Hắn sử dụng Chu Ảnh tán chính là kỳ độc chi vật, vô sắc vô vị vô hình, sau khi phát huy đến trong không khí, sẽ theo làn da thẩm thấu nhân thể, Thần linh từ Sơ Vị Thần trở xuống đều khó có khả năng may mắn thoát khỏi!
Cũng không phải nói Chu Ảnh tán không có giải dược, trái lại, tuy Chu Ảnh tán rất khó phối chế, nhưng bởi vì cái đồ chơi này danh khí rất lớn, liệt vào một trong thập đại kịch độc phía dưới Sơ Vị Thần, thuốc giải độc cũng đã sớm truyền khắp toàn bộ Thần giới, hơn nữa nguyên liệu thuốc giải độc cũng xa xa không có trân quý như bản thân Chu Ảnh tán.
Nhưng mà dược ba phần độc, ai sẽ không có việc gì ở trong miệng ngậm lấy thuốc giải độc? Dưới tình huống không có trúng độc, bản thân thuốc giải độc là một loại độc dược!
Đại Hán họ Hàn có thể khẳng định, Lâm Lạc một mực không có động tác phục dụng qua dược vật!
Muốn nói trước đó Lâm Lạc phục dụng qua giải dược, vậy hắn càng thêm không tin! Thiên hạ độc dược nhiều như vậy, Lâm Lạc sẽ biết rõ hắn hạ loại độc dược nào sao? Nếu như Lâm Lạc một hơi liền ăn hơn mười, hai mươi loại thuốc giải độc mà nói, như vậy dược vật trùng sinh ra kịch độc khả năng còn muốn lớn hơn Chu Ảnh tán!
Chính là vì như thế, Đại Hán họ Hàn thấy Lâm Lạc không có trúng độc mới có thể giật mình thành bộ dáng kia.
Hắn kinh nghi bất định mà nhìn xem Lâm Lạc, con mắt mạnh mẽ sáng ngời:
- Ngươi có chí bảo phòng ngự?
Trừ khi như thế, lại há có thể ngăn lại kịch độc của Chu Ảnh tán xâm lấn?
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Thông minh như thế, cần gì phải giả trang ngu xuẩn đây này?
- Hắc hắc!
Sau khi Đại Hán họ Hàn hiểu rõ tình huống, lập tức trong nội tâm đại định, người luôn đối với tình huống không biết vô cùng kính sợ. Hắn lại khôi phục bộ dáng khờ khờ kia, sờ lên đầu cười nói:
- Ngươi nếu biểu hiện được càng ngốc, đề phòng chi tâm của người khác đối với ngươi lại càng yếu, khả năng đắc thủ dĩ nhiên là càng cao rồi!
Hắn rất có ý tứ lời nói và việc làm đều mẫu mực, không e dè mà ở trước mặt Lâm Lạc chậm rãi nói.
- Vậy từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn không cần giả bộ choáng váng!
Lâm Lạc lóe lên sát khí, hắn hiện tại thế đơn lực bạc, loại người đối với mình có ác ý này tự nhiên là trực tiếp diệt trừ thì tốt hơn, tránh khỏi lưu lại hậu hoạn!
Không giống ở hạ giới, hắn là Chí Tôn đứng ở thế giới chi đỉnh, tất cả âm mưu ở trước mặt hắn, hắn chỉ cần một quyền trấn áp! Tại Thần giới hắn vẫn chỉ là một tiểu tử Hư Thần Nhị trọng thiên, mặc kệ Sơ Vị Thần nào giá lâm hắn cũng chỉ có bỏ trốn mất dạng.
- Ha ha ha, muốn giết lão Hàn, ngươi còn non lắm!
Đại Hán họ Hàn đồng dạng mặt hiện lên dữ tợn, tuy hắn am hiểu ngầm hạ sát thủ, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở chính diện giao phong thực lực yếu.
Theo hắn quát một tiếng này, thế công của hắn lần nữa tăng cường, ở bên trong dao găm vũ đãng, có đạo đạo xà ảnh hiển hiện, mở ra lấy răng nanh hướng Lâm Lạc táp tới.
Xà ảnh này chính là lực lượng của hắn biến thành, bao hàm độc thủy pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ, cực kỳ có lực sát thương!
Oanh!
Quanh người Lâm Lạc đẩy ra một đốm hỏa diễm, xà ảnh đánh úp lại đều phát ra thê lương khàn giọng, lập tức bị đốt tẫn! Ở pháp tắc đối kháng, hắn há sẽ yếu đi?
- Hảo tiểu tử, Hư Thần Nhị trọng thiên có thể đối kháng pháp tắc chi lực của lão Hàn, ngươi ngược lại là rất có vốn liếng cuồng ngạo! Bất quá, ngược lại muốn nhìn chí bảo phòng ngự của ngươi có thể đỉnh đến lúc nào!
Đại Hán họ Hàn hai tay huy động liên tục, trong đan phòng lập tức hồng, bạch, tím, mấy loại bột phấn tung bay, thơm, tanh, hôi thối vô cùng, các loại mùi cổ quái xen lẫn chung một chỗ.
Những độc vật hữu hình hữu vị này cũng không thích hợp âm thầm ra tay. Nhưng lúc này chính diện phóng ra, Đại Hán họ Hàn tự nhiên không sao cả để cho Lâm Lạc biết rõ hắn dụng độc.
Hắn biết rõ Lâm Lạc có kiện phòng ngự chí bảo, nhưng ở bên trong suy đoán của hắn, cái chí bảo này nhất định là có lần hạn chế, chỉ cần hắn không tiếc tiền vốn dốc sức liều mạng hạ độc, cuối cùng có thời điểm công phá phòng ngự!
Hắn đã nhận định Lâm Lạc là hậu đại của Sơ Vị Thần có chút thực lực nào đó, hơn nữa trước kia lại từ trong hốc tối không biết đã nhận được cái gì, nhưng nhất định là bảo vật, để cho hắn lòng tham nổi lên, như thế nào cũng muốn tiêu diệt Lâm Lạc, mưu chiếm cơ duyên của đối phương!
Lâm Lạc có thể đoán được tính toán của hắn, thế nhưng mà hắn lại há có thể biết, sở dĩ Lâm Lạc có thể không sợ kịch độc, xác thực là vì hắn có kiện chí bảo phòng ngự, nhưng cũng không phải đối phương suy nghĩ là loại có lần hạn chế kia, mà là Tử Đỉnh!
Thần khí!
Bởi vì thần khí ở Thần giới hi hữu, mà Sơ Vị Thần, Hư Thần lại bò đầy đất, Thần linh có thể nắm giữ Hư Thần Khí, Sơ Thần Khí cái nào không phải hậu đại siêu cấp gia tộc, hoặc là đồ tử đồ tôn của tán tu tuyệt cường?
Mặc dù Thượng Nguyên Thành có Trung Nguyên Thần tọa trấn, nhưng từ góc độ phân bố thế lực mà nói, nơi này thật sự là vắng vẻ tới cực điểm, khả năng mấy Trung Nguyên Thần có nắm giữ thần khí. Trừ đó ra, mặc kệ ai cũng khó có khả năng có được thần khí!
Bởi vậy, Đại Hán họ Hàn căn bản không có hướng phương diện thần khí này suy nghĩ!
- Thủ đoạn của ngươi, ta cũng thấy không sai biệt lắm, không có chiêu thuật mới lạ nữa mà nói, ta sẽ tiễn đưa ngươi lên đường!
Lâm Lạc thấy đối phương đem các loại độc vật thi triển hết sức, thủy chung là chỉ thủ không công, lúc trước hắn rất ít thấy có người ở độc đạo có nghiên cứu sâu như vậy, liền nổi lên hứng thú muốn nhìn một chút.
Nhưng bàng môn tả đạo cuối cùng không lên đại đạo nổi, ở trên khí thế là yếu hơn ba phần, không có cái loại chiến ý tam quân lui tránh, ta mặc kệ hắn là ai, ở trong cuộc chiến sinh tử rất dễ dàng bị người một kích đuổi giết!
- Ha ha, dám xem thường lão Hàn?
Đại Hán họ Hàn lạnh lùng khẽ nói.
- Người như vậy chỉ có một kết quả, chết!
Trong hai mắt hắn chớp động lên sắc thái huyễn lệ, có một loại ma lực yêu dị!
Đây là độc thủy pháp tắc diễn dịch đến độ cao tương đối, đã độc, lại là pháp tắc, có thể để cho Thần linh Sơ Vị Thần trở xuống lập tức toàn thân thoát lực, nhưng chỉ có thể liên tục thời gian một cái tim đập, cho bản thân hắn cũng là tiêu hao thật lớn, dù sao mục tiêu muốn điều khiển cũng là cấp bậc Thần linh!
Quang ảnh hiện lên, quả nhiên dưới chân của Lâm Lạc lảo đảo, tựa hồ dừng chân cũng bất ổn!
- Chết!
Đại Hán họ Hàn lệ quát một tiếng, dao găm giao cho tay trái, tay phải chém ra, hóa thành một thanh trường mâu đen nhánh, pháp tắc diễn hóa, có thể sinh sinh xuyên thủng thần thể, dùng độc thủy pháp tắc lập tức có thể đưa một gã Thần linh vào chỗ chết!
Hắn nhe răng cười lấy, giống như có lẽ đã chứng kiến hình ảnh độc thủy pháp tắc thông qua huyết dịch lan tràn trong thần thể của Lâm Lạc, đem đối phương hóa thành một bãi nước vàng! Nhưng đúng vào lúc này, hắn thấy Lâm Lạc lộ ra một dáng tươi cười.
Nhưng cũng có thể lý giải, thu đồ đệ cũng không phải trò đùa, đồ đệ giống như con rể, rất nhiều thời điểm làm một chuyện là đại biểu cho ý chí của sư phụ, Tả Văn Trạch sao có thể dưới tình huống không rõ ràng cách làm người của Lâm Lạc mà thu hắn làm đồ đệ?
Nếu như Lâm Lạc là bạch nhãn lang thì sao, đó không phải là dẫn sói vào nhà rồi hả?
Tả Văn Trạch tự nhiên muốn trước khảo tra đối với phẩm tính của Lâm Lạc một phen, lúc này mới có thể quyết định. Mà đề bạt Lâm Lạc làm hộ vệ quân Phó thống lĩnh, kia là tương đương với cho hắn một cái bùa hộ mệnh, để cho Ngũ An Dịch không dám ra tay đối với hắn.
Lâm Lạc không có cách nào từ chối chuyện xui xẻo này, một mặt là bởi vì Ngũ An Dịch uy hiếp trực tiếp, còn bên kia hắn cũng không có tư cách cự tuyệt một vị Trung Nguyên Thần ưu ái, hết thảy căn nguyên đều ở chỗ thực lực của hắn bây giờ quá yếu!
Tại Hư Thần cảnh, Lâm Lạc có thể khinh thường cùng giai, nhưng gặp gỡ Sơ Vị Thần hắn cũng chỉ có thể bại trốn, mà đối mặt Trung Nguyên Thần mà nói, hắn khả năng ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có!
Đi nhậm chức, Lâm Lạc nhận được một khối lệnh phù, mà hắn mới phát hiện thống lĩnh chỉ có một, nhưng Phó thống lĩnh lại có bảy cái, nhưng cơ bản chỉ là một cái hư chức, cũng không có quá nhiều thực quyền, trên cơ bản xem như thành phần tri thức ăn bổng lộc.
Cách hai ngày, Tả Nhược Hề lại tới lần nữa, nhìn thấy Lâm Lạc đang nhàm chán mà ngồi ở trong sân đếm lá rụng, nói:
- Nhàm chán như vậy?
- Rỗi rãnh đến sắp gỉ sét!
Lâm Lạc như là một tượng đá, chức Phó thống lĩnh căn bản chỉ là loại rỗi rãnh, hắn căn bản không muốn làm cái gì, mà tuy hắn muốn luyện hóa những tài liệu bên trong Tử Đỉnh kia, cũng để Dưỡng Tâm Hũ nhận chủ, cũng bởi vì không có một hoàn cảnh không bị quấy rầy mà áp dụng.
- Ngươi lập tức có thể có chuyện làm rồi!
- Ah?
- Còn nhớ rõ ta nói không, sau khi di phủ chi hành kết thúc, sẽ cử hành một giao dịch hội?Con mắt Lâm Lạc sáng ngời, mọi người ở trong di phủ tuy có thu hoạch, nhưng có đồ vật gì đó cũng không nhất định là mình dùng được, như vậy lấy ra trao đổi hoặc bán ra mới là lựa chọn tốt nhất.
Hắn nói:
- Lúc nào?
- Buổi tối hôm nay, đi thôi, ta đã lấy một cái ghế lô.
Tả Nhược Hề xoay người bước đi.
Lâm Lạc vội vàng nhảy dựng lên đuổi kịp:
- Ta không có Thần tinh, xem ra chỉ có thể chảy nước miếng!
Tả Nhược Hề biết rõ hắn chỉ là đang giả nghèo, thằng này không có trước tiên đi đan điện, nhất định là đi Dược Viên, dùng thực lực của hắn muốn nói không có vật gì ai mà tin? Nàng bước liên tục bồng bềnh nói:
- Ngũ Cử Thiên tất nhiên sẽ trình diện, không có gì mà nói, ngươi tốt nhất đừng tìm hắn gây xung đột!
Mỗi lần trên đại hội trao đổi xuất hiện vật phẩm, không chỉ giới hạn trong di phủ được đến, bởi vì đến lúc đó sẽ có đại lượng bảo vật hiện thế, đại đa số mọi người sẽ lấy vật phẩm trong tay vào lúc đó bán ra, như vậy trao đổi đến vật phẩm mình có khả năng thoả mãn cũng sẽ đề cao thật lớn.
Cái này cũng có thể nói là thịnh hội ngàn năm một lần của Thượng Nguyên Thành, có đôi khi thậm chí sẽ xuất hiện vật phẩm ngay cả Trung Nguyên Thần cũng tâm động, bởi vậy trao đổi đại hội này cũng là Tam cự đầu của Thượng Nguyên Thành liên thủ gánh vác, cộng đồng duy trì trật tự, tránh cho tình huống có người dùng quyền ép giá.
Cũng bởi vậy, trao đổi đại hội này cũng không có ở trong phủ đệ của Tam cự đầu tiến hành, mà là ủy thác cho một phòng đấu giá trong thành.
Khi hai người Lâm Lạc tới phòng đấu giá Đại Tứ Hải này, ở đây đã là đầu người di động, khắp nơi là người. Bình thường rất khó nhìn thấy Sơ Vị Thần, ở chỗ này lại như là hàng vỉa hè, tùy tiện ném một tảng đá xuống dưới có thể nện trở mình một đống lớn.
Trước khi Tả Văn Trạch không có thu Lâm Lạc làm đồ đệ, Tả Nhược Hề không muốn cùng hắn quá mức tiếp cận, miễn cho người khác hiểu lầm bọn hắn có tư tình gì, vì vậy nàng trước một bước tiến nhập phòng đấu giá, để cho Lâm Lạc trực tiếp đi phòng cùng nàng.
- Lâm Lạc, mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Hắn vẫn chưa đi vài bước, một thanh âm mang theo trách cứ vang lên.
Lâm Lạc nhìn lại, là Trần Vân Khê, một trong ba người mà Nguyệt Quang Thành phái ra lần này, cháu trai của Trần Á Đan. Bởi vì Trần Á Đan đậu vào Ngũ An Dịch, hắn tựa hồ cũng tự cho là nhảy lên Long Môn, mang trên mặt thần khí không ai bì nổi.
- Cần hướng ngươi báo cáo sao?
Lâm Lạc lấy ánh mắt nhìn ngược lại hắn.
- Hừ, ngươi một mình ly khai, có biết đã phạm vào họa sát thân hay không?
Trần Vân Khê vốn là không thích Lâm Lạc, huống hồ lần này Lâm Lạc xác thực là phạm vào đại tội. Mặc dù nói nhìn như nhắc nhở, nhưng lại lộ ra nhìn có chút hả hê.
Theo như quy củ, tất cả mọi người ở sau khi đi ra di phủ, đều phải trước tiếp nhận kiểm tra, những linh thảo giá trị liên thành là trực tiếp bị thu lấy, ai dám lén lẩn trốn đây chính là tội lớn. Nhưng bởi vì Lâm Lạc là theo Tả Nhược Hề cùng một chỗ ly khai, những Sơ Vị Thần kia dù cho thấy được cũng chỉ sẽ coi như không gặp, ai dám lên trước kiểm tra con gái của Tả Văn Trạch?
Lâm Lạc không khỏi cười thầm, hắn đảm nhiệm Phó thống lĩnh chỉ là một cái hư chức, hơn nữa mới đến, tự nhiên sẽ không giống trống khua chiêng mà mời khách ăn cơm, bởi vậy ngoại trừ một ít người có hạn ra, những người khác căn bản không biết có chuyện như vậy.
Nhưng hắn cũng lười cùng loại tiểu nhân này nói nhảm, lúc này quay người muốn ly khai.
- Còn muốn chạy?
Trần Vân Khê duỗi ra một tay hướng hắn theo tới, hắn tự thấy bắt được Lâm Lạc mà nói hẳn là một đại công, bởi vậy biết rất rõ ràng Lâm Lạc cường hoành cũng dám ngang nhiên ra tay, hắn không đối phó được Lâm Lạc không có vấn đề gì, chỉ cần đem sự tình nháo đại, tự nhiên sẽ có cao thủ có thể đối phó Lâm Lạc ra mặt, hơn nữa, Trần Á Đan ngay ở lân cận.
Bành!
Lâm Lạc chém ra một quyền, oanh ở trên ngực của hắn, trực tiếp đánh hắn bay đi ra ngoài.
Tại đây vốn là chen chúc, Trần Vân Khê bị đánh bay như vậy, lập tức đập lấy trên người người phía sau, để cho bảy tám Hư Thần cảnh ngã thành một đoàn, tràng diện lập tức xuất hiện hỗn loạn nho nhỏ.
- Móa nó, muốn chết sao!
- Muốn đánh nhau đi đấu thú trường, ở chỗ này đánh là tìm đường chết!
Bên trong tiếng la hét ầm ĩ, Trần Vân Khê bò lên, trên lồng ngực xuất hiện một cái lõm rõ ràng, thiếu một ít có thể xuyên tim rồi. Trên mặt hắn hiện ra vẻ thống khổ, theo ba ba ba ở bên trong tiếng khớp xương bạo nổ, cái lõm kia giống như sung khí mà bành trướng.
- Lâm Lạc, ngươi thật lớn mật!
Hắn quát lên.
- Ta đây là tự vệ!
Lâm Lạc nhún vai.
Trần Vân Khê hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, cũng không có ra tay. Hắn đã đem tin tức Lâm Lạc xuất hiện thông tri đi ra ngoài, Trần Á Đan lập tức sẽ chạy tới, đến lúc đó Lâm Lạc sẽ khóc!