- Đúng vậy, có qua có lại, ngươi âm ta, ta không được âm ngươi sao?
Lâm Lạc bạo khởi mà động, tay trái thò ra, bắt được cánh tay biến thành trường mâu của đối phương, nắm tay phải oanh ra, ở bên trong quang ảnh màu vàng chớp động, thẳng oanh ngực đối phương.
- Không…
PHỐC!
Nắm đấm của Lâm Lạc trực tiếp oanh phá thần thể của Đại Hán họ Hàn, Thất Thải máu tươi vẩy ra, nắm đấm theo sau lưng Đại Hán họ Hàn oanh ra, mà sắc mặt của Đại Hán họ Hàn thì còn mang theo không cách nào lý giải mãnh liệt, sinh cơ cũng đã lập tức đoạn tuyệt.
Hắn đến chết cũng không có thể minh bạch vì cái gì Lâm Lạc có thể không bị độc thủy pháp tắc của hắn ảnh hưởng, đó cũng không phải là độc dược, mà là pháp tắc ah! Mà phòng ngự chí bảo hoặc là có thể đối kháng tính công kích thật thể, hoặc là có thể đối kháng pháp tắc, không có khả năng cả hai đều đủ!
Lúc trước độc dược không dùng được, vậy phòng ngự chí bảo trên người Lâm Lạc tuyệt đối là đối kháng tính công kích thật thể, điểm ấy theo hắn dùng pháp tắc chi lực cùng Lâm Lạc đối oanh đã được xác định, vì cái gì độc thủy pháp tắc sẽ không có hiệu quả?
Lâm Lạc thu hồi nắm đấm, thi thể của Đại Hán họ Hàn lập tức ngã xuống, đan điền không gian nghiền nát, bỗng nhiên tuôn ra một đống lớn đồ vật, trên căn bản là Thần tinh cùng Thần hạch, đặc biệt Thần hạch rất nhiều, ít nhất chiếm đến bảy thành, chồng chất nổi lên cao chừng một người!
Cởi áo choàng trên người đối phương xuống, Lâm Lạc dùng thần thức quét qua, trên mặt không khỏi lộ ra một dáng tươi cười quả là thế.
Đại Hán họ Hàn có thể làm thần trí của hắn quét không đến, xác thực là tác dụng của cái áo choàng này, có thể che đậy ánh mắt, dù là Thần linh cũng có thể lừa gạt! Mà người này có thể đạt được nhiều Thần hạch như vậy, tự nhiên đều dựa vào ngáng chân mưu hại, cái áo choàng này là đầu sỏ gây nên!
Lâm Lạc đem cái áo choàng này khoác trên người, dùng thần thức khống chế, quả nhiên lập tức mất đi hình thể, phảng phất tựa như không tồn tại! Bất quá, áo choàng có thể che lấp hình thể, nhưng không thể che dấu khí tức, Đại Hán họ Hàn hẳn là có bí thuật khác, mới có thể đem khí tức vô hạn làm nhạt, nếu không phải thần thức của Lâm Lạc vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ vẫn không thể phát hiện.
Bất quá, mặc dù Lâm Lạc không có bí thuật che dấu khí tức, nhưng công hiệu của Tử Đỉnh lại mạnh hơn một bậc, nếu hắn muốn làm sát thủ mà nói, tuyệt đối so với Đại Hán họ Hàn càng có tiền đồ!
Hắn thu hồi Thần tinh trên mặt đất, về phần Thần hạch thì là hoàn toàn bỏ qua, có chút mấu chốt hắn là tuyệt đối không đi đụng vào.
Ly khai gian đan thất này, Lâm Lạc tiếp tục đi tới, bất quá tầng thứ nhất này cũng bởi vì bị người càn quét vô số lần, căn bản là tìm không thấy địa phương bỏ sót nào, Lâm Lạc vô tình đi đến lầu hai, mà trong lúc này, có mấy đám người theo bên cạnh của hắn đi qua, đều toát ra địch ý rõ ràng, nhưng cuối cùng còn không có khai chiến.
Ai cũng không phải hiếu chiến thành cuồng nhân, không có lợi mà nói ai sẽ vô duyên vô cớ cùng người trở mặt? Có thể đến nơi đây ai không có chút tài năng, dù là quần ẩu nói không chừng cũng sẽ bị người trước khi chết kéo một cái đệm lưng, cho nên tại đây tuy mỗi người là địch, nhưng thật muốn đánh nhau mà nói, tuyệt đối là liên quan đến lợi ích chi tranh!
Bất quá, khi Lâm Lạc đi vào lầu hai, vòng quanh đại điện rẽ vào một lúc, lại phát hiện một đống lớn người lách vào phía trước một gian đan thất, năm ba người thành một đám, lẫn nhau tầm đó đều vô cùng đề phòng.
Cửa Đan thất đang đóng, mà trước cửa là một nữ tử đang kết tay bắt ấn, không ngừng ở trên cửa đá hư đập vào, thỉnh thoảng liền có một đạo Thất Thải hiện động.
Hiển nhiên, nữ tử này đang phá giải cấm chế, mà những người khác thì là đang chờ đợi.
Cấm chế, Lâm Lạc tự mình có thể phá giải, nhưng dù sao hắn cũng là mới nghiên cứu đạo này, gặp gỡ cấm chế cao thâm một chút hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, hoặc là dùng man lực trực tiếp oanh phá, cái kia sẽ có hai loại khả năng: oanh phá cấm chế hoặc là hắn bị cấm chế gạt bỏ!
Nhưng mỗi đạo luôn có cao nhân, nữ tử kia hẳn là người trong nghề, mới có thể dùng sức một mình phá giải cấm chế, những người khác thành thành thật thật mà ở một bên chờ đợi. Hơn nữa, nàng này có lẽ rất có bối cảnh, xem biểu lộ những người chung quanh kia, tựa hồ đối với nàng này mang kiêng kị rất sâu, đồng thời lại không dấu vẻ ái mộ rõ ràng.
Bởi vì đây là một tuyệt sắc giai nhân, mày ngài, mũi ngọc, mắt phượng, dáng người thướt tha, có lồi có lõm, đặc biệt là một cặp chân dài, có một loại phong tình phi thường đặc biệt.
Đinh!
Trên cửa đá nguyên bản có tám đạo ánh sáng nhàn nhạt, nhưng sau khi âm thanh giòn vang này phát ra lại biến thành bảy đạo!
Mỹ nữ chân dài ngừng lại, vươn ngọc thủ ở trên trán xoa xoa, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi!
Thanh âm trong veo, giống như một đạo nước suối ở trong lòng chảy qua, đã nâng cao tinh thần lại thoải mái.
- Vất vả Nhược Hề Tiên Tử, thỉnh Tiên Tử nghỉ ngơi, nếu ai dám quấy rầy Tiên Tử, sẽ là tử địch của chúng ta!
Lập tức liền có người nói, còn vỗ vỗ ngực, một bộ hào khí ngất trời.
- Phi, vốn không ai dám quấy rầy Nhược Hề Tiên Tử, Thương Lang ngươi lại mò mẫm khoe thành tích rồi!
Bên cạnh có người khinh thường nói.
- Mã Vô Quý, ngươi nói cái gì?
Một bên nổi giận, xắn tay áo lên, có ý tứ đánh đập tàn nhẫn.
- Sợ ngươi sao?
Bên này đồng dạng không chịu yếu thế, bảy người đồng dạng mặt mũi tràn đầy ngạo khí, mỗi người ưỡn ngực hóp bụng.
Lâm Lạc chỉ là nhìn thoáng qua, liền có thể đoán ra một chút, không khỏi thầm than một tiếng hồng nhan họa thủy.
Trên đời này ngoại trừ lợi ích có thể làm cho người đánh đầu rơi máu chảy, còn có một kiện chí bảo đồng dạng có thể làm cho người đánh sống đánh chết… sắc đẹp! Hơn nữa sắc đẹp bình thường còn làm không được điểm ấy, phải là mỹ nữ rất có bối cảnh!
Mỹ nữ chân dài được xưng là Nhược Hề Tiên Tử kia xác thực có dung nhan của kẻ gây tai hoạ, dáng người như ma quỷ, nhưng thế gian có rất nhiều nữ nhân như vậy, chẳng lẽ không có mỹ nữ thứ hai sao?
Đương nhiên là có, thế nhưng mà một tuyệt sắc mỹ nữ hơn nữa có bối cảnh thâm hậu, vậy tuyệt đối làm cho nam nhân chạy theo như vịt rồi!
- Đừng quấy rầy Nhược Hề Tiên Tử nghỉ ngơi!
Thời điểm hai đám người giương cung bạt kiếm, lại có kẻ thứ ba chen vào nói, cũng thành công hóa giải một hồi trình diễn.
Trước cửa đan phòng này ít nhất cũng có tám đám người. Mỗi sóng người số từ ba đến tám người không đều, hiển nhiên lẫn nhau tầm đó đều là nước tiểu không đến trong một cái bầu, mang theo địch ý rất mãnh liệt.
Mỹ nữ chân dài không để ý đến mọi người, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục tinh lực, tựa hồ căn bản không sợ người khác đối với nàng triển khai đánh lén, một bộ chắc chắc để cho Lâm Lạc tin tưởng bối cảnh sau lưng nàng khả năng so với hắn nghĩ trước kia còn muốn thâm hậu!
- Ngươi bất tuân pháp lệnh, một mình lẩn trốn, đây là tội lớn!
Trần Vân Khê rất là kỳ quái Lâm Lạc rõ ràng phạm vào sự tình như thế, sao còn dám như không có việc gì xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn biết rõ Lâm Lạc là cái xuất thân gì đấy, ở chỗ này cũng không có chút bối cảnh nào, sao có thể bao trùm lên quy tắc?
Có thể tiểu tử này căn bản không biết có quy định như vậy a, lại bị hắn mơ hồ lăn lộn tới, bởi vậy mới to gan lớn mật mà đến nơi này.
Trần Vân Khê vừa gọi như vậy, tự nhiên đám đông đều bị kinh động đến, không ít người đã mang theo tâm tình xem cuộc vui vây xem, mà cấp bậc Sơ Vị Thần là không có hứng thú để ý tới trò khôi hài này, nhao nhao tiến nhập phòng đấu giá, nếu so sánh, tăng thực lực của mình lên mới là bọn hắn quan tâm nhất.
- Cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc giận người ngươi không thể trêu vào!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói một câu, cất bước đi về phía trước.
- Đứng lại…
Trần Vân Khê vội vàng cất bước chặn đường, hai tay xê dịch, pháp tắc chi lực đã hoàn toàn mở ra, hướng về Lâm Lạc oanh kích đi.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, sát khí đã động, nắm tay phải vung lên, bốn hệ pháp tắc chi lực đồng thời vận chuyển, đối phương đã không nghe khuyên bảo, cũng trách không được hắn hạ sát thủ, Trần Vân Khê ngăn đón hắn không phải là muốn mưu hại hắn sao?
- Ngươi dám!
Một tiếng thanh xích vang lên, phía trước Trần Vân Khê cũng nhiều một mỹ nữ dáng người trước sau lồi lõm, đúng là Trần Á Đan. Nàng lành lạnh mà nhìn xem Lâm Lạc, đồng dạng sát khí ẩn ẩn.
Nàng có thể cảm ứng được Lâm Lạc đối với Trần Vân Khê toát ra sát cơ, cái này để cho nàng dị thường phẫn nộ, cảm thấy Lâm Lạc trèo lên Lại Tương Thành liền to gan lớn mật rồi, cho rằng có thể ở Thần giới hoành hành hay sao?- Lâm Lạc, thấy bản tọa còn không hành lễ?
Trần Á Đan lãnh đạm nói, nàng cũng không phải chấp pháp giả trong thành, bởi vậy biết rõ Lâm Lạc ở di phủ chi hành một mình ly khai, nàng cũng chỉ có thể báo cáo mà không có quyền lợi trực tiếp bắt người.
- Bằng cái gì?
Lâm Lạc thản nhiên nói.
Hắn bây giờ là Thượng Nguyên Thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh, tuy là cái phó chức, nhưng ở quyền lực chức vị trong Thần Quốc cũng không thua kém Trần Á Đan, cái này là chỗ tốt của cận thần thiên tử rồi.
Trần Á Đan thiếu chút nữa khí lệch ra mũi, bằng cái gì? Dù Lâm Lạc không phải từ Nguyệt Quang Thành đi tới, dùng tu vi Hư Thần cảnh của hắn chứng kiến Sơ Vị Thần cũng phải thành thành thật thật mà miệng nói tiền bối, đây là đạo lý không thể bàn cãi của Thần giới!
Huống chi nàng vẫn là lĩnh đội của ba người Lâm Lạc, Lâm Lạc dám đối với nàng bất kính là khiêu khích đối với uy nghiêm của nàng!
- Ngươi…
Trên khuôn mặt đẹp của Trần Á Đan hiện đầy sát cơ, một Hư Thần ở trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm của một gã Sơ Vị Thần, như vậy nàng cho dù là tại chỗ giết chết hắn cũng nhiều lắm là bị giam lại vài năm, huống hồ nàng còn đậu vào Ngũ An Dịch, chỉ mấy ngày làm bộ dáng đại khái có thể đi ra!
- Là ngươi!
Chỉ là còn không có đợi Trần Á Đan bạo khởi phát động công kích, lại một đạo thân ảnh nhảy qua. Tướng mạo anh tuấn đủ để cho vô số thiếu nữ vừa thấy liền tâm hồn thiếu nữ chập chờn, nhưng giờ phút này trên mặt lại mang theo vô cùng phẫn nộ.
Đúng là Ngũ Cử Thiên.
- Núi không chuyển nước chuyển, lại gặp mặt!
Lâm Lạc duỗi tay ra.
- Vậy nửa số đan dược ngươi đã quên đưa ta, cũng không thể không thể không trả được!
Khỏi khóe của Ngũ Cử Thiên không miệng co lại, thua ở trong tay Lâm Lạc hắn là vô cùng nhục nhã, ngoại trừ Ngũ An Dịch ra hắn ai cũng không có nói, lúc này gặp lại Lâm Lạc, ba quyền oanh đến thể diện hắn sụp đổ tựa hồ lại đang lắc lư trước mắt.
- Ngũ thiếu, ngươi nhận thức người này?
Trần Á Đan ngược lại là lắp bắp kinh hãi, xem bộ dạng hận không thể giết người của Ngũ Cử Thiên, còn giống như nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nhưng Ngũ Cử Thiên là ai? Lão tử hắn là một trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành. Tuy không phải một trong tam cự đầu, nhưng như thế nào cũng có thể xem như người đỉnh phong, Sơ Vị Thần bọn hắn gần kề chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Muốn nói Lâm Lạc đắc tội Ngũ Cử Thiên còn có thể vui vẻ, Trần Á Đan là như thế nào cũng không tiếp thụ được khả năng này.
- Hừ!
Ngũ Cử Thiên há chịu đem sự tình mình bị Lâm Lạc ba lượt oanh nát mặt nói ra, chỉ có thể nghẹn lấy một bụng khí. Ghê tởm hơn chính là, hắn còn chưa kịp nhờ Ngũ An Dịch ra tay, Lâm Lạc đã đi theo Tả Nhược Hề chạy!
Lại kế tiếp, Lâm Lạc biến hóa nhanh chóng trở thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh trong thành, thực sự trở thành người một hệ của Tả Văn Trạch, lại để cho Ngũ An Dịch cũng không dám ra tay. Nếu không ngươi làm thịt một cái cấp dưới của ta, ta giết một người hầu cận của ngươi, ai còn dám làm việc cho bọn họ?
Nếu như nói trước kia chỉ là hoài nghi mà nói, nhưng hiện tại chứng kiến bộ dạng như nuốt con ruồi của Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan liền có thể xác định hắn tuyệt đối là nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nàng không khỏi hoảng sợ, chẳng lẽ Lâm Lạc có bối cảnh cường đại gì mà nàng không biết, nếu không tại sao lại để cho một nhi tử của Trung Nguyên Thần cũng chỉ có thể nuốt giận?
- Hắc, Lâm huynh!
Lại có người tới tham gia náo nhiệt rồi, trên đỉnh đầu đội một cái mũ mềm, một bộ như là lưu manh.
- Vô Bệnh huynh!
Ngũ Cử Thiên vội vàng hướng người tới vái chào.
Người này đúng là Đỗ Vô Bệnh, mà Ngũ An Dịch vừa lúc là một hệ của Đỗ Bác Viễn, bởi vậy ở bên trong đời thứ hai, Ngũ Cử Thiên tự nhiên cũng phải dùng Đỗ Vô Bệnh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, coi như là hiện tại hắn tăng lên tới Sơ Vị Thần cũng vô dụng, đây là do bối cảnh song phương quyết định.
Đỗ Vô Bệnh phất phất tay, xem như cùng Ngũ Cử Thiên đánh qua chào hỏi, lộ ra ôn hoà, nhưng lúc ánh mắt nhìn hướng Lâm Lạc, lại hiện lên biểu lộ cực kỳ thân thiết, cười nói:
- Lâm huynh, mấy ngày nay sao chỉ ở trong phủ thành chủ, cũng không đi ra tụ hội thoáng một phát!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ đi ra lại tìm không thấy đường về!
- Ha ha, chớ không phải là sợ tiến lầm vào thanh lâu, trở về không biết hướng đám đệ muội trả lời sao?
Đỗ Vô Bệnh thập phần tùy ý mà cùng Lâm Lạc trêu chọc lên.
Thấy một màn như vậy, Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan, Trần Vân Khê ngay ngắn há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra? Phân lượng của Đỗ Vô Bệnh là so với Ngũ Cử Thiên còn muốn nặng hơn rất nhiều, như thế nào nhìn dáng vẻ của hắn giống như cùng Lâm Lạc có giao tình rất sâu vậy!
Muốn nói trong thành có ai có thể cùng Đỗ Vô Bệnh bình khởi bình tọa, như vậy cũng chỉ có con gái của Tả Văn Trạch Tả Nhược Hề rồi, bởi vì Mông Hoa Điền không có hậu đại, hai người bọn họ là Thượng Nguyên Thành đệ nhất nhị thế tổ. Nhưng Đỗ Vô Bệnh vì cái gì sẽ nhiệt tình đối với Lâm Lạc như vậy, ánh mắt kia giống như ước gì Lâm Lạc là nữ nhân lấy về nhà!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Ngươi âm ta!
Đại Hán họ Hàn kinh hô.
- Đúng vậy, có qua có lại, ngươi âm ta, ta không được âm ngươi sao?
Lâm Lạc bạo khởi mà động, tay trái thò ra, bắt được cánh tay biến thành trường mâu của đối phương, nắm tay phải oanh ra, ở bên trong quang ảnh màu vàng chớp động, thẳng oanh ngực đối phương.
- Không…
PHỐC!
Nắm đấm của Lâm Lạc trực tiếp oanh phá thần thể của Đại Hán họ Hàn, Thất Thải máu tươi vẩy ra, nắm đấm theo sau lưng Đại Hán họ Hàn oanh ra, mà sắc mặt của Đại Hán họ Hàn thì còn mang theo không cách nào lý giải mãnh liệt, sinh cơ cũng đã lập tức đoạn tuyệt.
Hắn đến chết cũng không có thể minh bạch vì cái gì Lâm Lạc có thể không bị độc thủy pháp tắc của hắn ảnh hưởng, đó cũng không phải là độc dược, mà là pháp tắc ah! Mà phòng ngự chí bảo hoặc là có thể đối kháng tính công kích thật thể, hoặc là có thể đối kháng pháp tắc, không có khả năng cả hai đều đủ!
Lúc trước độc dược không dùng được, vậy phòng ngự chí bảo trên người Lâm Lạc tuyệt đối là đối kháng tính công kích thật thể, điểm ấy theo hắn dùng pháp tắc chi lực cùng Lâm Lạc đối oanh đã được xác định, vì cái gì độc thủy pháp tắc sẽ không có hiệu quả?
Lâm Lạc thu hồi nắm đấm, thi thể của Đại Hán họ Hàn lập tức ngã xuống, đan điền không gian nghiền nát, bỗng nhiên tuôn ra một đống lớn đồ vật, trên căn bản là Thần tinh cùng Thần hạch, đặc biệt Thần hạch rất nhiều, ít nhất chiếm đến bảy thành, chồng chất nổi lên cao chừng một người!
Cởi áo choàng trên người đối phương xuống, Lâm Lạc dùng thần thức quét qua, trên mặt không khỏi lộ ra một dáng tươi cười quả là thế.
Đại Hán họ Hàn có thể làm thần trí của hắn quét không đến, xác thực là tác dụng của cái áo choàng này, có thể che đậy ánh mắt, dù là Thần linh cũng có thể lừa gạt! Mà người này có thể đạt được nhiều Thần hạch như vậy, tự nhiên đều dựa vào ngáng chân mưu hại, cái áo choàng này là đầu sỏ gây nên!
Lâm Lạc đem cái áo choàng này khoác trên người, dùng thần thức khống chế, quả nhiên lập tức mất đi hình thể, phảng phất tựa như không tồn tại! Bất quá, áo choàng có thể che lấp hình thể, nhưng không thể che dấu khí tức, Đại Hán họ Hàn hẳn là có bí thuật khác, mới có thể đem khí tức vô hạn làm nhạt, nếu không phải thần thức của Lâm Lạc vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ vẫn không thể phát hiện.
Bất quá, mặc dù Lâm Lạc không có bí thuật che dấu khí tức, nhưng công hiệu của Tử Đỉnh lại mạnh hơn một bậc, nếu hắn muốn làm sát thủ mà nói, tuyệt đối so với Đại Hán họ Hàn càng có tiền đồ!
Hắn thu hồi Thần tinh trên mặt đất, về phần Thần hạch thì là hoàn toàn bỏ qua, có chút mấu chốt hắn là tuyệt đối không đi đụng vào.
Ly khai gian đan thất này, Lâm Lạc tiếp tục đi tới, bất quá tầng thứ nhất này cũng bởi vì bị người càn quét vô số lần, căn bản là tìm không thấy địa phương bỏ sót nào, Lâm Lạc vô tình đi đến lầu hai, mà trong lúc này, có mấy đám người theo bên cạnh của hắn đi qua, đều toát ra địch ý rõ ràng, nhưng cuối cùng còn không có khai chiến.
Ai cũng không phải hiếu chiến thành cuồng nhân, không có lợi mà nói ai sẽ vô duyên vô cớ cùng người trở mặt? Có thể đến nơi đây ai không có chút tài năng, dù là quần ẩu nói không chừng cũng sẽ bị người trước khi chết kéo một cái đệm lưng, cho nên tại đây tuy mỗi người là địch, nhưng thật muốn đánh nhau mà nói, tuyệt đối là liên quan đến lợi ích chi tranh!
Bất quá, khi Lâm Lạc đi vào lầu hai, vòng quanh đại điện rẽ vào một lúc, lại phát hiện một đống lớn người lách vào phía trước một gian đan thất, năm ba người thành một đám, lẫn nhau tầm đó đều vô cùng đề phòng.
Cửa Đan thất đang đóng, mà trước cửa là một nữ tử đang kết tay bắt ấn, không ngừng ở trên cửa đá hư đập vào, thỉnh thoảng liền có một đạo Thất Thải hiện động.
Hiển nhiên, nữ tử này đang phá giải cấm chế, mà những người khác thì là đang chờ đợi.
Cấm chế, Lâm Lạc tự mình có thể phá giải, nhưng dù sao hắn cũng là mới nghiên cứu đạo này, gặp gỡ cấm chế cao thâm một chút hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, hoặc là dùng man lực trực tiếp oanh phá, cái kia sẽ có hai loại khả năng: oanh phá cấm chế hoặc là hắn bị cấm chế gạt bỏ!
Nhưng mỗi đạo luôn có cao nhân, nữ tử kia hẳn là người trong nghề, mới có thể dùng sức một mình phá giải cấm chế, những người khác thành thành thật thật mà ở một bên chờ đợi. Hơn nữa, nàng này có lẽ rất có bối cảnh, xem biểu lộ những người chung quanh kia, tựa hồ đối với nàng này mang kiêng kị rất sâu, đồng thời lại không dấu vẻ ái mộ rõ ràng.
Bởi vì đây là một tuyệt sắc giai nhân, mày ngài, mũi ngọc, mắt phượng, dáng người thướt tha, có lồi có lõm, đặc biệt là một cặp chân dài, có một loại phong tình phi thường đặc biệt.
Đinh!
Trên cửa đá nguyên bản có tám đạo ánh sáng nhàn nhạt, nhưng sau khi âm thanh giòn vang này phát ra lại biến thành bảy đạo!
Mỹ nữ chân dài ngừng lại, vươn ngọc thủ ở trên trán xoa xoa, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi!
Thanh âm trong veo, giống như một đạo nước suối ở trong lòng chảy qua, đã nâng cao tinh thần lại thoải mái.
- Vất vả Nhược Hề Tiên Tử, thỉnh Tiên Tử nghỉ ngơi, nếu ai dám quấy rầy Tiên Tử, sẽ là tử địch của chúng ta!
Lập tức liền có người nói, còn vỗ vỗ ngực, một bộ hào khí ngất trời.
- Phi, vốn không ai dám quấy rầy Nhược Hề Tiên Tử, Thương Lang ngươi lại mò mẫm khoe thành tích rồi!
Bên cạnh có người khinh thường nói.
- Mã Vô Quý, ngươi nói cái gì?
Một bên nổi giận, xắn tay áo lên, có ý tứ đánh đập tàn nhẫn.
- Sợ ngươi sao?
Bên này đồng dạng không chịu yếu thế, bảy người đồng dạng mặt mũi tràn đầy ngạo khí, mỗi người ưỡn ngực hóp bụng.
Lâm Lạc chỉ là nhìn thoáng qua, liền có thể đoán ra một chút, không khỏi thầm than một tiếng hồng nhan họa thủy.
Trên đời này ngoại trừ lợi ích có thể làm cho người đánh đầu rơi máu chảy, còn có một kiện chí bảo đồng dạng có thể làm cho người đánh sống đánh chết… sắc đẹp! Hơn nữa sắc đẹp bình thường còn làm không được điểm ấy, phải là mỹ nữ rất có bối cảnh!
Mỹ nữ chân dài được xưng là Nhược Hề Tiên Tử kia xác thực có dung nhan của kẻ gây tai hoạ, dáng người như ma quỷ, nhưng thế gian có rất nhiều nữ nhân như vậy, chẳng lẽ không có mỹ nữ thứ hai sao?
Đương nhiên là có, thế nhưng mà một tuyệt sắc mỹ nữ hơn nữa có bối cảnh thâm hậu, vậy tuyệt đối làm cho nam nhân chạy theo như vịt rồi!
- Đừng quấy rầy Nhược Hề Tiên Tử nghỉ ngơi!
Thời điểm hai đám người giương cung bạt kiếm, lại có kẻ thứ ba chen vào nói, cũng thành công hóa giải một hồi trình diễn.
Trước cửa đan phòng này ít nhất cũng có tám đám người. Mỗi sóng người số từ ba đến tám người không đều, hiển nhiên lẫn nhau tầm đó đều là nước tiểu không đến trong một cái bầu, mang theo địch ý rất mãnh liệt.
Mỹ nữ chân dài không để ý đến mọi người, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục tinh lực, tựa hồ căn bản không sợ người khác đối với nàng triển khai đánh lén, một bộ chắc chắc để cho Lâm Lạc tin tưởng bối cảnh sau lưng nàng khả năng so với hắn nghĩ trước kia còn muốn thâm hậu!