảo hắn cần, hai trăm Yêu Linh Tệ hắn dùng mua hơn một bó lớn Yên Mộng thảo.
Con bà nó, lão tử trước kia toàn cướp... à nhầm, lấy linh thảo ở những thế lực kia, chứ đâu có đi tìm từng nơi như thế này. Mà nơi này linh thảo lại có tên khác với linh thảo, nên tìm khác cực khổ. Cũng may trước kia dùng thứ này nhiều, nên nhớ hình dáng, nếu không thì tìm mù mắt cũng không ra.
Lại dùng hơn một trăm Yêu Linh TTệ của bản thân mua hai con dao lớn sắc bén, một cái túi lớn, một cái đánh lửa. Lúc này bầu trời chậm rãi tối dần, Lục Viêm nghĩ ngơi một chút, sau đó đi tới thí luyện chi địa.
Bên trong này cây cối khá thưa thớt, ở những bãi cỏ lớn, từng con Giác Dương đang đi dạo bên trong, khi Lục Viêm đi vào, hắn chọn một chỗ kín đáo rồi núp ở đó, gần đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng rống nhỏ, ánh mắt như diều hâu của Lục Viêm nhìn chằm chằm từng nơi, tựa hồ đang kiếm con mồi.
Không biết bao lâu, cuối cùng hắn mới cười quái dị nhìn tới một hang động gần đó, từ trong bó Yên Mông thảo lấy ra vài nhánh, bó chúng lại, rồi chậm rãi dùng cái đánh lửa đốt nó, sau đó hắn từng bước chậm chạp ném bó Yên Mộng thảo cháy trong tay vào bên trong, còn hắn thì nhanh chóng chạy về chỗ.
“Xì xì” Từng làn khói trắng đỏ bốc lên, ngắn ngủi vài giây thì trong hang động đã ngập khói.
“Rống!”. Từ bên trong hang động truyền ra một tiếng rống, chợt thấy một đầu Giác Dương gầm nhẹ, hướng bên ngoài chạy ra, ánh mắt của nó có chút mê ly, đi được vài bước ra ngoài, rồi lảo đảo ngã xuống đất.
Đứng từ xa nhìn, Lục Viêm nở nụ cười quỷ dị, khắc khặc hai tiếng, chờ đợi một phút cho khói trắng hoàn toàn tan biến hắn mới chậm rãi tiến tới. Lúc này đầu Giác Dương đã hoàn toàn ngã gục, hoàn hảo, Yên Mộng thảo có tác dụng với cấp thấp yêu thú.
Yên Mộng thảo, nói đúng hơn là mê hồn thảo, khi đốt có thể sinh ra khói trắng, có thể khiến cho bất kỳ ai hít phải cũng đều sinh ra ảo giác, cuối cùng là hôn mê. Cái đáng nói hơn là bị hôn mê sẽ giống như chết, cho dù là bị bên ngoài tác động cũng không cảm giác được.
Thứ này, trước đây Lục Viêm hay dùng để đi, à mà thôi, giờ phút này hắn đang quan tâm là đầu Giác Dương trước mắt.
Lấy ra con dao lớn, Lục Viêm dùng sức lực chém đứt đầu của nó, xẻ đầu ra, trong này có một viên yêu đan,
“Hắc, yêu đan”. Lục Viêm cười một tiếng, hắn ném viên yêu đan vào trong chiếc túi trước đó mua được, rồi ném thân Giác Dương vào một phía.
Tiếp đó, hắn lại đi vào trong hang động, vừa vào trong hang, bên trong có hơn mười đầu Giác Dương, bất quá là nhỏ hơn đầu ngoài kia, hẳn là Giác Dương con, những đầu Giác Dương con này sẽ không có yêu đan.
Lục Viêm cũng không giết những đầu Giác Dương này, dù sao chẳng có đáng tiền chút nào, thôi để nó cho người khác vậy.
Liên tục một tuần, Lục Viêm đã giết hơn mấy trăm con Giác Dương, lấy hơn ba trăm năm mươi mốt viên yêu đan, mỗi một viên yêu đan giá hơn mười lăm tệ, cùng với da lông, sừng của Giác Dương thì tính ra, hắn ít nhất cũng có mười mấy vạn tệ.
Mà trong thời gian này, hắn cũng có mua một vài món đồ khác tốt hơn, cũng trừ đi vào ngàn Yêu Linh Tệ, giờ hắn còn khoảng mười ba vạn tệ.
“Trong một tuần, có thể kiếm mười mấy vạn, mẹ nó chứ, đúng là dễ dàng a”.
Lục Viêm bóp mũi, cười nhạt. Hắn lại hướng tới trong rừng đi, lúc vào trong, hắn phát hiện đám người Nhiếp Ly cũng đang săn bắt Giác Dương, hắn cũng liếc qua một chút rồi không để ý, tiếp tục đi vào.
Đúng lúc vừa vào trong, Lục Viêm nghe thấy âm thanh cổ quái vang ra, tựa hồ bên trong có người.
Híp mắt, Lục Viêm hướng chỗ sâu đi tới, từng bước cẩn thận, không phát ra một tiếng động, đây là bản năng của cường giả, huống hồ, hắn am hiểu nhất là chạy trốn, nếu như bị phát ra tiếng, hắn đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Vào khoảng hơn trăm mét, sau một rừng cây, trên bãi đất trống, dưới ánh trăng, một thân ảnh yểu điệu tắm trong ánh trăng, tóc nàng dài chạm vai, mặc trang phục tu luyện, trên người tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Nhìn ánh sáng này, Lục Viêm liền biết được hẳn là có người đang tu luyện, theo ánh sáng nhìn đến, Lục Viêm cũng nhìn rõ người này là ai, đây chính là Tiêu Ngưng Nhi, hai mắt khép hờ, làn da trắng nõn, đôi môi ướt át, gợi cảm vô cùng.
“Tiêu Ngưng Nhi?”.
Lục Viêm nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó hắn lại chậm rãi tiến tới gần nàng.
“Ai!”.
Tiêu Ngưng Nhi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Viêm đầy cảnh giác, tay cầm một thanh đoản kiếm sắc bén, quát lớn.
...
Còn Lục Viêm thì nhìn sang Diệp Tử Vân, linh hồn hải phân ra bảy cấp, Xích Cam Hoàng Lục Thanh Lam Tử, thiếu nữ này có thể có được thanh sắc linh hồn hải, nói rõ thiên phú không kém.
Mà trong đó, còn có Tiêu Ngưng Nhi, thiếu nữ này cũng không thua kém bao nhiêu, hơn nữa cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc dù chỉ mới mười ba mười bốn, nếu lớn lên chắc chắn là hại nước ương dân.
Mặc dù Lục Viêm hắn không phải là cầm thú đến nổi một thiếu nữ mới lớn cũng không tha, nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, càng là sắc ma, mà hơn hết, hắn lúc này cũng chỉ tầm đó tuổi, không ăn lúc này thì nuôi lớn rồi ăn cũng tốt.
Bất quá, suy nghĩ này cũng chỉ lóe qua, sau đó bị hắn gạt ra khỏi đầu, trước tiên phải khôi phục lại chút thực lực, bây giờ với thân thể tàn tạ như phế vật này của hắn, làm gì có cơ hội tiếp xúc với người ta.
Còn có kẻ tên Thẩm Việt, thiên phú cũng không kém Tiêu Ngưng Nhi bao nhiêu, nhưng mà nhìn kẻ này khá gai mắt, chỉ chút thành tựu đã ưỡn ngực đắc ý, mẹ nó chứ, lão tử ghét nhất là những kẻ như thế này.
Lục Viêm lắc đầu, cũng không so đo với những nam hài mới lớn này.
“Ài, ở đâu cũng phải có thực lực, không có thực lực chỉ làm tảng đá cho người ta dẫm lên a”.
Nghe Thẩm Tú thao thao bất tuyệt, Lục Viêm chán nản lẩm bẩm, sau đó suy nghĩ làm thế nào để tăng lên thực lực, là một đỉnh phong cường giả, hắn có rất nhiều cách để tăng lên thực lực, nhưng bây giờ, chủ yếu là căn cốt của kẻ này quá yếu, mà “khí” ở đây cũng không giống của nơi hắn, nên không thể tu luyện bình thường như trước đó.
Sau một hồi suy nghĩ, chợt hắn cười nhạt một tiếng, ở nơi này vốn dĩ tu linh hồn lực, dù hắn đã mất đi linh hồn cường đại, nhưng hắn còn nắm giữ các phương pháp tu luyện hồn lực. Huống gì, hắn cũng đang muốn trở thành Yêu Linh Sư, khi đó có cùng với phương pháp luyện hồn lực này, hắn chắc chắn sẽ thành Truyền Kỳ Yêu Linh Sư.
Chỉ là, trước đó, cần có chút tiền... nếu không thì lấy gì tu luyện, cho dù ăn uống cũng phải có tiền a, huống chi, hắn mục tiêu còn là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư, thế nhưng không có tiền thì Thanh Đồng còn khó lên, chứ nói gì là Truyền Kỳ.
“Hai tháng sau sẽ khảo nghiệm đẳng cấp Võ Giả cùng Yêu Linh sư, ta hy vọng lúc đó sẽ xuất hiện mấy cái Võ Giả Thanh Đồng nhất tinh hoặc Yêu Linh sư, bất kể là ta hay Thánh Lan học viện đều vì các ngươi mà cảm thấy vinh quang!”.
Thâm Tủ lần lượt nhìn qua từng người, nói.
Lực lượng Võ Giả đạt 100 hoặc linh hồn lực Yêu Linh Sư đạt 100 liền được xem là trở thành một cường giả Thanh Đồng nhất tinh, những người ở đây, có thể đạt tới Thanh Đồng nhất tinh chỉ sợ không quá một nửa.
Rất nhiều người trong lớp ánh mắt kiên định, quyết phải trở thành Thanh Đồng nhất tinh, dù không biết là Võ Giả hay Yêu Linh Sư, nhưng trước hết phải trở thành cái đã.
Sau khi Thẩm Tú nói thêm vài câu, cuối cùng tiếng chuông ngân cũng vang vọng.
Lục Viêm hướng Hoàng Lâm hỏi một chút, biết được ở thí luyện chi địa có không ít yêu thú cấp thấp, hắn liền cười hắc hắc ám muội.
Mượn chút Yêu Linh tệ của Hoàng Lâm, sau đó cầm lấy hơn một trăm Yêu Linh Tệ, Lục Viêm đi ra ngoài học viện.
Hắn lúc này vô cùng có hứng, ánh mắt nhìn xem xung quanh, đi trên đường phố phồn hoa, nơi này quả thật cũng không tệ, ít nhất mọi thứ ở đây khá thú vị.
Ở một nơi trên phố, từng học sinh vây quanh một người bán rong, bày bán là những món đồ như chiến giáp, bao tay, không có gì khác lạ, bất quá trên đó có ẩn ẩn từng đạo phù văn kì lạ, thứ này Lục Viêm chưa từng thấy qua.
Bất quá hắn cũng không đi tới xem, mà đứng ở xa nhìn, theo ánh mắt của Lục Viêm nhìn qua, thấy đám người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu đứng ở đó.
Ngay sau đó lại thấy Thẩm Việt đi tới, phía sau cách đó không xa là Diệp Tử Vân. Thẩm Việt đi tới chỗ người bán rong, mua lấy một đôi hộ thủ, sau đó hắn lại nhìn sang Nhiếp Ly đầy ngạo nghễ.
Nhìn cảnh này, Lục Viêm khẽ lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết kẻ Thẩm Việt này đang muốn làm gì, rõ ràng là muốn khiêu khích Nhiếp Ly, lại thể hiện cho Diệp Tử Vân ở sau xem.
“Trước nên kiếm chút Yêu Linh Tệ a”.
Lục Viêm không để ý tới đám người Nhiếp Ly, Thẩm Việt, hắn đi tới những nơi bán hàng khác, nơi hắn ghé qua chủ yếu là bán linh thảo, sau khi tìm kiếm nửa ngày trời, cuối cùng hắn mới thở phào một hơi, rốt cuộc cũng mua được Yên Mộng thảo hắn cần, hai trăm Yêu Linh Tệ hắn dùng mua hơn một bó lớn Yên Mộng thảo.
Con bà nó, lão tử trước kia toàn cướp... à nhầm, lấy linh thảo ở những thế lực kia, chứ đâu có đi tìm từng nơi như thế này. Mà nơi này linh thảo lại có tên khác với linh thảo, nên tìm khác cực khổ. Cũng may trước kia dùng thứ này nhiều, nên nhớ hình dáng, nếu không thì tìm mù mắt cũng không ra.
Lại dùng hơn một trăm Yêu Linh TTệ của bản thân mua hai con dao lớn sắc bén, một cái túi lớn, một cái đánh lửa. Lúc này bầu trời chậm rãi tối dần, Lục Viêm nghĩ ngơi một chút, sau đó đi tới thí luyện chi địa.
Bên trong này cây cối khá thưa thớt, ở những bãi cỏ lớn, từng con Giác Dương đang đi dạo bên trong, khi Lục Viêm đi vào, hắn chọn một chỗ kín đáo rồi núp ở đó, gần đó thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng rống nhỏ, ánh mắt như diều hâu của Lục Viêm nhìn chằm chằm từng nơi, tựa hồ đang kiếm con mồi.
Không biết bao lâu, cuối cùng hắn mới cười quái dị nhìn tới một hang động gần đó, từ trong bó Yên Mông thảo lấy ra vài nhánh, bó chúng lại, rồi chậm rãi dùng cái đánh lửa đốt nó, sau đó hắn từng bước chậm chạp ném bó Yên Mộng thảo cháy trong tay vào bên trong, còn hắn thì nhanh chóng chạy về chỗ.
“Xì xì” Từng làn khói trắng đỏ bốc lên, ngắn ngủi vài giây thì trong hang động đã ngập khói.
“Rống!”. Từ bên trong hang động truyền ra một tiếng rống, chợt thấy một đầu Giác Dương gầm nhẹ, hướng bên ngoài chạy ra, ánh mắt của nó có chút mê ly, đi được vài bước ra ngoài, rồi lảo đảo ngã xuống đất.
Đứng từ xa nhìn, Lục Viêm nở nụ cười quỷ dị, khắc khặc hai tiếng, chờ đợi một phút cho khói trắng hoàn toàn tan biến hắn mới chậm rãi tiến tới. Lúc này đầu Giác Dương đã hoàn toàn ngã gục, hoàn hảo, Yên Mộng thảo có tác dụng với cấp thấp yêu thú.
Yên Mộng thảo, nói đúng hơn là mê hồn thảo, khi đốt có thể sinh ra khói trắng, có thể khiến cho bất kỳ ai hít phải cũng đều sinh ra ảo giác, cuối cùng là hôn mê. Cái đáng nói hơn là bị hôn mê sẽ giống như chết, cho dù là bị bên ngoài tác động cũng không cảm giác được.
Thứ này, trước đây Lục Viêm hay dùng để đi, à mà thôi, giờ phút này hắn đang quan tâm là đầu Giác Dương trước mắt.
Lấy ra con dao lớn, Lục Viêm dùng sức lực chém đứt đầu của nó, xẻ đầu ra, trong này có một viên yêu đan,
“Hắc, yêu đan”. Lục Viêm cười một tiếng, hắn ném viên yêu đan vào trong chiếc túi trước đó mua được, rồi ném thân Giác Dương vào một phía.
Tiếp đó, hắn lại đi vào trong hang động, vừa vào trong hang, bên trong có hơn mười đầu Giác Dương, bất quá là nhỏ hơn đầu ngoài kia, hẳn là Giác Dương con, những đầu Giác Dương con này sẽ không có yêu đan.
Lục Viêm cũng không giết những đầu Giác Dương này, dù sao chẳng có đáng tiền chút nào, thôi để nó cho người khác vậy.
Liên tục một tuần, Lục Viêm đã giết hơn mấy trăm con Giác Dương, lấy hơn ba trăm năm mươi mốt viên yêu đan, mỗi một viên yêu đan giá hơn mười lăm tệ, cùng với da lông, sừng của Giác Dương thì tính ra, hắn ít nhất cũng có mười mấy vạn tệ.
Mà trong thời gian này, hắn cũng có mua một vài món đồ khác tốt hơn, cũng trừ đi vào ngàn Yêu Linh Tệ, giờ hắn còn khoảng mười ba vạn tệ.
“Trong một tuần, có thể kiếm mười mấy vạn, mẹ nó chứ, đúng là dễ dàng a”.
Lục Viêm bóp mũi, cười nhạt. Hắn lại hướng tới trong rừng đi, lúc vào trong, hắn phát hiện đám người Nhiếp Ly cũng đang săn bắt Giác Dương, hắn cũng liếc qua một chút rồi không để ý, tiếp tục đi vào.
Đúng lúc vừa vào trong, Lục Viêm nghe thấy âm thanh cổ quái vang ra, tựa hồ bên trong có người.
Híp mắt, Lục Viêm hướng chỗ sâu đi tới, từng bước cẩn thận, không phát ra một tiếng động, đây là bản năng của cường giả, huống hồ, hắn am hiểu nhất là chạy trốn, nếu như bị phát ra tiếng, hắn đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Vào khoảng hơn trăm mét, sau một rừng cây, trên bãi đất trống, dưới ánh trăng, một thân ảnh yểu điệu tắm trong ánh trăng, tóc nàng dài chạm vai, mặc trang phục tu luyện, trên người tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Nhìn ánh sáng này, Lục Viêm liền biết được hẳn là có người đang tu luyện, theo ánh sáng nhìn đến, Lục Viêm cũng nhìn rõ người này là ai, đây chính là Tiêu Ngưng Nhi, hai mắt khép hờ, làn da trắng nõn, đôi môi ướt át, gợi cảm vô cùng.
“Tiêu Ngưng Nhi?”.
Lục Viêm nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó hắn lại chậm rãi tiến tới gần nàng.
“Ai!”.
Tiêu Ngưng Nhi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Viêm đầy cảnh giác, tay cầm một thanh đoản kiếm sắc bén, quát lớn.
...