Chỉ là Phi Vũ thành đã có trăm triệu con dân, tuy số lượng Thần linh không nhiều lắm, nhưng cộng thêm trị hạ một đống lớn tiểu thành hội tụ tài phú tới, lần này tuyệt đại bộ phận đều đặt ở Tân Tứ trong mấy hơi thời gian có thể đuổi giết Lâm Lạc, bộ phận đánh cuộc này lớn đến con số khủng bố.
Đinh Đại Dung che miệng cười khẽ nói:
- Lâm công tử thật đúng là thần kỳ, chẳng những là đổ thạch đại sư, ngay cả chiến lực cũng đáng sợ như thế, để cho ta cũng nhìn sai rồi!
Nếu như nàng biết rõ Lâm Lạc có năng lực lớn như vậy, ít nhất sẽ không khai ra tỉ lệ đặt cược cao như vậy rồi, để cho nàng buôn bán lời ít bao nhiêu? Đây chính là món tiền khổng lồ có thể làm cho Trung Nguyên Thần đau lòng ah!
Lâm Lạc chuyển đề nói chuyện nói:
- Đinh phu nhân cũng biết sự tình Huyết Dưỡng đan?
Đinh Đại Dung nao nao, trên khuôn mặt yêu mị hiện lên một tia chán ghét nói:
- Tà thuật như thế, ta ngược lại là hi vọng chưa từng có nghe nói qua!
- Ah, đến tột cùng là tà pháp như thế nào?
Lâm Lạc ngược lại thật là có chút hiếu kỳ.
- Còn không phải là vì lỗ đen pháp tắc hư vô phiêu miểu sao!
Đinh Đại Dung thở dài.
- Thần Cảnh tăng lên từng cảnh giới đều là ngàn khó muôn vàn khó khăn, đặc biệt là bình chướng của đại cảnh giới, đủ để cho bất luận thiên tài gì cũng phải ngừng chân trăm triệu năm, thậm chí vĩnh viễn không thể vượt qua!
- Bởi vậy, rất nhiều người đã nghĩ ngợi lấy dùng đường ngang ngõ tắt để đạt tới mục đích. Huyết Dưỡng đan chỉ là một loại trong đó!
Đinh Đại Dung tựa hồ rất có cảm khái, trong ánh mắt hiện ra một tia mê ly chi sắc, mê người đến muốn đè nàng xuống tiến hành một phen chạy nước rút. Nàng thổn thức một lát mới nói tiếp:
- Huyết Dưỡng đan từ khi nào thì bắt đầu truyền lưu đã không thể khảo chứng, nhưng công hiệu lại để cho người đỏ mắt, hắc, sự tình không làm mà hưởng, ai lại không muốn chứ?
- Chỉ có điều, muốn bồi dưỡng một quả Huyết Dưỡng đan đi ra hao phí quá lớn, hơn nữa, chỉ là phôi chủng cũng có giá trên trời, cho dù là Trung Nguyên Thần cũng hao hết sạch gia sản, đương nhiên, nếu có thể bồi dưỡng được một dược đỉnh nắm giữ lỗ đen pháp tắc, vậy hết thảy đều đáng giá!
- Nhưng mà, dù là tận chưởng 3000 Đại Đạo thì như thế nào. Lỗ đen pháp tắc là bí thuật có thể địch nổi Thần Vương, 10 tỷ năm cũng không nhất định có thể hiện ra một kỳ tài như vậy!
Nàng tựa hồ đối với Huyết Dưỡng đan có mâu thuẫn chi ý mãnh liệt, không chút nào che dấu vẻ chán ghét.
Có thể đạt tới Sơ Vị Thần, Trung Nguyên Thần, cái nào không phải thiên tài, kỳ tài chân chánh, ai nguyện ý dưới người? Nhất là bảy đại Trung Nguyên Thần cường thế, cái nào không muốn một ngày kia có thể cùng Phi Vũ Thiên Sương địa vị ngang nhau, thậm chí trái lại siêu việt hắn?
Nhưng muốn thành tựu Thượng Thiên thần vị sao mà gian nan, bắt buộc bọn hắn không thể không vắt hết óc, thông qua những biện pháp khác để đạt tới một bước này.
Nhưng mà, đến nay Phi Vũ Thiên Sương vẫn ở thành chủ vị ngồi vững vàng, có thể thấy được muốn tu luyện thành lỗ đen bí thuật, độ khó không kém thành tựu Thượng Thiên thần chút nào.
- Lâm công tử, ngươi giết đỉnh lô của Tân gia, thù này là kết lớn hơn rồi!
Đinh Đại Dung đột nhiên che miệng cười cười, mị nhãn híp lại thành một đường nhỏ.
Lâm Lạc nhún vai, cái này hắn ngược lại là không sợ, hôm nay nắm giữ lỗ đen pháp tắc cấp bậc Sơ Vị Thần, phối hợp Tử Đỉnh, dù cho Trung Nguyên Thần cũng không phải không có lực đánh một trận, cùng lắm thì đổi cái địa phương khác lăn lộn.
Hiện tại hắn cũng muốn làm lớn, dùng tính cách không cam lòng ở dưới người của hắn, ở đâu cũng mơ tưởng thường thường ổn ổn mà sống! Huống hồ, con đường tu luyện không phải là đấu thiên mà là đấu người, muốn lên đỉnh phong há có thể thiếu đi tranh đoạt?
Dù sao Thần giới lớn như vậy, hắn vượt qua mấy Thần Quốc là được, đợi đến một ngày hắn "danh chấn" toàn bộ Thần giới, đoán chừng hắn cũng có thể khí lực va chạm Thần Vương rồi, vậy còn sợ cái gì?
- Tân gia ở ngoài sáng vẫn là phải tuân thủ quy củ trong thành, bất quá, bọn hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Biểu lộ của Đinh Đại Dung rất nghiêm túc.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Vậy thì thật là tốt, tại hạ sẽ không để ý lợi nhuận nhiều một chút Thần tinh!
Đinh Đại Dung lập tức che miệng nở nụ cười, bộ ngực sữa loạn chiến, để cho người lo lắng nó có thể lột quần áo mà ra hay không:
- Lâm công tử cũng rất xấu! Nguyên bản ta còn muốn khích lệ Lâm công tử đi trốn tránh đầu gió, nhưng nhìn bộ dạng hào khí này của Lâm công tử, hiển nhiên là sẽ không nghe ta khuyên!
- Diệu Tinh, tiễn khách a!
Nàng quay đầu lại nhìn về phía thị nữ Trung Nguyên Thần của mình.
- Chậm đã!
Lâm Lạc liền tranh thủ nâng tay, cũng làm cho thị nữ vốn là nhìn hắn không thuận mắt kia lông mày dựng lên.
- Đinh phu nhân có phải là đã quên cái gì hay không?
- Đã quên cái gì?
Vẻ mặt của Đinh Đại Dung kinh ngạc.
- Tiền đánh cuộc!
Lâm Lạc cắn răng nói, hắn có thể khẳng định đối phương là cố ý, nếu đổi lại là hắn thiếu nợ người, đoán chừng các nàng này đã sớm sờ đến trên người của hắn lục soát sạch sẽ rồi.
- YAA.A.A.., Lâm công tử không nói, ta còn thiếu chút nữa đã quên rồi!
Lúc này Đinh Đại Dung mới một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
Rốt cuộc là một trăm chín mươi vạn thượng phẩm Thần tinh ah, nếu như hồ lộng qua, có thể để cho người ít phấn đấu bao nhiêu năm? Nếu thay đổi chút ít người ý chí không kiên định, chứng kiến bộ dáng tao mị tận xương kia của Đinh Đại Dung, trong đầu đoán chừng đều là hình ảnh để cho người mặt đỏ tới mang tai, sớm đem ý đồ đến vứt qua một bên rồi.
Rốt cục thu một trăm chín mươi vạn thượng phẩm Thần tinh tới tay, trong này còn có hai mươi vạn là tiền vốn của Lâm Lạc, trên thực tế kiếm được chỉ là 170 vạn thượng phẩm Thần tinh mà thôi, căn bản mua không được vài cọng thần dược.
Lâm Lạc rất không biết đủ mà thầm nghĩ, nghênh ngang rời đi.
Đợi thân ảnh của hắn biến mất, Đinh Đại Dung miễn cưỡng khởi động dáng tươi cười lập tức suy sụp xuống, đây chính là một trăm chín mươi vạn cực phẩm Thần tinh ah, trơ mắt nhìn từ trong tay của mình chảy ra, ai có thể không đau lòng!
Mà càng làm cho nàng khó chịu chính là, vì cái gì Lâm Lạc có thể bình tĩnh bỏ qua mị lực của nàng như thế? Chẳng lẽ, là yếu sinh lý? Nàng có chút ít ác ý mà tiến hành phỏng đoán tà ác.
- Phu nhân, Phi Vũ đại nhân tới rồi!
Ngay thời điểm Đinh Đại Dung thất thần, thần sắc của thị nữ đột nhiên nghiêm túc.
...
Tân gia tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, nuốt vào cái thiệt thòi lớn này.
Đặc biệt là khi bọn hắn phát hiện hai hạt châu có giá trị nhất trong cơ thể Đại Bạch Xà đã không cánh mà bay, huống chi đã Lâm Lạc hận đến tận xương tủy, Lâm Lạc không biết luyện đan, lấy hai khỏa hạt châu kia lại có cái gì dùng, chỉ cần trễ một ngày, pháp tắc bên trong sẽ lãng phí một ít. Trừ khi có thể dùng xác ngoài cùng loại với Thần tinh phong ấn!
Đang lúc bọn người Lâm Lạc nói chuyện, năm người Lỗ Đông Quân cũng cùng Hoàng Kim Bàng Giải đánh cho khí thế ngất trời.
Tuy bọn hắn ở trên số lượng chiếm ưu thế, nhưng lại bị đầu hung vật kia toàn diện áp chế, trên người mỗi người đều là treo đầy thần huyết, bộ dáng tương đối thảm. Cũng bởi vậy, Lỗ Đông Quân nhịn không được hướng hai người Liễu gia rống lên.
- Hừ, vậy các ngươi như thế nào không trước tế ra thần khí!
Liễu Thanh Mạn lạnh lùng nói ra.
Trong mắt Lỗ Đông Quân lóe lên hàn mang, cũng không có phát tác đi ra nói:
- Mọi người cùng nhau dùng!
Hai tay của hắn kết xuất vài đạo pháp ấn, trong miệng nói lẩm bẩm, mạnh mẽ quát:
- Tế!
XÍU...UU!, một đạo hỏa diễm phóng lên trời, chính giữa trán của Lỗ Đông Quân bỗng nhiên rạn nứt, phảng phất sinh ra một con mắt dọc!
Hắn hóa chưởng thành trảo, mạnh mẽ tham tiến ở bên trong ót, theo hắn thống khổ tru lớn, hắn nhổ tay mà ra, một thanh trường kiếm toàn thân đốt lên hỏa diễm cũng tùy theo rút ra, thật giống như biểu diễn tạp kỹ .
Đường Điềm, Sư Ánh Tuyết lập tức nhìn mà hai mắt tỏa ánh sáng, đồng thời ba ba ba vỗ tay không ngừng, Đường Điềm cực kỳ keo kiệt thậm chí còn ném ra một khối Thần tinh khen thưởng, đương nhiên là hạ phẩm đấy!
Mà điều này cũng làm cho Lỗ Đông Quân tức giận đến trong nội tâm cháy bùng, thực cầm hắn là xiếc ảo thuật đầu đường hay sao? Hơn nữa, chỉ ném đi một khối hạ phẩm Thần tinh, cái này thật sự nhục nhã người!
Nếu không phải tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hắn tuyệt đối sẽ trước bay vút qua một kiếm gọt sạch đầu hai người này! Nhưng hiện tại Lỗ Đông Quân cũng chỉ có tạm thời nhịn xuống, dù sao bọn hắn cũng trốn không thoát, trước giết đại địch nói sau!- Viêm Long Kiếm!
Liễu Thanh Mạn cùng Liễu Bách Cương đồng thời kinh hô một tiếng.
- Chỉ là phó kiếm mà thôi!
Lỗ Đông Quân thò tay, "mắt dọc" khép kín, mà hắn tựa hồ cũng bị rút ra mất hơn phân nửa tinh lực, cả người lộ ra mỏi mệt chi sắc.
Viêm Long Kiếm chính là trấn tộc chi bảo của Lỗ gia, Thiên Thần Khí!
Bất quá, mặc dù Lỗ gia có qua lịch sử cực kỳ huy hoàng, nhưng thời trẻ qua mau, luôn luôn có thời điểm tàn lụi. Từ khi vị tổ tiên Thượng Thiên thần kia ở một lần ngoài ý muốn vẫn lạc, thanh thế của Lỗ gia tựu rớt xuống ngàn trượng, cũng may còn có Viêm Long Kiếm tọa trấn, nên không có bị người chiếm đoạt, diệt tộc.
Mấy chục triệu năm trôi qua, Lỗ gia cũng liên tiếp ra nhiều thiên tài, đáng tiếc chính là, không có một cái nào có thể tiến vào Thượng Thiên thần, đạt được Viêm Long Kiếm nhận chủ.
Bất quá, Viêm Long Kiếm y nguyên đối với Lỗ gia trung thành và tận tâm, cũng dùng đại năng lực rút ra Thiên Địa hỏa diễm pháp tắc, tạo thành ba phó kiếm, chính là cấp bậc Sơ Thần Khí đỉnh phong.
Người đạt được phó kiếm nhận chủ, có thể ở trình độ nhất định câu thông chủ kiếm, rút ra pháp tắc của Thượng Thiên thần trong đó, chẳng những có thể phát huy ra đại uy năng, càng có thể sớm tiếp xúc pháp tắc cấp bậc Thượng Thiên thần, là chí bảo của mỗi người Lỗ gia đều tha thiết ước mơ!
Muốn đạt được phó kiếm nhận chủ cũng đồng dạng không phải một chuyện dễ dàng, mỗi một thời đại Lỗ gia, người có thể nắm giữ phó kiếm đều là nhân vật có quyền hành tương lai của gia tộc, tiến vào Trung Nguyên Thần là tất nhiên.
Khó trách hai người Liễu gia chứng kiến Viêm Long phó kiếm sẽ phát ra kinh hô!
Bất quá, tuy Viêm Long phó kiếm uy lực cường đại, nhưng vì quá cường đại, đối với người chịu tải mà nói cũng là một đại gánh nặng, chỉ là tế ra cũng muốn hao tổn mất nửa cái mạng già, không phải đến vạn bất đắc dĩ là tuyệt không có khả năng sử dụng.
Mà bây giờ là đến thời điểm phải liều mạng!
Hai người Liễu gia liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều có loại kinh hãi, trước kia bọn hắn đã tính trước, nhưng tuyệt không nghĩ tới Lỗ Đông Quân vậy mà đã nhận được Viêm Long phó kiếm, chuyện hôm nay, có chút khó làm rồi!
XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Bọn hắn cũng đồng thời tế ra một kiện thần khí, Liễu Thanh Mạn dùng là một cây thước màu xanh biếc, mà trong tay Liễu Bách Cương lại là một cây quạt nhỏ, bị một đại nam nhân cầm, thấy thế nào cũng không được tự nhiên!
Nhưng nhìn xem không được tự nhiên là một việc, uy lực thế nào lại là chuyện khác rồi!
Tâm Mộc Xích, Phong Huỳnh Phiến!
Hai kiện này đều là Sơ Thần Khí, cũng là nguyên nhân mà hai người Liễu gia không sợ Lỗ gia nhiều người, nhưng thật không ngờ Lỗ Đông Quân rõ ràng đã nhận được Viêm Long phó kiếm! Đồng dạng là Sơ Thần Khí, nhưng uy lực căn bản không thể giống nhau đáng nói!
Hai người Liễu Thanh Mạn hai mặt nhìn nhau, đều là khẽ gật đầu, hiển nhiên, dù cho giết chết Hoàng Kim Bàng Giải bọn hắn cũng không có khả năng tranh được qua ba người Lỗ gia, chẳng những muốn không đến chỗ tốt, ngay cả tính mệnh cũng bị thu hoạch đi!
Đã như vậy, vậy bọn họ còn đánh cái gì, tự nhiên là thừa cơ chuồn đi, miễn cho trước khi chết còn muốn thay người khác bán mạng!
Mà vấn đề bây giờ là, bọn hắn muốn chạy, nhưng Hoàng Kim Bàng Giải không cho ah
Hoàng Kim Bàng Giải vung vẩy lấy lợi kìm, đồng thời công kích tới năm người Liễu Thanh Mạn, mặc kệ cái nào cũng đừng nghĩ rời đi.
Phương nào cũng muốn làm nhân vật thợ săn!
- Nghiệt súc, trấn cho ta!
Lỗ Đông Quân khôi phục một chút, lập tức vung vẩy lấy Viêm Long phó kiếm công tới, ở bên trong hỏa diễm cuốn đãng, một mảnh Hỏa Long dài hẹp nho nhỏ từ trên thân kiếm bay ra, đại quy mô như lửa diễm chi vũ.
BOANG...! BOANG...!
Hoàng Kim Bàng Giải vũ động lấy kìm lớn hướng Hỏa Long kẹp tới, mỗi một lần kẹp qua, liền có vô số đạo Hỏa Long chịu khổ chém ngang lưng, lập tức chôn vùi.
Bất quá Viêm Long phó kiếm này cũng không phải Sơ Thần Khí bình thường, bởi vì là do Thiên Thần Khí phụ sinh, ở phương diện khác thậm chí có thể so sánh với Nguyên Thần Khí, để cho uy thế của Lỗ Đông Quân đại thịnh, vậy mà dùng lực lượng một người cùng con cua này đấu đến khó phân cao thấp.
- Thất ca, lại thêm chút sức!
Hai người Nhĩ Dương nhao nhao thay hắn khuyến khích, một bên triển khai công kích, cũng hữu ý vô ý mà phong tỏa lộ tuyến bỏ chạy của hai người Liễu gia.
Mỗi lần tế ra Viêm Long phó kiếm đều tạo thành tiêu hao rất lớn đối với Lỗ Đông Quân, bởi vậy hoặc là không tế ra, vừa tế ra là phải xài cho đúng tác dụng! Trấn áp Hoàng Kim Bàng Giải chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp phải diệt trừ đối lập rồi!
- Hai vị ý định xem cuộc vui đến lúc nào!
Khóe miệng của Lỗ Đạt Hiếu ngậm lấy một dáng tươi cười trào phúng, quét nhìn hai người Liễu gia.
Nhưng hai người Liễu gia lại không thể không ra tay, bởi vì Hoàng Kim Bàng Giải cũng sẽ không quản xem bọn hắn ở giữa nội chiến khỉ gió gì, chỉ biết đem bọn họ đối xử như nhau mà trở thành con mồi, ra "Kìm" tầm đó căn bản sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, để cho bọn hắn muốn chuồn đi cũng không có khả năng.
- Hắc!
Bọn hắn dịch động lấy thần khí trong tay hướng về Hoàng Kim Bàng Giải phát động công kích, một bên nhìn trộm cơ hội, tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.