Nhưng sau đó hắn rốt cuộc không cách nào trở lại trạng thái kia, rõ ràng là năng lực hắn đã có được qua, nhưng lại không dùng được, là vì lực lượng chưa đủ, cảnh giới chưa đủ!
Phượng Niệm Yên xác thực rất yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt đến loại tình trạng này sao?
Lâm Lạc hoàn toàn không thể tin!
- Dưới tình huống bình thường, Sơ Vị Thần xác thực không cách nào lĩnh ngộ đến pháp tắc cấp bậc Trung Nguyên Thần, nhưng nếu như người kia vốn chính là Trung Nguyên Thần thì sao?
Hướng Phong Thạch đột nhiên giọng nói xoay chuyển.
- Luân Hồi thuật?
Lâm Lạc trước tiên nghĩ tới cái danh từ này, đây là phạm vào đại kỵ của hắn, vì kéo dài tánh mạng của mình muốn bóp chết tánh mạng hậu đại, cái này là tàn nhẫn như thế nào?
Hướng Phong Thạch thấy được trong mắt Lâm Lạc lóe lên chán ghét rồi biến mất, hắn khe khẽ thở dài:
- Không phải Luân Hồi thuật, nhưng mà không kém bao nhiêu! Bất quá, đó cũng không phải đứa bé kia sai, là lão phu không cách nào thừa nhận mất đi con gái đau nhức, lúc này mới đem tàn hồn của nàng phong ấn vào trong cơ thể một phụ nữ có thai.
- Bất quá để cho lão phu thật không ngờ chính là, nữ nhi của lão phu bị thương quá nặng, lại căn bản bài xích đoạt xá trọng sinh, thần hồn này rõ ràng trái lại bị hài nhi trong bụng kia thôn phệ!
Yêu thương con cái, đây là tâm lý mà từng người làm cha mẹ đều có, nếu như có một ngày Lâm Tiêu Dương cũng gặp phải tuyệt cảnh như thế, Lâm Lạc sẽ không làm quyết định giống như vậy sao?
Lâm Lạc cũng không biết.
Nhưng Triệu Ngọc Phi nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứu con của mình, cho dù là tàn sát hết người trong thiên hạ!
Lâm Lạc thở dài, hắn tựa hồ không có chỉ trích lập trường của Hướng Phong Thạch, huống hồ đối phương vẫn là triệt để thất bại.
- Nàng là Tiểu Yên!
Hướng Phong Thạch nhẹ gật đầu.
- Sau khi nàng sinh ra, lão phu liền thu nàng làm đồ đệ, cũng coi nàng trở thành con gái. Tuy Thần hồn của con gái lão phu bị tàn phá, nhưng năm đó vẫn lạc cũng là bởi vì trùng kích Thượng Thiên thần thất bại, bản thân chính là thế hệ có thiên tư tuyệt đỉnh, y nguyên bảo lưu lấy hơn phân nửa Thần Đạo lĩnh ngộ của nàng!
- Mà Tiểu Yên càng có thiên tư tuyệt đỉnh... năm đó lão phu lựa chọn đối tượng đoạt xá tự nhiên cũng là trải qua chọn lựa!
Hướng Phong Thạch lộ ra nhớ lại chi sắc.
- Kết hợp được hai linh hồn, Tiểu Yên tiến bộ nhanh vô cùng, mà nàng cũng có thể siêu việt cảnh giới sử dụng pháp tắc lĩnh ngộ cấp bậc Trung Nguyên Thần, đây là ngươi không cách nào làm được!
Thì ra là thế!
Dùng ví von đơn giản, tương đương với con gái Hướng Phong Thạch hướng Phượng Niệm Yên làm loại hiến tế như pháp tắc chi linh, nhưng chỗ bất đồng ở chỗ nó có tính bền bỉ, hơn nữa cũng gần kề chỉ tăng lên pháp tắc lĩnh ngộ, lực lượng không có chút tiến bộ nào.
Tuy nói như thế, cũng làm cho Phượng Niệm Yên có năng lực thuấn sát Thần linh cùng giai, trở thành cấp bậc yêu nghiệt.
Cho nên nói, Lâm Lạc không có khả năng đem thân pháp, kiếm thuật của Phượng Niệm Yên nắm giữ đến mức tận cùng. Bởi vì trong này đã vận dụng đến một tí pháp tắc cấp bậc Trung Nguyên Thần, mặc dù chỉ là tí tẹo như vậy, nhưng trước mắt Lâm Lạc là tuyệt không có khả năng làm được.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Lạc ngược lại là tâm tình buông lỏng, không phải ngộ tính của hắn không được, mà là cảnh giới hạn chế, vậy thì không có cách nào rồi.
Hướng Phong Thạch đã nhận được Thần Mộc chi tâm, liền vội vàng muốn đi tu luyện, cũng không có nhiều lời nói lại lưu Lâm Lạc, cơ hồ là đuổi hắn và Sư Ánh Tuyết đi ra ngoài. Bất quá, lão đầu ngược lại là rất hoan nghênh tiểu nha đầu tới, lại tiện tay cho hắn chút đan dược gì đấy.
Đối với Thượng Thiên thần mà nói, cái gọi là mặt mũi căn bản chính là hoa trong nước, thực lực tăng lên mới là trọng yếu nhất. Bởi vậy lừa gạt tiểu hài tử lại có cái gì?
Đáng tiếc, thứ nhất Sư Ánh Tuyết chỉ thích quấn Phong Sở Liên, thứ hai thích xem Lâm Lạc xấu mặt, thứ ba là theo chân Đường Điềm khắp nơi quấy rối, một Xú lão đầu lại có cái gì đẹp mắt. Quyết đoán muốn cho Hướng Phong Thạch mỏi mắt chờ mong rồi.
Ly khai chỗ của Hướng Phong Thạch, Lâm Lạc ở trên đầu tiểu nha đầu nhẹ nhàng gõ một cái nói:
- Ê, có thứ tốt sao không trước cho người mình!
- Ai nói đấy!
Sư Ánh Tuyết nhảy tới trên vai Lâm Lạc, ngồi ở trên cổ của hắn, đem tóc của hắn văn vê trở thành tổ ong vò vẽ.
- Tỷ tỷ đại nhân còn có tỷ tỷ xinh đẹp khác, chỉ cần đi vào Thần Cảnh đều có!
- Ta đây thì sao?
Lâm Lạc chỉ chỉ cái mũi của mình.
- Phi, người quái dị ngươi là tôi tớ của bản Ma Vương đại nhân, không làm tốt còn muốn khen thưởng!
Sư Ánh Tuyết ngẩng lên cái đầu nhỏ nói ra.
- Lại nói, vậy Thần Mộc chi tâm kia có cái gì dùng?
- Có thể gia tăng một ít pháp tắc cảm ngộ mà thôi, lại có cái gì ly kỳ chứ!
Sư Ánh Tuyết quyệt miệng, một bộ không quan tâm nói.
- Ah!
Lâm Lạc cũng mặt đầy bình tĩnh, cảm ngộ pháp tắc cái gì đấy, với hắn mà nói tựu là cặn bã ah.
Nếu để cho Hướng Phong Thạch chứng kiến hai người này đều là biểu lộ bình tĩnh như thế, tuyệt đối sẽ rơi lệ đầy mặt!
Cảm ngộ pháp tắc ah, đây chính là chuyện khó khăn nhất Thần giới, ta xin các người đừng hồ đồ không xem ra gì như vậy. Ngẫm lại thái độ kia sao mà trân trọng, lại đối lập thoáng một phát hai người này giống như ném ra một quả táo, điềm nhiên như không có việc gì, không phải cực kỳ mất mặt a?
Lâm Lạc không quan tâm loại đan dược gia tăng lĩnh ngộ pháp tắc này, nhưng cũng không có nghĩa là thân nhân của hắn không cần.
Cũng khó trách gần kề mười năm các nàng Phong Sở Liên đã lấy được tiến bộ nhảy vọt, nhất là nữ vương đại nhân, đã sắp có thể trùng kích Hư Thần Nhị trọng thiên rồi, tốc độ này tuy không thể so sánh với Lâm Lạc, nhưng nói ra tuyệt đối có thể chấn trở mình một nhóm lớn người!
Phong Sở Liên vốn là thiên phú trác tuyệt, hơn nữa tiểu nha đầu vì nịnh nọt nàng, cái thần đan Linh Dược gì đều là cứng rắn nhét trong tay nàng, cái này nếu không tiến bộ như bay, nàng cũng không có ý tứ đi ra chào hỏi rồi.
Mà càng làm cho Lâm Lạc cao hứng chính là, trong thời gian mười năm này, tất cả mọi người bên trong Dưỡng Tâm hũ thành công tấn nhập thần cảnh!
Mọi người rốt cục toàn bộ thoát khỏi sinh lão bệnh tử hạn chế, cho dù Lâm Lạc bị nhốt ở chỗ nào trăm vạn năm, trên triệu năm, cũng không cần lo lắng sẽ có người chịu đựng không được tuế nguyệt trôi qua mà thọ nguyên khô cạn.
Võ giả tu luyện đến một bước này, mới rốt cục đi ra bước đầu tiên chiến thắng Thiên Địa!
Đương nhiên, cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Thần linh đồng dạng chịu lấy thiên địa pháp tắc hạn chế, cũng không phải Kim Thân Bất Diệt, đồng dạng sẽ có nguy hiểm vẫn lạc. Trên đời này, đến tột cùng có tồn tại Bất Hủ chính thức hay không?
Lâm Lạc lấy ra Tử Đỉnh nhìn xem, lâm vào một tia mê mang, có lẽ, trên thế giới này không có mạnh nhất, chỉ có tồn tại càng mạnh hơn nữa.
Oanh, sau lưng hỏa lãng kéo tới!
Đả kích cường liệt cho dù trải qua Tử đỉnh suy yếu lực lượng cũng làm cho Lâm Lạc hóa thân hố đen toàn thân rung động, thiếu một chút liền lập tức tan vỡ ngã ra hình thái hố đen! Nhưng hắn là cắn răng kiên trì, nếu không đỡ nổi trùng kích đầu tiên, như vậy chờ đợi hắn cùng Phượng Niệm Yên chính là tử vong.
Cố nén khó chịu thổ huyết, hắn liều mạng hấp thụ lực lượng cùng pháp tắc của hỏa diễm, dung hợp tiến vào trong hố đen, cấp tốc tăng mạnh uy lực hố đen!
Chịu nổi rồi!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hỏa lãng từng làn từng làn vọt tới, nhưng chỉ cần kháng trụ làn sóng thứ nhất, Lâm Lạc liền có năng lực kháng qua làn sóng thứ hai, làn sóng thứ ba, làn sóng thứ một trăm, hố đen là tồn tại càng đánh càng cường!
Nhưng mà đây cũng là Hỏa Long đạn cấp Thần Vương a...!
Dù cho chỉ là lực lượng dật đi ra cũng có thể so với một kích toàn lực của Trung Nguyên Thần đỉnh cao, theo hố đen lấy ra đến lực lượng càng ngày càng nhiều, cũng dần dần đạt đến cực hạn mà Lâm Lạc có thể chịu đựng!
Hắn dù sao chỉ có Sơ Vị Thần nhị trọng thiên mà thôi.
- A...
Hắn hóa thân hố đen phát sinh một đạo thần thức hình thành gào thét, chịu đựng lấy đau đớn tan nát cõi lòng, để hắn hận không thể lập tức giải trừ hố đen, bằng không thần thể liền ở trong nháy mắt sụp đổ!
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm từ bỏ!
Mỗi một đạo thần kinh đều thống khổ rên rỉ lên, nhưng niềm tin sống sót để hắn cắn răng kiên trì, cũng như kỳ tích chịu đựng qua!
Ầm!Cuối cùng một đạo hỏa lãng cũng quyển dâng lên mà qua!
Lâm Lạc cũng ở trong nháy mắt đồng nhất thoát khỏi trạng thái hố đen, hắn vốn chính là cường chống mà thôi.
Thân hình hắn đung đưa, hướng về Phượng Niệm Yên ngã chổng vó.
Phượng Niệm Yên không tự chủ được mà đưa tay đón đỡ, đem người đàn ông sáng tạo kỳ tích này tiếp được, mà về sau nàng mới nổi lên một loại kỳ quái: nàng không phải là không thích cùng Lâm Lạc tiếp cận sao?
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền bị một cỗ tâm ý thương tiếc khi nhìn đến Lâm Lạc gần như không có một khối da thịt hoàn chỉnh thay thế, nàng kinh ngạc mà nhìn Lâm Lạc, thực sự nghĩ không ra hắn vì sao có thể ngoan cường như vậy, có thể chống lại được oanh kích đáng sợ như vậy!
Nàng hoàn toàn có thể khẳng định, nếu như đổi thành là mình, hỏa lãng trùng kích kia đủ để ở trong nháy mắt đưa nàng hóa thành tro tàn!
Nghị lực của nam nhân này cứng rắn đến mức nào?
Tâm linh từ trước đến giờ lành lạnh của hơi có chút rung động, mặc dù Lâm Lạc đầy người máu đen nằm ở trong lòng nàng, nhưng nàng không có cảm thấy một tia bài xích cùng phản cảm. Vào lúc này, nàng tựa hồ quên mất kiếm đạo mà mình theo đuổi, có thể cứ như vậy ngồi trên một trăm ngàn năm, 1 tỉ năm.
- Hừ, xem còn có dám khi dễ Nữu Nữu nữa không!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Sư Ánh Tuyết cưỡi Hoàng Kim Bàng Giải từ trong tháp xuất hiện, cũng không biết Hoàng Kim Bàng Giải là làm thế nào sống sót.
Ngẫm lại tiểu nha đầu một thân bảo bối, muốn bảo vệ Hoàng Kim Bàng Giải bất tử tựa hồ cũng không phải là việc khó gì.
- Ồ, người quái dị làm sao thảm như vậy?
Sư Ánh Tuyết sửng sốt một chút, đột nhiên bắt đầu cười ha hả.
- Ai làm, bản Ma Vương đại nhân muốn hảo hảo khen thưởng hắn!
Nghiêm ngặt nói, Lâm Lạc là bị hố đen của mình căng nứt, đương nhiên đầu nguồn tự nhiên là tiểu nha đầu ném ra Hỏa Long đạn.
- Ngươi…
Phượng Niệm Yên bình tĩnh nói.
- Là Nữu Nữu?
Sư Ánh Tuyết chỉ vào mũi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực.
- Quả nhiên vẫn là Nữu Nữu vĩ đại lợi hại nhất!
Nhưng lập tức nàng liền trở nên mặt mày ủ rũ lên.
- Nếu như tỷ tỷ đại nhân biết là Nữu Nữu làm ra, không phải muốn trách tội Nữu Nữu sao?
Mặc dù Phượng Niệm Yên không biết nhân tình, nhưng đối với phán đoán thế cuộc là tuyệt đối không có vấn đề, sau khi suy nghĩ một chút, lập tức mang theo Lâm Lạc trở lại bên trong tháp, chỉ cần sau sáu canh giờ nữa, những quái trùng này sẽ quay đầu trở lại!
Mặc dù tháp kiên cố, nhưng mà tuyệt đối không chịu đựng nổi Hỏa Long đạn cấp Thần Vương trùng kích, đã đổ đi nửa đoạn, trên thân tháp càng là thủng trăm ngàn lỗ, cũng may tường tầng tháp thấp nhất không hề sụp đổ, cân nhắc đến đặc tính quái trùng không biết bay, này vẫn là có thể đưa đến hiệu quả phòng ngự.
Những người Kim Giác kia tự nhiên sớm bị Hỏa Long đạn thiêu đến tro cốt không còn, bên trong trống rỗng, ngay cả hài cốt của những thần linh trước đó cũng toàn bộ bị thiêu sạch.
Phượng Niệm Yên thả Lâm Lạc xuống, mà Sư Ánh Tuyết tự biết xông đại họa, vội vã lấy ra các loại thần đan, cũng mặc kệ hữu dụng vô dụng, có ăn người chết hay không, chính là hướng về trong miệng Lâm Lạc nhét, nói chung tuyệt không có thể chết ở trong tay nàng, bằng không tỷ tỷ đại nhân trách cứ lên nàng sao chịu nổi.
Thời gian nửa ngày đi qua rất nhanh, quái trùng không ra dự liệu lại kéo tới.
Lúc này Sư Ánh Tuyết đảm nhiệm chủ lực đại quân diệt trùng, Hỏa Long đạn xoát xoát xoát cuồng ném, dù là số lượng trùng hải vô cùng cũng bị công kích cấp Thần vương này thiêu đến lông chim không dư thừa, lấy diệt sạch thành kết cuộc!
Nhưng không gian trong này kết cấu dị thường ổn định, Hỏa Long đạn cấp Thần Vương dĩ nhiên không có đem nơi này trực tiếp đánh nổ.
Mười hai ngày sau, Lâm Lạc vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng lại có trùng hải mới tụ tập tới, dũng mãnh không sợ chết lần thứ hai phát động tấn công, để Sư Ánh Tuyết lại tiêu hao lượng lớn Hỏa Long đạn.
Như vậy mấy lần về sau, tiểu nha đầu cũng trở nên sốt ruột, bởi vì Hỏa Long đạn trong tay nàng sắp dùng hết rồi!
Người quái dị làm sao vẫn không có tỉnh lại a... A... A... A... A...!
Lâm Lạc lâm vào phiền toái lớn.
Một mặt là bởi vì thần thể của hắn hứng chịu phá hoại to lớn, mặt khác là những thần đan mà Sư Ánh Tuyết cho hắn ăn. Hắn vốn là hấp thụ lực lượng quá nhiều, đem thần thể chống đỡ hỏng rồi, hiện tại còn muốn cho bồi bổ hắn?
Quá bổ không tiêu nổi, này chỉ sẽ tạo thành đại phá hoại!
Cho dù Phượng Niệm Yên cũng không biết tình huống thật của Lâm Lạc lúc này, đương nhiên sẽ không ngăn cản tiểu nha đầu nhét thần dược cho Lâm Lạc, chỉ có thể nói càng nhiều càng tốt, loại thần đan này là Thượng Thiên Thần cũng cầu không đến, ăn đi tự nhiên chỉ có chỗ tốt rồi.
Lâm Lạc ở hai nữ nhân một lớn một nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì kia hầu hạ, thần thể vẫn nằm ở biên giới sụp đổ, để ý thức của hắn bồi hồi trong thống khổ, từ đầu đến cuối không có biện pháp tỉnh lại.
Nhưng mà mọi việc đều có tính hai mặt, thần đan cố nhiên cho thương thế của Lâm Lạc càng thêm nghiêm trọng, nhưng thần đan dù sao cũng là thần đan, đối với Lâm Lạc cũng là có chỗ tốt, tiền đề ở chỗ hắn có thể đem tính mạng giữ được, bảo đảm lực lượng khủng bố trong cơ thể không đến nỗi xông vỡ thần hồn của hắn.
Dằn vặt như vậy không kém Hỏa Long đạn trùng kích chút nào, thống khổ to lớn đủ để chín mươi chín phần trăm người từ bỏ chống lại, thà rằng chết cũng không muốn lại chịu đựng đau khổ như vậy!