Ngũ Cử Thiên sửng sốt một chút, đột nhiên phá lên cười.
Còn có sự tình so với đây càng buồn cười sao? Chỉ là một tiểu tử Hư Thần Nhị trọng thiên, rõ ràng dám hướng hắn là Hư Thần tam trọng thiên đỉnh phong khoe khoang vũ lực? Nếu như trái lại, hắn là Hư Thần Nhị trọng thiên kia, lấy thân phận lão tử còn có vậy cáo mượn oai hùm thể như xuống, tiểu tử này bằng lại là cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì Tả Nhược Hề?
Chuyện cười, nếu Tả Nhược Hề tự mình ra mặt, hắn nói không chừng còn có thể cố kỵ vài phần, nhưng thập đại Trung Nguyên Thần mặc dù có bài vị phân chia cao thấp, lại chia làm ba đại phái đấu đến lợi hại, Ngũ An Dịch là thuộc về nhất phái của Đỗ Bác Viễn, cũng không cần cho Tả Văn Trạch mặt mũi quá lớn! Ngũ Cử Thiên kỳ thật đối với Tả Nhược Hề cũng không sợ, chỉ là bởi vì đang theo đuổi đối phương, mới sẽ làm ra nhượng bộ thích hợp.
Nhưng Lâm Lạc tuyệt đối còn không có tư cách này!
- Tiểu tử, ngươi là đi ăn chùa lớn lên, đầu óc cũng biến ngu ngốc rồi sao?
Ngũ Cử Thiên cảm thấy cùng Lâm Lạc loại trèo lên cành cây cao, cảm giác mình không ai bì nổi này thật sự không có cái gì dễ nói, hơn nữa ngu xuẩn như vậy đến tột cùng là như thế nào đạt được Tả Nhược Hề chú ý?
Chẳng lẽ Tả Nhược Hề có yêu thích đặc thù gì, ưa thích ngu ngốc hay sao?
Bành!
Lâm Lạc không nói nhảm, trực tiếp một đấm oanh tới, không gian pháp tắc tập trung, Kim hệ pháp tắc đem một quyền diễn hóa thành hai mươi lăm quyền, lại xác nhập thành một, nặng nề nện ở trên mặt Ngũ Cử Thiên.
Một đoàn Thất Thải Huyết Quang vẩy ra, cả khuôn mặt của Ngũ Cử Thiên cũng bị mất, biến thành một lỗ máu lõm xuống dưới!
- Ah…
Ngũ Cử Thiên phát ra tiếng hô vô cùng phẫn nộ, dùng thực lực tiếp cận Sơ Vị Thầncủa hắn, một quyền này còn không đến mức có thể đuổi giết hắn. Trong Thất thải quang hoa tràn đầy, mặt của hắn đã ở lập tức cải tạo, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được "trường" trở về, nhưng vẻ cuồng bạo trên mặt lại để cho người nhìn mà trái tim băng giá.
Đừng nói Ngũ Cử Thiên cuồng nộ đến bạo, dù là Tả Nhược Hề cũng không ngờ rằng Lâm Lạc nói ra tay liền ra tay, hơn nữa ra tay ác như vậy, trực tiếp oanh mặt của đối phương!
Cái gọi là đánh người không vẽ mặt, đây là muốn đem thù của song phương đẩy đến tử lộ!
- Ta muốn ngươi chết!
Dù là Ngũ Cử Thiên lòng dạ sâu hơn, nhưng ở trước mặt Tả Nhược Hề bị người một quyền oanh nổ mặt, cơn tức này hắn muốn nuốt xuống mà nói, về sau còn có thể lại ngẩng đầu lên được sao?
Lúc này hắn đã tiêu hao Thất Thải thần huyết đem mặt một lần nữa "trường" tốt, Lê-eeee-eezz~! ở bên trong một tiếng rít gào, hắn đồng dạng một quyền oanh hướng Lâm Lạc.
Vừa rồi hắn tự nhận là bị đánh không sẵn sang, mới có thể bị Lâm Lạc một quyền đánh trúng, nhưng tuyệt sẽ không, cũng tuyệt không cho phép có lần thứ hai, hắn muốn đem cái thù báo này trở về! Hơn nữa, Lâm Lạc chủ động khiêu khích hắn, dù hắn giết Lâm Lạc, Tả Nhược Hề cũng không có lại nói cái gì!
Lâm Lạc ra tay liền không có tính toán lưu tình, người như vậy, đắc tội một phần cùng đắc tội thập phần không có một tia khác biệt! Mà chỉ cần không đánh chết người, như vậy Ngũ An Dịch cũng không ra tay đối với hắn, dù sao hiện tại hắn coi như là người trái hệ rồi, ân oán của đám con cháu tự nhiên là do đám con cháu tự hành giải quyết.
Tả Nhược Hề muốn kéo hắn xuống nước, vậy hắn sẽ không để ý mượn quang của đối phương.
Thấy Ngũ Cử Thiên oanh ra, một quyền này Lâm Lạc lộ ra một nụ cười khẽ, thân hình lóe lên, đã lập tức biến mất, thời điểm lại hiện ra thân đã thoát ly phạm vi công kích của đối phương. Hắn không chút nào khách khí tái khởi một quyền, y nguyên oanh hướng mặt của Ngũ Cử Thiên.
Không gian pháp tắc, phong tỏa!
Bành!
Lại một đoàn Thất Thải huyết hoa vẩy ra, mặt của Ngũ Cử Thiên lần thứ hai bị oanh không có.
- Hỗn đản!
Ngũ Cử Thiên cố nhiên là phẫn nộ đến toàn thân đều thiêu đốt lên, Tả Nhược Hề cũng giật mình tới cực điểm, bởi vì nàng tuyệt nhiên thật không ngờ, Lâm Lạc còn lĩnh ngộ đến loại pháp tắc thứ tư!
Kim, hỏa, mộc, không gian, thằng này rõ ràng đồng thời nắm giữ bốn loại pháp tắc!
Nàng lại không biết, Lâm Lạc kỳ thật tổng cộng lĩnh ngộ sáu loại pháp tắc, chỉ là Thủy, Thổ hai chủng pháp tắc cấp độ quá thấp, tối đa chỉ là Hư Thần nhất trọng thiên, hắn không muốn sử dụng đi ra mất mặt xấu hổ mà thôi.
- Ta muốn đem ngươi băm thành mảnh vỡ!
Ngũ Cử Thiên thở hổn hển, lần thứ nhất còn nói là bị công không sẵn sàng, nhưng liên tục ngã vào một cái hầm, đây chính là hắn không cách nào thừa nhận rồi!
Toàn thân hắn hỏa diễm quay quanh, bị cảm xúc ảnh hưởng, pháp tắc chi lực cũng hóa thành thực chất, ở xung quanh người hắn hừng hực thiêu đốt, càng là PHỐC PHỐC PHỐC phun ra nham thạch nóng chảy màu đen.
Đây là pháp tắc hắn nắm giữ, lão tử của hắn năm đó là tán tu, từng bước một từ người bình thường đi tới, ở tinh vực cấp bậc tu chính là Hỏa hệ công pháp, sau khi thành Thần ở trong một tòa núi lửa kỳ diệu ngồi vạn năm, lĩnh ngộ đến một chi bên trong Hỏa hệ đại đạo, từ Ngụy Thần đi đến Hư Thần, cuối cùng trở thành Trung Nguyên Thần, khống chế lấy sinh tử của vô số người!
Nham thạch nóng chảy màu đen quay cuồng, lập tức phô trương mà ra, độ ấm cũng kịch liệt tăng lên, cả mặt đất ở dưới cấm chế của Thượng Thiên thần bảo vệ cũng trở nên đỏ choét lên, trên vách tường hiện ra từng đạo rạn nứt.
Liệt Diễm như vậy, đủ để lập tức xóa đi tánh mạng của bất kỳ một Ngụy Thần nào!
Hắn là tồn tại tiếp cận Sơ Vị Thần, ở trên pháp tắc lĩnh ngộ sắp nhảy ra cấp bậc Hư Thần, lực công kích tự nhiên vô cùng cường đại.
Lâm Lạc khẽ cười một tiếng, Mộc hệ pháp tắc triển khai, vô số hoa cỏ màu xanh ở trong nham thạch hừng hực khỏe mạnh phát triển, hướng về Ngũ Cử Thiên quấn đi! Không gian thiết cát phát động, từng đạo khí nhận hóa thành lưỡi đao lợi hại, Hỏa hệ pháp tắc dịch động, đồng dạng Liệt Diễm đốt thiên!
Hắn oanh ra một quyền, phát ra đạo Kim hệ pháp tắc thứ tư.
Ngũ Cử Thiên hoảng hốt!
Bốn đạo pháp tắc? Con mẹ nó gặp quỷ rồi!
Lĩnh ngộ nhiều một đạo pháp tắc, tương đương với có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ, dùng Lâm Lạc Hư Thần Nhị trọng thiên đỉnh phong làm thí dụ, nếu hắn nắm giữ hai đạo pháp tắc cấp bậc Hư Thần Nhị trọng thiên đỉnh phong, như vậy chiến lực thực tế có thể đạt tới Hư Thần tam trọng thiên sơ kỳ!
Mà nếu nắm giữ đến ba loại mà nói, cái kia chính là Hư Thần tam trọng thiên đỉnh phong, có thể cùng Ngũ Cử Thiên bình khởi bình tọa !
Nhưng con mẹ nó Lâm Lạc nắm giữ không phải ba loại pháp tắc, mà là bốn loại!
Vậy thì để cho Lâm Lạc ở trên chiến lực thực tế thậm chí vượt qua Hư Thần tam trọng thiên đỉnh phong, tuy không cách nào vượt qua đại cảnh giới hạn chế, nhưng lại đủ để áp chế hắn! Dù sao, Ngũ Cử Thiên chỉ là tiếp cận Sơ Vị Thần mà không có đạt tới cảnh giới này!
Vô luận tiếp cận cỡ nào, cũng không có nếu gì đó.
Vạn nhất pháp tắc chi linh này bị Lâm Lạc luyện hóa thì sao? Muốn nói đối mặt hấp dẫn lập tức trở thành Sơ Vị Thần, ai có khả năng ngăn cản được? Chỉ cần ẩn dấu tính danh, đợi ly khai phạm vi Thượng Nguyên Thành, thế lực của Đỗ Bác Viễn lại lớn cũng không có khả năng nhúng tay đến khu vực thống trị của Trung Nguyên Thần khác!
Đỗ Vô Bệnh tín nhiệm Lâm Lạc như vậy sao?
Nữ tử áo trắng thì tựa như là bị dọa sợ, chặt chẽ ôm lấy Lâm Lạc, giống như thú con vừa mới sinh, một khắc cũng không dám ly khai mẫu thân, đem hai má hoàn toàn chôn ở trong ngực Lâm Lạc, căn bản không dám nhìn bất luận kẻ nào.
- Lâm huynh, ngày khác sẽ tìm ngươi uống rượu!
Đỗ Vô Bệnh cười ha ha, mở cửa nhẹ lướt đi, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Hắn thật sự cứ như vậy đi rồi hả?
Ba người Lâm Lạc đồng thời lâm vào khó hiểu thật sâu, mà thân thể bạch y nữ tử kia thì càng phát ra mềm mại, rõ ràng nằm ở trong ngực Lâm Lạc ngủ rồi. Nhưng hai đầu ngón tay tuyết trắng đến gần như trong suốt còn chặt chẽ cầm lấy góc áo của hắn, tựa hồ sợ hắn lại đột nhiên rời đi .
Tả Nhược Hề thập phần nghi hoặc mà nhìn xem Lâm Lạc, tuy nàng nhìn trúng tiềm lực đáng sợ của Lâm Lạc, nhưng muốn nàng như Đỗ Vô Bệnh vung tiền như rác, nàng tuyệt đối không có hào khí như vậy! Muốn nói tương lai của Lâm Lạc có khả năng đạt tới độ cao, có lẽ có thể đến Thượng Thiên thần, Thượng Thiên thần là rất cường thế, nhưng thời gian này lại cần bao lâu, lại cần trải qua bao nhiêu trắc trở?
Trên thực tế quá nhiều người có tiềm lực ở trong quá trình phát triển vẫn lạc, mà càng muốn hướng lên trên bò, cái khả năng vẫn lạc này lại càng lớn!
Đỗ Vô Bệnh không có bảo đảm gì, thậm chí ngay cả dưới tình huống Lâm Lạc phải chăng trung tâm cũng không thể cam đoan quăng tiền đánh bạc lớn như thế. Thật sự là để cho Tả Nhược Hề không cách nào lý giải.
Đỗ Vô Bệnh có lẽ là thằng điên, nhưng cũng không phải đồ đần!
Nàng quét mắt nhìn Lâm Lạc nói:
- Chúng ta trở về!Lâm Lạc vừa mới động, nữ tử áo trắng liền tỉnh lại, nàng như là vợ bé mà nhắm mắt theo đuôi Lâm Lạc, người không biết nhìn vào, còn tưởng rằng tình cảm của hai người sâu đến một khắc cũng không muốn tách ra.
Mang theo một nữ nhân "giá trị liên thành" như vậy, Lâm Lạc cũng không dám chạy loạn khắp nơi, cùng Tả Nhược Hề quay lại phủ thành chủ, mà nữ tử áo trắng cùng Trần Á Đan cũng thành vật phẩm tư nhân của hắn, cùng một chỗ đi vào.
Trên đường, Lâm Lạc hướng Tả Nhược Hề hỏi:
- Đỗ Vô Bệnh có hướng ngươi hỏi thăm tình huống của ta hay không?
- Ồ, thật đúng là bị ngươi đoán được!
Tả Nhược Hề gật gật đầu.
- Hắn tựa hồ đối với ngươi rất hứng thú, nếu không phải ta đối với hắn coi như có vài phần hiểu rõ, khẳng định sẽ nghĩ hai người các ngươi tầm đó có quan hệ gì không thể cho ai biết!
Vậy cũng là cái chê cười sao?
Trên mặt Lâm Lạc lộ ra một dáng tươi cười, nhưng nghi hoặc trong nội tâm lại càng ngày càng sâu.
Đầu tư càng lớn, muốn giành lợi ích tự nhiên cũng càng lớn!
Nhưng hắn đến cùng có cái gì đáng đối phương mưu cầu lợi ích?
Chẳng lẽ là cùng Nghiêm Nhược Thánh đồng dạng, muốn đoạt thân thể của hắn?
Bất quá, theo như Lâm Lạc từ trong trí nhớ của Nghiêm Nhược Thánh lấy được tin tức, Luân Hồi bí thuật của tên kia chỉ có thể ở trong huyết mạch hậu đại của mình thi triển, cũng không phải muốn cướp lấy thân thể ai đều được.
Huyết mạch của Lâm Lạc một đến từ Thiểm Điện tộc, Nghiêm Chấn Càn đã từng là Thượng Thiên thần của Hỏa Vân Thần Quốc, cùng Đại La Thần Quốc này có lẽ cách xa vạn dặm. Mà đổi thành một chi huyết mạch là Thần giới Viễn Cổ Lâm gia, cùng Đỗ gia càng không có liên quan, muốn nói Đỗ Vô Bệnh có thể đối với Lâm Lạc sử dụng Luân Hồi thuật, hắn là tuyệt không tin.
Nhưng nếu như bài trừ cái này, Lâm Lạc là không thể tưởng được đối phương còn kỳ vọng có thể từ trên người hắn đạt được cái gì!
Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, chỉ có thể tự mình chú ý nhiều hơn, thật muốn phát hiện không đúng, vậy thì mặc kệ hết thảy đào tẩu, đem bọn người Tô Mị lưu vong chân trời xa xăm, dù sao Thần giới lớn như vậy, lo gì không có địa phương?
Việc cấp bách, là phải biết rõ ràng quan hệ của nữ tử áo trắng cùng chân vạc thứ năm, cũng rút thời gian đễ Dưỡng Tâm Hũ nhận chủ, luyện hóa những thần thiết kia, thực lực cường đại mới là trụ cột hết thảy.
Tả Nhược Hề cũng mang theo đầu đầy sương mù rời đi, tuy nàng rất ngấp nghé pháp tắc chi linh, nhưng cũng sẽ không mạo hiểm để cho Đỗ, Tả hai nhà toàn diện khai chiến cưỡng đoạt qua, cũng dặn dò Lâm Lạc không nên có ý nghĩ này, nếu không Tả Văn Trạch sẽ không bảo vệ hắn!
Đuổi Trần Á Đan đi qua một bên, Lâm Lạc bày ra một đạo kết giới cách âm, lúc này mới vỗ vỗ nữ tử áo trắng trong ngực sắp muốn ngủ:
- Này, tỉnh vừa tỉnh!
- Ân...
Nữ tử áo trắng mở ra một đôi con mắt vô cùng thanh tịnh, hướng Lâm Lạc nháy thoáng một phát, hồn nhiên như hài nhi, bất nhiễm một tia thế tục, chung quanh không có "Người xấu" mà chỉ có Lâm Lạc một cái "Người tốt", nét mặt của nàng cũng dễ dàng hơn rất nhiều, thậm chí đối với Lâm Lạc lộ ra một dáng tươi cười, như hoa lan u cốc, tinh khiết vô cùng.
Nàng là một mỹ nữ, nhưng đạt tới đẳng cấp mỹ nữ dù cho ức dặm chọn một, dùng Thần giới miệng người nhiều như vậy cũng có thể gom góp một đống. Nhưng khí chất Không Linh tinh khiết như nàng lại là bất luận kẻ nào cũng không thể có, Đường Điềm tiểu ma nữ ở lúc mới xuất hiện có một tia hàm súc như vậy, đáng tiếc sa đọa quá nhanh rồi!
Nghĩ đến Đường Điềm, Lâm Lạc không khỏi thở dài, hắn đời này vung được yêu nữ đáng ghét kia sao?
- Ngươi tên gọi là gì?
Lâm Lạc ôn nhu hỏi, nữ tử như vậy dù cho không dậy nổi tình yêu nam nữ, nhưng ai có thể không thương?
- A... Nhao nhao...
Nữ tử áo trắng tội nghiệp nói, mắt to lại khép lại, hướng trong ngực Lâm Lạc chui vào, ý đồ tìm vị trí càng thêm thoải mái, rất nhanh phát ra tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên lại ngủ rồi.
Tử Đỉnh trong thức hải nhẹ xoáy, hướng Lâm Lạc truyền ra chấn động không hiểu, để cho lòng hắn sinh nhu tình, không đành lòng lại thúc hỏi nàng, mà đem nàng bế lên, đi đến buồng trong đặt nàng lên giường.
Hắn đang muốn lặng lẽ ly khai, nhưng nữ tử áo trắng lại hai tay xiết chặt, ôm eo của hắn, không cho hắn rời đi. Lâm Lạc không thể làm gì, đành phải ngồi xuống trên giường, duỗi bình hai chân, để cho nữ tử áo trắng có thể đem đầu thoải mái gối lên trên đùi của hắn.
Nàng này một ngủ là tám ngày bảy đêm, lúc này mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, lông mi thật dài rung rung thoáng một phát, sau đó mở ra hai mắt, hai mắt vô cùng thanh tịnh, tinh khiết như linh tuyền.
Chứng kiến Lâm Lạc, nàng tràn ra một dáng tươi cười xinh đẹp, như là con mèo nhỏ dùng đôi má mềm mại ma sát lấy đùi Lâm Lạc, toát ra ý ỷ lại rõ ràng.
- Ngươi... Đến tột cùng gọi cái gì?
Lâm Lạc nhẹ nói.
- Nguyệt!
Nữ tử áo trắng mở ra môi anh đào màu hồng phấn.