Nơi trú quân này đại khái là ở hơn sáu trăm vạn năm trước thành lập, lúc ấy chỉ là một nơi trú quân loại nhỏ, chứa ngàn người mà thôi, bởi vì đều là Hư Thần Ngụy Thần cảnh, độc thân xông loạn chỉ biết tặng giá trị giết chóc cho người!
Bởi vậy, nguyên một đám du binh tán dũng liên hợp lại, sau khi đạt tới hơn ngàn chi chúng, dù là cùng Sơ Vị Thần cũng có sức liều mạng.
Bọn hắn dần dần có chút danh tiếng, hấp dẫn lấy ngày càng nhiều người Liệt Hỏa Thần Quốc, đem quy mô nơi trú quân khuếch trương đến càng lúc càng lớn. Bất quá, sau khi có Sơ Vị Thần, Trung Nguyên Thần tiến vào nơi đây, quyền khống chế nơi trú quân tự nhiên cũng rơi vào trong tay những Đại Năng Giả kia.
Nhưng bất kể như thế nào, thành lập nơi trú quân này vẫn là hoàn thành ước nguyện ban đầu của nó, cung cấp cho tất cả người Liệt Hỏa Thần Quốc một nơi nghỉ lại tương đối an toàn.
Mà mấy trăm vạn năm xuống, Thần Quốc khác cũng đồng dạng thành lập nên nơi trú quân phòng ngự như vậy, khiến cho muốn hoàn thành vạn nhân trảm trở nên càng ngày càng khó khăn. Nhưng Thần Vương lão đại phí hết sức lực mở Minh Ngục chiến trường, như thế nào để cho bọn họ tới chơi giằng co?
Bởi vậy, mỗi người một lần ở nơi trú quân thời gian tối đa chỉ có một năm, sau đó phải đi ra ngoài "săn bắn", mà thời gian là dài đến mười năm!
Bất luận kẻ nào đều phải tuân thủ quy định như vậy, nếu không mấy vị đại lão quản sự trong thành sẽ đích thân ném người không phục tùng mệnh lệnh ra bên ngoài, cũng vĩnh viễn không cho phép người này tiến vào nơi trú quân.
Áp lực như vậy, có lẽ đến từ Thần Vương a!
Lâm Lạc lại hỏi tình huống vài nơi trú quân phòng ngự phụ cận, xảo chính là, nơi trú quân ở đây phân bố cũng cùng vị trí Thần Quốc ở ngoại giới tương tự, nơi trú quân của Đại La Thần Quốc ở phía nam ước chừng năm nghìn vạn dặm.
Đương nhiên, ở đây xa xa không có rộng lớn như bên ngoài, thế lực nơi trú quân xen kẽ, như chung quanh Liệt Hỏa Thần Quốc chí ít có bảy nơi trú quân của nước khác, khoảng cách cũng không phải rất xa.
Trên thực tế, mỗi nơi trú quân đều ở vào trạng thái bị nơi trú quân khác vây quanh.
Dừng lại ở trong doanh địa cố nhiên an toàn, nhưng từ góc độ khác mà nói thực sự vẫn nguy hiểm. Bởi vì nếu bị mấy đại quốc liên hợp lại công kích mà nói, vậy chẳng khác gì là chết, một ổ bị chết sạch sẽ!
Trên nguyên tắc, Lâm Lạc có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một năm, thích ứng hoàn cảnh nơi này thoáng một phát, sau đó lại đi ra ngoài "Săn bắn", hoặc là bị người "Săn bắn". Nhưng nếu hắn sợ hãi mà nói, lúc trước cũng không có khả năng cự tuyệt Triệu Uyển Bạch mà đến đây rồi.
Ở nội thành khoảng chừng bảy ngày, Lâm Lạc rời nơi trú quân, bước lên phiến hoang thổ thần bí này.
Bọn người Phong Sở Liên từ trong Dưỡng Tâm hũ xuất hiện, mà Thạch Nguyệt Nha càng là cười dịu dàng mà dán ở trên người Lâm Lạc, trước kia Lâm Lạc không dám để cho nàng đi ra, pháp tắc chi linh là bảo vật làm cho người ta đỏ mắt cỡ nào!
Đến nơi đây thì không sợ rồi, ngay cả một quỷ ảnh cũng nhìn không tới, thứ hai thực sự có người dám sinh tham niệm, vậy trực tiếp đuổi giết!
Lâm Lạc không thích giết chóc, nhưng cũng không có nghĩa là thời điểm hắn giết người sẽ nương tay!
- Nơi này thật sự là cổ quái!
Sư Ánh Tuyết chắp tay sau lưng, lộ ra rất là làm ra vẻ, một bên đem con ngươi đen nhánh tròn vo ngắm tới ngắm lui.
- Bổn ma vương có một loại dự cảm rất bất hảo!
- Thật là cổ quái!
Lâm Lạc gật gật đầu, hoàn cảnh nơi này cũng không phải không có thể tạo ra linh khí, nhưng phảng phất có một Thôn Thiên Cự Thú đang không ngừng rút ra linh khí, khiến cho linh khí ở đây mỏng manh đến đáng thương, gần kề có thể vận chuyển lực lượng cũng không tệ rồi.
Chẳng lẽ, tại đây cũng có tồn tại cùng loại như Ngân Nguyệt thú?
Nhưng Thần giới không có hạn chế lực lượng, nếu thực sự có thần thú như thế, những Thần Vương kia sẽ dung hạ nó sao? Nói sau thần thú như vậy hẳn là vô cùng trân quý, vô luận là thu phục hay là săn giết khẳng định có lợi thật lớn, thật sự nghĩ không ra đạo lý không làm của riêng.
- Thần giới linh khí dồi dào vậy mà cũng có vùng khỉ ho cò gáy như thế tồn tại!
Chu Hạnh Nhi rất có cảm khái, kỳ thật hoàn cảnh nơi này có thể so sánh nhất đẳng tinh của hạ giới, nhưng từ góc độ Thần linh xuất phát, nồng độ linh khí như vậy thật sự là quá thấp.
- Nhiều Trung Nguyên Thần cũng chủ động tiến nhập nơi đây như vậy, muốn nói bọn hắn không có mưu đồ gì mà nói, ai có thể tin tưởng?
Lâm Lạc nhẹ nhàng gõ trán của mình.
- Nói không chừng, tại đây linh khí sưu cao thuế nặng, có thể hình thành bảo vật càng thêm trân quý!
- Ngươi nói là, những Trung Nguyên Thần kia cũng là vì những bảo vật này mà đến sao?
- Nếu không như thế, thật sự nghĩ không ra những người này có tất yếu tiến vào đây!
Lâm Lạc lắc đầu.
Chúng nữ liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười, nếu thật có loại thứ tốt này, bọn hắn sẽ không thể bỏ qua rồi.
- Toàn bộ bao ở trên người bản Ma Vương đại nhân!
Sư Ánh Tuyết vỗ bộ ngực cam đoan, sau đó dùng cái đầu nhỏ cọ lấy đùi Phong Sở Liên.
- Tỷ tỷ đại nhân, Nữu Nữu sẽ đem tất cả thứ tốt hiến cho ngươi!
- Tiểu nha đầu, ngươi không có huynh đệ sao?
Lâm Lạc cười nói.
- Đó là đương nhiên, Nữu Nữu là độc nhất vô nhị!
Sư Ánh Tuyết rất là kiêu ngạo nói ra.
Lâm Lạc cười ha ha:
- Cũng phải, một quỷ gây sự đã đủ phiền toái, sinh hai cái ai chịu nổi ah!
- Đáng giận!
Sư Ánh Tuyết buông Phong Sở Liên ra, hướng Lâm Lạc đánh tới, mở ra hàm răng làm hình dáng dã thú.
Thạch Nguyệt Nha không hiểu cái gì, vừa thấy bộ dáng hung thần ác sát này của tiểu nha đầu, cũng vội vàng duỗi ra tú quyền làm lấy hình dáng cảnh cáo, ở trong suy nghĩ của nàng, Lâm Lạc là người trọng yếu nhất.
Hai nữ nhân một lớn một nhỏ đều giương nanh múa vuốt, dẫn tới mọi người cười ha hả.
Một đoàn người Lâm Lạc đi hơn mười ngày, đã rời xa khu vực thế lực của nơi trú quân Liệt Hỏa Thần Quốc, tiến nhập khu vực xung đột.
Từng nơi trú quân phòng ngự đều có được khu vực an toàn nhất định, bình thường sẽ không có Thần linh nước khác tiến vào vùng này, nhưng hai nơi trú quân liền nhau tùy ý đều khó có khả năng đem khu vực an toàn này bao trùm điệp gia, mà sẽ ở bên trong chảy ra một khu vực trống cực lớn.
Giết chóc, sẽ thường xuyên phát sinh ở khu vực trống như vậy, cũng xưng là khu vực xung đột, là khu vực nguy hiểm nhất ở đây.
Tại đây cũng không giảng bất luận quy củ gì, chuẩn tắc duy nhất là giết chóc.
Không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể giết chết địch nhân là được, cho dù là lại hèn hạ, lại ác liệt cũng sẽ không có người nói cái gì.
Bọn người Lăng Kinh Hồng, Lâm Hành Nam cũng đều đi ra mấy lần, nhưng bởi vì hoàn cảnh nơi này so sánh ác liệt, cho dù là cấp bậc tinh vực cũng không thể ở lâu dài bên ngoài, bọn hắn tự nhiên cũng chỉ có thể như là phạm nhân đi ra nhìn trời một chút lại về trong Dưỡng Tâm hũ.
Tuy Hoàng Kim Bàng Giải bị Sư Ánh Tuyết không biết dùng biện pháp gì thu phục được. Nhưng cũng không thể cải biến nó khát máu, chỉ là bị tiểu nha đầu ước thúc mà thôi. Giờ phút này đạt được chủ nhân cho phép xuất chiến, nó lập tức tám chân tề động, không gian thuấn di triển khai, ở trong một hơi thời gian ngắn ngủn lướt tới, lấy xu thế cực kỳ quỷ dị tiếp cận đến trước người thiếu nữ áo trắng, sau đó vung hai cái kìm lớn lên kẹp tới.
Hai mắt của thiếu nữ áo trắng nguyên bản không có chút nào tập trung. Nhưng trong nháy mắt Hoàng Kim Bàng Giải xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng đột nhiên đứng lên, rút kiếm trảm xuống!
Một đạo hàn quang lạnh thấu xương, như kinh hồng vừa hiện, sáng chói vô cùng.
BA~! BA~! BA~! BA~! BA~!
Hai cái kìm lớn của Hoàng Kim Bàng Giải đầu tiên bị chém thành bốn đoạn. Sau đó là tám cái chân của nó, đều lập tức bị chém đứt, thậm chí giáp xác trên người còn lưu lại một vết kiếm thật sâu, thần huyết tung tóe bốn phía.
BOANG...!
Áo trắng thiếu nữ thu kiếm vào vỏ, một lần nữa khôi phục yên tĩnh như giếng nước, lại khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xem Sư Ánh Tuyết.
- Oa, thật khí pháp!
Hai mắ củat Sư Ánh Tuyết toàn là vì sao.
- Bản Ma Vương đại nhân muốn thu ngươi làm thị vệ trưởng!
Hoàng Kim Bàng Giải tác động lấy tám cái chân đứt, hai cái kìm hỏng, trong miệng nhổ ra bong bong, đại khái là kháng nghị hành vi vô lương tâm của chủ nhân a.
- Ngươi quá yếu!
Áo trắng thiếu nữ bình tĩnh nói, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc, trong đôi mắt sáng nổi bật chiến ý.
- Phụng Gia sư chi mệnh, cùng ngươi chiến một trận!
Trong nội tâm Lâm Lạc hiện lên một tia khiếp sợ.Một kiếm gọt đoạn tám cái chân, song kìm của Hoàng Kim Bàng Giải, thậm chí trảm phá xác ngoài của nó, cái này là lực sát thương đáng sợ đến bực nào! Cái con cua kia là Sơ Vị Thần tam trọng thiên ah, tuy còn không có đạt tới đỉnh phong, nhưng Bát Pháp cùng tu, trừ khi gặp được yêu nghiệt như Lâm Lạc, trong đồng bậc còn tìm được đối thủ sao?
Nhưng bị thiếu nữ áo trắng một kiếm trảm đến không có tính tình!
Nếu như Lâm Lạc không sử dụng lỗ đen mà nói, vậy hắn đừng nói một quyền oanh trở mình đại gia hỏa này, trái lại còn bị đầu hung vật này áp chế!
Thiếu nữ này cũng biết sử dụng lỗ đen bí thuật?
Không giống ah, không có chút cảm giác được Ngũ Hành pháp tắc chấn động nào. Đương nhiên cũng có khả năng là thiếu nữ áo trắng như Lâm Lạc, đem lỗ đen bí thuật che dấu, dấu ở trong kiếm thế.
Tuy Lâm Lạc không thích vô duyên vô cớ chiến đấu, nhưng thiếu nữ này cường đại lại khơi dậy chiến ý mãnh liệt của hắn, hắn tiến lên trước một bước nói:
- Tại hạ Lâm Lạc, xin hỏi phương danh của cô nương?
- Ta biết rõ ngươi là Lâm Lạc!
Trên mặt của cô gái hiện ra một biểu lộ nhìn ngươi rất ngu ngốc.
- Bằng không thì ta cũng sẽ không cùng ngươi giao thủ!
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, rõ ràng bị một thiếu nữ nhìn về phía trên rất là bất thông thế sự khinh bỉ, mất mặt ah! Hơn nữa lực lý giải của thiếu nữ này cũng cùng thường nhân có bất đồng rất lớn, rõ ràng đem trọng điểm xoắn xuýt ở trên tính danh của Lâm Lạc, trực tiếp không để mắt đến vấn đề của hắn.
Hắn đi đến trước vài bước, chắp tay nói:
- Vậy ra tay đi!
Áo trắng thiếu nữ đứng lên, hướng về Lâm Lạc xoay người nói:
- Mời!
Hiển nhiên, nàng cảm thấy Lâm Lạc là đối thủ cường đại, lúc này mới bày ra tôn trọng, trước kia cùng Sư Ánh Tuyết, Hoàng Kim Bàng Giải chiến một trận, ở nàng xem ra chỉ là trò đùa mà thôi.
Lâm Lạc còn không có gặp được người giảng quy củ như vậy, sau khi khẽ giật mình cũng bái nói:
- Mời!
- Đợi một chút!
Sư Ánh Tuyết tiện tay đút một viên đan dược vào trong miệng Hoàng Kim Bàng Giải, nhìn hung vật sướng đến hai con ngươi dựng thẳng lên, đoán chừng viên đan dược này tuyệt đối là ngay cả Thượng Thiên Thần cũng đỏ mắt !
Nàng nhảy ra ngoài, hì hì hi mà cười nói:
- Đã muốn đánh, như thế nào cũng phải có chút tặng thưởng!
- Đại phôi đản thắng, cô nàng xinh đẹp này làm người hầu cho Bổn ma vương!
- Cô nàng xinh đẹp này thắng, đại phôi đản làm người hầu cho Bổn ma vương đ! Ồ, không đúng nha, đại phôi đản vốn là người hầu của Nữu Nữu! Ân, đổi thành cái gì đây...
Tiểu nha đầu cắn ngón tay dùng sức suy nghĩ.
Áo trắng thiếu nữ thản nhiên nói:
- Nếu ta bị thua cũng không phải ngươi đả bại, sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân!
Nữ nhân này như thế nào tích cực như thế, tiểu nha đầu nói hươu nói vượn ai cũng sẽ không nhìn thẳng, nhưng nàng lại coi thành sự tình nghiêm túc đến không thể lại nghiêm túc, để cho Lâm Lạc có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Một cái càn quấy, một cái thì phân không rõ vui đùa hoặc là chính sự, hai người này tiến đến cùng một chỗ thật đúng là thú vị.
- Cô nương, mời!
Lâm Lạc vung hai đấm lên, chiến ý đã phóng lên trời, hắn không thể chờ đợi được mà muốn biết đối phương đến tột cùng có đại năng lực gì, rõ ràng có thể một kiếm trảm phá hung vật như Hoàng Kim Bàng Giải.
Áo trắng thiếu nữ nghiêng về phía trước, hai chân thành bước khom, trái tay nắm lấy vỏ kiếm, tay phải thì đặt trên chuôi kiếm, trong hai mắt một mảnh tỉnh táo, sau đó…
XÍU...UU!!
Thân hình của nàng lướt gấp, vô cùng nhanh mà hướng về Lâm Lạc phóng đi, thân thể đong đưa rất nhỏ, như Dương liễu trong gió, có một loại thú vị kỳ lạ hàm súc.
Chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, nàng bay vụt đến trước mặt Lâm Lạc, BOANG... thoáng một phát, trường kiếm ra khỏi vỏ, như một đầu Nộ Long vũ không, đãng ra một vầng sáng đẹp mắt, hướng về Lâm Lạc trảm tới.
Thật nhanh!
Lâm Lạc vô ý thức mà khởi quyền ngăn cản, bành bành hai cái, hắn hoàn toàn là bằng cảm giác đón nhận trường kiếm của đối phương.
Xoát, huyết quang rơi vãi, Lâm Lạc rõ ràng ở dưới một kiếm này ăn thiệt thòi nhỏ, hai nắm đấm đều bị chém ra hai huyết rãnh, thần huyết tuôn ra!
Áo trắng thiếu nữ nao nao, ở trong dự đoán của nàng, một kiếm này có lẽ đủ để gọt đoạn hai tay của Lâm Lạc, nhưng kết quả lại sâu sắc ngoài dự liệu của nàng! Nhưng đặc điểm lớn nhất của nàng là tỉnh táo, cái này căn bản không có đối với nàng tạo thành ảnh hưởng chút nào, trường kiếm run lên, lại gọt, lại đâm, lại trảm!
Xoát xoát xoát, trên người Lâm Lạc liên tiếp nhấp nhoáng huyết quang, hoàn toàn đã rơi vào hạ phong!
Lâm Lạc khiếp sợ! Áo trắng thiếu nữ đồng dạng khiếp sợ!
Lâm Lạc giật mình, là vì tốc độ của thiếu nữ áo trắng nhanh đến cực hạn, nhưng căn bản không phải không gian pháp tắc! Hắn có thể khẳng định, thiếu nữ này chỉ tu luyện Kim hệ đại đạo, thế nhưng mà nàng dùng một loại thân pháp kỳ diệu khiến cho tốc độ tăng vọt, rõ ràng có thể đạt tới trình độ như không gian thuấn di.
Đây là đối với kỹ xảo vận dụng đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa!
Nàng lắc lư thân thể cũng không phải động tác dư thừa, mà mượn nhờ loại động tác này để đạt tới hiệu quả gia tốc, mới có thể để cho nàng có được tốc độ gần như không gian thuấn di!