Mà Sư Ánh Tuyết tuy cũng là tiểu tai hoạ, nhưng dù sao chỉ có bảy tám tuổi, biến thái có thể đối với nàng có hứng thú có lẽ không có mấy người.
Phong Sở Liên đối với yêu cầu của Lâm Lạc tự nhiên không có mâu thuẫn, mà nàng tuy ngạo kiều nhưng lại không ngu ngốc, biết rõ vô luận là Lâm Lạc hay là mình ở Thần giới đều chỉ có thể coi là con sâu cái kiến, có quá nhiều người là bọn hắn tạm thời không có cách nào nhắm trúng.
Nhưng Sư Ánh Tuyết lại học theo, cũng kéo qua một cái khăn che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhưng xem nàng che mặt lại càng giống như là sơn tặc.
XIU....XÍU... XÍU...UU!!
Khoảng cách mấy trăm dặm đối với Thần linh mà nói không có ý nghĩa, chỉ trong chốc lát ngắn như vậy, liền có bảy đạo nhân ảnh bay vút tới, phiêu phù ở trên không ba người Lâm Lạc, sáu nam một nữ, đều là tu Ngụy Thần cảnh vi, lại không biết có lĩnh ngộ pháp tắc chi lực hay không.
- Bọn ngươi là người phương nào?
Một nam tử lực lượng ở Ngụy Thần Nhị trọng thiên quát hỏi.
- Đi ngang qua!
Lâm Lạc mỉm cười.
- Xin hỏi chư vị, tại đây là địa phương nào?
Bảy người kia đồng thời trì trệ, đi ngang qua, có thể tìm một lý do càng chê cười hay không? Cuồng cát bên ngoài là có thể sinh sinh đuổi giết Trung Nguyên Thần, mà lực lượng ba người này mạnh nhất chỉ là Ngụy Thần tam trọng thiên, coi như là Hư Thần tam trọng thiên thì như thế nào, bằng cái gì có thể tiến vào nơi đây?
Lâm Lạc thấy được khó hiểu trong mắt của bọn họ, liền tùy tiện nói:
- Thời điểm chúng ta sử dụng Truyền Tống Trận, không cẩn thận gặp không gian Phong Bạo, thời điểm vừa xuất hiện là đến nơi này!
Truyền Tống Trận câu thông Hư Không, một khi rời khỏi mục đích nguyên bản, vậy thì như là người hạ giới phi thăng Thần giới, khả năng tùy ý xuất hiện ở một nơi hẻo lánh trong Thần giới! Bất quá, Truyền Tống Trận phi thường ổn định, tỷ lệ gặp được không gian Phong Bạo đến gần vô hạn bằng không.
Đối mặt Lâm Lạc nói như vậy, bảy người kia trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên tin hay là không tin. Bởi vì tuy khả năng gặp được không gian Phong Bạo cực thấp, nhưng ba người còn chưa tới Sơ Vị Thần có thể xông qua sa mạc tới đây, càng là một sự tình không thể tưởng tượng!
- Theo chúng ta đi!
Nam nhân nói chuyện ngay từ đầu suy nghĩ một chút liền làm ra quyết định, việc này, vẫn là để cho thượng diện đau đầu đi thôi, bọn hắn chỉ cần đem phạm nhân mang về là được rồi.
- Ngươi là cái gì đó, nói đi theo ngươi là đi theo ngươi sao!
Sư Ánh Tuyết khó chịu rồi, nàng là Ma Vương đại nhân a!
- Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?
Trên mặt nam nhân không nhịn được, lập tức hướng Sư Ánh Tuyết trợn mắt trừng đi. Hơn nữa, hắn cũng không tin sẽ có đứa trẻ Thần Cảnh, đặc biệt còn là Ngụy Thần nhị trọng thiên, đây nhất định là đối phương cố ý giả bộ nai tơ.
- Là Ma Vương đại nhân!
Sư Ánh Tuyết XÍU...UU! liền xông ra ngoài, bành bành bành, một phen quyền đấm cước đá, bảy người kia lập tức hỏng bét rồi.
Luận chiến lực thực tế, Sư Ánh Tuyết là cặn bã trong cặn bã, thế nhưng mà năng lực đặc thù của nàng lại để cho nàng trở thành bất bại chi thân, chiến lực lại nhược thì như thế nào, chỉ có phần nàng đánh người khác!
- Chuyện gì xảy ra!
- Vì cái gì đánh không đến nàng!
- Nhanh gọi cứu viện!
Bảy người kia lập tức lâm vào đại loạn, Sư Ánh Tuyết quỷ dị là bọn hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.
Cái này thật muốn nháo đại rồi, trốn đến ở bên trong Dưỡng Tâm hũ, do Sư Ánh Tuyết mang theo lui trở về trong sa mạc, có thiên nhiên sát trận kia, trừ khi là Thượng Thiên thần đến, nếu không lại có thể làm gì được Sư Ánh Tuyết?
Tiểu nha đầu cực có thể là con gái của Thần Vương, người khác không biết, nhưng cấp bậc Thượng Thiên thần tổng không có khả năng không biết a! Bởi vậy, năng lực đặc thù của Sư Ánh Tuyết cho dù ở trước mặt Thượng Thiên thần không dùng được, nhưng mà tuyệt đối không có Thượng Thiên thần nào dám tổn thương nàng.
- Oa ha ha ha!
Sư Ánh Tuyết phát ra tiếng cười y hệt Ác Ma, nàng dù sao vẫn là tâm tính tiểu hài tử, cao hứng thì cười, mất hứng sẽ khóc.
- Dừng tay!
Một tiếng quát tháo vang lên, trong tràng cũng nhiều một nam nhân trên đầu mọc ra một đôi sừng hươu, ánh mắt uy nghiêm quét về phía bảy người đang bị đánh, lộ ra một vẻ không vui.
Nhưng ánh mắt của hắn lập tức từ không vui biến thành khiếp sợ, tự nhiên là bởi vì hắn phát hiện năng lực của Sư Ánh Tuyết quỷ dị tới cực điểm.
- Minh Lộc đại nhân!
Bảy người kia đồng thời kêu lên, nhưng bọn hắn muốn dừng tay cũng vô dụng, bởi vì Sư Ánh Tuyết không có chút ý tứ thu tay lại nào, chỉ có thể hướng nam nhân sừng hươu mới tới xin giúp đỡ.
- Bản tọa nói dừng tay!
Nam nhân sừng hươu mang theo vẻ không vui nói ra, tuy năng lực của Sư Ánh Tuyết tương đối đặc thù, nhưng dù sao chỉ là Hư Thần Nhị trọng thiên mà thôi, ở đại cảnh giới áp chế xuống, nhất định là bị hắn khắc chế đến sít sao!
Bành!
Sư Ánh Tuyết vội xông tới, đối với hắn là một quyền oanh ra, trực tiếp vẽ mặt rồi!
Ở dưới một quyền, nam nhân sừng hươu bị đánh bay ra ba bốn trượng.
Tuy Sư Ánh Tuyết chỉ là Hư Thần Nhị trọng thiên, vận dụng pháp tắc chi lực cũng khó có thể xúc phạm tới một gã Sơ Vị Thần, nhưng mấu chốt là mất mặt ah!
Đường đường Sơ Vị Thần vốn nên cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt thủ hạ lại bị một cái gần kề chỉ là Hư Thần Nhị trọng thiên vẽ mặt, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu, cái này để cho mặt mũi của nam nhân sừng hươu đặt ở đâu?
Trong mắt nam nhân sừng hươu hiện lên vẻ lăng lệ ác liệt, ở trong tay một tiểu nha đầu có hại chịu thiệt, dùng thân phận của hắn cũng không có ý tứ nói ngoan thoại gì, lúc này mở ra tay phải trấn áp đi qua, muốn trực tiếp xóa đi nha đầu chán ghét này.
- Thối nô bộc, thấy bản Ma Vương đại nhân còn không quỳ xuống!
Sư Ánh Tuyết chống eo phù ở không trung, đối với công kích đánh úp lại của nam nhân sừng hươu là nhìn cũng không nhìn.
XÍU...UU!!
Bàn tay của nam nhân Sừng hươu đánh qua, nhưng lại trực tiếp từ trong thân thể Sư Ánh Tuyết xuyên qua, tựa hồ tiểu cô nương này chỉ là một hư ảnh!
- Như thế nào có thể…
Bành!
Nam nhân Sừng hươu vừa mới dị thường khiếp sợ mà nhổ ra ba chữ, đã bị Sư Ánh Tuyết hiện ra ở sau lưng hắn một cước đá bay, đá vào cái mông của hắn, để cho hắn thuận thế bay đi ra ngoài, mặt tím tím xanh xanh một hồi.
- Bọn nô bộc thối, còn không mau hướng bản Ma Vương đại nhân hành lễ!
Sư Ánh Tuyết ngạo khí nói, một lần nữa tìm về uy phong lại để cho tâm tình của nàng cực kỳ vui sướng.
Tám người nam nhân sừng hươu đều là lông mày cau chặt, luận thực lực, tiểu nha đầu này là Hư Thần Nhị trọng thiên, từ nàng oanh ra lực công kích cũng có thể hoàn toàn xác định. Nhưng tiểu cô nương có được một loại năng lực thập phần cổ quái, rõ ràng có thể cho hết thảy đả kích trực tiếp nhập vào cơ thể mà qua. Vậy thì có thể đứng ở thế bất bại.
- Cái gì, phu quân đột phá?
Chúng nữ đều hoan hô kêu to, các nàng cũng chỉ là mừng rỡ mà thôi. Ở trong mắt của các nàng, Lâm Lạc vốn là không gì làm không được, đừng nói một tháng đột phá Sơ Vị Thần, dù là một ngày, một canh giờ các nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
XÍU...UU!, một đạo thân ảnh bay qua, Lâm Lạc đã xuất hiện ở trước mặt của các nàng, trên người tràn động lên khí tức cường đại mà không ổn định, đây là hắn vừa mới đột phá, căn bản không cách nào khống chế lực lượng bản thân.
- Ta lập tức quay lại!
Lâm Lạc trước cho mọi người một dáng tươi cười an ủi, lại một cái cất bước đã đi ra Dưỡng Tâm hũ, như diều gặp gió bay lên cao ba vạn dặm.
Loảng xoảng!
Lôi Vân dày đặc, thần kiếp khủng bố nhanh chóng hình thành.
Lâm Lạc trước mắt nắm giữ năm đạo pháp tắc chí cao, tuy chỉ có thể phát huy ra uy năng của Sơ Vị Thần, nhưng năm hệ pháp tắc chi lực điệp gia, chiến lực của hắn tuyệt đối có thể so sánh với Sơ Vị Thần đỉnh phong!
Bởi vậy, hắn tuy là vừa vặn tiến vào Sơ Vị Thần, nhưng uy lực của thần kiếp lại có thể so với Sơ Vị Thần tam trọng thiên!
Năm hệ pháp tắc chi lực cùng chuyển, hậu Thổ chi tường, lục Mộc chi liệu, Kim hệ chi phá, Hỏa hệ chi liệt, không gian quỷ dị, Lâm Lạc như là ở trong đình viện bước chậm, lôi kiếp chi lực căn bản ngay cả tóc của hắn cũng không có làm bị thương một cây.Nhưng đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, theo thần kiếp tiệm cận khâu cuối cùng, uy lực này đã từng bước tăng lên. Đến một kích cuối cùng càng là đạt đến Trung Nguyên Thần nhất trọng thiên.
Loảng xoảng, Lôi Điện hóa thành một đầu Thần Long, đối với Lâm Lạc cuồng phốc mà rơi.
Lâm Lạc quát lên một tiếng lớn, căn bản không thèm trốn tránh, toàn lực đón đánh mà đi.
Bành!
Hắn như là giống như sao băng bị đánh rơi, đem mặt đất đụng ra một cái hố to, lực lượng cuồng bạo khuếch tán, đem khu vực vạn dặm phụ cận lập tức san thành bình địa!
Lôi Vân nhanh chóng tiêu tán, thần kiếp đã qua!
Toàn thân Lâm Lạc cháy đen mà từ lòng đất bò lên, Thất Thải thần huyết treo đầy, thật sự là vô cùng thê thảm, duy chỉ có một đôi mắt y nguyên sáng quắc, khí tức càng lộ ra cường đại.
Khi hắn trở lại Dưỡng Tâm hũ, chứng kiến hình dạng kia, Sư Ánh Tuyết lập tức rất là giải hận mà cười lên ha hả, nhưng lập tức bỏ dở vì ánh mắt của chúng nữ tựa như muốn giết người, còn nịnh nọt lấy ra một hạt Nguyên Linh Bất Tử đan ném tới, bỉu môi nói:
- Tại sao không có đánh chết tên hỗn đản này!
Tuy một kích cuối cùng của thần kiếp tương đối khủng bố, nhưng Lâm Lạc cũng chỉ là tiêu hao một ít thần huyết, cũng không có đối với hắn tạo thành tính đả kích trí mạng, căn bản không cần ăn đan dược trân quý như Nguyên Linh Bất Tử đan.
Hắn trực tiếp thu đan dược vào, mình không ăn đương nhiên cũng sẽ không trả lại cho Sư Ánh Tuyết, dù sao nha đầu kia tài đại khí thô, lừa bịp nàng một chút cũng không có việc gì.
Thứ hai đối với Lâm Lạc không có bị thần kiếp đánh chết mà bất mãn tự nhiên chỉ có Mai Hoa tiên tử rồi, nhưng nhìn xem Lâm Lạc thương thế không nặng, khí tức lại càng thêm cường đại trầm ổn, nàng chỉ có ai thán người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm rồi.
Sau khi dưỡng tốt thương thế, Lâm Lạc cũng không có lập tức chạy đi, hiện tại Ngũ Hành pháp tắc hắn đã nắm giữ bốn đạo chí cao pháp tắc, nhưng uy lực của lỗ đen lại do loại kém nhất trong đó quyết định, hắn phải đem lĩnh ngộ thủy hệ pháp tắc tăng đi lên.
Nhưng không có Cấm tự ủng hộ, Lâm Lạc cũng cảm nhận được lĩnh ngộ pháp tắc là chuyện khó khăn cỡ nào! Trên thực tế, hắn có thể thông qua luyện hóa thần liệu, thần khí thủy thuộc tính đến rất nhanh đạt được lĩnh ngộ của thủy hệ pháp tắc, nhưng mấu chốt là, đó cũng không phải muốn là có thể có.
Xem ra, vẫn là phải mau chóng tiến về chủ thành của Thượng Thiên thần, chỗ đó có lẽ có thể mua được hết thảy tài nguyên tu luyện hắn cần.
Bởi vì có Sư Ánh Tuyết tồn tại, Lâm Lạc ngược lại là không cần lo lắng hắn đại phát tiền của phi nghĩa sẽ đưa tới ngấp nghé như thế nào, ngay cả Bách Tùng Đào cũng bị tiểu nha đầu kia dọa chạy, ngoại trừ Thần Vương còn có ai có thể đối phó được nàng?
Mà Thần Vương há sẽ vì một ít Thần tinh mà đơn giản hiện thân? Nói sau, đường đường Thượng Thiên thần ngay cả một tiểu nha đầu Hư Thần cảnh cũng bày bất bình, không biết xấu hổ hướng Thần Vương nhờ cứu binh sao?
Nhưng Lâm Lạc lại không biết, coi như là Thần Vương giá lâm thì như thế nào, sau lưng của Sư Ánh Tuyết là đứng một Cửu Tinh Thần Vương, thế gian có thể tới chống đỡ Thần Vương loại này thật sự là ít đến thương cảm!
Chủ ý quyết định, Lâm Lạc cũng trực chỉ về phía trước, xuyên qua thiên sơn vạn thủy, sau khi tiến vào Sơ Vị Thần, tốc độ bản thân hắn tăng vọt, hơn nữa có thể vận dụng không gian pháp tắc cũng càng cao thêm cao thâm, cước trình của hắn tự nhiên cũng sâu sắc tăng lên.
Gần kề một năm sau, một tòa thành thị nguy nga cũng xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Tiến vào trong đó, sau khi nghe ngóng một phen, Lâm Lạc mới biết được mình đi tới Liệt Hỏa Thần Quốc, mà ở nơi này, là một tiểu thành biên thuỳ bên trong Liệt Hỏa Thần Quốc… Lại Đa thành.
Thành chủ Lại Đa An La, Yêu tu, bản thể là đại xà sáu chân, cảnh giới Sơ Vị Thần tam trọng thiên, thống trị ở đây đã có hơn ba tỷ năm. Mà Lại Đa thành lại thuộc về Tô Dương thành trị hạ, về phần lại hướng lên, thành dân bình thường còn chưa có tư cách biết rõ, cũng không có hứng thú biết rõ.
Lâm Lạc cũng không có hứng thú biết rõ, tại đây chỉ là một cái trạm trung chuyển trên đường đi của hắn, căn bản sẽ không ngừng chân một lát.
May mắn hắn còn có lưu lại một bộ phận Thần tinh, đủ để tiền trả phí tổn mở ra Truyền Tống Trận, bất quá, chỉ có vào chứ không có ra, tiền lại nhiều cũng có một ngày miệng ăn núi lở, huống chi Lâm Lạc còn căn bản không coi là người giàu có.
Sau khi truyền tống ngắn ngủi, hắn đi tới Tô Dương thành. Không có chút dừng lại nào, Lâm Lạc lên tiếng hỏi tình huống, lần nữa cưỡi Truyền Tống Trận tiến về Phi Vũ thành.
Phi Vũ thành, là chủ thành của Thượng Thiên thần đại nhân Phi Vũ Thiên Sương, bất quá tục danh chân thật của vị Thượng Thiên thần đại nhân này lại không người nào biết, thậm chí ngay cả là nam hay là nữ cũng không rõ ràng lắm, bởi vì vị Thượng Thiên thần đại nhân này thật sự quá ít xuất hiện rồi.
Ít xuất hiện hay nhiều xuất hiện đều không liên quan gì tới Lâm Lạc, nhưng lần này sau khi truyền tống xa xôi, Lâm Lạc cũng không sai biệt lắm lấy hết hầu bao, chỉ còn lại có ba mươi chín khối trung phẩm Thần tinh, để cho hắn không khỏi ai thán thân gia bần cùng.
Nhưng tốt xấu là đi tới Phi Vũ thành, hắn trước tìm khách điếm ở lại, ba mươi chín khối trung phẩm Thần tinh lập tức chỉ còn chín khối!
Chủ thành của Thượng Thiên thần, Trung Nguyên Thần không giống địa phương khác, căn bản không cần phàm nhân hoặc là Thần linh khác nhập trú, tại đây vốn là lách vào phải chết, bởi vậy, khách sạn thu phí cũng đắt đến không hợp thói thường, Lâm Lạc chỉ là dự chi một năm tiền thuê nhà, đã không sai biệt lắm lấy hết gia sản!