Tuy Hoàng Kim Bàng Giải bị Sư Ánh Tuyết không biết dùng biện pháp gì thu phục được. Nhưng cũng không thể cải biến nó khát máu, chỉ là bị tiểu nha đầu ước thúc mà thôi. Giờ phút này đạt được chủ nhân cho phép xuất chiến, nó lập tức tám chân tề động, không gian thuấn di triển khai, ở trong một hơi thời gian ngắn ngủn lướt tới, lấy xu thế cực kỳ quỷ dị tiếp cận đến trước người thiếu nữ áo trắng, sau đó vung hai cái kìm lớn lên kẹp tới.
Hai mắt của thiếu nữ áo trắng nguyên bản không có chút nào tập trung. Nhưng trong nháy mắt Hoàng Kim Bàng Giải xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng đột nhiên đứng lên, rút kiếm trảm xuống!
Một đạo hàn quang lạnh thấu xương, như kinh hồng vừa hiện, sáng chói vô cùng.
BA~! BA~! BA~! BA~! BA~!
Hai cái kìm lớn của Hoàng Kim Bàng Giải đầu tiên bị chém thành bốn đoạn. Sau đó là tám cái chân của nó, đều lập tức bị chém đứt, thậm chí giáp xác trên người còn lưu lại một vết kiếm thật sâu, thần huyết tung tóe bốn phía.
BOANG...!
Áo trắng thiếu nữ thu kiếm vào vỏ, một lần nữa khôi phục yên tĩnh như giếng nước, lại khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xem Sư Ánh Tuyết.
- Oa, thật khí pháp!
Hai mắ củat Sư Ánh Tuyết toàn là vì sao.
- Bản Ma Vương đại nhân muốn thu ngươi làm thị vệ trưởng!
Hoàng Kim Bàng Giải tác động lấy tám cái chân đứt, hai cái kìm hỏng, trong miệng nhổ ra bong bong, đại khái là kháng nghị hành vi vô lương tâm của chủ nhân a.
- Ngươi quá yếu!
Áo trắng thiếu nữ bình tĩnh nói, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc, trong đôi mắt sáng nổi bật chiến ý.
- Phụng Gia sư chi mệnh, cùng ngươi chiến một trận!
Trong nội tâm Lâm Lạc hiện lên một tia khiếp sợ.
Một kiếm gọt đoạn tám cái chân, song kìm của Hoàng Kim Bàng Giải, thậm chí trảm phá xác ngoài của nó, cái này là lực sát thương đáng sợ đến bực nào! Cái con cua kia là Sơ Vị Thần tam trọng thiên ah, tuy còn không có đạt tới đỉnh phong, nhưng Bát Pháp cùng tu, trừ khi gặp được yêu nghiệt như Lâm Lạc, trong đồng bậc còn tìm được đối thủ sao?
Nhưng bị thiếu nữ áo trắng một kiếm trảm đến không có tính tình!
Nếu như Lâm Lạc không sử dụng lỗ đen mà nói, vậy hắn đừng nói một quyền oanh trở mình đại gia hỏa này, trái lại còn bị đầu hung vật này áp chế!
Thiếu nữ này cũng biết sử dụng lỗ đen bí thuật?
Không giống ah, không có chút cảm giác được Ngũ Hành pháp tắc chấn động nào. Đương nhiên cũng có khả năng là thiếu nữ áo trắng như Lâm Lạc, đem lỗ đen bí thuật che dấu, dấu ở trong kiếm thế.
Tuy Lâm Lạc không thích vô duyên vô cớ chiến đấu, nhưng thiếu nữ này cường đại lại khơi dậy chiến ý mãnh liệt của hắn, hắn tiến lên trước một bước nói:
- Tại hạ Lâm Lạc, xin hỏi phương danh của cô nương?
- Ta biết rõ ngươi là Lâm Lạc!
Trên mặt của cô gái hiện ra một biểu lộ nhìn ngươi rất ngu ngốc.
- Bằng không thì ta cũng sẽ không cùng ngươi giao thủ!
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, rõ ràng bị một thiếu nữ nhìn về phía trên rất là bất thông thế sự khinh bỉ, mất mặt ah! Hơn nữa lực lý giải của thiếu nữ này cũng cùng thường nhân có bất đồng rất lớn, rõ ràng đem trọng điểm xoắn xuýt ở trên tính danh của Lâm Lạc, trực tiếp không để mắt đến vấn đề của hắn.
Hắn đi đến trước vài bước, chắp tay nói:
- Vậy ra tay đi!
Áo trắng thiếu nữ đứng lên, hướng về Lâm Lạc xoay người nói:
- Mời!
Hiển nhiên, nàng cảm thấy Lâm Lạc là đối thủ cường đại, lúc này mới bày ra tôn trọng, trước kia cùng Sư Ánh Tuyết, Hoàng Kim Bàng Giải chiến một trận, ở nàng xem ra chỉ là trò đùa mà thôi.
Lâm Lạc còn không có gặp được người giảng quy củ như vậy, sau khi khẽ giật mình cũng bái nói:
- Mời!
- Đợi một chút!
Sư Ánh Tuyết tiện tay đút một viên đan dược vào trong miệng Hoàng Kim Bàng Giải, nhìn hung vật sướng đến hai con ngươi dựng thẳng lên, đoán chừng viên đan dược này tuyệt đối là ngay cả Thượng Thiên Thần cũng đỏ mắt !
Nàng nhảy ra ngoài, hì hì hi mà cười nói:
- Đã muốn đánh, như thế nào cũng phải có chút tặng thưởng!
- Đại phôi đản thắng, cô nàng xinh đẹp này làm người hầu cho Bổn ma vương!
- Cô nàng xinh đẹp này thắng, đại phôi đản làm người hầu cho Bổn ma vương đ! Ồ, không đúng nha, đại phôi đản vốn là người hầu của Nữu Nữu! Ân, đổi thành cái gì đây...
Tiểu nha đầu cắn ngón tay dùng sức suy nghĩ.
Áo trắng thiếu nữ thản nhiên nói:
- Nếu ta bị thua cũng không phải ngươi đả bại, sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân!
Nữ nhân này như thế nào tích cực như thế, tiểu nha đầu nói hươu nói vượn ai cũng sẽ không nhìn thẳng, nhưng nàng lại coi thành sự tình nghiêm túc đến không thể lại nghiêm túc, để cho Lâm Lạc có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Một cái càn quấy, một cái thì phân không rõ vui đùa hoặc là chính sự, hai người này tiến đến cùng một chỗ thật đúng là thú vị.
- Cô nương, mời!
Lâm Lạc vung hai đấm lên, chiến ý đã phóng lên trời, hắn không thể chờ đợi được mà muốn biết đối phương đến tột cùng có đại năng lực gì, rõ ràng có thể một kiếm trảm phá hung vật như Hoàng Kim Bàng Giải.
Áo trắng thiếu nữ nghiêng về phía trước, hai chân thành bước khom, trái tay nắm lấy vỏ kiếm, tay phải thì đặt trên chuôi kiếm, trong hai mắt một mảnh tỉnh táo, sau đó…
XÍU...UU!!
Thân hình của nàng lướt gấp, vô cùng nhanh mà hướng về Lâm Lạc phóng đi, thân thể đong đưa rất nhỏ, như Dương liễu trong gió, có một loại thú vị kỳ lạ hàm súc.
Chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, nàng bay vụt đến trước mặt Lâm Lạc, BOANG... thoáng một phát, trường kiếm ra khỏi vỏ, như một đầu Nộ Long vũ không, đãng ra một vầng sáng đẹp mắt, hướng về Lâm Lạc trảm tới.
Thật nhanh!
Lâm Lạc vô ý thức mà khởi quyền ngăn cản, bành bành hai cái, hắn hoàn toàn là bằng cảm giác đón nhận trường kiếm của đối phương.
Xoát, huyết quang rơi vãi, Lâm Lạc rõ ràng ở dưới một kiếm này ăn thiệt thòi nhỏ, hai nắm đấm đều bị chém ra hai huyết rãnh, thần huyết tuôn ra!
Áo trắng thiếu nữ nao nao, ở trong dự đoán của nàng, một kiếm này có lẽ đủ để gọt đoạn hai tay của Lâm Lạc, nhưng kết quả lại sâu sắc ngoài dự liệu của nàng! Nhưng đặc điểm lớn nhất của nàng là tỉnh táo, cái này căn bản không có đối với nàng tạo thành ảnh hưởng chút nào, trường kiếm run lên, lại gọt, lại đâm, lại trảm!
Xoát xoát xoát, trên người Lâm Lạc liên tiếp nhấp nhoáng huyết quang, hoàn toàn đã rơi vào hạ phong!
Lâm Lạc khiếp sợ! Áo trắng thiếu nữ đồng dạng khiếp sợ!
Lâm Lạc giật mình, là vì tốc độ của thiếu nữ áo trắng nhanh đến cực hạn, nhưng căn bản không phải không gian pháp tắc! Hắn có thể khẳng định, thiếu nữ này chỉ tu luyện Kim hệ đại đạo, thế nhưng mà nàng dùng một loại thân pháp kỳ diệu khiến cho tốc độ tăng vọt, rõ ràng có thể đạt tới trình độ như không gian thuấn di.
Đây là đối với kỹ xảo vận dụng đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa!
Nàng lắc lư thân thể cũng không phải động tác dư thừa, mà mượn nhờ loại động tác này để đạt tới hiệu quả gia tốc, mới có thể để cho nàng có được tốc độ gần như không gian thuấn di!
Hơn nữa, tiểu nha đầu bỏ qua cũng chỉ là Minh Ngục vòng tay mà thôi, cái này cùng Thần Vương tự mình ra tay là có bất đồng bản chất.
Chủ Thần Khí?
Lâm Lạc không khỏi tràn đầy chờ mong, nếu như có thể luyện hóa một kiện Chủ Thần Khí mà nói, hắn tuyệt đối có thể một lần hành động nhảy vào Trung Nguyên Thần, thậm chí thẳng phá Thượng Thiên thần cũng có thể!
Thẳng đến ngày thứ hai mươi, cấm chế trên núi mới hoàn toàn biến mất, mà tòa sơn mạch không tính rất cao này cũng ầm ầm nứt vỡ, hiện ra một cái động sâu kín, cửa động không ngừng xoay tròn lấy ánh sáng màu đen.
Ở trong lúc này, lại tới một ít người nữa, đều là do Trung Nguyên Thần dẫn đầu đội ngũ, nhân số ít nhất cũng bốn năm cái, nhiều thì khoảng hai mươi trở lên, khiến cho người ở chỗ này đột phá 1500.
Đây cũng chỉ là tin tức Minh Hà Vương vẫn lạc tản đi ra ngoài thời gian có hạn, nếu thời gian lại thêm một chút mà nói, như vậy nhân số tới chỗ này sẽ rất khủng bố!
Chỉ là bí bảo của Thượng Thiên thần cũng đủ để bất luận kẻ nào đỏ mắt, huống chi đây chính là một Thượng Thiên thần cường thế đến có thể địch nổi Thần Vương, bí bảo còn sót lại của hắn khả năng ngay cả Thần Vương cũng cảm thấy hứng thú a?
Đối mặt cửa vào đột nhiên xuất hiện, tuy mỗi người đều lộ ra rất là kích động, lại không ai đi qua, dù sao đây chính là chỗ Thượng Thiên thần vẫn lạc, dù là Trung Nguyên Thần cũng không dám làm càn, động sẽ vẫn lạc đấy!
Nhưng cửa vào đã xuất hiện, ai có thể thực sự kiềm chế được, nếu sợ cái này sợ cái kia, bọn hắn còn tới đây làm gì, không bằng về nhà ôm nữ nhân ngủ!
Vốn là một đội cảm tử liều chết tiến vào, thông qua tinh thạch truyền về tin tức, sau khi vãng lai mấy lần, tất cả mọi người mới yên lòng, ít nhất địa phương cửa vào này không tồn tại nguy hiểm.
Vì vậy, tất cả mọi người bắt đầu phía sau tiếp trước mà tiến vào, tiến nhập đầu tiên có thể đoạt được tiên cơ, bằng không đợi người nghe tin mà đến ngày càng nhiều, cái kia chính là có thiên đại chỗ tốt cũng kiếm không đến.
Lâm Lạc cùng Phượng Niệm Yên, Sư Ánh Tuyết ba người đồng hành, về phần những người khác thì toàn bộ tiến nhập Dưỡng Tâm hũ, dù sao những người khác là mới vừa vào Thần Cảnh. Nào có lực chống lại oanh kích cấp bậc Thượng Thiên thần, thậm chí Thần Vương!Nhưng mà, vừa mới thông qua cánh cổng ánh sáng xoay tròn, bọn người Phong Sở Liên nhao nhao từ trong Dưỡng Tâm hũ xuất hiện, nguyên một đám đều là mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Các nàng là bị một cổ lực lượng cường đại cường hành kéo từ trong Dưỡng Tâm hũ đi ra đấy!
Lâm Lạc lại để cho bọn hắn một lần nữa tiến vào Dưỡng Tâm hũ, lại căn bản tiến không vào được, giống như Dưỡng Tâm hũ đã mất đi tác dụng .
Mọi người liền bề bộn lui ra ngoài, Dưỡng Tâm hũ lại có thể dùng.
Tới tới lui lui thí nghiệm mấy lần, kết quả đều giống nhau, chỉ cần là sinh linh có thần hồn đề không thể tiếp tục ở trong đó! Nhưng như linh thảo các loại lại có thể, không bị ảnh hưởng chút nào.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:
- Các ngươi đều tiến vào bên trong Dưỡng Tâm hũ, ta thu nhỏ lại lưu ở bên ngoài, đợi đến lúc đi ra lại thu hồi.
Dưỡng Tâm hũ chính là Nguyên Thần Khí, đủ để đối kháng Trung Nguyên Thần, hơn nữa thu nhỏ lại như hạt bụi, không hề có khí tức hiển lộ, dưới tình huống bình thường là tuyệt không có khả năng bị người phát hiện.
Tuy mọi người không quá tình nguyện, nhưng không có Dưỡng Tâm hũ bảo hộ, dù là Lâm Lạc, Sư Ánh Tuyết cũng không có cách nào bảo hộ được mọi người an toàn, đây cũng là biện pháp duy nhất rồi.
Lâm Lạc xé rách không gian rời đi, tìm một nơi hẻo lánh, thu nhỏ Dưỡng Tâm hũ lại như hạt bụi, giấu vào trong lòng đất thật sâu. Bởi vì đã sớm nhận chủ, một người một khí tồn tại liên hệ vi diệu, cho dù là cách rất xa cũng có thể bằng vào một tia liên hệ tối tăm tìm được.
Hắn trở lại lối vào, Phượng Niệm Yên tự nhiên là muốn đi vào trong đó, mà Sư Ánh Tuyết tuy rất muốn dây dưa lấy nữ vương đại nhân, nhưng không chịu nổi tâm hiếu kỳ, vỗ Hoàng Kim Bàng Giải cũng đi theo vào.
Tuy trước kia cấm chế ở đây đối với nàng cũng có thể tạo thành uy hiếp nhất định, nhưng tiểu nha đầu cất bảo vật không biết bao nhiêu, như cái gì Hỏa Long đạn, lực sát thương vô cùng lớn, năng lực tự bảo vệ mình khẳng định phải vượt qua Lâm Lạc cùng Phượng Niệm Yên.
Ba người lần nữa tiến nhập cánh cổng ánh sáng, mà vì vài chuyện trắc trở, bọn hắn đã là nhóm người cuối cùng chuẩn tiến vào nơi này.
Sau khi đi vào cánh cổng ánh sáng là một thông đạo vô cùng đen kịt, tuy Thần linh đã sớm có thể không cần dùng mắt thường đến xem đồ đạc, nhưng ở đây lại đem thần thức phong bế đến lợi hại, căn bản phóng ra ngoài không xa, lại để cho bọn hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Cứ tối đen như vậy mà thẳng bước đi nửa ngày, thình lình dưới chân trống rỗng, ở ba người còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị kéo tiến vào bên trong một vòng xoáy.
Chợt! Chợt!
- Ai nha!
Bọn hắn bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hiện ra một màu xám như đất cát, mà bọn hắn cũng đang từ giữa không trung ngã rơi xuống. Dùng năng lực Thần linh, muốn ổn định thân hình tự nhiên là dễ dàng, ba người đều tung nhảy một cái, trơn trượt rơi xuống trên mặt đất.
- Cái này là địa phương nào!
Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng tuy bọn hắn là từ giữa không trung ngã rơi xuống, nhưng lúc này lại nhìn không tới cửa động gì tồn tại, như là tiến hành một lần tùy cơ hội truyền tống.
Bầu trời lờ mờ, giống như thổ địa bên ngoài, lộ ra không khí trầm lặng, mà mảnh thổ địa này cũng đồng dạng vô cùng cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, cũng không có Thạch Đầu, cũng chỉ có bùn đất xốp nhuyễn, xa xa trông không đến giới hạn, càng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
- Đây không phải Minh Ngục chiến trường!
Phượng Niệm Yên nghĩ nghĩ nói ra.
- Đây là không gian nội bộ của một kiện thần khí!
Sư Ánh Tuyết rất khẳng định nói.
- Hơn nữa phẩm giai khẳng định trên Dưỡng Tâm hũ, mới có thể đem người ở bên trong bài xích đi ra!
Đối với nhãn lực của Sư Ánh Tuyết, Lâm Lạc cùng Phượng Niệm Yên đều không có một tia hoài nghi, người ta là Thần Vương hậu đại, có bảo vật gì là chưa từng gặp qua? Tùy tiện ném đan dược đi ra là làm Thượng Thiên Thần kích động, kiến thức đơn thuần thậm chí Hướng Phong Thạch cũng không cách nào so sánh.
- Còn có một vấn đề, bây giờ chúng ta ra không được rồi!
Lâm Lạc nhướng mày, ở nội bộ kiện thần khí này, hắn hoàn toàn đã mất đi cảm giác phương hướng.
- Hì hì, Nữu Nữu thì có thể!
Sư Ánh Tuyết ngồi ở trên lưng Hoàng Kim Bàng Giải nháy mắt ra hiệu.
Thượng Thiên thần cũng không thể ước thúc tiểu nha đầu, như vậy Thiên Thần Khí tự nhiên cũng giống như thế, nhưng cũng có thể chứng minh đó cũng không phải một kiện Chủ Thần Khí a?
Tử Đỉnh có thể trấn áp Chủ Thần Khí hay không, trong nội tâm Lâm Lạc hoàn toàn không có nắm chắt! Mặc dù nói Tử Đỉnh độc trấn tám đạo pháp tắc, nhưng dù sao cũng ở vào trạng thái tổn hại, muốn nói có thể trấn áp Chủ Thần Khí hình thái hoàn toàn, Lâm Lạc cảm thấy rất không có khả năng.