Quang Huy chi thành.
Tất cả mọi người bên trong thành, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ đến nhà, từ phàm nhân đến cường giả, nội tâm đang không ngừng lo lắng. Bởi thời điểm này, chính là lúc tối đen nhất của Quang Huy chi thành, trong lịch sử, Quang Huy chi thành từng nhiều lần thay đổi cũng do những thời khắc này.
Thú triều!
Nói đến thú triều, bất cứ ai cũng biết, chỉ cần nghe được hai chữ này, trong đầu bọn họ không khỏi hiện ra từng cảnh người thú chém giết, chiến tranh kinh khủng nhất bùng nổ, người thú ngã xuống, máu chảy thành biển, thi chất thành núi.
Mỗi lần thú triều, đó chính là có vô số người ngã xuống, người mất đi người thân, trẻ con mất đi phụ lão, phụ nhân mất đi trượng phu. Cứ mỗi lần thú triều, đó chính là bi thương ập đến.
Thế nhưng, vì đồng bào, vì thân nhân, vì thành trì an bình, bọn họ sẵn sàng dùng sinh mệnh yếu ớt này giành giật với tử thần.
Phủ thành chủ.
Tường thành phía nam.
Lần Thú triều đột kích này, phía Nam tường thành đứng mũi chịu sào, là chỗ nguy hiểm nhất, cho nên có cường giả tập trung ở đây là phần lớn.
Khoảng cách Thú triều còn có canh giờ, hơn một nghìn Võ giả dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly bên ngoài thành không ngừng đào bới, bởi vì Thú triều lập tức sẽ đến, tất cả mọi người phi thường khẩn trương, động tác nhanh nhẹn.
Trên tường thành đám thành vệ binh thỉnh thoảng lại hướng chiến trường phía dưới tường thành nhìn quanh, bọn hắn không rõ, đám người Nhiếp Ly đến cùng đang làm gì, bọn hắn chỉ thấy, thành trì hai bên bị đào hai đạo khe rãnh thật sâu, còn có một đoàn người đổ chất lỏng như dầu vào mấy vạn hố nhỏ như nắm tay.
Đám người khác thì chặt mấy nghìn cành Minh Trúc phía trước vót nhọn làm thành đồ giống trường mâu, sau đó ở trong trong đoạn trúc lại bỏ thêm đồ vật gì đó. Lại thêm một đám người luyện dược sư từ khắp nơi chạy đến cầm theo một đống dược liệu.
Nói đến Nhiếp Ly, hắn lúc này đã có thực lực Hoàng Kim ngũ tinh, lại thêm yêu linh Hổ Nha gấu trúc có thần cấp phát triển, thực lực tổng thể mà nói thì so với Hắc Kim nhị tinh mạnh hơn không ít, thậm chí là không thua kém Hắc Kim tam tinh.
Hổ Nha gấu trúc này hắn chính là từ Mộng Yểm Yêu Hồ dung hợp từ ngàn vạn yêu linh mới có được, có được nó đúng là không dễ dàng chút nào. Hắn lúc này cũng mới dung hợp một yêu linh là nó, còn chừa một chỗ trống chưa dung hợp.
Vốn dĩ hắn định lấy Ảnh Yêu yêu linh để dung hợp, thế nhưng không biết là do hắn trọng sinh trở về, nhiều thứ bị thay đổi hay không mà ở Cổ Lan di tích vốn có hắc đăng chứa Ảnh Yêu cũng không thấy.
Từ khi phát hiện Nhiếp Ly cũng là một thiên tài đáng bồi dưỡng, phủ thành chủ liền đưa hắn vào trong phủ để bồi dưỡng cùng bảo vệ hắn khỏi Hắc Ám công hội.
Mấy lần hắn thể hiện ra thực lực cùng trí tuệ của mình, lời nói của hắn càng thêm trọng lượng, dù là Diệp Sóc hay Diệp Tu cũng không xem nhẹ Nhiếp Ly.
Lúc này thú triều sắp ra, Nhiếp Ly muốn dùng cách khác ngăn cản thú triều mà giảm thương tổn nhân mạng. Mặc dù mọi người có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói gì, chờ hắn thật sự giết bớt yêu thú.
Khi mọi người đang điên cuồng làm việc, bỗng thấy trên bầu trời chấn động, một đạo thanh thải băng phong từ xa hiện lên.
“Nhìn, là Diệp Tử Vân tiểu thư!”
“Chính là nàng rồi, không ngờ nàng lại đến đây, không biết bị thương lần trước đã hết chưa.”
“Bị thương?”
“Lần thú triều một tháng trước chính nàng một mình ngăn cản hai Hắc Kim cấp yêu thú, nhờ đó mà có không ít người không bị hai con yêu thú này tàn sát. Bất quá, Diệp Tử Vân tiểu thư cũng bị thương nặng, lúc này không biết đã lành chưa.”
“Đúng vậy, ta cũng là được nàng cứu đây.”
“May mắn Quang Huy chi thành có được Diệp Tử Vân nàng. Bây giờ nàng mới mười bốn tuổi đã là Hắc Kim nhị tinh, tương lai có khi sẽ trở thành Truyền Kỳ cường giả như Diệp Mặc đại nhân.”
“Đúng vậy, khi đó Quang Huy chi thành sẽ có hai Truyền Kỳ cường giả, khi đó chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Từng người lên tiếng bàn nghị, ngay sau đó chợt yên tĩnh lại.
]
Một thân ảnh mảnh khảnh đạp lên thanh thải băng phong chậm rãi lướt tới, mang theo một luồng sinh khí mát mẻ, từng đoàn thanh khí ập vào mặt làm bọn họ thoải mái.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, khi nhìn thấy thanh thải băng phong thì sắc mặt mỗi người đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt nóng bỏng, cũng có hâm mộ, nhưng không ai lúc này tỏ vẻ ghen ghét.
Trước đây thú triều, nếu không phải có Diệp Tử Vân nàng một mình chống đỡ hai đầu hắc kim yêu thú, chỉ sợ một trong số bọn chúng đã bị nó chém giết rồi.
Diệp Tử Vân lúc này mặc trên người bộ lam y bó sát người, che kín hết toàn bộ nơi gợi cảm trên người lại. Nàng lúc này, chỉ là mười bốn tuổi. Nhưng thời điểm này, không ai dám khinh thường nàng.
Khuôn mặt nàng không còn vẻ non nớt nữa, mà trở nên kiên định sắc bén, ánh mắt bình tĩnh không chút hoảng sợ khi thú triều sắp đến.
Bởi vì thú triều lần trước, nàng đã đối mặt với quá nhiều cái chết rồi. Cho nên, nàng không sợ chết nữa...
Chỉ là...
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của thiếu niên kia... Nếu không phải chờ đợi hắn quay lại, gặp mặt hắn, có khi nàng đã chết trong trận thú triều kia rồi...
Chỉ là không biết, nếu như hắn biết Ngưng Nhi nàng... liệu hắn có tức giận hay không...
Đáp xuống tường thành, Diệp Tử Vân bình tĩnh nhìn qua mọi người, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Mọi người cố gắng, Quang Huy chi thành sẽ không ngã, thân nhân, quê hương sẽ không bao giờ mất. Thú triều, chắc chắn sẽ không làm được gì nếu chúng ta một lòng vững tin.”
“Ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp!”
Diệp Tử Vân giơ bàn tay tinh xảo lên, nói lớn.
“Đúng vậy, ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp!”
Mọi người cùng cười lớn đáp lời, âm thanh hùng hồn.
“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Trong đám người, không rõ ai hô lên câu này, nhưng trong nháy mắt đám người liền cùng nhau rầm hô:
“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Tất cả mọi người trở nên kích động, âm thanh như gầm thét, khí thế mạnh mẽ khiến cho trời đất cũng phải thất sắc.
“Đến chết mới thôi!”
“Đến chết mới thôi!”
Âm thanh vọng lớn toàn bộ Quang Huy chi thành. Đứng ở trong màn đêm tối, một bóng người đứng đó, nhìn lên trời đầy sao:
“Trọng trách nặng như vậy, đáng lẽ phải để ta gánh mới phải. Phụ thân như ta, thật sự là thất bại. Tử Vân, xin lỗi...”
Trên tường thành cách đó không xa, nhìn Diệp Tử Vân nổi bật trong đám người như vậy, Nhiếp Ly khẽ thở một hơi:
“Rốt cuộc thứ gì làm ngươi trở nên như vậy...”
...
Không ai biết thời điểm này bên ngoài đang xảy ra một cuộc đại chiến kinh khủng giữa người và thú, một cuộc chiến sinh tồn.
Bất quá, Hắc Ngục thế giới lúc này cũng đang diễn ra một cuộc đại chiến kinh khủng không kém, đây là một cuộc đại chiến liên quan đến sinh tử của toàn bộ những thế gia.
Đất đá nổ tung, thời không rúng động, khói bụi mịt mờ che phủ tứ phương, từng tiếng nổ chấn động trời đất.
“Oanh —!!”
Không gian chấn động vỡ nát, tinh quang mãnh liệt rọi ra, lực lượng trùng trùng điệp điệp đi ra làm cho hư không rung động, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cùng Tuyệt Diễm Thần Thương không ngừng phun ra nuốt vào quang mang.
“Phanh!”
Chợt thấy Tuyệt Diễm Thần Thương trở nên ảm đạm, ngay sau đó bị Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm quét qua, vai trái Lý Tiêu Nhiên bị đánh trúng, cả người bay ngược về sau, đ-ng nát đất đá.
Từng giọt máu tươi chảy xuống, máu nhuộm cả một vùng đất đá, trên vai gã lúc này là một vết chém dài, sâu vô cùng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Tại thời khắc này, Lý Tiêu Nhân như hóa thành huyết nhân, khắp người đều là máu. Bỗng thấy hỏa diễm bùng lên, muốn trị thương cho gã, chẳng qua là bị vết chém này lại ẩn chứa lôi đình, đem hỏa diễm kia đánh bay.
Sắc mặt Lý Tiêu Nhân không khỏi biến đổi, nếu muốn chữa thương, vậy trước hết phải diệt tia lôi lực kia. Dù bị thương nặng nhưng gã cũng không có chết, dù sao gã cũng không có phụ thuộc vào khả năng trị thương này của thần diễm.
Mà tại khắc này, sau khi đánh bay Lý Tiêu Nhân, Lục Viêm cũng có không ít vết thương trên người, bất quá hắn cũng không quan tâm, với hắn mà nói thì chút vết thương này không thể làm hắn mảy may chuyện gì.
“Rầm!”
Đột nhiên không gian chấn động, Lục Viêm lập tức cảm giác được một cỗ nặng nề, trọng lực trên người trở nên mạnh mẽ, trong nhất thời khiến hắn lảo đảo.
“Chết!”
Hét dài một tiếng, ngay khi Lục Viêm chưa kịp định thân lại thì một cước mạnh mẽ ẩn chứa lực lượng kinh khủng từ trên trời đá xuống bả vài hắn.
Một cước này như thiên sơn đè xuống, cùng với trọng lực gia trì xuống, lực lượng càng thêm kinh hãi thế tục. Một cước đá xuống khiến Lục Viêm đập mạnh xuống đất, nghe một tiếng ầm vang lớn, một hố sâu liền hiện ra.
Thương Lang Đạo không dừng lại, gã phóng nhanh xuống phía dưới, một quyền kinh thiên đập xuống, một quyền này rất nặng, trọng quyền đánh xuống không khác nào núi cao đè lên người.
“Uỳnh!”
Khí lãng quét ra, từng gốc đại thụ không ngừng đổ nát, khói bụi khổng lồ như hình nấm phóng lên trời. Dưới đại địa chấn động mãnh liệt, cái hố sâu càng thêm sâu, một vết nứt vỡ từ chiếc hố sâu lan ra như mạng nhện.
Khói bụi tản đi, ánh mắt mọi người tập trung nhìn lại, ngay nhất thời không khỏi ngây dại, chỉ thấy Thương Lang Đạo vẫn còn đang giữ tư thế đánh xuống, còn Lục Viêm, không ngờ là đang bắt lấy một quyền kia của Thương Lang Đạo.
“Phanh!”
Cả người Lục Viêm cong lại, chợt thấy hắn đá mạnh lên người Thương Lang Đạo, không khí lập tức nổ tung, cả người Thương Lang Đạo như quả cầu bì đá bay lên bầu trời, tiếp đó hắn phóng lên trời.
Thương Lang Đạo lộn một vòng trên không trung, nhìn Lục Viêm phóng lên, trên người gã bừng bừng từng đạo vô hình uy áp, không gian xung quanh trở nên nặng nề, trọng lực trên người Lục Viêm gia tăng khiến cho tốc độ di chuyển của hắn chậm lại.
"Nhất Điểm Trọng Kích! Chết Đi"
Thương Lang Đạo hét dài, sắc mặt dữ tợn lao xuống như hùng ưng, hai quyền thành một đánh xuống, nháy mắt hắn như hóa thành thiên ngoại lưu tinh, tốc độ khủng khiếp.
“Lục Hợp Kiếm Pháp – Di Thiên Chuyển!”
Lục Viêm lạnh lùng nắm chặt Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, vô số đường kiếm chém ra xung quanh, âm thanh thanh thúy vang lên, một cỗ kiếm khí bùng phát tạo thành một luồng năng lượng cứng rắn chống đỡ công kích của Thương Lang Đạo.
Tất cả mọi người bên trong thành, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ đến nhà, từ phàm nhân đến cường giả, nội tâm đang không ngừng lo lắng. Bởi thời điểm này, chính là lúc tối đen nhất của Quang Huy chi thành, trong lịch sử, Quang Huy chi thành từng nhiều lần thay đổi cũng do những thời khắc này.
Thú triều!
Nói đến thú triều, bất cứ ai cũng biết, chỉ cần nghe được hai chữ này, trong đầu bọn họ không khỏi hiện ra từng cảnh người thú chém giết, chiến tranh kinh khủng nhất bùng nổ, người thú ngã xuống, máu chảy thành biển, thi chất thành núi.
Mỗi lần thú triều, đó chính là có vô số người ngã xuống, người mất đi người thân, trẻ con mất đi phụ lão, phụ nhân mất đi trượng phu. Cứ mỗi lần thú triều, đó chính là bi thương ập đến.
Thế nhưng, vì đồng bào, vì thân nhân, vì thành trì an bình, bọn họ sẵn sàng dùng sinh mệnh yếu ớt này giành giật với tử thần.
Phủ thành chủ.
Tường thành phía nam.
Lần Thú triều đột kích này, phía Nam tường thành đứng mũi chịu sào, là chỗ nguy hiểm nhất, cho nên có cường giả tập trung ở đây là phần lớn.
Khoảng cách Thú triều còn có canh giờ, hơn một nghìn Võ giả dưới sự chỉ huy của Nhiếp Ly bên ngoài thành không ngừng đào bới, bởi vì Thú triều lập tức sẽ đến, tất cả mọi người phi thường khẩn trương, động tác nhanh nhẹn.
Trên tường thành đám thành vệ binh thỉnh thoảng lại hướng chiến trường phía dưới tường thành nhìn quanh, bọn hắn không rõ, đám người Nhiếp Ly đến cùng đang làm gì, bọn hắn chỉ thấy, thành trì hai bên bị đào hai đạo khe rãnh thật sâu, còn có một đoàn người đổ chất lỏng như dầu vào mấy vạn hố nhỏ như nắm tay.
Đám người khác thì chặt mấy nghìn cành Minh Trúc phía trước vót nhọn làm thành đồ giống trường mâu, sau đó ở trong trong đoạn trúc lại bỏ thêm đồ vật gì đó. Lại thêm một đám người luyện dược sư từ khắp nơi chạy đến cầm theo một đống dược liệu.
Nói đến Nhiếp Ly, hắn lúc này đã có thực lực Hoàng Kim ngũ tinh, lại thêm yêu linh Hổ Nha gấu trúc có thần cấp phát triển, thực lực tổng thể mà nói thì so với Hắc Kim nhị tinh mạnh hơn không ít, thậm chí là không thua kém Hắc Kim tam tinh.
Hổ Nha gấu trúc này hắn chính là từ Mộng Yểm Yêu Hồ dung hợp từ ngàn vạn yêu linh mới có được, có được nó đúng là không dễ dàng chút nào. Hắn lúc này cũng mới dung hợp một yêu linh là nó, còn chừa một chỗ trống chưa dung hợp.
Vốn dĩ hắn định lấy Ảnh Yêu yêu linh để dung hợp, thế nhưng không biết là do hắn trọng sinh trở về, nhiều thứ bị thay đổi hay không mà ở Cổ Lan di tích vốn có hắc đăng chứa Ảnh Yêu cũng không thấy.
Từ khi phát hiện Nhiếp Ly cũng là một thiên tài đáng bồi dưỡng, phủ thành chủ liền đưa hắn vào trong phủ để bồi dưỡng cùng bảo vệ hắn khỏi Hắc Ám công hội.
Mấy lần hắn thể hiện ra thực lực cùng trí tuệ của mình, lời nói của hắn càng thêm trọng lượng, dù là Diệp Sóc hay Diệp Tu cũng không xem nhẹ Nhiếp Ly.
Lúc này thú triều sắp ra, Nhiếp Ly muốn dùng cách khác ngăn cản thú triều mà giảm thương tổn nhân mạng. Mặc dù mọi người có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói gì, chờ hắn thật sự giết bớt yêu thú.
Khi mọi người đang điên cuồng làm việc, bỗng thấy trên bầu trời chấn động, một đạo thanh thải băng phong từ xa hiện lên.
“Nhìn, là Diệp Tử Vân tiểu thư!”
“Chính là nàng rồi, không ngờ nàng lại đến đây, không biết bị thương lần trước đã hết chưa.”
“Bị thương?”
“Lần thú triều một tháng trước chính nàng một mình ngăn cản hai Hắc Kim cấp yêu thú, nhờ đó mà có không ít người không bị hai con yêu thú này tàn sát. Bất quá, Diệp Tử Vân tiểu thư cũng bị thương nặng, lúc này không biết đã lành chưa.”
“Đúng vậy, ta cũng là được nàng cứu đây.”
“May mắn Quang Huy chi thành có được Diệp Tử Vân nàng. Bây giờ nàng mới mười bốn tuổi đã là Hắc Kim nhị tinh, tương lai có khi sẽ trở thành Truyền Kỳ cường giả như Diệp Mặc đại nhân.”
“Đúng vậy, khi đó Quang Huy chi thành sẽ có hai Truyền Kỳ cường giả, khi đó chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Từng người lên tiếng bàn nghị, ngay sau đó chợt yên tĩnh lại.
]
Một thân ảnh mảnh khảnh đạp lên thanh thải băng phong chậm rãi lướt tới, mang theo một luồng sinh khí mát mẻ, từng đoàn thanh khí ập vào mặt làm bọn họ thoải mái.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, khi nhìn thấy thanh thải băng phong thì sắc mặt mỗi người đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt nóng bỏng, cũng có hâm mộ, nhưng không ai lúc này tỏ vẻ ghen ghét.
Trước đây thú triều, nếu không phải có Diệp Tử Vân nàng một mình chống đỡ hai đầu hắc kim yêu thú, chỉ sợ một trong số bọn chúng đã bị nó chém giết rồi.
Diệp Tử Vân lúc này mặc trên người bộ lam y bó sát người, che kín hết toàn bộ nơi gợi cảm trên người lại. Nàng lúc này, chỉ là mười bốn tuổi. Nhưng thời điểm này, không ai dám khinh thường nàng.
Khuôn mặt nàng không còn vẻ non nớt nữa, mà trở nên kiên định sắc bén, ánh mắt bình tĩnh không chút hoảng sợ khi thú triều sắp đến.
Bởi vì thú triều lần trước, nàng đã đối mặt với quá nhiều cái chết rồi. Cho nên, nàng không sợ chết nữa...
Chỉ là...
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của thiếu niên kia... Nếu không phải chờ đợi hắn quay lại, gặp mặt hắn, có khi nàng đã chết trong trận thú triều kia rồi...
Chỉ là không biết, nếu như hắn biết Ngưng Nhi nàng... liệu hắn có tức giận hay không...
Đáp xuống tường thành, Diệp Tử Vân bình tĩnh nhìn qua mọi người, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Mọi người cố gắng, Quang Huy chi thành sẽ không ngã, thân nhân, quê hương sẽ không bao giờ mất. Thú triều, chắc chắn sẽ không làm được gì nếu chúng ta một lòng vững tin.”
“Ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp!”
Diệp Tử Vân giơ bàn tay tinh xảo lên, nói lớn.
“Đúng vậy, ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp!”
Mọi người cùng cười lớn đáp lời, âm thanh hùng hồn.
“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Trong đám người, không rõ ai hô lên câu này, nhưng trong nháy mắt đám người liền cùng nhau rầm hô:
“Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Tất cả mọi người trở nên kích động, âm thanh như gầm thét, khí thế mạnh mẽ khiến cho trời đất cũng phải thất sắc.
“Đến chết mới thôi!”
“Đến chết mới thôi!”
Âm thanh vọng lớn toàn bộ Quang Huy chi thành. Đứng ở trong màn đêm tối, một bóng người đứng đó, nhìn lên trời đầy sao:
“Trọng trách nặng như vậy, đáng lẽ phải để ta gánh mới phải. Phụ thân như ta, thật sự là thất bại. Tử Vân, xin lỗi...”
Trên tường thành cách đó không xa, nhìn Diệp Tử Vân nổi bật trong đám người như vậy, Nhiếp Ly khẽ thở một hơi:
“Rốt cuộc thứ gì làm ngươi trở nên như vậy...”
...
Không ai biết thời điểm này bên ngoài đang xảy ra một cuộc đại chiến kinh khủng giữa người và thú, một cuộc chiến sinh tồn.
Bất quá, Hắc Ngục thế giới lúc này cũng đang diễn ra một cuộc đại chiến kinh khủng không kém, đây là một cuộc đại chiến liên quan đến sinh tử của toàn bộ những thế gia.
Đất đá nổ tung, thời không rúng động, khói bụi mịt mờ che phủ tứ phương, từng tiếng nổ chấn động trời đất.
“Oanh —!!”
Không gian chấn động vỡ nát, tinh quang mãnh liệt rọi ra, lực lượng trùng trùng điệp điệp đi ra làm cho hư không rung động, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cùng Tuyệt Diễm Thần Thương không ngừng phun ra nuốt vào quang mang.
“Phanh!”
Chợt thấy Tuyệt Diễm Thần Thương trở nên ảm đạm, ngay sau đó bị Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm quét qua, vai trái Lý Tiêu Nhiên bị đánh trúng, cả người bay ngược về sau, đ-ng nát đất đá.
Từng giọt máu tươi chảy xuống, máu nhuộm cả một vùng đất đá, trên vai gã lúc này là một vết chém dài, sâu vô cùng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Tại thời khắc này, Lý Tiêu Nhân như hóa thành huyết nhân, khắp người đều là máu. Bỗng thấy hỏa diễm bùng lên, muốn trị thương cho gã, chẳng qua là bị vết chém này lại ẩn chứa lôi đình, đem hỏa diễm kia đánh bay.
Sắc mặt Lý Tiêu Nhân không khỏi biến đổi, nếu muốn chữa thương, vậy trước hết phải diệt tia lôi lực kia. Dù bị thương nặng nhưng gã cũng không có chết, dù sao gã cũng không có phụ thuộc vào khả năng trị thương này của thần diễm.
Mà tại khắc này, sau khi đánh bay Lý Tiêu Nhân, Lục Viêm cũng có không ít vết thương trên người, bất quá hắn cũng không quan tâm, với hắn mà nói thì chút vết thương này không thể làm hắn mảy may chuyện gì.
“Rầm!”
Đột nhiên không gian chấn động, Lục Viêm lập tức cảm giác được một cỗ nặng nề, trọng lực trên người trở nên mạnh mẽ, trong nhất thời khiến hắn lảo đảo.
“Chết!”
Hét dài một tiếng, ngay khi Lục Viêm chưa kịp định thân lại thì một cước mạnh mẽ ẩn chứa lực lượng kinh khủng từ trên trời đá xuống bả vài hắn.
Một cước này như thiên sơn đè xuống, cùng với trọng lực gia trì xuống, lực lượng càng thêm kinh hãi thế tục. Một cước đá xuống khiến Lục Viêm đập mạnh xuống đất, nghe một tiếng ầm vang lớn, một hố sâu liền hiện ra.
Thương Lang Đạo không dừng lại, gã phóng nhanh xuống phía dưới, một quyền kinh thiên đập xuống, một quyền này rất nặng, trọng quyền đánh xuống không khác nào núi cao đè lên người.
“Uỳnh!”
Khí lãng quét ra, từng gốc đại thụ không ngừng đổ nát, khói bụi khổng lồ như hình nấm phóng lên trời. Dưới đại địa chấn động mãnh liệt, cái hố sâu càng thêm sâu, một vết nứt vỡ từ chiếc hố sâu lan ra như mạng nhện.
Khói bụi tản đi, ánh mắt mọi người tập trung nhìn lại, ngay nhất thời không khỏi ngây dại, chỉ thấy Thương Lang Đạo vẫn còn đang giữ tư thế đánh xuống, còn Lục Viêm, không ngờ là đang bắt lấy một quyền kia của Thương Lang Đạo.
“Phanh!”
Cả người Lục Viêm cong lại, chợt thấy hắn đá mạnh lên người Thương Lang Đạo, không khí lập tức nổ tung, cả người Thương Lang Đạo như quả cầu bì đá bay lên bầu trời, tiếp đó hắn phóng lên trời.
Thương Lang Đạo lộn một vòng trên không trung, nhìn Lục Viêm phóng lên, trên người gã bừng bừng từng đạo vô hình uy áp, không gian xung quanh trở nên nặng nề, trọng lực trên người Lục Viêm gia tăng khiến cho tốc độ di chuyển của hắn chậm lại.
"Nhất Điểm Trọng Kích! Chết Đi"
Thương Lang Đạo hét dài, sắc mặt dữ tợn lao xuống như hùng ưng, hai quyền thành một đánh xuống, nháy mắt hắn như hóa thành thiên ngoại lưu tinh, tốc độ khủng khiếp.
“Lục Hợp Kiếm Pháp – Di Thiên Chuyển!”
Lục Viêm lạnh lùng nắm chặt Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, vô số đường kiếm chém ra xung quanh, âm thanh thanh thúy vang lên, một cỗ kiếm khí bùng phát tạo thành một luồng năng lượng cứng rắn chống đỡ công kích của Thương Lang Đạo.