Trả giá đã trả giá, hiện tại Tân gia có thể làm duy nhất đúng là tận lực vãn hồi tổn thất, đem hai hạt châu từ trên người Lâm Lạc đoạt lại!
Bởi vậy, Tân An Mộc thông qua Đinh Đại Dung mời Lâm Lạc gặp mặt, đưa ra yêu cầu ở đấu thú trường đánh cược một lần nữa.
- Được, bất quá ta cũng có yêu cầu, là tiền đặt cược đề cao đến một trăm chín mươi vạn thượng phẩm Thần tinh!
Lâm Lạc không chút do dự đáp ứng xuống, đương nhiên điều kiện tiên quyết là lần này Tân gia phái ra đối thủ vẫn là cấp bậc Sơ Vị Thần.
- Ha ha, chỉ sợ ngươi không dám!
Mặt mũi Tân An Mộc tràn đầy dữ tợn.
Lần trước hắn khiêu khích Lâm Lạc, "kích" được Lâm Lạc đáp ứng quyết đấu, vốn tưởng rằng là dựng lên một đại công, nhưng sự thật chứng minh lại sai đến không hợp thói thường, để cho hắn sau đó bị Tân Bằng thoá mạ một trận!
Càng mấu chốt chính là, Tân Bằng cũng không phải chỉ có một nhi tử như hắn, huynh đệ vì quyền kế thừa mà lén đấu đến kịch liệt, hắn phải lấy thắng lợi. Nếu không gà nhà bôi mặt đá nhau tuyệt sẽ không kém cừu nhân chém giết!
Lúc trước đánh giá thấp Lâm Lạc, trên thực tế ai cũng không có khả năng nghĩ đến, một đổ thạch đại sư rõ ràng có thể làm trở mình Ác Ma trong đấu thú trường! Nhưng lúc này, Tân gia là bỏ ra giá tiền rất lớn từ Vệ gia mượn tới Ác Ma sát thủ của bọn hắn, ở đấu thú trường xếp hàng thứ nhất Vệ Thập Thất!
Bồi dưỡng Huyết Dưỡng đan, đây là bí mật của tất cả thế lực lớn, chẳng những Phi Vũ thành như thế, những Đại Thành khác cũng giống như thế! Đương nhiên, chỉ mua phôi chủng cũng phí tổn khủng bố đến cực điểm, cũng chỉ vẹn vẹn có những Trung Nguyên Thần cường thế kia mới có khả năng!
Mà đỉnh lô phát triển cũng là hao phí vô số, một cái cũng là miễn cưỡng, ít có mấy gia tộc có thể dưỡng được hai cái, thậm chí càng nhiều đỉnh lô hơn nữa.
Càng mấu chốt chính là, bởi vì đan dược chế ước, cảnh giới cực hạn của cược đỉnh cũng chỉ là Sơ Vị Thần, cho dù là có thể có được lỗ đen bí thuật cũng chỉ là cảnh giới này, muốn tăng lên tới cấp bậc Trung Nguyên Thần vẫn là cần bản thân ở từng đạo pháp tắc đi lĩnh ngộ, đi tăng lên!
Đối với Thượng Thiên thần mà nói, đầu tư như vậy thật sự quá không đáng, huống hồ lỗ đen bí thuật như thế nào dễ dàng nắm giữ như vậy, mà nắm giữ tám đạo pháp thì như thế nào, chiến lực cấp bậc Sơ Vị Thần, đối với Trung Nguyên Thần có thể có bao nhiêu trợ giúp?
Bảy đại Trung Nguyên Thần vẫn có phần cường thế, như Vệ gia xếp hạng thứ nhất, cũng vì bọn hắn là cái thứ nhất bắt tay vào bồi luyện Huyết Dưỡng đan, cũng chọn đến một lô đỉnh cấp bậc yêu nghiệt Vệ Thập Thất!
Nghe nói người này đã nắm giữ bảy đạo pháp tắc!
Tuy còn không có lĩnh ngộ đến lỗ đen bí thuật, nhưng đem bảy đạo pháp tắc đều đẩy mạnh đến Sơ Vị Thần đỉnh phong lại là bất phàm bực nào? Cho dù là bởi vì có đan dược kích thích!
Vệ gia từng không chỉ một lần sinh ra cảm thán: sớm biết Vệ Thập Thất yêu nghiệt như thế mà nói, lúc trước Vệ gia sẽ thu hắn làm tộc nhân, dốc hết gia tộc chi lực bồi dưỡng, vậy Vệ gia nói không chừng đã có một vị Thượng Thiên thần sinh ra đời rồi!
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể nghe một chút mà thôi, nhà ai có mị lực lớn như vậy, động gia tộc chi lực bồi dưỡng một ngoại nhân trở thành đệ nhất cao thủ của gia tộc? Cái này người một nhà tầm đó cũng sẽ đấu đến đao quang kiếm ảnh, huống chi là người ngoài!
Bất quá cái này cũng nói rõ Vệ Thập Thất đáng sợ!
Lĩnh ngộ bảy đạo pháp tắc, cảnh giới bản thân lại là Sơ Vị Thần đỉnh phong, ở dưới cảnh giới giống nhau, còn có ai có thể đả bại hắn? Yêu nghiệt lĩnh ngộ tám đạo pháp tắc càng nghịch thiên sao?
Sau khi Tân Tứ cùng Lâm Lạc đánh xong một trận, danh dự của Tân gia là nhận lấy đả kích cực lớn, bởi vậy, vì vãn hồi hết thảy, Tân gia tự nhiên muốn đem huyết đấu kế tiếp tiến hành tuyên truyền xôn xao, hận không thể đem trọn Phi Vũ thành trị hạ toàn bộ thông tri đến.
Lâm Lạc cũng không biết Vệ Thập Thất mạnh bao nhiêu, nhưng sau khi nắm giữ lỗ đen pháp tắc cấp bậc Sơ Vị Thần, mặc kệ Sơ Vị Thần gì cũng chỉ xứng bị hắn thuấn sát! Cùng lắm thì đổi cái địa phương, hắn đã có giác ngộ như vậy.
Đương nhiên, nếu hắn thật bị buộc đến một bước này mà nói, vậy tự nhiên cũng muốn đem Phi Vũ thành náo đến long trời lỡ đất!
Gần kề qua nửa tháng sau, Lâm Lạc lần thứ hai tiến vào trong đấu thú trường.
Khi người chủ trì lần nữa giới thiệu tên của hắn, toàn trường lập tức vang lên tiếng hoan hô y hệt Lôi Minh, so sánh với lần thứ nhất có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Đương nhiên, càng nhiều người hơn nữa là nói không hay, bởi vì lúc này đây đối thủ của Lâm Lạc là Vệ Thập Thất!
Vệ Thập Thất là ai?
Đây chính là biểu tượng bất bại của đấu thú trường, tồn tại xếp hàng thứ nhất trong tử vong Ác Ma! Cao thủ chết ở trong tay hắn dùng vạn mà tính, tuy bình quân đến trong kiếp sống ba ức năm huyết đấu cũng không tính nhiều, nhưng mấy vạn đối thủ này tất cả đều là Sơ Vị Thần đỉnh phong, huyết tinh giết chóc như vậy đủ để cho Vệ Thập Thất leo lên Sát Thần vị!
Nếu như trực tiếp đối mặt một Ác Ma đáng sợ như vậy, mặc kệ người phương nào cũng là trong lòng run sợ, thế nhưng mà làm người xem ở trên đài, lại có thể kích phát một mặt tàn khốc nhất của bọn chúng ra.
- Tử vong chi Vương!
- Tử vong chi Vương!
Vô số người như bệnh tâm thần gầm rú nói, hào khí nhiệt liệt vượt xa nửa tháng trước Tân Tứ xuất hiện.
Vệ Thập Thất, là nữ nhân!
Hơn nữa vẫn là một nữ nhân phi thường xinh đẹp, tràn đầy dã tính, như là một con báo cái!
Cái này để cho Lâm Lạc thật không ngờ, có chút ngạc nhiên mà nhìn xem đối thủ ở trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện, một thân trang phục màu đen bằng da, tóc dài cũng chỉ có hơn tấc, hiển thị rõ ra khí tức cuồng dã của nàng!
Thân thể của nàng phi thường thon dài, ngực cũng không lớn, chỉ có thể nói là tiểu xảo linh lung, bờ eo thon bé bỏng, hai chân rất dài, sắp có thể cùng Tả Nhược Hề so sánh rồi.
Nhưng chỉ cần đã gặp cặp mắt kia của nàng, tuyệt đối sẽ không có người sinh ra ý nghĩ thân cận nàng!
Đây là coi thường Sinh Tử như thế nào, điên cuồng đến hận không thể tàn sát hết người trong thiên hạ!
Nàng, tuy có một bề ngoài nhân loại, nhưng nội tâm cho tới bây giờ không phải là người! Thời điểm vẫn là hài nhi, nàng đã bị Vệ gia bắt đi, thời điểm nguyên vốn hẳn nên bú sữa mẹ lại mút vào máu tươi, thời điểm mọc ra hàm răng thứ nhất là dùng để cắn chết đồng bạn, chỉ vì đạt được đồ ăn có thể sống sót.
Nàng là bị coi thành dã thú nuôi lớn, ở bên trong mạnh được yếu thua, nàng trở thành sống sót duy nhất trong mấy trăm hài nhi, cũng đã trở thành đỉnh lô của Huyết Dưỡng đan.
Người có quyền thế, có thể tùy ý chà đạp chúng sinh, đem đồng loại trở thành súc vật đùa bỡn!
Trong ánh mắt của Lâm Lạc hiện lên một đạo sát khí mịt mờ, bồi dưỡng Huyết Dưỡng đan đã vượt qua hạn độ tha thứ của hắn, những người ngồi ở phía sau màn kia, phải dùng máu tươi của bọn hắn đến trả khoản nợ!
Hoàng Kim Bàng Giải đột nhiên tấn giai, mà Lỗ gia có Viêm Long phó kiếm trấn tràng, vô luận gặp được cái nào, hai người Liễu Thanh Mạn cũng khó có khả năng đạt thành mục đích, tự nhiên chỉ có buông tha cho, trở về chuyển cứu binh, nói không chừng còn có một khả năng vãn hồi.
BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Lâu công không được, lại để cho Hoàng Kim Bàng Giải giận dữ, không ngừng động lên hai cái kìm lớn, trên thân bao phủ lấy sương mù mờ mịt như huyết.
XÍU...UU!!
Hung vật khổng lồ này rõ ràng sử dụng ra không gian thuấn di, vô cùng nhanh mà xuất hiện ở sau lưng Lỗ Đông Quân, kìm trái kẹp ra, chỉ thấy một mảnh thần huyết vẩy ra, Lỗ Đông Quân lập tức bị cắt thành hai đoạn!
- Ah…
Lỗ Đông Quân phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, mặc dù nói chỉ cần một đám thần hồn tồn tại, cho dù là Thần hạch sụp đổ cũng có thể dùng loại thuật bí như Luân Hồi pháp kèm ở trên thân người đồng tộc đoạt xá trọng sinh, thế nhưng dù sao kia cũng là thân thể của người khác, dù như thế nào cũng không thể bằng thân thể của mình a!
Bị cứ thế mà cắt bỏ thành hai đoạn, nội tạng kéo đi ra, thần huyết phun trào, cái này là đau đớn bực nào?
Nửa thân thể trên của Lỗ Đông Quân dùng hai tay đẩy mà bắn lên, một nửa thân dưới thì là hai chân đạp một cái. Đằng không bay lên nghênh hướng nửa người trên, muốn một lần nữa tụ hợp lại, cái này so với ngưng luyện nửa người lần nữa, tiêu hao sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Bang bang!
Song kìm của Hoàng Kim Bàng Giải lại vung, Lỗ Đông Quân nguyên bản cắt thành hai đoạn lúc này biến thành bốn phần!
- Ah, ah!
Lỗ Đông Quân khóc thét liên tục, chỉ là nhiều thần huyết huy sái như vậy, cũng đầy đủ để cho hắn ở vạn năm kế tiếp chỉ có không ngừng ân cần săn sóc bản thân đến khôi phục tiêu hao khủng bố này.
- Đầu hung vật này đang đùa bỡn chúng ta!
Liễu Thanh Mạn đột nhiên dừng tay, trong ánh mắt hiện lên một vẻ sợ hãi mãnh liệt.Liễu Bách Cương thì sững sờ:
- Hung vật như thế, linh trí chưa khai mở, sẽ có cách nghĩ như vậy sao?
- Mèo chó thế gian đồng dạng không mở linh trí, nhưng mà vẫn trêu đùa con chuột tìm niềm vui, huống chi là tồn tại cấp bậc Sơ Vị Thần này!
Tiếng nói của Liễu Thanh Mạn mang theo một tia run rẩy.
Nếu thật là như thế, vậy nói rõ trước đó Hoàng Kim Bàng Giải căn bản không có vận dụng toàn lực, cho bọn hắn biểu hiện giả dối như có thể lực địch! Mà một kích liền trọng thương Lỗ Đông Quân, cái này là uy năng khủng bố bực nào?
Bọn hắn trốn được sao?
- Các ngươi còn thất thần sao, nhanh công kích, để cho Thất ca có thời gian gầy dựng lại thần thể!
Lỗ Nhĩ Dương hướng về phía hai người Liễu gia hét lớn.
Hai người Liễu Thanh Mạn liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong tay bỗng nhiên tăng lực, hai kiện Sơ Thần Khí lập tức bộc phát ra uy năng cường đại, sau đó… bọn hắn quay đầu bỏ chạy.
XÍU...UU!!
Thân hình Hoàng Kim Bàng Giải lóe lên, hai cái kìm đồng thời chém ra, hướng về hai người Liễu gia cắt tới.
PHỐC, PHỐC!
Hai luồng thần huyết vẩy ra, hai người Liễu Thanh Mạn cũng đồng thời chịu khổ chém ngang lưng, biến thành bốn thân thể cắt đứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Vô Địch! Tuyệt đối cùng giai vô địch!
Phải biết hai người Liễu gia đều nắm lấy một kiện Sơ Thần Khí, lại căn bản không có thể phát huy ra một chút tác dụng trấn nhiếp, vậy Hoàng Kim Bàng Giải đến tột cùng nắm giữ bao nhiêu đạo pháp tắc, thật không ngờ cường thế như thế!
BOANG...! BOANG...!
Hoàng Kim Bàng Giải kẹp lại song kìm, cũng không có làm tiếp công kích, tựa hồ lộ ra sự cường đại của mình, lại tựa hồ cấp cho mọi người áp lực càng lớn.
Hai người Đạt Hiếu đồng thời rút lui một bước, trên mặt có sợ hãi thật lớn.
Ai có thể nghĩ đến, Hoàng Kim Bàng Giải vốn nên là con mồi rõ ràng trở nên đáng sợ như thế, lập tức đem nhân vật chuyển đổi! Bọn hắn thắng, cũng không giết chết Hoàng Kim Bàng Giải, thế nhưng mà song phương đổi vị trí, Hoàng Kim Bàng Giải sẽ bỏ qua bọn hắn sao?
Sẽ không, nghĩ đến bọn hắn sở tác sở vi, đầu hung vật này hiển nhiên chỉ vô tình giết chết bọn chúng! Hơn nữa còn không phải thống khoái giết chết, mà là hành hạ đến chết!
Tuy là tu vi Sơ Vị Thần, thế nhưng mà đối mặt một địch nhân căn bản không có khả năng chiến thắng, bọn hắn cũng chỉ còn lại có hàn ý vô tận, đệ tử xuất thân đại gia tộc cuối cùng là thiếu vài phần cứng cỏi, không ngừng run rẩy, không ngừng lui về phía sau.
Thậm chí, thối lui đến trước mặt mấy người Lâm Lạc vẫn còn không tự biết.
- Này, các ngươi lui về phía sau là sao, nhanh đi đánh ah!
Đường Điềm bất mãn nói.
- Phải phải, như thế nào có thể bỏ dở nửa chừng, bản Ma Vương đại nhân đang xem đặc sắc đây này!
Sư Ánh Tuyết cũng âm dương quái khí nói.
Nếu như không phải có Hoàng Kim Bàng Giải cái đại uy hiếp này, hai người Đạt Hiếu tất nhiên sẽ giận tím mặt, rõ ràng coi bọn hắn là xiếc khỉ! Thế nhưng mà đối mặt một địch nhân vô cùng đáng sợ, lại để cho bọn hắn chỉ còn lại có sợ hãi, ngay cả cãi lại cũng đã quên, tiếp tục lui, lui, lui!
XÍU...UU!!
Hoàng Kim Bàng Giải đem Lỗ Đông Quân, hai người Liễu gia tháo thành tám khối, lại thủy chung không có tiêu diệt thần hồn của bọn hắn, để cho bọn hắn kéo dài hơi tàn, nhưng lại thống khổ không chịu nổi. Nhưng hiển nhiên nó không có quên còn có mấy con mồi khác, lúc này vung vẩy lấy kìm lớn hướng bọn người Lâm Lạc đánh tới.
Nguyên bản, mục tiêu của nó hẳn là hai người Đạt Hiếu, nhưng ai bảo hai người này đều chạy trốn tới phía sau bọn người Lâm Lạc, khiến cho Hoàng Kim Bàng Giải đến một mẻ hốt gọn, kìm lớn thẳng đến tất cả mọi người.
Lâm Lạc bất đắc dĩ thở dài, hắn nguyên bản tính toán xem hết trò hay lại tới thu thập tàn cuộc, nhưng những người kia sao lại đui mù tự mình tiễn đưa lên chứ?
Thân hình hắn lóe lên, xuất hiện ở trước kìm cua, sau đó duỗi ra hai tay chống đỡ cái kìm, đem xu thế tiến lên của cái kìm ngăn trở, thậm chí chấn ngược Hoàng Kim Bàng Giải lại.
BOANG...!
Hoàng Kim Bàng Giải kẹp lấy cái kìm, cái này vốn chính là vũ khí cường đại nhất của nó, Lâm Lạc rõ ràng còn chủ động đưa thân đi vào, đây không phải muốn chết sao?
Hai tay của Lâm Lạc căng ra, toàn lực đối kháng kìm cua buộc chặc.
Cái kìm… dừng lại!
Hai mắt của Lâm Lạc xiết chặt, lực lượng của con cua này thật đúng là đáng sợ, gần kề chỉ kém Vệ Thập Thất một chút.
Tám đạo pháp tắc cùng tu!
Trách không được dưới một kích liền chém ngang lưng Lỗ Đông Quân, quét ngang Liễu Thanh Mạn, Liễu Bách Cương cộng thêm hai thần khí cũng là dễ như trở bàn tay, tám pháp cùng tu tuyệt đối là cùng giai vô địch, ít nhất phải đồng thời đến trên trăm mới có thể cùng nó đối kháng.
Hơn nữa, quái vật kia cho Lâm Lạc một loại cảm giác phi thường cổ quái, tuyệt không dừng lại ở tám đạo pháp tắc cùng tu đơn giản như vậy, mà đổi thành một loại khí tức vô cùng tà ác!
- Mở!
Lâm Lạc hét lớn một tiếng, bạo lực cuốn động, kìm trảo lại bị hắn sinh sinh tách ra, bị hắn một tay nắm bắt một kìm cua, ở bên trong một mảnh thần huyết bay lên, con Hoàng Kim Bàng Giải kia cũng nhấp nhô lấy tròng mắt, tám cái chân tề động rút lui như bay, đau đến trong miệng nó chảy bọt trắng như điên.