Tư Không Đại lắc đầu, sắc mặt dữ tợn của hắn càng thêm phẫn nộ, trong tay đại đao chém giết hết đám thợ mỏ xung quanh.
Tư Không Hồng Nguyệt cũng gật đầu, không thể nào chạy được, huống hồ chạy được thì chạy đi đâu đây?
“Liều mạng vậy, cho dù chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng!”
“Đúng vậy, cho dù chết cũng phải giết thêm vài người”
“Giết!”
...
“Đến cả trời cũng giúp chúng ta, Ngân Dực thế gia lần này chắc chắn không sống nổi, mà cho dù sống cũng là nguyên khí đại thương”
Thương Lang Tí phất tay để mọi người dừng lại, hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Ngân Dực thế gia cùng đám thợ mỏ liều mạng, nhưng hơn hết là vui mừng, nếu như thế thì bọn hắn không cần phải cùng Ngân Dực thế gia liều mạng nữa rồi.
Ánh mắt hắn lại nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tư Không Dịch, thế nhưng tìm mãi không thấy, làm hắn lo lắng bốn chồn, sợ Tư Không Dịch lão mất nết kia âm thầm bố trí bẫy rập, đánh lén bọn hắn.
“Cẩn thận Tư Không Dịch đánh lén, các ngươi tìm kiếm xung quanh, nếu có động tĩnh gì khác thường phải lập tức báo cáo lại!”
Hắn quát lớn với đám người phía sau, bọn họ lập tức di chuyển xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Tư Không Dịch, những biến động khác thường.
Tư Không Dịch chính là uy hiếp lớn nhất đối với bọn hắn, cho nên không thể làm qua loa được, bọn hắn cẩn thận đề phòng, sợ bị Tư Không Dịch đánh lén.
“Chúng ta không ra tay sao? Ta đợi cả nữa ngày rồi, tay chân thật sự rất ngứa!”
Bên cạnh Thương Lang Bạch trầm giọng hỏi, ánh mắt đây vẻ điên cuồng, chiến ý khoáy động.
Hắn là một cuồng chiến nhân, trời sinh ra đã mang theo chiến ý mãnh liệt, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ ngại thứ gì, dù gặp cường giả mạnh hơn rất nhiều hắn vẫn lòng mang chiến ý, cho nên bị người trong tông tộc xem là kẻ điên cuồng chiến.
Cũng chính vì hắn không sợ bất cứ ai, chỉ cần là kẻ mạnh hắn đều muốn chiến đấu một trận, cho nên rất nhiều kẻ dù mạnh hơn nhưng khi gặp hắn vẫn kinh sợ. Bởi vì hắn không chỉ điên cuồng chiến đấu, mà còn điên cuồng liều mạng, quả thật không sợ chết.
Bất quá nhờ một lòng chiến đấu mà hắn tu vị tịnh tiến rất nhanh, không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có chiến ý mạnh mẽ, khiến hắn chưa tới mười tám tuổi đã là Hoàng Kim ngũ tinh, sắp đột phá Hắc Kim cấp.
“Ngươi đừng làm liều, trước tiên chúng ta xem bọn chúng cùng đám thợ mỏ kia chém giết lẫn nhau đi đã, đợi cuối cùng lại giết vào”
Thương Lang Tí lên tiếng, hắn biết tính tình của Thương Lang Bạch nên cũng không để tâm, chỉ nhắc nhở Thương Lang Bạch không nên liều mạng.
“Thật sự là quá chán, ta chém giết còn chưa đã tay. Đúng rồi, lão tạp chủng Tư Không Dịch ở đâu, sao còn chưa thấy bóng dáng của hắn? Truyền Kỳ cấp cường giả a, ta đây thật sự muốn chiến một trận”
Thương Lang Bạch chiến ý sục sôi nói.
“Hừ, ngươi cũng đòi chiến với Truyền Kỳ cường giả, chỉ sợ một quyền thôi cũng có thể đem ngươi miểu sát!”
Một bên Lý Thiên, đệ tử của Thần Diễm thế gia lên tiếng, hắn cũng là một thiên tài, chưa tới hai mươi đã là Hoàng Kim tứ tinh.
“Có thể ta không chịu được Truyền Kỳ cường giả một quyền, còn ngươi thì sao chứ? Ta mạnh hơn ngươi còn không chịu được một quyền, ngươi sợ là ngay cả một quyền cũng không dám chịu...”
Thương Lang Bạch cười lạnh, khinh thường nói:
“Sao, không phục hả? Thế thì chiến một trận, xem ai mạnh mẽ hơn!”
“Ngươi!”
Lý Thiên sắc mặt trầm xuống, tức giận chỉ Thương Lang Bạch, chỉ là không dám cùng kẻ điên cuồng liều mạng này chiến đấu, ai cũng biết kẻ này là một kẻ điên, trong lúc chiến đấu liệu có bị hắn trong lúc điên mà đánh bị thương tàn phế gì không chứ.
“Như thế nào, không dám sao? Hắc, nếu không dám thì câm miệng lại!”
Thương Lang Bạch nhếch miệng cười lạnh nói.
“Được rồi! Tât cả im lặng cho ta!”
Cả hai Hắc Kim cường giả đồng thời quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Thương Lang Bạch cùng Lý Thiên.
Lý Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm độc nhìn qua Thương Lang Bạch, hắn thề chắc chắn một ngày sẽ đem kẻ này giết chết.
Thương Lang Bạch cười cười, ánh mắt rơi xuống phía dưới, lúc này bên dưới đã sắp tàn cuộc, đám thợ mỏ sau khi bị gần ba mươi cường giả Hoàng Kim cùng không ít Bạch Ngân lao vào liền bị giết gần hết, dù sao đám thợ mỏ cũng chỉ là tay không tấc sắt, khó mà cùng đội quân chính quy của Ngân Dực thế gia chém giếng như nhau được.
“Giết, giết, đem toàn bộ giết hết!”
Tư Không Hồng Nguyệt bên trong đám thợ mỏ cũng vết thương chồng chất, sức người vốn có hạn, sau trận chém giết ở Ngân Dực địa phận, lúc này lại phải cùng đám thợ mỏ, thật sự là không chịu nổi, nếu không phải ý chí còn đang liều mạng, thật sự nàng đã ngất đi không dưới mười lần rồi.
Hai quân không còn nhiều, chỉ có vài trăm người, bên Ngân Dực thế gia thì đông hơn là còn khoảng năm trăm người, còn thợ mỏ thì chết gần hết, không quá trăm người.
“Đã có thể giết vào rồi chứ?”
Thương Lang Bạch ngáp một tiếng, ánh mắt lại rực lên chiến ý, lên tiếng hỏi.
Nhìn sắc trời, ặc, trời đã đen đến cực hạn, cho nên cũng không có gì ngoài màu đen, đám người của mười hai thế gia vẫn không thấy bóng dáng của Tư Không Dịch liền không chút lo lắng nữa.
Bởi nếu Tư Không Dịch còn ở đây, với tính cách ngạo mạn của lão sợ là sẽ không chịu được cảnh thế gia của mình sắp diệt đã sớm ra tay rồi, lúc này vẫn còn chưa ra, nói rõ lão không có ở đây, hay, thậm chí là không còn... sống!
Lý Thông, vị cường giả Hắc Kim của Thần Diễm thế gia gật gật đầu, lớn tiếng quát với mọi người phía sau:
“Thời điểm Ngân Dực thế gia diệt vong đã đến! Giết!”
Khi âm thanh vừa rơi xuống đã thấy Thương Lang Bạch lao xuống giết chóc.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa bắn ra, vô số người của mười hai thế gia lao xuống, không phân biệt là thợ mỏ hay Ngân Dực thế gia, tất cả đều một mực giết hết.
Tư Không Hồng Nguyệt thấy đám người kia cuối cùng cũng đánh xuống liền tuyệt vọng, cả người lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng vạn trượng. Nhưng không vì thế mà không ngừng liều mạng.
“Giết hết cho ta!” Tư Không Hồng Nguyệt gầm lên một tiếng, đôi cánh sau lưng đột nhiên loé lên, tốc độ bạo tăng mấy lần, hóa thành một đạo điện quang, trọng kiếm trong tay không ngừng giết sạch đám người thế gia, cùng với thợ mỏ xung quanh.
“Hừ, Tư Không Hồng Nguyệt, chết đi!”
Lý Thiên từ trong đám người lao tới, một đạo quang mang trong tay vọt tới, kiếm pháp điêu luyện chém giết mà tới.
Oanh!
Hai bên va chạm, cuồng phong quét ra bốn phía, Tư Không Hồng Nguyệt sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu, nàng sức lực không còn bao nhiêu, dù đối phó với Lý Thiên cũng hết sức.
Lý Thiên cười lạnh đạp lên mặt đất lấy lực giết tới, một cổ kình khí từ trong kiếm cương chấn ra, đem Tư Không Hồng Nguyệt đánh bay.
“Thất thủ chịu trói, ta tha cho một ngươi một mạng!”
Nhìn Tư Không Hồng Nguyệt bị đánh bay còn muốn đứng lên, Lý Thiên cười đắc ý, ánh mắt tham lam nhìn quanh người Tư Không Hồng Nguyệt, một cỗ dâm ý tràn lên trong lòng.
“Muốn ta chịu trói, còn lâu! Cho dù chết ta cũng phải chém bay đầu chó của ngươi!”
Tư Không Hồng Nguyệt cắn răng đứng dậy, hướng phía trước chém tới.
Lý Thiên cười lên khinh thường, một kiếm đánh bay trọng kiếm trên tay Tư Không Hồng Nguyệt, cánh tay còn lại thì chụp tới ngực nàng, ánh mắt tà ác quét một vòng.
“Cút!”
Tư Không Hồng Nguyệt rên một tiếng đau lớn, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lý Thiên.
“Hừ, lớn tiếng nữa đi, đợi bắt người về, ta sẽ cho ngươi quỳ dưới háng ta mà cầu xin ta chơi!”
Lý Thiên cười lạnh, sau đó một chưởng đánh Tư Không Hồng Nguyệt ngất xỉu.
Khói bụi xung quanh, từng tiếng hét thê thảm, càng lúc mùi máu càng nồng đậm, khi đám người mười hai thế gia giết vào thì người của Ngân Dực thế gia đã bị diệt gần hết, chỉ còn vài kẻ ngoan cố chống cự.
Lần này coi như là đại thắng, bọn hắn không ngờ tới sau hơn cả vô số lần quyết chiến, lần này lại có thể san bằng cả Ngân Dực thế gia, thật sự là một chuyện không thể tin được.
“Từ nay về sau, Ngân Dực thế gia hoàn toàn bị xóa sổ. Hắc Ngục thế giới, chỉ còn lại mười hai thế gia!”
Âm thanh vang vọng trời đất như định đoạt lấy, từ nay về sau Ngân Dực thế gia sẽ chỉ còn lại trong lịch sử.
...
Ps: Mệt mỏi vãi... các lão buff cho truyện cho tác vui cái nào /ngai:))
Tư Không Hồng Nguyệt cũng gật đầu, không thể nào chạy được, huống hồ chạy được thì chạy đi đâu đây?
“Liều mạng vậy, cho dù chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng!”
“Đúng vậy, cho dù chết cũng phải giết thêm vài người”
“Giết!”
...
“Đến cả trời cũng giúp chúng ta, Ngân Dực thế gia lần này chắc chắn không sống nổi, mà cho dù sống cũng là nguyên khí đại thương”
Thương Lang Tí phất tay để mọi người dừng lại, hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Ngân Dực thế gia cùng đám thợ mỏ liều mạng, nhưng hơn hết là vui mừng, nếu như thế thì bọn hắn không cần phải cùng Ngân Dực thế gia liều mạng nữa rồi.
Ánh mắt hắn lại nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tư Không Dịch, thế nhưng tìm mãi không thấy, làm hắn lo lắng bốn chồn, sợ Tư Không Dịch lão mất nết kia âm thầm bố trí bẫy rập, đánh lén bọn hắn.
“Cẩn thận Tư Không Dịch đánh lén, các ngươi tìm kiếm xung quanh, nếu có động tĩnh gì khác thường phải lập tức báo cáo lại!”
Hắn quát lớn với đám người phía sau, bọn họ lập tức di chuyển xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Tư Không Dịch, những biến động khác thường.
Tư Không Dịch chính là uy hiếp lớn nhất đối với bọn hắn, cho nên không thể làm qua loa được, bọn hắn cẩn thận đề phòng, sợ bị Tư Không Dịch đánh lén.
“Chúng ta không ra tay sao? Ta đợi cả nữa ngày rồi, tay chân thật sự rất ngứa!”
Bên cạnh Thương Lang Bạch trầm giọng hỏi, ánh mắt đây vẻ điên cuồng, chiến ý khoáy động.
Hắn là một cuồng chiến nhân, trời sinh ra đã mang theo chiến ý mãnh liệt, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ ngại thứ gì, dù gặp cường giả mạnh hơn rất nhiều hắn vẫn lòng mang chiến ý, cho nên bị người trong tông tộc xem là kẻ điên cuồng chiến.
Cũng chính vì hắn không sợ bất cứ ai, chỉ cần là kẻ mạnh hắn đều muốn chiến đấu một trận, cho nên rất nhiều kẻ dù mạnh hơn nhưng khi gặp hắn vẫn kinh sợ. Bởi vì hắn không chỉ điên cuồng chiến đấu, mà còn điên cuồng liều mạng, quả thật không sợ chết.
Bất quá nhờ một lòng chiến đấu mà hắn tu vị tịnh tiến rất nhanh, không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có chiến ý mạnh mẽ, khiến hắn chưa tới mười tám tuổi đã là Hoàng Kim ngũ tinh, sắp đột phá Hắc Kim cấp.
“Ngươi đừng làm liều, trước tiên chúng ta xem bọn chúng cùng đám thợ mỏ kia chém giết lẫn nhau đi đã, đợi cuối cùng lại giết vào”
Thương Lang Tí lên tiếng, hắn biết tính tình của Thương Lang Bạch nên cũng không để tâm, chỉ nhắc nhở Thương Lang Bạch không nên liều mạng.
“Thật sự là quá chán, ta chém giết còn chưa đã tay. Đúng rồi, lão tạp chủng Tư Không Dịch ở đâu, sao còn chưa thấy bóng dáng của hắn? Truyền Kỳ cấp cường giả a, ta đây thật sự muốn chiến một trận”
Thương Lang Bạch chiến ý sục sôi nói.
“Hừ, ngươi cũng đòi chiến với Truyền Kỳ cường giả, chỉ sợ một quyền thôi cũng có thể đem ngươi miểu sát!”
Một bên Lý Thiên, đệ tử của Thần Diễm thế gia lên tiếng, hắn cũng là một thiên tài, chưa tới hai mươi đã là Hoàng Kim tứ tinh.
“Có thể ta không chịu được Truyền Kỳ cường giả một quyền, còn ngươi thì sao chứ? Ta mạnh hơn ngươi còn không chịu được một quyền, ngươi sợ là ngay cả một quyền cũng không dám chịu...”
Thương Lang Bạch cười lạnh, khinh thường nói:
“Sao, không phục hả? Thế thì chiến một trận, xem ai mạnh mẽ hơn!”
“Ngươi!”
Lý Thiên sắc mặt trầm xuống, tức giận chỉ Thương Lang Bạch, chỉ là không dám cùng kẻ điên cuồng liều mạng này chiến đấu, ai cũng biết kẻ này là một kẻ điên, trong lúc chiến đấu liệu có bị hắn trong lúc điên mà đánh bị thương tàn phế gì không chứ.
“Như thế nào, không dám sao? Hắc, nếu không dám thì câm miệng lại!”
Thương Lang Bạch nhếch miệng cười lạnh nói.
“Được rồi! Tât cả im lặng cho ta!”
Cả hai Hắc Kim cường giả đồng thời quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Thương Lang Bạch cùng Lý Thiên.
Lý Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm độc nhìn qua Thương Lang Bạch, hắn thề chắc chắn một ngày sẽ đem kẻ này giết chết.
Thương Lang Bạch cười cười, ánh mắt rơi xuống phía dưới, lúc này bên dưới đã sắp tàn cuộc, đám thợ mỏ sau khi bị gần ba mươi cường giả Hoàng Kim cùng không ít Bạch Ngân lao vào liền bị giết gần hết, dù sao đám thợ mỏ cũng chỉ là tay không tấc sắt, khó mà cùng đội quân chính quy của Ngân Dực thế gia chém giếng như nhau được.
“Giết, giết, đem toàn bộ giết hết!”
Tư Không Hồng Nguyệt bên trong đám thợ mỏ cũng vết thương chồng chất, sức người vốn có hạn, sau trận chém giết ở Ngân Dực địa phận, lúc này lại phải cùng đám thợ mỏ, thật sự là không chịu nổi, nếu không phải ý chí còn đang liều mạng, thật sự nàng đã ngất đi không dưới mười lần rồi.
Hai quân không còn nhiều, chỉ có vài trăm người, bên Ngân Dực thế gia thì đông hơn là còn khoảng năm trăm người, còn thợ mỏ thì chết gần hết, không quá trăm người.
“Đã có thể giết vào rồi chứ?”
Thương Lang Bạch ngáp một tiếng, ánh mắt lại rực lên chiến ý, lên tiếng hỏi.
Nhìn sắc trời, ặc, trời đã đen đến cực hạn, cho nên cũng không có gì ngoài màu đen, đám người của mười hai thế gia vẫn không thấy bóng dáng của Tư Không Dịch liền không chút lo lắng nữa.
Bởi nếu Tư Không Dịch còn ở đây, với tính cách ngạo mạn của lão sợ là sẽ không chịu được cảnh thế gia của mình sắp diệt đã sớm ra tay rồi, lúc này vẫn còn chưa ra, nói rõ lão không có ở đây, hay, thậm chí là không còn... sống!
Lý Thông, vị cường giả Hắc Kim của Thần Diễm thế gia gật gật đầu, lớn tiếng quát với mọi người phía sau:
“Thời điểm Ngân Dực thế gia diệt vong đã đến! Giết!”
Khi âm thanh vừa rơi xuống đã thấy Thương Lang Bạch lao xuống giết chóc.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa bắn ra, vô số người của mười hai thế gia lao xuống, không phân biệt là thợ mỏ hay Ngân Dực thế gia, tất cả đều một mực giết hết.
Tư Không Hồng Nguyệt thấy đám người kia cuối cùng cũng đánh xuống liền tuyệt vọng, cả người lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng vạn trượng. Nhưng không vì thế mà không ngừng liều mạng.
“Giết hết cho ta!” Tư Không Hồng Nguyệt gầm lên một tiếng, đôi cánh sau lưng đột nhiên loé lên, tốc độ bạo tăng mấy lần, hóa thành một đạo điện quang, trọng kiếm trong tay không ngừng giết sạch đám người thế gia, cùng với thợ mỏ xung quanh.
“Hừ, Tư Không Hồng Nguyệt, chết đi!”
Lý Thiên từ trong đám người lao tới, một đạo quang mang trong tay vọt tới, kiếm pháp điêu luyện chém giết mà tới.
Oanh!
Hai bên va chạm, cuồng phong quét ra bốn phía, Tư Không Hồng Nguyệt sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu, nàng sức lực không còn bao nhiêu, dù đối phó với Lý Thiên cũng hết sức.
Lý Thiên cười lạnh đạp lên mặt đất lấy lực giết tới, một cổ kình khí từ trong kiếm cương chấn ra, đem Tư Không Hồng Nguyệt đánh bay.
“Thất thủ chịu trói, ta tha cho một ngươi một mạng!”
Nhìn Tư Không Hồng Nguyệt bị đánh bay còn muốn đứng lên, Lý Thiên cười đắc ý, ánh mắt tham lam nhìn quanh người Tư Không Hồng Nguyệt, một cỗ dâm ý tràn lên trong lòng.
“Muốn ta chịu trói, còn lâu! Cho dù chết ta cũng phải chém bay đầu chó của ngươi!”
Tư Không Hồng Nguyệt cắn răng đứng dậy, hướng phía trước chém tới.
Lý Thiên cười lên khinh thường, một kiếm đánh bay trọng kiếm trên tay Tư Không Hồng Nguyệt, cánh tay còn lại thì chụp tới ngực nàng, ánh mắt tà ác quét một vòng.
“Cút!”
Tư Không Hồng Nguyệt rên một tiếng đau lớn, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lý Thiên.
“Hừ, lớn tiếng nữa đi, đợi bắt người về, ta sẽ cho ngươi quỳ dưới háng ta mà cầu xin ta chơi!”
Lý Thiên cười lạnh, sau đó một chưởng đánh Tư Không Hồng Nguyệt ngất xỉu.
Khói bụi xung quanh, từng tiếng hét thê thảm, càng lúc mùi máu càng nồng đậm, khi đám người mười hai thế gia giết vào thì người của Ngân Dực thế gia đã bị diệt gần hết, chỉ còn vài kẻ ngoan cố chống cự.
Lần này coi như là đại thắng, bọn hắn không ngờ tới sau hơn cả vô số lần quyết chiến, lần này lại có thể san bằng cả Ngân Dực thế gia, thật sự là một chuyện không thể tin được.
“Từ nay về sau, Ngân Dực thế gia hoàn toàn bị xóa sổ. Hắc Ngục thế giới, chỉ còn lại mười hai thế gia!”
Âm thanh vang vọng trời đất như định đoạt lấy, từ nay về sau Ngân Dực thế gia sẽ chỉ còn lại trong lịch sử.
...
Ps: Mệt mỏi vãi... các lão buff cho truyện cho tác vui cái nào /ngai:))